[H Ngọt] Thứ Sáu mềm mại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Thứ Sáu mềm mại.

Tác giả: Bionic_black_cat

Link gốc: AO3

Dịch: Tungnhii.

Tóm tắt:

Hai bạn trẻ sau khi lên Đại học đã sống cùng nhau.

Tsukishima vẫn phải học onine vào Thứ Sáu.

Nhưng Kuro lại muốn được nghỉ ngơi vào cuối tuần.

H ngọt, dễ thương,...

CHÍNH VĂN:

Thứ sáu.

Thứ Sáu là một ngày cực kỳ tuyệt vời. Nó kết thúc một tuần bận rộn và bắt đầu vào cuối tuần với hai ngày nghỉ. Đối với Kuroo, anh chỉ muốn ở nhà với người yêu vào Chủ nhật, dùng thứ Bảy để hẹn hò và xem phim với người yêu, còn thứ Sáu thì...

Thứ Sáu, Kuroo sẽ về nhà bằng ô tô, thông thường, vào ngày này thì Tsukishima sẽ về nhà sớm hơn anh một chút, và anh có thể nhận được một nụ hôn chào mừng. Sau đó, họ thưởng thức một món ăn đặc biệt hoàn hảo do Kuroo chuẩn bị, tiếp theo là tắm cùng nhau, cuối cùng thì...

"Học trực tuyến." Tsukishima lấy ra một hộp sữa dâu từ tủ lạnh. "Em đi học trước nha?"

Tay rửa bát đĩa của Kuroo dừng lại, cái đĩa rơi xuống đáy bồn nước với một âm thanh bị bóp nghẹt. Anh trống rỗng ngẩn người và đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào Tsukishima. "Nhưng hôm nay là thứ Sáu?"

Tsukishima nhìn anh với một khuôn mặt khó hiểu và kỳ quái. "Giáo viên đứng lớp của em xin nghỉ từ tuần trước, mấy bài giảng này được thầy ghi lại sẵn, không thể không học. Vả lại anh không ra ngoài chơi à? Hôm nay mà làm xong thì mai em có thể rảnh rỗi rồi."

"Nhưng hôm nay là thứ Sáu?"

Chàng trai trẻ tóc vàng suy nghĩ một lúc, đặt sữa xuống, đi đến và nhẹ nhàng mổ vào mặt bạn trai mình một cái với một nửa do dự: "Cảm ơn anh vì đã làm việc chăm chỉ."

Mặc dù Tsukki đã dần học được cách chủ động, nhưng cũng rất dễ xấu hổ, siêu dễ thương...

Kuroo nhìn Tsukishima cầm máy tính xách tay và đóng cửa phòng lại, để mình anh trong phòng khách và chiếc ghế sofa trống rỗng.

Nhưng hôm nay là thứ Sáu!

*

"...... Vậy là xong." Kuroo ấn vào tai nghe và đảm bảo rằng người đối diện có thể nghe thấy nó sau khi anh hạ thấp âm thanh. "Bây giờ, tôi, một mình, trong phòng khách."

"Đáng tiếc quá nhờ!" Bokuto lớn tiếng nói.

Kuroo không hài lòng và vặn lại bằng giọng trầm: "Tao có thể làm gì! Tsukki, một người rất coi trọng việc học, em ấy sẽ rất khó chịu nếu như tao cố tình làm phiền!"

"Nhưng mày là muốn ở bên em ấy cơ mà, sao không nói thẳng với Tsukki. Học online thì có thể dời lại mà."

Có một âm thanh "tách", là Akaashi đang tách đôi đôi đũa dùng một lần, cậu nói thêm, "Em không ngờ là Kuroo-san sẽ trực tiếp thoả hiệp với điều đó."

Kuroo nghiêng đầu vào bàn cà phê, đầu tóc anh rũ nằm xuống một bên: "Nếu không thì sao? Nói "Bởi vì anh muốn làm nên em vui lòng hoãn lại việc học một chút" à? Đó là lời của một tiền bối đẹp trai lai láng và trưởng thành sẽ nói sao?"

"Mày vừa mới nói luôn đấy!"

"Tuy nhiên, nó chỉ là nói suông." Akaashi chậm rãi nói, nhai bữa tối. "Tại sao anh không ngồi cùng cậu ấy?"

"A?" Kuroo ngẩn ra.

"Chỉ là ngồi cùng thôi, Tsukishima sao có thể từ chối?"

"Nhưng điều tôi muốn còn hơn thế... Mà kiểu gì nói ra cũng bị cười nhạo cho coi." Kuroo nghĩ một chút rồi nói. "Kệ đi! Thà là ngồi cạnh Tsukki xem em ấy học còn hơn cô đơn trên sofa!"

Kuroo rời khỏi cuộc gọi video trước, Bokuto nhìn Akaashi mà thì thầm.

"Sao Akaashi lại kêu Kuroo đi tìm Tsukki vậy, nó nhất định sẽ không chịu ngồi yên đâu." Bokuto đột nhiên há miệng. "Có khi nào nó bị đá đít ra ngoài không?"

Akaashi nuốt một miếng cơm và nói một cách sâu xa. "Nói đúng hơn thì... ừm, anh ấy sẽ không bị đuổi ra ngoài đâu."

.

Cánh cửa đã được gõ nhẹ nhàng hai lần.

Tsukishima ngước mắt lên, và một mái tóc đen lộn xộn xuất hiện, sau đó con mèo nào đó với đôi mắt sáng trưng lẻn vào trong phòng. Kuroo bĩu môi và ôm dĩa trái cây tiến đến, còn không quên cầm lên một trái dâu vừa được rửa sạch, vẫn còn một vài giọt nước trong suốt dính trên hạt, trông rất hấp dẫn.

Tsukishia không tháo tai nghe, cậu gõ cây bút xuống một nửa chiếc bàn trống, ra hiệu cho anh đặt những quả dâu tây xuống rồi anh có thể ra ngoài. Đương nhiên thì Kuroo làm như không hiểu, anh ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh, chân khẽ khàng va vào chân của Tsukishima

"Tsukki bận ghi bài hả, để anh đút em ăn."

"Em có cả hai tay." Tsukishima giật giật khoé miệng. "Anh đừng phiền em."

Kuroo không quan tâm, anh cầm trái dâu đưa đến miệng Tsukishima. "Ah~"

...... Ấu trĩ. Nhưng nếu không ăn thì anh ta sẽ càng gây rối, Tsukishima mở miệng và nhẹ nhàng cắn quả dâu tây. Rõ ràng thì Kuroo vốn đã có ý định riêng của mình, anh không thèm chơi trò đuổi bắt với Tsukishima, mà trực tiếp dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên môi cậu.

Nếu như Tsukishima không nhận ra ý định của Kuroo thì thực sự cậu chính là đồ ngu rồi, cậu vừa nhai trái dâu trong miệng, vừa dùng tay miết cằm con mèo nào đó.

Kuroo trông có vẻ vô tội lắm.

Tsukishima cứ vuốt ve khuôn mặt của Kuroo như vậy được một lúc thì bất lực, rốt cuộc dùng cả hai tay ôm lấy mặt anh, không thể nào không nhìn ra được ý vị trên khuôn mặt điển trai của người yêu. "Tại sao hôm nay anh lại dính người như vậy?"

Kuroo ngoan ngoãn để Tsukishima vuốt ve mình, chớp chớp mắt nhìn cậu. "Hôm nay là thứ Sáu..."

Cặp lông mày vàng của cậu nhướng lên: "Vậy sao?"

"Chúng ta không thể tận hưởng một đêm tuyệt vời sao?" Người lớn tuổi hơn cầm lấy tay cậu và hôn lên nó. "Anh đã không làm gì hơn một tuần rồi đó."

"Vậy là em không làm anh hài lòng?"

"... Đừng có so sánh khập khiễng như vậy! Anh chỉ muốn gắn kết với Tsukki thôi!"

"À, vậy thì anh có thể cùng em nghe giảng mà."

Kuroo dụi dụi vào vai cậu. "Anh đã làm bữa tối cho em, rửa trái cây, rồi dọn dẹp phòng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng cho buổi hẹn ngày mai nữa... Em không nghĩ rằng nên thưởng cho anh sao?"

Tsukishima vẫn giữ nguyên nụ cười. "Hừm... để em suy nghĩ một chút."

Khoảnh khắc Kuroo bước vào cửa, Tsukishima liền biết được anh nghĩ gì, nhưng thật khó để mà không trêu chọc anh mấy câu. Cậu đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh, những đường nét của Kuroo ở tuổi trưởng thành càng trở nên sắc xảo, và anh trông còn đẹp trai hơn cả hồi trung học. Những ngón tay thon dài của cậu vuốt dọc sống mũi cao thẳng của anh, và cuối cùng dừng lại ở môi của Kuroo. Khi cậu ngước lên liền bắt gặp được đôi con ngươi màu vàng nóng bỏng.

"Dâu, em muốn ăn nữa..."

Nhưng đôi mắt của Tsukishima vẫn nhìn anh không rời, cậu muốn vươn người để với lấy trái cây, nhưng nửa chừng lại đột nhiên cầm lấy cổ áo của Kuroo, luồn bàn tay của mình vào bên trong áo anh.

"Em cũng..."

*

"Hmm..."

Âm thanh từ máy tính xách tay phát ra vẫn là bài giảng về một số kiến thức một cách chậm rãi, Tsukishima không thích để tiếng kêu của mình tràn ra ngoài, nó gần như nhỏ đến mức chẳng nghe thấy được gì. Nhưng với hai người đang ngồi sát lại gần nhau thế này thì nó lại đặc biệt rõ ràng.

"Ah..."

"Đau em à?"

"Không, nó không..." Tsukishima nhấn mạnh sự run rẩy trong giọng nói của mình, "Nó chỉ hơi khó chịu... Tiếp tục đi anh."

Giọng nói của Kuroo tỏ ra vô tội: "Nhưng anh sợ Tsukki không quen với nó cơ."

Ngay khi phát ra những lời đó, ngón tay của anh cố tình cong lên, những đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng cào nhẹ lên thành thịt trong. Khoái cảm bất ngờ khiến cơ thể của Tsukishima giật nảy một cái rồi lại co lại, cậu không thể không ở trong lòng mắng chửi lão già xấu xa của mình.

Tuy nhiên, giống như Kuroo đã nói, phản ứng cơ thể của Tsukishima quá trung thực, cậu nhanh chóng thích nghi với ngón tay thứ nhất, rồi ngón thứ hai, và cuối cùng hoàn toàn chấp nhận những kẻ xâm lược vào bên trong cơ thể mình sau vài lần co lại vì sợ hãi. Ký ức cơ thể thì luôn quen thuộc hơn lý trí, Tsukishima dựa vào vai của Kuroo, anh để cậu dựa vào mình, đối mặt với màn hình nhỏ còn đang phát sáng.

Tiếng nước ở đâu đó phát ra mờ nhạt, vị tiền bối xấu xa nào đó nhướng mày. "Tsukki, chú ý vào bài giảng nào."

Là kẻ nào không cho tôi học hành đàng hoàng hả! Tsukishima mắng chửi trong lòng, nhưng không trả lời Kuroo.

Kuroo luôn kiên nhẫn và tỉ mỉ trong việc mở rộng. Khi mới quen nhau, Tsukishima luôn mơ hồ cảm động trước sự dịu dàng khi ở trên giường của anh. Nhưng lâu dần, cơ thể cậu dường như đã quen với việc được chăm sóc cẩn thận và nhanh chóng trưởng thành, những màn dạo đầu thường trở nên dài hơn khiến cậu không còn đủ kiên nhẫn. Vật cương cứng phía dưới chọc vào bụng của Kuroo, Tsukishima nghiến răng, nhất quyết không muốn mở miệng cầu xin người kia.

Không muốn cầu xin... Tsukishima nghĩ trong lòng và hít một hơi sâu, ánh mắt hướng về phía màn hình để tự đánh lạc hướng bản thân.

Nhưng Kuroo làm có thể không biết người yêu nhỏ của mình đang nghĩ cái gì?

Tình dục là chuyện của hai người, cũng không thể tránh khỏi việc Tsukishima sẽ ngại ngùng, tất nhiên thì bộ dáng không chịu thua của cậu trông cực kỳ đáng yêu, nhưng Kuroo vẫn là muốn nhìn thấy cậu tự nói ra những điều mà cậu muốn hơn. Không giống như lần đầu tiên của hai người, Kuroo muốn thay đổi tư nửa chừng khi đang làm, Tsukishima nức nở một tiếng, ngay cả khi khoé mắt vẫn còn đỏ hoe, cậu vẫn giả vờ bình tĩnh làm ngơ.

"Sao nào, Tsukki muốn gì anh đều nghe mà..."

Kuroo quay đầu lại và nhẹ nhàng mút tai Tsukishima, hơi ấm từ người cậu khiến anh cảm thấy trái tim đều là một mảnh ấm áp. Anh thực sự rất muốn Tsukishima chủ động nói với anh những gì cậu muốn, như vậy có nghĩa là cậu cũng rất ham muốn anh mà đúng không?

Kuroo nghĩ vậy trong lòng, không khỏi cảm thấy vui vẻ: Quả nhiên mình là một tiền bối rất đáng tin cậy!

Hai ngón tay chôn trong cơ thể đột nhiên tách ra như một chiếc kéo, lỗ nhỏ mở ra bị không khí tràn vào. Nhiệt độ trong phòng so với cơ thể ấm áp lại hơi lạnh lẽo, Tsukishima rùng mình ôm chặt lấy Kuroo, nghe thấy tiếng cười trầm trầm thích thú từ anh, ngón tay cũng từ đó mà rút ra.

Cảm giác khoái cảm mãnh liệt đột nhiên biến mất khiến Tsukishima khó chịu, cậu nghẹn ngào kêu hai tiếng, vòng eo cũng vô thức lắc lư, còn nghĩ Kuroo không biết. "... Sao vậy anh?"

"Bôi trơn và bao cao su đâu?" Người lớn tuổi hơn mở ngăn kéo ra kiểm tra, chỉ thấy mấy cái hộp rỗng nằm bên trong. "Hết rồi?"

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Tsukishima lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hai người dạo gần đây quá mức dính lấy nhau nên... Cậu đẩy vai Kuroo một cái. "Hộp mới em để trong phòng khách."

Kuroo Tetsurou, người đang cần một cục sạc là Tsukishima, cảm thấy ngay bây giờ không muốn rời khỏi người yêu mình cho lắm. Anh lập tức lạnh lùng nói. "Xa."

"Cái gì?"

"Phòng khách xa quá! Kuroo-mini sẽ hết điện giữa chừng!"

Tsukishima không nói nên lời trong giây lát và nhìn thẳng vào anh ta. Kuroo áp sát lại gần cậu, mút lấy một ngụm thịt mỏng ở cổ. "Cho anh bắn vào trong nha."

Cậu bé tóc vàng sững sờ trong hai giây, và sau đó tai của cậu ấy đỏ đến mức chúng sắp chảy máu: "Huh?!"

"Tsukki không biết? Có muốn thử một lần không?" Kuroo liếm lên vệt đỏ trên cổ. "Anh sẽ giúp em làm sạch..."

"Sao đột nhiên..."

"Anh muốn xuất tinh bên trong Tsukki."

Anh hạ giọng nói, rời môi khỏi cổ Tsukishima mà dụi cái đầu mềm mại cùa mình vào cổ cậu. "Nha?"

Tsukishima biết rằng có một sự tương phản mơ hồ giữa Kuroo ở bên ngoài và Kuroo lúc ở nhà. Trong mắt người ngoài, anh luôn là tinh anh đáng tin cậy và đẹp trai ngời ngợi, còn lúc ở trên giường thì hoàn toàn trái ngược! Một câu em có thoải mái không? Một câu nó có đau không? Cái gì cũng dám nói, cứ như một đứa trẻ hành động ngoan ngoãn chỉ để được món đồ chơi mình yêu thích. Nhưng đứa trẻ này lại có thứ gì đó cưng cứng ở phía sau, không ngừng đâm vào lưng cậu, chứng tỏ ham muốn sâu sắc nào đó ngày càng mãnh liệt.

......... Một đứa trẻ thì không nên vô lại như vậy, Kuroo dựa vào việc cậu quá yêu anh mà làm càn. Tsukishima giơ tay che mặt, không còn cách nào chỉ có thể lí nhí đồng ý. "Hmm"

"Anh nghĩ cũng không cần bôi trơn đâu, dù sao thì người yêu nhỏ của anh cũng cực-kỳ-nhiều-nước... á!"

Kuroo kêu lên một tiếng vì bị cắn vào tai, thủ phạm lại đang cau mày oán trách. "Anh nói linh tinh cái gì vậy!"

"Anh sai rồi." Ôm người yêu vào lòng, anh nói. "Nhưng mà Tsukki trở nên ướt át vì anh, nó thực sự siêu~ gợi cảm luôn."

Âm thanh từ tính lướt qua màng nhĩ và sự thay đổi đột ngột khiến Tsukishima giật nảy mình, giống như một con sông sắp vỡ bờ, sự hưng phấn dâng lên từ tận đáy lòng. Đáng lẽ bây giờ cậu nên đỏ mặt mới đúng, nhưng cậu quá xấu hổ chỉ có thể chôn mặt vào vai Kuroo, thầm cầu nguyện anh không phát hiện ra biểu hiện của cậu ngay lúc này.

Lỗ nhỏ còn chưa kịp đóng lại một lần nữa lại mở ra, dâm dịch từ bên trong chảy dọc ngón tay ấm ướt cả chiếc quần tối màu, nhưng chủ nhân ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc. "Đừng quên chép bài nhé, cục cưng."

Đồ xấu xa...

Mặc dù mắng chửi trong lòng nhưng Tsukishima lại rất phối hợp mà cầm bút lên, điều này khiến Kuroo đột nhiên trầm ngâm, trong đầu nhớ lại một chuyện.

*

Lần đầu tiên họ làm điều đó - chính xác thì không làm tới cùng. Cả hai chen chúc trong nhà kho chứa đồ của nhà thể chất chứa đầy dụng cụ, mặc dù trong lòng dằn vặt giữa việc không nên làm chuyện đồi bại này với trẻ vị thành niên, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bắn vào giữa hai chân cậu. Tsukishima thở hổn hển dựa vào tường, đôi mắt phủ đầy sương nhìn vị tiền bối đầu gà phía trước, dư vị tình dục vẫn chưa tan, bàn tay anh không ngừng cọ xát giữa eo và bụng của cả hai.

Eo nhỏ mảnh mai và trắng trẻo, nếu thực sự vào trong cậu ấy, thì cậu sẽ bày ra bộ dáng gì?

Ngay khi ý tưởng này loé lên trong đầu, anh ngước lên nhìn khuôn mặt của người phía trước đều là một mảnh hỗn độn và nước mắt. Bình thường, đôi mắt màu mật ong của cậu đều là sự lạnh lùng và thờ ơ, nhưng giờ phút này lại toàn là hơi nước, khoé mắt đỏ hoe vì vừa mới bị bắt nạt. Khiến ngọn lửa vừa nhen nhúm bên trong Kuroo nhanh chóng bị dập tắt.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc yếu mềm mà thôi.

Bây giờ Tsukishima đã sớm thoát khỏi sự mảnh mai và cảm giác dễ bị tổn thương như trước đây. Chỉ là bây giờ eo và bụng vẫn thon gọn, những đường nét cơ thể đã trở nên săn chắc nhờ luyện tập, đường rãnh eo cũng đẹp đến mức choáng ngợp. Kuroo hít một hơi sâu, vòng eo của Tsukishima đã sớm trở nên mềm mại trong tay anh, lỗ nhỏ phía dưới mở ra sẵn sàng nghênh đón anh, nhưng Kuroo lại cố tình chỉ ở phía ngoài mà ma sát lên miệng nhỏ, không đi vào. Sự trêu chọc hết lần này đến lần khác khiến bên trong không ngừng chảy nước, âm thanh nhóp nhép phát ra khiến người ta xấu hổ.

Tsukishim kéo góc áo của Kuroo, hai chân siết lại. Kuroo, người trước đó còn hấp tấp muốn ăn cậu, bây giờ lại rất thong thả trêu chọc, Tsukishima nghi ngờ nhìn người lớn tuổi, ánh mắt cũng trở nên khó hiểu.

"Tch." Tsukishima cau mày, có chút bất mãn. "Đủ rồi, vào đi..."

"Hả?" Kuroo giả vờ giật mình. "Thật sao? Hôm nay không có bôi trơn, sẽ làm em đau."

Tsukishima âm thầm chửi rủa anh ta biết giả vờ, dùng gót chân đá vào mông Kuroo một cái, không nói gì mà đôi mắt nhìn anh đầy khiêu khích.

Giây tiếp theo, thứ cứng cáp nào đó đột nhiên đâm vào mà không báo trước. Bên trong bị đột ngột tấn công khiến tường thịt bên trong vội vã siết chặt lại, nhưng kẻ tấn công vẫn từ từ tiến vào mà không có bất kỳ thứ gì có thể cản được. Cảm giác bị kéo căng khiến Tsukishima rùng mình, cho dù có làm đi làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không thể ngay lập tức quen được. Nhưng sự run rẩy nhanh chóng biến thành khoái cảm, cảm giác khi đỉnh đầu bị vô số cái miệng nhỏ hút lấy khiến Kuroo phải thở hắt ra một tiếng thoải mái. Nghĩ Tsukishima đã thích nghi được rồi, anh đẩy mạnh hông đâm vào một điểm nhất định bên trong.

"Uh-huh, a... ah..." Điểm nhạy cảm liên tục bị đâm chọc khiến Tsukishima tê dại cả người, không kiềm chế được tiếng rên rỉ thốt ra. Cậu nhanh chóng lấy tay che miệng mình lại, để mặc cây bút lăn lóc trên bàn. "Ha... a..."

Quả nhiên là vẫn còn có chút không cam lòng...

Kuroo dùng ngón tay đút vào miệng cậu. "Hah, Kei, thực sự... bên trong em nóng với siêu thoải mái."

Tsukishima vô thức ngả người ra sau, lưng và eo cậu uốn cong thành một vòng mềm mại và xinh đẹp, mái tóc vàng nhạt nằm rải rác trên lưng ghế. Điều này trông giống như thời trung học, Kuroo luồn những ngón tay vào mái tóc mềm mại, dừng lại một lát để Tsukishima thích nghi. Nhưng có vẻ bên trong, nơi mà chưa có thứ gì chạm vào lại bắt đầu ngứa ngáy, Tsukishima lặng lẹ hạ eo, cố gắng nuốt thêm một phần nhỏ dương vật. Sự chặt chẽ bao bọc lấy Kuroo khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề, điều này làm Tsukishima cực kỳ hài lòng. Sau khi cả hai được thả lỏng, anh nhìn cậu với ánh mắt toàn là ý cười.

"Kei làm sao lại vui như vậy?" Kuroo cắn vào tai cậu.

"Phản ứng của anh..." Tsukishima bám vào vai Kuroo, giọng nói như có ý cười. "Dễ thương... giống như một con mèo được gãi cằm."

"Em còn thời gian để đùa giỡn nhỉ?"

Nói xong anh lại đẩy thêm một phần vào trong.

Tsukishima bị sự bất ngờ làm cho nghẹt thở, dương vật nóng hồi hung dữ đâm vào toàn bộ bên trong huyệt đạo ướt át, dâm dịch bị ép bắn ra ngoài, khiến bờ mông trắng trẻo ướt hết một mảng. Kuroo đưa tay chạm vào, phút chốc cả bàn tay cũng ướt theo - Mặc dù Tsukishima đã được huấn luyện để có thể cương cứng và đạt khoái cảm chỉ bằng phía sau, nhưng cậu lại rất dễ chảy nước chỉ với vài cái động chạm... Nó giống như một loại tài năng bẩm sinh.

Tsukishima nghẹn ngào nức nở. "Anh... động đi..."

Kuroo đột nhiên không đầu không đuôi nói. "Thế này trông như chúng ta đang làm tình trong lớp học nhỉ?"

Tsukishima bối rối, lúc này cậu mới chú ý đến máy tính và nghe được tiếng giảng bài phát ra.

Không... Cậu xấu hổ đưa tay muốn nhấn tạm dừng, nhưng bị cản lại, Kuroo khống chế thắt lưng cậu ép vào người mình.

"Anh phát hiện ra Kei hình như rất thích anh hạ giọng nhỉ? Hay là..."

Cánh tay Kuroo dùng lực nâng người đàn ông trong lòng mình lên một chút, sau đó từ từ hạ xuống, điều khiển cây gậy thịt của mình cọ sát vào vách tường thịt. Tsukishima ngay lập tức bật ra tiếng rên rỉ thoái mái.

Nhưng anh lại không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy. "Em thích bị ra lệnh? Hay bắt nạt? Hửm?"

"Sao có thể... ư huh..." Tsukishima cố gắng thút thít vài chữ. "Tiền bối, anh nghĩ nhiều rồi đó..."

"Thật sự không?"

Người lớn tuổi hạ giọng nói của mình, và giọng điệu của anh ta trở nên nghiêm túc hơn. Kuroo hoàn toàn thay đổi giọng nói trở nên trầm thấp như một kẻ bề trên. "Như thế này thì sao?"

Anh đột nhiên ấn mạnh vào eo của Tsukishima, chàng trai tóc vàng nức nở như một con thú nhỏ, thành thịt bên trong siêt chặt lấy cây gậy hung dữ, như thể hôn lên hình dạng dương vật lẫn từng đường gân xanh. Sau đó lại tiếp tục rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, hết lần này đến lần khác tiến công phá vỡ bên trong. Tốc độ của người kia quá nhanh, quá tàn nhẫn, Tsukishima không thể nào kìm nén lại giọng của mình nữa, cậu siết chặt ngón tay vào quần áo của kẻ tấn công, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh vụn vỡ, không hiết là đang từ chối hay cổ vũ.

Lời nói gay gắt bên tai cậu lúc này lại vô cùng gợi cảm. "Những âm thanh này có làm em cảm thấy dễ chịu không? Tệ quá hả?"

"Em... á! Không phải..."

"Nếu Tsukki đến Nekoma thì chắc chắn em là thành viên tệ nhất trong club nhỉ?" Kuroo nhéo núm vú bị bỏ rơi đã lâu của cậu, nghe thấy tiếng thét lên của người trong lòng khiến anh rất hài lòng. "Trong sân hay ngoài sân, khi nghe đến giọng nói của anh, phía sau em có chảy nước không?"

"Đừng, đừng... nói nữa mà..."

"Em sẽ làm phiền anh ngay cả khi đang ngồi trong lớp học, bên ngoài lỡ có người đi ngang qua thì sao? Em nhất định sẽ rất sợ hãi và cắn anh dễ thương như vừa rồi nhỉ?"

"Không mà... anh..."

"Nếu như em vắng mặt trong lớp học giáo dục thể chất, em có sợ bị giáo viên phạt không?" Kuroo vẫn dùng giọng nói trầm, hé răng cắn vào vành rai mềm mại. "Anh sẽ phạt Tsukki ở lại dọn dẹp dụng cụ luyện tập nhé? Em sẽ mệt đến mức thở dốc, quần áo ướt đẫm mồ hôi và sau đó trực tiếp bị anh đẩy vào phòng dụng cụ..."

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trong đầu anh vậy!... Những tưởng tượng không giải thích nổi khiến Tsukishima cảm thấy xấu hổ và tức giận chết được, nhưng lý trí cậu lúc này cũng đang trở nên mơ hồ, vô thức làm theo lời anh, bị cuốn vào thế giới ảo tưởng ngay lúc này: Trường trung học, đồng phục, mùi nước giặt, bị đội trưởng giữ lại luyện tập ngoài giờ, cầm lấy cổ tay cậu phía dưới tấm lưới, ngực cậu run lên vì giọng nói bên tai, còn ngực anh dán lên lưng cậu... Tất nhiên, những điều ám muội đó sẽ khơi lên phản ứng kỳ lạ của cậu, và nó sẽ không thoát khỏi đôi mắt sắc xảo của anh ta. Người lớn hơn chỉ có thể bất lực thuận theo những ham muốn đói khát của cậu. Dần dần, hai người trở thành một cặp tình nhân bám dính lấy nhau ở khắp mọi ngóc ngách trong trường...

Mà có vẻ như Kuroo không hài lòng với sự sao nhãng của Tsukishima, anh rút hơn một nửa dương vật ra ngoài, chỉ để lại quy đầu vẫn còn nằm bên trong huyệt đạo. Sau đó mạnh mẽ đâm hết cả cây vào trong, vách tường vội vàng bao bọc lấy, bên trong bị đụ đến không thể phản ứng kịp. Lần bị đỉnh này khiến Tsukishima suýt chút nữa nôn khan, tiếng thét gần như vang vọng cả căn phòng, một nửa vừa hoang dã, một nửa vừa quyết rũ.

"Vẫn còn chảy nhiều nước như vậy sao Tsukki. Em vừa làm bẩn thảm tập, vừa làm ướt quần áo của anh rồi này."

Lần thứ hai...

"Tsukki khóc nức nở và nói rằng em sẽ bồi thường để mua cái mới, nhưng anh lại không muốn lấy tiền của em, vì vậy em chỉ có thể dùng cơ thể của mình để bồi thường."

Lần thứ ba...

Chất lỏng trong suốt trong lỗ nhỏ chảy ra rơi xuống sàn, làm ướt một mảnh lớn. Kuroo nghiêng đầu nhìn nó, anh khép chân Tsukishima lại và kéo eo cậu sát lại với mình.

"Bé hư."

Tiếp sau đó lại thêm một trận thao túng mạnh mẽ, quy đầu liên tục nghiền nát điểm nhạy cảm hết lần này đến lần khác, rồi lại đâm sâu vào cơ thể. Khoái cảm như dòng điện lao thẳng từ đốt sống đến thẳng tâm trí khiến mọi dây thần kinh trong cậu đều run rẩy.

Lỗ thịt ướt mềm đã hoàn toàn in hình dạng dương vật của Kuroo, không có lớp bao cao su, mọi ma sát đều trở nên chân thật, mọi tế bào trong vách tường thịt đều cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt. Dưới ánh đèn sáng ấm áp, những vết đỏ trên làn da trắng trẻo của Tsukishima trở nên đặc biệt xinh đẹp, giống như ai đó đang đánh dấu chủ quyền.

"Của anh."

Kuroo đỡ eo của Tsukishima, cọ dương vật vào trong cơ thể của cậu, sau đó ôm lấy cậu quay lại, để lưng tựa vào ngực anh, còn Kuroo thì dựa lưng vào ghế. Tư thế này khiến cây gậy cứng rắn kia lại vào càng sâu hơn, mỗi một cú đẩy đều khiến Tsukishima thét lên từng tiếng sung sướng. Cậu đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ, phía trước mờ đi, tầm nhìn không còn rõ ràng - Cậu không nhìn thấy Kuroo.

"Ah hah... a..." Cậu nức nở bật khóc. "Kuroo... Kuroo-san..."

"Anh đây." Kuroo nắm lấy cằm cậu và quay lại, nhìn vào đôi mắt đã phủ một tầng sương mù. "Tsukki muốn anh làm gì?"

Sự kiêu hãnh của Tsukishima đã bị sự sung sướng đánh bại từ lâu, nộn thịt bên trong giống như sắp bị đụ ra ngoài, bên trong siết chặt lấy hung khí độc ác một cách đáng thương. Hai túi tinh hoàn liên tục đánh vào mông, trộn lỗn với tiếng nước nhóp nhép khiến người ta đỏ mặt.

Sự sung sướng liên tục ập tới khiến cậu như sắp phát điên, Tsukishima với đôi mắt rời rạc, cố gắng nhìn qua màn nước mắt, trong phút chốc khi cậu chớp mắt, làn sương mù vơi đi, để những giọt nước mắt rơi xuống giống như những ngôi sao sáng lấp lánh.

Muốn... Kuroo...

"Em muốn anh." Đôi mắt màu mật ong mơ màng nhìn vào khuôn mặt của Kuroo, bằng tất cả tình yêu và ham muốn, sự khao khát không thể che đậy được nữa. "Em... ah... Em muốn anh... Em muốn Kuroo-san."

Nước bọt cậu không thể nuốt được chảy xuống khóe miệng, cậu thở hổn hển và phun ra một nửa cái lưỡi màu đỏ tươi. Kuroo đã rút tay lại, nhưng Tsukishima vẫn đang ngả người, ngả về phía sau hết mức có thể.

"Em muốn hôn hả?"

Kuroo cuối cùng cũng đã đạt được mong muốn, mà còn là một cách bất ngờ - Tsukishima đã chủ động vươn người và hôn lên môi anh.

Môi và lưỡi của cậu vụng về cố gắng lấy lòng Kuroo, có lẽ cậu đã bị ham muốn làm cho ngốc nghếch, nên đã quên tất cả những kỹ thuật hôn môi mà bản thân sở hữu. Bây giờ chỉ còn cảm xúc nguyên thuỷ và đơn giản nhất chính là yêu và được yêu. Cả hai trao đổi nước bọt, nhiệt độ cơ thể và hơi thở, đốt cháy và dâng trào cảm xúc cùng nhau. Kuroo đang giữ lấy cổ tay của Tsukishima, sau đó anh từ từ thả ra và di chuyển lên để nắm lấy tay cậu và đan những ngón tay vào với nhau.

Nụ hôn kết thúc, Tsukishima lại một lần nữa nức nở vì sự va chạm ở phía dưới, dương vật phía trước run rẩy mấy cái và bắn ra tinh dịch một cách đáng thương. Nhưng người phía sau vẫn còn dập hông vào bên trong cậu như thể không biết mệt mỏi là gì.

"Anh muốn được ở bên Kei, hmm... dành thật nhiều thứ Sáu cùng em."

"Em cũng vậy! Ah... em cũng muốn ở bên anh..." Tsukishima không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có tình yêu và khao khát thẳng thắn trong mắt cậu là rõ ràng. "... ở bên Kuroo-san."

"Sao em lại dễ thương như vậy." Kuroo than thở, cắn vào gáy cậu một cái, phía dưới đâm vào với tốc độ nhanh hơn. "Hãy xuất tinh cùng nhau."

Anh dùng ngón tay vuốt ve đôi mắt của người đàn ông phía dưới, Tsukishima không chịu nổi mà gục xuống bàn, làm cho chiếc bàn trở nên lộn xộn, một vài giọt dâm dịch còn bắn lên quyển note book trên bàn. Cơ thể mềm mại được Kuroo ôm lấy và kéo cậu áp vào ngực anh như một con thú đang khoá chặt bạn tình của mình. Sau hàng chục cú thúc mạnh mẽ, cuối cùng anh cũng đã xuất tinh vào bên trong lỗ thịt đã sớm đói khát của người yêu.

Chất lỏng nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất, cảm giác thật kỳ lạ và cũng thật thoả mãn. Tsukishima vô thức rùng mình, cảm giác được tưới vào bên trong và được lấp đầy khiến ngón chân của cậu cũng run lên vì sung sướng. Những giọt dâm dịch lẫn tinh dịch muốn chảy ra ngoài cũng bị dương vật của Kuroo chặn lại, cậu mơ màng đưa tay chạm vào bụng mình, mơ hồ cảm thấy cái bụng nhỏ phẳng lỳ của mình hình như đã phình ra một chút.

Trong phút chốc, âm thanh duy nhất ngay lúc này chỉ có tiếng thở hổn hển và thút thít nhẹ của Tsukishima.

Sự sưng sướng quả tải cũng đã khiến Kuroo chìm trong im lặng một chút, anh nhận ra rằng mình đã bắn vào bên trong Tsukishima khiến anh dường như mau chóng lấy lại tinh thần. Tsukishima trưởng thành và lạnh lùng trước mặt mọi người, nhưng khi ở nhà lại mềm mỏng và "độc hại". Tsukishima bây giờ còn có thể nâng mông lên và nhận hết tất cả những gì Kuroo trao cho cậu. Tuy nó có chút khó chịu, nhưng cũng rất thoải mái mà nhỉ?

Anh cẩn thận quan sát người yêu, người dưới thân vẫn còn đang run rẩy, đột nhiên lại dùng sức nâng hai cánh tay lên che mắt của Kuroo lại.

"Đừng... đừng nhìn em chằm chằm như vậy..."

"Em ngại hả? Anh muốn nhìn Kei thật kỹ." Kuroo nói, sau lại lo lắng hỏi. "Nó có sướng không?"

Tsukishima hiếm khi thẳng thắn, cậu nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời. "... nó sướng lắm."

Người lớn tuổi cuối cùng cũng mỉm cười. Anh kéo tay Tsukishima lại và hôn cậu, lật cậu lại và cẩn thận để cậu nằm trên bàn để nghỉ ngơi. Anh cúi xuống và hôn bụng của người dưới thân. "Tốt quá."

Tai của Tsukishima nóng lên, giọng điệu dỗ dành khiến cậu cảm thấy ấm áp, định nói thì đó thì đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Kuroo vẫn tỏ vẻ ngây thơ như thể mình là một tiền bối đáng tin của người yêu mình, mấy ngón tay không yên phận lại bắt đầu mò mẫm đến lỗ nhỏ phía sau và mở nó ra. Chất lỏng màu trắng đục trộn lẫn với dịch thể trong suốt theo ngón tay mà chảy dọc xuống, Tsukishima rùng mình, nhận ra mấy ngón tay lại bắt đầu chui vào trong cơ thể mình.

"Lần nữa nha?" Kuroo áp sát vào tai Tsukishima, giọng nói thì thầm của anh khiến tai cậu đỏ bừng.

Sau khi đạt cực khoái, bên trong lỗ thịt nhạy cảm đến mức những ngón tay thô ráp cọ xát vào vách tường như một con thú hung dữ. Cậu sắp bị ngón tay của anh làm cho tan chảy, còn chưa kịp nói gì đã bị ghì xuống bàn.

"...... lần cuối thôi nhé." Tsukishima bịt mắt như thể từ bỏ chính mình, không quên cảnh báo. "Ngày mai chúng ta phải hẹn hò, không muốn dậy muộn đâu."

"Uh huh, anh nhớ tiệm bánh mà Tsukki muốn đến nè!"

"Còn nữa." Gò má phía dưới bàn tay không bị che khuất ửng đỏ một cách đáng yêu. "Sau này, cho dù có phải là thứ Sáu hay không, em sẽ luôn ở bên cạnh anh".

Không khí im lặng đột ngột.

"Tsukkiiiiiiiiiii"

Tsukishima giật mình, véo vào tai con mèo. "Im lặng! Hàng xóm nghe thấy bây giờ!"

"Anh xin lỗi, là anh xúc động quá Tsukki... Làm ơn! Xin hãy mãi mãi ở bên cạnh anh!"

"Sao đột nhiên anh dùng kính ngữ vậy..."

"Hả? Em nói gì?"

"Không có gì."

Đây không phải là điều hiển nhiên sao?

Tsukishima nghĩ, đưa hai tay để Kuroo bế mình lên và cùng nhau di chuyển đến phòng ngủ.

Không ai quan tâm đến cây bút vô tội rơi xuống đất. Về việc đây có phải là vòng cuối cùng hay không, nó phụ thuộc vào việc Kuroo sẽ xử lý như thế nào.

[HẾT]

———————

Ta nói dịch H nó mệttttttttttt 🙏

Bản dịch đang trong quá trình xin per! Yêu cầu không đem ra khỏi đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro