CHƯƠNG 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Tử Thao đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, nhân lúc vị thư kí xinh đẹp không ngồi bàn mà trực tiếp mở cửa đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc với một mục đích...

" Hi!" – Hoàng Tử Thao dùng thái độ phấn khởi nhất để chào cái người là sếp của cậu kia.

Trần Minh Hạo vốn đang phê duyệt báo cáo, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng Tử Thao đã ngồi xuống ghế thì tiếp tục cúi đầu xuống, chỉ là khóe môi đã cong lên cười.

" Thế nào? Rất mệt mỏi sao?"

Hoàng Tử Thao ngáp một cái, dưới đôi mắt đã xuất hiện một quầng thâm, chỉ có mụn là chưa nổi thôi – " Kẻ mạo danh tư bản anh còn dám hỏi em sao?" – Cậu khẳng định tên này là luật sư đội lốt tư bản, trình bóc lột chỉ hơn chứ không kém... ngay cả Hoàng Tử Thao cậu cũng không thoát khỏi móng vuốt của người này.

" Haha..." – Trần Minh Hạo cười thành tiếng, khua tay kí một chữ loằng ngoằng lên tập văn kiện cuối cùng trên bàn rồi đóng lại, khoanh tay trước ngực nhìn cậu – " Thế nào, vậy giờ em muốn đến đây ăn vạ anh hay sao? Còn không phải em là nhân tài hiếm có nên anh mới tận dụng hết mức như vậy chứ."

" Vậy là em nên vui hay nên buồn đây?" – Hoàng Tử Thao liếc anh một cái, vươn người ra trước mở hộp cơm được thư kí chuẩn bị sẵn trên bàn ra – " Vậy tổng giám đốc anh cứ bóc lột em đi, hộp cơm này của anh xem ra nên là phần đãi ngộ cho kẻ bị bóc lột là em đi vậy." – Cậu chính là lười đi ăn cơm trưa dưới căng tin của công ty, vậy nên mục đích đến tìm sếp của cậu chính là chiếm đoạt hộp cơm này, hắc hắc.

15 phút sau hộp cơm thịnh soạn của vị tổng giám đốc nọ đã nằm gọn trong bụng của nhân viên nọ, không chừa lại dù chỉ là một chút. Hoàng Tử Thao uống nửa cốc nước lọc, thở ra một hơi, lại nói với Trần Minh Hạo – " Sớm biết cơm của anh ngon như vậy em đã thường xuyên đến gặp anh rồi."

" Nói hay lắm." – Trần Minh Hạo hơi liếc mắt nhìn Hoàng Tử Thao, khóe môi vẫn không tự chủ được mà cong lên – " Vậy bây giờ có đãi ngộ tốt cho em đây... Chiều này cho phép em nghỉ làm, tha hồ nghỉ ngơi."

" Thật?" – Hoàng Tử Thao không tin ngóc đầu lên nhìn anh.

" Tối nay đi dự tiệc của Lý gia với anh."

" Từ chối." – Cậu bĩu môi xua tay, xưa nay cậu ngại nhất chính là mấy khoản tiệc tùng này nọ – " Em ở đây nằm một chút, sẽ không ngủ đâu, nhớ không được giở thói tư bản trừ lương em, đây chính là giờ nghỉ trưa." – Hoàng Tử Thao trừng mắt cảnh cáo anh, cả người nằm xuống chiếc ghế da đắt tiền.

Qua một lúc, Trần Minh Hạo chậm rãi rời bàn làm việc tiến đến chỗ người kia đang nằm.

" Còn nói là sẽ không ngủ." – Trần Minh Hạo khẽ cười, thì thầm một câu rồi đem áo khoác của mình đắp lên người cậu.

Anh nhìn gương mặt say ngủ lại dịu dàng hiếm có, liền rơi vào một khoảng không vô định, mãi mong muốn hai người ở trong khung cảnh bình yên như vậy.

.

.

.

.

.

Tối nay Lý gia tổ chức tiệc lớn để mừng sinh nhật cho cô con gái duy nhất của nhà họ Lý – Lý Quân Dao, đồng thời giới thiệu dự án lớn mới của công ty nhà bọn họ. Lý gia cũng như Lý thị vốn rất có tiếng ở thành phố này, lần này khách mời của bọn họ đều là những gương mặt lớn.

Chiếc MayBach của Trần Minh Hạo dừng lại trước cổng khách sạn lớn, anh và Hoàng Tử Thao đồng loạt bước xuống xe. Bọn họ chính là cùng nhau đi dự tiệc của Lý gia.

Hoàng Tử Thao vẻ mặt rất không tình nguyện. Buổi chiều này thế nào cậu lại ngủ quên, Trần Minh Hạo kia liền quy vào cậu đã nghỉ làm chiều nay... vậy nên giờ liền phải đáp ứng anh đi dự tiệc.

Bên trong khách quan đã đến tương đối đông đủ. Hoàng Tử Thao và Trần Minh Hạo bước vào liền nhận được sự chú ý của rất nhiều người. Cơ bản hai người chính là tồn tại khí chất hơn người, âu phục một đen một trắng, dáng vẻ một anh tuấn cương nghị một nho nhã thanh tao, bỗng chốc tạo nên một bức tranh hòa hợp.

Lý Quân Phong, người đứng đầu Lý gia vốn đang nói chuyện với hai vị khách quý, nhìn thấy Trần Minh Hạo và Hoàng Tử Thao xuất hiện thì rất vui vẻ bắt tay.

" Trần tổng, luật sư Hoàng, thật vinh hạnh."

Trần Minh Hạo đưa tay ra bắt, mỉm cười chào lại – " Lý tổng khách sáo rồi."

Hoàng Tử Thao cũng tỏ ra rất thoải mái bắt tay với Lý Quân Phong, cho đến khi bỏ tay ông ta ra, nụ cười trên môi cậu dần vỡ vụn.

Hai người mà Lý Quân Phong vốn đang tiếp đón chính là Ngô Diệc Phàm và Mạc Hân.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy Hoàng Tử Thao liền trở nên ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại biểu cảm, mỉm cười tiến đến – " Trần tổng, luật sư Hoàng... chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lý Quân Phong bên cạnh cũng cười rất vui vẻ, hỏi bọn họ – " Ngô tổng và Trần tổng có quen biết từ trước sao."

" Phải, gần đây công ty luật chúng tôi có hợp tác với Ngô thị." – Trần Minh Hạo trả lời.

" Thì ra đã có giao tình từ trước, vậy các vị cứ ở đây nói chuyện, tôi xin phép qua bên kia hàn huyên với mấy ông bạn già một chút."

Bọn họ mỗi người cầm một ly rượu vang lên cụng ly, xem như chào Lý tổng.

Hoàng Tử Thao uống một hơi cạn ly rượu. Cậu đang suy nghĩ vì sao dạo này lại thường xuyên chạm mặt vợ Ngô Diệc Phàm như vậy, còn là lúc cô ta và Ngô Diệc Phàm cùng một chỗ. Từ lúc nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng cậu đã sớm rơi xuống đáy. Trước đây cậu luôn tự nhắc nhở bản thân hạn chế nghĩ đến cô ta, xem như cô ta không tồn tại. Nhưng khi nhìn thấy, thì ra tâm trạng lại khó chịu đến vậy.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy Hoàng Tử Thao uống rượu, mi tâm hắn liền nhăn lại. Hắn lúc này đang muốn bất chấp lên tiếng khuyên can cậu. Bất ngờ Trần Minh Hạo bên cạnh đã đoạt đi ly rượu trong tay Hoàng Tử Thao, nhét vào tay cậu một ly nước cam.

" Em bị đau dạ dày, vậy nên một ly là quá đủ rồi." – Trần Minh Hạo nhướng mày ra vẻ đe dọa cậu.

Hoàng Tử Thao đỡ trán nhìn ly nước màu vàng chanh trong tay mình, bất ngờ giọng phữ nữ lại vang lên.

" Luật sư Hoàng bị đau dạ dày sao? Tôi có quen một người bạn là bác sĩ có biện pháp trị liệu rất tốt, để tôi giới thiệu cho anh." – Mạc Hân rất nhẹ nhàng nói.

Hoàng Tử Thao thoáng ngạc nhiên, cậu cười cười không nhìn ra ý tứ – " Vậy cản ơn Ngô phu nhân rồi."

" Đừng khách sáo, dù sao chúng ta đã trở thành người một nhà rồi." – Mạc Hân đang muốn đề cập đến chuyện Hoàng Tử Thao trở thành luật sư đại diện cho Ngô thị.

Hoàng Tử Thao cong khóe môi, ánh mắt hơi liếc qua Ngô Diệc Phàm xem thử phản ứng của anh. Người một nhà...

" Xin chào mọi người."

Một giọng nữ ngọt ngào chợt góp vào, rất vừa vặn làm giảm bớt bầu không khí quỷ dị như có như không của bốn người.

" Lý tiểu thư." – Đây chẳng phải là nhân vật chính của bữa tiệc này hay sao...

Lý Quân Dao hôm nay hoàn toàn không phủ nhận chính là một trong những người phụ nữ nổi bật nhất tại đây. Cần gương mặt có gương mặt, cần vóc dáng có vóc dáng, cần gia thế lại càng có gia thế, tính cách lại đặc biệt thẳng thắn.

" Hôm nay được gặp hai vị tổng tài hảo soái ca nức tiếng khắp thành phố A thế này thật là vinh dự cho Quân Dao tôi." – Lý Quân Dạo cười đến dạng rỡ, nháy mắt với cả Ngô Diệc Phàm và Trần Minh Hạo, cho đến khi cô nhìn về phía Mạc Hân liền giả bộ ngạc nhiên – " Vị này là...?"

Ngô Diệc Phàm không muốn trả lời, nhưng xung quanh đã có người chú ý đến bọn họ, liền giới thiệu một câu thật khô khốc – " Cô ấy là vợ tôi."

" Oops... Ngô phu nhân cũng có mặt ở đây sao?" – Lý Quân Dao lại tiếp tục phô trương biểu cảm.

Mạc Hân đã sớm bị bộ dạng ngả ngớn của Lý Quân Dao làm cho khó chịu, nhưng vẫn cói tỏ ra thanh cao mỉm cười – " Vậy Lý tiểu thư không chào đón tôi sao?"

" Haha..." – Lý Quân Dao cười hai tiếng liền quay sang Trần Minh Hạo – " Trần tổng, tôi nghe nói dự án mới của Lý thị lần này bên anh cũng tham gia?"

"..."

Cô ta chính là không trả lời câu hỏi của Mạc Hân, không đồng ý lại càng không phủ nhận. Bên trong Mạc Hân đã vô cùng tức giận, bàn tay nắm chặt lấy góc váy lộng lẫy.

Hoàng Tử Thao hoàn toàn đứng một bên xem kịch vui của bọn họ, quả nhiên những trận chiến của phụ nữ vẫn luôn đặc sắc như vậy. Cậu nhân lúc bọn họ không để ý còn lén đổi lý nước cam thành ly rượu vang, uống một hơi liền cạn.

Bên kia, Ngô Diệc Phàm không thể bước đến bên cạnh cậu vì hắn lúc này không thể bỏ Mạc Hân lại một mình, hơn nữa bọn họ đã thống nhất với nhau chuyện hạn chế ở cùng một chỗ trước mặt người khác. Còn Trần Minh Hạo kia, bây giờ cậu mới nhớ một lần Mộc Thiên Di đã nói qua với cậu anh chính là người đàn ông mà tiểu thư nhà họ Lý để ý đến.

Mỗi người một việc, Hoàng Tử Thao liền im lặng rời khỏi đám đông đến trước cửa sổ đứng một mình, giống như đằng sau cậu đám đông ồn ào kia chính là một thế giới khác biệt. Bất ngờ điện thoại cậu rung lên, đem điện thoại từ trong túi quần mở lên liền nhận được tin nhắn của Ngô Diệc Phàm .

" Một tiếng nữa anh chờ em ở cổng sau khách sạn."

Hoàng Tử Thao đút điện thoại lại vào túi quần, khóe môi chếch lên cười.

" Xin chào." – Đột nhiên một người đàn ông từ bên trái bước về phía cậu, cất lời chào hỏi.

Hoàng Tử Thao hơi xoay người nhìn người kia liền thoáng ngạc nhiên. Người đàn ông này cậu đã từng nhìn thấy ảnh trên vài trang báo mạng, hắn mang dung mạo giống Ngô Diệc Phàm đến 7 phần... Ngô Thế Huân .

" Cậu chính là vị luật sư nổi tiếng của công ty luật Trần Phú phải không?" – Ngô Thế Huân rất tự nhiên nói chuyện với cậu.

" Phải, tôi là Hoàng Tử Thao, anh là...?" – Hoàng Tử Thao rất nhanh che dấu ánh mắt, tự nhiên hỏi hắn.

" A... xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Thế Huân , con thứ của Ngô gia, rất vui được gặp cậu." – Hắn chìa tay ra trước mặt.

Trong một khoảnh khắc khi bắt tay với người này trong lòng Hoàng Tử Thao đột nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường... tiếng chuông cảnh báo chợt vang lên, người này có gì đó không đơn giản dù là trong cảm giác.

Hoàng Tử Thao hạn chế nói qua vài câu với Ngô Thế Huân , cuối cùng liền chào hắn rời đi chỗ khác, với người này cậu sinh ra bản năng không muốn tiếp xúc nhiều. Cuối cùng liền nhắn cho Trần Minh Hạo một cái tin, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc.

Chap 7: Tiểu tam

Dưới ánh đèn mờ hư ảo, căn phòng sang trọng tràn ngập mùi vị tình dục, từng âm thanh phát ra đều khiến người nghe được phải mặt đỏ tim đập.

Trên chiếc giường lớn, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau. Nam nhân kia không thể phủ nhận thân hình rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi tuyệt hảo, nước da màu đồng khỏe khoắn hoàn toàn đối lập với nước da trắng ngần của người phụ nữ dưới thân hắn.

Người phụ nữ giống như hoàn toàn phó mặc cho người đàn ông phía trên mình, để hắn tùy ý ra vào, vì ngửa đầu ra sau mà mái đóc đen óng mượt xoăn nhẹ kia rũ hết xuống giường. Hoàn hảo trở thành mỹ cảnh.

Nam nhân nhìn thấy người phụ nữ kia ngay cả mắt cũng nhắm, hoàn toàn không có ý phối hợp cùng hắn thì cảm thấy khó chịu. Hắn bắt lấy cằm cô ta, ép cô ta mở mắt nhìn mình, bên dưới cố gắng tâm thật sâu để lên đỉnh.

" Ah...ư..."

Bị hắn liên hồi chạm đến hoa tâm, cô không chịu được mà bật ra tiếng rên rỉ.

" Haha... Thế nào, Ngô Diệc Phàm có bao giờ làm cho cô sung sướng như bây giờ?" – Người đàn ông cười lớn nói ra một câu thô tục.

" Anh vĩnh viễn không bao giờ thắng được anh ấy." – Cô ta nhếch môi, đến nhìn người đàn ông cũng không thèm nhìn.

Cho dù là bất kì phương diện nào, người này cũng không thể thắng được Ngô Diệc Phàm . Một câu như vậy chính là đã gián tiếp chạm đến lòng tự tôn của một người đàn ông.

" Được lắm Mạc Hân, để tôi xem cô còn mạnh miệng đến bao giờ!"

" Chẳng phải cô đã sinh cho Ngô Diệc Phàm một đứa con hay sao... nếu cô cũng sinh cho tôi một đứa thì sẽ như thế nào đây?"

Chat! Mạc Hân đưa tay lên tát hắn một cái.

Người đàn ông kia cười lạnh, ánh mắt dần tối lại. Hắn lại thêm điên cuồng ra vào bên trong người phụ nữ, từng cú thúc hoàn toàn không khoan nhượng.

.

.

.

.

.

Đứng dưới vòi hoa sen chảy mạnh, Mạc Hân điền cuồng dùng khăn tắm cố gắng lau đi từng dấu vết trên người mình, đến mức ban đầu chỉ là một dấu viết đỏ hồng liền biến thành một mảng ửng đỏ đau rát.

Bên ngoài phòng tắn đột nhiên có tiếng nói vọng vào – " Cô đang cố tẩy rửa dấu vết sao? Nhưng mà cô vốn không cần phí sức như vậy... vì cho dù cô thế nào thì Ngô Diệc Phàm cũng đâu đụng đến cô."

Mạc Hân bên trong nghe rõ từng chữ, cô ta liền trở nên giận dữ hơn bao giờ hết, cứ như vậy vứt mạnh đi mọi đồ vật có trong tay, vừa bịt chặt hai tai vừa hét lớn. Từng dòng nước trên mặt không biết là nước từ vòi chảy xuống hay là nước mắt.

30 phút sau, người cuối cùng cũng bước ra. Người đàn ông kia đã ăn mặc chỉnh tề lại, một bộ dáng vô cùng thảnh thơi sảng khoái. Trước khi đi, anh ta còn nói có một món quà dành tặng cho cô.

Chờ hắn ta bỏ đi, Mạc Hân mới đi về phía chiếc hộp màu đen đặt trên bàn giữa căn phòng.

Mở nắm hộp ra, bên trong là một sấp ảnh. Mạc Hân cầm lên từng tấm xem... cô ta không tin nổi mà trợn mắt nhìn.

Những tấm ảnh này chính là chụp Ngô Diệc Phàm và... Hoàng Tử Thao! Ngay từ bức ảnh đầu tiên đã nói lên tất cả, hai người đứng ôm nhau ở trước cửa phòng khách sạn, còn có vài bức ảnh chụp trong khung cảnh như vậy. Tiếp theo là bức ảnh Ngô Diệc Phàm dùng chiếc xe BMW màu xanh ngọc đưa Hoàng Tử Thao đến một khu chung cư...

Mạc Hân cả người không còn sức lực mà ngồi phịch xuống chiếc giường phía sau, ngay cả cảm giác đau nơi đó cũng không còn cảm nhận được. Cô từ từ sắp xếp lại tất cả... Cô đã điều tra Ngô Diệc Phàm , biết hắn không qua lại với bất cừ người phụ nữ nào liền yên tâm, nhưng cái cô không ngờ được chính là hắn lại cùng với nam nhân.

Nhìn kĩ lại tấm ảnh bọn họ ôm nhau có thể thấy đây chính là khu VIP tại khách sạn của Ngô thị... nơi này quả nhiên có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến Ngô Diệc Phàm lại dấu tình nhân ở chỗ này. Lần trước khi nhìn thấy Hoàng Tử Thao lái chiếc xe BMW màu xanh ngọc kia cô còn không có lấy một chút mảy may nghi ngờ... Hóa ra, hóa ra từ trước đến nay đều là cô tự cho mình thông minh.

" Hoàng! Tử!Thao!!" – Cô ta gằn từng chữ tên nam nhân kia, đem đống ảnh trên tay siết chặt, ánh mắt đỏ ngầu hiện lên tia ngoan độc.

.

.

.

.

.

Mặt trời cũng đã lên đến đỉnh, chỉ là căn phòng được rèm cửa che chắn cẩn thận nên ánh sáng không thể lọt vào được bao nhiêu.

Người trên giường cũng dần dần tỉnh giấc. Chính là Hoàng Tử Thao đại luật sư a.

Cậu ngồi bật dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc đã tương đối dài ra của mình. Đồng hồ đã báo hơn 12h, thì ra đã ngủ lâu đến vậy...

Vừa mở điện thoại lên cậu liền nhận được một cuộc điện thoại của Trần Minh Hạo. Cậu rất nhanh trượt vào nút xanh, vừa áp lên tai liền lập tức đẩy nỏ ra xa...

" Tại sao lại tắt máy đến tận giờ này?!" – Trần Minh Hạo ở trong điện thoại cao giọng, từ hôm qua anh đã liên lạc với cậu rất nhiều nhưng đều không được.

" A... xin lỗi, em quên không bật máy..." – Hoàng Tử Thao không tỉnh táo nói ra một câu.

"..." – Khẳng định người này đã bị cậu chọc đến muốn điên rồi, như vậy đã hại anh lo lắng biết bao nhiêu – " Tốt lắm... Tháng này trừ lương."

" Được thôi." – Hoàng Tử Thao bình bình giọng, đã xuống giường rót cho mình một cốc nước lọc, cả người lại giống như đang còn suy nghĩ đến chuyện khác.

" Hửm... người yêu bổng lộc như em đột nhiên thay đổi sao?" – Trần Minh Hạo không tin hỏi lại cậu.

" Anh nghĩ sao cũng được." – Cậu nhún vai – " Đúng rồi, hôm nay em sẽ tắt máy, không cần gọi cho em, em ổn." – Nói nhanh một câu, cậu lại vội vàng cúp máy.

Trần Minh Hạo nghe từng tiếng tút dài trong điện thoại, liền vì hành động bất thường của Hoàng Tử Thao mà bận tâm.

Mà điện thoại Hoàng Tử Thao, cậu nhìn vào thông báo 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn từ Ngô Diệc Phàm cũng không mở ra xem, nhanh chóng tắt máy.

Chưa đến nửa giờ sau, Hoàng Tử Thao rời khỏi căn hộ của mình. Khi cậu rời đi cũng là lúc Ngô Diệc Phàm tìm đến.

Hoàng Tử Thao trong lòng vốn đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa. Như vậy liền tự lái xe đi cắt tóc mới, ngay cả màu tóc cũng nhuộn lại thành màu bạch kim. Cắt tóc xong liền không ngại ngần vung thẻ mua thêm rất nhiều quần áo giày dép mới, hơn nữa đều là hàng hiệu đắt tiền.

Trước đây Hoàng Tử Thao vốn là người tương đối tiết kiệm, tuy nhiên cũng không quá kiểm soát bản thân, nhưng đây là lần đầu tiên cậu vung tay lớn như vậy. Nhìn vào tài khoản trong thẻ của mình, giờ mới nhận ra ông chủ đội lốt tư bản của mình cũng không tệ.

Mặt trời cũng đã dần hạ xuống, hôm nay Hoàng Tử Thao cảm thấy dạ dày mình không được khỏe lắm, bây giờ mới nhớ ra ngoài uống nước thì mình vẫn chưa ăn gì. Trước khi đến nhà hàng ăn tối, cậu liền vào trong siêu thị bên dưới của trung tâm thương mại này ăn tạm những món ăn nhanh.

Mọi việc ăn chơi của cậu trong kế hoạch vốn rất suôn sẻ... chỉ là bất gờ lại gặp phải một người.

" Ngô phu nhân." – Hoàng Tử Thao âm thầm thắc mắc trong lòng... vì sao gần đây cậu luôn gặp phải người phụ nữ này đến vậy?

Mạc Hân kia xem ra cũng rất bất ngờ. Hôm nay cô ta vốn muốn tìn Hoàng Tử Thao để nói chuyện sau khi nhìn thấy những tấm ảnh kia, vừa rồi liên lạc đến công ty luật sư thì được trợ lí của Hoàng Tử Thao thông báo cậu hôm nay nghỉ việc.

" Luật sư Hoàng, vừa hay bây giờ tôi có chuyện muốn tìm cậu." – Mạc Hân khoanh tay trước ngực, ngữ điệu không che dấu được sự bực tức bên trong.

Hoàng Tử Thao thấy cô ta giống như đang ra oai với mình thì liền nhíu mày. Cậu vốn không ưa người phụ nữ này, qua lại với cô ta càng không muốn, vậy nên liền từ chối – " Xin lỗi Ngô phu nhân, nếu là chuyện hợp đồng với Ngô thị thì tôi và Ngô tổng đã giải quyết ổn thỏa rồi, hơn nữa hôm nay tôi không làm việc."

" Tôi có thứ muốn cho anh xem " – Mạc Hân bất ngờ lên tiếng.

Lúc này, hai người đã ngồi đối diện nhau trong phòng riêng của một nhà hàng Pháp.

" Giờ thì cô nói đi." – Hoàng Tử Thao vắt chéo một chân lên, bộ dáng ung dung nhưng thật ra lại hoàn toàn không muốn dành thời gian cho người phụ nữ này.

Mạc Hân lấy từ trong túi xách của mình ra một sấp ảnh mới. Người đàn ông kia đưa cho cô cả phim gốc, như vậy cô liền bỏ đi đống ảnh mình đã làm nhàu mà đi in những tấm mới.

" Cậu nhìn đi." – Cô ta ném về phía Hoàng Tử Thao đống ảnh.

Hoàng Tử Thao hơi nhíu mày, vươn tay lấy một vài tấm gần mình nhất. Khi nhìn vào nội dung từng bức ảnh, trong lòng cậu liền trấn động, đã đặt ra vô số câu hỏi và suy nghĩ. Nhưng với bản năng luật sư của mình, cậu rất nhanh thu hồi biểu cảm và ý nghĩ của mình.

" Loại đàn ông lại trở thành tiểu tam như cậu, thật sự quá bỉ ổi." – Mạc Hân cao giọng bắt đầu sỉ nhục Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao cười lạnh, đối với loại phụ nữ không biết vô sỉ như cô ta, Hoàng Tử Thao lại ngày càng thêm chán ghét – " Tiểu tam? Cô mà cũng có tư cách nói câu đó với tôi?"

Vốn dĩ, người chen vào chuyện tình cảm của cậu và Ngô Diệc Phàm chính là Mạc Hân này. Khi bọn họ yêu sau, cô ta còn chưa xuất hiện.

" Diệc Phàm là chồng tôi, loại hồ ly chen vào hạnh phúc gia đình người khác như cậu không phải là tiểu tam thì là gì? Thứ như cậu mà cũng muốn đựng cạnh anh ấy sao?" – Mạc Hân trợn mắt nhìn Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao hít một hơi thật sâu... thật muốn tốt bụng nhắc nhở cô ta một câu... cô đụng nhầm người rồi.

" Để tôi nói cô nghe, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng..." – Hoàng Tử Thao vẫn hơi cong môi, ánh mắt cũng mang theo ý cười nhìn người phụ nữ đối diện – " Thứ nhất, Ngô Diệc Phàm là chồng cô... nhưng anh ấy đang hẹn hò với tôi. Thứ hai, chúng tôi quen nhau, yêu nhau từ lúc còn ở trong trường đại học, vậy nên kẻ xen vào chính là Mạc Hân cô. Thứ ba, kẻ như cô không có quyền bàn đến chuyện tư cách."

Hoàng Tử Thao nói câu nào liền đánh vào Mạc Hân câu ấy, khiến cô ta không thể ngông cuồng được bao nhiêu, nhìn vào liền tràn ngập cảm giác thất bại. Ai nói cô ta lại đi đấu khẩu với luật sư cơ chứ? Hơn nữa còn là Hoàng Tử Thao.

Không thể tiếp lại được bất kì câu nào, Mạc Hân liền lái sang một hướng khác – " Tôi biết dù là nam nhân như cậu thì vẫn chỉ đặc biệt yêu thích tiền của Diệc Phàm." – Cô ta cúi đầu, tìm trong túi sách lấy ra một phong bao màu trắng đưa cho Hoàng Tử Thao – " Nhận lấy và chấm dứt với Diệc Phàm đi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

Hoàng Tử Thao cũng rất phối hợp với cô ta cầm phong bì lên xem thử. Mà Mạc Hân nhìn thấy hành động của cậu liền cười khẩy kinh thường.

Đem toàn bộ tiền trong phong bao kéo ra một nửa, nhưng Mạc Hân không ngờ Hoàng Tử Thao đem toàn bộ ném lên bàn, ánh mắt đã lạnh đi, nhưng vẫn cười như vậy – " Chỉ có bấy nhiêu? Nếu Ngô Diệc Phàm biết anh ta đáng giá bao nhiêu đây thôi thì phản ứng sẽ như thế nào đây?"

" Cuối cùng cậu cũng lộ bản chất rồi."

" Cô cảm thấy bản chất tôi như thế nào không quan trọng, chỉ là tôi thật không ngờ Ngô phu nhân của Ngô gia lại thấp kém đến nhường này."

" Cậu...!" – Mạc Hận tức tối đứng bật dậy. Mục đích của cô ta đến đây là để dạy dỗ tình nhân của chồng mình nhưng lại không thể làm gì được.

Mạc Hân nắm lấy ly nước lọc để sẵn trên bàn, nhưng cô ta đã chậm một bước, phía đối diện một ly nước đã hất thẳng vào mặt cô ta.

" Muốn chơi trò hất nước với tôi? Cô nên về xem thêm phim truyền hình lúc 8h đi." – Hoàng Tử Thao nhếch khóe môi, rút ra một tờ giấy ăn trên bàn lau đi giọt nước bắn lên mu bàn tay, tiếp theo liền trực tiếp đi qua người phụ nữ kia rời đi.

.

.

.

.

.

Hoàng Tử Thao đỡ trán đi ra từ quán bar lớn trong thành phố. Cậu đã uống một chút rượu, cũng chưa đến mức say. Vốn tửu lượng của Hoàng Tử Thao rất không tệ, chỉ là cậu bị đau dạ dày nên phải hạn chế.

Khi trở về căn hộ của mình đã là 11 giờ đêm. Thật không ngờ trước cửa nhà cậu Ngô Diệc Phàm cả thân hình cao lớn đang dựa vào bức tường đối diện chờ cậu.

Nhìn thấy Hoàng Tử Thao, ánh mắt Ngô Diệc Phàm liền trở nên có hồn, cả người cũng đứng thẳng dậy – " Tiểu Thao..."

Hoàng Tử Thao chỉ nhìn hắn một cái liền thôi, đi về phía cửa trực tiếp nhấn mật mã – " Anh về đi."

" Vì sao lại tránh anh?" – Ngô Diệc Phàm đứng đằng sau Hoàng Tử Thao, nhất quyết đi theo cậu.

Hoàng Tử Thao muốn đuổi Ngô Diệc Phàm , nhưng cả người mệt mỏi đến mức giằng co với hẳn cũng không còn sức.

" Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."

Cậu nhất quyết muốn bỏ mặc người kia mà trở về phòng. Nhưng chưa đi được mất bước liền bị Ngô Diệc Phàm kéo lại áp lên tường.

Cả người Hoàng Tử Thao đập một cái thật mạnh vào bức tường đằng sau, bất ngờ bao nhiêu giận giữ bên trong mà cậu đang cố kìm nén bấy lâu liền bùng phát. Hoàng Tử Thao không chịu được mà gắt lên – " Chúng ta chia tay đi!"

" Em nói gì?" – Ngô Diệc Phàm nhìn chằn chằm Hoàng Tử Thao, hỏi cậu lại lần nữa.

" Em nói, chúng ta chia tay đi."

Chap 8: Thống khổ [H]

" Em nói gì?"

" Em nói, chúng ta chia tay đi!"

Ngô Diệc Phàm hoàn toàn không hình dung được xúc cảm lúc này của mình là gì. Hắn thất thần lùi về sau vài bước, ánh mắt đối diện với Hoàng Tử Thao đã tràn ngập đau thương.

" Tại sao... tại sao em có thể?"

Hắn và cậu đã từng trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã từng chia tay. Nhưng mà trong cuộc tình của bọn họ cho dù là trong bí mật cũng cùng nhau cố gắng trải qua mọi đắng cay ngọt bùi. Đối với Ngô Diệc Phàm , lúc trước hắn chia tay cậu là vì lo lắng cho sự an toàn của cậu. Cho đến hiện tại, một khi đã nhận ra hắn không thể rời xa thì bản thân liền cố gắng mạnh mẽ hơn để bảo vệ cậu...

Hoàng Tử Thao hơi cúi đầu xuống, phần tóc mái vừa cắt ngắn cũng không thể che đi ánh mắt sớm đỏ lên của cậu, hai bàn tay nhỏ bé dùng toàn lực nắm chặt để ngăn nước mắt rơi xuống. Bên trong từng cơn đau âm ỉ trong dạ dày cũng đã dần kéo đến rõ ràng hơn. Cậu hơi nghiến răng nói – " Em không muốn tiếp tục nữa."

" Vậy còn anh? Anh thì sao? Một câu không muốn tiếp tục của em liền hủy đi mối quan hệ của chúng ta?" – Đôi mắt Ngô Diệc Phàm đỏ ngầu, hắn rất hiếm khi cao giọng và giận dữ với cậu như lúc này... bởi vì hắn sắp phát điên rồi.

Hoàng Tử Thao không muốn ở đây tranh cãi với hắn thêm nữa, mà Ngô Diệc Phàm thấy cậu không nói lại muốn rời đi thì tiến đến giữ lấy bả vai cậu, đem đôi môi lạnh ấn xuống đôi môi mỏng manh của cậu. Hắn hoàn toàn đem tất cả cảm xúc bộc phát qua nụ hôn này, cũng có thể nói đây không phải là hôn nữa, mà là giày vò.

Bị hắn hôn như vậy, hai mắt Hoàng Tử Thao mở to, cậu liền đưa tay lên trước ngực hắn muốn đẩy ra. Nhưng sức lực hai người lại chênh lệch lớn như vậy, liền bị hắn bắt lấy hai tay chặn trên tường

" Ngô Diệc Phàm !" – Nhân cơ hội hắn rời đi một chút, Hoàng Tử Thao liền hét lên tên hắn. Nhưng là người này, nhất quyết không bỏ qua cho cậu.

Ngô Diệc Phàm hôn Hoàng Tử Thao đến khi cậu hết dưỡng khí, cả người mềm nhũn khôn còn chút sức lực mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cậu.

Hoàng Tử Thao dần trở nên vô lực, cậu hơi nghiêng đầu đi, bản thân cũng không phát hiện hai bên má đã đẫm lệ từ khi nào. Còn Ngô Diệc Phàm , cho dù hắn đang tùy ý trên người Hoàng Tử Thao, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết mình đã làm những gì.

Xung quanh hai người tràn ngập nổi thống khổ, giày vò đến tận tâm can. Không để ý đến đối phương, cũng không hay bản thân đã rơi vài ngục tối nào, hay mắt đẫm lệ theo cơn khổ tình.

Chiếc cổ trắng ngần kia của Hoàng Tử Thao dần dần được trải dài các vết cắn mút không mấy nhẹ nhàng. Ngô Diệc Phàm đã sớm không còn cái gì là ôn nhu dịu dàng. Hắn bất ngờ lật mạnh người cậu lại, một tay luồn vào chiếc áo phông của cậu tìn đến điểm trước ngực mà ngắt nhéo, một tay lại vội vàng cởi bỏ thắt lưng cùng khóa quần của cả hai người. Hoàng Tử Thao giãy dụa một chút, nhưng Ngô Diệc Phàm không quan tâm, hắn tìm mọi cách chế ngự cậu.

" A!" – Hoàng Tử Thao bất ngờ hét lên một tiếng. Hắn cư nhiên cứ thế đi vào bên trong cậu, không một bước dạo đầu, cũng không cho cậu một cơ hội để chuẩn bị... Hoàng Tử Thao có cảm giác bên dưới đã bị rách ra làm hai.

Trực tiếp đẩy vào một cái như vậy cũng khiến Ngô Diệc Phàm bật ra âm thanh, trán cũng bịn rịn mồ hôi. Hắn cứ như vậy để dương vật của mình đi vào một phần ba, còn lại nhanh chóng cởi đi áo còn sót lại trên người hắn và cậu.

Cảm nhận rõ ràng bên trong nơi đó của Hoàng Tử Thao đang khép chặt lại, Ngô Diệc Phàm liền từ từ rút ra đâm vào xung quanh cửa. Động tác như vậy hoàn hảo làm Hoàng Tử Thao cảm thấy phát điên, mặc dù đau đớn nhưng nơi đó vẫn thành thật mở rộng cửa trào đón dị vật kia.

" Cơ thể này thành thật hơn em nhiều." – Ngô Diệc Phàm hơi dịu lại, hài lòng đâm thẳng cự vật của mình vào trong cúc hoa của cậu. Hắn đặt tay lên eo cậu làm trụ, cả người dồn sức liên hồi ra vào bên trong cậu, dùng chất giọng khàn đặc nói – " Tiểu Thao, nói cho em biết... em vĩnh viễn không được phép rời khỏi anh."

Ngô Diệc Phàm lại tức giận đâm thật mạnh côn thịt vào sâu bên trong khiến Hoàng Tử Thao không chịu nổi, cậu cắn chặt môi ngăn tiếng kêu thống khoái đang chực chờ trong cổ. Ngô Diệc Phàm biết cậu đang chịu đựng, hắn liền nâng mông cậu lên cao hơn, côn thịt to lớn điên cuồng chuyển động. Bên trong cậu đại quy đầu thô to của hắn đã chạm đến điểm mẫn cảm, lại toàn sức đâm đến khiến cả người cậu giống như có dòng điện chạy qua, phần eo dù bị nắm lấy cũng chấn động.

Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều dâng làm cho Hoàng Tử Thao không chịu nổi nữa mà bật ra tiếng rên rỉ – " Ah... ân... không..." – Kéo theo cơn khoái cảm điên cuồng đó chính là cự vật của cậu không chịu được mà bắn ra.

Ngô Diệc Phàm cũng thở dốc, hắn dần dần đẩy nhanh tốc độ, đem cao trào lên đỉnh điểm rồi bắn vào bên trọng cậu.

" Ah...ha..." – Hoàng Tử Thao một lần nữa bạt ra tiếng rên theo hắn.

Ngô Diệc Phàm xoay người cậu về phía mình, đem cằm cậu nâng lên rồi hôn xuống. Cậu không phản kháng, tưởng đó là kết thúc nhưng lại bị hắn bế lên, đem cả người đặt lên giường lớn trong phòng ngủ.

Ngô Diệc Phàm dần lấy lại sự ôn nhu thường ngày, hắn nằm trên người cậu tùy ý hôn khắp nơi, bàn tay to lớn đem đầu vú nhỏ của cậu xoa nắn. Hai điểm trước ngực kia vốn có màu hồng nhạt, sau một hồi bị hắn xoa rồi mút lấy liền biến thành màu đỏ thẫm cứng lên.

Một tay Ngô Diệc Phàm ở trên đùa giỡn với đầu vú Hoàng Tử Thao, một tay ở dưới đem côn thịt từ từ đẩy vào, chậm dãi chuyển động. Bởi vì bên trong cúc hoa vẫn còn tinh dịch nên liền trở thành chất bôi trơn, vận động cũng trở nên dễ dàng hơn. Côn thịt màu tím cứ thế tăng dần tốc độ ra vào hậu nguyệt. Hoàng Tử Thao bên dưới đưa tay che miệng, cả người vặn vẹo vô tình khiến cự vật của chính mình cọ sát trên cơ bụng người ở trên.

Nhìn thấy cậu phát điên lên như vậy, Ngô Diệc Phàm không nhịn được hôn lên môi cậu, bất ngờ Hoàng Tử Thao cũng đáp lại hắn, hai người liền trở thành môi lưỡi quấn quýt. Bên dưới vì nụ hôn này mà càng nóng hơn, Ngô Diệc Phàm lại đưa đẩy ràng nhanh.

" Ưm... ah..." – Hoàng Tử Thao bị cảm giác tri phối, giữa nụ hôn bật ra tiếng rên rỉ, cả người cậu run rẩy, tinh dịch bắn ra đầy trên bụng Ngô Diệc Phàm .

Vách tràng co lại kẹp chặt côn thịt đang vận động, Ngô Diệc Phàm tách ra hôn một cái lên yết hầu đang lên xuống của cậu, hơi nâng người lên – " Em cũng chỉ được phép dâm đãng như vậy với anh." – Tính chiếm hữu của hắn đột nhiên dâng cao, điên cuồng đâm chọc đến hoa tâm của cậu, liều mạng động, tiếng nhóp nhép bên trong và tiếng da thịt va chạm bên ngoài ngày càng lớn, ma sát mạnh mẽ, ngay cả dịch ruột non cũng bị loại kịch liệt này mà tiết ra.

Hoàng Tử Thao bị hắn áp chế vô cùng, cả người không ngừng lên xuống theo chuyển động của hắn. Một lần nữa đem chân của cậu nâng lên, vắt quanh eo mình, Ngô Diệc Phàm có cảm giác hai người càng khít chặt hơn. Tiếp theo đó chính là một tràng đâm chọc của côn thịt to lớn vào nơi sâu nhất, thẳng vào bên trong cậu, côn thịt run lên đem tất cả tinh dịch bắn vào.

Ngô Diệc Phàm dừng lại một chút rồi mới đem côn thịt rút ra. Hắn vẫn giữ cao người nhìn nam nhân dưới thân mình. Hắn muốn cúi xuống hôn cậu, bất ngờ đôi môi sắp chạm đến thì người kia lại xoay mặt đi, hẳn chỉ có thể mình thấy giọng nước mắt vừa tràn ra khỏi khóe mi của cậu.

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm chợt trở nên tối lại, hai bàn tay bể bên cạnh cậu cũng nắm chặt. Bất ngờ nhạc chuông điện thoại hắn kêu lên, giữ nguyên tư thế như vậy bắt máy.

" Tôi đây."

" ..."

Hắn nhìn cậu một cái, trả lời – " Được rồi, tôi lập tức trở về."

Đem điện thoại tắt đi, Ngô Diệc Phàm thở dài, hôn lên trán cậu một cái – " Anh phải làm gì với em đây?"

Hoàng Tử Thao vẫn lặng im như vậy không nói năng gì, cũng không nhìn hắn, giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi hắn rời đi. Cả căn phòng khi không còn người đàn ông kia chợt chìm vào trong bóng tối, Hoàng Tử Thao co chân lại, đem cả người cuộn tròn.

" Ngô Diệc Phàm , em mệt rồi." – Trong đêm tối từng tiếng nức nở uất ức bật ra.

Hôn nay, cậu nói chia tay anh.

Lời nói đoạn tuyệt đó cũng chính là một nhát dao trực tiếp đâm vào tim cậu.

Chia tay có ai mà không đau, còn yêu mà phải chia tay mới chính là loại thống khổ sâu đậm nhất.

Hôm nay bởi vì một Mạc Hân mà cậu chia tay Ngô Diệc Phàm ? Hoàn toàn không phải. Chỉ là gần đây, cậu mệt rồi...

Bọn họ yêu nhau, bên nhau trong hoàn cảnh như thế nào, cho dù là bình dị hay là một trò chơi nguy hiểm cũng không thể tránh được hai chữ tương lai. Hoàng Tử Thao từng nghĩ cậu và hắn chỉ cần bên nhau như vậy là đủ, cậu cũng không cần bất kì danh phận nào, chỉ cần hắn yêu cậu.

Ngô Diệc Phàm từng nói cho dù một ngày hai người bị phát hiện đoạn tình cảm này, hắn sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu phải chịu bất kì tổn thương nào. Nhưng hôm nay một Mạc Hân xuất hiện đã trở thành lời cảnh tỉnh cho Hoàng Tử Thao.

Bây giờ là vợ hắn, tiếp theo cũng có thể là Ngô gia, là người khác phát hiện. Ngô Diệc Phàm muốn bảo vệ người hắn yêu, vậy thì Hoàng Tử Thao cậu cũng vậy, cậu cũng là nam nhân. Bởi vậy, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy lo sợ cho tiền đồ của Ngô Diệc Phàm , mà bản thân lại không đủ khả năng bảo vệ hắn giống như cách hắn bảo vệ cậu, chính vì vậy liền đề nghị chia tay.

Hoàng Tử Thao ngủ thiếp đi một chút, không bao lâu cả người liền rơi vào mê man, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu dần tỉnh lại vì cơn đau bụng quằn quại. Cố gắng nâng người dậy, khó nhọc bước xuống giường tìm kiếm thuốc. Nhưng còn chưa được vài bước, cả người liền choáng váng mà ngất đi.

Chap 9: Không thể từ bỏ

Mộc Thiên Di ngáp ngắn ngáp dài đứng trước cửa nhà Hoàng Tử Thao. Bản thân vốn đã phải thức khuya dậy sớm để làm việc, ấy thế mà nay còn phải dậy sớm hơn nữa vì lệnh trên ban xuống.

Một là sếp lớn Trần tổng nhà cô, vì tối qua lỡ lời nói không liên lạc được với sếp Hoàng mà bị yêu cầu sáng sớm trước khi đi làm nhớ ghé qua thăm hỏi, nếu không việc gì thì cứ trực tiếp kéo đến công ty luôn... Thực ra mà nói, sếp của cô nếu không muốn đi làm thì có thêm 3 hay 5 Mộc Thiên Di nữa cũng phải bó tay.

Mà ngoài Trần tổng nhà cô, lại còn một Ngô tổng gọi điện đến phân phó cô để ý chăm sóc người của hắn... cũng không thể oán hận, ai bảo cô chót nhận hối lộ của người ta rồi.

Mộc Thiên Di nhấn ba hồi chuông cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Vốn đã không thể liên lạc được, bình thường vì công việc và để tiện chăm sóc Hoàng Tử Thao cô liền có mật khẩu nhà này, còn giống như quản lý hơn là trợ lý. Cô trực tiếp nhấn mật khẩu đi vào.

Bên trong phòng khách không có người, nhìn quan một vòng cô liền cất tiếng gọi – " Anh Tử Thao!" – Đồng thời nghĩ có thể sếp nhà mình vẫn còn ngủ liền đến trước cửa phòng gõ cửa, một lần nữa gọi – " Anh Tử Thao... vẫn còn ngủ sao?"

Không có tiếng trả lời, Mộc Thiên Di tiện tay đẩy nhẹ cửa phòng liền mở ra.

" A!"

.

.

.

.

.

Đèn trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân Ái vẫn còn sáng. Bên ngoài Mộc Thiên Di vừa lau nước mắt vừa đi đi lại lại vô cùng sốt ruột. Vừa rồi bên trong phòng ngủ cô phát hiện Hoàng Tử Thao đang nằm bất tỉnh trên sàn thì hoảng hốt vô cùng, vội vàng gọi cấp cứu.

Hiện tại người vẫn ở bên trong, cô cũng đã gọi điện thông báo cho Ngô Diệc Phàm và Trần Minh Hạo.

" Mộc Thiên Di!" – Trần Minh Hạo nhìn thấy nhân viên của mình liền chạy đến, bộ dáng vô cùng vội vàng lo lắng – " Tiểu Thao thế nào rồi."

" Tổng giám đốc... Anh Tử Thao... vẫn còn đang được cấp cứu." – Mộc Thiên Di nhìn thấy sếp lớn nhà mình liền vừa khóc vừa nói, vốn dĩ không cần biết là ai, chỉ cần là người quen tìm đến cô liền xem đó là phao cứu sinh của cô.

Trần Minh Hạo nghe vậy liền chuyển ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, tâm không thể nào đặt xuống, nhưng vẫn vỗ vỗ vai Mộc Thiên Di.

" Cô bình tĩnh đi, tiểu Thao nhất định không sao, ngồi xuống đây trước đi."

Được Trần Minh Hạo đẩy về dãy ghế dài, Mộc Thiên Di khẽ nấc lên vài cái ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không lâu sau đó, dãy hành lang này lại có người hớt hải chạy đến, Mộc Thiên Di vừa nhìn thấy liền bật dậy – " Ngô tổng!"

Ngô Diệc Phàm chính là trên đường đi làm thì nhận được điện thoại của Mộc Thiên Di nói Hoàng Tử Thao hiện tại phải vào bệnh viện cấp cứu, hắn liền vội vã quay đầu xe đến bệnh viện. Bộ dạng bây giờ có chút nhếch nhác, dáng vẻ tươm tất khi chuẩn bị đi làm đã bị phá hỏng. Ngô Diệc Phàm đưa tay kéo cà vạt nới lỏng, hơi thở dốc chạy đến trước mặt Mộc Thiên Di, ngay cả Trần Minh Hạo ở đó hắn cũng không nhìn thấy.

" Tiểu Thao đâu, đã xảy ra chuyện gì?"

" Sáng nay lúc em đến nhà thì phát hiện anh ấy bất tỉnh dưới sàn nhà, hiện tại vẫn đang được cấp cứu." – Nghĩ lại cảnh tượng lúc sáng Mộc Thiên Di lại vừa lo vừa sợ.

Ngô Diệc Phàm nghe cô nói vậy, lòng bàn tay liền nắm chặt lại, đều là tại hắn. Hôm qua nếu hắn không bỏ cậu lại một mình thì chắc chắn tình hình sẽ không xấu như bây giờ. Hơn nữa hắn biết cậu vốn đau dạ dày, biết cậu uống rượu cũng không quản, bản thân còn chèn ép cậu.

Bên kia Trần Minh Hạo đang định mở miệng hỏi Ngô Diệc Phàm vì sao lại đến đây, bất ngờ cửa phòng cấp cứu được một y tá đẩy ra, phía sau bác sĩ cùng một vài y tá khác đẩy Hoàng Tử Thao còn hôn mê trên giường ra ngoài.

Hai người đàn ông cao to không hẹn mà đồng loạt chạy đến, mỗi người đứng một bên thêm Mộc Thiên Di nữa chính là vây quanh Hoàng Tử Thao.

" Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?" – Trần Minh Hạo rất nhanh hỏi vị bác sĩ lớn tuổi cấp cứu cho Hoàng Tử Thao.

" Bệnh nhân là vì sốt cao và bệnh đau dạ dày mà dẫn đến bất tỉnh, hiện tại đã ổn định rồi."

Bệnh dạ dày của Hoàng Tử Thao vốn đã không tốt lắm, lại sử dụng nhiều đồ uống có cồn và chế độ dinh dưỡng không hợp lý nên mới xảy ra tình trạng như vậy. Bác Sĩ còn dặn dò thêm Hoàng Tử Thao nhất định phải được điều dưỡng thật tốt, hạn chế đồ ăn đồ uống có tính kích thích, đồng thời phối hợp dinh dưỡng hợp lý.

Bác sĩ rời đi, sau đó Ngô Diệc Phàm liền đẩy Hoàng Tử Thao đến phòng bệnh thường, Mạc Thiên Di định đi theo thì bị Trần Minh Hạo giữ tay lại.

" Nói đi, Ngô Diệc Phàm này có quan hệ như thế nào với tiểu Thao?"

" Tổng giám đốc... em..."

.

.

.

.

.

Hoàng Tử Thao hôn mê như thế nguyên một ngày, chuyện cậu tỉnh lại là của sáng hôm sau.

Cứ như vậy vào sáng sớm Hoàng Tử Thao mới chịu mở mắt, cả người cảm giác đầu tiên chính là mệt mỏi, tiếp đến lại cảm nhận từng cơn nhột nhột ở bàn tay trái. Hướng mắt nhìn xuống thì nhìn thấy một đám tóc mày đen đang cọ lên bàn tay mình.

Không nhìn cũng biết là ai, Hoàng Tử Thao bình tĩnh ngồi dậy, nhẹ nhàng đem tay mình rút ra. Theo phản xạ người nọ lập tức bắt lại cánh tay cậu, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Hoàng Tử Thao nhìn thấy động tác của hắn thì cảm thấy buồn cười, một lần nữa đem tay mình rút ra. Lúc này, người kia mới thật sự có phản ứng, hắn bật dậy, nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao, bộ dáng vô cùng vui mừng – " Tiểu Thao, em tỉnh rồi."

Hoàng Tử Thao hơi nghiêng mặt đi nhìn về phía cửa ra vào, không nhìn hắn, giọng nói có hơi khàn đặc – " Ngô Diệc Phàm , chẳng phải chúng ta đã cắt đứt rồi hay sao."

" Em thấy thế nào rồi? Để anh gọi bác sĩ." – Ngô Diệc Phàm vờ như không nghe thấy Hoàng Tử Thao nói gì, vươn người qua cậu nhấn chuông.

" Anh..." – Hoàng Tử Thao còn muốn tranh cãi với Ngô Diệc Phàm , nhưng lại bị từng động tác của hắn chặn lại, từng câu công kích đã đến cửa miệng lại đem tất cả nuốt vào. Bộ dáng hắn lúc này có chút nhếch nhác, gương mặt anh tuấn sau một đêm có phần hốc hác, quầng mắt vì thiếu ngủ mà sưng lên, mái tóc thường ngày được vuốt keo chỉnh chu giờ cũng xõa xuống trước trán, lại có chút hiền lành. Hắn cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho Hoàng Tử Thao, ngay cả đám tóc rối loạn một chút của cậu hắn cũng đem vuốt lại.

Rất nhanh sau đó một đoàn bác sĩ y tá kéo đến phòng bệnh Hoàng Tử Thao. Bác sĩ nói về cơ bản Hoàng Tử Thao đã ổn định lại thể trạng, ngoài ra còn nhắc nhở thêm về chế độ dinh dưỡng liền rời đi.

Hiện tại trong phòng lại chỉ còn hai người, Hoàng Tử Thao muốn nói lại thôi. Yên lặng nhìn Ngô Diệc Phàm giúp mình dùng khăn ướt lau tay. Sau một ngày một đêm, người đàn ông tinh anh của xã hội này chợt bộ dạng có chút nhếch nhác, gương mặt anh tuấn có phần hốc hác, đôi mắt vì thiếu ngủ mà sưng lên, mái tóc đen thường ngày vuốt keo chỉnh tề giờ cũng xõa loạn trước trán, duy có khí chất là không thể thay đổi hay vì thế mà mờ đi.

Bao nhiêu câu nói công kích của Hoàng Tử Thao vốn đã đến cửa miệng giờ lại đem tất cả nuốt xuống. Ngô Diệc Phàm muốn giúp cậu lau mặt, liền bị cậu dành lấy – " Tự em làm... là được rồi." – Thật lâu mới dùng giọng điệu khách sáo như vậy nói chuyện với hắn, ngay cả cậu cũng cảm thấy khó tin.

Ngô Diệc Phàm yên lặng thở dài một cái. Chờ cậu lau mặt xong thì đón lấy khăn trong tay cậu. Cho đến khi không còn việc gì làm hắn mới nói – " Bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."

Hoàng Tử Thao đưa tay xoa xoa gáy, như cũ không nhìn hắn – " Chẳng phải đều đã nói hết rồi hay sao?"

" Nhìn anh đi." – Ngô Diệc Phàm đưa hai tay giữ lấy bả vai cậu, ép cậu nhìn vào hắn – " Vì sao lại phải trốn tránh anh?"

" Không... không phải..." – Hoàng Tử Thao ấp úng nói. Cậu cũng không hiểu rõ hắn muốn nói cậu trốn tránh ở đây là hiện tại hay là vì cậu đòi cắt đứt với hắn.

" Vậy em còn yêu anh không?" – Ngô Diệc Phàm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tử Thao, ánh mắt trở nên kiên định như vẫn tràn ngập nét dịu dàng và yêu thương.

Nhìn vào ánh mắt của hắn, Hoàng Tử Thao liền không thể chối bỏ tình cảm lúc này, cả người giống như bị nhấn chìm vào ánh mắt quá đỗi ôn nhu ấy. Như thế mà chữ " Không" đã chuẩn bị khi nói ra liền biến thành " Có". Dẫu ngoài kia hay trên tòa cậu có là nhân vật phong vân thế nào thì cậu vẫn thua, vĩnh viễn bại dưới tay Ngô Diệc Phàm .

Đối với Ngô Diệc Phàm , cho dù là ở bất kì hoàn cảnh nào hắn cũng không mong muốn mối quan hệ của hắn và cậu trở nên xa cách. Cho dù chỉ là diễn trò trước mặt người khác, hắn cũng cảm thấy thập phần khó chịu. Hắn cũng hiểu rõ Hoàng Tử Thao, nếu không phải bị ai đó tác động thì cậu sẽ không như vậy – " Vì sao em lại trở nên như vậy?"

Hoàng Tử Thao hơi cụp mắt xuống, bàn tay dấu dưới chăn âm thầm nắm chặt – " Chỉ là... đột nhiên em thấy mệt mỏi rồi. Chúng ta cứ như thế này rồi sẽ đi về đâu cơ chứ? Sẽ như thế nào khi ngoài lúc chúng ta ở bên nhau thì em vẫn có cuộc sống riêng của em, anh vẫn có cuộc sống riêng của anh... Chúng ta sẽ chẳng bao giờ hòa làm một, và đó là điều em không mong muốn."

Đó là cái cớ, nhất định là cái cớ. Mọi khó khăn từ trước đến nay hai người đều đã vạch ra và trải qua. Nếu như chỉ vì như vậy mà bỏ cuộc thì thật sự hai người chẳng thể cùng nhau bước đến ngày hôm nay. Đến đây Ngô Diệc Phàm càng thêm chắc chắn có người ở sau tác động đến cậu.

" Anh thực sự rất hiểu em, vậy nên nói cho anh biết đi, đừng lừa dối anh và cũng đừng lừa dối bản thân nữa."

Phải, Ngô Diệc Phàm thật sự rất hiểu cậu, chỉ có cậu đi dối mình dối người, lại trách bản thân vì sao lại dễ dàng từ bỏ sự cố gắng bấy lâu nay của hai người đến vậy.

" Mạc Hân đã biết mối quan hệ của chúng ta." – Hoàng Tử Thao cẩn thận quan sát biểu tình của Ngô Diệc Phàm , thấy hắn lặng đi không nói, lòng cậu liền trũng xuống, cảm giác chua xót đột nhiên dâng lên, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Ngô Diệc Phàm yên lặng như vậy là đang suy nghĩ sẽ tính toán với Mạc Hân như thế nào, nhưng thật ra cô ta thế nào không quan trọng – " Cô ta đến tìm em?"

Hoàng Tử Thao hạ thấp giọng nói – " Phải, nhưng hoàn không dựa vào cô ta, em còn nghĩ đến cha anh, còn đem tiền đồ của anh ra mà suy nghĩ."

" Một Mạc Hân nhỏ bé không đáng để em phải suy nghĩ." – Ngô Diệc Phàm thật sự không để người phụ nữ kia vào mắt – " Anh biết em là người mạnh mẽ, em muốn hy sinh vì anh... nhưng chuyện đó hãy để anh làm, anh nhất định sẽ bảo vệ em, vì thế hãy cứ ở bên cạnh anh."

Ngô Diệc Phàm đây là đang cầu xin cậu ở bên cạnh hắn sao? Hoàng Tử Thao im lặng nhìn hắn, người này thật sự yêu cậu nhiều đến vậy, chấp nhận bỏ qua tất cả chỉ đề yêu và bảo vệ cậu. Bị tình cảm của hắn làm cho bao quyết tâm từ bỏ đều trôi sạch, mắt cậu sớm đỏ lên, ngay cả nước mắt rơi cũng không phát hiện.

Ngô Diệc Phàm vừa yêu vừa cảm thấy đau lòng, liền vòng tay ôm lấy cậu. Hoàng Tử Thao ở trong lồng ngực rộng rãi ấm áp ấy lặng lẽ rơi nước mắt, còn đem đầu cọ cọ vài cái, đem hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng hắn. Người đàn ông này, cậu nhất định không buông tay một lần nào nữa.

Bên ngoài, Trần Minh Hạo đem cánh cửa phòng bệnh đóng chặt lại, cùng bóng lưng cô độc rời khỏi hành lang bệnh viện.

Chap 10: Chia tay

Ngô Diệc Phàm trở về nhà liền lập tức gọi Mạc Hân vào thư phòng.

Nhìn vẻ mặt đã lạnh càng thêm lạnh của Ngô Diệc Phàm , Mạc Hân cũng đã đoán ra được là tình huống gì, trong lòng không khỏi chửi rủa Hoàng Tử Thao. Nhất định là cậu ta.

Mạc Hân vẫn cố giả vờ như không biết gì, tươi cười hướng Ngô Diệc Phàm nói chuyện – " Anh đã ăn tối chưa? Để em dọn cơm nhé?"

Ngô Diệc Phàm vẫn luôn quay lưng lại với cô ta, giờ vì cảm thấy không thể nghe nổi mà quay người lại – " Cô vẫn luôn không thành thật như vậy." – Hắn hơi nheo mắt nhìn Mạc Hân, giọng nói vẫn nhàn nhạt như vậy – " Cô đã nói gì với Hoàng Tử Thao?"

" Bây giờ anh đang chất vấn em sao? Chẳng phải lúc này người đặt ra câu hỏi phải là em mới đúng!" – Mạc Hân cô thật sự không hiểu nổi, vì sao ngay cả chuyện này cô cũng bị Ngô Diệc Phàm xem thành người không có vị trí – " Phải, em đã biết anh đã ngoại tình... Vậy một người vợ đường đường chính chính như em không thể đi dạy dỗ tình nhân của chồng mình hay sao? Như vậy là sai sao?"

" Phải, cô hoàn toàn không có tư cách." – Người phụ nữ này vốn từ trước đến nay cái gì là danh phận đều là thứ hữu danh vô thực.

Mạc Hân không tin nổi nhìn Ngô Diệc Phàm , quả thật vì đau xót mà rơi nước mắt – " Anh đây là không những không giải thích lấy một lời, thậm chí còn không cho rằng mình có lỗi với vợ con sao?"

" Vợ con?" – Ngô Diệc Phàm giống như vừa nghe được truyện cười, hơi nhếch môi tạo ý cười, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu tối – " Người phụ nữ như cô vì sao có thể vô sỉ như vậy?!"

" Ý anh là gì?"

" Được vậy để tôi nói cho cô nghe..." – Hắn đưa một tay đút vào túi quần, chậm dãi bước về phía Mạc Hân, hắn tiến một bước cô ta lùi một bước, mỗi bước đi đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm – " Cô vẫn luôn nói cô là vợ của Ngô Diệc Phàm tôi, vậy cô đã bao giờ làm tròn bổn phận của một người vợ chưa? Ngay cả đụng vào cô còn không thể... vậy thứ danh phận đấy không phải chỉ là vô nghĩa thôi sao?"

Ngay cả chạm đến cũng không được... đó cũng chính là điểm yếu của Mạc Hân, bị hắn vạch trần như vậy chính là một nhát dao đâm vào vết thương của cô ta.

Từ trước đến nay Ngô Diệc Phàm vẫn im lặng không nói, nhưng hắn đều hiểu hết tất cả. Từ khi kết hôn cho tới giờ, Ngô Diệc Phàm vẫn chưa đụng đến Mạc Hân bất kì một lần nào. Ban đầu hắn cảm thấy rất chán ghét nhìn thấy cô ta liền tránh xa, nhưng một lần hắn hơi say nhìn thấy cô ta nháo loạn liền muốn dạy dỗ, dọa cho cô ta một phen, nhưng cũng chính lúc ấy hắn phát hiện cô ta không thể cùng hắn thân mật. Ấy vậy mà, sau một năm kết hôn không chung chăn gối với chồng mà lại có con. Hắn vẫn giữ im lặng, xem như để cô ta tự biết mà lui, nhưng căn bản đây chính là loại người không biết xấu hổ.

Cho đến khi đã ép cô ta vào tường, ý cười trên mặt Ngô Diệc Phàm cũng vụt tắt, lạnh giọng nói – " Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám đụng đến Hoàng Tử Thao, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên."

Hắn rời đi, Mạc Hân giống như cạn kiệt sức lực mà ngã xuống, nước mắt cũng rơi lã chã, nhưng vẫn chứa đầy thù hận. Cô ta, sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

.

.

.

.

.

Mấy ngày nay Ngô Diệc Phàm không ở công ty giải quyết công việc thì chính là ở bệnh viện chăm sóc Hoàng Tử Thao. Quan hệ của hai người trở nên rất tốt, chuyển biến của Hoàng Tử Thao cũng không tệ. Sau 3 ngày ở bệnh viện theo dõi thì cậu đã có thể xuất viện.

Ngô Diệc Phàm cả ngày hôm nay cắm mặt ở công ty, Hoàng Tử Thao cáo bệnh ở nhà nghỉ phép lại chơi đến vui vẻ. Cậu còn hẹn hắn tối nay sẽ đích thân xuống bếp nấu cho hắn một bữa cơm, xem như làm tiệc mừng cậu ra viện luôn.

7h tối, trên bàn ăn đã bày đủ một bàn 5 món 1 canh. Hoàng Tử Thao nhìn vào liền nổi lên ý tự mãn. Lúc này cậu mới đem tạp dề tháo ra, tùy ý đi ra phòng khách muốn mở TV. Bất ngờ đồng thời cả chuông cửa và điện thoại đều vang lên.

Giờ này căn bản sẽ không có ai gọi cửa tìm cậu, hơn nữa cậu là người không quan hệ rộng dãi. Danh sách người thân quen ngoài Trần Minh Hạo còn chưa bao giờ đến nhà, Mộc Thiên Di nếu đến sẽ gọi điện báo trước thì chỉ còn Ngô Diệc Phàm . Bởi vậy cậu còn đang suy nghĩ người này lại muốn bày trò gì.

Cậu vừa nhấn nút nghe điện thoại vừa ra mở cửa, gương mặt không dấu nổi sự vui vẻ mà cười thật tươi, trên miệng cũng đã bật ra tên hắn... nhưng nụ cười của cậu đột nhiên vỡ vụn kèm theo sự ngạc nhiên.

Bên trong điện thoại, giọng nói ôn nhu của Ngô Diệc Phàm bình ổn vang lên bên tai Hoàng Tử Thao – " Tiểu Thao, hiện tại công ty anh đột nhiên có vấn đề cần họp gấp nên có lẽ anh sẽ về muộn, em cứ ăn cơm trước đi, anh xin lỗi."

Hoàng Tử Thao hơi im lặng một chút, lấy lại vẻ bình ổn để trả lời – " Được, em biết rồi."

Rất nhanh cậu tắt điện thoại đi, ngước mắt nhìn hai người mặc vest đen cao to trước mặt – " Các anh tìm ai?"

Một người đàn ông trong số đó nói chuyện với Hoàng Tử Thao – " Cậu Hoàng Tử Thao, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp cậu."

Trong lòng Hoàng Tử Thao thầm đánh giá tình huống lúc này. Cậu có lẽ chỉ có thể đi theo bọn họ. Chỉ là vị lão gia trong lời của người này rốt cuộc là ai? Lại thần thần bí bí muốn tìm cậu nói chuyện. Xét thấy ở chỗ này bọn họ không thể tùy tiện làm loạn, Hoàng Tử Thao liền đồng ý đi theo.

Hai người đàn ông dẫn Hoàng Tử Thao đến chỗ gần khu chung cư của cậu, một vị trí ít người qua lại đã có một chiếc ô tô hạng sang đậu ở đấy. Người đàn ông vừa nói nói chuyện với cậu lại gần chiếc xe gõ cửa kính đằng sau, bọn họ nói chuyện rất nhanh liền mời Hoàng Tử Thao lên xe.

Bên trong đã có người ngồi đợi, Hoàng Tử Thao nhìn kĩ một chút liền phát hiện, đây chính là cha của Ngô Diệc Phàm ... Ngô Thế Hải.

Mà Ngô Thế Hải cũng rất kín đáo đánh giá Hoàng Tử Thao, ánh mắt sau cặp kính lão hoàn toàn không nói lên được điều gì.

" Cậu là Hoàng Tử Thao?" – Ngô Thế Hải dùng giọng trầm ổn, lại mang theo nét đĩnh đạc của người tuổi trung niên.

Hoàng Tử Thao ở trong lòng đã náo lên một trận, thật sự rất hồi hộp mà cũng rất lo lắng. Một khi vị trưởng bối Ngô gia này đến tìn cậu chắc chắn là điều chẳng lành. Hơn nữa cậu là luật sư, cũng rất biết nhìn người đoán tâm ý. Cậu vẫn giữ nét bình tĩnh bên ngoài để nói chuyện " Phải, chủ tịch Ngô tìm tôi là có chuyện gì?"

" Xem ra cậu đã biết rõ tôi là ai. Cậu là người thông minh, vậy tôi sẽ không vòng vo nữa..." – Ngô Thế Hải hơi dừng một chút, chất giọng âm trầm lại khiến cho người ta không thể tùy tiện làm càn – " Ngô gia từ trước đến này đã tồn tại biết bao nhiêu đời, cho dù là sự nghiệp hay danh của Ngô gia đều không thể dễ dàng bị tổn hại... Vậy mà cậu lại khiến Diệc Phàm dẫm vào một vết nhơ, điều này không thể chấp nhận được."

Hoàng Tử Thao hơi nhắm mắt lại, đối với chuyện tình cảm của cậu và Ngô Diệc Phàm , chắc chắn không thể dễ dàng vượt qua, bị sỉ nhục lại càng là chuyện khó tránh nhất – " Vậy bây giờ, ngài muốn tôi chia tay Diệc Phàm".

" Không sai, tôi đã nói cậu là người thông minh, hãy hành xử theo cách của người thông minh."

" Nếu tôi không đồng ý thì sao?" – Lần này, Hoàng Tử Thao đưa mắt nhìn thẳng vào cha Ngô Diệc Phàm , cậu thật sự không muốn buông tay dễ dàng như lần trước nữa.

" Nếu cậu còn có sự lựa chọn... vậy thì những người xung quanh cậu, kể cả Diệc Phàm cũng không có sự lựa chọn." – Ngô Thế Hải hơi nheo mắt đón nhận ánh nhìn của Hoàng Tử THAO, ông cảm nhận được rõ ràng ý chí và sức mạnh của thiếu niên này, đáng tiếc người tài lại không đặt đúng chỗ – " Chỉ cần cậu nhanh chóng từ bỏ con trai tôi, Ngô gia nhất định không bạc đãi cậu... Còn nếu không, bản thân Diệc Phàm sẽ gặp khó khăn lớn trong sự nghiệp, cũng có thể trở thành vật cản đường của nó, còn công ty luật kia, tôi không dám chắc tương lai sẽ vượt qua khổ nạn dễ dàng."

Đây chính là uy hiếp. Quả nhiên là người đứng đầu Ngô gia. Xưa nay người ta vẫn luôn đồn về tác phong của Ngô Thế Hải một thời làm mưa làm gió trên thường trường, đánh đâu trúng đó. Hiện tại ông ta dùng chính Ngô Diệc Phàm cũng chính là điểm yếu của Hoàng Tử Thao để cảnh tỉnh cậu, hơn nữa còn đem Trần Phú ra để uy hiếp. Hoàng Tử Thao biết người này nói được sẽ làm được, cậu thực sự không có quyền lựa chọn.

Cậu hơi ngồi thẳng lại, đem mọi biểu tình dấu đi – " Xem ra Ngô gia các người đều thích đem tiền tài ra để đổi lấy Ngô Diệc Phàm ." – Cậu hơi cười, thoải mái nói một câu – " Với tôi bao nhiên cũng không đủ... Chủ tịch Ngô không cần lo lắng nữa, tôi sẽ rời đi."

Nói xong, Hoàng Tử Thao liền đẩy cửa xe bước ra, lập tức rời đi không ngoảnh lại. Trên xe Ngô Thế Hải liền trở nên thâm trầm. Ông ta đột nhiên có suy nghĩ xem trọng Hoàng Tử Thao. Một câu nói " Với tôi bao nhiêu cũng không đủ" có nghĩa là cậu thật sự rất yêu con trai ông ta, cho dù dùng cả tài sản của Ngô gia cũng không thể đánh đổi. Ông cũng có thể chắc chắn một câu " Tôi sẽ rời đi" không chỉ là bây giờ mà chính là cả mối quan hệ của hai người.

Hoàng Tử Thao đẩy chậm bước đi vốn rất nhanh, lấy điện thoại nhắn tin cho Ngô Diệc Phàm hôm nay không cần đến, cậu có việc phải làm.

Hóa ra, cậu thật sự phải từ bỏ mối quan hệ này... Cho dù cậu muốn mạnh mẽ thì sao? Cuối cùng vẫn là bại trước ý trời. Bản thân đột nhiên cảm thấy đau đến không thể thở nổi, thiếu điều đem cả người ngã xuống mà gào khóc.

Trở về nhà, nhìn bàn ăn đã nguội lạnh, tâm không khỏi trùng xuống thêm một bậc. Cậu thật sự phải từ bỏ để đón nhận niềm cô quanh này sao?

.

.

.

.

.

" Thiên Hạo, anh nhất định phải giúp em."

Một tuần, là một tuần Hoàng Tử Thao đều lấy lý do công việc để tránh mặt Ngô Diệc Phàm . Nếu giống như lần trước khẳng định Ngô Diệc Phàm sẽ không đồng ý chia tay cậu. Hắn sẽ không dễ dàng đồng ý chia tay... trừ khi là cậu phản bội hắn.

Hiện tại Trần Minh Hạo đã biết rõ mối quan hệ của hai người, anh cái gì cũng không nói rõ, ngay cả thể hiện ra cũng không để cho cậu biết. Hiện tại thấy cậu đau lòng như vậy, còn liên tục bị người của Ngô gia tìm đến liền không thể để yên... Hoặc có thể là xuất phát từ sự ích kỉ của anh cũng được.

Ngô Diệc Phàm tan làm liền tìm đến nhà Tử Thao, là Mộc Thiên Di nói cho hắn biết hôm nay cậu nhất định có mặt ở nhà.

Hắn mở cửa nhà liền tìm cậu ngay lập tức. Đằng sau cánh cửa phòng quen thuộc... thật không thể ngờ được lại đang diễn ra một cảnh tượng khiến hắn không thể thở nổi...

Trên giường lớn có hai thân thể quấn quýt lấy nhau. Trần Minh Hạo ở trên, mà người dưới thân lại chính là Hoàng Tử Thao. Hai người hàng khuy áo đều đã mở ra, Trần Minh Hạo còn đang cúi đầu vào cổ Hoàng Tử Thao, mà cậu lại rất thân thiết ôm lấy cổ hắn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Hoàng Tử Thao đưa mắt lên nhìn Ngô Diệc Phàm , đôi mắt ngập nước mắt kia lại bị Ngô Diệc Phàm nhìn thành đôi mắt chứa đầy dục vọng.

Cả Trần Minh Hạo và Hoàng Tử Thao bình tĩnh xuống giường, bước đến trước mặt Ngô Diệc Phàm .

Hoàng Tử Thao có chút không thể đối mặt với hắn, đem cả người cố gắng nấp sau Trần Minh Hạo.

Ngô Diệc Phàm cho đến bây giờ vẫn không thể tin nổi chuyện này, hắn đưa mắt tìm kiếm ánh mắt Hoàng Tử Thao, cố gắng tìm dù chỉ là một chút hi vọng thay đổi cục diện. Bạn đầu và hy vọng, tiếp theo sẽ là tức giận.

Hai mắt Ngô Diệc Phàm đỏ ngầu, cao giọng nói – " Hai người... đây rốt cuộc là chuyện gì?"

" Ngô Diệc Phàm ... xin lỗi." – Hoàng Tử Thao hơi nhắm mắt, cố gắng không để bật khóc lúc này.

" Em nói xin lỗi là sao? Hoàng Tử Thao em nói rõ cho anh." – Ngô Diệc Phàm gào lên, hắn muốn bước đến chỗ cậu liền bị Trần Minh Hạo ngăn lại.

Lúc này cái gì gọi là tức giận đều rất cần được bộc phát. Ngô Diệc Phàm đem tất cả sức lực dồn vào nắm đấm vung lên mặt Trần Minh Hạo khiến anh ngã xuống.

" Minh Hạo!" – Hoàng Tử Thao hốt hoảng vội đỡ Trần Minh Hạo lên, vì cảm giác thống khổ đến tận cùng mà rơi nước mắt.

Ngô Diệc Phàm nhìn bộ dáng hai người như vậy liền giận hóa thành cười – " Tử Thao, em đây là đang đau lòng cho hắn sao?"

Hoàng Tử Thao vẫn như cũ giữ im lặng, Trần Minh Hạo đứng thẳng dậy liền nói với Ngô Diệc Phàm – " Tiểu Thao hiện tại đã không còn lý do ở lại bên cạnh anh, vậy nên anh hãy từ bỏ đi."

" Từ bỏ? Anh có tư cách gì mà nói tôi phải từ bỏ cậu ấy?"

Ngô Diệc Phàm đem ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Trần Minh Hạo, hắn lúc này lại muốn đấm anh ta một lần nữa. Cho đến khi vung nắm đấm lên, bất ngờ Hoàng Tử Thao lại chen vài chắn cho Trần Minh Hạo, như vậy một cú đấm với sức lực không hề nhỏ hoàn toàn rơi trên mặt cậu.

" Tiểu Thao." – Trần Minh Hạo hốt hoảng đỡ lấy cậu từ đằng sau.

Hoàng Tử Thao không chịu nỗi mà lảo đảo về sau, nếu không phải có Trần Minh Hạo thì cậu đã ngã xuống rồi.

Đem bàn tay mình khó khăn thu lại, Ngô Diệc Phàm vô cùng bất ngờ khi Hoàng Tử Thao đột nhiên đứng vào vị trí đó. Nhìn vết máu chảy ra từ miệng cậu, hắn vừa lo lắng vừa đau lòng.

" Tiểu Thao, anh..."

" Đủ rồi!" – Hoàng Tử Thao chặn lời hắn, đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng, lạnh lùng nhìn hắn – " Cú đấm này của anh xem như cắt đứt mối quan hệ giữa chúng ta... Ngô Diệc Phàm , chúng ta chia tay đi."

Cuối cùng, vẫn là chia tay.

Nhìn theo bóng lưng Ngô Diệc Phàm rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Hoàng Tử Thao liền theo bức tường sau lưng mà từ từ trượt xuống. Giống như một tiểu hài tử vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng trân quý, không bận tâm bất kì điều gì, khóc đến thương tâm.

" Tiểu Thao..." – Trần Minh Hạo ngồi xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang đua nhau trào ra.

" Em đau... đau lắm..."

Cậu cứ như vậy từ bỏ anh, người mà cậu yêu thương nhất trên cuộc đời này. Bọn họ đã hứa cùng nhau đi đến tận cùng, cùng nhau mạnh mẽ vượt qua tất cả. Cậu đã nghĩ bản thân sẽ làm được... nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc.

Hoàng Tử Thao, không muốn nhìn thấy bất kì ai vì cậu mà chịu tổn thương. Cho dù đó là vì sự ích kỉ của cậu, hoặc là hèn nhát, miễn người cậu yêu thương có thể bình an liền nguyện dùng một đời để đánh đổi.

END CHAP 6-10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro