3. Yêu em, sẽ luôn yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh yêu em vì em thật hoàn hảo. Sau đó anh nhận ra em chẳng hoàn hảo nữa, và anh lại còn yêu em nhiều hơn

|Angelita Lim|

.
.
.


Lúc đầu, tôi chỉ muốn vẽ em như một đối tượng nghệ thuật. Tôi muốn bắt lấy vẻ đẹp của em, vẻ đẹp của ánh mắt, của nụ cười, của mái tóc, của làn da. Tôi muốn lưu giữ em trong tranh, để mãi mãi được ngắm nhìn.

Nhưng càng vẽ, tôi càng bị em cuốn hút. Tôi bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ bé, những điều mà trước đây tôi không hề để ý. Tôi thấy em có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt biết cười, biết buồn, biết giận, biết yêu. Tôi thấy em có một nụ cười rất tươi, nụ cười có thể sưởi ấm cả trái tim tôi. Tôi thấy em có một mái tóc rất mềm mại, mái tóc có thể khiến tôi muốn chạm vào. Tôi thấy em có một làn da rất mịn màng, làn da khiến tôi muốn vuốt ve.

"Em luôn đẹp như vậy trong mắt tôi"

Đó là lời tỏ tình mà tôi nói với em....

Em thoáng ngẩn ngơ sau đó em làm như chẳng hiểu ý của tôi. Nhưng tôi biết, em hiểu. Em chỉ đang cố giấu đi cảm xúc của mình. Em đặt bức chân dung tôi vẽ vào balo, mỉm cười chào tạm biệt và đi về.

Tôi đứng nhìn theo bóng lưng em khuất dần sau hàng cây, em như một cánh bướm rực rỡ đang bay xa dần khỏi tầm tay tôi. Tôi không biết em nghĩ gì về lời tỏ tình của tôi.

Liệu em có coi đó là một lời khen sáo rỗng, hay là một trò đùa của kẻ si tình?

Một tháng sau đó, tôi chẳng thể gặp được em. Điện thoại em vẫn luôn tắt máy, đến hộp đêm thì đồng nghiệp nói rằng em đã nghỉ việc. Tôi điên cuồng đặt đồ ăn khuya, chỉ mong người giao hàng sẽ là em.

Thế nhưng sự hụt hẫng của tôi ngày càng lớn dần, khi người xa lạ đến nhấn chuông cửa, mà không phải em.

Tôi không biết nhà em ở đâu, không biết em đang làm gì, không biết em có còn nhớ đến tôi hay không. Tôi muốn gặp em một lần nữa, để giải thích rằng tôi nghiêm túc với tình cảm của mình.

Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm em, nhưng không thể tìm thấy em ở bất cứ đâu. Tôi bắt đầu tuyệt vọng, cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.

Có lẽ ông trời đã nghe lời khẩn cầu của tôi, hoặc thương xót cho mảnh tình si này mà để tôi gặp lại em.

Ngày đó, tôi vẫn đặt đồ ăn khuya như thường lệ. Tôi ngồi một mình trong căn phòng tối om, nhìn ra ngoài cửa sổ, mong ngóng một điều gì đó. Khi nghe tiếng chuông cửa, tôi vội vàng chạy ra, nhưng rồi lại dừng lại, đứng im, không biết nên mở cửa hay không. Tôi sợ rằng sẽ thất vọng, sợ rằng người ngoài kia chẳng phải em.

Tôi đứng sững người, tim đập loạn nhịp khi thấy em đứng trước mặt.

Arda bé nhỏ của tôi.....

Em gầy gò, đôi mắt to tròn vốn có của em nay hốc hác, vô hồn. Khuôn mặt em xanh xao, hốc hác, trông như người ốm lâu ngày. Em mặc chiếc áo khoác mỏng manh, đôi tay run rẩy.

"Anh Toni, xin hãy cứu em"

Giọng nói của em như thể sụp đổ,
nghẹn ngào, run rẩy, như tiếng khóc của một đứa trẻ lạc trong rừng đêm, như tiếng khóc của một linh hồn đang chết dần chết mòn.

Em như một con chim nhỏ bị mắc kẹt trong chiếc lồng tối tăm, đang vẫy cánh cầu xin được giải thoát. Em cầu xin tôi cứu lấy em khỏi những tiêu cực đang muốn đẩy em vào bóng tối, cứu em khỏi những vết thương do chính bàn tay mình gây ra, cứu em khỏi những ánh mắt nhìn em như một kẻ tội đồ.

Em xin tôi hãy giúp em sống, em nói em còn nhỏ, em vẫn muốn tiếp tục tồn tại, thế nhưng tâm trí em đang gào thét, nó muốn em chết đi, chết đi, chết đi.

Tôi nhìn em, ánh mắt em tràn đầy sự tuyệt vọng và đau đớn. Tôi biết rằng em đang ở trong một tình trạng rất nguy hiểm, nhưng tôi không biết phải làm gì.

Nhưng tôi biết, tôi sẽ không để em chết, không để em rời xa tôi theo cách cực đoan như vậy.

"Đừng sợ", tôi nắm lấy tay em, " Anh luôn luôn ở đây với em, anh tuyệt đối không rời bỏ em"

Em không nói gì, chỉ im lặng nắm lấy tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trong đôi tay em.

"Em hãy kể cho anh nghe," tôi nói, "Em đang gặp phải chuyện gì?"

Cậu bé nhỏ từng sống trong nhung lụa, nhưng biến cố ập đến khiến gia đình em tan vỡ. Bố em làm ăn thua lỗ, bị tai nạn giao thông liệt nửa người. Mẹ em bán hết tài sản để lo viện phí, nhưng bác sĩ nói rằng bố em sẽ phải nằm liệt giường suốt đời.

Và rồi, mẹ em rời đi với tờ giấy ly hôn ký sẵn tên mẹ trên bàn.

Sau ngày mẹ em rời đi, bố em trở nên trầm cảm và suy sụp. Ông không còn muốn nói chuyện với ai, thậm chí là em. Ông chỉ nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức tường. Em cố gắng hết sức để động viên bố, nhưng ông vẫn không có phản ứng gì.

Em buộc phải nghỉ học để đi làm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của hai bố con. Từ rửa bát, phục vụ hộp đêm đến giao đồ ăn đêm khuya em đều làm. Chỉ mong sao có thể kiếm được nhiều tiền để chăm sóc bố tốt hơn.

Vào cái ngày tôi tỏ tình với em, em mang tâm trạng ngổn ngang về nhà thì phát hiện nhiều người quây nhà quanh em.

Bố em tự tử, ông để lại một bức thư cho em nói rằng ông đã làm khổ em rất nhiều, ông nói vì ông mà em phải nghỉ học, vì ông mà em vào đời ở tuổi 15 để kiếm tiền, ông bảo ông thấy nhục nhã và uất hận. Ông nói ông yêu em rất nhiều, và ông rời khỏi thế gian này chính là giải thoát cho em, cũng là giải thoát cho bản thân ông.

Tôi ôm em vào lòng, nghẹn ngào. Tôi muốn nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ biết im lặng, ôm em thật chặt.

"Nghe này Arda của anh"

Đôi mắt em trực trào nước mắt ngẩng lên nhìn tôi.

"Anh yêu em, bố em cũng yêu em. Anh không hiểu hết được những đau khổ em trải qua, nhưng anh muốn em biết rằng anh luôn ở bên em. Bố em không có lỗi, em càng không có lỗi. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau"

Em ôm chặt lấy tôi, nức nở.

Tôi khẽ thì thầm vào tai em:

"Anh yêu em, Arda bé nhỏ"

Em ngước lên nhìn tôi, và tôi thấy trong mắt em ánh lên niềm tin và hy vọng.

Chúng tôi cứ thế đứng ôm nhau trong im lặng, cho đến khi những cơn gió mùa đông thổi qua, xua tan đi những giọt nước mắt cuối cùng của em.

Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu yêu em. Tình yêu ấy đến với tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên, như một làn gió mùa xuân. Tôi yêu em, yêu từng đường nét trên khuôn mặt em, yêu từng cử chỉ, từng lời nói của em.

Tôi muốn bảo vệ em khỏi mọi thứ có thể làm tổn thương em. Tôi muốn là người ở bên em khi em vui, khi em buồn, khi em thành công, khi em thất bại. Tôi muốn là người chia sẻ mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của em.

Tôi yêu em, hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.

Tôi yêu em, bằng cả trái tim mình, bằng cả tâm hồn mình.

Tôi yêu em, sẽ luôn yêu em.

Tôi yêu em, và đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro