chap6: Thất vọng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong nhà, bà thấy cô mà vô cùng đau lòng. Bà đã phạm sai lầm lớn nhất là gả cô cho Jungkook.
    "Tzuyu, con lại đây với ta."
    "Vâng...ạ !"
Cô ngại ngùng lại chỗ bà Jeon rồi ngồi xuống. Nhìn cô gầy đi, khuôn mặt xanh xao mà Jeon phu nhân không khỏi tự trách bản thân.
   "Đêm nay Jungkook không ở nhà à ?"
   "Dạ...dạ....Hôm nay anh ấy có chuyện đột xuất ở công ty nên về không được!"
   "Con đừng lừa ta, ta đã cho người điều tra rồi. Cô ta đang ở trong bệnh viện và..."
    "Ta tin con! Một cô gái lương thiện như con nhưng tại sao Jungkook lại...."
  Cô bật khóc......
   "Anh ấy không yêu con, là do con ngu muội...."
   "Ta sẽ tìm nó nói chuyện !"
    "Con không sao đâu.."
    "Đừng bênh vực cho nó nữa, con nghỉ ngơi đi, ta đi đây..!"
Mọi người vui mừng khôn xiết, ủng hộ bà Jeon hết mực.
Sau khi bà Jeon đi được 1h thì anh về, mặt mày đen như mực. Anh hung hăng đạp cửa phòng cô. Rầm.....
  Vì tiếng động kinh hoàng, cô giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt, anh đã giật lấy tóc cô, bất kể cô đau cỡ nào.
  "Á...Anh làm ..gì.. vậy ?" Cô cố gắng hết sức để nói nên lời.
  "Làm gì? Chẳng phải cô tìm mẹ tôi để nói chuyện tôi quan tâm cô ấy sao? Giờ còn hỏi tôi à ?"
  *Thì ra bà ấy đã nói chuyện với Jungkook*
Anh giật lấy tóc cô kéo cô ra ngoài biệt thự.
  "Vâng theo lời mẹ tôi nên chăm sóc cô đây. Chẳng phải ở với tôi cô khổ lắm sao, tôi buông tha cho cô đó. Cô Cút đừng bao giờ đứng trước mặt tôi nữa."
   "Xin...anh, Jungkook ...đừng mà !"
   "Thấy cô ấy bị sỉ nhục cô vui lắm sao ?" Anh xô cô ra.
    "Không, em không phải mà..." Cô chạy lại ôm tay anh nhưng anh xô cô ra.
        Két..............
Một chiếc xe bất ngờ lao tới, tông thẳng vào cô.....Cô nằm trên vũng máu, đôi mắt nhắm lại. Anh chạy tới ôm cô...
    "Buông tay chắc là một sự giải thoát cho em. Anh không yêu em? Em trả lại tự do cho anh, người em đã từng yêu sâu đậm! Chúc...anh....hạnh...phúc !"
Sau câu nói đó, mọi thứ chìm vào một khoảng không yên tĩnh. Cơ thể cô dần lạnh đi.....
   "Tzuyu..... Tzuyu..."
Anh ôm cô la hét. Tại sao lúc Rose bị tai nạn anh lại không đau như vậy. Nỗi đau này như muốn cắn xé con tim anh. Đôi mắt cô dần nhắm lại.....
   "Gọi cấp cứu mau lên !!!"
Mọi người vội vàng kêu xe cấp cứu đến bệnh viện, chiếc xe gây tai nạn cũng biến mất.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro