Chap 16 : Từ bỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua , Thiên Tỉ vừa bước qua tuổi 27 , cậu đã ở bên cạnh anh được 10 năm. Mười năm này , cậu vẫn từng ngày cố gắng bồi đắp tình cảm với anh , vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để được gần gũi anh hơn , có lẽ , anh cũng bắt đầu dần chấp nhận cậu. Đêm nay là giao thừa , Thiên Tỉ nhàn rỗi liền đi mua sắm đồ tết. Mua một ít pháo , một ít rượu vang , cậu chợt bị thu hút bởi chiếc áo da trong cửa hàng quần áo.
- Chị ơi , cho em xem cái áo kia. Thiên Tỉ lễ phép hỏi chị nhân viên
- À , vâng...là..là kiểu này ạ. Chị nhân viên giật mình lấy áo cho cậu. Lần đầu tiên chị mới thấy một nam nhân đẹp như vậy , khí chất thanh nhã , gương mặt hút hồn bởi mắt hổ phách cùng nụ cười mỉm lộ đồng điếu. Thật quá là soái đi
Thiên Tỉ nhìn áo một lượt , còn nhớ lần anh đi làm nhiệm vụ trước , để hủy đi chip điện tử , sau khi cho phát nổ cả tòa biệt thự , áo của anh cũng vùi trong đống lửa đó. Cậu biết , Vương Tuấn Khải thật sự rất yêu thích chiếc áo da đó nên lần này khi mới vừa nhìn thấy chiếc áo da này , cậu nghĩ ngay đến dáng vẻ yêu thích của anh. Vương Tuấn Khải thân hình vô cùng chuẩn , chắc chắn mặc áo này rấy đẹp , da đen dài mang vẻ huyền bí , giống như chính con người anh vậy.
- Gói cho tôi cái này , cảm ơn.
Ra khỏi cửa hàng , Thiên Tỉ chuẩn bị về Hắc Sát.
- Xin hãy tha cho tôi , chúng tôi nhất định sẽ trả nợ cho các người. Một đôi vợ chồng đang quỳ xuống van lạy đám người đòi nợ kia.
- Lần này đã là lần thứ mấy , hôm nay nếu tụi mày không trả tiền cho chúng tao , vậy thì nộp cái mạng chó ra đây. Nói rồi , bọn chúng bắt đầu đánh đập hai người kia.
- Dừng lại , dừng lại. Các ngươi có biết ta là ai không ? Ta chính là bố của Vương Tuấn Khải có biết không , là Vương Tuấn Khải đấy. Người đàn ông vừa né đòn vừa gào lên.
Thiên Tỉ chợt dừng bước , người đàn ông này đang nói đến ai chứ
- Dừng lại. Thiên Tỉ tiến lại phía lũ đòi nợ
- Này thằng nhãi , đây không phải chuyện của mày. Một tên trong đám đó lên tiếng.
Thiên Tỉ nhếch miệng , lách người một cái , tên vừa lên tiếng liền kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống. Nhìn thấy thế , những tên còn lại đều sợ hãi mà chạy chối chết.
- Cảm ơn cậu , cảm ơn. Người đàn bà lúc này mới lên tiếng.
- Không có gì. Này chú , chú vừa nói đến Vương Tuấn Khải , là Vương Tuấn Khạ này sao. Thiên Tỉ vừa quay qua hỏi người đàn ông vừa đưa ông ta xem hình của Tuấn Khải bằng điện thoại của cậu
- Chính là nó , chúng tôi là ba mẹ của nó.
Thiên Tỉ nhìn hai người họ , suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa hai người họ về Hắc Sát. Về đến tổng bộ , Thiên Tỉ liền đưa hai người họ vào phòng của Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải lúc này vừa mới từ phòng tập súng trở về đang chuẩn bị tắm rửa , chợt thấy Thiên Tỉ tiến vào. Cả ngày nay không nhìn thấy cậu , hắn cũng có chút nhớ cậu rồi. Vương Tuấn Khải đang mỉm cười nhìn cậu thì thấy hai người theo sau cậu nãy giờ , bất chợt mặt hắn đanh lại
- Tiểu Khải , vừa nãy em có gặp hai người này , họ nói họ là ba mẹ anh. Em cảm thấy kì lạ nên mới dẫn họ về , em sợ họ lại lừa đảo rồi rêu rao khắp nơi họ là người thân của anh thì không tốt.
- Ai nói đây là người thân của tôi ? Tôi không có ai thân thích hết. Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhả từng chữ.
- Khải nhi , chúng ta sai rồi , con tha thứ cho chúng ta được không ? Mẹ hắn lên tiếng
- Tha thứ ? Không bao giờ. Nói rồi , Vương Tuấn Khải bỏ vào phòng tắm.
Thiên Tỉ quan sát tình hình nãy giờ thì biết chắc rằng hai người này không lừa cậu , vì vậy cậu sắp xếp cho họ ở phòng cũ của cậu. Đêm nay là đêm giao thừa , cậu không muốn điều gì không hay xảy ra.
11h45' p.m tại Hắc Sát
- Tại sao mấy người còn ở đây ? Mau cút đi , nơi đây không phải nhà của các người. Vương Tuấn Khải lãnh khốc nhìn về phía ba mẹ hắn
- Tiểu Khải , cha mẹ biết sai rồi , bao nhiêu năm nay cha mẹ sống trong ân hận , xin con hãy tha thứ
- Sống trong ân hận mà ngày nào cũng cờ bạc ngập đầu sao ? Các người ân hận tốt thật. Vương Tuấn Khải khinh thường nói
- Tiểu Khải , Mỹ Kì năm đó là do bất cẩn mới gặp phải bất hạnh. Không phải lỗi của chúng ta.
- Bất hạnh ? Các người muốn bất hạnh như thế sao ? Vương Tuấn Khải mất bình tĩnh gào lên.
Thiên Tỉ thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng giải vây
- Tiểu Khải , bình tĩnh. Hai bác , có thể nói cho cháu biết chuyện năm xưa không ?
- Thiên Tỉ , năm xưa là do chúng tôi ham mê cờ bạc , thua lỗ quá nhiều nên phải bỏ trốn. Kì thực chúng tôi không chỉ có mình Khải nhi mà còn có một đứa con gái , là em gái Khải nhi tên Mĩ Kì. Khi đó bọn đòi nợ đến đuổi riết , chúng tôi đã nhờ hàng xóm nhắn con bé mau trốn ra ngoài , Khải nhi thì ở trường học nên không sao. Nhưng con bé lại cứng đầu đợi anh nó , khi bọn đòi nợ đến không thấy chúng tôi nên đã...đã
- IM MIỆNG ! Các người không có tư cách nhắc đến con bé , còn nói thêm nữa , có tin tôi bóp cò không. Vương Tuấn Khải phẫn nộ hướng súng về phía ba mẹ mình
Thiên Tỉ thấy vậy liền nhanh nghĩ cách hòa hoãn không khí
- Tiểu Khải , anh bình tĩnh , họ không phải đã hối lỗi rồi sao , anh ngồi xuống nghe họ nói được không ?
- Tôi không muốn nghe họ nói gì hết
- Tiểu Khải...
- Khải nhi , là do Mĩ Kì nó..
* cạch * tiếng súng nên lòng. Thiên Tỉ hốt hoảng
- Tiểu Khải , anh nghe em nói..
- Im đi. Nếu cậu còn nói thêm câu nào cho họ nữa , tôi không đảm bảo cậu sẽ an toàn đâu
- Nhưng Tiểu Khải , họ là ba mẹ anh
- Họ không phải ba mẹ tôi
- Họ chính là ba mẹ anh , anh không thể...
* pằng *
To be cont :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro