chap7: Hối hận (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt mấy tiếng đồng hồ, anh ngồi trước cửa bệnh viện, mẹ cùng em gái tên Jeon Mina đến thì thấy anh xơ xát, bơ phờ và gương mặt hiện lên sự lo lắng.
Chát........
Bà Jeon tức giận đáng anh, cái tát khiến anh đau đớn, nhưng​ có đau bằng những lúc anh đánh cô không? Anh thầm nghĩ, nỗi đau như muốn nuốt chửng anh vậy.
"Uổng cho Tzuyu bênh vực con như vậy. Con thật khiến ta quá thất vọng !"
"Bênh vực ?"
"Con nghĩ Tzuyu nói chuyện của con với ta à, là do ta cho người điều tra ra...."
Anh đã trách lầm cô. Nếu anh không về nhà kiếm chuyện thì chắc bây giờ cô vẫn đang say giấc, nếu anh không đẩy cô ra giữa đường thì ngày mai anh vẫn thấy cô bình an đứng trước mặt anh, nhưng tất cả đều chỉ là chữ nếu...
"Con luôn nghĩ Tzuyu là loại phụ nữ đê tiện đúng không? Con sai rồi ! Mẹ sẽ kể hết cho con nghe !"
"Mẹ nói gì vậy ?"
"Tzuyu là con gái của chú Chou là bạn thân ba con. Nhờ chú Chou hiến thận, ba con mới sống được lâu như vậy. Nhà ta vốn đã mang ơn chú ấy rất nặng. Sau này, trước khi chết chú ấy đã giao Tzuyu cho ta. Có lần, con bị tai nạn mất máu nhiều nhưng thiếu máu là do Tzuyu đã hiến máu cứu con. Nó còn ở bệnh viện chăm sóc con mấy ngày liền. Khi ta dẫn con bé đi mua sắm, nó chẳng mua gì mà chỉ mua con búp bê sứ để trên đầu giường của con. Khi con gần khoẻ, ta đã ép nó về nhà nghỉ ngơi đồ rồi cớ sự làm sao, người mà đã không ăn không uống chăm sóc con lại là Park Chaeyoung kia. Khi con định cưới cô ta, mẹ đã cho người điều tra và kết quả là... cô ta là con người lẳng lơ nổi tiếng trong trường nên ta không đồng ý. Khi biết Tzuyu thích con nên ta đã tác hợp cho hai đứa nhưng nó không đồng ý vì biết người con yêu không phải là nó, nhưng ta đã ép buộc..."
"Thật... sự là vậy sao? Người đã chăm sóc con hàng ngày là cô ấy không phải Rose nhưng khi con tỉnh người mình thấy là Rose, là Rose đã lừa mình. Con búp bê sứ cũng là của cô ấy sao? Mình đã hứa sẽ chăm sóc người ấy nhưng người ấy lại bị mình...mình huỷ hoại. Chính mình đã hiểu lầm cô ấy..."
Những lời mẹ anh vừa nói như muốn làm anh đau khổ tột cùng. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Park Jimin bước ra, anh ngỡ ngàng.
"Jimin, Tzuyu ...cô ấy như thế nào rồi? " Anh lây mạnh bác sĩ Park.
"Hiện tại cô ấy đã wua cơn nguy kịch, nhưng..."
"Nhưng...?"
"Đứa bé đã mất..., nghị lực sống của cô ấy quá thấp như đối với cô ấy chết là một sự giải thoát, cô ấy có sống được hay không chỉ tuỳ thuộc thôi, hiện tại cô ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu...!"
"Đứa bé....?" Anh được làm cha rồi sao, nhưng chính anh là người đã giết đứa con đầu lòng của mình, nếu cô biết, cô có tha thứ cho anh không? Anh ngồi xuống, lưng dựa vào vách tường. Ba người đều biết anh hối hận rồi nên không đề cập đến vấ đề đứa nhỏ.
"Có cách nào không...?" Em gái anh lên tiếng.
"Hiện tại, nên làm cho cô ấy muốn sống lại như ôn về kỉ niệm hay hồi ức đẹp để kể cho cô ấy, Tzuyu có thể vẫn nghe và cảm nhận được!"
"Thật sao ?" Anh vui mừng như từ khi sống với anh thì cái kỉ niệm duy nhất đó chính là nỗi đau buồn, sợ hãi, kỉ niệm đẹp đối với cô như giấc mơ không bao giờ thành hiện thực, chí ít là lúc này.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro