Chap 32 : Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đón bánh bao tan học , Thiên Tỉ chủ động lên xe yêu cầu Tuấn Khải đưa về nhà. Vương Tuấn Khải cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất trong năm năm chờ đợi của hắn , người hắn yêu chăm sóc hắn, người hắn yêu lo lắng cho hắn, hơn hết , em ấy cho phép hắn cùng đi đón bảo bối của họ , theo như hắn thấy , có lẽ hắn sắp được ôm con trai và " vợ " về nhà rồi. Trên đường về nhà , bánh bao ngồi trong xe líu lô đủ loại chuyện, nào là " A Bạch thật ngốc" , " Tiểu Mai thật là tiểu thư quá thể " , hay là " bánh bao được các cô cho socola"... hai người lớn ngồi im lặng lắng nghe bảo bối của họ đang luyên thuyên , thật hạnh phúc.
Về tới trước nhà Thiên Tỉ , Vương Tuấn Khảo mặc dù rất muốn mặt dày ở lại ăn chực bữa tối nhưng sợ khiến Thiên Tỉ chán ghét mình liền luyến tiếc ôm bánh bao xuống xe rồi chuẩn bị ra về. Thiên Tỉ cầm đồ trên xe xuống thì thấy Vương Tuấn Khải đang lủi thủi đi về chỗ này , nhìn như là chuẩn bị lấy xe ra về , Thiên Tỉ vội hỏi
- Tiểu Khải , anh có việc bận sao ?
- Không có , mọi việc anh đã xử lí hết trong khi em ngủ rồi
- À , vậy , anh có muốn ở lại ăn cơm với ba con tôi không ? Dù sao thì trong nhà cũng dự trữ nhiều đồ ăn. Còn nếu anh không muốn , vậy...
- Muốn , anh rất muốn. Vậy cảm ơn em trước , anh bây giờ có thể vào nhà với bánh bao phải không ? Vương Tuấn Khải vội cắt ngang lời sắp nói của Thiên Tỉ , gì chứ , cơ hội tốt như vậy, chỉ có những thằng ngu mới không biết chộp lấy , mà hắn, ngu năm năm là đủ rồi
Nhìn Vương Tuấn Khải hớn hở chạy vào nhà nô đùa cùng con trai , Thiên Tỉ lắc đầu cười rồi cũng tiến vào trong nhà , đi thẳng vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho hai vị đại ca đang ngồi chơi điện tử ở kia
- Bố, cách mạng thành công rồi sao ? Bánh bao tay lia lịa bấm nút điều khiển trò chơi, miệng cũng không nhịn được mà khẽ nhỏ giọng hỏi bố đẹp trai của mình.
- Cách mạng chưa thành công , vẫn còn đang từng bước kháng chiến.
- Đồng chí bố , trường kì kháng chiến, nhất định thành công , yeah , knock-out , bố thua rồi
- Được rồi , vì để giải phóng cho những tù binh vô tội bị sống trong áp bức của đế chế độc thân , bố nhất định sẽ đưa đế chế hôn nhân lên hàng đầu, được không con trai ?
- Phải thế chứ , bố....
- Tiểu Khải, bánh bao , vào ăn cơm đi. Thiên Tỉ từ trong bếp gọi với ra phía hai đồng chí nào đó đang mải mê bàn kế hoạch tác chiến
- Tới đây. Vương Tuấn Khải nhìn bánh bao nháy mắt một cái rồi cùng nhóc tiến về nhà ăn.
- Bánh bao, phải rửa tay trước khi ăn , cả anh nữa , để bánh bao đưa anh vào rửa tay. Thiên Tỉ vội lên tiếng nhắc nhở bố con nhà này trước khi hai người một lớn một nhỏ chuẩn bị ăn cơm
- Rõ. Cả hai cùng đồng thanh trả lời rồi quay qua nhìn nhau cười tít cả mắt. Thiên Tỉ một bên đứng nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc này mà muốn phì cười.
Vương Tuấn Khải đi theo bánh bao vào nhà tắm vệ sinh tay , sau đó lại cùng bánh bao trở vào phòng ăn bắt đầu san bằng địa hình. Thiên Tỉ nhìn hai bố con nhà này ăn như hổ đói liền chống đũa xem chiến trường bị san bằng của họ. Sau khi ăn no nê , Vương Tuấn Khải nhìn bàn ăn sạch bách liền tự ý thức được bản thân mất mặt như thế nào liền hắng giọng rồi đứng dậy dọn cùng Thiên Tỉ. Thiên Tỉ rửa bát , Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh tráng bát , rồi lại úp bát , cả hai người tuy chả nói với nhau câu nào nhưng mọi việc, mọi hành động đều ăn khớp đến bất ngờ. Rửa bát xong , Vương Tuấn Khải viện cớ vừa rồi ăn cơm hơi no nên ở lại nghỉ ngơi một chút , Thiên Tỉ thấy vậy đã biết tỏng hắn đang viện cớ nhưng cũng chẳng thèm vạch mặt , nhún vai rồi về phòng chuẩn bị tắm rửa.
- Bố à , hay hôm nay bố ở đây luôn đi.
- Chứ con nghĩ sao mà bố lại mặt dày bám ở đây, đương nhiên là đã có kế hoạch hết rồi. Vương Tuấn Khải cười nham hiểm.
- Đồng chí , vì tương lai con em chúng ta..* bộp * * bộp* Bánh bao vừa nói vừa vỗ vai Tuấn Khải ra vẻ thuyết giáo
- Xì , tiểu quỷ , con đừng có ở đó mà xỉa xói bố , cẩn thận không bố cắt tiền tiêu vặt đó
- Ấy, bố đẹp trai tuyệt nhất
- Tiểu tử thối. Vương Tuấn Khải nhìn con trai mình thay đổi thái độ sánh ngang vận tốc ánh sáng liền phì cười.
* Cạch*
- Anh còn chưa về sao. Thiên Tỉ từ nhà tắm đi ra , trên tay vẫn còn cầm khăn lau đầu cho mình hướng mắt hỏi Tuấn Khải
- À , thật ra thì , anh, à , anh, à , à , anh định không về tối nay , tại bánh bao cứ đòi anh ở lại với nhóc , đúng không bánh bao. Vương Tuấn Khải đánh mắt sang con trai " này bảo bối, tiền tiêu vặt "
- Khụ , baba , chú đẹp trai ở đây đêm nay được không baba , con nhớ chú đẹp trai, không muốn chú đẹp trai về đâu. Bánh bao vì tiềm tiêu vặt mà trợn mắt phối hợp
- Được. Anh từ giờ , có thể xem như đây là nhà của anh , bánh bao đã thích anh như vậy , anh cứ tự nhiên. Thiên Tỉ trả lời dứt khoát
- THẬT SAO ??? Hai bố con nào đó nhảy phốc từ trên giường xuống trợn mắt há miệng
- Ừ. Thiên Tỉ nhìn hai phiên bản một lớn một nhỏ này mà muốn ôm bụng cười vật ra sàn , chồng với con trai sao có thể đáng yêu như vậy.
- Cảm ơn em. Nào , đi ngủ. Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ cười mỉm liền phi đến chỗ con trai rồi bay lên giường.
- Khoan !
* Kíttt*
Kẻ nào đó đang phiêu dở liền phanh cái bụp rồi lăn xuống đất
- E hèm , anh phải tắm , cả bánh bao nữa ,hai người phải tắm mới được đi ngủ. Thiên Tỉ lần nữa nhịn cười , thật ngốc.
- RÕ ! Vương Tuấn Khải hồi hồn ôm con trai lao thẳng vào nhà tắm.
- HAHAHAHAHAHAHA...Thiên Tỉ lúc này mới dám ôm bụng cười ngặt nghẽo , xem ra ,việc quyết định ở chung của cậu thật không tệ
End chap.
Còn ai nhớ mị không ? Thôi. K ai nhớ để mị tự thẩm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro