Chương 36 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Chạm mặt, khi tiến hành Vô Gian*!

(*Vô Gian trong từ Vô Gian Đạo, xuất phát từ kinh phật, có nghĩa vì quyền lực, sinh tồn hay tiền tài mà bán đứng nhau, tranh đấu nhau, đứng giữa hắc bạch đạo.)

Kim Thái Hanh vẫn còn là nhân viên thương bệnh đương nhiên lần hành động này bị bài trừ bên ngoài, Kim Thái Hanh rất tự biết tự rõ, không chủ động xin đi giết giặc giống lần trước nữa, lại nói đã được phân phối trong đội ngũ của Điền Chính Quốc, cơ hội biểu hiện rất nhiều, không cần sớm chiều tranh.

Kim Thái Hanh nghĩ cực kỳ thông thấu nhìn theo Điền Chính Quốc mang theo đại bộ đội xuất phát, rồi quay về phòng tiếp tục tu luyện Thanh Tâm Thuật của cậu, một lần suy tưởng chất lượng cao kết thúc, Kim Thái Hanh thấy thời gian sắp đến mười hai giờ, cái bụng cũng cảm thấy có chút đói, liền đến nhà ăn ăn bữa trưa.

Thời gian ăn cơm của đội viên trong đội ngũ Điền Chính Quốc rất rộng, mỗi bữa cơm đều có thời gian hai giờ, sáng sớm 7.00 - 9.00, buổi trưa 11.00 - 13.00, buổi tối 18.00 - 20.00. Hai giờ đó đội viên có thể tùy ý lựa chọn một đoạn thời gian đi ăn cơm, đầu bếp nhà ăn sẽ bảo quản thức ăn, chờ đợi đội viên đến lĩnh. Sở dĩ định thời gian ăn cơm rộng như vậy, là bởi vì thời điểm tu luyện thường thường không biết lúc nào tỉnh lại, có thời gian co dãn để lựa chọn, đội viên không cần sợ tu luyện quá mức không còn cơm ăn.

Tâm tình vốn coi như sung sướng của Kim Thái Hanh, vào một khắc tiến vào nhà ăn, nhất thời từ trời quang chuyển thành trời mây.

Hóa ra Trương Ngải Ngải với Giang Khinh Ngữ cũng ở trong nhà ăn ăn cơm, hai người các cô bởi vì không có bao nhiêu thực lực chiến đấu, lại bởi vì là nữ sinh cũng không thích hợp làm nhân viên vận chuyển, vì vậy lần hoạt động này cũng bị lưu lại. Nói cách khác đội viên ở lại đại bản doanh hiện tại, chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

Kim Thái Hanh thấy hai người này, phản ứng đầu tiên là muốn rời đi, chẳng qua không đợi cậu hành động, Trương Ngải Ngải đã thấy được cậu, vẻ mặt hưng phấn ngoắc về phía cậu nói: “Tiểu Hanh, thực khéo a, mau tới đây cùng ngồi với bọn chị a!”

Kim Thái Hanh chỉ đành nặn ra một nụ cười, đi qua cầm lấy phần cơm nước của mình ngồi xuống bàn của mấy cô. Tuy rằng trong lòng Kim Thái Hanh tất cả đều là không muốn, nhưng không có biện pháp vứt mặt mũi người ta ngay mặt, chỉ có thể trái lương tâm đi qua.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, Trương Ngải Ngải liền hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Hanh, lần trước ở bến tàu cậu với Điền ca cùng bị thương trở về, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Sau khi chuyện phát sinh Trần Cảnh Văn đã hạ xuống lệnh hàn miệng, ngoại trừ mấy người đương sự, người khác căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy câu hỏi của Trương Ngải Ngải, Giang Khinh Ngữ cũng dừng đũa, chuyên chú nhìn Kim Thái Hanh, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Kim Thái Hanh ngại ngùng cười: “Em cũng không quá rõ, lúc đó em tiêu hao dị năng hôn mê, nghe Điền ca nói có một con tang thi cường đại.”

Đây là lí do thoái thác mà Trần Cảnh Văn bàn giao đối ngoại, dùng để mê hoặc người khác có ý dò hỏi thực lực của Điền Chính Quốc.

Câu trả lời của Kim Thái Hanh khiến cho Trương Ngải Ngải thất vọng, cô vẫn luôn muốn biết có phải Điền Chính Quốc thực sự bị đe dọa sinh mệnh hay không, điều này quan hệ đến độ có thể tin của tiên đoán của cô, thế nhưng Trần Cảnh Văn thực sự rất giảo hoạt, một chút gió cũng không tiết lộ. Vốn còn tưởng rằng Trần Cảnh Văn là cố ra vẻ huyền bí, tô son trát phấn, không ngờ tới ngày hôm nay thấy Điền Chính Quốc tinh thần chấn hưng dẫn đội xuất phát, vừa thấy đã biết không có nghiêm trọng như cô tưởng tượng, cô có chút không bình tĩnh, chẳng lẽ điều cô biết có khác biệt với sự thực?

Bên này Trương Ngải Ngải vẫn còn quấn quýt sự thật giả của sự kiện bến tàu, bên kia Giang Khinh Ngữ lại vẻ mặt cô đơn, có chút không yên lòng.

Giang Khinh Ngữ đẩy đẩy cơm trong bát, đột nhiên đã không còn khẩu vị, tuy rằng sau khi sự kiện bến tàu qua đi, Trần Cảnh Văn giữ lại các cô, thế nhưng tuyệt không coi trọng, cũng không nói là thu các cô vào đội hay không, nếu không phải năng lực quản lý của bản thân thân thể này của cô vẫn còn, để cho cô bắt được cơ hội tận tình biểu hiện một hồi, sợ rằng hiện tại cô vẫn còn ở vào tình cảnh xấu hổ thiếp thân không rõ.

Thế nhưng cho dù như thế, cô với Trương Ngải Ngải vẫn thuộc về đội viên biên duyên hóa, như lần hành động này, không có người thông tri các cô, cho dù lưu lại cũng không có một câu phân phó, thật giống như các cô không tồn tại cũng không thuộc về tiểu đội này, loại coi thường này khiến cho lòng cô nóng như lửa đốt, không được coi trọng thì đại biểu cô căn bản không có cơ hội tiếp xúc được Điền Chính Quốc, tiếp xúc không được Điền Chính Quốc vậy lấy từ đâu cơ hội bắt được tâm của Điền Chính Quốc chứ?

Đang khi Giang Khinh Ngữ phiền não, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên đáng yêu manh đến mức tận cùng của Kim Thái Hanh nhảy vào mi mắt của cô, để cho ánh mắt cô sáng ngời, trong lòng bắt đầu tính toán lên.

Kim Thái Hanh trước mắt là đội viên duy nhất của tổ công kiên Điền Chính Quốc, khẳng định có thể thường xuyên tiếp xúc được Điền Chính Quốc, có lẽ có thể tìm được cơ hội từ chỗ cậu ta. Lại nói tuổi tác của Kim Thái Hanh tương đối nhỏ, một bộ dáng manh thiên chân khả ái hẳn rất dễ lừa, nếu có thể có được sự trợ giúp của cậu ta. . . Giang Khinh Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, vẻ mặt vốn còn lãnh đạm đột nhiên trở nên ôn hòa lên.

Giang Khinh Ngữ không vết tích xen vào trong đối thoại của hai người Trương Ngải Ngải với Kim Thái Hanh, vẻ mặt thân thiết hỏi thăm tình huống thân thể của Kim Thái Hanh. Sự chuyển biến của Giang Khinh Ngữ khiến cho Kim Thái Hanh vốn đã mang theo tâm cảnh giác càng thêm cẩn thận, trả lời một câu đều phải nghĩ trên ba lần xác nhận không có vấn đề gì mới trả lời, đương nhiên Kim Thái Hanh tuyệt không phải ngốc ngốc bị người khác nắm rõ, cậu hữu ý vô ý hỏi thăm chuyện trước kia của Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải. . . Một bữa cơm kéo dài, Kim Thái Hanh liền cảm thấy tinh thần mệt mỏi, uể oải vô cùng, trong lòng cảm thán Vô Gian Đạo quả nhiên không phải để cho người làm.

Thật vất vả ăn xong cơm, Kim Thái Hanh liền lấy lý do bị thương chưa hoàn toàn khang phục, thân thể còn chưa khỏe để rời đi, cuối cùng cũng kết thúc trận đấu sức dò hỏi hiểu rõ nhau này.

Thấy Kim Thái Hanh rời đi, Trương Ngải Ngải vẫn luôn đầy bụng nghi vấn nhịn không được hỏi Giang Khinh Ngữ: “Giang tỷ tỷ, vì sao chị đối với Kim Thái Hanh tốt như vậy?” Giang Khinh Ngữ rất kiêu kỳ, trong tiểu đội ngoại trừ ba người đội trưởng phó đội trưởng, cơ bản không có mấy người có thể vào được mắt của cô, càng miễn bàn thân thiết ôn hòa như đối với Kim Thái Hanh.

“Hiện tại Kim Thái Hanh là thành viên duy nhất của tổ công kiên Điền ca, chẳng lẽ em còn tưởng rằng cậu ta chẳng qua chỉ là một đội viên nhỏ sao?”

“Chẳng qua là vận khí tốt, cùng Điền ca đi bến tàu. . .” Trương Ngải Ngải tuyệt không phục, tên nhóc Kim Thái Hanh đó vừa nhìn đã biết là chỉ biết cười ngu, một bộ dáng ngây thơ ấu trĩ khẳng định không có năng lực gì, có lẽ Điền Chính Quốc bị thương chính là vì cứu tên nhóc đó.

Trương Ngải Ngải nghĩ tới đây đột nhiên có chút lĩnh ngộ, lặng lẽ kéo Giang Khinh Ngữ thấp giọng nói: “Giang tỷ tỷ, chị nói xem lần này Điền ca bị thương có thể là bởi vì tên nhóc đó hay không? Nghe nói đội viên đi lần này chỉ có cậu ta với Điền ca bị thương, người khác thì nửa vết thương cũng không có. . .”

“Không thể nào. . .” Giang Khinh Ngữ hiểu rõ ngụ ý của Trương Ngải Ngải, nhưng cảm thấy không đến mức như thế, “Nếu thực sự là Kim Thái Hanh gây họa, lần phân tổ này thế nào cũng sẽ không phân cậu ta vào tổ công kiên đi.”

Trương Ngải Ngải nghe xong lời này cũng biết sự hoài nghi của cô có chút không ổn, gật gật đầu nói: “Cũng đúng, có lẽ còn có nguyên nhân gì đấy mà chúng ta không biết. Bất quá, Giang tỷ tỷ, cho dù cậu ta là đội viên trong đội của Điền ca, cũng không tất phải đối với cậu ta tốt như vậy chứ.” Trương Ngải Ngải thực không thích tên nhóc thích cười đó, khó tránh khỏi có chút ý kiến.

“Chúng ta phải đứng vững gót chân, có lẽ Kim Thái Hanh sẽ giúp chúng ta một phen.” Giang Khinh Ngữ nhàn nhạt nói.

“A? Cậu ta?” Trương Ngải Ngải có chút xem thường, một đội viên nhỏ giống như các cô, có năng lực gì chứ?

“Người có thể tùy ý tiếp xúc Điền Chính Quốc có mấy ai?” Đối với việc Trương Ngải Ngải đến bây giờ còn chưa nhìn rõ được tình thế, Giang Khinh Ngữ có chút thất vọng.

Trương Ngải Ngải tỉnh ngộ lại, từ sau khi phân tổ, ngoại trừ hai phó đội Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn, đội viên khác thì cơ bản không được cho phép rời khỏi tiểu tổ của mình đơn độc hoạt động, điều này cũng ngăn chặn Trương Ngải Ngải Giang Khinh Ngữ tìm kiếm cơ hội tiếp xúc Điền Chính Quốc. Chỉ có thành viên tiểu tổ của Điền Chính Quốc mới có thể tùy ý tiếp xúc Điền Chính Quốc. . . Mà trước mắt thành viên tiểu tổ của Điền Chính Quốc chỉ có Kim Thái Hanh.

Thấy vẻ mặt Trương Ngải Ngải bừng tỉnh, lúc này Giang Khinh Ngữ mới thỏa mãn nói: “Hiện tại đã biết rồi chứ, chúng ta ở trong độ ngũ của Trần Cảnh Văn vốn không được coi trọng, nếu không tìm cơ hội, chúng ta căn bản không có ngày ngóc đầu dậy nổi.”

“Vì vậy chị lợi dụng Kim Thái Hanh. . .” Trương Ngải Ngải còn chưa nói xong, Giang Khinh Ngữ đã lấy ngón tay điểm nhẹ môi, tỏ ý Trương Ngải Ngải nói năng cẩn thận.

Trương Ngải Ngải lè đầu lưỡi một chút biểu thị hiểu rõ, chủ đề của hai người kết thúc như vậy, chuyên tâm ăn cơm.

Mà Kim Thái Hanh rời đi tuyệt không biết Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải vậy mà đánh chủ ý đến cậu, lợi dụng cậu để tiếp cận Điền Chính Quốc. Lúc này cậu đang vì phát hiện mới của cậu mà rơi vào trong sự mừng như điên.

Chương 37: Hợp tác? Vật tư chỉ có thể cho phân nửa

Kim Thái Hanh nhìn một đống tinh hạch nhỏ trước mắt, thầm muốn mắng bản thân là heo. Tu dưỡng một đoạn thời gian dài như thế, vậy mà chưa từng nghĩ qua lợi dụng tinh hạch để tu luyện Thanh Tâm Thuật.

Tinh hạch của tiểu đội là do người chuyên trách thống kê sau cùng thống nhất lại rồi dựa theo cống hiến phân phối, một tuần một lần. Kim Thái Hanh gia nhập tiểu đội đã qua nửa tháng, cũng lấy được hai lần tinh hạch. Đẳng cấp tinh hạch đều là cấp 0 kém nhất, điều này cũng không có biện pháp nào, dù sao thời gian tương đối ngắn, cũng không nhiều tang thi tiến hóa, tang thi lúc đầu thanh lý cơ bản đều là tang thi bình thường, bất quá số lượng vẫn tương đối nhiều. Khi lần đầu tiên Kim Thái Hanh lấy được đến tay là lúc đang bị thương nằm trên giường, không có việc gì có thể làm cậu chỉ có thể buồn chán đếm tinh hạch giết thời gian, vì vậy cậu biết rõ tinh hạch tổng cộng có bảy mươi chín viên.

Đương nhiên tiểu đội cũng từng giết qua tang thi tiến hóa, bất quá loại tinh hạch đó là dựa theo người nào giết thì người đó được phân phối, đây cũng là nguyên nhân Điền Chính Quốc ở bến tàu trực tiếp giao trả tinh hạch của tang thi hệ tinh thần cho Kim Thái Hanh.

Lúc đó Kim Thái Hanh đếm xong tinh hạch đã vứt chúng nó vào không gian, sau đó bởi vì vẫn luôn tu luyện Thanh Tâm Thuật với nghiên cứu thủy cầu, liền quên sạch sẽ mấy tinh hạch được cho đó. Nếu không phải ngày hôm nay muốn chỉnh lý không gian của mình một chút, sợ rằng không biết bao lâu sau mới có thể nhớ tới những tinh hạch này.

Tác dụng của tinh hạch chỉ nhằm vào người thức tỉnh, chỉ có người thức tỉnh mới có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch chuyển biến thành năng lực thức tỉnh của mình. Trên một trình độ rất lớn nào đó Kim Thái Hanh quên những tinh hạch này cũng bởi vì dị năng tốc độ của cậu đã bị phế, tiềm thức cho rằng những tinh hạch này đã vô dụng đối với cậu.

May mắn khi Kim Thái Hanh nhìn đến những tinh hạch này, tuyệt không cố chấp cho rằng vô dụng, trái lại hiếu kỳ thử một chút. Cậu cầm tinh hạch vận chuyển Thanh Tâm Thuật, không ngờ tới lần thí nghiệm này cho cậu một kinh hỉ thật to. Thanh Tâm Thuật vậy mà cũng có thể hấp thu năng lượng của những tinh hạch này, bất quá luồng năng lượng đó tuyệt không phải được Thanh Tâm Thuật chuyển thành linh lực dự trữ trong đan điền, mà tuyệt đại bộ phận được mắt phải mù hấp thu vào, chỉ có một phần rất rất nhỏ được hai chân thong thả hấp thu.

Thoạt nhìn mắt phải trước đây hấp thu bệnh độc biến dị, cũng đã thuộc về hàng ngũ thức tỉnh, vì vậy năng lượng của tinh hạch hữu hiệu đối với nó, mà Linh Nhãn mắt trái dựa vào Thanh Tâm Thuật luyện thành, lại không có cảm giác đối với năng lượng của tinh hạch. Cùng đạo lý, muốn đề thăng năng lực thủy cầu mà cậu luyện thành cũng không cách nào mượn năng lượng của tinh hạch.

Phát hiện bất ngờ này khiến cho Kim Thái Hanh lâm vào trong sự mừng như điên, điều này chứng minh mắt phải với hai chân của cậu có hy vọng khôi phục, đặc biệt là mắt phải, hiện tại có thể hấp thu lượng lớn năng lượng tinh hạch, có phải đại biểu thời gian khôi phục không có dài như trong tưởng tượng hay không?

Kim Thái Hanh nghĩ tới đây liền kích động, mắt thấy hồi phục thị lực có hi vọng làm sao còn kiềm chế được, trực tiếp cầm hai viên tinh hạch, tiếp tục suy tưởng tu luyện Thanh Tâm Thuật, để cho mắt phải tận lực hấp thu nhiều năng lượng tinh hạch.

Bên này Kim Thái Hanh đang nỗ lực hấp thu năng lượng của tinh hạch, kỳ vọng mắt phải sớm ngày hồi phục thị lực. Mà bên kia Điền Chính Quốc lúc này đã dẫn đội tới trung tâm phân phối hậu cần, tuy rằng đã thanh lý đàn tang thi ngoại vi, nhưng Điền Chính Quốc tuyệt không tiến vào bên trong, nguyên nhân là ở trước mặt anh có thêm vài đội khách nhân không mời tự đến.

Những người đó xuất hiện vào lúc tiểu đội Điền Chính Quốc vừa mới thanh lý xong tang thi ngoại vi, tổng cộng có ba đội nhân mã, dường như là đã trải qua thương lượng rồi đồng thời xuất hiện. Phân ra đứng thành hình tam giác, ẩn ẩn vây quanh tiểu đội Điền Chính Quốc vào trong.

Điền Chính Quốc thấy thế chẳng qua chỉ kêu tiểu đội tạm dừng hành động, cẩn thận phòng bị chờ đợi mệnh lệnh. Vật tư nằm ở đó sẽ không chạy, Điền Chính Quốc tuyệt không sốt ruột.

Có lẽ thấy tiểu đội Điền Chính Quốc một bộ dáng trầm ổn, ba đội nhân mã không bao lâu sau liền không chịu nổi, lần lượt tới gần tiểu đội Điền Chính Quốc, sau cùng chỉ dừng lại ở cự ly mấy chục mét, bọn họ lần lượt phái người qua yêu cầu đàm phán hiệp thương với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thế mới biết ba đội nhân mã này là mấy đoàn đội người sống sót tương đối lớn xung quanh bọn họ.

Lần lượt là đội tự cứu đến từ nhà trọ Cảnh Thiên, tiểu đội Hữu Đồ của quán cà phê internet Hữu Đồ, còn lại chính là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục.

Nhà trọ Cảnh Thiên giống với tiểu đội Điền Chính Quốc đều là đội ngũ thuộc về tự cứu tổ chức nên, dẫn đội kêu Khổng Nhất Phàm, một người thức tỉnh hệ thổ.

Tiểu đội Hữu Đồ cơ bản là người may mắn còn sống sót trong quán cà phê internet, dẫn đội chính là ông chủ của Hữu Đồ Hà Khải Phong, trước mắt chưa rõ có phải người thức tỉnh hay không, bởi vì ra mặt đều là phó đội của bọn họ, quản lý của quán cà phê internet Hữu Đồ Tả Khôn, một người dị năng hệ hỏa ít nhất cấp hai.

Công ty Thân Lục nói dễ nghe là một công ty, kỳ thực là một tổ chức phi pháp, dẫn đội đương nhiên là lão đại của bọn họ kêu Lưu Thiệu Long, là một người dị năng hệ phong cấp hai. Trong ba đội này mạnh nhất đương nhiên là đội Hắc Báo của công ty Thân Lục, chỉ thủ hạ thôi thì đã gần ba mươi người, nghe nói có phân nửa đều là người thức tỉnh.

Loại chuyện đàm phán này, Điền Chính Quốc căn bản sẽ không quản, vì vậy Trần Cảnh Văn thay thế anh tham dự cái gọi là hội nghị liên minh bốn vùng này. Nội dung hội nghị rất đơn giản, hy vọng có thể hợp tác tập thể, cùng nhau tiến công nơi đây, sau đó dựa theo thực lực phân phối vật tư bên trong

Trần Cảnh Văn tuyệt không nói thêm gì trong đàm phán, không tán thành cũng không phản đối, chỉ mang theo vẻ mặt nụ cười ôn hòa nghe, hành vi thái độ này khiến cho ba đội khác có một loại cảm giác thất bại đánh bị bông, sau cùng Lưu Thiệu Long bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp thả lời cay độc, nếu không muốn hợp tác, thì đừng trách bọn họ không khách khí.

Trần Cảnh Văn lúc này mới mỉm cười tỏ rõ quyền sở hữu vật tư hẳn nên là ai có khả năng thì lấy, nếu ba đội có thực lực như vậy, tiểu đội của bọn họ nguyện ý nhường cho ba đội đi đầu, nếu thành công đánh bại con tang thi hệ hỏa cấp ba kia, tiểu đội của bọn họ sẽ trực tiếp lui lại, tuyệt đối không chiếm một chút vật tư bên trong. . . Nhưng nếu không thành công, như vậy tiểu đội của bọn họ sẽ ‘làm người không nhường’.

Lời này khiến cho đội trưởng của ba đội kia xuống không được đài, sở dĩ vật tư nơi đây vẫn luôn không bị lấy đi, chính bởi vì con tang thi đó chặn bước chân của bọn họ, tuy rằng bọn họ đều đã được xem như là người dị năng cấp hai, thế nhưng chênh lệch thực lực một cấp tuyệt không phải đơn giản như nhiều hơn một số, mỗi khi đề thăng một cấp, thực lực sẽ tăng trưởng gấp đôi, đây cũng là nguyên nhân bọn họ bó tay chịu trói với con tang thi cấp ba đó.

Thấy Trần Cảnh Văn tuy rằng nói chuyện tao nhã, nhưng sự cường ngạnh trong nội tâm lại không cho phép nghi ngờ, bọn họ bất đắc dĩ chỉ đành buông tư thái xuống, để cho Trần Cảnh Văn nói ra điểm mấu chốt hợp tác của bọn họ.

Thấy thái độ của ba người trở nên thành khẩn, lúc này Trần Cảnh Văn mới nói ra phân nửa vật tư bên trong sẽ thuộc về bọn họ, mà phân nửa còn lại của ba đội bọn họ tùy bọn họ an bài, những lời này trực tiếp khiến cho ba người bọn họ thổ huyết, vốn còn muốn cắt xén vật tư của đội ngũ Điền Chính Quốc, không ngờ tới lần này trái lại để cho đội ngũ Điền Chính Quốc cầm đi phân nửa, điều này sao có thể để cho bọn họ nuốt xuống được.

Bất quá Trần Cảnh Văn cũng không có nhàn tình dây dưa với bọn họ, trực tiếp cáo biệt đi, có thể tiếp thu thì hợp tác một phen, nếu không thể. . . Trần Cảnh Văn không ngại ngồi xem long hổ đấu.

Sở dĩ Trần Cảnh Văn lớn mật như vậy, là vì biết rõ ba đội đó không có khả năng thả tay đối phó tiểu đội của bọn họ, nguyên nhân lớn nhất trong đó là có Điền Chính Quốc ở đây, Điền Chính Quốc hệ lôi điện ở ngày đầu tiên của ngày diệt vong đã lấy lực sát thương cường đại đắp nặn ra hình tượng của một cường giả mạt thế, điều này không thể nghi ngờ khiến cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng những người đó đều đã tiến hóa đến cấp hai, nhưng bọn họ không rõ Điền Chính Quốc đã tiến hóa đến cấp mấy, cho dù đều là cấp hai giống bọn họ, hệ lôi điện cũng không phải thứ những người dị năng bình thường như bọn họ có thể chống lại.

Còn có một nguyên nhân, hiện tại chẳng qua chỉ là thu thập vật tư, còn chưa tới tình trạng ngươi chết ta sống, bọn họ hạ không được nhẫn tâm để cá chết lưới rách. Lại nói Trần Cảnh Văn vẫn còn lưu lại chỗ trống, ít nhất còn có phân nửa vật tư để cho bọn họ phân. Dựa theo quy mô nơi đây, cho dù phân nửa cũng đã béo đến mức nổi bong bóng.

Quả nhiên không bao lâu sau, lão đại của ba đội tự mình đi qua, đồng ý điều kiện của Trần Cảnh Văn, nhưng đề xuất phải hành động cùng nhau.

Trần Cảnh Văn biết mục đích bọn họ đề xuất hành động cùng nhau là vì muốn hiểu rõ thực lực chân chính của Điền Chính Quốc, nhưng Trần Cảnh Văn vẫn đáp ứng.

Trần Cảnh Văn tuyệt không lo lắng điều này, thực lực chân chính của Điền Chính Quốc? Ngay cả anh cũng còn chưa rõ nữa là. Trên thế giới này ngoại trừ chính bản thân Điền Chính Quốc sợ rằng sẽ không còn người nào biết nữa.

Nghĩ tới đây trong đầu Trần Cảnh Văn đột nhiên hiện ra nụ cười ngại ngùng của Kim Thái Hanh. . . Đầu mi hơi hơi thắt chặt, có lẽ Kim Thái Hanh sẽ biết được một hai đi!

Chương 38: Mời chiến, tang thi cấp ba xuất hiện

Bốn đội ngũ rất nhanh đã hiệp thương xong, lần hành động này do Điền Chính Quốc đảm nhiệm tổng chỉ huy.

Điền Chính Quốc liền làm một chút an bài tại chỗ, xáo trộn đội viên của bốn tiểu đội một lần nữa chia làm ba tiểu tổ, lại an bài người phụ trách của mỗi một đội ngũ, lúc này mới dẫn dắt mọi người mở ra hai cánh cửa lớn của trung tâm phân phối hậu cần, ánh vào mi mắt chính là từng hàng kho hàng loại lớn chỉnh tề.

Có lẽ tiếng vang mở cửa chính làm bừng tỉnh tang thi bên trong cửa, tang thi nhao nhao xuất hiện từ trong những góc bất đồng, vây về phía mọi người.

Điền Chính Quốc lãnh tĩnh hô: “Tổ thứ nhất, chuẩn bị chiến đấu!” Tổ thứ nhất là phụ trách nhiệm vụ thanh lý tang thi với cảnh giới, do Đổng Hạo Triết phụ trách, Tả Khôn hiệp trợ.

Đổng Hạo Triết nghe thấy mệnh lệnh của Điền Chính Quốc, trực tiếp vung tay phải lên, tỏ ý tiến công.

Người vốn thuộc về tiểu đội Điền Chính Quốc thấy thế trực tiếp cầm lên vũ khí của mình xông về phía những tang thi đó, bắt đầu chiến đấu. Mà đội viên thuộc về ba đội khác phản ứng chậm hơn một chút, bất quá may mắn những người đó đều có kinh nghiệm từng chém giết tang thi, rất nhanh đã tiến vào trạng thái, phối hợp lại với tiểu đội Điền Chính Quốc, lần lượt chém giết tang thi.

Đội trưởng của ba đại tiểu đội thấy thế có chút xấu hổ, năng lực phản ứng của đội viên mình rõ ràng kém hơn một tầng.

Trần Cảnh Văn thấy thế cười thầm trong lòng, đội viên phân phối cho Đổng Hạo Triết vốn chính là thuộc về tổ chiến đấu của anh, những đội viên đó đã sớm quen thuộc phương thức chỉ huy chiến đấu của Đổng Hạo Triết, phản ứng không nhanh vậy mới gọi là quỷ đấy.

Bất quá Trần Cảnh Văn không có lòng tốt giải thích cho bọn họ, bọn họ hiểu lầm càng nhiều, đối với tiểu đội Điền Chính Quốc mà nói lại càng thêm có lợi.

Rất nhanh, Đổng Hạo Triết đã dẫn dắt tổ thứ nhất thanh lý sạch sẽ những tang thi bị kinh động đó, sóng tang thi này đều là tang thi bình thường, tuyệt không mang đến bao nhiêu áp lực cho bọn Đổng Hạo Triết, nhưng dù vậy, vẫn có hai người bị tang thi cào thương, Điền Chính Quốc trực tiếp kêu bọn họ rời khỏi tổ thứ nhất, chọn ra hai người từ trong tổ thứ ba lên thay thế.

Làm đội trưởng của hai người bị thương kia, sắc mặt của Hà Khải Phong với Lưu Thiệu Long có chút khó coi. Đồng dạng là công tác thanh lý, đội viên của tiểu đội Điền Chính Quốc làm sạch sẽ lưu loát, thường thường đội viên của bọn họ vừa mới giải quyết xong một con tang thi, đội viên của Điền Chính Quốc đã thanh lý xong con thứ hai, có một số thậm chí là con thứ ba, tuy rằng nhân số của tiểu đội Điền Chính Quốc ít nhất trong bốn tiểu đội, nhưng sức chiến đấu không thể nghi ngờ là mạnh nhất.

Phát hiện này để cho hai vị đội trưởng đó thu liễm đi rất nhiều, không vênh váo tự đắc nữa bắt đầu chuyên tâm phối hợp Điền Chính Quốc.

Mọi người rất nhanh đã đả thông kho hàng đầu tiên, trong kho hàng này đều là vật dụng giữ ấm hàng ngày như áo bông quần bông chăn mền các loại, ba đại đội trưởng có chút thất vọng, dù sao mục đích bọn họ tới lần này chủ yếu là vì tìm kiếm càng nhiều thức ăn, ngoại trừ đội ngũ của Điền Chính Quốc không lo nghĩ vì thức ăn, tiểu đội khác đều vì điều này mà lo nghĩ quấy nhiễu.

Trần Cảnh Văn ngược lại rất cao hứng, hiện tại khí trời càng ngày càng lạnh, phương tiện cơ sở vốn có đều đã tê liệt, đã không còn điện, đã không còn khí gas căn bản không có biện pháp dựa vào ngoại lực sưởi ấm, hiện tại chỉ có dựa vào y vật dày để kháng rét lạnh. Với anh mà nói, những món này đều là vật tư nhất định cần, không thể không thu thập.

Ba đại đội chọn chọn lựa lựa cầm một chút vật tư rời đi, đội ngũ của Điền Chính Quốc thì không khách khí như vậy, trực tiếp chở đi năm chồng rương, nhưng cho dù như thế, toàn bộ kho hàng gần như không ít đi bao nhiêu đồ, Trần Cảnh Văn nhìn hàng hóa đầy kho này, tiếc nuối vì người tới lần này vẫn quá ít.

Không để cho Trần Cảnh Văn quấn quýt bao lâu, Điền Chính Quốc liền mang theo mọi người nhanh chóng chạy xuống kho hàng kế tiếp.

Cứ như vậy liên tục thanh lý năm kho hàng, trên cơ bản đều là một số thứ vô dụng, không phải một số linh kiện kim loại thì là một số thiết bị điện nhỏ, thậm chí có một kho hàng đều là lốp xe đầy kho, điều này làm cho tâm tình mọi người có chút suy sụp.

Điền Chính Quốc nhìn nhìn thời gian, đã qua ba giờ, đã là buổi trưa mười hai giờ, anh mệnh lệnh đội viên ăn cơm ngay tại chỗ, giải quyết bữa trưa trong mười phút.

Tiểu đội Điền Chính Quốc ngồi dưới đất đâu vào đấy, đội viên chuyên quản hậu cần bắt đầu phân phát hộp cơm với nước đã sớm chuẩn bị cho mọi người, cơm tẻ chắc nịch cộng thêm một đùi gà lớn, một phần khoai tây cà ri cùng với một bình chứa nước trắng nhỏ.

Nhìn tiểu đội Điền Chính Quốc ăn ngon lành, mùi thơm cơm nước xông vào mũi khiến cho đội viên của ba đội khác nuốt nước miếng mãnh liệt, bọn họ nhìn nhìn bánh bích quy lương khô trong tay mình, liền cảm thấy hoàn toàn không còn khẩu vị a.

Điền Chính Quốc ngồi ở một bên ăn cơm trong hộp, trong lòng lại đang tính toán tiến độ lúc buổi sáng, cảm thấy hiệu suất thực sự quá kém, điều này làm cho anh nhớ tới Kim Thái Hanh, nếu như có tên nhóc đó ở đây, mở Linh Nhãn là đã có thể thấy rõ trong kho hàng có vật tư gì, cũng không cần lãng phí thời gian như vậy.

Đột nhiên nhớ lại mắt phải của Kim Thái Hanh đã mù, tâm tình Điền Chính Quốc nhất thời âm trầm xuống, cơm nước trong miệng cũng không còn hương vị nữa. Nỗ lực lắc đầu, Điền Chính Quốc quăng đi tâm tình u ám, âm thầm nhắc nhở bản thân, hiện tại không thể phân tâm.

Trần Cảnh Văn bên cạnh thấy thế nghi hoặc hỏi: “Thế nào rồi, Điền ca?”

“Không có việc gì, chỉ cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian.” Điền Chính Quốc không muốn Trần Cảnh Văn lo lắng, chỉ nói suy nghĩ ngay từ đầu của anh.

Trần Cảnh Văn gật gật đầu, anh cũng thấy thanh lý từng cái từng cái như vậy rất lãng phí thời gian, hơn nữa cay cay đắng đắng thanh lý sạch sẽ, thậm chí có đôi khi còn phải hao binh tổn tướng, sau cùng lại phát hiện vật tư của kho hàng không phải thứ mình cần thiết, không có gì buồn bực hơn so với điều này.

“Vậy làm sao giờ?” Trần Cảnh Văn vắt óc suy tính nửa ngày, cũng không nghĩ được một biện pháp tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi thăm lão đại của mình.

“Cậu hỏi ba đội trưởng kia xem, trong độ ngũ của bọn họ có người có năng lực không cần đi vào mà cũng có thể dọ thám được hàng hóa hay không.” Điền Chính Quốc nghĩ có phải còn có người thức tỉnh giống như Kim Thái Hanh hay không.

Trần Cảnh Văn nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức liền đi tìm ba đội trưởng kia hiểu rõ tình hình, sau cùng anh mang theo biểu tình tiếc nuối trở về, lắc lắc đầu với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chỉ có thể thở dài một hơi, lần này chỉ có thể làm liều thôi. Hy vọng vận khí tốt một chút, gần nghìn kho hàng này, có thể nhanh chóng tìm được kho hàng mình cần.

Mười phút rất nhanh đã trôi qua, đội viên hậu cần nhanh chóng thu thập hộp cơm với bình nước nhỏ mà đội viên ăn xong, hiện tại các loại vật tư đều rất khan hiếm, có một số thứ có thể lặp lại dùng thì không thể lãng phí.

Giữa lúc Điền Chính Quốc mệnh lệnh bắt đầu thanh lý kho hàng tiếp theo, một tiếng gào dài kinh thiên xa xa truyền tới. Điền Chính Quốc biến sắc, cao giọng quát: “Tập hợp!”

Khác biệt với ba đội khác, tiểu đội Điền Chính Quốc đã tập hợp lại được trước tiên, Điền Chính Quốc cau mày nhìn về phía phương hướng tiếng tru truyền đến, sắc mặt ngưng trọng.

Ba đội khác lại có chút hỗn loạn, nhưng cũng không trì hoãn bao lâu, lần lượt tụ họp lại với nhau. Lúc này ba đại đội trưởng mang theo nghi vấn đi qua.

“Điền đội trưởng, phát sinh chuyện gì?” Mở miệng chính là Lưu Thiệu Long, hai người còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, hy vọng anh có thể nói cho bọn họ nguyên nhân.

“Có thể tang thi cấp ba đã xuất hiện.” Điền Chính Quốc tuyệt không giấu diếm điều gì, nói thẳng ra suy đoán của anh.

Điền Chính Quốc vừa nói ra lời này, sắc mặt mấy người kia đại biến, có chút khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. Đoạn thời gian trước bọn họ lại đây tìm kiếm vật tư, đều đã từng kiến thức qua sự lợi hại của con tang thi đó, có thể được cho là cửu tử nhất sinh mới may mắn thoát được một mạng. Tuy rằng gần đây bọn họ đều đã tiến cấp, nhưng sự cường đại của tang thi, cái loại cảm giác thất bại vô lực chống lại kia vẫn lưu lại ám ảnh trong lòng bọn họ.

Đổng Hạo Triết nghe xong cũng kinh hãi một trận, anh rất rõ ràng biết nơi lợi hại của con tang thi đó, tuyệt chiêu sở trường Pháo Không Khí của anh đánh vào trên người tang thi đó tựa như gãi ngứa, khiến cho anh thấy thất bại vô cùng, mà công kích hỏa diễm của tang thi lại thiếu chút nữa nướng anh thành heo sữa quay, dưới sự bó tay chịu trói chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn đội rời đi.

“Hẳn là cách chúng ta còn có chút xa, bất quá tin tưởng rất nhanh sẽ đến đây.” Điền Chính Quốc lãnh tĩnh nghe sự xa gần của tiếng tru, cho biết phương hướng hành động của tang thi cấp ba.

“Kỳ quái, lần trước là lặng lẽ đánh tới, lần này tại sao có thể như vậy chứ?” Đổng Hạo Triết cũng nghe thấy tiếng tru đó, có chút hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng Điền Chính Quốc treo lên một mạt cười lạnh: “Mời chiến!” Thực sự là tang thi ngu xuẩn a, nếu ẩn tàng một bên chờ cơ hội, có lẽ anh còn có thể có điều cố kỵ, hiện tại. . .

Đổng Hạo Triết sửng sốt lập tức bừng tỉnh nói: “Chẳng lẽ, là vì Điền ca?”

Điền Chính Quốc lúc này lại không nói gì, chẳng qua nhìn về phía địa phương nào đó xa xa. Mọi người không tự chủ được nhìn qua theo, lại thấy một sinh vật hình người toàn thân được hỏa diễm vây quanh đứng ở đỉnh chóp kho hàng đối diện mọi người, lần nữa phát ra tiếng rống giận dữ với nơi đây.

Một trận rối loạn, nhóm đội viên của bốn đại đội ngũ nhịn không được la hoảng lên, lực áp bách của tang thi cấp ba không phải thứ người thường có thể thừa nhận, cho dù là người thức tỉnh, cũng có một loại cảm giác trầm trọng khôn kể.

Điền Chính Quốc chậm rãi đi ra từ trong đám người, ba người Lưu Thiệu Long Tả Khôn Khổng Nhất Phàm nhìn thoáng qua nhau, cắn răng đuổi theo. Trước đây lúc ước định chính là cùng nhau đối phó tang thi cấp ba, lúc này bọn họ không thể lùi bước.

Khi Đổng Hạo Triết chuẩn bị đuổi theo, Trần Cảnh Văn lại lặng lẽ kéo anh lại. Anh mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn Trần Cảnh Văn một cái, Trần Cảnh Văn lắc lắc đầu, lặng lẽ bĩu môi về phía phương hướng Hà Khải Phong.

Đổng Hạo Triết gật gật đầu không lên tiếng, yên lặng đứng bên cạnh Trần Cảnh Văn, nhìn như tùy ý, nhưng tay phải rũ ở bên người, một luồng năng lượng trong suốt lặng lẽ hiện lên.

Chương 39: Quyết đấu, hết thảy đều ở trong nắm giữ!

Điền Chính Quốc nhìn tang thi phía trước, quay đầu nói với Lưu Thiệu Long: “Lưu đội trưởng, có thể khiến cho con tang thi đó xuống hay không?” Điền Chính Quốc không thích nhìn lên đối thủ.

Lưu Thiệu Long sửng sốt, không ngờ tới Điền Chính Quốc sẽ nói chuyện với hắn, trong lòng chuyển N ý nghĩ, nhưng cũng không dám không đáp: “Để tôi thử xem sao.” Lúc này gã hoài nghi đầu tiên là có phải trong độ ngũ của gã có nội gián hay không, bán đứng nội tình của gã, bằng không thế nào Điền Chính Quốc vừa mở miệng đã tìm gã? Gã thầm hận trong lòng, quyết định lần này trở lại không thể không tận tình chỉnh lý một chút.

Kỳ thực Lưu Thiệu Long đa tâm rồi, sở dĩ Điền Chính Quốc hỏi thăm Lưu Thiệu Long, là bởi vì trong độ ngũ anh có Lục Vân Đào dị năng hệ phong thức tỉnh đạt được năng lực đầu tiên là kỹ năng khống chế Triền Nhiễu Chi Phong, xem có phải Lưu Thiệu Long cũng có hay không. Nếu Lưu Thiệu Long thoái thác nói không có biện pháp, Điền Chính Quốc cũng không có ý nghĩ khác.

Chỉ thấy Lưu Thiệu Long nói nhỏ trong miệng, khẽ nâng hai tay đột nhiên xuất hiện một luồng gió xoay quanh: “Tật!” Theo một tiếng quát nhẹ, tay phải Lưu Thiệu Long thoáng chỉ, một chùm gió có thể thấy được cấp tốc đánh tới tang thi, khi sắp sửa đánh trúng đột nhiên vặn vẹo lên, cấp tốc quấn lấy tang thi.

“Xuống cho ta!” Tay phải duỗi thẳng của Lưu Thiệu Long đột nhiên nắm lại, làm một thế thu.

Tang thi đứng ở đỉnh chóp kho hàng đột nhiên đứng bất ổn, trực tiếp ngã quỵ xuống, hung hăng nện trên mặt đất, đốm lửa văng khắp nơi, bụi bặm tung bay.

Tang thi đột nhiên chịu tập kích này, phẫn nộ rồi, nó ngửa đầu rống dài, hỏa diễm trên người đột nhiên tăng vọt, chùm gió vốn quấn trên người dưới luồng lực lượng này nhất thời nát bấy.

Lưu Thiệu Long như là đã bị thương nặng, đột nhiên đè lấy ngực, nôn ra một ngụm máu tươi cực lớn.

Tả Khôn kinh hãi, vội vã đỡ lấy hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Lưu Thiệu Long lau vết máu khóe miệng một chút, lắc lắc đầu: “Bị phản phệ, tổn thương nhỏ mà thôi, không có việc gì.”

Đột nhiên, hai thanh âm gần như đồng thời vang llên

“Cẩn thận!” Khổng Nhất Phàm lớn tiếng kinh hô.

“Màn Điện!” Thanh âm của Điền Chính Quốc lãnh tĩnh cực đoan.

Ầm! Một tiếng nổ cực đại mạnh mẽ theo đến!

Lưu Thiệu Long với Tả Khôn bị một luồng năng lượng cực đại bắn bay đi, nặng nề té ngã xuống đất!

Hóa ra ngay ban nãy, tang thi hệ hỏa cấp ba bị Lưu Thiệu Long chọc giận, vừa tránh thoát khỏi sự ràng buộc liền phát ra công kích hỏa diễm của nó, Lưu Thiệu Long Tả Khôn không phát hiện, mà Điền Chính Quốc với Khổng Nhất Phàm lại thấy rõ, trong nháy mắt nguy cơ đó, đã thấy được sự cao thấp năng lực ứng biến của hai người. Khổng Nhất Phàm cơ bản không thể làm ra phản ứng, chỉ có thể hô to một tiếng nhắc nhở, mà Điền Chính Quốc thì lãnh tĩnh thi triển một đạo Màn Điện chặn công kích của tang thi, cứu tánh mạng của hai người.

Lưu Thiệu Long với Tả Khôn té ngã xuống đất thấy phía trước chỗ mình vốn đứng có một lá chắn do điện quang cấu thành, một hố lửa thật sâu ngay trước tấm lá chắn đó, làm sao còn không rõ hiểm cảnh ban nãy, biết là Điền Chính Quốc cứu bọn họ, vẻ mặt cảm kích nhìn qua.

Điền Chính Quốc không có bất kỳ biểu tình gì, dường như đạo Màn Điện ban nãy kia tuyệt không phải là anh phát ra, hai tay anh nắm ngược sau thắt lưng tùy ý đứng ở nơi đó, hai mắt lạnh lùng nhìn tang thi phía trước, cứ như nhìn một vật chết vậy.

Loại thái độ xem thường này khiến cho tang thi cấp ba lần nữa cuồng nộ gầm rú lên, tang thi tiến hóa cấp một đã bắt đầu có được trí tuệ, càng cấp cao trí tuệ càng cao, con tang thi này rất dễ cảm thụ được sự khinh thường ở trên người Điền Chính Quốc.

Nghĩ cũng không nghĩ, lần nữa một hỏa diễm cường lực công kích Điền Chính Quốc, lúc này đây Khổng Nhất Phàm rốt cục đã có chuẩn bị: “Thổ Thuẫn!” Một bức tường đất dày đột ngột mọc lên từ mặt đất, chắn giữa Điền Chính Quốc với tang thi, ngăn cản công kích hỏa diễm lúc này đây. Thế nhưng sự chặn lại lúc này đây, Khổng Nhất Phàm tuyệt không dễ chịu, chỉ cảm thấy ngực lộn ngược một trận, trầm nặng khó chịu. Xem ra cấp hai ngăn trở công kích của cấp ba, vẫn là miễn cưỡng.

Điền Chính Quốc hơi hơi gật gật đầu với Khổng Nhất Phàm, biểu thị đã tiếp nhận ý tốt của hắn. Tuy rằng vẫn là bộ biểu tình băng lãnh kia, nhưng Khổng Nhất Phàm lại cảm thấy cảm giác nặng nề đã không còn, tâm tình thoáng cái kích động lên, mở cờ trong bụng như khi còn bé được thầy giáo tán dương vậy.

Khổng Nhất Phàm thật vất vả mới đè xuống được luồng tâm tình hưng phấn đó, bắt đầu khinh bỉ định lực bản thân thực sự quá kém. Bất quá Điền Chính Quốc là cường giả mà cả khu này công nhận, có thể có được sự khẳng định của anh ta. . . Khổng Nhất Phàm cảm thấy bản thân có được càng đủ lòng tin dẫn dắt được huynh đệ tỷ muội đi tiếp.

Hai lần công kích đều bị người phá hủy, tang thi hệ hỏa cấp ba lại càng nổi trận lôi đình. Công kích lần này của nó, tuyệt không phải chỉ công kích cá nhân nào đó trong đó, mà là phát ra bốn đạo hỏa diễm sắc bén. Hỏa diễm nồng đậm gần như màu cam với khí tức cực nóng vô cùng kia đã biết công kích lần này tuyệt không phải giống như hai đợt chỉ là thăm dò ban nãy, mà là toàn lực tru sát chân chân chính chính.

Sự ứng đối của bốn người hoàn toàn bất đồng, Điền Chính Quốc lần nữa ra một đạo Màn Điện ngăn cản lần công kích này ở bên ngoài, chẳng qua sóng triều do hai luồng năng lượng va chạm dẫn phát khiến cho tóc bạc với áo khoác của anh bay múa, nhưng lay động không được thân hình kiên định của anh.

Khổng Nhất Phàm vẫn như trước dùng tường đất ngăn trở, lúc này đây hắn không còn may mắn như trước nữa, trực tiếp bị đẩy lùi ra ba bước, ngực cuồn cuộn cũng nhịn không được nữa, hộc ra một ngụm máu tươi, ngồi xổm trên mặt đất.

Lưu Thiệu Long lại không làm ra ngăn cản, trái lại thi triển Phong Chi Dực (đôi cánh gió) nhanh chóng né tránh đạo công kích này, tuy rằng trốn có chút chật vật, nhưng cuối cùng cũng không chịu thương tổn nào.

Tả Khôn không có thủ đoạn ngăn cản nào, tốc độ cũng không chiếm ưu thế, chỉ đành lấy công thay thủ, hét lớn một tiếng: “Hỏa Long Thuật!” Một con thần long do hỏa diễm cấu thành tàn bạo đánh về phía hỏa diễm đến trước mặt.

“Ầm ầm!” Sự rung động do tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc mang đến khiến cho nhóm đội viên phía sau đứng bất ổn, không ít người đều té ngã xuống đất. Mà Tả Khôn lại càng thê thảm, trực tiếp bị đánh bay, ngã sấp xuống ở xa mười mét có thừa, đỡ ngực thổ huyết không ngừng. Lần công kích này bởi vì hắn là cố kháng vì vậy bị thương nặng nhất.

Chính lần công kích này, thực lực cao thấp của bốn người đã hiển lộ ra, không hề nghi ngờ thực lực Điền Chính Quốc mạnh nhất, ba người khác tuy có sai biệt, nhưng chênh lệch tuyệt không lớn.

Dù sao tang thi cấp ba có trí tuệ, lần công kích này để cho nó hiểu rõ người nào là cục xương khó gặm, nó rất giảo hoạt, tuyệt không trực tiếp công kích Điền Chính Quốc, mà là lưu luyến không buông tha tiếp tục công kích Tả Khôn với Khổng Nhất Phàm.

Thế nhưng Điền Chính Quốc chỗ nào sẽ để cho nó thực hiện được, lần nữa một đạo Màn Điện trực tiếp chặn lại ở trước mặt tang thi, đồng thời tỏ ý ba người khác lui về phía sau.

Tả Khôn với Khổng Nhất Phàm làm sao còn dám tiếp tục, chẳng qua một lần công kích đã khiến cho bọn họ bị thương, sự chênh lệch của cấp hai với cấp ba không phải một hạt nửa điểm. Chỉ có Lưu Thiệu Long khi lui về phía sau ánh mắt có chút lấp lánh, dường như có chút suy nghĩ.

Điền Chính Quốc coi như không thấy đối với điều này, nên nhắc nhở đều đã nhắc nhở, còn muốn chết anh cũng sẽ không ngăn, không phải người của tiểu đội mình anh lười ứng phó.

Ba người vừa mới lui về phía sau, Điền Chính Quốc quát một tiếng rõ ràng: “Liệt!” Một đạo điện quang nhanh chóng giáng lâm đến trên đầu tang thi.

(Sr trước giờ từ ‘liệt’ ta toàn dịch thành ‘nứt’, nhưng đến đây ta mới biết từ ‘liệt’ đó nằm trong tên kỹ năng ‘liệt điện’, nên từ giờ sửa thành ‘liệt’ hết, báo để mọi người đọc hiểu.)

Đạo công kích này chỉ khiến cho tang thi kêu đau lên, lại tuyệt không mang đến thương tổn mang tính thực chất cho nó, thoạt nhìn kỹ năng Liệt Điện bình thường nhất không có biện pháp giải quyết được con tang thi này.

Tang thi vốn còn chưa muốn đối đầu với Điền Chính Quốc lợi hại nhất, muốn giải quyết những vật hy sinh thực lực kém kia trước, thế nhưng sự cản đường cùng với công kích không lưu tình chút nào của Điền Chính Quốc rốt cục khiến cho con tang thi này đánh mất lý trí, lúc này lửa giận của nó tập trung toàn bộ ở trên người Điền Chính Quốc, nó quyết định nhất định phải giết cái tên đáng hận này, sau đó ăn hắn hấp thu năng lượng của hắn.

Thấy ánh mắt của tang thi rốt cục vững vàng nhìn thẳng anh, trong lòng Điền Chính Quốc không có bất kỳ gánh nặng nào, tiêu hao dị năng ở bến tàu lần trước lại để cho anh có cơ hội, đột phá được lá chắn của một dị năng khác vẫn luôn không cách nào đột phá, rốt cục hai dị năng đều đạt được cấp ba, lúc này Điền Chính Quốc không phải là cường giả cấp ba bình thường nữa, hai dị năng chồng nhau tăng phúc đạt được đỉnh phong cấp ba, nói cách khác thực lực của anh trước mắt chỉ kém cấp bốn một đường. Vì vậy chỉ cần con tang thi này không đột phá đến cấp bốn, Điền Chính Quốc liền có nắm chắc giết chết được nó.

Ánh mắt đỏ sậm của tang thi nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, hỏa diễm trên người bắt đầu chậm rãi giảm thiểu, mà một cụm hỏa diễm màu cam khí tức khổng lồ bắt đầu xuất hiện trên tay, mọi người biết tang thi sắp ra tuyệt chiêu.

Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn đều xiết chặt nắm tay, lại không dám lên tiếng, sợ hãi ảnh hưởng đến Điền Chính Quốc, hóa ra lòng bàn tay phải của Điền Chính Quốc đã đột nhiên xuất hiện một viên điện hỏa đang phát sinh thanh âm lách tách chói tai.

Thoạt nhìn hai phương đều muốn một kích giải quyết trận chiến đấu này, ánh mắt của mọi người gắt gao nhìn thẳng, mọi người hiểu rõ Điền Chính Quốc thắng, bọn họ sống, Điền Chính Quốc thất bại, bọn họ nhất định phải đào vong, không ai có thể ngăn trở được con tang thi này.

Toàn bộ bầu không khí vừa chạm liền phát, rốt cục khí thế của hai phương đều đạt đến đỉnh, không có chần chừ, gần như đồng thời, hai phương đồng thời đánh tới phía đối phương, công kích cự ly xa uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có cận chiến mới có thể giải quyết đôi bên.

Lướt qua người, không có va chạm năng lượng, không có tiếng vang vang trời, cũng không có nổ tung điếc tai như trong tưởng tượng, mọi người hai mặt nhìn nhau, ban nãy bọn họ hoa mắt sao? Rõ ràng đã đánh trúng đối phương, vì sao chuyện gì cũng không có?

Đột nhiên tang thi cấp ba ngã xuống đất, toàn thân dấy lên điện hỏa có thể thấy được, cấp tốc bị đốt thành tro tàn, lòng bàn tay Điền Chính Quốc xuất hiện một sợi khói đen, điện hỏa vốn lấp lánh đột nhiên biến mất.

Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn nghi hoặc nhìn thoáng qua nhau, ban nãy rõ ràng bọn họ nhìn thấy hỏa diễm màu cam của tang thi đã đánh trúng Điền Chính Quốc, vì sao Điền Chính Quốc không có việc gì chứ? Đến tột cùng anh đã dùng biện pháp gì tránh thoát chứ?

Chỉ có chính bản thân Điền Chính Quốc biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, kỹ năng mới có được kia của anh, năng lực gần như có thể nghịch thiên tất nhiên sẽ trở thành đòn sát thủ của anh.

Điền Chính Quốc lãnh khốc đứng thẳng thân, đi đến chỗ bãi tro tàn kia, nhặt lên tinh hạch thuộc về tang thi hệ hỏa. Tinh thể màu đỏ tươi thập phần trong suốt, soi dưới ánh nắng vậy mà tản mát ra quang mang chói mắt, thập phần mỹ lệ.

Điền Chính Quốc nhớ tới khuôn mặt bánh bao vì mình không thèm nhìn đến mà nhăn lại của Kim Thái Hanh, trong lòng ẩn ẩn buồn cười. Trong lúc tu dưỡng mình ẩn ẩn cảm thấy có hi vọng đột phá, vừa vặn khi đó vội vàng muốn đề thăng thực lực, anh chuyên chú tu luyện nên có chút lãnh đạm đối với Kim Thái Hanh, khiến cho Kim Thái Hanh oán niệm rất nhiều a.

Nhớ lại sự kinh hỉ khi thu được tinh hạch tang thi hệ tinh thần của Kim Thái Hanh, nghĩ chắc hẳn cậu rất thích loại tinh hạch này. Điền Chính Quốc tưng tưng tinh hạch màu đỏ trong tay, một vệt ý cười cơ hồ không thể thấy được lặng yên hiện lên nơi khóe miệng, có lẽ có thể lấy cái này làm lễ vật.

Để tinh hạch vào túi, xoay người, trong ánh mắt sùng bái kính ngưỡng của mọi người về lại trong đội ngũ của anh.

Chương 40: Tiện nghi? Không phải dễ chiếm như vậy

Nhìn thấy Điền Chính Quốc đơn giản tiêu diệt tang thi cấp ba như thế, hai người Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong nhìn thoáng qua nhau, phát hiện hai bên đều dao động.

Ba đội đến đây chỉ có mục đích của đội tự cứu nhà trọ Cảnh Thiên do Khổng Nhất Phàm dẫn đội là đơn thuần đơn giản nhất, chỉ vì thu thập vật tư, đương nhiên khi Khổng Nhất Phàm đến cũng muốn xem một chút cách làm người của Điền Chính Quốc, nếu đáng tin bọn họ sẽ kết minh cùng tiểu đội Điền Chính Quốc.

Trần Cảnh Văn không để vuột mất ánh mắt chạm nhau của Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong, lòng sáng tỏ rằng chỉ sợ bọn họ sẽ lùi bước. Tâm vốn khẩn trương hơi thả lỏng một chút, bất quá Trần Cảnh Văn tuyệt không yên lòng như vậy, chỉ cần hai đội đó còn ở cùng nhau, thì phải thời khắc đề phòng.

Điền Chính Quốc trở lại tiểu đội, Đổng Hạo Triết vẫn luôn âm thầm phòng bị lặng lẽ tán phát đi năng lượng trong tay, phải biết rằng anh không chỉ khẩn trương kết quả chiến đấu của Điền Chính Quốc với tang thi, càng phải chú ý đội hữu tạm thời bụng dạ khó lường bên cạnh, ai cũng không biết giây tiếp theo những người đó có phải sẽ là kẻ địch hay không.

Hà Khải Phong bội phục cười nói: “Điền đội trưởng quả nhiên không hổ là siêu cấp cường giả của khu chúng ta, về sau chúng tôi chắc sẽ phải dựa vào Điền đội trưởng che chở. . .”

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn qua, hai mắt sắc bén như nhìn thấu nhân tâm, khiến cho lời nói kế tiếp của Hà Khải Phong tuyệt nhiên dừng lại, nụ cười nhất thời cứng ngắc.

Tả Khôn thấy ông chủ nhà mình có chút xuống không được đài, nhanh chóng ngắt lời nói: “Điền đội trưởng, kế tiếp chúng ta phải làm gì?” Lời này vừa ra, ngoại trừ đội ngũ của Điền Chính Quốc, ánh mắt của nhân viên ba đội khác sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong chờ đợi Điền Chính Quốc lên tiếng.

Tang thi cấp ba đều đã giải quyết, có phải nên bắt đầu thu thập vật tư hay không?

Điền Chính Quốc nhìn nhìn ba vị đội trưởng mục đích mỗi người không giống nhau, lãnh tĩnh cho ra đề nghị của anh: “Hiện tại có hai phương án, một là chúng ta cùng nhau hành động, mỗi lần thanh lý kết thúc ba đội các anh phân nửa, chúng tôi phân nửa. Còn có một loại, các anh thanh lý một kho hàng chúng tôi thanh lý một kho hàng, hàng hóa mỗi người thanh lý hết thảy thuộc về mỗi người.”

Điền Chính Quốc không sợ người bụng dạ khó lường, bất quá ít đi chút phiền phức cũng tốt, vì vậy anh đề xuất phương án này, hy vọng mỗi người tách xa hành động.

Khổng Nhất Phàm nghe xong không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Tôi đi cùng Điền đội trưởng.”

Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong nghe xong đề nghị của Điền Chính Quốc, ánh mắt sáng ngời, đều muốn lựa chọn loại thứ hai. Người trong lòng có quỷ thấy ai cũng có vấn đề, bọn họ lo lắng Điền Chính Quốc sẽ hạ thủ với bọn họ, cảm thấy tách xa hành động tương đối an toàn. Thế nhưng Khổng Nhất Phàm trực tiếp tỏ thái độ để cho bọn họ rất bị động.

Lưu Thiệu Long chà xát tay, xấu hổ cười nói: “Nhất Phàm huynh đệ, chúng ta thương lượng một chút như thế nào?” Gã còn muốn làm công tác kiến thiết cho Khổng Nhất Phàm, hy vọng hắn có thể đi cùng bọn họ.

Trong khoảng thời gian này Khổng Nhất Phàm ở chung với bọn họ, liền phát hiện hai người này có chút không ổn, sớm đã có ý nghĩ tách xa bọn họ, chẳng qua tiểu đội của mình so không bằng hai đội bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó. Lúc này có tấm cờ lớn Điền Chính Quốc chống, hắn làm sao sẽ bỏ qua loại cơ hội này, thập phần kiên định nói: “Không cần, tiểu đội chúng tôi yếu nhược, đi theo Điền đội trưởng tương đối ổn định.”

Lưu Thiệu Long nghe xong lời nói của Khổng Nhất Phàm, ánh mắt ngoan độc chợt lóe mà qua, trên mặt lại vẫn treo nụ cười liên tục gật đầu: “Nếu Nhất Phàm huynh đệ đã nói như vậy, chúng ta liền cùng nhau. . .”

Trần Cảnh Văn đột nhiên nói chen vào cắt ngang Lưu Thiệu Long: “Lưu đội trưởng, Hà đội trưởng, không bằng như vậy đi, hai đội các anh thanh lý một kho hàng, Khổng đội trưởng thì cùng chúng tôi hành động, vật tư vẫn là ai lấy thuộc về người đó. . .”

Lời nói của Trần Cảnh Văn để cho ánh mắt của hai người nóng bỏng lên, đây không phải biến tướng đề cao phân ngạch của bọn họ sao? Không đợi bọn họ gật đầu, lời nói kế tiếp của Trần Cảnh Văn để cho sắc mặt hai người biến hóa kịch liệt, có chút khó có thể quyết định.

“Đương nhiên, chúng ta sẽ không luân phiên thanh lý anh một cái tôi một cái nữa, mà là xem tốc độ hai bên.” Trần Cảnh Văn cười tủm tỉm nói ra mục đích cuối cùng của anh.

Nếu tốc độ thanh lý của tiểu đội Điền Chính Quốc nhanh chóng, như vậy tỉ lệ chiếm được sẽ đề cao không ít. Không hề nghi ngờ Trần Cảnh Văn đề xuất điều kiện này, là có lòng tin mười phần đối với tiểu đội mình.

Lưu Thiệu Long Hà Khải Phong không chần chừ bao lâu, đã đáp ứng điều kiện Trần Cảnh Văn đề xuất. Hai người vẫn rất có lòng tin đối với tiểu đội mình, tuy rằng Điền Chính Quốc rất mạnh, nhưng thanh lý đàn tang thi lớn nhất định phải dựa vào lực lượng tập thể, thực lực cá nhân tuyệt không phải quá quan trọng, mà hai đội bọn họ là hai đội có nhân số nhiều nhất, hơn nữa người thức tỉnh chiếm phân nửa tiểu đội, nghĩ chắc sẽ không kém hơn so với hai đội Điền Chính Quốc với Khổng Nhất Phàm.

Phải nói bọn họ quá coi thường tiểu đội Điền Chính Quốc, phải biết rằng tiểu đội Điền Chính Quốc không phải người thức tỉnh thì cơ bản không có khả năng tiến vào tiểu đội. . . Vì vậy đã định trước bọn họ sẽ là một tràng bi kịch.

Trần Cảnh Văn đương nhiên sẽ không để cho Khổng Nhất Phàm chiếm nhiều tiện nghi lớn, trực tiếp giảm thiểu phân ngạch thu thập của tiểu đội Khổng Nhất Phàm tới một phần mười tất cả vật tư, bất quá Khổng Nhất Phàm đáp ứng rất sảng khoái, dù sao trong bốn tiểu đội, thực lực của tiểu đội bọn họ kém nhất, mà trọng điểm của lực lượng hắn thức tỉnh là về phòng thủ, về việc thanh lý tang thi thật đúng là không có ưu thế gì.

Cứ như vậy, bốn đội chia làm hai tổ trong vài giờ kế tiếp bắt đầu tách xa hành động. Buổi chiều năm giờ, Điền Chính Quốc tuyên bố nhiệm vụ thu thập hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục.

Thời gian bốn giờ, Điền Chính Quốc dẫn đội thanh lý tám kho hàng, mà biểu hiện của đội viên thủ hạ Điền Chính Quốc để cho Khổng Nhất Phàm chấn kinh, Đổng Hạo Triết không cần phải nói, vốn là một cường giả không thua hắn, song chưởng đồng thời vung múa, tang thi trực tiếp bị nổ thành mảnh vỡ, tốc độ thanh lý tang thi phải nói là nhanh a.

Thế nhưng còn có hai người để cho Khổng Nhất Phàm càng chấn kinh, một người là đại hán hai tay mỗi tay cầm một cây côn sắt, khởi công trái phải, một tay một con tang thi, đầu trực tiếp bị đập thành dưa hấu nát, có thể thấy được lực lượng của anh ta kinh người như thế nào. Còn có một người, bàn tay chém ra là một mảnh hỏa diễm màu đen, tang thi ngay cả kêu thảm cũng chưa có đã biến thành tro tàn, đặc biệt khủng bố chính là, cho dù đồng thời tới hai ba con tang thi, cũng chỉ ở trong nháy mắt đã được giải quyết.

Chính ba người này, gần như giải quyết phân nửa tang thi, mà mấy người còn lại, cũng không kém, thân thủ mỗi người thoăn thoắt. Nói thật, đội viên mà Khổng Nhất Phàm mang đến khi thanh lý tang thi chẳng qua chỉ vẽ vẽ nước, căn bản không xuất bao nhiêu lực, không phải không muốn xuất, mà là không có cơ hội. . . Bọn họ vừa muốn ra tay, tang thi đã bị đội viên của tiểu đội Điền Chính Quốc thanh lý hết.

Thành quả một buổi chiều của đội Điền Chính Quốc coi như may mắn, có một kho hàng dự trữ tất cả đều là các loại hoa quả khô, có một cái là kho hàng rau củ hoa quả, tuy rằng phần lớn rau củ hoa quả bên trong đã hư thối, nhưng vẫn có một số hoa quả rau củ dễ dự trữ được bảo lưu lại, khiến cho mọi người kinh hỉ vạn phần. Về phần mấy chỗ khác thì hoặc là đồ sứ hoặc là hàng mỹ nghệ, có lẽ trước ngày diệt vong đáng giá chút tiền, nhưng hiện tại. . . Mọi người chẳng qua chọn một số bát đũa nhất định cần mà thôi.

Mặt trời chìm về tây, đại biểu nhất định phải thu đội trở lại, ban đêm ngày diệt vong rất nguy hiểm, lực lượng của người thức tỉnh sẽ bị áp chế, mà năng lực của tang thi sẽ được đề cao rất lớn. Không có một tiểu đội dám hành động vào buổi tối. . . Đó là thời gian săn bắn của tang thi.

Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong mang vẻ mặt xúi quẩy xuất hiện ở trước mặt tiểu đội Điền Chính Quốc, bọn họ cay cay đắng đắng thanh lý ba kho hàng, cái gì cũng không có được. Vậy mà có hai kho hàng tất cả đều là thiết bị điện nhà bếp, còn có một nơi là các loại rương bao. Bọn họ chỉ đành mỗi người vác mấy bao lớn đi ra, chuẩn bị ngày mai tiếp tục.

Nhìn nhân viên ba đội lần lượt rời đi, Trần Cảnh Văn cau mày nói: “Khổng Nhất Phàm thì còn được, mục đích Lưu Thiệu Long với Hà Khải Phong tới lần này sợ rằng không đơn giản.”

“Ừ, nếu không phải Điền ca nhẹ nhàng đối phó tang thi cấp ba, tớ thấy khẳng định bọn họ có chuẩn bị phía sau.” Đổng Hạo Triết cũng đã nhìn ra.

“Hai người ở bề ngoài thì không liên quan, kỳ thực là một nhóm.” Điền Chính Quốc nhàn nhạt trả lời, tuyệt không kinh ngạc chuyện này.

Trần Cảnh Văn gật gật đầu, đồng ý cái nhìn của Điền Chính Quốc, hai người kia chỉ cần có một người mở miệng, người còn lại tuyệt đối sẽ không đề xuất ý kiến phản đối, phối hợp tương đối ăn ý.

“Đáng tiếc trong khoảng thời gian này còn phải nhìn thấy bọn họ, thực sự là quá khó chịu.” Đổng Hạo Triết phiền muộn, biết rõ đối phương có một bụng ý nghĩ xấu, cũng tính toán rất nhiều đối với bên mình, thế nhưng vẫn nhất mực phải cùng nhau hành động. Kho hàng nơi đây nhiều như vậy, cho dù mỗi ngày thanh lý hai mươi kho hàng, cũng phải cần trên dưới nửa tháng mới có thể thanh lý xong.

“Lần này bị bọn họ chiếm tiện nghi rồi.” Trần Cảnh Văn tiếc nuối thật sâu, lúc đó ép giá vẫn quá nương tay, hẳn nên ác hơn một chút.

“Tiện nghi?” Khóe miệng Điền Chính Quốc mang theo một mạt cười lạnh, trên đời này người muốn chiếm tiện nghi của anh còn chưa có sinh ra, anh sẽ để cho bọn họ biết, cái gì gọi là giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Bất quá. . . Điền Chính Quốc sờ sờ tinh hạch trong túi, vẻ mặt thoáng chút ôn hòa lên.

Phải dỗ dành được tên nhóc đó đã, không có sự hỗ trợ của Kim Thái Hanh, thật đúng là phải để cho bọn họ chiếm tiện nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro