Phần 16: Bị nhận ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mân Thạc ngồi chờ không lâu Lâm Mạnh Nhiên đã trở lại. Khi nghe anh ta nói lão đại muốn gặp cậu, Kim Mân Thạc không hề chần chừ mà đứng dậy. Cậu không cho rằng lão đại trong lời nói của Lâm Mạnh Nhiên là lão đại thần bí tàn nhẫn của Hắc Long bang mà chỉ nghĩ đó là người đứng đầu quán bar này thôi. Vì thế, Kim Mân Thạc hoàn toàn bình thản, không một chút áp lực mà bước đi. Nếu cậu biết được người sắp gặp mặt là người mình không muốn gặp nhất, không biết sẽ có thái độ thế nào đây?

"Lão đại, tôi đã dẫn người đến rồi đây."

Khi Lâm Mạnh Nhiên đứng gõ cửa phòng, Kim Mân Thạc bỗng nhiên có cảm giác rất kì lạ. Đó không phải là nỗi sợ hãi hay hồi hộp mà là một sự đáng ghét mơ hồ. Đúng vậy, dường như có một thứ gì đó mà cậu rất ghét đang ở sau cánh cửa kia. Kim Mân Thạc cau mày, rốt cục là thứ gì mà lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc như thế?

"Cạch."

Người mở cửa là Tùy Bách. Anh ta có chút suy nghĩ nhìn về Kim Mân Thạc một chút, sau đó tránh người để cho cậu bước vào.

Căn phòng rất rộng, bày trí theo kiểu Á Âu kết hợp trông rất độc đáo và trang nhã. Ở giữa phòng là một bộ sopha bọc lông sói xám sang trọng, lúc này trên đó có một người đàn ông đang ngồi nhắm mắt. Người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều cực kì sắc sảo tinh tế, dáng người rắn chắc khỏe mạnh mờ ảo triển lộ qua chiếc áo sơ mi trắng gợi cảm. Bàn tay phải anh ta đang vuốt ve ly rượu đỏ trên bàn, động tác vô cùng nhẹ nhàng mê hoặc, giống như ly rượu đó không phải là lớp thủy tinh bình thường mà là cơ thể của người phụ nữ vậy. Nếu là những người phụ nữ khác nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn ngay lập tức hai chân sẽ mềm nhũn, mặt nóng ran, tim đập tình thịch, thậm chí là chảy máu mũi vì quá phấn khích, hận không thể lao tới trong lòng anh ta. Còn Kim Mân Thạc lại hoàn toàn trái ngược. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ rằng tại sao tên đáng ghét háo sắc này lại ở đây, tại sao tên luyến đồng vô sỉ này còn chưa bị bắt giam, tại sao hắn lại còn xuất hiện trước mắt cô???

"Lão đại, đây là vị thiếu gia muốn hợp tác với chúng ta."

Kim Mân Thạc kinh ngạc, lão đại? Chẳng lẽ tên đáng ghét kia là người đứng đầu quán bar Growl này sao? Không, không phải, một tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất Châu Á sao có thể chỉ đứng đầu một quán bar nhỏ bé phụ thuộc Hắc Long bang được. Trừ khi, trừ khi...anh ta chính là lão đại bí ẩn trong truyền thuyết của Hắc Long bang! Điều này có thể sao???

Thấy Ngô Diệc  dần dần mở mắt, Kim Mân Thạc bỗng nhiên có chút chột dạ. Không hiểu sao cậu lại không muốn bị anh nhận ra chút nào, cảm giác giống như con gái đi chơi khuya sợ bị bố phát hiện vậy. Tuy nhiên, Kim Mân Thạc rất nhanh ổn định lại, cậu rất tự tin với khả năng hóa trang của mình, với lại, việc gì cậu phải sợ hãi tên đáng ghét đó chứ?

Ngô Diệc Phàm vừa nhìn thấy người tới là ai, hai mắt liền lóe lên tia lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ, đến Tùy Bách cũng bị chèn ép đến không dám thở mạnh. Lão đại làm sao vậy, sao đột nhiên lại nổi giận? Đang khi anh ta còn đang bối rối tìm lý do, Ngô Diệc Phàm đột nhiên trầm giọng quát lên:

"Ra ngoài."

Tùy Bách nghe vậy, lập tức kéo tay Kim Mân Thạc bước đi, thầm nghĩ cậu trai này nhất định làm lão đại chướng mắt rồi. Dù sao suốt bảy năm làm thành viên của Hắc Long bang, anh ta cũng chưa từng thấy lão đại đến gần phụ nữ hay những tên to gan dám quyến rũ lão đại đều bị trừng phạt vô cùng thảm khốc. Đáng lẽ ra không nên cho thằng nhóc Lâm Mạnh Nhiên kia dẫn cậu ta lên đây mới đúng. Aizz.

"Lão đại đừng nóng, tôi dẫn cậu ta đi ngay, lập tức đi ngay!"

Ai ngờ, hành động của Tùy Bách càng làm cơn giận củaNgô Diệc Phàm lớn hơn. Anh nhìn chằm chằm cổ tay Kim Mân Thạc đang bị Tùy Bách nắm lấy, sát khí bắt đầu tràn ra.

"Buông tay cậu ấy ra! Sau đó cút ra ngoài cho tôi!"

Tùy Bách chưa bao giờ nghe Ngô Diệc Phàm to tiếng như vậy, có chút ngây ra. Bình thường lão đại đều rất lạnh nhạt lạnh lùng hệt như thần thánh không thuộc phàm giới trần tục, vậy mà lúc này lại...Có ai nói cho hắn tất cả đều là thật, đều không phải ảo giác không?

Người bị kinh ngạc không chỉ có Tùy Bách mà còn có cả Kim Mân Thạc. Cậu lập tức rút tay mình ra, có chút suy nghĩ nhìn về Ngô Diệc Phàm. Không lẽ anh ta phát hiện rồi sao? Đừng đùa chứ, cậu rõ ràng hóa trang rất kĩ rồi mà, cho dù là Stephen có mặt ở đây cũng nhất định không nhận ra cậu.

"Cút!"

Ngô Diệc Phàm quát thêm một tiếng nữa, lúc này Tùy Bách mới hồn hồn, vội vàng chạy ra ngoài. Hắn chưa bao giờ thấy lão đại tức giận như thế này, nếu còn ở lại chính là ngu ngốc đó. Mà tại sao lão đại lại tức giận như vậy nhỉ, là do cậu trai đó sao?

"Lại đây."

Lúc này giọng nói của Ngô Diệc Phàm đã trở lại trầm thấp như cũ, cơn giận cũng vơi bớt đi một ít.Kim Mân Thạc nghe xong không hiểu sao vô thức bước về phía trước một chút, sau đó cậu lập tức liền thanh tỉnh lại. Gì chứ, tại sao cậu phải nghe anh ta ra lệnh, anh ta là cái thá gì chứ? Muốn cậy già lên mặt sao, đừng hòng!

"Có lẽ anh đã hiểu lầm cái gì rồi. Tôi muốn hợp tác với Hắc Long bang, nhưng không có nghĩa tôi sẽ dùng thân thể mình để trả giá. Xem ra chúng ta không thể hợp tác rồi. Vậy tôi đi trước."

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy Kim Mân Thạc định quay lưng bỏ đi, cơn giận vừa bình ổn một chút lại trào lên. Bé con này, chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng anh đã nhận ra sao! Dám ăn mặc hở hang như thế đến quán bar khi chưa đủ tuổi, còn dám nói chuyện với anh như vậy, đúng là không trừng phạt không được mà.

Kim Mân Thạc vừa đi được vài bước, Ngô Diệc Phàm đã như mũi tên lao tới đây. Đến khi cậu kịp phản ứng thì đã phát hiện mình bị anh áp sát, muốn lách người thoát thân nhưng không còn kịp nữa rồi.

Thấy Kim Mân Thạc vung cánh tay lên định sử dụng dây kim loại,Ngô Diệc Phàm lập tức bắt lấy tay cậu, dùng cả người áp cậu ngã xuống sàn nhà.

"Hừ, em nghĩ tôi sẽ lại bị món đồ chơi này làm bị thương lần nữa sao. Mơ tưởng."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro