13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chơi đùa ở khu vui chơi, trời đã tối và cả hai đang ngồi ở công viên gần đó, ngồi ở chỗ này có thể thấy toàn cảnh thành phố. TaeHyung mút mút cây kem, không ngừng kêu lên.

-Woa, thật không ngờ những thứ lúc nhỏ hay chơi mà bây giờ vẫn còn ở đây!

-Em biết là anh sẽ thích mà!- Nó nhìn cậu mỉm cười.

-Cậu nhìn xem, loại kem này lúc trước ở Daegu bán rất nhiều đấy! Woa, đúng là thích thật, như được quay về tuổi thơ ấy!- TaeHyung cứ thế hí hửng cười.

-Hôm nay em đã thành công rồi!- JungKook vương hai tay.

-Gì chứ?- Cậu khó hiểu nhìn nó- Thành công cái gì cơ? À, thành công chiến thắng tôi chứ gì?- Cậu hừ giận dỗi.

-Không phải...Là thành công việc khiến anh cười!

Nó mim cười một lần nữa trước mặt cậu.

" Thình thịch"

Kì lạ thật, sao tự dưng bây giờ cậu lại thấy nụ cười của nó thật đẹp. Đẹp đến khiến cậu hẫng một nhịp. Cậu làm sao thế này?

"Kim TaeHyung!! Mày bị điên thật rồi! "

-Về... về thôi...

Cậu bối rồi đứng lên.

-À, anh nói đúng, phải về thôi! Không ngờ chúng ta đã đi lâu như vậy!

Nói rồi nó kéo tay cậu ra xe. Cả hai trở về nhà.

----------------

Vừa về đến nơi chưa kịp mở cửa đã thấy anh SeJin mở cửa ra.

-Trời đất! JungKook em bảo đi một chút về mà giờ này mới về sao?- Giọng anh SeJin có vẻ căng thẳng.

-Hyung à! Em có phải là con nít đâu! Lại còn mắng em kiểu đó!- Nó chề môi.

-Chuyện này không phải nhỏ đâu, lỡ ai đó phát hiện ra em và TaeHyung thì phải giải quyết thế nào?

-Em biết rồi mà! Em hứa với hyung sẽ không có ai phát hiện đâu mà! Anh đừng có nhăn nhó như vậy không đẹp trai chút nào!- Nó nói rồi vội nắm tay TaeHyung chạy vào nhà.

-Ôi trời! Hai thằng nhóc này!

Vừa kéo TaeHyung vào đến nhà đã thấy JiMin cùng HoSeok đang cùng coi TV và đùa giỡn. Cả hai cũng nhìn thấy cậu và nó đứng ngoài cửa nên dừng lại một chút. Mặt TaeHyung hơi trầm xuống.

-Sao hai đứa về muộn vậy! Mọi người ăn cơm hết rồi có chừa phần cho hai đứa đó!-JiMin cười cười.

-Thôi khỏi! Bọn em đã ăn bên ngoài rồi!- JungKook đáp rồi kéo TaeHyung vào phòng.

JiMin buồn bã quay lại nhìn HoSeok.

-HoSeok hyung... có phải Kookie và TaeHyungie đã ghét em rồi không?

-Không có đâu sao em lại nghĩ vậy?- HoSeok vỗ vai nó.

-Là vì em quá thân thiết với anh nên TaeHyung mới ghét em đúng không? Thật ra cũng là lỗi của em, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, em làm vậy thật không đúng! TaeHyung chắc chắn sẽ ghét em!

-Park JiMin em không được nghĩ như vậy! Cậu ta không có quyền gì ghét em cả! Em cũng thấy cậu ta đối xử với anh thế nào mà! Em tuyệt đối không được nghĩ như vậy nữa, có biết không?- anh nắm hai vai nhìn thẳng vào mắt nó.

Nó chỉ nhẹ cười rồi gật đầu. Dù cả hai vẫn chưa xác định tình cảm, nó cũng chưa biết chắc anh đối với nó là thế nào nhưng nó vẫn cảm thấy HoSeok ngày càng quan tâm và yêu thương nó. Chỉ cần thế thôi nó đã cảm thấy rất vui.

JungKook kéo TaeHyung vào phòng đặt cậu ngồi trên giường.

-Bây giờ anh đi tắm rồi nghỉ ngơi đi! Ngày mốt là chúng ta bắt đầu đi quay MV đó! Anh cũng biết MV lần này dù không có cảnh nhảy nhưng quay ở ngoại cảnh rất là vất vã! Vì vậy phải chú ý giữ sức khỏe đó!

-Biết rồi, biết rồi, cậu thôi lãi nhãi như ông già đi!- TaeHyung lấy tay vò rối tóc nó.

-Nếu không muốn em lãi nhãi thì anh phải nghe lời em! Có biết không? Bây giờ em về phòng đây!- Nói xong nó đứng lên ròii ra ngoài. Trước khi đi, nó quay lại móc trong túi ra.

-Tae Tae!

-Hả?

Nó quẳng đến cho cậu một cái hộp nhỏ. TaeHyung giơ tay chụp lấy. Mở ra đã thấy một chiếc lắc màu đen hình chữ V. Ngước lên đã thấy nó đi mất.

TaeHyung nhớ mang máng lúc còn ở khu vui chơi

-Woa cái lắc này đẹp ghê á! Chữ V là tên của tôi nè!-TaeHyung trầm trồ nhìn cái lắc treo trên giá.

- Thích thì mua đi!- Nó khoanh tay đứng nhìn cậu ngắm nghía cái lắc.

-Thôi không mua đâu! Mua về lại không đeo được chẳng phải uổng phí lắm sao? Comeback chúng ta đều phải mặc đồ tài trợ nên phải tháo ra, tháo ra lại sợ mất!

-Anh đúng là lo xa!

-Đi thôi!

TaeHyung quay lưng bỏ đi. JungKook đứng chần chừ một hồi...

Cậu nhìn xuống thì thấy trong hộp còn một tờ giấy nhỏ xíu đặt bên dưới. Cậu cầm lên xem.

"Thời gian này không đeo được thì để sau này đeo, dám làm mất thì chết với em"

-Xì! Tặng cho người ta lại còn đe dọa?- Cậu cầm lên ngắm nghía nó lần nữa. Miệng bất giác nở nụ cười. Sau đó nằm ngã ra giường.

Hôm nay được đi chơi cùng JungKook quả thật đúng là rất vui. Cậu cũng không ngờ nó có thể biết những thứ như vậy. Nói đến lại nhớ tới nụ cười của nó ban nãy.

Rốt cuộc cảm giác lúc ấy là gì nhỉ?

Không lẽ mới đó... cậu đã thích nó... ?

Không phải không phải không phải...

Chắc là do cảm giác trước đây ùa về thôi. Cậu vốn dĩ xem nó như em trai mình. Lúc trước cậu còn nói nó làm cho cậu yêu nó, cảm giác này không thể đến sớm nhue thế. Hơn nữa, cậu vẫn còn yêu... HoSeok...

----------

YoonGi đang ngồi nghe lại mấy bài track trong album. Tự nhiên lại nhớ tới lời JungKook nói với JiMin.

"Anh tốt nhất đừng đừng giở thêm trò nào nữa"

-Rốt cuộc câu nói đó là ý gì? Có chuyện gì xảy ra giữa JungKook và JiMin vậy nhỉ?- YoonGi lắc lắc đầu.

À đúng rồi! Nhớ lúc trước anh phát hiện JungKook đang làm chuyện mờ ám gì đó khi nó đứng trước cửa phòng của HoSeok và TaeHyung khi anh bảo nó kêu cả hai ra ăn pizza.

Chuyện đó có liên quan đến chuyện này không nhỉ? Nếu có thì việc chia tay của HoSeok và TaeHyung chắn chắc có liên quan đến JiMin và JungKook rồi.

-Hajzz, thật là rối rắm mà!

-Hyung đang nghĩ cái gì mà rối vậy?

HoSeok ở ngoài bước vào phòng tìm mấy cái đĩa.

-Không có gì!- YoonGi gãi gãi đầu. Sau đó nhìn HoSeok- À đúng rồi! HoSeok à lại đây hyung hỏi cái này!- YoonGi quắc tay.

-Sao? Hyung có chuyện gì? Lại bị táo bón à?- HoSeok bật cười.

-Mày có muốn anh ném mày ra cửa sổ không?- YoonGi trừng mắt.

-Haha... được rồi, hyung muốn hỏi gì?

-Thật ra... chuyện này cũng không tiện, hyung cũng phải là nhiều chuyện gì đâu...

-Thì hyung cứ hỏi đi! Ấp úng quài em đi ra bây giờ!

-Cái đó... em và TaeHyung chia tay... là do em hay cậu ấy chủ động?

HoSeok nhất thời im lặng. Ánh mắt nặng trĩu.

-À, nếu em không muốn nói thì thôi, không sao! Xin lỗi vì đã làm phiền em!- YoonGi tự rủa trong lòng. Hỏi câu này thật đúng là vô duyên.

-Là TaeHyung!

-Hả?- YoonGi quay lại.

-Là TaeHyung... cậu ấy chủ động!- Mặt HoSeok không cảm xúc [bao nhiêu lâu ta không gặp nhau, bao nhiêu lâu ta không thấy nhau... yeah yeah =))))) ]

-Vậy... vì sao...

-Em cũng không biết rõ... lúc đó tức giận em đã cho là TaeHyung chỉ nghĩ đến bản thân mình. Sau này em còn phát hiện ra nhiều chuyện kinh khủng hơn nhưng mà... ánh mắt cậu ấy nhìn em...em vẫn còn cảm giác... cậu ấy yêu em... chắc là em điên rồi....-HoSeok đặt tay lên trán- Em lại không thể nào quên cậu ấy!

-HoSeok...- YoonGi đặt tay lên vai HoSeok- Em không cần tự dằn vặt, từ từ rồi em sẽ quên được thôi! Nhưng mà, chuyện kinh khủng mà em nói, đó là gì?

-Sao hyung lại hỏi em những chuyện này! Bình thường em thấy hyung đâu để ý tới!- HoSeok ngẩn lên.

-À không! Hyung hiếu kì thế thôi! Nếu em không muốn nói cũng không sao! - YoonGi vội nhìn ra chỗ khác.

-Vậy... em ra ngoài trước...- Nói rồi HoSeok thất thiểu đứng lên.

YoonGi lại lạc vào suy nghĩ. Là TaeHyung chia tay trước. Mối nghi ngờ ngày càng lên cao. Không lẽ... đúng là như vậy....

Mà không, mới có thế thì không thể vội khẳng định. Nếu biết chuyện kinh khủng mà HoSeok nói tới là gì thì có vẻ dễ kết luận hơn. Nhìn tâm trạng của HoSeok như vậy anh cũng không dám hỏi. Thôi thì cứ từ từ xem sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro