3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Jungkook gặp Taehyung là vào một buổi chiều mùa xuân chín năm về trước, trên chuyến xe bus mang số hiệu 17 đi dọc quãng đường từ khu nhà vắng vẻ của bọn họ cho đến lớp học vẽ đầy náo nhiệt của Taehyung. Ấn tượng đầu tiên của Jungkook đối với anh chính là một người đặc biệt năng động, năng động đến mức phiền toái.

Xe bus vốn rất đông người nhưng lại vô cùng yên lặng, cho đến khi cậu nhóc tóc nâu vàng dáng người gầy gầy kia ôm một đống thứ nào là tranh ảnh nào là màu vẽ trèo lên xe. Giọng nói lảnh lót của Taehyung vang cả không gian chật hẹp mà đông đúc, trước tiên chào bác tài xế, sau đó đến lượt chú phụ xe. Ghế ngồi đều đã được lấp kín hết cả, cậu nhóc tóc nâu chỉ còn cách dựa tạm vào một chỗ, ngước đầu nhìn tay cầm xe bus tít phía trên mà mình chưa đủ cao để với tới.

Chiếc xe bus đi đường dài, mỗi lần đến khúc cua đều khiến những người trên xe chao đảo một phen. Taehyung tay trái ôm giấy vẽ, tay phải xách màu nước không tránh khỏi ngã nhào vào người bên cạnh vài lần. Người bên cạnh anh khi ấy là nhóc con Jungkook bảy tuổi bé nhỏ, bị thiếu niên cao gầy lẫn đống đồ đạc cồng kềnh trên người anh đè vào thì ngã dúi dụi, đau đến mức chỉ muốn gào lên chửi cho thằng điên bên cạnh mình một trận. Nhưng khổ nỗi khi đó cậu còn thấp hơn anh cả cái đầu nên chỉ còn cách ấm ức nhịn xuống cho qua chuyện.

Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Jungkook đi xe bus, bởi vốn dĩ bố mẹ cậu cũng biết để một đứa bé bảy tuổi đi phương tiện giao thông công cộng một mình là không ổn tý nào. Chỉ là cả hai đều có việc đột xuất ở công ty nên không thể đón được Jungkook đã tan học ở trường, đành nhờ cô giáo nhắn cậu về trước. Từ nhỏ Jungkook đã thông minh nhanh nhẹn, bố mẹ cũng yên tâm, chẳng ngờ con mình đi xe bus có một lần đã kéo được cái đuôi lớn hơn cậu tận hai tuổi về nhà.

Khi đó Taehyung thấy Jungkook mếu máo bên cạnh vì bị anh ngã vào thì cũng thấy áy náy vô cùng, hơn nữa nhìn Jungkook trắng trẻo dễ thương thì lại càng xót xa hơn. Anh đứng ở bên cạnh bắt đầu lải nhải bắt chuyện với cậu. Trước tiên là xin lỗi nọ kia, sau đó bỗng nhiên hỏi nhà em ở đâu, em bao nhiêu tuổi, em thích ăn gì, anh có cái bánh này ngon lắm em có ăn không? Tuy trông vẫn còn nhỏ nhưng bộ dạng cực kì giống mấy tên du côn chuyên lừa đảo rồi bắt cóc trẻ con mà Jungkook thấy trên tivi. Cậu mím môi không đáp lại lời nào, Taehyung đưa hết cái bánh rồi hộp sữa cũng không nhận, chỉ mong xe bus mau mau về tới nhà mình. Không ngờ lúc Jungkook xuống xe thì Taehyung cũng theo xuống làm cậu hốt hoảng. Taehyung thấy Jungkook không phản ứng với mình thì vô cùng vô cùng đau lòng, có khi em ấy giận mình mất rồi nên nhất mực đi theo dỗ dành trẻ nhỏ, thậm chí còn quăng cả tranh lẫn màu sang một bên để đuổi theo Jungkook. Thế mà cậu vẫn dùng gương mặt lạnh tanh nhìn anh, còn hỏi "Anh muốn gì?" rất nghiêm trọng nữa.

Taehyung khóc không ra nước mắt, mình có lòng tốt lại bị trẻ con hiểu lầm thành kẻ xấu. Đúng lúc hai người mắt to đấu mắt nhỏ trước cửa nhà Jungkook thì Taehyung tóm được thằng bạn thân chí cốt Park Jimin đang thập thò ngoài cửa, từ đó mới biết cậu nhóc Jungkook này là hàng xóm của Jimin. Còn Jungkook cũng hiểu ra Taehyung không phải tay chân của tập đoàn buôn lậu trẻ em hay gì, chỉ là người đơn giản nhưng nhiều chuyện đến mức khiến người ta hiểu lầm.

Về sau Jungkook cũng đem chuyện cậu hiểu lầm Taehyung như vậy ra kể với đám người Yoongi, Taehyung liền bị các anh cười cho không còn mặt mũi nào. Sau đó còn nói Jungkook thật không có mắt nhìn, Taehyung trông rõ là ngốc thế kia bắt trẻ con thế quái nào được, sợ chính mình bị lừa đi còn đúng hơn.

Hiện giờ bọn họ đều đã mười sáu, mười bảy tuổi nhưng kí ức của Jungkook về chuyện này vẫn không hề phai nhạt. Có lẽ là do mỗi ngày cậu đều ngồi xe bus, không tránh khỏi liên tưởng đến những chuyện cũ. Nhắc đến chuyện xe bus, nhà của hai người bọn họ cách nhau hơn một khu phố, vậy mà sáng nào Taehyung cũng đều đặn chạy sang nhà Jungkook đợi cậu cùng đi học cho nên cả bố mẹ lẫn hàng xóm xung quanh đều quen mặt cậu trai đầu nâu bên phố đối diện. Nhiều khi Jungkook thấy chuyện này rất rất phiền phức, cậu thích không gian yên tĩnh nhưng con người đi bên cạnh lại cứ tíu tít không ngừng, kể cả lúc ngồi lên xe vẫn không yên lặng. Có điều vào những buổi sáng vắng bóng Taehyung, Jungkook lại thấy trống trải vô cùng.



Trường học của bọn họ chuẩn bị bước vào mùa lễ hội, đám người Yoongi đương nhiên không thể thiếu một chân trong lĩnh vực chuyên ngành này. Lễ hội gần như là một hoạt động thường niên của trường, quanh quẩn ở mấy việc diễn nhạc kịch, thể thao, ca hát hay đơn giản là cho mấy rapper nghiệp dư như Kim Namjoon và boy-đường phố như Jung Hoseok trổ tài nhảy nhót, đến cả dân mọt sách như Kim Seokjin còn có phiếu trong ban biên tập nhạc kịch của trường là đủ hiểu náo nhiệt cỡ nào.

Mọi năm Jimin, Taehyung và Jungkook đều không tham gia vào hoạt động gì nổi bật. Ba người bọn họ lúc nào cũng tạo thành một tam giác quỷ đi tới đâu phá tan mọi thứ tới đó, nên cứ đến buổi tổng duyệt cuối là lại quyết định sẽ ngồi dưới cổ vũ các anh lớn. Năm nay không hiểu sao Jimin cứ nhất quyết đòi tham gia tiết mục nhảy cùng với Hoseok, tạo thành cặp đôi street dance và múa đương đại kì quái. Yoongi nắm chức vụ hội phó hội học sinh, không cần tham gia tiết mục gì cũng bận rộn tối tăm mặt mũi. Rapper Kim Namjoon và nhà nhạc kịch Kim Seokjin thì vẫn như thường lệ, thỉnh thoảng Taehyung còn nghe thấy Seokjin than thở không biết nên chèn đoạn rap của Namjoon vào bản nhạc kịch lâm li bi đát của mình kiểu gì. Vậy là rốt cuộc vẫn chỉ còn lại Taehyung và Jungkook mà thôi.

Giờ phút này hai bọn họ đang ngồi trong hội trường rộng rãi, trên sân khấu trước mặt là đội nhạc kịch đang cãi nhau ỏm tỏi về một vấn đề gì đó. Jungkook cúi đầu làm nốt số bài tập về nhà cho cả mình và Taehyung, mặc kệ anh đang ngồi ở một bên cầm gói bỏng ngô nhai ngon lành, thi thoảng tiện tay nhét một miếng vào miệng cậu dù Jungkook nhiều lần đã mím chặt môi phản đối.

"Jungkook, em có thấy từ nãy đến giờ xem cãi nhau còn hay hơn xem bọn họ diễn kịch không?"

Mấy cô gái ngồi đằng sau hai người nghe thấy câu này của Taehyung thì không nhịn được bật cười, Taehyung ngoái đầu lại, vô cùng ngất ngưởng nháy mắt với bọn họ một cái rồi cũng cười đáp lại. Jungkook không nhìn cũng biết bây giờ bản mặt của Taehyung muốn bao nhiêu ngả ngớn liền có bấy nhiêu, mấy chiêu ghẹo gái này Taehyung xài càng lúc càng nhiều, Jungkook đã sớm quen rồi.

"Thế thì anh tập trung xem đi, đừng ngoái về phía sau nữa."

"Đây đây." Nghe Jungkook không mặn không nhạt nói vậy, Taehyung cười hềnh hệch ba cái rồi quay lên phía trước, tiếp tục sự nghiệp ăn bỏng ngô. Nhưng tính cách cả thèm chóng chán của Taehyung cũng nhanh chóng phát huy tác dụng, xem người ta cãi nhau một hồi thì buồn ngủ để mức hai mắt díu lại. Mái đầu mềm mượt nâu nâu không ngừng dụi vào vai Jungkook.

"Em đang làm bài cho hai chúng ta đấy." Jungkook bị tóc của Taehyung sượt qua cổ, nhồn nhột nghiêng người ra xa, nói.

"Để lát nữa đi, anh buồn ngủ lắm rồi." Móng vuốt của Taehyung tóm chặt lấy cậu, cơ thể của Jungkook thật sự vừa ấm lại êm chết đi được.

"Bây giờ mới có ba giờ chiều mà Taehyung."

"Nhưng anh buồn ngủ."

"Hay anh về trước đi, lát em làm xong bài sẽ về."

"Khôngggg đâuuuu"

Jungkook không còn cách nào khác, đành thu dọn sách vở, gấp lại chiếc bàn mini rồi cùng Taehyung đứng dậy ra về. Nhưng bọn họ còn chưa đi được một bước, phía sau đã có giọng người the thé vang lên:

"Bên đội nhạc kịch thiếu người đây, mấy bạn kia sang giúp đỡ nào!"

Jungkook ngoái đầu lại, trông thấy cả đội diễn nhạc kịch mười mấy người đang đứng trên sân khấu chằm chằm nhìn về phía hai người họ. Chính giữa có một cậu trai vóc người nhỏ thó đang cầm một chiếc loa lớn hơn cả đầu mình, tay chỉ về phía khán đài. Mấy nữ sinh ngồi phía sau bọn họ đã nhanh chóng bỏ lại sách vở để chạy về phía sân khấu, duy chỉ có Jungkook vẫn đứng im còn Taehyung thì đang lù đù lờ đờ đi về phía cửa như xác sống.

Jungkook cảm thấy không còn gì để mình bận tâm hơn ngoài cái người kia nữa, quay người định rời đi. Cùng lúc đó, trong tầm mắt cậu xuất hiện một bóng dáng khá quen mắt. Cô gái kia ghé đầu nói nhỏ vào tai cậu trai đang cầm loa điều gì đó, chưa đầy ba giây sau, cậu trai đó nói:

"Jungkook và Taehyung đúng không? Lên đây lên đây!"

Bị điểm mặt gọi tên như vậy, cơn buồn ngủ của Taehyung cũng đã dạt đi phân nửa. Jungkook không biết nên phản ứng thế nào cho phải, dù sao cũng không thể quay lưng chạy thẳng, chỉ có thể cùng Taehyung đi từng bước chậm rãi về phía đó.

Lúc này Jungkook mới nhận ra, cô gái vừa nãy là Lee Minyoung, bạn cùng bàn với cậu.

"Jungkook, chào cậu."

Minyoung cất tiếng, Jungkook nghe xong chỉ cúi đầu một cái thật nhẹ để đáp lại lời chào của cô. Ngay tức khắc, mấy người trong đội nhạc kịch dường như nhìn hai người bằng một ánh mắt thật khác. Taehyung cũng nhận ra ngay, ẩn ý huých vào eo Jungkook một cái.

Jungkook chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nheo mắt nhìn anh, miệng còn mấp máy "Gì?" một cái trông rất là ngứa đòn. Taehyung khổ sở ôm đầu, tên này không xứng đáng làm thằng em tốt của anh. Taehyung ta đây có năng khiếu trong chuyện tình cảm gà bông như vậy, sao Jungkook lại đầu đất thế chứ? Thiếu nữ nhà người ta đang muốn trò chuyện với cậu đấy!

Có điều bây giờ chẳng phải là lúc để Taehyung lải nhải với Jungkook những đạo lý đấy, anh trơ mắt nhìn Jungkook hướng về cậu trai cầm loa bằng ánh mắt lãnh đạm, nghe cậu hỏi: "Có chuyện gì?"

Lần này đến lượt cậu trai đó lúng túng. Có chuyện gì đương nhiên là cậu ta không biết rõ, đột nhiên mỹ nữ của hội nhạc kịch bảo cậu ta gọi hai người kia lại thì cậu ta cũng chỉ biết làm theo thôi. Cậu ta ậm ờ hết nhìn Taehyung và Jungkook rồi lại nhìn sang Minyoung, cô hiểu ý, nói thay:

"Vở nhạc kịch của bọn mình chưa chọn được nhân vật nam chính, cậu thử casting có được không?"

Taehyung nhìn Minyoung, hôm nay cô mặc váy tennis màu hồng phối với áo sơ-mi màu trắng vừa đơn giản lại vừa năng động, đứng bên cạnh Jungkook quần bò áo phông chẳng hiểu sao lại thấy rất hợp nhau. Suy nghĩ này xuất hiện khiến Taehyung bỗng nhiên có cảm giác hơi ... khó chịu, anh hướng mắt sang Jungkook, đột nhiên rất muốn cậu từ chối lời đề nghị này.

Rõ ràng khi nãy, cảm xúc của Taehyung vẫn còn rất bình thường. Chỉ đến khi nhận ra mong muốn được kết bạn với Jungkook của Minyoung lớn đến vậy, anh mới vô cớ cảm thấy bức bối trong lòng.

Bên này, Minyoung dễ dàng nhận ra Jungkook đang lưỡng lự, tiếp tục nói: "Chỉ là thử thôi. Cậu biết đấy, vở kịch lần này của trường bọn mình rất quan trọng, cậu ..."

"Tôi không làm được." Jungkook bất chợt ngắt lời Minyoung, chưa để cô hết kinh ngạc đã tiếp lời: "Để Taehyung thử đi."

Taehyung há hốc mồm, không thể lường trước kết quả này.

Ánh mắt của Minyoung phảng phất chút thất vọng, cô nhìn Taehyung từ đầu đến chân, chầm chậm gật đầu.

"Vậy cũng được. Taehyung, chúng ta bắt đầu thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro