[Thập tự giá cùng đường hành hương chi chương]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thập tự giá cùng đường hành hương chi chương]

—— Cách bọn họ gặp lại, còn 24 giờ

[Spade J] Thập tự giá của Kenzaki Kazuma

Tôi ngồi trong phòng theo dõi, lặng lẽ nhìn Kenzaki Kazuma đi đến cách căn phòng này càng ngày càng gần.

Đúng, tôi chỉ là lặng lẽ nhìn tất cả.

Bắt đầu từ anh ta đi vào tháp, tôi đã đang nhìn hành động của anh ta, anh ta có vẻ có chút tò mò về thay đổi của tháp, cho nên trên đường làm lỡ chút thời gian, anh ta thậm chí có tâm tư ngủ hơn tám tiếng trên đường đi bộ đến, tôi không nhịn được nữa gọi nhân viên thay ca đến giúp tôi nhìn, tôi muốn đi ngủ. Sau đó khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại, tôi đột nhiên có một ý kiến rất hay. Vì vậy tôi nói với vị đồng chí giúp tôi tăng ca kia một câu giúp tôi tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ, tôi có việc muốn đi xử lý, sau đó trước khi đồng nghiệp từ chối cắt đứt thông tin đi xuống dưới tháp, tôi có vài vấn đề hiện tại muốn hỏi Kenzaki Kazuma.

Kenzaki Kazuma, một ngôi sao bất biến khác.

Lúc tôi báo cáo anh ta trở lại, thủ tịch nghiên cứu viên dùng giọng nói lạnh như băng của anh ta nói cậu xem, tôi biết như vậy cậu ta sẽ trở về. Lúc nói lời này tôi nhìn thấy ánh mắt một vị nghiên cứu viên khác nhìn anh ta chứa đầy địch ý.

Trước đó vì học thuật bọn họ đã cãi một trận, anh ta cảm thấy thủ tịch là một kẻ điên không hơn không kém.

"Ép bọn họ gặp mặt là sẽ không có kết cục tốt!"

Anh ta mắng như vậy, thậm chí động thủ muốn đập phiến đá thủ tịch thường nhìn kia.

"Anh biết rất rõ ràng phiến đá này là thứ gì! Anh còn muốn thực hành Phương án số không."

"Tôi muốn thực hành không phải Phương án số không." Thủ tịch lộ ra một nụ cười khinh thường nói, "Cậu cần bình tĩnh một chút, đừng nói tôi sẽ ngu ngốc đến nghe tin lời phiến đá kia."

Vị nghiên cứu viên kia biết không phải Phương án số không lại lộ ra vẻ mặt càng khiếp sợ.

"Anh..." Tôi nghe được giọng anh ta đang run, "Nếu là phương án kia, anh chính là một kẻ khốn nạn mượn tên tuổi học thuật mưu cầu tư dục cho bản thân a!"

Bọn họ ở bên kia cãi nhau, mà tôi đầu óc trống rỗng.

Không phải, tôi chỉ là một trình tự viên thông thường, vì sao phải cuốn vào cuộc tranh cãi giữa hai nhà khoa học, tôi chỉ là đến giao kết quả thí nghiệm thủ tịch yêu cầu tôi làm, vì sao lại biến thành như vậy.

Mệt mỏi, muốn uống café.

Nghe nói loại đậu café của thời đại hoàng kim này có thể làm người tinh thần hơn, cho nên vì sao thứ phục vụ trình tự viên như vậy không lưu truyền đến hiện tại?

Đại khái là thấy tôi đi vào, nhà khoa học kia cướp lấy báo cáo thí nghiệm trong tay tôi, xem xong kết quả báo cáo anh ta lại ầm ĩ nửa ngày, thủ tịch không nhịn được nữa gọi người nhốt anh ta vào phòng tạm giam trong tháp để người bình tĩnh lại một chút, sau đó chính là nhà khoa học không yên thân kia bị giam lại sau đó mỗi ngày đều đập cửa đến tôi cũng đau lòng cửa.

Sau đó tất cả đều phát triển theo ý tưởng của thủ tịch, cuối cùng được như mong muốn.

Mà bây giờ tôi báo cáo tin tức Kenzaki Kazuma trở về. Thủ tịch hỏi tôi cậu cảm thấy thế nào, tôi nói thủ tịch không hổ là thủ tịch, nghĩ vĩnh viễn không sai.

Thủ tịch lộ ra một nụ cười khổ.

Tôi cảm thấy anh ta hình như nghe ra tôi đang nói móc anh ta.

Kenzaki Kazuma, đây là cái tên nhân viên công tác trong tháp vĩnh viễn nhớ.

Đặt chung với một cái tên khác, Aikawa Hajime.

Tuy rằng tôi chỉ là một trình tự viên, nhưng không thể không thừa nhận, sự tồn tại của Kenzaki Kazuma và Aikawa Hajime là may mắn của nhân loại, nhân loại cần cảm tạ hai tồn tại này. Có thể nói đại bộ phận thành quả văn minh nhân loại có thể bảo tồn lại hai người bọn họ công lao lớn nhất, dựa theo ghi chép của tháp, ngay sau khi thiên tai kết thúc không bao lâu, nhân loại khắp nơi ngoài tháp còn rất chật vật, bọn họ cũng đã bắt đầu rời tháp để bảo tồn lại nhiều văn minh hơn.

Lịch sử đã từng ghi chép về bọn họ.

Bất luận là vết sẹo sau khi bị lửa đốt cháy, hay là thời gian rất dài hôn mê sau khi bị phóng xạ ảnh hưởng, tiền bối của chúng tôi không chỉ một lần tức giận bọn họ lỗ mãng, nhưng mà bọn họ không hề nghe lọt một lần —— giống như nghỉ ngơi chính là một loại tội ác, bọn họ giành giật từng giây thi chạy với mặt đất, để giữ lại càng nhiều văn minh, từ trong lửa, trong phóng xạ, trong băng tuyết, trong nước lũ, trong tất cả tai nạn.

Bọn họ ở trong tháp nỗ lực rất lâu, nhưng chưa bao giờ gặp mặt một lần.

Lúc còn bé tôi đã từng hỏi các trưởng bối, vì sao trung tâm tháp bị một tấm kim loại rất dày phân chia thành hai bên, bọn họ nói đó là bởi vì có hai người vô cùng tưởng niệm đối phương nhưng lại không thể gặp mặt sợ bản thân gặp mặt dẫn đến tai nạn, cho nên tạo ra công cụ trốn tránh.

Lúc đó, tôi không hiểu được bao nhiêu.

Nếu thật sự rất nhớ, như vậy cho dù là bản năng cũng có thể vượt qua đúng không, vì sao lại sợ gặp mặt chứ?

Mà bây giờ Kenzaki Kazuma đã trở về, giống như suy luận của thủ tịch.

Tôi rất muốn hỏi anh ta, vì sao anh trở về.

Nếu anh trở về là vì khuất phục dưới vận mệnh, vì sao trước đây anh muốn rời đi.

Lúc nhìn thấy tôi đi thủ tịch nói: "Hôm nay cậu hăng hái quá nhỉ."

Tôi trợn mắt, mặc dù trong số các nhà khoa học của tháp tôi là có tiếng lười biếng, nhưng chẳng lẽ còn không cho người có chút vấn đề riêng muốn hỏi? Hơn nữa mấy vấn đề này tôi phải đi tìm hiểu một chút. Nghĩ như vậy, tôi dựa theo hiển thị trong theo dõi đi đến vị trí của Kenzaki Kazuma, đừng hỏi tôi làm sao không cần đồng hồ đo vẫn biết được tọa độ cụ thể của anh ta, tôi là trình tự viên, ở thiết bị đầu cuối thông tin của bản thân —— cũng chính là cái gọi là điện thoại di động trong thời đại hoàng kim cài một chương trình đồng bộ toàn bộ camera trong tháp là rất dễ dàng.

Lúc tôi nhìn thấy Kenzaki Kazuma, anh ta đứng trước tấm kim loại chia tháp làm hai bên kia, vuốt ve dấu vết trên tấm kim loại, vẻ mặt tựa như vô cùng hoài niệm, tôi có chút ngại cứ như vậy đi đến quấy rối, sau đó anh ta nhìn thấy tôi, nở nụ cười.

"Chào cậu."

"Chào anh, tôi là thủ tịch trình tự viên hiện tại của tháp." Tôi tự giới thiệu bản thân.

"Công việc này rất cực khổ." Kenzaki nói, "Cho nên số hiệu của người trước đó để lại chú thích không?"

Câu này hỏi rất hay, tôi lựa chọn tử vong.

Đại khái là chú ý thấy tôi trợn mắt, Kenzaki nở nụ cười nói đùa thôi đùa thôi cậu đừng có ngất đấy, tôi nói vấn đề rất nghiêm trọng câu hỏi của anh mang lại cho tôi tổn thương nghiêm trọng, sau đó tôi nhìn tường, lại nhìn Kenzaki giả vờ thâm trầm nói: "Cho nên, anh nhìn tường trong lòng đang nhớ cái gì?"

Đừng hỏi tôi vì sao giả vờ thâm trầm, hỏi chính là như vậy nhìn tương đối trưởng thành.

"Quá khứ." Kenzaki cười nói.

"Nghe nói tấm kim loại này chính là dùng để cách ly hai người muốn gặp mặt nhưng lại không thể gặp mặt, nói thật đi, rất phiền, rõ ràng một tổ khác ở ngay trước mặt còn phải tìm được cửa đi qua, tôi vẫn đang suy nghĩ lúc nào dứt khoát phá mặt tường này đi còn có thể tăng thêm chút kim loại có thể dùng." Tôi tức giận nói, đồng thời âm thầm quan sát phản ứng của anh ta.

"Cũng phải, nhưng mà mục đích ban đầu thiết kế những tấm kim loại này cũng bao gồm cả phòng cháy phòng tai." Kenzaki nói, "Cho nên, cậu qua đây là muốn hỏi tôi những chuyện về tôi và Hajime sao?"

Tôi lè lưỡi, bị nhìn ra rồi.

"Bởi sự tò mò của nhà khoa học." Tôi nói như vậy —— tuy rằng tôi chỉ là một trình tự viên, nhưng mà nhân loại hiện tại bình thường đã rất ít tiếp xúc biên trình, tóm lại tôi tự xưng mình là nhà khoa học cũng không vấn đề gì.

"Ừ, là bởi vì tôi và Hajime." Ngoài dự liệu của tôi chính là, Kenzaki cũng không phun tào tôi, ngược lại sờ vết loang lổ trên tường có chút hoài niệm nói, "Chúng tôi không thể gặp mặt."

"Bởi vì bản năng sao?"

"Bởi vì bản năng." Lúc Kenzaki nói lời này chỉ chỉ vết lõm trên tường nói, "Cậu xem, đây chính là lúc tôi bị bản năng khống chế tạo thành."

Thật đúng là một cái hố to.

"Anh... sức lực rất lớn..." Tôi nhất thời không biết có thể nói gì cho phải, chung quy không thể nói ừ như vậy xem ra hai người đúng là không thể gặp mặt đúng không... có thể quá tàn nhẫn không, "Tôi còn tưởng rằng hai người có thể khống chế được, bởi vì tình cảm của hai người sâu đậm như vậy..."

"Không đâu." Kenzaki Kazuma nói, "Cậu cũng biết, bản năng của con người có đôi khi rất khó khống chế, ví dụ như phản xạ đầu gối —— hơn nữa chúng tôi thật sự đánh nhau sẽ rất đáng sợ, cho nên vẫn là đừng gặp mặt tương đối bảo hiểm."

"Vậy sao bây giờ anh lại trở về." Tôi hỏi, "Anh không sợ là trong tháp muốn thực hiện Phương án số không sao?"

Lúc nghe thấy Phương án số không Kenzaki lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Lần trước nghe thấy từ này còn là ba trăm năm trước."

"Hả?"

"Cậu biết từ thời đại hoàng kim đến bây giờ đã hủy diệt bao nhiêu lần không?" Kenzaki tiếp tục nói, tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết chỉ biết là đã xảy ra rất nhiều lần, "Bảy lần, nói cách khác, văn minh thời đại hoàng kim bị hủy diệt sau đó lại được tạo dựng nên sáu lần."

Kenzaki Kazuma báo ra những con số này.

"Lần đầu tiên văn minh hủy diệt, tôi đã từng nghĩ rằng có nên bắt đầu Phương án số không hay không —— lúc đó đá phiến điên cuồng thúc giục tôi nhanh chóng đi tìm Aikawa Hajime, nhanh chóng thực hành, điên cuồng hơn hiện tại nhiều. Nó không ngừng thúc giục trong lòng tôi, ngươi nhanh đi tìm hắn, nếu không kéo dài đến lúc sinh mệnh của hành tinh kết thúc vậy đến lúc ấy ai cũng đừng mong sống yên ổn."

"Nhưng mà, tôi từ chối."

"Tôi cũng đã từng nghĩ đến có nên khuất phục dưới số phận nhân loại đi về phía diệt vong này, nhưng mà, sáu lần, sau khi bị hủy diệt nhân loại một lần nữa xây dựng lại thời đại hoàng kim thuộc về bọn họ, tròn sáu lần."

"Nếu nói bởi vì các loại nguyên nhân hoặc là nói sự ngu dốt của loài người tạo thành tận thế, như vậy một lần nữa tạo dựng nên thời đại hoàng kim có ý nghĩa như thế nào?"

"Nếu như bởi vì hành vi ngu dốt của nhân loại mà cho rằng nhân loại không có thuốc cứu, như vậy có thể căn cứ vào sự kiên cường một lần nữa thành lập được văn minh nhân loại mà nhận định nhân loại còn có tương lai hay không?"

Kenzaki Kazuma nói như vậy, tôi nhớ lại lời ông nội từng nói với tôi, ông nội cũng là một trình tự viên, ông nói cho tôi làm sao sống thoải mái một chút, ông nói đừng nhớ những sai lầm của người khác, nhớ nhiều cái tốt của người ta. Tôi nói không thể nào, có thể làm được như vậy đều là thánh hết rồi —— sau đó người ở trước mặt tôi hiện tại đây chính là thánh nhân.

"Nhưng mà chuyện này tôi nói không tính." Kenzaki tiếp tục nói, "Cho nên vào lần hủy diệt thứ tư, lúc đó kho số liệu của Hajime bị chiến tranh phá hủy, tất cả ảnh chụp và tập tin về quá khứ của chúng tôi em ấy bảo tồn đều biến mất, trong tòa tháp này, cách mặt tường này, chúng tôi gặp mặt."

Ngày hôm đó, hai tồn tại không chết một lần nữa đối mặt tận thế tiến hành một cuộc đối thoại cách mặt tường về tương lai của thế giới.

"Hôm đó chúng tôi không hề thương lượng được cái gì, tôi chỉ cảm thấy người thống trị giật dây chúng tôi tiến hành chiến đấu kia quá ầm ĩ, tôi thậm chí để lại một đấm trên mặt tường."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi mệt mỏi, dựa vào mặt tường này ngồi xuống." Kenzaki nói, "Mặc dù chỉ là bản năng, nhưng mà tôi nghĩ lúc đó Hajime cũng ngồi bên kia tường, chúng tôi cách mặt tường kim loại dày nặng lưng tựa lưng. Tôi có chút tò mò vẻ mặt em ấy lúc đó, nhưng mà tôi cái gì cũng không nhìn thấy."

"Chúng tôi chỉ là cách mặt tường ngồi rất lâu rất lâu, lúc đó phóng xạ bên ngoài còn rất nghiêm trọng, chúng tôi không thể đi ra ngoài, tôi cũng không biết tôi ngồi ở đó bao lâu, chỉ là cảm thấy mơ một giấc mơ dài —— nhưng mà, rất yên tâm."

"Qua rất lâu, khi phát thanh trong tháp vang lên, nó nói cho tôi biết, số liệu phóng xạ bên ngoài thấp xuống, đã đến lúc tôi phải xuất phát. Tôi có thể cảm nhận được, cùng lúc ấy, Hajime cũng đứng lên, chúng tôi cứ thế rời xa nhau. Chỉ là như vậy, tôi cũng biết được suy nghĩ của Hajime, em ấy cũng không mong muốn chấp hành Phương án số không."

Lúc Kenzaki nói đến những chuyện này là cúi đầu, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, "Lúc đó, suy nghĩ của tôi chính là, thật tốt. Cho dù đã xảy ra nhiều chuyện hỏng bét như vậy, cho dù nhân loại không tốt đẹp như trước kia tôi phô bày ra cho em ấy, Hajime vẫn cứ yêu thế giới này, vẫn đang nỗ lực vì tương lai của thế giới. Nếu là giác ngộ như vậy, tôi đưa ra muốn thực hành Phương án số không cái gì chẳng phải là rất không chịu trách nhiệm sao."

Tình cảm anh ta nói ra thật sự là quá mức tốt đẹp.

Rõ ràng là chuyện bi thương như vậy, đừng dùng giọng điệu chuyện không liên quan nói tốt đẹp như vậy chứ.

Tôi cảm thấy mũi có chút chua.

"Nhưng mà, nếu là như vậy, vì sao anh lại quay về chứ?

"Ừ, tôi trở về, chủ yếu là nghiệm chứng một suy đoán —— có phải là kế hoạch Longinus hay không."

Kế hoạch Longinus, tôi chưa từng nghe thấy từ này.

"Nó là gì?" Tôi hỏi, Kenzaki Kazuma cũng không trả lời tôi, anh ta lắc đầu, giống như là đang ra hiệu cho tôi đừng tiếp tục hỏi.

"Lúc đầu tôi đúng là đã tự hỏi, phải chăng là Phương án số không, dọc theo đường đi tôi phát hiện, thúc đẩy tôi đi cũng không phải bản năng đấu tranh gì, ngược lại vài năm gần đây tạp âm tôi nghe được càng ngày càng ít —— lúc đó tôi đã nghĩ đến, có lẽ làm tôi tiến lên cũng không phải người thống trị hay bản năng đấu tranh của sinh vật gì."

"Làm tôi tiến lên là trách nhiệm của tôi."

Trách nhiệm.

Nghe thấy từ này, tôi ngẩn ra.

Kenzaki Kazuma rốt cuộc gánh vác cái gì?

Ở thời đại hoàng kim, là để có thể cứu vớt nhiều người hơn, là để cứu vớt thế giới này không bị hủy diệt.

Sau khi thời đại hoàng kim diệt vong thì sao?

Chỉ cần anh ta và Aikawa Hajime quyết ra thắng bại, có thể mở lại văn minh trên trái đất.

Chỉ cần anh ta tiếp tục trốn tránh chiến đấu, văn minh nhân loại còn kéo dài hơi tàn.

Anh ta gánh vác tương lai của hành tinh này.

Là trước khi rừng rậm khô héo chế tạo ra con thuyền Noah kéo dài tương lai của hành tinh? Hay là tiếp tục ôm suy nghĩ nỗ lực cứu vớt tất cả kéo dài đến rừng rậm triệt để khô héo, nhân loại cũng không tạo được con thuyền Noah mới nữa.

Vì sao lại giao cho anh ta sự lựa chọn tàn khốc như vậy.

Sự lựa chọn cho câu hỏi này, bất luận lựa chọn như thế nào, cũng không phải là một người có thể gánh chịu được không phải sao.

"Kenzaki Kazuma, anh nỗ lực đến bây giờ, rốt cuộc vì cái gì?"

"Là thế giới? Hay là nhân loại?"

Tôi hỏi như vậy, Kenzaki Kazuma chỉ là ngẩng đầu, anh ta nhìn tôi nở nụ cười:

"Còn có một Aikawa Hajime."

"Anh nói cứ như anh ta cũng quan trọng như thế giới vậy." Tôi cười nói.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Tôi không cười nổi.

Kenzaki Kazuma, anh nghiêm túc đấy à?

"Em ấy quả thực quan trọng như thế giới này." Kenzaki cười, nói, "Bởi vì tôi biết em ấy đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, cho nên tôi mới có thể chịu được cô độc lâu như vậy."

"Cho nên bất luận thế nào anh cũng phải..." Tôi triệt để nói không ra lời, sao lại như vậy, vì sao người này kiên định lại ôn nhu như vậy, bất luận tôi nói thế nào cũng không thể làm lung lay trái tim anh ta, anh ta dường như đã nhận định những chuyện kia là trách nhiệm của mình, những trách nhiệm này biến thành thập tự giá nặng nề, mà anh ta vác thập giá, đi trên con đường gian nan nhất kia.

"Đúng rồi, cậu cũng học được làm chú thích số hiệu rồi đúng không."

Kenzaki đột nhiên nói với tôi, tôi mới phát hiện bản thân không biết đã rơi nước mắt từ lúc nào, lúc nghe thấy anh ta hỏi câu này tôi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tôi từng gặp ông cố của cậu, ông ấy cũng không thích chú thích số hiệu, cho nên vì đời tiếp theo của cậu, chú thích một chút đi."

—— Con biết không, vì sao tâm tính của ông nội con tốt như vậy.

—— Bởi vì nhớ kỹ cái tốt của nhân loại là một sinh vật không chết dạy cho chúng ta.

—— A, cậu ta thật sự là một tồn tại rất kiên cường, ông và bà nội con đều từng nghĩ, nếu cậu ta có thể hạnh phúc thì tốt.

—— Cho nên có thể hứa với ông bà không? Nếu có một tương lai như vậy, ngày cậu ta quay lại làm ra lựa chọn, con có thể giúp chúng ta hỏi một câu không?

—— Chúng ta hi vọng, lựa chọn kia là lựa chọn của chính bản thân bọn họ, mà không phải là lựa chọn nhân loại chúng ta ép buộc bọn họ.

Tôi đến tìm anh ta hỏi chuyện là bởi vì tổ tiên tôi.

Vì sao cuối cùng ngược lại bị anh ta nhận ra.

"Làm sao... nhận ra?"

"Vì câu hỏi này, trước đây rất lâu cũng đã bị người hỏi, thật sự là giống nhau như đúc luôn." Nói như vậy, Kenzaki cười, anh ta vẫy vẫy tay với tôi nói anh ta phải từ biệt, lâu rồi không sống trong tháp để anh ta nhìn thêm một chút.

"Cho tôi đi chậm một chút, chờ lâu như vậy rồi, cũng không kém vài giờ như vậy, không phải sao?"

Đó là câu nói cuối cùng Kenzaki Kazuma để lại cho tôi.

Tôi lại hạ quyết tâm, bước vào thang máy trở lại cương vị công tác của mình.

Lúc tôi đi thang máy trở lại tầng trên, thủ tịch hỏi tôi đi tìm Kenzaki Kazuma nói cái gì.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thủ tịch, tôi hỏi thủ tịch, anh thật sự muốn mượn danh nghĩa học thuật mưu cầu tư dục sao?

Tư dục gì? Thủ tịch nhìn tôi, hỏi.

Theo đuổi sống mãi.

Thủ tịch nói, làm sao có thể, nếu tôi làm như vậy, tôi nhất định sẽ lựa chọn tự sát trong đêm cuối cùng trước bình minh nhìn thấy thời đại mới tên là sống mãi —— bởi vì nếu làm như vậy, tôi là người không có tư cách nhìn thấy thế giới mới nhất trên đời này, không phải sao?

Anh có giác ngộ này là được rồi. Lúc đó tôi nói như vậy, đồng thời thầm thề trong lòng nếu anh ta không có giác ngộ này, tôi sẽ giúp anh ta chấp hành tử hình.

[Heart J] Đường hành hương của Aikawa Hajime

Siêu tân tinh kiên cường kia đã treo trên bầu trời gần hai tháng.

Nếu tôi tính không sai, siêu tân tinh này sắp tắt.

Có chút cô đơn, dù sao lúc nhàm chán ngẩng đầu nhìn siêu tân tinh tồn tại cũng là rất thoải mái.

Liền trong cuộc sống cô quạnh vắng lặng này, truyền đến tin tức nói Aikawa Hajime đã trở về.

Chúng tôi đều không chút ngạc nhiên, bởi vì từ lúc vừa bắt đầu chúng tôi đã biết, một ngày nào đó, Aikawa Hajime sẽ quay về nơi này.

Không cần bất luận tính toán, cũng không cần bất kỳ tính khả thi, Aikawa Hajime trở về là sự kiện tất nhiên, chỉ là quyết định ở lúc nào cậu ta trở về.

Tôi có thể đảm bảo, bất luận là tín đồ thành kính cỡ nào, so với Aikawa Hajime, đều kém rất nhiều.

Cái gọi là tín ngưỡng tôn giáo a, chính là bất luận trải qua tệ thế nào, chỉ cần nghĩ đến tôn giáo có thể nhận được gì đó cứu chuộc, cho nên đứng ở góc độ này tự hỏi, món ngon ngày mai và tôn giáo thực ra cũng không có khác biệt quá lớn.

Cho nên nếu muốn nói tín đồ, Aikawa Hajime là tín đồ thành kính nhất trên thế giới.

Không giống với đại bộ phận tín đồ khác chính là, cậu ta thật sự từng được tồn tại mình tín ngưỡng cứu vớt, đồng thời người cứu vớt cậu ta hẳn cũng là tín đồ của cậu ta.

Không sai không sai, nếu Aikawa Hajime đã trở về, cũng có nghĩa câu chuyện dài dòng này có thể phải kết thúc, đã như vậy rút thêm chút thời gian để kể lại một câu chuyện như vậy cũng không vấn đề gì đúng không. Dù sao đây là một câu chuyện dài dòng chỉ ngắn hơn lịch sử vũ trụ và lịch sử trái đất —— câu chuyện về hai tồn tại lâu dài làm trụ cột tinh thần cho đối phương đi một đoạn đường hành hương dài.

Aikawa Hajime không phải là nhân loại.

Chúng tôi đã từng cho cậu ta rất nhiều phân tích rất nhiều định vị, ví dụ như người đại diện cho sinh mệnh của hành tinh, ví dụ như sát thủ xúc tiến xào bài, hoặc là nói thân phận ban đầu của cậu ta —— Joker.

Nghiên cứu cho thấy, hành tinh của chúng ta có sinh mệnh của riêng nó, nếu coi bản thân hành tinh là một cơ thể sống khổng lồ, như vậy sự tồn tại của nhân loại chúng ta chỉ là vi khuẩn tiến hành đấu tranh sinh tồn trên cơ thể sống này mà thôi. Hành tinh này đã vô số lần dùng hành vi chứng minh nhân loại không đáng giá nhắc tới, không có nhân loại chúng ta hành tinh này như cũ có thể có sinh mệnh dư thừa.

Đối với hành tinh, nền văn minh nhân loại xa xa không phải giới hạn tiến hóa.

Tựa như kỷ Phấn Trắng, sinh mệnh của hành tinh cho rằng khủng long không phải giới hạn tiến hóa vậy, mỗi khi những thời khắc này đến cần tiến hành một lần hủy diệt tuyệt đối sau đó tiến hành xào bài từ đầu, mà Aikawa Hajime chính là người đại diện phụ trách chấp hành cơ chế này.

Battle Fight – cuộc chiến cực hạn, hệ thống hày, ngoài mặt là đặt các chủng tộc trên một bàn cờ công bằng, trên thực tế bởi vì Joker tồn tại, tạo thành một sự châm biếm lớn nhất —— tựa như Joker có thể biến thành bất cứ chủng tộc nào lại không thuộc bất cứ chủng tộc nào vậy, bản thân hành tinh có thể tạm thời bị một chủng tộc thống trị, nhưng mà bản thân hành tinh tuyệt đối không thuộc về những chủng tộc này.

Khi bản thân hành tinh theo đuổi tiến hóa, bất luận là chủng tộc gì cũng không thể ngăn cản nó.

À, trừ Kenzaki Kazuma, đứng ở góc độ mấy vạn năm sau này đi phân tích thì sẽ cảm thấy người này căn bản không phải là người.

Trong thời đại hoàng kim cách hiện tại vài vạn năm trước, Kenzaki Kazuma gặp được Joker —— không, dùng Joker gọi người cùng có cống hiến kiệt xuất trong kéo dài văn minh nhân loại này không được tốt lắm, chúng ta vẫn là gọi tên cậu ta đi, Aikawa Hajime.

Sau đó vì cứu vớt văn minh nhân loại, cứu vớt Aikawa Hajime, Kenzaki Kazuma lựa chọn biến thành một Joker khác. Hành động này làm cho quái vật vốn nên là không có bất cứ tình cảm, không có bất cứ tính người triệt để đẩy ra cánh cửa tình cảm và tính người, đồng thời trong những năm tháng tiếp theo càng ngày càng giống một con người. Nếu chỉ nhìn lời nói việc làm của cậu ta, không ai sẽ cảm thấy cậu ta không phải nhân loại, nhưng mà nhiều năm như vậy, bất luận là ai trong ghi chép, hình như cũng đều không triệt để đi vào trong lòng cậu ta.

Đại khái là sợ sinh mệnh dài lâu của bản thân gây ra chú ý, cả đời cậu ta đều đang lưu lạc.

Cho đến ngày tận thế đến, vì kéo dài văn minh nhân loại, cậu ta bị ép bại lộ thân phận chân thật của bản thân trước mặt nhân loại.

So với Kenzaki Kazuma để lại tên ở bên ngoài tháp, tên Aikawa Hajime tập trung càng nhiều ở bên trong tháp, tôi có thể không khách khí nói phần lớn văn minh hiện tại tồn tại là dựa vào Aikawa Hajime —— nói đến thú vị, trình tự viên trước thậm chí còn nói với tôi Aikawa Hajime viết chú thích số hiệu quá mạnh, không hổ là tồn tại không già không chết, chú thích số hiệu thoải mái hơn trình tự viên tiền bối khác nhiều.

Trong ngày tận thế, Kenzaki Kazuma từ chối bước lên con thuyền Noah.

Cậu ta nói cậu ta sẽ không chết, cho nên có thể đổi lấy hi vọng mới cho một sinh mệnh dễ mất đi, mà cậu ta sẽ ở bên ngoài tìm kiếm hi vọng mới.

Aikawa Hajime ở lại trong con thuyền Noah, một mình biên soạn lại dấu vết văn minh đã từng tồn tại.

Nghe nói rất lâu rất lâu trước kia Aikawa Hajime từng là nhiếp ảnh gia.

Hẳn là bởi vì nhiếp ảnh gia phải dùng ống kính ghi lại thế giới này, cho nên cậu ta mới có thể nhớ rõ nhiều chi tiết văn minh như vậy.

Lúc đó, khi nhân loại ngủ say trong khoang đông lạnh, có sinh vật bất tử đã từng đi qua tòa tháp cao lạnh như băng này, một mình ghi chép dấu vết văn minh. Lịch sử văn minh dài dòng lúc này lại dài mềm mà dễ bị kéo đứt tựa như sợi tơ của nữ thần số phận vậy, chỉ cần cậu ta không ghi lại, những thứ kia sẽ hủy diệt theo thiên tai, sau đó đổi lấy chốc lát hòa bình.

Sau đó sẽ bị khoa học kỹ thuật của con người phát hiện, lại vận dụng vào chiến tranh.

Khi ngày đó lại đến, Aikawa Hajime sẽ trở lại trong tháp, một lần nữa dệt nên hi vọng đi thông tương lai cho nền văn minh mới. Thỉnh thoảng sẽ nhận được một hai tin tức đến từ bên ngoài, đó là tin tức đồng loại duy nhất của cậu ta trên thế giới này ở bên ngoài tháp gửi cho cậu ta.

A, lúc tôi đang nói những chuyện này, Aikawa Hajime đã ngày càng đến gần vị trí của tôi.

Tôi tạm dừng hoạt động của tất cả thang máy trong tháp, cậu ta chỉ có thể đi bộ.

Tôi chỉ là hi vọng cậu ta đi chậm lại một chút, cho tôi tổ chức lại ngôn ngữ của mình để nói với cậu ta tất cả chân tướng.

Cuốn sổ tay kia đặt trên mặt bàn của tôi, đó là sau khi sự kiện kia xảy ra, khi tôi nổi giận đùng đùng trách tội thủ tịch, tôi hỏi anh ta rốt cuộc vì sao, vì sao phải chấp hành kế hoạch Longinus.

Đối với tôi mà nói, nhân loại đến hiện tại, tất cả đều là gieo gió gặt bão.

Nếu đã đến nông nỗi này còn phải hi sinh bọn họ mới có thể kéo dài chúng ta, không bằng không cần kéo dài như vậy, kéo dài thì thế nào, một lần nữa tạo ra tương lai hủy diệt sao? Đến lúc đó, người sẽ ngồi trong tòa tháp cô quạnh này ghi chép văn minh cho chúng ta không còn, người sẽ ở bên ngoài bôn ba vì một chút hi vọng cũng mất đi.

Bọn họ nỗ lực vì nhân loại nhiều như vậy, tôi thật sự không đành lòng bọn họ tiếp tục nỗ lực nhiều như vậy.

Sau đó thủ tịch đưa cuốn sổ tay này cho tôi.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy hôm đó thủ tịch đặc biệt khổ sở.

Anh ta miễn cưỡng cười một cái, tôi nhìn ra được, không giống thủ tịch lúc bình thường, vị thủ tịch trầm mê nghiên cứu nhưng tự tin vô cùng kia, lúc này đã biến mất, thay vào đó là một linh hồn theo đuổi cái chết.

"Cậu biết kế hoạch Longinus là do ai chỉnh lý ra không?"

Lúc đó, thủ tịch nói với tôi, anh ta đưa tay lấy ra bản kế hoạch không tồn tại trong bất kỳ một kho số liệu hay giá sách nào kia, tôi thậm chí không cảm thấy nó là bản kế hoạch, nhìn chỉ là một cuốn sổ tay, thẻ đánh dấu sách hình bích xanh lam hấp dẫn sự chú ý của tôi.

"Cầm đi, cũng là lúc giao cho cậu."

Thủ tịch đưa cuốn sổ kia cho tôi, tôi nhớ rõ mặt trời chiều ngày hôm ấy lại nhuộm đỏ một chút, tôi ngồi trong phòng mình, lúc tôi xem xong cuốn sổ tay trời đã tối, tôi quên ăn cơm, cũng quên những chuyện khác.

Chỉ là tuyệt vọng khóc một buổi tối.

Đây chỉ là một cuốn nhật ký, món quà ngày Aikawa Hajime rời tháp tặng cho thủ tịch năm đó.

Tôi dường như thấy được lúc đó, Aikawa Hajime cô độc ở trong tháp một mình lặng lẽ chỉnh lý lại kho số liệu.

Tất cả dấu vết về quá khứ, theo kho số liệu biến mất bị đốt cháy không còn.

Lúc đó, cậu ta cách mặt tường dày nặng, chịu đựng bản năng chiến đấu, ngồi xuống bên tường cảm nhận hơi thở của Kenzaki Kazuma, cứ như vậy qua không biết bao lâu, không biết là nhàm chán hay là để không quên, Aikawa Hajime cầm bút bắt đầu vẽ lên mặt đất.

Cậu ta học vẽ.

Để không quên, để không cho bản thân mất đi ký ức bị bản năng chiến đấu cắn nuốt.

Đó là món quà nhờ người kia cậu ta không dễ dàng mới thu được, nếu bởi vì mất ký ức mà mất đi, mà quay trở lại thành bản thân lúc ban đầu —— chỉ có kết cục như vậy tuyệt đối không được.

Cậu ta thề như vậy, sau đó dùng vẽ, dùng sổ tay, ghi chép lại tất cả những gì bản thân nhớ.

Lúc đó, khi cậu ta và Kenzaki Kazuma cách mặt tường dày nặng lưng tựa lưng nghỉ ngơi, một ý tưởng kỳ lạ hình thành trong đầu Aikawa Hajime.

Nếu Kenzaki Kazuma mong muốn thực hành Phương án số không, vậy đồng ý với cậu ta đi.

Nhưng mà, bản thân Aikawa Hajime bác bỏ khả năng này.

Kenzaki Kazuma hẳn là sẽ không muốn thực hiện Phương án số không.

Nếu như là Kenzaki Kazuma muốn cứu vớt cả một thiên tai như cậu ta kia, hẳn là sẽ không mong muốn nhìn thấy kết quả như vậy. Cho nên bất kể có đau khổ cỡ nào cũng phải kiên trì, vì người đã từng ôn nhu đón nhận cậu ta kia, và thế giới người kia yêu.

Nhưng mà, là người chấp hành tiến hóa của hành tinh, không có ai biết rõ hiện trạng của trái đất hơn cậu ta.

Từ rất lâu trước đây Aikawa Hajime đã biết, còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sinh mệnh của hành tinh ngừng tiến hóa sẽ triệt để bị tiêu hao hết, đến lúc đó nhất định là kết cục mặt đất chết đi thậm chí hành tinh chết đi.

Nếu đến như vậy còn muốn tiếp tục kéo dài...

Cậu ta bắt đầu tìm đọc tư liệu khoa học, cậu ta giữ lại những tài liệu này. Sau đó cậu ta thấy được trong câu chuyện Kinh thánh của nhân loại trước kia, kết cục của Chúa Con, bị phản bội, tiến hành bữa tối cuối cùng, tay cầm cây sậy đầu đội mão gai vác thập tự giá, vết thương chồng chất đi chịu khổ chịu chết và sống lại —— mang theo thành kính như vậy, bàn tay nhà khoa học thời đại hoàng kim và Aikawa Hajime chồng lên nhau.

Vì vậy, cậu ta viết xuống từ kia.

"Longinus."

Khi viết xuống từ này, vẻ mặt của Aikawa Hajime là như thế nào đây, cậu ta có thể cười không, vì bản thân rốt cuộc tìm được câu trả lời? Sổ tay chỉ ghi lại ngày hôm đó khi viết ra đáp án này, cậu ta phát hiện bản thân không còn nhớ được hình dạng quán café năm đó, cậu ta có chút chán nản tiện tay vẽ một ngôi nhà mái tam giác, sau đó nhắm mắt lại, ngủ một giấc.

Đó là một đêm dài, mặt tường lạnh như băng không mang đến cho bọn họ bất kỳ ấm áp gì, bọn họ lại mượn tạp âm giục bọn họ chiến đấu mơ một giấc mơ an tường.

Cậu ta hình như ngủ rất lâu, cho đến phát thanh trong tháp vang lên, nói phóng xạ bên ngoài đã thấp xuống.

Giây phút đó, bọn họ đồng thời đứng lên.

Đã đến giờ, thời gian có thể lưng tựa lưng cùng nhau nằm mơ đã kết thúc.

Bọn họ đúng là có thể vẫn luôn tiếp tục ngủ, nhưng mà hành tinh cùng cảm giác sứ mệnh của bọn họ không cho phép.

Đến lúc bước lên hành trình mới rồi, cho dù là dài dằng dặc, cho dù là không có cuối.

Nhưng mà a, có thể Kenzaki Kazuma vĩnh viễn không biết, ngày hôm đó khi bọn họ chia tay, Aikawa Hajime đưa cuốn sổ tay này cho thủ tịch tháp lúc đó, cậu ta nói đợi đến ngày cậu ta cảm nhận được ý thức hành tinh thật sự không xong, cậu ta sẽ trở lại.

Thủ tịch nghiên cứu viên lúc đó đến cuối cùng mới phát hiện chân tướng, nhưng mà chờ lúc hắn phát hiện ra, Aikawa Hajime đã rời tháp, tiếp tục lưu lạc trên mặt đất vô biên.

—— Cho nên đây chính là chân tướng của kế hoạch Longinus, cũng không phải bản kế hoạch lạnh như băng do bất cứ một nghiên cứu viên nào ở nơi này viết ra.

Nó là thứ một tồn tại bất tử, tổng kết thành quả của người đi trước, đặc biệt giữ lại.

Là món quà mà một nhân loại đuổi theo ảo giác không thể gặp mặt, để báo đáp thế giới từng ôn nhu đối đãi cậu ta này để lại.

Khụ khụ, lạc đề, quay lại chủ đề chính đi.

Trên thực tế, lúc đó thủ tịch đưa sổ tay cho tôi sau đó không bao lâu cũng rời đi, tôi từng hỏi nhân viên trông coi anh ta đi đâu, lúc đó nhân viên trông coi chảy xuôi máu xanh cũng không trả lời câu hỏi này của tôi, nhưng mà bất luận là tôi hay trình tự viên hay nhân viên nghiên cứu khác, chúng tôi đều hiểu được.

Bởi vì cuốn sổ tay này được giao cho tôi, thủ tịch nghiên cứu viên đời tiếp theo cũng giao cho tôi.

Ngày tôi trở thành thủ tịch, trình tự viên vẻ mặt khó tin tỏ vẻ trời ạ thủ tịch đời trước vậy mà giao vị trí thủ tịch cho người từng chính diện cãi vã với ảnh đến bị giam lại như anh, tôi cho cậu ta một cái trợn mắt không muốn nói chuyện.

Mà bây giờ, chương trình theo dõi của trình tự viên nói cho tôi con đường Aikawa Hajime trở về, tôi thở dài.

Tôi biết, ngày này sớm muộn sẽ đến.

Tôi cầm thiết bị đầu cuối lên, gọi điện thoại cho nhân viên trông coi tầng cao nhất.

Cuối cùng tôi từ bỏ tự hỏi, chân tướng về tất cả vẫn là giao cho nhân viên trông coi giải thích đi.

Bởi vì đến bây giờ tôi cũng chưa chuẩn bị tâm lý xong, tôi phải giải thích như thế nào, tương lai của nhân loại lại phải tiến lên như thế nào.

Tắt điện thoại, tôi thở dài.

Chờ ngày câu chuyện này triệt để xong xuôi, mở một con đường trước cửa tháp đi, trồng đủ loại cây ngân hạnh luôn.

—— Điều kiện tiên quyết là lúc đó, nhân loại không còn lặp lại sai lầm mà quá khứ đã phạm phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro