Chap 16 : Từ bỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ nhìn xuống cánh tay mình , nơi đó đang chảy máu , là máu từ viên đạn mà khẩu súng trên tay anh bay tới. Thiên Tỉ thầm nghĩ , anh chỉ là quá mức tức giận thôi
- Tiểu Khải , hãy nghe em nói , họ...
- CÂM MỒM . Dịch Dương Thiên Tỉ , cậu nghĩ cậu là ai mà xen vào việc của tôi. Hôm nay Vương Tuấn Khải tôi nói cho cậu biết , cậu , Dịch Dương Thiên Tỉ đối với tôi chỉ là tên nhóc tôi nhặt về , là tên nhóc vì muốn lên giường với tôi mà không từ nguy hiểm. Cậu - chỉ như vậy. Vương Tuấn Khải mắt vằn tia máu , tức giận hướng Thiên Tỉ rống lên.
Thiên Tỉ đầu óc trống rỗng , cánh tay bị thương lúc này cũng không đau bằng nỗi đau nơi lồng ngực trái.
- Em...TIỂU KHẢI , PHÍA SAU.
Thiên Tỉ hét lên rồi nhào về phía trước đẩy Vương Tuấn Khải
* Pằng * viên đạn bay sượt qua tay cậu. Vương Tuấn Khải giật mình khi nghe tiếng súng , khi thấy Thiên Tỉ khụy xuống , hắn lúc này hoàn toàn thanh tỉnh. Súng trên tay xoay một vòng chuẩn xác , chỉ thấy tên ám sát vừa nãy ngã gục xuống. Người của Hắc Sát đang cắm pháo ngoài sân sau chuẩn bị cho giao thừa nghe thấy tiếng súng cũng vội chạy vào trong sảnh.
- Lão đại , có chuyện gì vậy. Đình Tín vội hỏi
- Chào , lão đại của Hắc Sát. Bất chợt , một tên áo đen lạ mặt ngang nhiên tiến vào , theo sau đó là chục tên đô con khác
- Ám dạ ? Vương Nguyên nghi hoặc lên tiếng
- Thật vinh hạnh khi Vương đường chủ nhận ra chúng tôi. Này lão già , làm tốt lắm. Tên cầm đầu vừa trả lời Vương Nguyên vừa quay qua ba mẹ của Tuấn Khải nói.
- Phùng lão đại , việc ngài yêu cầu chúng tôi đã làm rồi , có thể xóa nợ mà tha cho chúng tôi một mạng không ? Ba Vương Tuấn Khải lên tiếng
- Được thôi , hai người có thể đi.
Nghe xong , ba mẹ Tuấn Khải vội vàng chạy ra ngoài
- Vương lão đại , Ám Dạ chúng ta nhận được tiền để lấy mạng của ngươi. Tên cầm đầu lên tiếng
- Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh không. Vương Tuấn Khải dứt lời , súng trong tay đã hướng ngay thái dương của tên cầm đầu , mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc.
Mà tên cầm đầu thân thủ cũng linh hoạt , nhanh chóng đặt súng ngay lồng ngực trái Vương Tuấn Khải. Thấy vậy , các anh em Hắc Sát liền tiến lên xử gọn mấy tên đô con theo cùng , trong sảnh là một trận hỗn chiến mà không hề để ý rằng Lão Nhị của họ đang nằm ở kia. Vương Tuấn Khải tay trái vẫn giữ nguyên vị trí súng , tay phải nhanh nhẹn luồn xuống nơi họng súng đang đặt trước ngược mình bẻ quặt ra đằng sau. Tên cầm đầu thấy vậy liền thả súng , dựa đà của Vương Tuấn Khải mà tung người bật ra sau. Vương Tuấn Khải lại uốn cong người về phía trước , móc chân hướng tên cầm đầu giáng xuống. Tên cầm đầu nhanh nhẹn tránh về sau , hướng Vương Nguyên đang đứng gần đó mà bắt chặt. Vương Tuấn Khải vội dừng động tác
- Vương Tuấn Khải , người anh em của ngươi đang trong tay ta. Muốn hắn sống , thì nộp mạng của ngươi ra đây.
Vương Tuấn Khải tức giận nắm chặt tay , sau đó liền quăng súng về phía trước , đầu tính toán cách cứu Vương Nguyên. Thấy Vương Tuấn Khải chịu thỏa hiệp , tên cầm đầu liền kéo Vương Nguyên đến phía cây súng , rồi từ đó hướng súng lại gần Tuấn Khải hơn. Như đã tính toán , Vương Tuấn Khải liền tung cước về phía trước khiến tên cầm đầu theo phản xạ buông Vương Nguyên và lùi về sau , chớp cơ hội , Vương Tuấn Khải liền kéo Vương Nguyên ra sau mình. Tên cầm đầu ngay lúc đó liền hướng Vương Tuấn Khải nổ súng , khi viên đạn chuẩn bị ghim vào người Tuấn Khải , một viên đạn từ hướng khác bay ra chặn lại viên đạn kia , đồng thời , viên đạn tiếp theo bay chuẩn xác giữa trán khiến tên cầm đầu chết ngay lập tức. Mọi người đều nhìn về hướng viên đạn vừa rồi , Thiên Tỉ đang đứng đó , một bên tay máu đã khô , một bên cất súng vào đai lưng quần.
- Lão đại , phía bên kia mọi người đã giải quyết bọn Ám Dạ xong rồi , ngươi có sao không ? Nếu ổn , xin phép cho ta về phòng trước. Thiên Tỉ hướng Vương Tuấn Khải báo cáo , sau đó ôm cánh tay bị thương đi về phòng.
- Này lão huynh đệ , có nghe thấy gì không , tên nhóc kia gọi ngươi "lão đại" , lại nói chuyện xa cách như vậy , không phải các ngươi cãi nhau chứ. Vương Nguyên ngạc nhiên lên tiếng. Chuyện Thiên Tỉ có tình cảm với Vương Tuấn Khải cả Hắc Sát đã sớm biết , hơn nữa , họ còn rất ủng hộ quan hệ này. Trước giờ chưa thấy Thiên Tỉ lạnh nhạt với Tuấn Khải như vừa rồi , nhất định là có vấn đề.
Vương Tuấn Khải không trả lời Vương Nguyên mà chỉ chau mày suy nghĩ rồi vội về phòng , hắn lúc này , thật sự muốn ôm cậu , hôn cậu. Mở cửa phòng , thấy Thiên Tỉ đang băng bó tay cho mình , Vương Tuấn Khải đau lòng cùng tự trách tiến lại định băng bó cho cậu
- Lão đại , tôi làm được. Thiên Tỉ lên tiếng
Vương Tuấn Khải không nói gì , chỉ im lặng cầm lấy miếng băng băng tay lại cho cậu , xong xuôi , hắn mới ngẩng đầu nhìn cậu
- Gọi tôi là gì ?
- Lão đại
- Cậu đổi cách xưng hô từ bao giờ vậy ? Gọi Tiểu Khải.
- Tiểu Khải.
Vương Tuấn Khải nghe vậy liền chồm đến hôn Thiên Tỉ , cạy mở hàm răng của cậu rồi dùng lưỡi tinh tế cảm nhận vị ngọt của cậu. Đây chính là lần đầu tiên hắn chủ động với cậu , hắn xác định , hắn muốn cậu. Thiên Tỉ để mặc Tuấn Khải hành động , một mảnh kích tình ngay lập tức diễn ra. Đến cao trào , Vương Tuấn Khải liền mạnh mẽ đem mầm mống của mình gieo vào trong cơ thể cậu. Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm vậy , lúc trước ,dù có làm bao nhiêu lần hắn đều phóng ra ngoài nhưng đêm nay , hắn chợt nhận ra một chyện , và hắn muốn làm như vậy. Xong xuôi , hắn mang Thiên Tỉ xụi lơ đi tắm rửa rồi lại ôm cậu về giường , lúc này đã qua giao thừa rất lâu rồi
- Tiểu Khải , chúc mừng năm mới
- Chúc mừng năm mới
Thiên Tỉ xoay người lùi về vòng tay của Tuấn Khải , nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Đủ rồi , 10 năm đơn phương của cậu nên chấm dứt rồi. Lời nói của anh hôm nay , cậu đã hiểu vị trí của mình trong lòng anh rồi. Đau , có lẽ cậu nên từ bỏ  đoạn tình cảm này rồi , đêm nay , hãy cho cậu được nằm trong vòng tay của anh một đêm nay nữa thôi , ngày mai , cậu sẽ rời khỏi vòng tay này , cậu sẽ sống , cuộc sống không anh
End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro