Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Đêm nay, theo tôi đi một chỗ

Kim Thái Hanh rốt cục kết thúc tu luyện, mắt phải từ một giờ trước đã tới một điểm giới hạn năng lượng, đáng tiếc tinh hạch cấp 0 không được đắc lực, cậu hấp thu sạch toàn bộ hơn ba mươi miếng tinh hạch còn lại, cũng không có biện pháp đánh vỡ tầng lá chắn đó, chỉ gia tăng cho luồng năng lượng đó được một chút mà thôi.

Trong lòng thở dài nhẹ một hơi, biết lần này không có khả năng thành công. Mắt phải này, không có cơ hội tốt thì sẽ không dễ dàng đánh vỡ được như vậy.

Tiếc nuối mở mắt, Kim Thái Hanh còn chưa lấy lại tinh thần, trong ánh trăng u u, một khuôn mặt lạnh đáng sợ rồi lại quen thuộc đột nhiên ánh vào trong mắt, nhất thời khiến cho cậu kinh sợ vạn phần.

"Điền ca, anh. . . thế nào ở chỗ này?" Vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, Kim Thái Hanh hoảng hồn chưa định hỏi.

Kính nhờ, cho dù là đại ca cũng không thể tùy tùy tiện tiện vào phòng của đàn em chứ, còn có quyền tư ẩn hay hông.

"Cửa phòng không đóng!" Một câu nói đơn giản sáng tỏ của Điền Chính Quốc đã vứt trách nhiệm cho Kim Thái Hanh.

Cửa phòng không đóng, có thể tùy tiện vào sao? Đây là quy định chi mô? Kim Thái Hanh nôn máng phát tiết vô số trong lòng, trên mặt lại nở ra một mạt nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ ót mình, một bộ dáng ngượng ngùng: "Ha ha, đại khái em đã quên."

"Pạch" một cái, cái trán bị búng một cái.

Kim Thái Hanh theo tính phản xạ che lại trán, ai oán nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, hét lớn: "Đau! Điền ca, anh làm gì búng em?"

Thu hồi ngón tay của mình, Điền Chính Quốc cười lạnh một tiếng: "Còn cười được, nếu tôi là kẻ địch, cậu đã sớm chết một vạn lần."

Kim Thái Hanh dùng sức day day cái trán bị búng đau, không phục phản bác: "Đây không phải đại bản doanh sao, còn có, nếu như Điền ca là kẻ địch, cho dù em có khóa, cũng sẽ chết chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, không kém một lần này đâu."

Điền Chính Quốc nghe vậy thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, tên nhóc này thực rất biết ngụy biện. Bất quá loại tính cách sơ suất này nhất định phải cải chính, phải biết rằng mạt thế này, không thể có một chút thư giãn, bằng không sẽ trả giá bằng cả sinh mệnh.

"Mặc kệ ở chỗ nào, đều phải cẩn thận, cho dù nơi đây cũng như vậy." Điền Chính Quốc nghiêm khắc cảnh cáo.

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn gật đầu, Điền Chính Quốc là vì tốt cho cậu, cậu đương nhiên nên lắng tai nghe lấy.

Kỳ thực, Kim Thái Hanh làm sao không rõ sự quan trọng của cẩn thận, có thể thành công lăn lộn qua mười năm mạt thế, đều là công lao của cẩn thận. Lần sơ suất này, là bởi vì kinh hỉ mà tinh hạch mang cho Kim Thái Hanh quá lớn, nóng ruột tu luyện mới để cho cậu nhất thời quên khóa cửa. Bất quá sự xuất hiện của Điền Chính Quốc khiến cho Kim Thái Hanh gõ lên hồi chuông cảnh báo, cậu cảm thấy từ sau khi gia nhập đội ngũ của Điền Chính Quốc, các phương diện đều thư giãn đi không ít, đây không phải hiện tượng tốt. Mạt thế vừa mới bắt đầu, nếu không thể đúng lúc uốn nắn lại, cho dù theo một lão đại cường lực, cũng không thể bảo chứng được cậu có thể bình an sống sót, hết thảy còn phải dựa vào bản thân.

Bộ dáng nghe lời của Kim Thái Hanh để cho long tâm Điền Chính Quốc vui vẻ, móc ra tinh hạch đã sớm chuẩn bị, vứt qua.

Kim Thái Hanh trực tiếp lấy tay đón lấy, mở ra nhìn, là một viên tinh hạch màu đỏ cỡ nắm tay người trưởng thành. Cái này còn lớn hơn so với tinh hạch của con tang thi hệ tinh thần mà cậu giết chết, Kim Thái Hanh kinh hỉ hỏi: "Là con tang thi cấp ba kia? Điền ca đã giết chết nó?"

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hờ hững, chỉ gật gật đầu biểu thị Kim Thái Hanh nói không sai.

Kim Thái Hanh sùng bái trực tiếp quăng lên rau chân vịt, trong miệng kinh thán nói: "Oa, cấp ba a, ngoại trừ con tang thi ở bến tàu, chỉ sợ là tang thi mạnh nhất hiện tại đi, Điền ca thật lợi hại." Không ngờ tới Điền Chính Quốc nhanh như vậy đã đến cấp ba, mà cậu thì cái bóng của cấp hai còn chưa thấy được đây, huống chi hiện tại dị năng còn ở vào giữa phế với không phế.

Kim Thái Hanh nghiêm túc chơi đùa tinh hạch của con tang thi cấp ba này một chút, vẻ mặt không nỡ đưa trả lại. Thầm nghĩ: "Nếu như là của mình thì tốt bao nhiêu a, chỉ sợ mắt phải của mình cũng sẽ có kết quả." Năng lượng của tinh hạch cấp ba hẳn có thể đánh vỡ được tầng lá chắn kia đi.

Hai tay Điền Chính Quốc khoanh ngực, tuyệt không tiếp nhận.

Kim Thái Hanh nghi hoặc nhìn Điền Chính Quốc, không biết đây là ý tứ chi mô.

"Giúp tôi làm một chuyện, tinh hạch này sẽ là của cậu." Điền Chính Quốc nói ra mục đích anh tới.

Kim Thái Hanh lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vi Điền ca làm việc, là đương nhiên, tinh hạch không cần cho." Như tráng sĩ chặt cổ tay đặt tinh hạch vào trong tay Điền Chính Quốc, quay đầu không dám nhìn, sợ hãi mình sẽ hối hận.

Điền Chính Quốc làm sao nhìn không ra biểu tình đau lòng đó của cậu, tưng tưng tinh hạch trong tay, ẩn hàm ý cười nói: "Chẳng lẽ cậu không thích?"

Tức giận quăng ánh mắt khinh bỉ cho Điền Chính Quốc, đây là rải muối trên ngực máu chảy đầm đìa của cậu.

Điền Chính Quốc rốt cục nhịn không được cười khùng khục, anh ý cười đầy mặt nói: "Thực sự là đưa cho cậu, không phải điều kiện trao đổi."

Kim Thái Hanh hiểu rõ ban nãy cậu bị Điền Chính Quốc đùa giỡn, bất quá Kim Thái Hanh cũng không ngại, cậu đã bị kinh hỉ này đánh ngã, không dám tin tưởng liên miệng nói: "Thực sự? Thực sự cho em?"

"Thực sự!" Điền Chính Quốc không đùa cậu nữa, trực tiếp nhét tinh hạch vào trong tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hưng phấn dùng mặt cọ cọ tinh hạch ở lòng bàn tay, quá tuyệt vời, mắt phải của cậu sắp lập tức trở lại rồi.

Nửa ngày mới nhớ tới Điền Chính Quốc cần cậu hỗ trợ một việc, nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện Điền Chính Quốc đột nhiên xấu hổ chuyển ánh mắt đi.

Hử? Tình hình chi mô? Vì răng Điền Chính Quốc sẽ xấu hổ?

Nghi ngờ chợt lóe mà qua trong lòng Kim Thái Hanh, tuyệt không để ở trong lòng, cậu hiện tại chú trọng chính là Điền Chính Quốc đến tột cùng cần cậu làm chuyện gì: "Điền ca, đến tột cùng cần em làm chuyện gì?"

"Đêm nay theo tôi đi một chỗ, không thể nói cho bất kỳ ai, chỉ có tôi với cậu." Vẻ mặt Điền Chính Quốc nghiêm túc nói.

Ách?! Vì sao lời này nghe ra không được tự nhiên như thế nhỉ? Kim Thái Hanh hồ nghi nghía nghía Điền Chính Quốc, dùng sức hồi tưởng lại hết thảy tin tức của Điền Chính Quốc trước khi trọng sinh, ừm, không có nghe nói có ham mê đặc thù gì. . .

Pạch, lại là một cái búng tay.

Kim Thái Hanh lần nữa che lại trán, không phục nói: "Điền ca, làm gì lại búng em."

"Ban nãy là ánh mắt gì?" Điền Chính Quốc tàn bạo nói, tên nhóc này vậy mà hoài nghi anh có ham mê bất lương, thực sự là thiếu ăn đòn mà.

"Không có, không có!" Dưới cường quyền chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Kim Thái Hanh nào dám biện bạch, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa từng nghĩ.

"Kêu cậu theo tôi đi trung tâm phân phối hậu cần một lần, kho hàng quá nhiều, cần thiết Linh Nhãn của cậu phân biệt hàng hóa bên trong, chúng ta không có thời gian thanh lý từng cái. . . Hơn nữa, tôi không muốn tiện nghi cho người khác." Điền Chính Quốc vẫn giải thích, anh rất coi trọng hình tượng của anh ở trong lòng Kim Thái Hanh, hình tượng đại ca vĩ ngạn tuyệt đối không thể để cho Kim Thái Hanh hiểu sai.

Kim Thái Hanh hiểu rõ, bất quá vấn đề mới lại tới nữa: "Chúng ta đi thế nào."

Nếu chỉ có hai người cậu với Điền Chính Quốc, cậu không có dị năng thế nào đến được trung tâm phân phối hậu cần? Phải biết rằng buổi tối là thế giới của tang thi, nó khiến cho năng lực của tang thi gia tăng trên ba thành, mà người thức tỉnh thì yếu đi ba phần.

"Buổi tối tôi sẽ tìm cậu, cậu chờ ở trong phòng, không nên khóa cửa." Điền Chính Quốc bàn giao câu nói này xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu nói với Kim Thái Hanh, "Đúng rồi, đã đến giờ ăn cơm chiều, cậu tốt nhất ăn nhiều một chút, đêm nay tương đối hao thể lực."

Ách! Kim Thái Hanh hắc tuyến đầy đầu, thế nào nghe lời này lại giống như đối thoại của tình nhân lén hẹn hò thế nhể. . . Nỗ lực dứt bỏ chút không được tự nhiên trong lòng, Kim Thái Hanh gật gật đầu biểu thị hiểu rõ, Điền Chính Quốc lúc này mới yên tâm rời đi.

Kim Thái Hanh đóng cửa lại, cậu ngồi ở trên giường bắt đầu hồi tưởng lại đoạn lời nói ban nãy của Điền Chính Quốc. Ý tứ trong lời nói của Điền Chính Quốc rõ ràng là lần hành động này chỉ có cậu với Điền Chính Quốc, nói cách khác lần hành động này là hành vi lén lút của Điền Chính Quốc, có thể ngay cả Trần Cảnh Văn cũng không biết, bằng không sẽ không kêu cậu chờ ở trong phòng, lén lút lại đây. . . Ách? Lời này có chút nghĩa khác, hẳn là lặng lẽ ẩn nấp lại đây. Đây rõ ràng là vì tránh né tầm mắt của mọi người, chế tạo cảm giác sai rằng hai người đều nghỉ ngơi ở trong phòng của mỗi người.

Thoạt nhìn Điền Chính Quốc cũng có bí mật không thể nói. . .

Chương 42: Bí mật, kỳ thực không biết tốt hơn

Đêm nay gió nhẹ hiu hiu, ánh trăng mông lung, đi ở trên đường, nghe tiếng tru liên tiếp xa xa, bỗng nhiên cảm thấy. . . Tóc gáy dựng đứng!

Kim Thái Hanh căng chặt cánh tay, nhịn không được nhắc nhở: "Điền ca, có thể gia tốc tốc độ hay không a!"

Điền Chính Quốc không phòng bị thiếu chút nữa không bị cánh tay của Kim Thái Hanh kẹp chết, tức giận nói: "Tôi cũng muốn gia tốc tốc độ, bất quá người nào đó tương đối nặng!"

Là nói cậu sao? Kim Thái Hanh làm bộ cái gì cũng chưa từng nghe thấy, nhìn ngang nhìn dọc, phát hiện nguyên con đường phố thực sự là bẩn loạn không chịu nổi, còn có vô số bãi máu khô màu đỏ đen. Kim Thái Hanh tức cảnh sinh tình cảm thán nói: "Không biết lúc nào mới có thể sinh hoạt bình an, có lẽ trước khi em chết cũng không có cách nào thấy được đi."

Bước chân Điền Chính Quốc thoáng dừng, dường như nặng thêm ngữ khí: "Rất nhanh, tin tưởng tôi."

Kim Thái Hanh đột nhiên nhớ đến người cõng cậu chính là vương của ngày diệt vong Điền Chính Quốc, nam nhân nghe đồn có thể sáng tạo kỳ tích, cậu cười rạng rỡ, ừ một tiếng thật to.

Dường như cảm thụ được sự vui vẻ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không buộc chặt khối mặt băng của anh nữa, nhu hòa đi rất nhiều.

Rất nhanh hai người đã tới trung tâm phân phối hậu cần, lúc này cửa vốn được thanh lý sạch sẽ vậy mà lại chất đầy tang thi. Điền Chính Quốc dường như không thấy đàn tang thi chặn đường đó, không hề giảm tốc độ trực tiếp xâm nhập.

Kim Thái Hanh không nhiều lời, cậu biết những tang thi này đối với Điền Chính Quốc đã cấp ba mà nói, không đáng kể chút nào, chẳng qua động tĩnh kỹ năng của Điền Chính Quốc khá lớn, cậu tương đối lo lắng có thể kinh động người khác hay không, phải biết rằng bọn họ là lặng lẽ đến làm việc riêng.

Thế nhưng ngoài dự đoán, Điền Chính Quốc vậy mà không hề có tiếng động xông ra từ trong đàn tang thi, rõ ràng những tang thi đó đã công kích tới Điền Chính Quốc, thế nhưng vẫn nhất mực Điền Chính Quốc một chút chuyện cũng không có, cấp tốc lướt qua tang thi, lưu lại tiếng tru phẫn nộ của tang thi.

"Năng lực mới của Điền ca?" Kim Thái Hanh biết lắm miệng rất không tốt, bất đắc dĩ lòng hiếu kỳ của cậu đang rục rịch.

"Ừ, sau khi tiêu hao dị năng nhờ họa được phúc, tiến cấp mới có được." Điền Chính Quốc không giấu diếm.

Kim Thái Hanh ngẫm lại thấy cũng phải, nếu như ở bến tàu đã có năng lực này, đã sớm mang theo cậu xông ra khỏi đàn tang thi, làm sao sẽ khiến cho hai người thê thảm như thế. Chẳng qua trong lòng Kim Thái Hanh rất bi ai, nhìn người ta một cái xem, đều cùng là tiêu hao dị năng, lại có thể nhờ họa được phúc, tiến cấp không nói còn có được năng lực mới thực dụng, mà mình thì sao. . . Người so với người tức chết người, cậu chính là bị một bà mẹ kế nuôi mà.

Thôi đi, tìm ai cũng không thể tìm Điền Chính Quốc để so sánh, đó là con cưng của trời, tự tìm ngược chịu mà. Kim Thái Hanh chỉ có thể tự mình giải sầu một phen.

Ngay khi Kim Thái Hanh miên man suy nghĩ, Điền Chính Quốc rốt cục dừng bước chân, phát hiện Kim Thái Hanh trên lưng không có phản ứng, không hề nghĩ ngợi trực tiếp quẳng cậu xuống.

"A ui!" Kim Thái Hanh sờ Điền cái mông bị nện đau, vẻ mặt mờ mịt nhìn Điền Chính Quốc, dường như còn chưa biết rõ thế này là chuyện gì.

"Tới rồi." Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh một cái, tên nhóc này lại phân tâm cho anh.

"Oa! Đỉnh!" Kim Thái Hanh nhanh chóng đứng lên, ban nãy nghĩ nhập thần, vậy mà không phát hiện đã tới mục tiêu, cũng khó trách Điền Chính Quốc sẽ quẳng cậu, anh đã phải cõng một đường rồi.

"Giúp tôi xem xem, trong kho hàng đến tột cùng có cái gì!" Điền Chính Quốc lấy ra giấy bút, giao cho Kim Thái Hanh. Thoạt nhìn không chỉ cần điều tra, còn cần ghi chép lại.

Kim Thái Hanh vốn định tiếp nhận, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai tay đặt ở sau lưng, lộ ra một mạt nụ cười đáng yêu lắc lắc đầu với Điền Chính Quốc.

Hửm? Điền Chính Quốc không rõ Kim Thái Hanh thế này là ý gì.

Kim Thái Hanh nặng nặng ho khan một chút, nói với Điền Chính Quốc: "Điền ca, phải biết rằng sử dụng Linh Nhãn, hết thảy mọi thứ đều là đường cong, hơn nữa đều là chồng nhau. Anh cho em giấy bút em cũng không có cách nào viết hết á!"

Điền Chính Quốc như cười như không nhìn Kim Thái Hanh, dường như muốn nhìn rõ Kim Thái Hanh nói vậy là thật hay giả.

Mặt ngoài Kim Thái Hanh một bộ trong sáng vô tư, lộ ra nụ cười ngây thơ, trong lòng lại tự bơm hơi cho mình: Không thể rụt rè, Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ không biết là mày nói càn, mày cũng không thể bị anh ta tuỳ ý chèn ép. Nỗ lực lên, Kim Thái Hanh!

Tựa hồ là trong nháy mắt, cũng dường như đã qua rất lâu, giữa lúc Kim Thái Hanh cảm thấy sắp chống đỡ không được nụ cười kia nữa, Điền Chính Quốc đột nhiên thu hồi giấy bút, vẻ mặt tán thành nói: "Ừm, cậu nói không sai, là tôi suy nghĩ không chu toàn, như vậy cậu nói tôi viết."

Kim Thái Hanh vốn hẳn nên nhảy nhót thắng lợi, không biết vì sao, chung quy cảm thấy dường như Điền Chính Quốc đã biết chút gì đó. Cậu cẩn cẩn thận thận xem xét nhìn Điền Chính Quốc, phát hiện vẻ mặt như thường ngày, không có gì biến hóa.

Kim Thái Hanh không có cách nào nhìn ra thứ gì chỉ có thể cho rằng bản thân đa tâm rồi, đặt phần nghi hoặc đó ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc làm chuyện Điền Chính Quốc muốn cho cậu làm -- điều tra nội dung hết thảy vật tư của kho hàng.

Do phạm vi Linh Nhãn của Kim Thái Hanh cũng khá lớn, sau ba giờ, đều đã nhất nhất ghi chú rõ hết thảy nội dung kho hàng, bất quá cho dù như thế, vẫn có sáu kho hàng không có cách nào xác định là cái gì.

Bất quá kho hàng nơi đây rất đắc lực, chỉ gạo thôi đã có sáu kho lớn, bột mì cũng có hai kho lớn, nơi khác thì các loại lương khô, thực phẩm đóng gói, phối liệu dùng ăn vân vân cái gì cần có cũng có, còn có rất nhiều quần áo đệm chăn, các loại thiết bị điện gia dụng vân vân, nói cách khác, phàm là thứ trong siêu thị có thì nơi đây không thiếu bất kỳ một loại nào, hơn nữa đều là lấy kho làm đơn vị.

Kim Thái Hanh nhìn phải nói là trông mà thèm a, thật muốn đi vào vứt hết những thứ đó vào trong không gian của mình. . . Thế nhưng, Điền Chính Quốc chướng mắt trước mắt này a! Ông trời có thể để cho anh ta biến mất một hồi trước hay không?

Đương nhiên đây là điều không có khả năng thực hiện, Kim Thái Hanh chỉ có thể dùng nhãn đao hung hăng lăng trì Điền Chính Quốc đi ở phía trước, phát tiết tâm tình phiền muộn của cậu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, Điền Chính Quốc kêu Kim Thái Hanh đóng Linh Nhãn, có chút quan tâm hỏi: "Tiểu Hanh, thế nào? Có cảm thấy cật lực hay không?"

Kim Thái Hanh cười lắc lắc đầu, biểu thị không có vấn đề gì.

Thấy Kim Thái Hanh thực sự không có vấn đề gì, lúc này Điền Chính Quốc mới yên tâm mang theo Kim Thái Hanh quay về đường cũ, rốt cục về lại cửa chính, giữa lúc Kim Thái Hanh chuẩn bị quay đầu lại nhìn những vật tư vô duyên với cậu kia một lần nữa, Điền Chính Quốc đột nhiên ấn đỉnh đầu của cậu, tán thưởng nói: "Tiểu Hanh, làm không tồi. Cậu nói, cậu muốn phần thưởng gì?"

Được biểu dương! Kim Thái Hanh hưng phấn vô cùng, ngẩng đầu liền cho Điền Chính Quốc một nụ cười thật to: "Em cũng không muốn phần thưởng gì, có thể giúp đỡ Điền ca đó là tốt nhất rồi."

Ánh mắt Điền Chính Quốc có chút phức tạp, sau cùng chỉ vỗ vỗ đỉnh đầu cậu nói: "Như vậy trước hết ghi lại, về sau muốn có cái gì thì nói với tôi, còn có, chuyện đêm nay, tôi không hy vọng bất kỳ kẻ nào biết." Câu nói sau cùng này vậy mà mang chút nghiêm khắc.

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi dò nguyên nhân. Kim Thái Hanh lăn lộn qua mười năm mạt thế biết có một số việc không thể quá rõ, mơ hồ một chút có thể sống dài hơn.

Điền Chính Quốc hài lòng thái độ của Kim Thái Hanh, đồng thời lại mang một chút tiếc nuối. Anh vốn là không hy vọng Kim Thái Hanh truy hỏi kỹ càng sự việc, thế nhưng khi Kim Thái Hanh biểu hiện như anh hy vọng, lại vì sao trong lòng sẽ có một mặt cảm giác mất mát khó có thể tỏ rõ chứ?

Điền Chính Quốc rất nhanh vứt phần tâm tình không nên xuất hiện đó ra sau đầu, anh cõng Kim Thái Hanh lên rời khỏi trung tâm hậu cần, chuẩn bị trở lại đại bản doanh.

Kim Thái Hanh trên lưng, sau cùng thua bởi lòng hiếu kỳ vô cùng cường thịnh của cậu, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn của cậu. . .

Chính một cái liếc mắt này, cậu đã biết bí mật của Điền Chính Quốc.

Kỳ thực, không biết sẽ tốt hơn! Kim Thái Hanh hối hận.

Chương 43: Kho rỗng, dị năng không gian nghịch thiên

Sau đêm đó, lại qua mấy ngày, Kim Thái Hanh không dám lập tức sử dụng tinh hạch cấp ba mà Điền Chính Quốc cho, cậu chuẩn bị điều trị thân thể với tinh thần của mình đến lúc điều kiện tốt nhất mới tiến hành đột phá, tu luyện ngày hôm nay kết thúc, cậu liền đi nhà ăn chuẩn bị ăn cơm chiều. Trên đường đụng phải Chân Nhất Long đến tiến hành kiểm tra theo lệ, hai người liền cùng nhau đi tới nhà ăn.

Nhà ăn vốn yên lặng, lúc này ồn ào tiếng người, hóa ra nhóm đội viên thu thập vật tư đã trở về, đang ở trong nhà ăn ăn cơm nói chuyện phiếm.

Kim Thái Hanh với Chân Nhất Long cầm phần cơm của mình, tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, vừa ăn vừa hiếu kỳ nghe bọn họ đến tột cùng đang nói chuyện gì.

Cái giọng lớn đương nhiên là Đới Hồng Phi, trong tay anh giơ bầu rượu không rời thân của mình, ngửa mặt lên trời một ngụm điên cuồng uống, sau khi đã nghiện liền hung hăng nện bầu rượu trên bàn cơm: "Mợ nó, trung tâm hậu cần này quá kỳ quái, vật tư thực phẩm hữu dụng ít đến đáng thương, phần lớn đều là vô dụng, còn có nhiều kho rỗng như vậy. . . Ngày hôm nay thiếu chút nữa lại làm việc uổng phí, nếu không phải sau cùng vận khí tốt chút, vừa vặn thanh lý ra một kho hàng gạo, sợ là ngày hôm nay chúng ta lại phải không có thu hoạch."

Đổng Hạo Triết ngồi cùng bàn cười khổ nói: "Đúng vậy, rất kỳ quái, vốn phỏng đoán đây là một trung tâm hậu cần đầy kho, không ngờ tới có nhiều kho rỗng như vậy. Không biết mấy ngày kế tiếp sẽ thế nào, hy vọng kho hàng tiếp sau sẽ có kinh hỉ." Thu thập sợ nhất là điểm ấy, liều chết liều sống thanh lý tang thi, kết quả lại là công dã tràng, điều này rất đả kích người.

Khi Kim Thái Hanh nghe thấy kho rỗng rất nhiều, đũa trong tay dừng một chút, nhưng rất nhanh, cậu tiếp tục vùi đầu và cơm của cậu.

Tần Thượng Phong ngồi ở đối diện Đới Hồng Phi lại ý cười đầy mặt, anh có chút cười trên nỗi đau của người khác nói: "Chúng ta thì còn tốt, ngày hôm nay vừa vặn Điền ca rảnh rỗi, thanh lý cũng nhanh, bất quá đội của bọn Lưu Thiệu Long thì thảm rồi, nghe nói mấy ngày bọn họ đều không tìm được thứ gì hữu dụng. . ."

"Tất nhiên rồi, nếu tốc độ của chúng ta giống như bọn họ, kết cục cũng không có gì khác biệt." Lục Vân Đào ngồi một hàng với Tần Thượng Phong không cảm thấy nhà mình có gì đáng kiêu ngạo, nếu không phải đội viên đều rất đắc lực, thanh lý nhiều hơn gần gấp hai lần kho hàng so với đội của Lưu Thiệu Long, sợ rằng nhà mình cũng không thu hoạch được gì nhiều.

"Bất quá, thực sự rất kỳ quái, rỗng thế nào cũng không có khả năng rỗng nhiều kho hàng như vậy." Ngô Khánh Vân ở một bàn khác dừng đũa nói ra nghi vấn của hắn.

"Chẳng lẽ trước đó đã có người thu tập qua vật tư?" Đường Gia Minh ngồi cùng bàn với Ngô Khánh Vân nhịn không được nói ra cái nhìn của bản thân. Anh là người mới gia nhập tiểu đội, dị năng rất đặc thù, không có lực công kích gì, nhưng có thể chế tạo vũ khí kim loại, hơn nữa có thể chữa trị vũ khí bị hư hao, xem như là một chi nhánh của dị năng hệ kim.

Kim Thái Hanh nghe nói như thế tay mạnh run lên, một đũa cơm liền rơi trên bàn.

Chân Nhất Long cùng bàn lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, Tiểu Hanh?"

Kim Thái Hanh hít một hơi, cắn răng nói: "Không có việc gì, ban nãy chân của em đột nhiên co rút đau đớn, nhất thời không nhịn được."

Đầu mi Chân Nhất Long thắt thật chặt, lấy ra cuốn sổ nhỏ tùy thân của mình: "Chẳng lẽ còn có thương hoạn ẩn tàng anh không chú ý tới? Hay là thương thế trở chứng? Ừm, phải nhớ kỹ điều này, trở lại anh phải nghiêm túc kiểm tra hai chân của em một chút." Dứt lời cả người liền vùi đầu vào sổ viết viết, nhất thời quên bây giờ còn là thời gian ăn cơm.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi, may mắn ăn cơm cùng cậu chính là Chân Nhất Long, nếu như là Trần Cảnh Văn. . . Sợ rằng đã sinh nghi rồi đi.

Tuy rằng lăn lộn qua mười năm mạt thế, nhưng tới cùng chẳng qua chỉ là nhân viên vật hy sinh lăn lộn ở tầng dưới chót, không có nhiều tâm tư vòng vòng quanh quanh như vậy, mọi người đều đến thẳng đi thẳng, sáng nay có rượu sáng nay say, dù sao ai cũng không biết người chết tiếp theo sẽ là ai.

Vì vậy Kim Thái Hanh không có quá nhiều loại kinh nghiệm đó không cách nào làm được gặp biến không kinh.

Lời nói của Đường Gia Minh làm cho cả nhà ăn chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đang suy nghĩ có phải có loại khả năng này hay không.

Lúc này, Trương Ngải Ngải ở gần góc cười nhạo một tiếng nói: "Thế nào có thể, chẳng lẽ con tang thi cấp ba kia là bày để xem? Không ai có thể thu vật tư dưới mí mắt của nó đi, huống hồ không phải một đinh nửa điểm."

Kim Thái Hanh bĩu môi, chẳng lẽ không thể thu sau đó sao?

Lời nói của Trương Ngải Ngải để cho tất cả mọi người thập phần tán thành, đều cho rằng trước khi chưa giết chết con tang thi cấp ba kia, thì không có cơ hội thu vật tư.

Thấy mọi người cùng tán thành lời của cô, tâm tình Trương Ngải Ngải thập phần kích động. Kiếp trước sống khuất nhục như vậy, căn bản không có tự tôn gì. Mà hiện tại cô lại có thể đối thoại cùng nhóm những cường giả tương lai sẽ thanh danh lan xa này, cũng thu được sự tán đồng của bọn họ, điều này đối với Trương Ngải Ngải mà nói, tự hào cùng hưng phấn ra sao.

Giang Khinh Ngữ bên cạnh thấy tình cảnh này, cảm thấy có chút chói mắt, cô đột nhiên không muốn thấy khuôn mặt đắc ý kia của Trương Ngải Ngải, hừ lạnh một tiếng: "Cũng không hẳn vậy, trên đời này chủng loại dị năng rất nhiều, có lẽ sẽ có loại thuật ẩn thân gì đó. . . Không thể bài trừ loại khả năng này." Giang Khinh Ngữ suy nghĩ lại nghĩ tới một điều, "Còn có, sau khi Điền ca thanh lý con tang thi cấp ba kia, tuy rằng ban ngày chúng ta đi ra thanh lý góp nhặt, nhưng buổi tối thì sao? Nơi đó lại không có người nào canh, ai cũng có thể đi vào. . ."

Lời này khiến cho tất cả mọi người cười lên, Đổng Hạo Triết hàm hậu giải thích: "Giang cô nương, buổi tối có hiệu quả tăng phúc đối với tang thi, mà đối với người thức tỉnh chúng tôi lại có áp chế, bình thường không có người sẽ đi ra. . . Điều này thực sự quá nguy hiểm."

Cười vang của mọi người khiến cho sắc mặt Giang Khinh Ngữ có chút khó coi, nhưng cô tuyệt không từ bỏ ý nghĩ của cô, lãnh ngôn cãi lại: "Phú quý cầu trong hiểm, có lẽ có người dám liều một phen. Huống hồ thứ như dị năng, ai cũng không biết đến tột cùng còn có loại nào, có lẽ có một loại dị năng buổi tối có thể miễn trừ loại áp chế kia, càng có khả năng là quanh thân chúng ta còn có một vị siêu cấp cường giả, có lẽ còn có dị năng không gian, trực tiếp thu vào còn không kinh động bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tang thi."

Kim Thái Hanh bị lời này làm cho cả kinh ho khan lên, vội vàng lấy qua một chén canh bên cạnh điên cuồng trút, may mắn, người xung quanh đều bị lời nói của Giang Khinh Ngữ làm cho rung động, không chú ý tới sự dị thường của cậu.

Đới Hồng Phi trực tiếp vỗ một chưởng lên bàn, bát đũa trên bàn chịu không nổi lực đạo này, nhao nhao nhảy lên: "Giang cô nương nói rất có đạo lý, trước đây trên tiểu thuyết vẫn luôn viết có dị năng không gian. . . Có lẽ bây giờ thực đúng là có."

Đổng Hạo Triết trầm mặc, anh đang suy nghĩ có phải có loại khả năng này hay không.

"Bất quá, gã ta làm thế nào biết kho hàng nào hữu dụng kho hàng nào vô dụng chứ?" Ngô Khánh Vân cũng từng nghĩ tới điểm ấy, nhưng vị trí kho rỗng không có quy tắc, đông nhảy một cái tây nhảy một cái, tuy rằng không biết những kho rỗng đó đến tột cùng có vật gì, nhưng lưu lại cơ bản đều là một số vô dụng. Đương nhiên bên trong cũng có kho gạo thực phẩm nhất định cần, chẳng qua không nhiều mà thôi.

Lời nói của Ngô Khánh Vân lại để cho mọi người lâm vào hoang mang, mọi người nhao nhao nghị luận: Đúng vậy, có không gian vậy làm sao có thể biết thứ bên trong chứ?

Đừng nói là kiểm tra từng nơi, thật sự coi con tang thi cấp ba kia là phông nền sao.

Nếu nói là sau khi giết tang thi cấp ba, buổi tối ẩn núp vào, vậy không rõ nội dung kho hàng thì gã ta lựa chọn thu như thế nào?

Chẳng lẽ là xem vận khí?

Không có khả năng, vậy không bằng thu toàn bộ còn thỏa đáng hơn, không có khả năng còn lưu lại đồ.

Không gian có hạn chế? Vậy lại trở lại vấn đề ban đầu, gã ta thế nào biết thứ bên trong?

Còn có còn có, cửa kho hàng tuyệt không phải mỗi cái đều mở, có rất nhiều kho hàng có khóa cũng rỗng. Hơn nữa khóa đều là vốn có không phải đặt lên sau này.

Cho dù cửa mở, tuy rằng bên trong không có đồ, nhưng tang thi một con cũng không ít, khẳng định không ai đi vào.

Còn có a. . .

Mọi người dự đoán thế nào giải thích thế nào cũng không thể toàn vẹn kín kẽ, sau cùng chỉ có thể nói suy đoán dùng dị năng không gian thu thập được đề xuất ban nãy không thành lập.

Kim Thái Hanh nghe mọi người nghị luận, cúi đầu dùng sức nhịn xuống tiếng cười sắp phun ra. Kỳ thực chân tướng chỉ có một, một người có được năng lực thấu thị, một người mang theo không gian có thể cách không thu vật tư, hai người dắt tay nhau làm ra đại án di thiên này.

Đúng vậy, Kim Thái Hanh vào đêm đó sau khi mở ra Linh Nhãn đã hiểu rõ một dị năng khác của Điền Chính Quốc là gì, dị năng không gian cực kỳ biến thái.

Dị năng không gian của Điền Chính Quốc tuyệt không phải chỉ có năng lực dự trữ đơn thuần (Tuy rằng năng lực dự trữ không gian của Điền Chính Quốc ở trong mắt Kim Thái Hanh cũng đã thuộc về cái loại siêu cấp biến thái, cái loại phương thức cách không lấy vật phạm vi lớn, lượng dự trữ vô hạn đó. . . Được rồi, Kim Thái Hanh bị đả kích thật sâu, lần nữa xác nhận, cậu là bị bố dượng nuôi.) còn có phụ thêm cấm thuật không gian cường đại, kỹ năng giam cầm tang thi thấy khi lần đầu tiên cậu đụng mặt Điền Chính Quốc chỉ sợ cũng là thuộc về dị năng không gian. . .

Chẳng qua. . . Kim Thái Hanh dần dần thu liễm ý cười, một mặt ngưng trọng cực kỳ không hòa hợp với diện mạo của cậu xuất hiện.

Điền Chính Quốc đến tột cùng đánh chủ ý gì? Rõ ràng bí mật của anh ta không có khả năng giấu diếm được cậu, cho dù cậu không mở lần Linh Nhãn kia.

Dù sao chỉ có cậu biết rõ kho hàng trung tâm hậu cần là đầy kho!

Chương 44: Bán manh, sự lựa chọn của Kim Thái Hanh

Công tác thu thập của trung tâm phân phối hậu cần còn đang tiến hành, mà tu dưỡng với tu luyện trong khoảng thời gian này của Kim Thái Hanh, cũng để cho thể xác và tinh thần của bản thân đều đã đạt được hoàn mỹ. Bất quá Kim Thái Hanh biết nếu muốn đột phá lá chắn mắt phải để cho mắt phải của mình hồi phục thị lực, chỉ những chuẩn bị này còn chưa được, bởi vì trong lòng cậu còn có một việc chưa giải quyết.

Chuyện này nếu như không giải quyết, thế tất sẽ ảnh hưởng đột phá, tuy rằng không có căn cứ gì, nhưng mười năm kinh nghiệm mạt thế nói cho bản thân không thể bỏ qua hạng mục tâm tình, thăng cấp dị năng thì tâm tình là quan trọng nhất. Kim Thái Hanh dự cảm lần đột phá lá chắn chữa trị mắt phải này có quan hệ rất lớn tới sự bình ổn của tâm tình.

Hơn nữa hiện tại tinh hạch cấp ba vẫn rất khó săn được, Kim Thái Hanh không muốn lỗ mãng hành sự, không công lãng phí miếng tinh hạch trước mắt mà nói thuộc về cực kỳ trân quý đó. Bỏ qua cơ hội lần này, tiếp theo không biết phải đến lúc nào.

Như vậy nên ứng đối bố cục mà Điền Chính Quốc thiết lập như thế nào đây?

Vấn đề này đã quấy nhiễu cậu vài ngày. Kim Thái Hanh rất rõ ràng, Điền Chính Quốc cơ trí không có khả năng sơ ý lưu lại lỗ thủng rõ ràng như thế, sở dĩ rõ ràng như thế, kỳ thực là một loại thăm dò, anh ta muốn xem mình ứng đối như thế nào.

Tuy rằng Kim Thái Hanh không phải rất tinh thông đối với loại chuyện về mưu lược này, chẳng qua tốt xấu gì cũng đã viết qua vài bản tiểu thuyết, cũng từng viết qua rất nhiều tình tiết cùng loại, suy nghĩ mấy ngày nay ngược lại thật đúng là khiến cậu suy nghĩ ra được một chút nội dung.

Điền Chính Quốc đang xem cậu có phải chân thành hay không, có thể tín nhiệm hay không.

Vật tư đầy kho đột nhiên nhiều ra nhiều kho rỗng như vậy, khẳng định người thu thập vật tư sẽ nhao nhao nghị luận, như vậy mình hiểu rất rõ kho đầy khẳng định sẽ hoài nghi, rất dễ liên tưởng đến khẳng định những thứ đó bị người mang đi. Hơn nữa ngày thứ hai sau khi điều tra đã xuất hiện kho rỗng, như vậy lấy đi vật tư chỉ có buổi tối ngày đó, chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu vị trí kho rỗng, sẽ hiểu rõ vật tư thất tung gần như đều là thức ăn với nguồn năng lượng trân quý, có thể hạ thủ chính xác như thế, khẳng định là đã biết hết thảy nội dung dự trữ của kho hàng.

Biết nội dung thì chỉ có cậu với Điền Chính Quốc, không phải cậu, vậy chỉ có thể là Điền Chính Quốc. Không cần nói đến suy luận căn bản không thành lập như sơ đồ kho hàng bị trộm, trước mắt, có cường giả nào có năng lực lấy đi được từ trên người Điền Chính Quốc? Vì vậy cho dù cậu không mở Linh Nhãn xem, cuối cùng cậu vẫn sẽ suy đoán ra suy luận rằng Điền Chính Quốc có không gian.

Như vậy bản thân phải đối mặt chỉ có hai con đường, một con là thẳng thắn, một con lại là giả ngu ngơ ngẩn.

Kỳ thực Kim Thái Hanh rất hy vọng có thể giả ngu ngơ ngẩn ứng phó, vậy không cần phiền lòng việc này. Chẳng qua cậu hiểu rõ trong lòng đây không phải phương pháp giải quyết thỏa đáng nhất, nếu mình giả bộ không biết. . . Tin tưởng mình sẽ mất đi cơ hội trở thành đàn em của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc chán ghét người không thành tín, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ dùng phương thức khác để bù đắp sự trả giá của mình, nhưng khẳng định sẽ không có hi vọng đi theo bên người anh ta.

Nhưng thẳng thắn. . . Tuyệt không dễ dàng, phải mở miệng như thế nào, dùng thái độ thế nào, những điều này đều sẽ ảnh hưởng sự phán đoán của Điền Chính Quốc đối với cậu.

Thái độ tùy tiện khẳng định không được, điều này biểu thị mình vô tâm vô phế, không phân nặng nhẹ. Người có loại tính cách này không thích hợp đi theo Điền Chính Quốc, bởi vì rất dễ giữa lúc lơ đãng, để lộ ra một số tin tức quan trọng của Điền Chính Quốc, mang đến cho Điền Chính Quốc phiền phức với nguy hiểm không tất yếu. Kim Thái Hanh trực tiếp bóp chết 'Kim Thái Hanh tùy tiện' được đắp nặn trong lòng.

Quá mức khẩn trương cũng không tốt, điều này biểu thị tố chất tâm lý thực sự có chút kém. . . Lại thế nào có thể đi theo Điền Chính Quốc xông qua từng cửa ải khó khăn chứ, rõ ràng chính là một tên kéo chân sau. Một Kim Thái Hanh vẻ mặt bàng hoàng, sợ hãi rụt rè cứ như vậy bị bản tôn một cước đạp bay.

Nếu không, nghiêm túc đàm điều kiện với Điền Chính Quốc? Để cho anh ta trả giá đắt thảm thống để nhét đầy miệng mình? Lúc này một Kim Thái Hanh xảo trá đột nhiên trống rỗng xuất hiện, Kim Thái Hanh bị hình tượng này đả kích. . . Cả khuôn mặt suy sụp xuống. Ách. . . Quá không hài hòa, thực sự không thích hợp khuôn mặt của cậu a, trực tiếp đập bay.

Kim Thái Hanh đau đầu a, cào tóc cậu thành tổ chim, vẫn nghĩ không ra được một lý do nha, sau cùng chỉ có thể từ bỏ, cậu bất đắc dĩ đi vào gian rửa mặt, bắt đầu rửa mặt đánh răng chuẩn bị nghỉ ngơi, chuyện phiền lòng này ngày mai hẵng nói tiếp đi.

Được rồi, Kim Thái Hanh lại bắt đầu làm đà điểu, ngày mai sao mà nhiều a!

Mặt ủ mày chau lấy qua bàn chải đánh răng, bóp ra một chút kem đánh răng nhỏ, tuy rằng đãi ngộ hiện tại của đội ngũ Điền Chính Quốc rất tốt, bất quá có thể tiết kiệm được một chút thì là một chút, dù sao cũng là ngày diệt vong, ai biết về sau còn có thể có kem đánh răng hay không chứ.

Trực tiếp thả một thủy cầu vào trong chén, dính dính kem đánh răng, bắt đầu chà lên hàm răng. Vấn đề nước, Kim Thái Hanh thật đúng là chưa từng sầu qua, khi sử dụng thì không cần cẩn thận. Chà xong răng chuẩn bị rửa mặt, Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua chính mình trong gương.

Kim Thái Hanh trong gương đội một cái tổ chim, vẻ mặt mệt mỏi, thật giống như một búp bê đáng yêu mới bị khi dễ, khiến tâm người ta không đành lòng, Kim Thái Hanh bất đắc dĩ làm một cái mặt quỷ với chính mình trong gương, lại khiến cho chính mình càng thêm đáng yêu. . .

Kim Thái Hanh phiền muộn chỉ trích: "Mày ngoại trừ bán manh giả đáng yêu, còn có thể làm gì?. . ."

Bán manh? Giả đáng yêu? Kim Thái Hanh linh quang chợt lóe, nghĩ tới cái gì.

Trong gương, trên khuôn mặt đáng yêu kia xuất hiện một mạt đắc ý, một bộ dáng rắm thối rất quỷ linh tinh quái, lúc này cậu dào dạt đắc ý nói: "Điền ca. . . Em phát hiện một bí mật lớn, anh có muốn biết không a!" Một bộ biểu tình cấp bách mau tới hỏi ta đi đặc biệt khôi hài, thấy thế nào cũng thú vị thế ấy.

Kim Thái Hanh nhìn chính mình trong gương lần nữa cười khổ, thoạt nhìn cậu thực sự phải tiến hành bán manh tới cùng.

Nếu quyết định làm như thế nào, Kim Thái Hanh liền không chần chừ nữa, trực tiếp dùng khăn mặt lau hai cái, liền chạy về phía gian phòng của Điền Chính Quốc.

Thình thình thình! Tiếng đập cửa liên tục hữu lực để cho Điền Chính Quốc đang chuẩn bị nghỉ ngơi nghi hoặc. Anh không biết ai sẽ tìm anh muộn như thế, Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết đều biết anh sau tám giờ không thích có người quấy rầy.

Tuy rằng trong lòng Điền Chính Quốc có chút không thích, bất quá vẫn mở cửa phòng ra.

Vừa mở cửa, khuôn mặt hưng phấn phiếm ánh đỏ của Kim Thái Hanh trực tiếp tiến vào đường nhìn của anh.

Trong lòng Điền Chính Quốc nhẹ nhõm một trận, người anh chờ rốt cục cũng tới.

Dựa theo kịch bản, Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt, hai tay cậu chắp lưng, bước bước tiến hình số tám lướt qua Điền Chính Quốc, vênh váo tự đắc cứ như đại lão gia tuần tra tiến vào gian phòng.

Điền Chính Quốc buồn cười nhìn cái kiểu cách này của Kim Thái Hanh, chẳng qua mặt ngoài vẫn không có biểu tình gì, anh đóng cửa lại, hai tay khoanh ngực lạnh lùng nhìn Kim Thái Hanh không mời mà vào.

Kim Thái Hanh dưới ánh mắt băng lãnh của Điền Chính Quốc dần dần thu liễm cái đuôi khổng tước kiêu ngạo của cậu, từ vẻ mặt vốn đắc ý tùy tiện biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ cúi đầu chơi ngón tay.

"Chẳng lẽ cậu đến muộn như thế là để biểu diễn biến sắc mặt cho tôi?" Điền Chính Quốc lạnh mặt đả kích không lưu tình chút nào.

Lắc đầu, mắt to trơn ướt của Kim Thái Hanh trượt trượt chuyển động một chút, đột nhiên hắc hắc cười gian hai tiếng nói: "Điền ca, em đã phát hiện được một bí mật lớn!" Biểu tình đặc biệt quỷ linh, còn dùng hai tay vẽ một cái vòng thật to, biểu thị bí mật đó lợi hại như thế nào, "Có muốn biết không?"

Nhìn khuôn mặt tràn ngập chữ nhanh hỏi em đi kia, Điền Chính Quốc thiếu chút nữa phá công cười văng, anh thật vất vả duy trì mặt lạnh của anh, lúc này mới nói: "Ha?"

Kim Thái Hanh cẩn thận quan sát trái phải một chút, sau đó trực tiếp nhảy đến trước mặt Điền Chính Quốc, nhỏ giọng nói: "Điền ca, vật tư của trung tâm hậu cần là Điền ca lấy đúng không, Điền ca có không gian, ừ, tuyệt đối không sai." Nói xong còn dùng sức gật gật đầu, để biểu thị sự kiên định của cậu.

Điền Chính Quốc như cười như không, nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh hơn mười giây, có lẽ đường nhìn của Điền Chính Quốc quá mức sắc bén, để cho Kim Thái Hanh định liệu trước nhịn không được có chút chột dạ, nhất thời hoài nghi có phải Điền Chính Quốc đã biết cái gì hay không.

Đột nhiên Điền Chính Quốc cười, cúi đầu tới gần bên tai Kim Thái Hanh, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Như vậy, Tiểu Hanh, cậu muốn thế nào đây?"

Chương 45: Mục tiêu, bước ra bước đầu tiên

Kim Thái Hanh thiếu chút nữa thua trong nụ cười của Điền Chính Quốc, may mắn đã có chuẩn bị một trận kháng chiến, vì vậy lập tức thanh tỉnh lại, trong lòng kinh hãi một trận, mợ nó, thiếu chút nữa trúng mỹ nhân kế. Điền Chính Quốc hoặc là không cười, vừa cười đã có thể giết chết người.

Kim Thái Hanh kinh hãi làm sao còn dám dây dưa với Điền Chính Quốc, liền muốn sớm hoàn thành chỉ tiêu một chút để có thể rời đi, cậu vội vàng nói: "Điền ca, yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói ra." Vì chứng thực cậu nói không phải giả, còn làm một thủ thế phát thệ.

"Hmm? Không có yêu cầu khác?" Điền Chính Quốc đứng thẳng người, như cười như không, dường như biết được Kim Thái Hanh còn có lời chưa nói hết.

Kim Thái Hanh vuốt cái ót, xấu hổ cười mấy tiếng, ngượng ngùng nói: "Cái này, hy vọng về sau Điền ca có thể bao bọc em nhiều một chút!"

"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ đáp ứng?!" Một tay Điền Chính Quốc chống tường, thân thể hơi khuynh, ánh mắt lãnh lệ cảm giác uy hiếp mười phần nhìn xuống Kim Thái Hanh thấp hơn anh một đầu.

Khí thế của Điền Chính Quốc không bảo lưu chút nào khai hỏa toàn bộ, Kim Thái Hanh vô ý thức muốn lui về phía sau, lại phát hiện bản thân đã bị nhốt giữa Điền Chính Quốc với tường, cậu chỉ có thể cố mà thừa nhận phần áp lực che trời lấp đất cuồn cuộn mà đến đó. Tựa như một chiếc thuyền nhỏ ra sức giãy dụa trên mặt biển cuộn trào sóng lớn, giây tiếp theo sẽ có thể bị thôn phệ.

Sắc mặt Kim Thái Hanh tái nhợt, lại vẫn quật cường nghênh đón ánh mắt của Điền Chính Quốc, vẻ mặt không phục.

"Thế nào, cậu còn có lời muốn nói?" Theo những lời này của Điền Chính Quốc, khí thế cuồng bạo kia đột nhiên biến mất, Kim Thái Hanh vẫn luôn dùng sức đối kháng không có chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã quỵ ở trong lòng Điền Chính Quốc, may mắn đúng lúc đứng thẳng người, không có thất thố.

"Điền ca đáp ứng rồi, phải nuôi em cả đời." Kim Thái Hanh cảm thấy nếu loại chuyện bán manh không biết xấu hổ chết tiệt đều đã làm rồi, thì đơn giản mặc kệ mọi thứ, cậu không biết xấu hổ bắt đầu đổi trắng thay đen.

"Có sao?" Điền Chính Quốc đứng thẳng người, hai tay tiếp tục khoanh ngực, khinh bỉ nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh, không lưu tình chút nào đánh nát lời nói dối của cậu.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh vô tội ngẩng đầu làm dạng hồi tưởng, sau đó thập phần xác định nói: "Ừ, không sai, ở bến tàu em đã nói rồi nga, bị thương tiểu đội phải phụ trách nuôi em cả đời, Điền ca anh cũng không phản đối, vậy không phải đại biểu đồng ý rồi a."

Điền Chính Quốc tức giận nhìn thoáng qua tên nhóc rất biết giả vô tội này, lúc đó tình cảnh đó, ai sẽ nghiêm túc với lời nói của cậu? Bất quá tên nhóc này thật đúng là biết chui lỗ thủng, ngược lại để cho anh không cách nào cự tuyệt. Bất quá Điền Chính Quốc vốn đã chuẩn bị, chỉ cần Kim Thái Hanh xuất hiện ở trước mặt anh, chỉ cần thẳng thắn thành khẩn nói ra cậu đã biết, bất kể loại biểu hiện nào, anh đều sẽ thu Kim Thái Hanh.

Vì vậy, Kim Thái Hanh quấn quýt lâu như vậy, kỳ thực đều là dư thừa.

Đối mặt Kim Thái Hanh một mực chắc chắn lý do này không chịu nhả ra, Điền Chính Quốc bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cậu nói: "Tiểu Hanh, cậu biết không? Nếu cậu muộn mấy ngày nữa không tới tìm tôi, tôi sẽ giao cậu cho Trần Cảnh Văn, nơi đó tương đối an toàn. Bất quá, cậu đã đến đây trong thời gian tôi quy định, như vậy tôi sẽ vẫn luôn mang theo cậu." Hàm nghĩa trong lời nói của Điền Chính Quốc Kim Thái Hanh nghe hiểu, nếu như không tới thẳng thắn thành khẩn, hoặc vượt qua thời gian, mình sẽ bị Điền Chính Quốc từ bỏ, trực tiếp tiến vào tổ hậu cần của Trần Cảnh Văn, để cho Trần Cảnh Văn đến trông nom cậu, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là Trần Cảnh Văn có thể khống chế hết thảy, như vậy bí mật của Điền Chính Quốc sẽ không bị tuyên dương ra.

Kim Thái Hanh lĩnh ngộ được một lúc sau sợ hãi, không ngờ tới Điền Chính Quốc vậy mà còn thiết trí hạn định thời gian, may mắn mình không kéo dài quá lâu. Bằng không cũng chỉ có thể bi ai rơi vào ma chưởng của Trần Cảnh Văn, cậu không có lòng tin có thể lừa gạt được con hồ ly xảo trá đó. . . Có thể chưa đến mấy ngày hết thảy nội tình với bí mật của mình đều sẽ bị Trần Cảnh Văn đào không còn một mảnh.

Kim Thái Hanh nghĩ tới đây âm thầm may mắn trong lòng, trên biểu hiện cậu hưng phấn nhảy nhót nói: "Cảm tạ Điền ca!"

Một cái cốc đầu, không lưu tình chút nào bị Điền Chính Quốc gõ xuống: "Cao hứng cái gì, ở bên cạnh tôi còn nguy hiểm hơn nhiều so với tổ hậu cần."

Kim Thái Hanh day day chỗ bị cốc đau, cười ngây ngô vài tiếng sau hồi đáp: "Mới không phải đâu, theo Điền ca liền cảm thấy an tâm, hơn nữa Trần phó đội. . ." Nhịn không được rùng mình một cái, "Nhìn người thấm đến mức hoảng hồn, luôn cảm thấy đang tính toán gì đó, em rất ngốc, thuộc về loại bị bán vẫn còn giúp Trần phó đội đếm tiền."

Nhìn Kim Thái Hanh vẻ mặt kinh hồn táng đảm, Điền Chính Quốc nhịn không được nở nụ cười: "Tên nhóc nhà cậu, nếu bị Cảnh Văn nghe thấy, tôi cũng không cứu được cậu."

Kim Thái Hanh vừa nghe xong, nhanh chóng túm lấy cánh tay Điền Chính Quốc, cầu xin tha thứ cật lực một phen, lời hay nói hết mới khiến cho Điền Chính Quốc thả cậu một con ngựa.

Kim Thái Hanh thấy mục đích của mình đã đạt được, liền không muốn tiếp tục ở cùng Điền Chính Quốc nữa, phải biết tuy rằng Điền Chính Quốc không yêu nghiệt như Trần Cảnh Văn, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu, nói nhiều sẽ có sai sót, vẫn nên sớm rời khỏi một chút thì an toàn hơn.

Tùy tiện tìm một cái cớ, Kim Thái Hanh thành công rút khỏi gian phòng của Điền Chính Quốc.

Tiễn bước Kim Thái Hanh, đóng lại cửa phòng, vẻ mặt Điền Chính Quốc trầm tư, ban nãy, Kim Thái Hanh đã mất đi dị năng tốc độ đến tột cùng dùng phương pháp gì chống lại lực áp bách của mình?

Xem ra có bí mật không chỉ một mình anh, sợ rằng trên người tên nhóc thích giả vô tội đó cũng có thứ ẩn tàng. Khóe miệng Điền Chính Quốc treo lên một mạt nụ cười nhạt đến mức không thể nhạt hơn, chờ mong có thể đào móc được bí mật của Kim Thái Hanh.

Nói đến Kim Thái Hanh rời khỏi gian phòng của Điền Chính Quốc về gian phòng của mình, cửa phòng mới đóng lại, Kim Thái Hanh liền nhịn không được toàn thân phát run tê liệt ngồi dưới đất, uy áp của Điền Chính Quốc khiến cho tinh thần lực của cậu thoáng cái tiêu hao sạch sẽ, nếu không phải cố chống đỡ, sợ rằng đã tê liệt ngã xuống đất tại chỗ. Cậu sờ sờ một vốc mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi thật sâu, không ngờ tới đối thoại một trận như vậy với Điền Chính Quốc vậy mà còn mệt người hơn so với đánh nửa ngày với một đối thủ ngang sức ngang tài, Kim Thái Hanh biết bản thân không thích hợp làm loại chuyện đấu kế nhau này.

Kim Thái Hanh lần nữa hồi tưởng quá trình, cẩn thận phỏng đoán lời nói của hai người, phát hiện không có vấn đề gì cuối cùng cũng thở dài một hơi. Điền Chính Quốc tuyệt không phải một người dễ bị che giấu, hy vọng biểu hiện của mình có thể thuận lợi qua cửa ải. Phải biết rằng đi theo anh ta với làm đàn em tâm phúc của anh ta, khác biệt như trời với đất, mình chẳng qua mới chỉ bước ra bước đầu tiên trên con đường mục tiêu của mình mà thôi.

Kim Thái Hanh không chú ý tới khi cậu đối kháng áp bách tinh thần lực của Điền Chính Quốc, biểu hiện của cậu đã quá mức, may mắn biểu hiện tốt đẹp nhất quán trước đây không để cho Điền Chính Quốc nghi ngờ, chỉ dẫn phát lòng hiếu kỳ của Điền Chính Quốc.

Giải quyết xong vấn đề vẫn luôn xoay quanh trong lòng, kế tiếp, nên suy nghĩ vấn đề đột phá. Kim Thái Hanh dùng thời gian một ngày một đêm chữa trị tinh thần lực bị Điền Chính Quốc tổn hao trước, để cầu đạt được cảnh giới tinh thần lực hoàn mỹ. Đương nhiên thời gian một ngày một đêm này, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh nhắc tới vô số lần, có thể thấy được oán niệm của Kim Thái Hanh sâu nặng ra sao a.

Vạn sự đã chuẩn bị xong, rốt cục nghênh đón thời khắc đột phá.

Kim Thái Hanh cẩn thận lấy ra miếng tinh hạch cấp ba mà Điền Chính Quốc cho cậu từ trong không gian, để vào lòng bàn tay, bắt đầu chuyên chú suy tưởng, hấp thụ năng lượng khổng lồ trong tinh hạch, gắng đạt tới đột phá trong một lần, để cho mắt phải hồi phục thị lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro