chap9: Mất trí nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Ở đây là đâu? Mọi người là ai? Tôi là ai?"
   Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy sau một thời gian dài đăng đẳng ....Đối với anh là vậy. Một người ngỡ ngàng, bà Jeon thì khóc nấc lên, bác sĩ thì đến kiểm tra lại sức khỏe của cô,còn anh thì..
    "Em bị sao vậy!? Đây là nhà của chúng ta, anh là chồng em nè Tzuyu..!"
   Anh cố gắng giải thích cho cô. "Chồng".... Bây giờ anh còn cái tư cách gì tự xưng mình là chồng cô khi đã gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ? Anh còn không biết rằng bây giờ cô còn thừa nhận anh là chồng cô hay sẽ căm ghét anh. Khi cô tỉnh lại, anh mừng đến nỗi buồn không diễn tả được lời nào, nhưng kéo theo đó là sự sợ hãi, sợ cô sẽ rời xa anh......
   "Jungkook, chắc khi gặp tai nạn đầu cô ấy đã bị va chạm nên... Có thể sau này sẽ khỏi...."
   "Chị ấy bị mất trí nhớ ư ?"
   "Ừm.... Có thể nói là vậy.."
Jungkook như người mất hồn, do anh, đều tại anh, tại anh vô tình, tại anh ngu ngốc, tại anh ác độc khiến cô mất đi đứa con đầu lòng, khiến cô rơi vào cảnh tượng sống chết không rõ giờ còn mất trí nhớ... Mọi người kể cả người làm đều vô cùng buồn rầu, nhìn vào đôi mắt anh, họ thấy sự hối hận cùng đau khổ trong anh.
   Nãy giờ Tzuyu vẫn chưa hiểu gì chỉ biết người đàn ông trước mặt là chồng cô.... Thím Lee, người đã từng chăm sóc cho cô như hiểu được sự việc, liền vội vàng lên tiếng nhằm xua tan cái hoàn cảnh đau buồn cũng như tạo cho Tzuyu một cái cảm nhận tốt về ngôi nhà này...về cậu chủ.
     "A.... thiếu phu nhân đã tỉnh lại, tôi xuống nấu cháo cho cô ấy đây ạ...."
    "À.... đúng vậy, mọi người xuống chuẩn bị đồ ăn.."
    "Cậu chủ, chúng tôi đi đây...."
    "À, mọi người đi đi !"
Như hiểu được sự việc, họ cùng nhau đóng một màn kịch hạnh phúc trước mặt Tzuyu, nhưng không ai biết rằng màn kịch sẽ kéo dài bao lâu. Mượn cớ để Tzuyu nghỉ ngơi, bà Jeon cùng Jungkook với hai người kia qua một căn phòng khác để nói chuyện..
    "Jungkook, tôi nghĩ thời gian này cậu nên chăm sóc cô ấy thật tốt để lấy lòng cô ấy, nếu một ngày cô ấy nhớ lại e rằng..."
    "Đúng vậy, anh hai .."
    "Tôi biết chứ, cảm ơn mọi người nhắc nhở, cô ấy thành như bây giờ là do tôi..."
    "Haizzz... Chúng ta cũng không nên nhắc đến chuyện của đứa bé... Ôi! Con dâu tội nghiệp của ta.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro