Chap 33 : Vương Tuấn Khải ăn giấm rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Vương Tuấn Khải cùng bánh bao tắm xong ra ngoài liền thấy Thiên Tỉ đang khụy xuống nền nhà , tay ôm chặt lấy bụng của mình , đôi môi trắng bệch.
- TIỂU THIÊN...
- BABA...
Vương Tuấn Khải và bánh bao hốt hoảng chạy lại phía Thiên Tỉ
- Tiểu Thiên, em làm sao vậy, Tiểu Thiên... Vương Tuấn Khải vội ôm Thiên Tỉ lên giường , mà Thiên Tỉ lúc này đã bị cơn đau làm mờ đi ý thức
- Baba , huhu , baba...bánh bao leo lên giường , dùng đôi tay nhỏ bé của mình xoa lên bụng Thiên Tỉ
- Vương Nguyên , có phải lần trước cậu có đưa một tên bác sĩ nào đó về không ? Đúng , bây giờ cậu đưa cậu ta đến nhà Thiên Tỉ cho tôi , nhanh lên. * cạch* Vương Tuấn Khải gọi cho Vương Nguyên xong vội đến mức ném luôn cả điện thoại rồi đến bên Thiên Tỉ
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên...em thấy sao rồi ?
- Nước.....nước , lấy cho tôi...nước nóng. Thiên Tỉ hổn hển nói
- Đợi anh một chút. Vương Tuấn Khải vội chạy xuống nhà ăn rót cho cậu một cốc nước nóng , lại với thêm khăn chườm để chườm cho cậu
- Baba , mau tỉnh, chú đẹp trai mang nước cho baba. Bánh bao vội lay Thiên Tỉ
- Ưm...Thiên Tỉ mơ màng
- Tiểu Thiên, nước...Vương Tuấn Khải vội nâng Thiên Tỉ dậy
- Ưm...Thiên Tỉ mơ hồ thấy có gì đó đưa trước mặt mình
Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đau đến nhăn mặt liền dứt khoát uống một ngụm nước đầy rồi hôn Thiên Tỉ , nhân cơ hội đẩy hết nước nóng trong miệng mình sang cho Thiên Tỉ.
Khoảng năm phút sau khi Vương Tuấn Khải cho Thiên Tỉ uống nước xong , Vương Nguyên cũng đưa bác sĩ đến
- Cậu là bác sĩ ? Mau khám cho em ấy. Vương Tuấn Khải ra mở cửa liền thúc vị bác sĩ kia vào nhà
- Sao lại là anh ? Vị bác sĩ kia ngạc nhiên nhìn Vương Tuấn Khải
- Cái gì mà sao lại là tôi ? Tôi có quen cậu sao ? Mau vào xem cho em ấy. Vương Tuấn Khải cau mày , tên này bị điên hay sao mà trợn mắt nhìn hắn.
- Trong kia ? Em ấy ? Là Thiên Thiên sao ? Mau tránh ra...Vị bác sĩ chợt như nhớ ra điều gì vội đẩy Vương Tuấn Khải ra rồi lao lên phòng Thiên Tỉ
- Chú Hoành...Bánh bao nhìn bác sĩ lao vào phòng liền giật mình , ngay sau đó liền hướng hắn cầu cứu
- Chú Hoành , baba con, oa , huhu , chú Hoành...
- Anh Nam ngoan, không khóc , để chú Hoành xem cho baba con được không ?
- Dạ được. Bánh bao vội nhảy xuống giường nhường chỗ cho bác sĩ.
- Thiên Thiên...Thiên Thiên. Bác sĩ vội vỗ vỗ mặt Thiên Tỉ
- Ưm....là Hoành nhi sao...sao cậu lại...
- Được rồi , để nói sau , giờ cậu cho mình biết , có phải là đau như mấy lần trước không?
- Ưm...
- Còn thuốc chứ?
- Hết...hết rồi...từ....từ tuần trước
- CẬU...mau ngậm thuốc. Bác sĩ vội nhét thuốc vào miệng Thiên Tỉ , sau đó liền thấy cậu đã lơ mơ ngủ rồi.
Cùng lúc đó , ở bên ngoài , Vương Tuấn Khải thấy bánh bao ra ngoài liền ôm con trai vào lòng , bánh bao có thể cảm nhận từng đợt run rẩy của bố đẹp trai
- Bố , bố đừng lo, chú Hoành sẽ chữa khỏi cho baba
- Bảo bối , con biết tên đó sao
- Vâng , chú ấy chính là bạn thân nhất của baba ở Mĩ , chính chú ấy đã giúp baba sinh con ra an toàn đó. Chú ấy là Lưu Chí Hoành , bác sĩ chuyên nghiên cứu những trường hợp như baba đó. Lúc còn ở Mĩ , chú ấy lúc nào cũng chăm sóc chu đáo cho baba và con hết á , chú ấy tốt lắm. Bánh bao liền huyên thuyên đủ thứ.
- Tốt vậy sao ? Bố nên cảm ơn cậu ta rồi
- Không cần thiết , tôi chỉ cần anh chăm sóc tốt cho Thiên Thiên là được , thể trạng cậu ấy không tốt , phải dùng thuốc đều, đây là thuốc của cậu ấy , mỗi ngày hai viên , hết thuốc lại để Vương Nguyên tới lấy , cậu ấy không thể dừng thuốc , nếu không sẽ lại như hôm nay. Lưu Chí Hoành vừa lúc đi ra liền lên tiếng hướng Tuấn Khải dặn dò
- Em ấy rốt cuộc bị làm sao ?
- Tôi nghĩ , hãy để cậu ấy tự nói với anh.
- Được rồi , tôi đưa em về. Vương Nguyên lên tiếng yêu cầu hướng Lưu Chí Hoành.
- Được. Vương Tuấn Khải , nhớ chăm sóc tốt cho cậu ấy, cậu ấy đã vì anh mà hi sinh rất nhiều. Ngày mai tôi sẽ đến xem lại cho cậu ấy.
- Cảm ơn.
- Chú Hoành. Tạm biệt.
- Anh Nam , tạm biệt.
Vương Tuấn Khải đợi Vương Nguyên đưa người ra về liền đóng cửa lại rồi chạy lên phòng
- Tiểu Thiên...đã đỡ chưa. Vương Tuấn Khải vội đỡ Thiên Tỉ dùm bánh bao khi thấy con đang khó khăn đỡ baba ngồi dậy.
- Tốt hơn nhiều rồi , mau đi ngủ , ngày mai anh cùng bánh bao đều phải dậy sớm. Thiên Tỉ mỉm cười trả lời
- Không sao là tốt , anh thật sự rất lo lắng cho em.
- Tôi ổn rồi , mau ngủ đi. Thiên Tỉ ôm bánh bao nằm xuống , dỗ con trai đi ngủ , lần này dọa chết hai người họ rồi.
Vương Tuấn Khải với tay tắt đèn rồi cũng nằm xuống ngay cạnh Thiên Tỉ. Một lúc lâu sau đó , khi Thiên Tỉ đã dỗ bánh bao ngủ xong liền quay người lại.
- Ngủ sớm đi. Cậu khẽ nhắc người nào đó
- Tiểu Thiên , xin lỗi. Anh thật sự rất ghen tị với cái người tên Lưu Chí Hoành đó. Cậu ta đã ở bên em năm năm nơi đất khách, chăm sóc cho em chu đáo , lại quan tâm bánh bao , được nhìn bánh bao trưởng thành từng ngày. Anh thật sự rất muốn giống như cậu ta.
- Vương Tuấn Khải , anh ăn giấm rồi! Mau ngủ đi. Thiên Tỉ nhẹ nhàng lên tiếng rồi lui sát vào người Tuấn Khải tìm chỗ ngủ. Đại ngốc.
End chap.
Mị xin lỗi vì ra chap muộn nhé , mấy ngày trước mị bị ốm phải nằm viện nên ra chap muộn. Về nhà là mị viết chap cho m.n luôn rồi đó. Mị xin lỗi nha すみません

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro