First time we met

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, những tia nắng nhẹ nhàng chuyển sang màu đỏ ngọc, có cánh bướm bay dập dìu trong khu vườn sau đống đất đá. Thường vào giờ này, khi mặt trăng dần lên thế chỗ, thì rất hiếm để có thể tìm thấy một chú bướm nên Taehyung quyết định đuổi theo nó.

Gần đến giờ ăn tối rồi, Taehyung một mình ngồi cạnh chiếc bình chu sa trong phòng mình, cảm giác râm ran ngứa từ vết trầy bên trong áo choàng càng dâng lên trong cái nóng của mùa hè. Cậu không hề đói. Bắt bướm chắc chắn là một ý tưởng tuyệt vời hơn nhiều, mặc dù nó sẽ còn vui nữa nếu Taehyung có thêm một người bạn.

Nhưng không sao cả. Cậu trượt xuống khỏi chỗ đựng bình, nơi mà cậu đáng lẽ không nên ngồi, và đuổi theo cánh bướm nhỏ.

Vườn Huwon dần được lấp đầy bởi tiếng kêu của lũ dế, trở nên âm u hơn với lũ muỗi, và con bướm thì vẫn yên vị nằm trên nụ hoa mugunghwa đang hé nở trước khi nhận ra sự hiện diện của Taehyung, và trượt ra khỏi tầm với của cậu bé. "Quay lại đây mau!" cậu nói, chụp lấy với nắm tay nhỏ bé của mình, và nhảy lên khi con bướm bay lên không trung cao vút.

Cứ thế, Taehyung và con bướm nhỏ vờn nhau qua lại, cậu cứ nhảy lên rồi chụp lấy cho đến khi đôi giày bị vướng vào một nhánh cây làm cậu ngã sõng soài. Va chạm giữa mặt đất và xương sườn như rút hết không khí trong phổi cậu. Khi nhìn lên, bướm nhỏ đã bay mất, bầu trời thì tối đen, một cái hầm cũ tồi tàn hiện lên trước mắt.

Taehyung ngồi dậy, hơi thở càng trở nên dồn dập sợ hãi, cậu nhảy dựng lên khi cánh cửa đột nhiên mở ra, và một người đàn ông xa lạ bước đến. Làn da đen chắc khỏe như thể ông đã làm việc nguyên một ngày dài dưới ánh mặt trời thiêu đốt, bện tóc thì lỏng lẻo do chỉ được buộc bằng miếng vải rách. Người đàn ông đi men theo rìa ngôi nhà, nơi có một cái giếng cũ kĩ, và đặt cái xô xuống.

Ông nhìn thấy Taehyung đang cuộn tròn như quả bóng dần duỗi thẳng ra

"Xin chào," ông ta nói, dường như trong câu chào còn chứa hàng ngàn thắc mắc, thành công làm Taehyung òa khóc nức nở. "Ôi, đừng, đợi--đợi đã, đừng khóc mà, ta sẽ không hại cháu, ta không ở đây để--đợi đã, ngài là--?"

"Thầy ơi, có chuyện gì thế ạ?"

"Có một đứa trẻ ở đây," Người đàn ông gọi to. "Hình như nó bị lạc"

"Một đứa trẻ?" Taehyung mở to mắt khi nghe thấy tiếng nói của người phụ nữ. "Một mình? Bên ngoài? Giờ này?"

"Ừ, nhìn nó có vẻ hãi, hình như tôi dọa nó sợ rồi-- đứa trẻ này còn mặc đồ của hoàng tộc nữa."

Taehyung khẽ run khi cảm nhận được một bàn tay mềm nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. Giọng nói rất gần, "Chào con", bà nói, "Con đến từ hoàng tộc đấy à?"

"Ta--" Taehyung khịt mũi, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo đã vướng bẩn của mình, thảo nào mấy cung nữ cũng trách phạt cậu cho xem, "Ta là Taehyung"

"Ôi trời đất. Đây là con trai của hoàng đế mà! Điện hạ, người đến đây một mình ạ?"

"Có một con bướm nhỏ, ở Huwon" Taehyung nói, "Ta chỉ chạy theo nó thôi."

"Ngài có bị thương hay bị đau ở đâu không ạ? Ngài vừa bị ngã đúng chứ?" Khi người phụ nữ tiến đến ngồi cạnh, Taehyung mới ngẩng mặt lên khỏi đầu gối. "Hay như này đi, điện hạ. Hay là chúng ta ngồi đây chờ cung nữ đến đón ngài nhé? Thầy sẽ đi tìm họ và dẫn họ đến đây. Ngài nói có được không ạ?"

"Thần sẽ đi ngay đây," người đàn ông nói. "Thần sẽ mặc thêm áo"
"Ta không có bị đau," Taehyung phân trần. "Ta là một cậu bé mạnh mẽ!"

"Tất nhiên là như vậy rồi hoàng tử. Đây, để thần gỡ chiếc lá trên tóc cho ngài nhé."

Mắt Taehyung đưa mắt nhìn vào bao tải người phụ nữ ấy quấn chặt quanh người khi bà đưa người ra để gỡ chiếc là bạch quả ra khỏi tóc cậu. Nếu không phải đôi mắt đen lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng của chiếc đèn lồng trên cửa nhà cứ nhìn cậu chằm chằm thì cậu đã không để ý. Cặp mắt biến mất khi người phụ nữ lui người ra.

"Đó là một em bé ạ?"

"Vâng thưa điện hạ. Ngài nhìn thấy thằng bé rồi ạ?"

"Em ấy đang thức."

"Ồ, đúng vậy ạ" bà nói, nhấc miếng vải bọc ra. "Thằng bé tự dưng im lặng ghê. Chắc hẳn cũng biết chuyện gì đang xảy ra đó ạ."

"Tên em ấy là gì vậy?

"Jeon Jeongguk," bà nói. "Ngài có muốn nói xin chào không ạ?"

Taehyung sáp lại gần, nhẹ nhàng nhấc miếng vải bọc ra khỏi mặt của Jeongguk. Một mái đen tuyền che đi đỉnh đầu cậu bé, Taehyung khẽ vẫy tay.

"Xin chào Jeonggukie~"

"Ôi điện hạ, ngài đang chảy máu kia," người phụ nữ thốt lên. "Tay của ngài..."

Cơn đau nhức dội thẳng lên cánh tay của Taehyung ngay sau khi cậu ý thức được việc mình đang chảy máu. Lòng bàn tay đỏ rực máu thành công khiến Taehyung nức nở.

Cứ như một khẩu hiệu, Jeongguk cũng bắt đầu òa khóc.

"Ồn thôi, ôn thôi, ổn mà," bà nói, dồn trọng lực của cả cơ thể xuống chân. "Không sao đâu điện hạ, để thần sơ cứu cho ngài trước khi các cung nữ đến nhé? Bây giờ thì đừng khóc nữa, Jeongguk sẽ buồn nếu ngài cứ khóc đấy. Ngài có thể trở thành người huynh dũng cảm của thằng bé mà nhỉ?"

Taehyung nghẹn ngào, cố gắng nuốt những tiếng nức nở vào trong bụng.

"Thằng bé sẽ cần một người huyng dũng cảm như ngài để có thể lớn lên khỏe mạnh đó ạ."

Khẽ run lên cùng những tiếng nấc cụt, Taehyung gật đầu. "Đúng, ta là một người huyng dũng cảm!"

"Đúng rồi ạ, bây giờ thì ngồi xuống nhé, để ít nhất chúng ta có thể ngăn máu chảy."

Cứ như một phép màu, ngay sau khi Taehyung ngừng lại, Jeongguk cũng không khóc nữa. Cậu bé lập tức chìm vào giấc ngủ, quá mệt mỏi với những điều hỗn loạn xung quanh, Taehyung thì im lặng quan sát người phụ nữ lau đi vết máu trên tay mình với mảnh giẻ tồi tàn.

"Thần xin lỗi thưa điện hạ, thần biết đây không phải thứ gì thượng hạng."

"Không sao đâu mà. Người cũng không nên dùng mảnh vải tốt như vậy để lau vết bẩn."

"Ngài thật sự rất tốt bụng thưa điện hạ."

"Không đâu, ta chỉ là ta thôi."

Bà khẽ cười. "Ngài chỉ là ngài thôi."

Taehyung rướn người khẽ nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Jeongguk. "Em ấy sẽ lớn lên chứ ạ?"

"Chắc chắn rồi ạ"

"Bao giờ thế"

"Hàng ngày thưa điện hạ."

"Nghe không đúng lắm." Taehyung tự nhìn lấy chính mình. "Ta đâu có lớn lên mỗi ngày đâu"

"Mỗi ngày một chút thôi thưa ngài," bà nói. "Nếu để tự mình thấy thì sẽ khó lắm, người khác nhìn vào sẽ dễ nhận ra hơn đấy ạ."

"Điện hạ! Điện hạ, ôi trời, chúng thần tìm ngài suốt đấy ạ" cung nữ của cậu xông vào trong căn hầm nhỏ. "Cảm ơn vì đã tìm ngài ấy, chúng tôi còn nghĩ ngài ấy đã--rằng chuyện gì xấu đã xảy ra."

"Chúng tôi tình cờ thấy điện hạ phía trước khu vườn. Ngài ấy chạy đuổi theo bươm bướm, không có gì nguy hiểm hết."

"Điện hạ, để chúng tôi đi," cung nữ nói. "Ngài bị bẩn hết rồi, chúng ta cần phải tắm rửa--tay ngài làm sao vậy ạ?"

"Ngài ấy bị ngã," người đàn ông lúc trước nói. "Xin lỗi vì không thể chăm sóc ngài ấy tốt hơn."

"Hai người đã làm mọi thứ có thể rồi--chúng tôi sẽ thưa lên hoàng hậu về tấm lòng của hai người. Điện hạ, mau nhanh."

"Ta có thể quay lại thăm Jeongguk được chứ?"

"Ai ạ?"

"Em ấy sẽ lớn lên mỗi ngày," Taehyung nói. "Ta muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra!"

Hóa ra, Taehyung lại chẳng cần đi đâu để có thể quan sát Jeongguk lớn lên mỗi ngày.

Cha của Taehyung, hoàng đế Kim Seogeol đã la rầy cậu vì đã làm một việc mà có thể dẫn đến những hệ lụy nghiêm trọng khác --"Lỡ mà con rơi vào tay lũ người độc ác thì sao?"--và khen thưởng gia đình họ Jeon vì đã chăm sóc cho con trai của Người, dù điều họ làm vô cùng đơn giản, thô sơ.

Taehyung không hiểu rõ lắm về những phần thưởng họ nhận được, nhưng cậu quan tâm về một phần trong đó: Khi Jeongguk đủ lớn thì sẽ được cho phép được chơi trong vườn Huwon vào buổi tối, sau khi Taehyung hoàn thành buổi học vào buổi chiều. Phần còn lại vô cùng nhàm chán, chỉ là việc cung cấp đồ ăn các thứ, Taehyung chỉ đặc biệt hào hứng vì cậu sắp sửa có thêm một người bạn.

"Không phải con ước là sẽ có một người bạn trong cung điện sao?" Hoàng đế hỏi, đưa tay khẽ vuốt tóc cậu. Buổi tối đang dần trở nên lạnh hơn, mùa hạ bứt từng cánh hoa ra khỏi cành để chuẩn bị cho mùa thu sắp đến. Trước khi đi ngủ, Taehyung ngồi bên cạnh cha mình, khẽ đưa sữa lên uống.

"Nhưng nhi thần sẽ có một người bạn mà, phụ hoàng, Jeongguk sẽ trở thành bạn con"

"Ta mong là con đúng. Ta chỉ ước đó sẽ là một người tốt hơn."

"Bạn thì là bạn" Taehyung bướng bỉnh nói lại. "Em ấy đã nói chào con, vậy nên bọn con sẽ trở thành bạn tốt. Tốt hơn cả những người tốt hơn."

Hoàng đế khẽ đưa mắt nhìn đứa con trai của mình.

"Con biết ta còn ước điều gì nữa không Taehyung à?"

"vâng thưa phụ thân?"

"Ta ước sau này con vẫn có thể nhìn nhận thế giới xung quanh như cách con nhìn nó bây giờ."

                        ♔
Hoàng đế Kim Seogeol rất lo sợ về con trai mình, về việc cậu có một đứa trẻ khác ở bên cạnh, về việc cậu có một trái tim thật bé bỏng, luôn cố gắng để nhìn thấy những điều tốt đẹp ở mọi thứ. Kim Taehyung là con trai cả của ông và, trừ khi cậu chết trước lúc thời khắc đến, thì một ngày nào đó, sẽ trở thành người thừa kế của Goryeo.

Nhưng nếu đó là sức mạnh lớn nhất của Kim Taehyung, chính sự sẵn lòng để tìm ra vẻ đẹp từ những thứ đơn sơ, những thứ mà người ở tầng lớp của cậu thường đem ra làm trò cười, và cả những hạnh phúc nhỏ bé tại những nơi cậu không thuộc về. Đó là điều cậu đã tập làm quen dù gặp phải những sự ruồng bỏ, một tình yêu không thể bị chia lìa ngay tại nơi nguy hiểm như hoàng cung thâm sâu.

Vị hoàng tử muốn dành tặng cho người cậu yêu quý những thứ tốt đẹp nhất. Trải qua thật nhiều năm cuộc đời, Taehyung mới nhận ra vì sao cậu không thể làm như vậy. Vì sao cậu không thể, mặc dù, chỉ là những thứ giản đơn nhất, như là niềm hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro