two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


My magic broom flies to him.

__


Hành lang sau lâu đài trong đêm tối vắng vẻ chỉ có nguồn sáng ít ỏi từ những bó đuốc gắn trên tường chập chờn theo ngọn gió lạnh và ánh trăng xanh thanh khiết. Hầu như chẳng có học sinh nào thèm đi tới đây, bởi vẻ cô đơn tĩnh lặng cách biệt hẳn với không khí nhộn nhịp bên trong lâu đài. Và đáng sợ hơn, bọn trẻ truyền tai nhau những câu chuyện bị bóp méo đến kì dị, rằng có một mụ dạ xoa hay nữ thần báo tử canh giữ cái hàng lang, để mà khi có đứa nào đặt chân tới sẽ bị bắt cóc hay nếu sống sót trở về thì cả người thơ thẩn, hồn phách tản đi tứ hướng. Nhà trường đã vào cuộc và phủ nhận điều đó, nhưng không làm sao lí giải được việc mấy con ma trong lâu đài cứ lẩn tránh chỗ ấy mãi.

Vậy mà nay, mặc cho đêm khuya thanh vắng, mặc cho tiếng cú hù bất thình lình, mặc cho mớ tin đồn khiếp sợ ngoài tai, từng sải chân dài của cậu trai nọ nện xuống nền đất đều đều, bóng đen đổ lên tường đá sần sùi. Thanh âm uất ức phát ra từ cái miệng nhỏ, đôi mắt xanh biển tựa như phát sáng trong đêm liếc ngang liếc dọc láo liên cảnh giác. Ở khúc giữa hành lang mọc đâu ra cái bậc thang bám bụi gắn liền với bức tường. Cậu trai cáu bẳn rút đũa phép ra để phủi bụi, cơ mà có hơi mạnh tay làm nứt một đường dài trên bề mặt bậc nhẵn nhụi.

Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, bức tường đằng sau lưng phát ra một thứ tạp âm quỷ quái hết sức. Nào là tiếng rắn rít, tiếng thì thầm đọc bùa chú, tiếng kim loại va đập, tiếng nổ lớn, và rõ ràng hơn cả là tiếng thét gào. Chúng xen lẫn vào nhau, lúc to lúc nhỏ, làm cậu trai nọ giật mình. Cậu bật dậy và chĩa đũa phép về phía bức tường. Từ nơi đầu đũa phép hướng tới trồi lên một cánh cửa bằng gỗ sồi, mấy bó đuốc lúc này đã tắt ngúm trả lại màn đêm tối mịt mù. Cánh cửa bật mở, cái bản lề gỉ sét tru tréo lên một tiếng két. Một hồn ma trắng ngọc bay lơ lửng từ sau đó nhảy ra. Hồn ma của một cô gái tóc dài đen tuyền, quần áo bẩn thỉu và tả tơi như thể vừa qua một trận đánh nhau kịch liệt. Cô ả cười duyên dáng "Chào cưng!"

Mọi thứ cảm giác như trôi tuột xuống đáy bình bị nút kín nắp. Tiếng ai đó thì thầm vang vọng "Tôi là tâm tư của em, là bộ não của em. Tôi hiểu em hết thảy. Và em đang buồn bực, đúng chứ?" cứ lặp đi lặp lại, ngân nga trầm bổng.

Không gian lại chuyển sang một căn phòng trắng toát, lần này là tiếng cãi vã của thầy Jeon và cô Stephen ầm ĩ cả bệnh thất. Cô Stephen giận dữ hơn bao giờ hết, đến nỗi cô phải mím chặt đôi môi lại để không buông ra lời lẽ thô tục quá đáng.

"Rõ ràng, Jeongguk à! Cậu lợi dụng quyền cấm túc để hành hạ học sinh nhà tôi. Chẳng những thế cậu còn thẳng tay trừ bao nhiêu điểm mà bọn nhỏ gắng sức kiếm về. Mới khởi đầu mà nhà Slytherin đã chót bảng rồi. Bọn nhỏ bị áp lực là do cậu cả đấy."

Thầy Jeon cũng không chịu thua, giọng thầy đều đều và bình thản lạ thường.

" Nếu chúng nó chăm chỉ học hành và biết điều hơn thì sẽ chẳng có buổi cấm túc nào đâu. Bộ ba hoàng tử nhà Slytherin của cô sẽ trượt lất môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trong kì thi O.W.L sắp tới với cái tình trạng học hành hiện tại. Thôi, chúng ta ai cũng bận rộn việc của mình cả. Chiều nay tôi sẽ đứng lớp hộ cô. Tạm biệt, cô Alivia!"

Thầy Jeon rời đi nhanh chóng, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn về phía giường bệnh của Taehyung một cái. Cô Stephen chuyện trò với bà Pomfrey đôi câu rồi đi luôn.

Mọi thứ lại rơi vào khoảng không, đủ thứ sắc màu nhiễu vào nhau tựa màn hình TV bị quả bóng va vào của dân Muggle.

Khi Taehyung tỉnh dậy trong bệnh thất đã là buổi trưa. Đập vào mắt nó là đôi mắt xanh biển của Darius giống y hệt đôi mắt nó vừa mơ thấy. Taehyung ôm đầu gắng ngồi dậy, cố nhớ lại giấc chiêm bao hỗn độn vừa qua. Các thành viên đội Quidditch đến thăm nó sau bữa ăn trưa nhưng bà Pomfrey đuổi hết chúng ra ngoài vì quá ồn ào. Taehyung thấy tâm trí nó lâng lâng trên chín tầng mây, nó không chắc chuyện gì xảy ra ngoài việc nó vẫn còn mặc trang phục Quidditch. Bà Pomfrey khẽ hỏi han, đưa cho nó bộ quần áo ngủ, nhưng nó bỏ qua một bên rồi dùng bữa trưa được dọn sẵn. Darius và Jeremy lẻn vào ngồi với nó nhân lúc bà Pomfrey đi về phòng mình. Nó ước sao hai thằng có thể đến sau khi nó chén xong khay đồ ăn, vì hai thằng vừa kể lại câu chuyện hồi sáng sớm.

"...Đó, và mày đột nhiên ngã xuống khỏi cán chổi."

"Ai mang tao tới bệnh thất? Đừng nói là..."

"Không phải Rose, yên tâm."

Taehyung thở phào. Kí ức được cô nàng Rosemary bế ngang chạy lòng vòng chưa hề phai tí nào.

Jeremy ngưng chống tay lên cằm mà giơ tay che miệng thì thào, làm bộ thốt ra gì đó kinh hoàng lắm.

"Lão Jeon đỡ mày, chạy một mạch tới đây. Thành ra lũ Gryffindor cũng nghỉ tập luôn. Bọn tao chạy theo sau thấy mày quằn quại đau đớn ghê lắm. Ổng còn mắng mỏ Darius dữ hơn lúc phạt tụi mình không thèm chú ý trong lớp của ổng nhiều."

Darius vuốt ngược mái đầu nâu, cau có nói.

"Tao định giúp mày thay đồ cho dễ chịu, mà mày cứ giật lại áo chùng mãi thế. Mày lên cơn sốt, hẳn đau lắm nên mày cắn môi đến bật máu luôn. Lão Jeon đẩy tay tao ra, xong bảo tao vô dụng các thứ. Ôi xời, ổng cũng làm được trò trống gì đâu hén. Ổng càng ở gần mày, mày càng đau thêm thì có. Bà Pomfrey xua bọn tao ra ngoài, không ai biết mày bị bệnh gì hết. Cô Stephen cãi nhau với lão Jeon một hồi. Tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sáng nay dễ chịu vô cùng, lão Jeon cứ ngó cái bàn hoài, mặc kệ bọn tao thích làm gì thì làm."

Jeremy nhếch mép "Tao cá ổng sắp bị đuổi. Nếu mà là tao thì chắc chắn ba tao ném ổng đi lâu rồi. Tae, bảo anh Nam Joon nhà mày đuổi ổng đi. Anh mày là Đội phó đội Thần sáng, còn ổng chỉ là thằng lính quèn hả?"

Taehyung ậm ừ cho có. Nó cố tình nhét miếng bánh mì nướng đầy ứ khoang miệng để tránh phải bàn tới chuyện sa thải thầy Jeon. Nó không gặp anh Nam Joon suốt cả mùa hè rồi, hai anh em nó cãi nhau và mỗi lần đối mặt với anh trai làm nó ngạt thở, thành ra nó nghỉ hè ở nhà của Jeremy để tránh gặp anh nó. Nó cũng không thể phủ nhận rằng thầy Jeon đã cứu mạng mình, và nó kì thực rất khó chịu vì nó nợ ơn ông thầy mình ghét. Nó sợ thầy sẽ lấy vụ này áp bức nó, bắt nó đền đáp bằng cách lạy thầy từ tầng hầm lên đến lầu bảy, từ cổng trường cho đến sân sau, từ bây giờ cho đến hết năm học, ngay cả trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts về nhà nghỉ hè cũng sẽ phải lạy từ đầu tàu đến cuối tàu. Với thầy Jeon thì dám chắc vậy lắm.

Nó hớp một ngụm nước bí rợ xua đi cái nghẹn ở cổ, cố tỏ vẻ bình thản và hỏi.

"Ờ...à, cây chổi của tao đâu?"

Darius và Jeremy kín đáo đưa ánh mắt tội lỗi cho nhau.

"Cây chổi của mày vẫn bay tiếp." Darius chèn thêm đầy do dự "Bay vào một căn phòng, đâm vỡ cửa kính. Bọn tao đoán, đoán thôi, là văn phòng lão Jeon."

Chén súp trên khay rơi xuống nền vỡ tanh bành. Phải chăng Taehyung sốc quá thể? Dây thần kinh phản ứng của nó trì trệ nghiêm trọng, cả thân thể nó cứng đờ. Jeremy phù phép cho cái chén lành lặn lại rồi vội vàng kéo Darius chào tạm biệt Taehyung trước khi bà Pomfrey xông ra vì nghe tiếng đổ vỡ.

Taehyung đã phải nài nỉ mỏi miệng xin bà Pomfrey quay trở về học hai tiết Độc dược buổi chiều. Môn này nhà Slytherin học chung với nhà Gryffindor và cô Stephen- chủ nhiệm nhà Slytherin đảm nhiệm. Tụi Slytherin cực khoái môn này vì cô Stephen thiên vị tụi nó hết thảy.

Khi Taehyung bước vào lớp, đám Slytherin xúm xụm hỏi thăm nó như thể nó là đấng anh hùng cứu thế sống sót trong gang tấc đầy uy nghi, còn bè lũ Gryffindor thì chăm chăm xem nó có xỉu lần nữa không.

Taehyung ngồi lọt thỏm giữa hai thằng Darius và Jeremy cao nhòng dưới góc cuối lớp. Darius lôi từ trong cặp ra một tờ báo đặt trước mặt nó.

"Tao định vứt cái thứ rác rưởi này đi cho rồi, nhưng tao nghĩ mày nên đọc qua, không mày lại mất công thắc mắc sao cả trường liếc xéo mày."

Đây là tờ tin tức của trường Hogwarts, chỉ dành cho nội bộ học sinh với nhau, do một tổ chuyên săn tin trong trường, gồm toàn những đứa tọc mạch dở hơi in ra mỗi ngày và giao khắp các cửa phòng sinh hoạt chung của các nhà.

Tờ báo đang nằm trên bàn có hình thầy Jeon đang bế ngang Taehyung ra khỏi sân Quidditch, dòng tiêu đề giật tít bự tổ chảng.

KIM TAEHYUNG PHẢI LÒNG JEON JEONGGUK? MỐI TÌNH GIỮA CẬU HỌC SINH VÀ GIÁO SƯ BỘ MÔN PHÒNG CHỐNG NGHỆ THUẬT HẮC ÁM?

Trong niên học này, ngôi trường Hogwarts đã chào đón vị giáo sư mới bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám - Jeon Jeongguk. Được biết thầy Jeon là một Thần sáng tài năng được trọng dụng trong Bộ Pháp Thuật và từng là Thủ quân khéo léo cho đội Quidditch nhà Gryffindor. Không học sinh nào có thể cưỡng lại được sự quyến rũ nam tính toát ra từ vẻ ngoài điển trai và tính cách thân thiện của thầy Jeon.

Mới đây, chúng tôi, tổ tin tức trường đã khám phá ra sự kiện làm chao đảo học sinh toàn trường. Đó là vụ việc cậu học sinh năm thứ năm vốn nổi tiếng hống hách nhà Slytherin - Kim Taehyung đã phải lòng thầy Jeon. Theo nguồn tin cung cấp từ nữ sinh xinh đẹp lanh lợi Lassie Sondsta của tổ chúng tôi, cậu Kim có lẽ vì quá cuồng si thầy Jeon nên đã để bản thân bị thầy Jeon phạt cấm túc rất nhiều để lấy cớ tán tỉnh. Trong buổi tập Quidditch sáng hôm nay, cậu Kim đã không kiềm chế nổi mà cố tình nhảy khỏi chổi bay sà vào lòng thầy. Lợi dụng cái mã đẹp trai của mình là một ưu thế nổi trội, liệu cậu Kim chỉ muốn bám chân ve vãn thầy nâng điểm môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà cậu ta học dở tệ hay cậu ta thật sự muốn chiếm lấy trái tim thầy Jeon?

Xem trang tiếp theo: Mối thù địch của hai đội trưởng đội Quidditch, David Watson và Jimmy McMillan.

Jeremy bên cạnh thốt lên sau khi đọc xong tờ báo.

"Lão Jeon cộp mác thân thiện và con nhỏ Sondsta nhà Hufflepuff xinh đẹp lanh lợi từ bao giờ thế? Đừng làm tao buồn nôn chứ."

"Con nhãi ranh máu bùn Sondsta chết tiệt! Nó muốn biến tao thành một thằng hám sắc trục lợi chắc? Ôi cái bịch rác Sondsta bẩn thỉu."

Taehyung gầm gừ. Nó thậm chí còn chưa nghĩ tới việc Lassie Sondsta dặm mắm dặm muối cho cơn đau của nó ra hành động tán tỉnh ti tiện. Mấy đứa mê mệt thầy Jeon thể nào cũng xì xào sau lưng nó. Ngộ nhỡ thầy mà biết chuyện này, thầy sẽ đối xử với nó kinh khủng cỡ nào nữa.

Thầy Jeon không biết ở đâu ra đứng trước mặt bọn nó nở nụ cười rùng rợn. Thầy giật tờ báo và mỉa mai.

"Tiếc thật trò Kim à! Người chiếm được trái tim tôi phải là người đạt điểm Xuất Sắc môn của tôi trong kì thi O.W.L kia. Thay vì say mê mớ ảo tưởng lông bông gọi là tình yêu, trò nên thực tập đuổi Ông Kẹ cho thành thạo hơn đi."

"Thầy nói...tình yêu là gì ạ?" Một đứa con gái bên nhà Gryffindor lên tiếng.

"Mớ ảo tưởng lông bông." Thầy nói tiếp. "Các quý cô quý cậu đừng mơ mộng quá. Tình yêu vô cùng thừa thãi và nhảm nhí, khiến con người ta ngớ ngẩn. Chẳng hạn như ảo tưởng người đã chết sống lại..."

Thầy khựng lại ở câu cuối. Dường như thầy vô tình nói ra một câu hàm ý không chủ định trong cái đề tài "tình yêu" khá nhạy cảm đối với thầy. Chưa ai kịp tiêu hóa gì cả thì thầy đã đập bàn.

"Giáo sư Stephen bận việc đột xuất, tôi sẽ dạy thay hai tiết Độc dược đây. Mời các trò giở sách trang 22 và lấy dụng cụ ra."

Taehyung bỗng cảm thấy ruột gan nó nặng như chì. Nó thà nằm ở bệnh thất nghe bà Pomfrey càm ràm, chứ nó vẫn chưa sẵn sàng để đối diện thầy Jeon.

"Trò Kim, văn phòng tôi, tám giờ tối nay. Chậm trễ là tai hại." Thầy Jeon ghé qua tai nó nói nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro