Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 2 Lần đầu gặp mặt tôi liền thích em.

Lúc này, Nhất Nhiên đang ở 'Sơn tuyết kỷ' đoàn làm phim. Đoàn làm phim đang tranh thủ để trước cuối năm 2015 chiếu phim. Vậy nên, cường độ quay chụp dạo này rất lớn.

Tin nhắn của Ji Yong đương nhiên là cô không nhìn thấy. Còn Ji Yong , ở trước khi lên máy bay vẫn đang chờ tin nhắn của cô. Dù không nhận được trả lời anh vẫn lên máy bay. Trời biết, anh ngay cả cô đang ở đâu cũng không biết! Dù vậy anh vẫn đi. Nếu muốn tìm lịch làm việc của một ngôi sao thì ở fanpage chắc chắn sẽ tìm được, nhưng số là anh không biết tiếng Trung dù vẫn luôn học tập, thật là... mới một tuần thôi, cấp tốc cũng sẽ không nhanh như vậy. Cho nên, anh mang theo sách dạy tiếng Trung, cùng phần mềm phiên dịch trên di động...có vẻ tiền cảnh một mảnh đen tối. Hai ngày trước học tập tiếng Trung rất gian nan, anh đã mấy lần tức giận muốn từ bỏ. Lần này cũng thế, trên máy bay vẫn còn ôm sách học, chỉ nhìn một chút là hoa mắt chóng mặt. Cảm xúc có chút không khống chế được, không chỉ vì tiếng Trung khó học mà còn vì tương lai không chắc chắn của hai người. Chủ yếu là thái độ của Nhất Nhiên đối với anh rất lạnh lùng, hoàn toàn vạch rõ giới hạn. Ngôn ngữ không thông làm anh không biết như thế nào cho phải. Vừa nghĩ đến đây Ji Yong liền phiền chán đem sách đóng lại, đeo bịt mắt nằm xuống một lúc, sau đó lại cam chịu nhặt sách lên tiếp tục vùi đầu học tập.

Hơn nửa tiếng trên máy bay trôi qua trong việc đọc sách. Hạ cánh, Ji Yong mang khẩu trang đeo túi xách ra sân bay, trong lúc anh còn nhìn thấy poster quảng cáo của cô. Trước kia không để ý nay chỉ liếc mắt anh lại nhận ra. Sau đó anh lấy điện thoại mở camera nhắm poster, chụp một tấm. Trong hình cô cười rất ngọt ngào, nhìn nụ cười của cô, tâm trạng của anh khá hơn một chút, nhìn cô lòng anh càng kiên định. Khó khăn? Không phải là để vượt qua sao? Anh không tin là mình không làm được. Ji Yong lại xem Wechat, vẫn không có trả lời, hơi do dự rồi lại vừa đi ra sân bay vừa dùng Wechat gọi điện thoại cho cô... đây là phương pháp trực tiếp nhất. Điên thoại vẫn không có người nhấc máy Ji Yong đứng ở góc khuất ở cổng sân bay tiếp tục gọi điện thoại, đồng thời tra tìm tin tức của cô. Chỉ cần gõ tên cô là xuất hiện rất nhiều đưa tin nhưng mà anh đọc không hiểu. Cái biết cái không đa số là đoán , đọc rất khó khăn. Ngay lúc này, Wechat có người nhận điện thoại! Ji Yong mau lẹ đưa lên tai

"Nhất Nhiên? Tôi ở sân bay. Em ở đâu?" Ji Yong biết tiếng Trung không nhiều, chỉ nói thẳng. Nghe rất khô cằn, nhưng lại có vẻ như hai người rất thân.

Nhấc máy chính là trợ lý của Nhất Nhiên, vì cô đang bận quay phim. Lần đầu tiên thấy cuộc gọi đến, trợ lý chỉ nhìn sơ qua không để tâm nhưng khi điện thoại luôn luôn reo cô mới nhìn người gọi: G-Dragon???

Có phải là G-Dragon mà cô biết không? Không biết Nhất Nhiên quen biết anh ta từ khi nào? Vì điện thoại reo mãi, nên cô đành nhận giùm, muốn nói cho anh ta biết rằng Nhất Nhiên đang bận. Kết quả vừa nhấc máy, liền nghe thấy một giọng tiếng Trung là lạ, dù hơi ngượng nhưng có thể hiểu, điều này càng khẳng định đúng như cô đoán...đó là GD! Nghe cách nói chuyện có vẻ còn thân thiết?! Trợ lý liếc mắt thấy Nhất Nhiên còn đang quay chụp, suy nghĩ đối phương cũng là ngôi sao liền nói

"Tôi là trợ lý của Nhất Nhiên, cô ấy đang quay phim, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh trước tiên hãy đến đây nhé." Trợ lý nói tiếng Trung lại sợ anh không hiểu nên lặp lại một lần bằng tiếng Anh. Cái này là năng lực tối thiểu của một trợ lý.

"Ok" Ji Yong rất vui vẻ, trợ lý của cô tiếp điện thoại,so với việc bản thân cô tiếp điện thoại sẽ thuận lợi hơn cho anh. Nếu là cô, chắc cô sẽ không cho anh đến.

Một giây sau, Ji Yong nhận được địa chỉ, anh gọi taxi trực tiếp đi đến địa chỉ đó. Đến nơi, còn có người ra đón Ji Yong.

Ji Yong rất khiêm tốn tới đoàn làm phim, đi đến phía sau nhân viên của Triệu Nhất Nhiên. Người trợ lý đó nhìn thấy anh liền cầm cái ghế cho anh sau đó liền mặc kệ.

Thời điểm này, Nhất Nhiên đang treo cáp diễn kịch. Ji Yong nhìn thấy cô, hôm nay cô mặc cổ trang, cảm giác rất khác với lần gặp trước. Trên lưng và đùi đều treo dây cáp, Nhất Nhiên dựa theo yêu cầu diễn mấy động tác võ thuật, bộ phim này có rất nhiều cảnh hành động. Ji Yong ngồi nhìn cô rất lâu, xem cô làm việc. Giữa những lần hô cắt, sẽ có trợ lý tiến lên lau mồ hôi, chỉnh lớp trang điểm cho cô. Lần cuối cùng, Ji Yong được nhìn hoàn chỉnh cả phần võ thuật cổ trang của Trung quốc. Anh rất bất ngờ, thầm nghĩ cảnh diễn này rất khó quay chụp!

Trong thời gian nghỉ ngơi, Nhất Nhiên được buông xuống ngồi trên ghế, uống nước rồi lại cầm kịch bản thảo luận với đạo diễn. Trong lúc Ji Yong do dự có nên đi qua hay không thì trợ lý đã nhớ đến anh và nói cho Nhất Nhiên. Sau đó, Ji Yong nhìn thấy cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Giờ phút này, cô rất bất ngờ! Cô bị dọa! Cậu ta vậy mà đến rồi! Đi máy bay? Đến làm gì? Còn theo đến đây!

Nhất Nhiên buông kịch bản, đứng lên đi đến trước mặt anh.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Nhất Nhiên nhỏ giọng nói. Ji Yong đi theo cô. Người của đoàn làm phim ở gần đó đều thấy được Nhất Nhiên cùng một người đàn ông ra ngoài, họ chỉ thấy một bóng lưng và đều suy đoán thân phận của người đàn ông đó.

Hai người đi đến một góc vắng vẻ gần đó, Nhất Nhiên xoay người nhìn anh, không biết nên nói chút gì. Cô nên nói gì bây giờ? Cô mới gặp cậu ta một lần! Đây là lần thứ hai, cậu ta liền trực tiếp đến tìm cô.

Ji Yong tháo khẩu trang và mũ, lộ mặt ra. Xem mặt mộc có vẻ cùng lần trước không giống, nhưng anh vừa gỡ nón, Nhất Nhiên lập tức cầm lấy đội lên cho anh. Động tác hơi đột ngột nhưng vì hiện giờ đang ở bên ngoài, khẳng định sẽ có phóng viên xung quanh dù đoàn làm phim tương đối an toàn nhưng tốt hơn hết là cẩn thận một chút.

Ji Yong bất ngờ tập kích, làm cô rất không vui, có cảm giác mình bị đeo bám, rất phiền phức.

"Tôi gặp em, em không hồi tin tức của tôi". Ji Yong chủ động mở lời, tất nhiên là nói tiếng Trung. Nhất Nhiên nghe anh nói tiếng Trung lại nhăn mày.

"Chúng ta lại không có cái gì quan hệ, cậu qua tìm tôi làm gì. Sau này cũng đừng lại đến!" Nhất Nhiên rất trực tiếp nói, cậu ta đến đây tạo phiền phức cùng bối rối cho cô.

Ji Yong ngây ngô nhìn cô, cô nói câu nói quá dài anh nghe không kịp cũng không hiểu... Ji Yong tròn mắt chăm chú nhìn cô, Nhất Nhiên cũng rất uể oải, cô bị ánh mắt anh làm cô có chút xấu hổ.

Cậu ta nghe không hiểu? Thật là không biết cậu ta tới để làm gì? Không biết tiếng Trung mà dám một mình đến Trung quốc?!

" Tôi nói là. Về sau, cậu, không nên, lại, đến nữa!" cô lại lặp lại từng chữ cho cậu ta. Lại dùng tiếng Anh diễn tả đại khái câu đó.

Lần này anh hiểu, hiểu rồi lại lúng túng.

"Tôi ... tôi thích em" Ji Yong thẳng thắn nói ra. Câu này làm Nhất Nhiên giật mình!

" Cậu biết mình đang nói gì không?"

"Tôi thích em, tôi muốn nhìn thấy em." Ji Yong không hiểu lời cô vừa nói, nhưng thấy nét mặt của cô không tốt lắm, anh vội kéo nhẹ cánh tay cô nói câu vừa rồi.

"Chúng ta mới gặp một lần, cậu thích cái gì ở tôi? Cậu biết tôi như thế nào mà thích tôi? Cậu có bị điên không?" Nhất Nhiên nóng nảy. Cái người này đang làm gì vậy?

Câu này rất dài, Ji Yong lại càng không hiểu. Anh có thể đoán được một chút nhưng không biết đáp trả thế nào. Anh tranh thủ dùng tiếng Anh nói: " Em đừng nóng giận, tôi lần đầu tiên thấy em liền thích em. Chúng ta chậm rãi tìm hiểu lẫn nhau một chút được không."

Nhất Nhiên nghe anh nói tiếng Anh lại càng không vui. Có phải biết cô tiếng Anh không tốt nên nói tiếng Anh, còn nói nhanh nữa chứ. Hừ, không biết tiếng Trung cũng không cần thích cô. Hơn nữa bây giờ cô cũng không có ý định yêu đương nhất là đối phương là người nước ngoài.

"Thật xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì, cậu đi đi." Nói xong, Nhất Nhiên xoay người muốn rời khỏi. Ji Yong cũng rất chán nản...

Bất kể thế nào, phải bám chặt theo, không thể mặc kệ mà đi, cô ấy còn đang tức giận.

Cảnh quay kế tiếp sắp bắt đầu, Nhất Nhiên trực tiếp đi về trước. Ji Yong theo sau cô đi đến chỗ nhân viên công tác của cô lại đưa tay kéo cô một chút.

"Tôi đang học tiếng Trung, em đừng tức giận." Ji Yong giữ chặt cô dùng tiếng Trung nói. Anh thật ít khi như thế kiên nhẫn dỗ dành con gái. Thậm chí vì một người mà điên cuồng học một ngôn ngữ. Anh nhất định là điên rồi?!!

" Buông tay! Cậu học tiếng Trung thì liên quan gì đến tôi?" Bởi vì câu nói của anh làm cô càng thấy lúng túng.

Bên kia, người trong đoàn làm phim rất hiếu kì quan sát họ, mặc dù không biết hai người đang nói gì nhưng vẫn nhìn thấy một người đàn ông kéo tay của Nhất Nhiên. Hai người hình như có tranh cãi, người đàn ông đội mũ lưỡi trai nên không thấy rõ mặt.

Cảm nhân được ánh mắt của mọi người, Nhất Nhiên nhanh chóng tránh ra tay của anh

" Tôi muốn quay phim". Nhất Nhiên lập tức rời đi. Mà Ji Yong cũng đeo lên khẩu trang tiếp tục ngồi lại vị trí cũ, không muốn đi.

Ji Yong đã thói quen bị người quan sát, cũng không quan tâm ánh mắt của người khác. Anh luôn ngồi ở đó chờ đợi cho đến hơn chín giờ tối. Trước đó vào khoảng sáu giờ đoàn phim ăn cơm. Ban đầu Nhất Nhiên bưng hộp cơm ngồi cùng những diễn viên khác ăn cơm, ăn một nửa, lại thấy người con trai đó ngồi trong góc, tay cầm di động không biết đang làm gì. Cũng không ăn cơm, đoàn phim tất nhiên là không cho 'người không liên quan' cơm ăn, trừ khi...

Nhất Nhiên nhìn về phía anh, Ji Yong cũng đang nhìn cô. Qua một hồi... Cô cùng những người khác nói một tiếng, đi nơi phát cơm của đoàn phim tự bỏ tiền lại lấy một hộp cơm, cầm đến đưa cho anh.

"Ăn cái này trước đi. Cậu không tự đi ra ăn cơm sao?" Nhất Nhiên đưa hộp cơm cho anh lại ngồi xuống đối diện của anh. Ji Yong mở ra hộp cơm, Nhất Nhiên đưa anh đôi đũa sử dụng một lần. Anh nhận lấy, tháo khẩu trang, rõ ràng Ji Yong rất vui vẻ. Anh cười nói cám ơn, có thể ăn được cơm hộp cô cho anh cũng thỏa mãn. Cơm của đoàn phim cũng không tệ, ít nhất là có thịt. Ji Yong không biết mình ăn món gì, chỉ chuyên chú đem cơm đưa vào miệng. Thật ra anh rất đói bụng, cả ngày rồi anh mới ăn một bữa cơm. Vừa ăn vừa nhìn Nhất Nhiên " ăn thật ngon"

Xì ~cậu cũng chỉ biết nói " ăn ngon" chứ gì! Biết anh không nói được trong lòng cười mỉa chút nhưng mà nhìn anh đói thành dạng kia, nhớ đến anh cố ý đi máy bay từ Hàn quốc đến Trung quốc tìm cô, lại còn đang học tiếng Trung, lại nói vài câu kỳ lạ với cô, trong lòng cô cũng thấy có một chút, chỉ một chút...cảm động.

Nhất Nhiên cùn Ji Yong cùng ăn cơm, bên kia, nhân vật nam chính trong đoàn phim, Vỹ Đình, cầm hộp cơm đi tới, anh ta mới vừa lấy cơm hộp. Vỹ Đình thấy được Nhất Nhiên liền cầm cơm hộp muốn cùng cô cùng ăn, anh không thấy Ji Yong, vì Ji Yong ngồi nơi hẻo lánh không quá gây chú ý. Sau đó... khi đến gần liền thấy có một người đàn ông ngồi đối diện Nhất Nhiên.

"Ấy... Hay tôi đi cùng bọn họ cùng ăn vậy." Thật xấu hổ, Vỹ Đình nhìn cảnh này liền muốn đi.

Nhất Nhiên cảm thấy rất khó chịu, dù bọn họ không có quan hệ gì cả, nhưng lúc bị người khác nhìn thấy lại phải trốn tránh là chuyện gì xảy ra?

"Không sao, ngồi xuống ăn chung đi... đây là một người bạn của tôi".

Ji Yong nhìn thấy có người đến, phản ứng đầu tiên là đứng lên, chào hỏi... Anh đột nhiên đứng dậy làm Nhất Nhiên giật mình.

Ji Yong đưa tay chào hỏi, Vỹ Đình liền bắt tay với anh, khi nhìn ra đó là GD, anh quả thật rất ngạc nhiên, trong lòng lớn tiếng reo hò! Chỉ là, anh kỳ quái nhìn hai người, không hiểu bọn họ lúc nào biết nhau. GD còn chạy đến Trung quốc.

Vỹ Đình rất thích ca khúc của Bigbang, anh cùng GD rất vui vẻ dùng tiếng Anh nói chuyện. Lúc nói chuyện, Vỹ Đình hỏi về Nhất Nhiên, Ji Yong thẳng thắn nói mình đang theo đuổi cô ấy, Vỹ Đình lại nở nụ cười. Bởi vì có sự gia nhập của Vỹ Đình, nên bầu không khí tốt hơn nhiều.

Vẫn đợi đến hơn chín giờ đêm, Nhất Nhiên mới kết thúc phần diễn của ngày hôm đó. Cô có thể trở về nghỉ ngơi, treo dây cáp cả một ngày làm phần trên của cơ thể rất đau nhức. Lúc Nhất Nhiên rời đi, Ji Yong cũng thuận thế đi theo. Đối với một cái đuôi đột nhiên xuất hiện, đoàn người của Nhất Nhiên cũng không biết rõ.

"Mọi người về trước đi, tôi có thể trở về một mình." Nhất Nhiên cùng mọi người chào hỏi, quản lý của cô còn cố ý dặn dò thêm "cẩn thận phóng viên". Bọn họ cũng nhận ra một chút manh mối. Nhưng sẽ không ngăn cản. Dù sao, Nhất Nhiên cũng là cổ đông của công ty, lại thêm tuổi cũng không nhỏ...Chỉ là thân phận của đối phương hơi phức tạp.

Nhất Nhiên ngó Ji Yong lại thấy rầu, cũng không thể bỏ mặc cậu ta. Cậu ta vẫn luôn đi theo. Hay là trước tiên tìm khách sạn giúp cậu ta rồi tính tiếp.

Đợi mọi người đều đi hết. Nhất Nhiên cẩn thận ngụy trang rồi cùng Ji Yong đi ra ngoài.

"Trước hết tìm khách sạn cho cậu nhé, mà khi nào cậu đi về?" Nhất Nhiên trộn cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh cùng nhau nói.

"Ngày mai, ngày mai đi. Qua mấy ngày, tôi lại có buổi biểu diễn ở Trung quốc!" Ji Yong cố ý nhấn mạnh cách mấy ngày nữa anh lại đến.

Cậu đừng đến nữa... Nhất Nhiên thầm nghĩ.

" Chúng ta đi uống cà phê đi, em thích không?" Hiện tại anh chỉ nghĩ được đến câu này.

" Cậu xác định giờ này cậu muốn uống cà phê?" Sợ anh không hiểu, Nhất Nhiên còn chỉ đồng hồ trên tay ra hiệu cho anh. Ji Yong chợt hiểu, nhếch miệng cười ngượng ngùng. Bây giờ đã rất trễ. Ji Yong đưa tay gãi đầu không biết nên làm gì. Chẳng lẽ... cứ như vậy về khách sạn?

Nhìn dáng vẻ của anh, Nhất Nhiên tốt bụng giải vây " Đi thôi, Chị dẫn cậu đi ăn cái gì ngon ngon. Cho cậu biết món ăn Trung quốc ngon như thế nào."

Haizz ~ bạn bè quốc tế đến, dù có lý do gì thì vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của chủ nhà, thái độ của cô hôm nay thật là không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro