|0|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gốc rễ của tình ái là nơi lồng ngực

Hoa lá của yêu đương nằm trong lòng bàn tay

Đạp chân một bước ôm rồi siết

Cánh hồng hoa theo gió tung bay"

Vượt qua âm thanh vụn vỡ của vĩ đầm réo rắt bên trong và tiếng xì xào thoát li khỏi nghiêm túc trước mặt, người nghệ sĩ nhún một bước rồi lượn một vòng. Lông vũ trắng lấp lánh dưới ánh đèn trắng thanh tao trên trần cao, cả khán phòng cuối cùng cũng lặng thinh đưa mắt tập trung về nơi giữa sân khấu. Trong góc khuất hàng ghế thứ mười một, gã đàn ông chống cằm nhếch môi lặng lẽ trầm trồ. 

Người nghệ sĩ trên sân khấu tiếp tục công trình nghệ thuật của mình bằng những vũ điệu tao nhã kéo dài, và rồi khi chàng cất giọng hát, những âm thanh sao nhãng dường như mất hút vào trung tâm của ánh đèn. Chất giọng ngọt lịm, hòa vào âm sắc xinh đẹp của tiếng vĩ cầm lúc trầm lúc bổng khiến cả khán phòng chao đảo. Như bị cuốn say theo cơn lốc hồng hoa, đôi mắt ai cũng mơ màng đến lạ. Người nghệ sĩ ấy họ Chu, một kẻ người Hoa từng lang thang một mình nơi đất Pháp những ngày lập đông giờ đây trở thành một đóa hồng hoa nở bừng nơi thủ đô của thành phố đậm chất lãng mạn, Paris. 

Câu chuyện này kể về khoảng thời gian những ngày lập đông năm ấy, kẻ lang thang bắt gặp một gốc cây trầm buồn nơi ngoại ô. Gốc rễ của tình ái là nơi lồng ngực, ấm áp trưởng thành từ hơi ấm lòng bàn tay, tình yêu nở rộ vì thời gian và nỗi đau kéo dài là do trí óc. Năm ấy là một kẻ vô tội, hiện tại lại là sát nhân tàn nhẫn. Tình yêu của bọn họ lạnh lẽo và tàn nhẫn như vòng đời của hoa tuyết nhưng những niềm ao ước bé nhỏ vẫn cố chống chọi khỏi cái lạnh ấy để vươn thành đóa hồng hoa. Rốt cuộc lại là những con rối ngu xuẩn của ái tình, điên cuồng đuổi theo giấc mộng tưởng chừng là thực. Năm ấy là ai sai, khi đọc hết rồi thì chúng ta có thở dài nuối tiếc? Hãy ở lại đây, chầm chậm yêu đương theo cái cách của họ để gặm nhấm những giấc mộng ban sơ của vị thần tình ái rồi xin hãy dừng lại, tĩnh lặng suy nghĩ một chút. Liệu câu chuyện này có nên được bắt đầu bằng những dấu chấm con dài đằng đẵng? 

Nếu bạn ở đây để chờ đợi một câu chuyện xuôi theo tình ca cùng tên, hãy đọc mà đừng suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu bạn đến đây để tìm một nỗi đau thuần túy lặng lẽ đến và đi như cơn gió đầu đông thì hãy ngẫm nghĩ, có lẽ điều tôi kể sẽ không thật sự khiến bạn cảm thấy gì nhưng hãy lắng nghe và biết đâu được câu chuyện này khiến bạn tò mò ít nhiều.

Năm 1777, góc rẽ cuối cùng nơi quảng trường thủ đô, một tai nạn xảy ra lặng lẽ. Đầu mùa tuyết, nàng thơ của nhà hát l'Éternel qua đời giữa một đóa hồng hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro