Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"làm ơn nói với tớ là cậu đang không nhìn tên đó đi."

"không có mà" Taehyung thở dài, chớp mắt và quay về phía cậu bé tóc xoăn đang đi cách mình một khoảng. hành lang vô cùng đông đúc, vì vậy mỗi khi bước một bước sẽ có một bờ vai va vào anh. Taehyung cau mày.

"Cậu biết đấy, thật kỳ lạ khi cậu phải lòng em trai kế của tớ."

"Tớ không có cảm tình với em ấy, jimin. Tớ thậm chí còn không quan tâm em ấy là ai trước khi gia đình cậu nhận nuôi em ấy," Taehyung nói dối. nhưng anh không thể không liếc nhìn cậu bé lớp dưới, một lần nữa mặc áo ba lỗ trắng và quần bó đen, trên đầu là chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

"Tớ thậm chí còn chưa nói tên cậu ta và cậu đã biết tớ đang nói về ai rồi" jimin đảo mắt, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại.

đôi khi jimin khiến taehyung bối rối. Anh không biết liệu anh có nên tiếp tục tình yêu to lớn với jungkook hay không.

chuông reo, và dường như toàn bộ hành lang được dọn sạch trong một giây.

"Biến đi, tớ trễ mất," taehyung lầm bầm, lê đôi giày thể thao màu trắng của mình sang lớp tiếp theo. jimin tạm biệt nhanh chóng trước khi đi theo hướng khác.

giáo viên dường như không nhận thấy sự đến muộn của anh, điều mà anh vô cùng biết ơn. Anh đã gặp đủ khó khăn trong môn toán rồi, mối quan hệ không tốt với giáo viên sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. vì vậy anh khom người và đi đến bàn của mình, trượt vào một chiếc ghế với một tiếng thở dài.

"Chào em yêu." taehyung nhảy dựng lên bởi giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, anh vội quay đầu sang bên trái.

"ồ," taehyung nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra đó là người bạn Yoongi đang nói chuyện với mình. "chào cậu."

sau đó Yoongi nghiêng người lại gần hơn, Taehyung muốn hắn dừng lại vì giáo viên đang nói và anh không muốn gặp rắc rối. nhưng anh không nói thế.

"Cậu sẽ đến lớp của Jimin sau giờ học chứ?" Yoongi thì thầm, và Taehyung nhanh chóng gật đầu.

"Hôm nay là thứ sáu. Tất nhiên rồi."

"tốt."

thời gian còn lại của tiết học Taehyung và người bạn thân Yoongi dùng để nhìn chằm chằm vào các phương trình khó hiểu trên bảng và cố gắng tìm ra ý nghĩa của nó. nhưng dù suy ngẫm bao nhiêu, hai người cũng không thể hiểu được.

Anh thở phào nhẹ nhõm khi chuông tan học vang lên, và có vẻ như mọi người đều có cảm xúc giống hệt anh khi họ tạo ra những tiếng động tương tự.

Taehyung mỉm cười với yoongi khi họ bước ra khỏi lớp và đi vào hành lang đông đúc. mùi mồ hôi và keo xịt tóc xộc thẳng vào mũi, khiến Taehyung vội vàng bịt mũi lại. "ở đây có mùi khó chịu quá," anh cau mày.

Yoongi gật đầu đồng ý nhưng không nói gì, Taehyung chỉ biết nhìn đi chỗ khác khi anh di chuyển qua những cơ thể hôi mùi mồ hôi.

nhưng rồi anh sững người khi nhìn lên phía trước và thấy cậu bé với mái tóc xoăn đen và hơi cau mày khi bước đi.

Jungkook.

"Cậu đang làm gì thế? Jimin đang đợi chúng ta."

tất nhiên rồi. Lớp học cuối cùng của jimin ở ngay phía trước cổng trường, điều đó có nghĩa là cậu ấy luôn là người được đứng ở cổng trường sớm nhất vào cuối ngày. Taehyung vô cùng ghen tị, vì anh phải đi bộ mãi cho đến khi cuối cùng anh cũng được hít thở không khí trong lành.

và ý nghĩ đó gần như, gần như khiến anh xao nhãng khỏi sự thật rằng Jungkook đang tiến lại gần hơn, đôi mắt đen láy của cậu nhìn thẳng về phía trước và những cuốn sách cậu giữ bằng một cánh tay ngang hông, theo một cách lỏng lẻo rất khác so với cách của Taehyung. Taehyung ôm chặt nó vào ngực, vì anh rất sợ bị va vào và anh không muốn làm rơi đồ của mình.

Jungkook trông cực kỳ buồn chán nhưng cũng rất đẹp, và Taehyung có thể cảm thấy mặt mình nóng lên khi Jungkook đi ngang qua anh, và cúi đầu xuống để những lọn tóc che đi khuôn mặt khi Taehyung va nhẹ vào cậu.

"xin lỗi," cậu thì thầm, nhưng Taehyung không thể nghe thấy cậu, thay vào đó cậu đảo mắt nhìn anh và sải bước đi.

"điều đó thật thô lỗ," Yoongi lưu ý, nhưng Taehyung phớt lờ cậu ta, anh dán mắt vào tủ đựng đồ của mình.

"nhanh lên đi thằng lề mề" yoongi rên rỉ khi Taehyung cố gắng nhét vô số sách của mình vào ba lô, Taehyung cố gắng kìm lại cơn tức giận mà mỉm cười.

bởi vì Taehyung rất hiền lành. đó có lẽ là mục tiêu chính của anh từ khi còn ở trường trung học. đối xử tốt với mọi người, bất kể họ làm gì với anh. vì vậy anh cắn răng khi Yoongi tiếp tục nói những lời thiếu kiên nhẫn.

"sắp xong rồi đây." giọng anh nhỏ nhẹ, và anh ngạc nhiên là Yoongi có thể nghe thấy câu nói đó của anh.

cuối cùng anh cũng vung ba lô qua một bên vai và nhẹ nhàng đóng cửa tủ đựng đồ của mình. nó làm anh khó chịu kinh khủng khi mọi người đóng sầm cửa lại, bởi vì điều đó thật vô nghĩa và nó khiến anh đau đầu.

Yoongi dường như không nghĩ như vậy, vì trước đó hắn đã đóng nó mạnh đến mức Taehyung có thể cảm thấy cánh cửa tủ đựng đồ của mình rung chuyển.

"xong," Taehyung mỉm cười dịu dàng với Yoongi. ngoài jimin, Yoongi là bạn thân nhất của anh. mặc dù thiếu kiên nhẫn và thỉnh thoảng hay đóng sầm cửa, nhưng hắn là một người tốt. có vẻ như jimin và Yoongi là những người duy nhất trong trường này thực sự quan tâm đến anh, nhưng thế là đủ.

"được rồi đi thôi!" Yoongi cười toe toét, đập vai vào vai Taehyung và cười một chút khi họ bước nhanh đến cửa trước của trường đại học.

cuối cùng họ cũng đến xe của jimin. Cậu luôn chở họ vào mỗi thứ sáu, vì họ luôn đến nhà cậu để chơi game.

Taehyung, như thường lệ, là người hào hứng nhất vì đến chỗ của Jimin có nghĩa là gặp được Jungkook.

Jungkook là em trai kế của jimin, và cậu nhỏ hơn tất cả bọn họ hai tuổi. Taehyung biết mình không có cơ hội với Jungkook, đầu tiên là vì trong khi Jungkook là học sinh giỏi nhất trường mặc dù cậu mới là sinh viên năm hai thì Taehyung lại là cá biệt toàn trường.

một lý do khác là lòng căm thù nhỏ của Jungkook đối với cậu và Yoongi.

Jimin vẫn luôn xin lỗi hai người họ vì sự tàn nhẫn của Jungkook, và taehyung luôn giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn, mặc dù thực tế không phải vậy.

Taehyung biết Jungkook rất tốt. đôi khi anh nhìn cậu vào bữa trưa, khi cậu ăn cùng người bạn duy nhất của cậu, namjoon, và anh để ý thấy cậu luôn cười rạng rỡ và nói chuyện rất nhiều.

Cậu tự hỏi tại sao Namjoon là người duy nhất Jungkook có thể dịu dàng đến vậy. (ngoại trừ Jimin là anh trai của Jungkook)

Jimin trở nên vô cùng bối rối khi Taehyung thích Jungkook, bởi vì Jungkook quá tệ với anh.

"Taehyung, lên xe đi đồ khốn," Jimin trêu chọc, nhìn Taehyung qua cửa sổ.

Cậu nhảy dựng lên, chớp mắt một chút trước khi nhận ra mình thực sự đang đứng cạnh xe như một thằng ngốc, và cậu cần phải lên xe.

"xin lỗi," Taehyung ngượng ngùng nói, trèo vào băng ghế sau.

Yoongi và Taehyung luôn thay nhau lần lượt ngồi vào ghế trước vào mỗi thứ sáu. hôm nay đến lượt Yoongi, và Taehyung không bận tâm. Anh cần suy nghĩ một chút, bởi vì anh luôn cần suy nghĩ trước khi gặp Jungkook. đó là lý do tại sao anh lại mất cảnh giác khi họ va phải nhau ở hành lang.

Taehyung đã nghe một phần cuộc trò chuyện của Jimin và Yoongi về lý do tại sao con gái nên được phép mặc váy ngắn đến trường. Anh thực sự không quan tâm, bởi là người đồng tính.

Anh không thực sự bộc lộ ra bên ngoài, nhưng cũng không hẳn là che giấu nó. Năm lớp sáu, khi ba người họ trở thành bạn bè, họ đã hỏi anh và anh đã không ngần ngại nói với họ rằng đúng, anh là người đồng tính.

họ đã hoàn toàn chấp nhận anh, điều mà Taehyung vô cùng biết ơn.

vì vậy bây giờ, trong khi họ tiếp tục huyên thuyên về chính sách 'con gái nên được phép mặc váy ngắn trên đầu gối', Taehyung đẩy tai nghe vào tai và để đầu mình lắc lư theo điệu nhạc êm dịu.

mẹ của anh đã thấy kỳ lạ là kể từ khi Taehyung còn là một đứa trẻ, cậu đã khăng khăng muốn nghe nhạc cổ điển và Taehyung cũng nghĩ điều đó thật kỳ lạ. nhưng cậu không bận tâm. nếu anh phải đối phó với thị hiếu âm nhạc khủng khiếp của thế hệ này, thì cũng vậy thôi. miễn là anh có đàn piano và guitar để thư giãn, thế là ổn.

"Đã đến rồi!" Yoongi rít lên, và Taehyung từ từ rút tai nghe ra khi họ tiến vào con đường lái xe dài vô tận của Jimin.

Cha mẹ của Jimin cực kỳ giàu có, một người là bác sĩ và người kia là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Taehyung không thể không ghen tị một chút, bởi vì ngôi nhà của anh chỉ nhỏ và trung bình giống như những ngôi nhà khác.

Jimin cười khi Yoongi nói luyên thuyên về những gì họ sẽ làm, và Taehyung cũng cười theo.

đây là lý do tại sao anh yêu bạn bè của mình. họ chấp nhận rằng nói chuyện chơi game không phải sở thích của anh, nhưng họ vẫn luôn cố gắng khiến anh cảm thấy được hòa nhập.

cuộc trò chuyện giữa hai người dường như không bao giờ kết thúc khi họ bước lên cầu thang của ngôi nhà và vào căn phòng lớn của Jimin. Taehyung đã bình luận về mọi thứ một vài lần, và Jimin dường như luôn cười như thể đó là điều buồn cười nhất trên thế giới, đó là điều mà Taehyung thích ở cậu bé mochi này.

"Jungkook à, anh về rồi!" Jimin gọi, khẽ hé cửa, và Taehyung rướn người về phía trước để lắng nghe giọng nói của Jungkook từ chỗ cậu đang ngồi trên giường của Jimin.

"Đừng ồn ào, và nói với bạn bè của anh đừng nói chuyện với tôi!" Jungkook gọi lại.

và mặc dù những gì Jungkook nói thật ác ý, nhưng Taehyung vẫn không thể không mỉm cười ngu ngốc và nhìn chằm chằm xuống đất trước giọng nói ngọt ngào, cao vút của Jungkook mà cậu đã dần yêu thích.

"Tên điên cậu đang cười cái gì vậy?" Yoongi huých đầu gối, và Taehyung ngẩng đầu lên.

"Không có gì."

"nghe thật đáng tin," Yoongi trêu chọc. "thực sự đấy, tại sao cậu lại nở nụ cười như gái mới yêu đặc trưng mà chúng ta rất hiếm khi thấy?"

đó là sự thật. Taehyung có cười, nhưng hiếm khi nào nó nở một nụ cười thật tươi, khi mà nó nhe răng ra và hai mắt nó nheo lại ở hai bên.

bởi vì, mặc dù Taehyung là một người tốt bụng, vui vẻ, nhưng anh không... bằng lòng với những gì mình đang có. dường như có một cái gì đó còn thiếu trong cuộc sống của anh. Anh yêu bạn bè của mình, nhưng chỉ có vậy. Taehyung là người tự lập, luôn tự mình gánh vác trách nhiệm, đó cũng chính là lí do vì sao anh không thực sự thân với những người trong gia đình. Mặc dù không đòi hỏi nhưng Taehyung muốn nhận được nhiều tình cảm hơn nữa.

và mặc dù điều đó thật ích kỷ, nhưng Taehyung muốn ai đó sẽ chú ý đến anh, và chỉ anh mà thôi.

Anh chỉ không biết đó sẽ là ai.

vì vậy Taehyung quyết định không trả lời Yoongi, thay vào đó nhướng mày và nói, "tớ sẽ không bao giờ nói với cậu."

Anh mong Yoongi tiếp tục và làm phiền anh về điều đó, nhưng Yoongi chỉ nháy mắt và rút điện thoại ra khỏi túi.

Taehyung nhìn quanh phòng và nhận ra rằng Jimin đã biến mất.

"Này yoongi, jimin đâu?" Taehyung hỏi, tuột chiếc ba lô ra khỏi vai và ném nó xuống sàn.

"chắc là đi mua đồ ăn nhẹ," yoongi cười khúc khích, và Taehyung rướn người về phía trước để nhìn vào màn hình điện thoại của anh.

Anh đang chơi 2048, một trò chơi vẫn luôn khiến anh bối rối. Cậu không hiểu tại sao mọi người lại thấy thú vị đến vậy. Chắc là tại nó có liên quan đến toán học, và anh ghét toán học.

Yoongi đã đúng về Jimin, vì vài giây sau Jimin bước vào với một tay cầm túi khoai tây chiên và tay kia cầm ba viên sương núi.

"Cho anh một cái!" yoongi cười, ném điện thoại xuống và đưa tay ra. Sau đó là một cú ném tệ hại của tuyển thủ Park Jimin, đường chuyền xoáy qua tóc và đập thẳng vào đầu Taehyung.

Đúng vậy, Jimin và Yoongi đang yêu nhau và cả hai đều không ngần ngại cho mọi người thấy tình cảm nồng cháy của hai người.

"Ôi chúa ơi, TaeTae, tớ rất xin lỗi!" Jimin lao tới, lấy tay che miệng, nhưng Taehyung có thể thấy anh cười khúc khích một chút.

"Không buồn cười đâu," Taehyung rên rỉ, xoa xoa một bên đầu và hơi nhăn mặt.

"Lại là cậu! Chiếm đoạt tình yêu từ Jimin của tớ" Yoongi cắt ngang, và Taehyung lườm anh ta.

và sau đó Yoongi mở miệng định nói đúng lúc cánh cửa bật mở, và Taehyung nhìn chằm chằm đỏ mặt như một thằng ngốc vì đó là Jungkook, và cậu giờ không mặc áo.

"có chuyện gì vậy kookie?" Jimin hỏi, nhẹ nhàng đặt túi khoai tây chiên lên giường trước khi quay lại với em trai.

"Mẹ sẽ không ở nhà ăn tối, vì vậy tôi phải hỏi các anh có muốn loại pizza nào không," cậu thở dài, và nhìn bọn họ với ánh mắt trừng trừng.

"và đừng chọn pho mát," Jungkook đảo mắt với Taehyung ngay khi anh mở miệng. Yoongi đã yêu cầu pepperoni cùng với Jimin.

Taehyung ngồi đó với cái miệng há hốc vì Jungkook đã nói chuyện với anh.

"uh, uhm," Taehyung lắp bắp. "bất cứ thứ gì em muốn."

"Chà, tôi muốn xúc xích cay, có hai loại pizza tôi thích là phô mai và pizza dứa và tôi muốn anh chọn chiếc thứ hai."

rõ ràng những gì Jungkook đã nói rất bình thường nhưng khi cậu nhìn đi chỗ khác với đôi má ửng hồng, cắn môi theo cách quyến rũ khiến Taehyung không khỏi vặn vẹo.

"Ý em là phô mai?" Taehyung ré lên, rõ ràng câu hỏi đã rõ như thế nhưng Taehyung vẫn muốn kéo dài cuộc trò chuyện, nhưng rồi Jungkook có vẻ đã nhận ra ý của anh và phá lên cười.

và đó là âm thanh đẹp đẽ, du dương nhất mà Taehyung từng nghe.

"Tôi nói với anh không được chọn phối mát kia mà?" giọng Jungkook nghe có vẻ trêu chọc, và Taehyung không biết phải làm gì.

"uhm, anh đoán, nếu em-"

"Được rồi, tốt thôi! Tôi sẽ gọi phô mai." nụ cười của Jungkook không còn trên khuôn mặt cậu nữa, như thể nhận ra sai lầm của mình khi trêu chọc Taehyung.

rồi cậu bỏ đi, và Taehyung nhìn vào tay mình và cố gắng không cười toe toét.

bởi vì mặc dù Jungkook có ác ý với anh, nhưng cậu cũng rất tốt.

đó là một sự khởi đầu.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro