12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaeHyung cười nhạt khi nhớ lại lúc đó. JiMin rõ ràng cương quyết muốn cậu cắt đứt với HoSeok. Vậy mà trước đây cậu còn cho nó là bạn tốt với cậu. Cậu còn nghĩ là nó thật sự tốt bụng và quan tâm cậu. Lại nhìn sang JungKook, chẳng phải thằng nhóc này cũng vậy sao? Nhờ việc này mà cậu mới biết rõ con người thật của hai đứa nó.

TaeHyung nhìn sang mấy anh đang ngồi nói chuyện với nhau. Jin, NamJoon và YoonGi... liệu bọn họ có con người thật bị che giấu hay không?

-Anh đang thẫn thờ cái gì vậy?- JungKook lây vai cậu.

TaeHyung chỉ lắc đầu. Rồi lại nhìn nó

-JungKook!

-Vâng?

-Cậu nói yêu tôi, vậy cậu hãy làm cho tôi yêu cậu đi! Tôi... không muốn mệt mỏi như lúc này nữa...-TaeHyung thất thỉu nhìn về phía JiMin đang lau mồ hôi cho HoSeok

Nó ngạc nhiên nhìn cậu nhưng rồi lại nở nụ cười tươi rối.

-Nếu anh không cự tuyệt em, em sẽ khiến anh yêu em!

Cậu chỉ cười nhẹ. Tập quên HoSeok, chỉ còn mỗi chuyện này thôi không phải sao.

"HoSeok à! Em sẽ không làm phiền đến anh nữa! Em nhất định sẽ không để anh vì em mà bị ảnh hưởng đến tương lai của mình, những ngày tháng mệt mỏi tập luyện của anh nhất định phải được đền đáp! Anh hãy xem em chỉ là một đứa vô tình lướt ngang cuộc đời của anh đi, cũng không cần phải đau lòng vì em nữa!Em sẽ từ bỏ!"

Những ngày tiếp theo. Các buổi tập liên tiếp diễn ra. TaeHyung và HoSeok không hề nói chuyện với nhau một câu, thay vào đó anh thân mật với JiMin hơn còn cậu thì cũng không còn bài xích JungKook.

Cả hai đều vui sướng vì kế hoạch của mình đang tiến triển rất thuận lời. Việc cần làm bây giờ chính là chiếm lấy tình cảm của người mình yêu.

Chiều hôm đó sau khi xong buổi tập. JungKook kéo TaeHyung ra ngoài.

-Đi đâu vậy? Tôi mệt lắm!- Cậu lè nhè khi bị nó kéo đi.

-Ra đây một chút thôi mà!- JungKook cười cười.

Nó kéo cậu ra ngoài nơi có một chiếc xe máy đang dựng sẵn. Nó kéo cậu lên xe rồi lấy nón bảo hiểm đội lên cho cậu.

-Tại vì anh không có tinh thần nên mới mệt mỏi như vậy đó! Chúng ta đi chơi cho tới khi nào anh cười thì thôi!- JungKook kiên quyết nói.

TaeHyung nhìn một lượt chiếc xe.

-Xe này của ai vậy? Chúng ta đi mà không nói sẽ bị mắng đó!- Cậu kéo áo nó.

-Anh yên tâm đi! Em đã nói với mọi người rồi! Thế nên SeJin hyung mới cho em mượn xe đấy!- Nó cười tươi gõ gõ vào nón- À quên nữa!-Nó lấy khẩu trang ra đeo vào rồi đeo cho cả TaeHyung.

Sau đó lên xe phóng đi. TaeHyung hơi giật mình nên ôm chặt lấy eo nó. Nó nhẹ mỉm cười rồi phóng xe nhanh hơn.

Nó dẫn cậu đến một quán mì nhỏ nằm ở nơi ít người đến. Quán này chỉ có một bà lão bán mà thôi. TaeHyung tự hỏi không biết làm sao mà JungKook có thể biết được chổ này.

-Mì ở đây là khỏi chê luôn đó! Mới tập xong nên anh phải ăn thật no để dưỡng sức!- JungKook vừa nói vừa lau đũa muỗng đưa cho cậu.

TaeHyung nhìn một loạt nơi này. Quán mì này trong có vẻ ấm cúng và nhỏ nhắn. Vì ít người đến nên chỉ có bà lão bán ngoài ra không có ai phục vụ thêm.

-Làm sao mà cậu biết chỗ này vậy?

-À!Em biết chỗ này lâu rồi,lúc trước em hay đến đây lắm! Cũng vì bà đã già rồi nên không biết chúng ta là ai đâu nên em cũng cảm thấy thoải mái!- JungKook cười trừ.

Một lát sau bà lão đem hai tô mì đến trước mặt hai người.

-Kookie à! Lâu rồi mới thấy cháu ghé đây đấy!- Bà lão cười hiền.

-À vì cháu bận quá bà ạ! Có dịp cháu sẽ đến đây nhiều hơn!- JungKook lễ phép trả lời.

-Cậu bé đẹp trai này là ai thế?- Bà quay sang TaeHyung. Cậu thấy vậy liền cúi đầu chào bà- Có phải là bạn cháu không? Ôi trời con nhà ai mà đẹp trai thế này!

Bà lão không ngớt lời khen ngợi khiến mặt cậu đỏ lên.

-Bà quá khen rồi ạ! Cháu cũng bình thường thôi!- TaeHyung khiêm tốn trả lời.

-Đúng rồi đó bà ! Anh ấy đẹp trai nhất trong bọn cháu đấy!- Nó nhìn cậu cười nói.

-Nhưng mà bà không được quên cháu đâu! Kookie của bà cũng đẹp trai lắm ạ!- Nó lại bắt đầu giở trò gwiyomi.

-Bà biết rồi, bà biết rồi, Kookie của bà cũng rất đẹp trai nha! Aigoo có tới hai mỹ nam trong quán của bà, bào lão này phải làm sao đây!- Bà cười lớn. Khiến cả hai người cười theo. Bà lão cũng thật là đáng mến.

-Thôi hai cháu ăn đi kẻo nguội! Ăn nhiều vào!- Bà vuốt lưng JungKook một cái rồi vào trong.

-Vâng ạ!- Cả hai đồng thanh đáp.

JungKook khoáy đều mì rồi cho thêm gia vị. TaeHyung khép hờ mắt nhìn nó.

-Jeon JungKook! Cậu cũng giỏi thật! Lợi dụng khuôn mặt đó lừa gạt bao nhiêu người!

-Em á?- Nó ngạc nhiên sau đó lại mỉm cười- Em chỉ có lừa mỗi mình anh thôi!

-Cậu...

-Nếu anh muốn sau này em cũng sẽ làm như thế với anh!

-Không cần! Lúc trước không biết tôi còn cho là cậu đáng yêu! Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu như vậy tôi sẽ buồn nôn đến chết mất!

-Sao anh lại mắng em như vậy chứ!- Nó chu mỏ nhìn cậu.

-Thôi ngay đi! Tôi sẽ không ăn nổi bát mì này đâu!- cậu ném khăn giấy qua chỗ nó.

-Anh kì quá à~

-Ya! JEON JUNGKOOK!

-Hahaha....

Sau khi ăn no nê nó lại kéo cậu lên xe.

-Ăn xong rồi chúng ta phải tiêu đống thức ăn này thôi!

-Sao không đi về?-TaeHyung nhăn nhó.

-Này! Khó khăn lắm em mới thoát ra khỏi cái địa ngục kia, anh còn muốn quay về á?

TaeHyung nghĩ cũng đúng. Cái phòng tập đó cứ mỗi lần tới comeback là y như rằng cả nhóm sống trong đó 24/24. Thoáng nghĩ đã rùng mình.

-Bây giờ cậu còn muốn đi đâu nữa? Coi chừng mọi người nhận ra đấy!

-Anh yên tâm đi!- Nó cười một cái rồi chạy xe đi.

Không biết nó chở cậu đi đâu nhưng hình như đều toàn là chỗ vắng người hoàn toàn khác xa thành phố náo nhiệt.

Một lát sau nó dừng xe ở một khu vui chơi nhỏ. Khu vui chơi này trông khá cũ và nhỏ hơn nhiều so với những khu vui chơi bây giờ.

-Ya! Muốn đến khu vui chơi sao không chọn chỗ nào lớn lớn một chút chứ!- Cậu chề môi nhìn nó.

-Này anh đừng có xem thường nó! Biết đâu lát hồi anh lại không chịu về đấy!- nó hăng hái dắt cậu vào trong.

Bên trong hoàn toàn cũ và vắng người chỉ có mấy người bán hàng mà thôi. TaeHyung thở đai nhìn một lượt.

"Thú vị chỗ nào chứ?"

Lia mắt một hồi bỗng dưng cậu mở to mắt ra rồi chạy ào đến một máy game nằm trong góc của một cửa hàng máy game.

-Trò này bây giờ vẫn còn hay sao? Mình nhớ đã chơi nó từ hồi còn bé xíu! Cha... thật không ngờ!- TaeHyung cười tít mắt vuốt ve cái máy game. Quay lại đã thấy JungKook cầm trên tay một đống tiền xu.

-Chúng ta cùng càn quét chỗ này! Anh nghĩ sao?

-Được thôi!- Cậu hất mặt nhìn nó.

Không lâu sau đó. Chỗ đó hoàn toàn chỉ nghe thấy giọng la ó của hai thằng còn trai đang phấn khích tột độ.

-Cậu chơi ăn gian!!! Rõ ràng là tôi thắng cơ mà!

-Em ăn gian hồi nào! Là anh ăn gian thì có!!!

-Á à! Cậu được! Chấp cậu hiệp hai!!

-Được thôi! Sợ gì!!!

...

-A không được! Cậu không được bắn ngay đó! Tôi chỉ còn có một mạng thôi!

-Em không cần biết ! Haha...

-Ya! Cậu thật quá đáng mà!!!! Cậu chờ đó!

-Em sẽ chờ xem... haha...

...

Lát sau cả hai đứng trước một chỗ game bắn súng.

-Nãy giờ tôi đã thua cậu rồi! Lần này chắc chắn tôi sẽ thắng!- TaeHyung chắc nịch nói.

-Anh có chắc không!- JungKook cười cười.

-Chắc! Trò này là trò tủ của tôi đó! Lúc trước học quân sự tôi là tay bắn số một đó nha!- cậu giở giọng khoe mẽ khiến nó bật cười.

-Vậy bây giờ em và anh thi đấu! Nếu người nào thắng phải thực hiện điều người kia yêu cầu! Đồng ý chứ?

-Gì cơ?

-Sao? Anh sợ rồi á?

-Sợ gì chứ? Chơi thì chơi!

Nói rồi cả hai cầm súng lên cúi người. TaeHyung nhắm một mắt lại. Bóp cò bắn ngay trúng ngay một bia trên giá.

-Yes!- Cậu cười thầm.

JungKook mỉm cười. Nó cũng nhắm rồi bắn một phát trúng ngay bia.

TaeHyung bắn thêm hai phát nữa tất cả đều trúng. JungKooK cũng thế.

Đến phát cuối cùng. Có lẽ do quá vui vì bắn trúng 3 phát kia nên TaeHyung lơ là làm hụt phát cúi trong khi bên kia JungKook đã bắn trúng 4 phát.

-Aishhh!- TaeHyung buông mạnh cây súng trong tay.

-Chà chà! Em còn sợ chúng ta sẽ hòa nhau cơ chứ! Chẳng phải đây là trò tủ của anh sao? Còn bảo là thiện xạ nhất lớp quân sự!- Nó cười trêu.

-Đừng có tưởng bở! Là cậu ăn may thôi! Tôi mua cho cậu kem là được chứ gì!- TaeHyung chề môi.

-Em đâu có nói là muốn anh mua kem!

-Chứ cậu muốn yêu cầu gì? Đừng có đòi hỏi quá đáng! Tôi không có nhiều tiền đâu!

-Anh yêm tâm, thứ này không mất đồng nào đâu!

-Sao?

Dứt câu nó nắm lấy áo cậu kéo đến gần nó. Nó áp môi mình lên môi cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào chứ khồn thô bạo như trước đây. Hơi thở đều đặn của nó cùng đôi môi mịn chạm nhẹ lên môi cậu

TaeHyung mở to mắt nhất thời không phản ứng. Cho đến khi hoàn hồn thì nó đã buông cậu ra.

-Đi thôi!!!

-Ya! Thằng nhóc này....

"TaeHyung à! Em nhất định sẽ giành được tình cảm của anh! Em nhất định sẽ khiến anh yêu em! Cho dù đó là việc cuối cùng mà em có thể làm!"

*******

Ở nhà chung.

YoonGi đi ra khỏi phòng làm việc.

-NamJoon ah! Mấy món đồ lúc trước hyung dặn em cất em đã để đâu rồi?-YoonGi gọi lớn.

-Em để trong phòng chứa đồ ấy!!!-NamJoon trong phòng tắm nó vọng ra.

-Oh!-YoonGi đáp một tiếng rồi đi vào phòng kho. Nơi này chủ yếu chứa mấy món đồ cũ và thiệp mà fan gửi đến cho họ.

YoonGi bật đèn lên đi vào trong.

-Không biết thằng nhóc đó để ở đâu nhỉ?

Bước vào trong. YoonGi lật mấy cái hộp lên để tìm. Rồi quay sang mấy món đồ để trên kệ. Không cẩn thận lúc đang quay người, anh đụng trúng cái hộp khiến cả trồng ba hộp ngã xuống đất.

YoonGi quay lại vội xếp lên. Rồi lấy mấy món đồ sau đó đem ra ngoài mà không để ý rằng một trong ba chiếc hộp đó rớt ra một thứ quan trọng.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro