Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ưm"... Tại Hưởng tỉnh dậy, nhận ra mình ở một nơi trong căn phòng hoàn toàn xa lạ. Lao ra cửa " Rầm " chết!! cửa khóa rồi!! Cậu ngồi suy nghĩ " đây là đâu? " " Nhà Chí Mẫn?" " Nhà Thạc Trấn?" Cậu nhìn ra cửa sổ " Ui đây là đâu thế này " trước mặt cậu là một vườn hoa lộng lấy nha~ có đủ các loại hoa. Đối với một đứa biết leo trèo từ ba tuổi thì trèo từ này xuống cơ gì khó.

Chân cậu chạm cỏ, cái dáng lon ton chạy khắp vườn. Tự chủ ' Thiên ạ!! Sao cái vườn này rộng quá vậy '. Cậu chạy nganh qua hàng hoa hồng trắng " Ui! Hoa gì mà đẹp thế này " cậu quên béng đi cái mục đích là phải thoát khỏi đây chứ không phải là tham quan khu vườn.

- Thiếu phu nhân

Một giọng trung niên vang lên sau lưng Tại Hưởng, quay đầu lại cứ tưởng chủ nhà nào ngờ là người giúp việc.

- Thiếu phu nhân sao người ra ngoài được.

Tại Hưởng trợn tròn mắt

- Bác nói với cháu ạ

- A xin thiếu phu nhân thứ lỗi, tôi là quản gia Kang. Thiếu phu nhân giày của người...

Tại Hưởng quên béng mất là mình đi chân đất. Nhưng vẫn tròn mắt nhìn ông quản gia.

- Thiếu phu nhân? Là cháu ?_ tự chỉ mình. Chắc là nhằm cháu với ai đó.

Ông quản gia gật đầu chắc chắn.

- Cậu là Tại Hưởng. Là thiếu phu nhân của chúng tôi.
Bây giờ mời thiếu phu nhân theo tôi vào nhà.

Tại Hưởng tuy ú ớ nhưng vẫn theo ông quản gia vào nhà. Bước vào cậu đã bị vẻ đẹp của căn nhà hút hồn. Cậu há hốc mồm rồi phi như bay vào xem căn nhà, ông quản gia tuy mới gặp Tại Hưởng nhưng lại thích cậu bé. Nhưng ông không quên nhiệm vụ của mình là phải thông báo cho cậu chủ.

Tối đến, Tại Hưởng cứ bám lấy ông mà hỏi " đây là đâu ?" " ai là chủ ở đây?" " ông có biết ai đưa tôi về không ?" Nhưng chỉ nhận được một câu duy nhất " ông chủ không cho phép chúng tôi trả lời. Khi nào ông chủ về sẽ giải thích cho thiếu phu nhân hiểu." Haizz, cậu đổi chủ đề

- ở đây có siêu thị nào không ạ

- Thiếu phu nhân định đi siêu thi. Để tôi đi cùng.

Suốt thời gian đi siêu thị quản gia Kang hết lần can khuyên cậu đưng ăn đồ ngọt béo, ăn nhiều quá sẽ bị sâu răng... cậu trả lời đối phó vày câu rồi thích món nào cứ quăng vào xe đẩy.

Ra thanh toán cậu chưa kịp rút ví thì thấy quản gia Kang đã thang toán.

- Bác ơi~~ có nặng không cháu xách giúp ạ.

- Thiếu phu nhân đi từ từ khẻo ngã

Trên đường về Tại Hưởng nhai kẹo cao su miệng lẩm bẩm bài 4 o'clock . Thoát chốc đã về tới biệt thự rồi. Vừa về tới nhà cậu đã thấy dáng người to ngồi trên ghế sopha quả gia Kang cúi chào " Cậu chủ ", người đàn ông đó quay ra " ông lui đi ". Tại Hưởng nhận ra con người này, chính hắn!!
Tên hôn phu đáng ghét

-OMG!!! Anh!!!

Hắn quay sang cậu cười dịu dàng

- Bảo Bối, lại đây

Tại Hưởng đứng chôn chân tại chỗ, mặt méo xệch... anh ta bước đến chỗ cậu, Tại Hưởng phòng thủ

- Tui có kẹo cao su!!! Anh bước tới tui chát kẹo lên đầu anh đó!!! Đứng yên đó!

Anh bế sọc Tại Hưởng lên

- Thích ăn đồ ngọt sao

Tại Hưởng đỏ mặt như cà chua chín * gật gật * _ chọt chọt vào áo hắn_ Thả tôi xuống

- Gọi tên tôi, Chung Quốc

Tại Hưởng đen mặt

- Nếu tôi không gọi tên anh thì sao

Chung Quốc cạ Răng vào tai Tại Hưởng:

- Em có đủ sức không

Đương là giám đốc, Tại Hưởng cũng không ngốc hiểu ý của anh ta. Nếu cậu không nói anh ta sẽ " ăn " cậu đấy! Lắc đầu nguầy nguậy

- Quốc Quốc

Chung Quốc ngật đầu hôn nhẹ lên má cậu

- Ngoan lắm ( oi mẹ ơi chết con )

Tại Hưởng hận không thể chát kẹo lên mái tóc đen kia vì nãy anh ta dọa ăn cậu nên cậu đã nuốt lun kẹo vào bụng rồi

- Chung Quốc tôi đói

- Chúng ta đi ăn

Cái gì vậy? nhà hắn không có người nấu cơm sao lại đi ăn nhà hàng? Thôi kệ, được ăn miễn phí là tốt rồi .

Chung Quốc đưa Tại Hưởng vào nhà hàng sang trọng. Gọi toàn món ăn yêu thích của Tại Hưởng cho cậu. Tại Hưởng ngạc nhiên hông lẽ hắn đã đọc sơ yếu lí lịch của cậu rồi sao?Chung Quốc như đọc được suy nghĩ của cậu mà điềm đạm trả lời

- Tôi đã đọc sơ yếu lí lịch của em rồi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Tại Hưởng không ăn mà nhìn anh dường như mắt mở to hơn.Chung Quốc thở dài, bỏ miếng thịt vào đĩa của cậu.

- em ra khỏi phòng bằng cách nào

- tui trèo cửa sổ

Chung Quốc khẽ nhíu mày

- không được xưng hô với anh là tui

Tại Hưởng bỏ miếng thịt vào miệng

- Kệ tui

Chung Quốc thở dài một lần nữa. Hắn nói mộtt câu cậu trả lời một câu. Nhìn cậu giống tiểu mĩ thụ chứ thật ra là một kiêu ngạo thụ chính hiệu ( hóa ra anh cũng biết điều đó ^-^)

- Anh đi ra đây một lát nha

Tại Hưởng dường như không nghe anh nói, mà ra sức cần quét mớ thức ăn trên bàn.Chung Quốc dỡ khóc dỡ cười bước ra nghe điện thoại.

- Doãn Kỳ

- ô lala hôm nay Tuấn thiếu gia gọi tôi có gì không_ đầu dây bên kia cười ngặt ngẽo

- Chỉ tôi chinh phụ một kiều ngạo thụ đi

- .......( im lặng)

- Chỉ tôi đi không thôi tôi chết vì đột ngụy mất

- .....hahahahaha! Cho tôi hỏi chàng trai nào được Tuấn thiếu gia để ý thế

- Cậu ta tên Tại Hưởng

- tút...tut...

Chung Quốc sực nhớ Doãn kỳ là anh trai của Tại Hưởng mà! Thôi rồi! Anh gọi nhầm số rồi. Anh bấm gọi cho Hạo Thạc.

Tại Hưởng đang ăn ngon lành thì điện thoại gọi đến, Uy, là Kỳ ca ca gọi.

- Alu

- TẠI HƯỞNG !! EM ĐANG Ở TRUNG QUỐC HẢ ?

- tuê tuê tuê!!! Anh!! Đến cứu em!!

- Em đang ở đâu

- Em... đang đi ăn...

Cậu nói lí nhí " đi ăn" làm cho Doãn Kỳ tưởng cậu bị ăn nên hùng hổ gọi điện cho Chung Quốc.( trời má )

- Mày ăn em ấy rồi hã

- Mày đang nói gì vậy? Chung Quốc níu mày

- Em ấy nói mày ăn em ấy

- là đi ăn thằng ngu!!_ Chung Quốc hùng hổ tắt máy

- tút... tút....

Lại thở dài thêm một lần nữa Chung Quốc bước vào nhà hàng.... trợn tròn mắt nhìn bàn ăn bị Tại Hưởng quét sạch. Lau miệng cho Tại Hưởng " ăn xong chưa " Tại Hưởng cười tít mắt nhìn Chung Quốc

- Anh trả tiền nha, tui ăn xong rồi .

Không cho Chung Quốc nói mỏe miệng Tại Hưởng đã vọt ra xe, nhắn tin cho Doãn Kỳ ngồi bó ró chờ Chung Quốc trở về.
--------------------------------------
Đêm khuya căn biệt thự vốn chìm trong im lặng giờ chí chéo tiếng cải nhau.

- Anh cho tui xem đi mà!! 5 phút thôi !! Một tí tẹo teo thôi mà!!_ Tại Hưởng khổ sở ôm chân Chung Quốc .

- Em định thức tới sáng hả? Đi Ngủ!_ gắn cương quyết.

- Anh đi ngủ trước đi mà!!_ Tại Hưởng lăn qua lắn lại.

- Cho em 1 phút về phòng ngủ không thôi thì đêm nay không cho em ngủ lun đó_ Chung Quốc cười nham hiểm

Tại Hưởng bĩu môi, phụng phịu đi về phòng ngủ. Nhảy lên giường trùm chăn kín mít. Chợt điện thoại cậu rung. Là tin nhắn Doãn Kỳ nhủ thầm " Làm anh thế này mãi mới nhắn tin, ta giết "
------------------------------------
3h sáng Nhà Doãn Kyg.
" Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc " một bóng đen nhỏ gõ đủ 7 tiếng cửa liền mở.

- Sao mãi mới sang vậy? Doãn Kỳ ngáp ngắn ngáp dài

- Haizzz, em ngủ quên đó! Anh nhớ không được nói cho Chung Quốc là em ở đây đó.

- biết rồi có gì thì vu đại cho Hạo Thạc là được.

Cánh cửa đóng vào, hai con người trong đó ngủ say như chết trong khi ở_ nơi _ của _ con _ người _ nào _đó đang phải hứng chịu cơn cuồng phong của chủ nhân.

- Tại Hưởng tìm thấy em tôi sẽ " Nuốt " em .

( đi đón Tại Tại về Nhà ăn hỉ thôi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro