chap7: Hối hận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ba người kia cũng hiểu được vấn đề, chỉ tại anh....Đúng, là tại anh không đổ thừa cho ai được .......
   "Cậu cũng có thể kể chuyện cho cô ấy nghe !"
   "A, đúng rồi lúc còn nhỏ có một chị gái thường xuyên theo một chú đến nhà chơi với anh em con, có thể nào là chị ấy không..?"
   "Là Tzuyu !" bà Jeon lên tiếng.
Đó là điều anh muốn nghe. Chiếc giường màu trắng bên trên là thân hình nhỏ nhắn của cô nhưng gương mặt trắng bệch.
    "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, mong mọi người mai hãy đến thăm." Tiếng cô y tá.
  Bà Jeon bị sốc nặng nên ngất đi. Mọi người nhanh chóng đưa vào phòng bệnh. Chỉ còn anh muốn tìm cô ta nói cho rõ ràng .
  Đứng trước cửa phòng của cô ta, anh bất ngờ khi thấy cô ta đang đưa một cọc tiền cho tên mặc áo đen.
    "Chuyện cô nhờ tôi đã làm xong! Cô đúng độc thiệt, lại có thể làm ra cảnh cô ta đẩy cô."
     "Chỉ tại cô ta không rời xa anh ấy, còn nói yêu ảnh. Hứ.... Tôi còn cố tình  đổ nước xôi lên người cô ta."
   Nghe xong cuộc đối thoại, tim anh như muốn ngừng đập. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô ta đã an bài. Đả kích liên tiếp đả kích. Anh hiểu lầm cô, hành hạ cô. Cô yêu anh ư? Nghe xong anh vui mừng nhưng cũng đau. Cô yêu anh nhưng anh thật ra đã làm gì, có xứng với tình yêu của cô không? Anh đúng là thằng tồi.
    Đêm đó anh về nhà làm bạn với rượu. Vô phòng cô, à nhầm, vô nhà kho, anh ngồi bên mép giường mà không khỏi tự trách bản thân. Anh nhận ra đã sai và người anh yêu là Tzuyu, anh cảm thấy khinh bỉ Rose, người con gái trong sáng,hồn nhiên trong mắt anh lại là loại người.....
  Nhìn vào góc giường, anh thấy một chiếc hộp được gói bọc thật kĩ. Mở ra là tấm ảnh cưới của cô và anh. Chẳng phải anh đã cho đốt rồi sao? Nhìn vào hình, anh thấy cô cười thật tươi, còn anh ....
    "Đúng là thằng ngu mà ."
    "Tzuyu...."
Anh sợ cô căm ghét anh, lại sợ cô rời xa anh mãi mãi. Đêm đó, trong cơn men anh gọi tên cô, gọi tên người con gái anh thật sự yêu. Nếu được ước, anh ước có thể quay lại như lúc ban đầu anh gặp cô, anh muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cô chứ không phải là gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm lại trên giường bệnh kia.
      "TZUYU, ANH YÊU EM !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro