#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trong một căn biệt thự tách biệt hoàn toàn so với sự nhộn nhịp của những bãi biển ở kumamoto, dù ngoài kia bầu trời đã tạm cất đi cái tươi của nó để nhường chỗ cho cái tối, dù cho ánh trăng huyền ảo sau những áng mây lờ mờ đã cố len lỏi xuống mặt biển, thì ở trong căn biệt thự đó vẫn chỉ là một màu đen.

không có ai ở đó sao? không hề, bằng chứng duy nhất cho việc có sự tồn tại nào đó đang cư ngụ trong căn biệt thự yên ắng tới đáng sợ đó là tiếng ti vi nhiễu sóng lặp lại liên hồi.

kurokawa izana không rời mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay, thật kì lạ khi gã ta đang thưởng thức những thứ trên màn hình điện thoại với cái âm thanh rối loạn của cái ti vi không kết nối. nhưng izana thật sự nghĩ rằng những tiếng rè rè đó có thể làm cho gã ngừng nghĩ suy lung tung.

một kì nghỉ thường niên của tên tội phạm bí ẩn bậc nhất nhật bản đang diễn ra, dù nói là kì nghỉ nhưng đối với izana thì "nghỉ ngơi" chính là thứ làm cho gã mệt mỏi nhất. khi để đầu óc thư giãn, gã chẳng thể ngăn mình khỏi những suy nghĩ mông lung mà gã cho là nó thật sự "khốn nạn".

chúng đã hành hạ izana suốt mấy năm trời và chúng ngăn gã nghĩ tới việc bản thân đang làm "đúng". do đó, gã ta đã nhồi nhét công việc cho bản thân nhiều lúc có thể, làm chính là cách duy nhất để gã nghỉ ngơi.

ánh mắt vô cảm nhìn vào màn hình điện thoại, cái tay thoăn thoắt lướt liên tục, dường như thật sự izana chẳng hề có ý định để ý đến bất kì điều gì trên trang mạng xã hội đó. gã xem vì gã chẳng có gì làm, đơn giản thế thôi.

[bạn có muốn thực hiện một điều ước gì không?]

tiêu đề một bài đăng vô tình va vào mắt của izana, gã dừng lại sau nhiều tiếng lướt liên tục tới xước cả màn hình điện thoại. im lặng nhìm chằm chằm vào cái tiêu đề, izana chẳng rõ bản thân đang nghĩ về cái gì.

"điều ước sao...?"

gã buộc miệng nói gì đó mà đến cả gã cũng chẳng nhận ra bản thân vừa nói lên suy nghĩ của mình. sau một lúc không rời mắt khỏi cái tiêu đề, izana quyết định đọc bài đăng đó.

[ bà nội của tôi đã kể cho tôi nghe về việc bà đã từng gặp nàng tiên cá khi tôi sắp ra đời. bà nói rằng nàng tiên cá rất đẹp, hát rất hay và còn rất thân thiện nữa. bà kể rằng lúc bà gặp nàng tiên cá đó là khi bà đang đi dưỡng bệnh ở tỉnh kumamoto do lúc đấy bà tôi đang mắc bệnh nan y. khi đó bà vô tình thấy một cô gái bất tỉnh bên bãi biển khi đang không một mảnh vải che thân và đã cứu giúp. giờ bà già rồi nên cũng chẳng nhớ rõ điều gì đã xảy ra nhưng bà nói với tôi rằng có một khoảng khắc mà bà chắc chắn sẽ không bao giờ quên. đó là lúc mà "nàng tiên cá" nhoẻn miệng cười, đưa tay ra và nói với bà tôi:

"hãy nói ước nguyện của bạn cho tôi đi."

lúc đấy bà tôi đã ước rằng bản thân có thể chứng kiến tôi ra đời và như mọi người thấy. đến bây giờ bà vẫn sống đủ lâu để kể cho tôi nghe về câu chuyện của bà. liệu nàng tiên cá có thật không nhỉ? tôi thật sự rất muốn gặp nàng tiên cá và ước rằng bà tôi sẽ sống mãi mãi với tôi. ]

đó là nội dung của bài đăng đó, sau khi đọc xong thì gã trai tóc trắng kia khẽ bật cười thành tiếng, gã cười cho sự ngây thơ của bản thân khi bị cám dỗ để rồi phải đọc cái mớ mà gã cho là vô bổ này.

sau đó gã lại tiếp tục lướt điện thoại một cách vô thức, tiếng ti vi rè rè ngay bên cạnh vẫn chưa có dấu hiện dừng lại...

chẳng biết từ lúc nào mà izana ngủ quên đi mất, gã ngồi dậy trên cái ghế sofa, nhìn ra ngoài và nhận ra giờ trời vẫn tối. hình như gã lại mất ngủ tiếp rồi.

do không biết làm gì, izana trở lại với chiếc điện thoại của mình, đồng hồ hiện 2 giờ sáng và trên màn hình vẫn là dòng chữ [bạn có muốn thực hiện một điều ước gì không?]

gã nheo mắt, thắc mắc không biết lí do vì sao cái bài đăng kia lại đột ngột xuất hiện dù gã đã lướt qua. gã thoát khỏi bài đăng đó và tiếp tục lướt mạng xã hội nhưng rồi dần dần cái cụm từ "nàng tiên cá" xuất hiện ngày một nhiều cho tới khi không một bài đăng nào không nói về nó.

"cái quái gì thế này...?!"

gã tặc lưỡi khó chịu ném điện thoại xuống ghế sofa, thở dài nhìn vào màn hình ti vi nhiễu sóng rồi tắt nó đi. đầu gã lại đang chịu sự hành hạ của "chúng" nữa rồi.

izana chạy ra ngoài biệt thự, bước xuống bãi biển không một bóng người để cố quên đi mấy cái suy nghĩ vẫn đang luẩn quẩn xung quanh gã. sóng biển mạnh mẽ tạt vào bờ, âm thanh đó dữ dội tới mức lấn át luôn tiếng gió vi vu bên tai gã.

izana nhắm mắt ngồi lê bên bãi biển lấp lánh ánh sao, ánh mắt sâu thẳm hướng về đường chân trời chẳng thể nhìn rõ. cảm giác cô đơn thích thật đấy...

gã đảo mắt một vòng: bầu trời, biển, gió, rừng, biệt thự và người...?

gã bừng tỉnh khi nhận ra trên bãi biển vắng tanh yên ắng này đang xuất hiện một bóng người nằm trên bãi cát phía đằng xa.

izana ngay lập tức tỏ ra khó chịu, gã đã cố tình chọn khu ít người ở tận kumamoto mà giờ tự dưng lòi đâu ra một tên điên khùng nào đó nằm ngủ ngoài này.

nhưng khi nghĩ tới việc khu này bao quanh chỉ là biển và rừng thì đột ngột một suy nghĩ chạy vụt qua đầu gã. izana đứng dậy, nghi ngờ nhìn về cái người vẫn đang nằm bất động mặc cho những cơn sóng dữ liên tục chạy vào người.

gã từ từ tiến tới, trong đầu không khỏi thắc mắc không biết người đó có phải là gặp tai nạn trên biển không, mà nếu thật sự là tên đó không còn sống thì gã sẽ làm gì? ném hắn ta lại ra biển, đó là điều izana sẽ làm, dù sao gã cũng là một tên tội phạm.

nhưng khi ngày càng tiến gần, gã dễ dàng nhận ra mái tóc vàng óng ánh dưới ánh sao đêm.

"là con gái sao...?! tại sao lại có con gái ở đây cơ chứ...?!"

khi lờ mờ nhận ra người kia là con gái, tự dưng izana ngần ngại không dám tiến thêm bước nào nữa, lí do đến cả gã cũng chẳng rõ.

ánh mắt gã vẫn không rời khỏi cái bóng người đang nằm bất động kia, giờ gã hoàn toàn không biết có nên tiến gần không cho tới khi gã nhận ra sóng biển đang ngày một mạnh hơn và tiến vào xa hơn. vào lúc mà cô gái kia sắp sửa bị sóng kéo ra biển thì chẳng rõ vì sao izana đã chạy tới và giữ chặt cô gái đó lại.

gã chẳng biết bản thân đang làm gì cả nhưng tay vẫn cứ kéo lê cô gái đó tránh xa những con sóng hung ác kia. khi trăng tròn ló dạng sau những đám mây, khi các tia nắng rực rỡ rọi xuống mặt đất là lúc mà izana nhận ra rằng cô gái gã đang chạm vào đang...khỏa thân.

gã đơ ra một hồi rồi bất giác hét lớn lùi lại phía sau, hết nhìn vào hai bàn tay rồi lại nhìn vào người con gái với làn da trắng nõn nà kia.

"sao...sao cô ta lại không mặc đồ chứ...?!"

izana chẳng hề nhận ra rằng mặt gã đã đỏ ửng lên từ lúc nào, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt như đang say giấc kia, cố tránh nhìn vào những chỗ "không nên nhìn" rồi đưa tay chạm vào mặt cô gái đó.

"tiêu rồi, cô ta còn sống..."

gã nhíu mày chán nản ra mặt, gã chưa nghĩ tới trường hợp bản thân sẽ phải đối diện với một cô gái bất tỉnh cạnh bãi biển, và còn chẳng mặc đồ.

dù miệng thì liên tục than phiền phức nhưng izana vẫn chọn cách quay lại biệt thự lấy chăn đem ra quấn quanh người cô gái đó. gã quấn theo đúng nghĩa đen luôn, không chừa phần nào.

"nếu cô ta có tắc thở chết thì càng tốt..."

sau đó, gã nhấc bổng cô gái đó lên và đem vào trong biệt thự, izana chẳng biết tại sao gã lại làm vậy nữa nhưng chẳng rõ từ lúc nào mà một hy vọng nhỏ nhoi nào đó đang xuất hiện trong trái tim gã.

một người con gái đột ngột xuất hiện bên bãi biển trong tình trạng khỏa thân, một cô gái rất xinh đẹp...

.

chào mừng mọi người tới với con fic mới của tui ạ -v-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro