Chapter 1: So it begins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kuroo không mấy bận tâm về chuyện "bạn đời" này. Chẳng đời nào anh lại để vũ trụ quyết định ai là bạn đời của mình. Theo Kuroo, người bạn đời đó chính là người bạn thân Kenma.

Kuroo không có tình cảm lãng mạn với Kenma. Dù thường thì bạn đời sẽ là tình yêu đích thực hay gì đó, nhưng không nhất thiết phải là tình yêu lãng mạn. Dĩ nhiên anh chưa bao giờ nói với Kenma điều này, nhất là khi Kenma đã có dấu hiệu của bạn đời của mình. Đó là hình xăm mười con quạ nhỏ trên vai trái của cậu.

Điều làm Kuroo khó chịu nhất về chuyện bạn đời là sự khác biệt trong dấu hiệu của mỗi người. Không phải ai cũng có hình xăm, có người chỉ nhìn thấy thế giới đen trắng cho đến khi gặp được bạn đời của mình. Một số khác có thể cảm nhận được cảm xúc của nửa kia. Thậm chí Kuroo còn có một người bạn mà bạn đời của cô ấy thường xuyên nhuộm tóc, vì tóc của cô bạn ấy cứ đổi màu mỗi tháng.

Kuroo có chút cay đắng vì đến 17 tuổi anh vẫn chưa có dấu hiệu nào.Theo nghiên cứu, thường thì người ta nhận được dấu hiệu trước khoảng một năm rưỡi khi gặp bạn đời. Vì thế, có những em bé đã sinh ra với những dấu hiệu. Điều này thật không công bằng với Kuroo. Có những trường hợp suốt đời không bao giờ có dấu hiệu. Mặc dù anh không muốn có bạn đời, nhưng việc quá nhiều người đã có dấu hiệu trong khi anh thì không, khiến anh khó chịu.

_

Ngược lại, Tsukishima bí mật mong chờ đến ngày tìm thấy bạn đời của mình. Ý tưởng có một người hoàn hảo dành cho mình thật tuyệt, nhất là khi thấy người khác khó chịu đến mức nào. Tsukki có thói quen đi dạo qua những nơi đông người với hy vọng sẽ gặp được bạn đời của mình, dù cậu chưa có dấu hiệu. Đã có những trường hợp chỉ một người có dấu hiệu và người còn lại chỉ đơn giản là biết rằng họ thuộc về nhau. Tuy nhiên, Tsukki không hiểu sao có người lại tin vào người khác khi họ tuyên bố là bạn đời của mình mà không có dấu hiệu.

Dù chỉ mới 16 tuổi và đang học năm nhất trung học, điều này vẫn khiến cậu bực mình. Bạn thân của cậu, Yamaguchi, biết điều này và luôn cố gắng an ủi cậu, vì cậu cũng chưa có dấu hiệu. Điều đó khiến Tsukki thấy tốt hơn, dù cậu không thừa nhận điều này. Tuy nhiên, tên ngốc Hinata đôi khi lại phá hỏng điều đó bằng cách khoe khoang về dấu hiệu của mình mỗi khi Tsukki có lời bình phẩm khó chịu.

_

Mọi chuyện bắt đầu khi Kuroo viết chữ "im đi!" lên tay mình để nhắn cho thằng bạn mình ngồi phía bên kia lớp, người không thể ngừng cười. Cậu ta đã ném bút chì cho Kuroo và anh không bắt được, khiến nó va vào đầu anh. Vì có quy tắc không được ném đồ trong lớp, Kuroo muốn bạn mình câm mồm và ngừng nhìn anh trước khi cả hai bị phạt.

Thời gian trôi qua, lòng bàn tay của Kuroo bắt đầu ngứa ran. Ngạc nhiên, anh nhìn xuống tay mình và thấy, "????" với một mũi tên chỉ vào nơi Kuroo đã viết "im đi!".
Bỏ ngoài tai lời giảng của giáo viên, Kuroo quyết định viết lên mặt sau của bàn tay, "Xin chào?"

Mắt anh sáng rực lên với niềm phấn khích và anh biết mình chắc chắn đang cười như một kẻ ngốc. Anh có thể nói rằng mình không quan tâm đến bạn đời, nhưng điều này thì anh phải thừa nhận là khá thú vị.

Ngay sau đó, một chữ "Chào?" xuất hiện gần đó.

Giờ thì cười tươi rói, anh viết lên cánh tay, "Cái mũ này nói gì với cái mũ kia?"

“Xin đừng."

"Anh ở lại, tôi đi trước đây!"
_

Kuroo khó mà kiềm chế được tiếng cười của mình, và vì viết quá to, anh phải chuyển sang cánh tay kia. Lần này viết nhỏ hơn, "Ồ thôi nào, chuyện đó buồn cười mà."

"Tôi đang làm bài kiểm tra toán, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."

Ý nghĩ trêu chọc người kia thật hấp dẫn, nhưng anh không muốn làm xáo trộn cuộc sống học đường của người này. Kuroo tự hỏi liệu người đó có phấn khích và bối rối như mình không. "Tôi tự hỏi cậu trông thế nào, hay bao nhiêu tuổi, cái- không. Mẹ nó, vũ trụ, tôi không quan tâm." Anh lắc đầu. Anh đã quyết tâm từ nhiều năm trước rằng mình sẽ không rơi vào bẫy bạn đời. Dù người này là ai, họ cũng chỉ là một kiểu bạn bút lạ lùng nào đó, người mà tình cờ có mối liên kết đặc biệt với anh.

Dĩ nhiên điều này không ngăn anh hăng hái kể cho Kenma nghe trong giờ ăn trưa về những gì đã xảy ra trong lớp. Dù là Kenma đi chăng nữa, họ vẫn ngồi ngoài ăn trưa. Thời tiết khá mát mẻ và dễ chịu, cho đến khi gió thổi mạnh lên và tóc Kenma cứ bay vào mặt cậu.

"Điều đó khá thú vị, sẽ dễ dàng tìm thấy bạn đời hơn. Tốt hơn nhiều so với một hình xăm chẳng nói lên điều gì." Kenma thở dài khi tìm trong ba lô chiếc máy chơi game cầm tay của mình. Nếu Kenma nghĩ rằng cậu có đủ thời gian trong giờ ăn trưa để hoàn thành nhiệm vụ phụ của mình, thì cậu đã rất sai lầm.

"À, nhớ rồi, anh không thực sự muốn tìm họ. Anh chẳng quan tâm nó chút nào."

"Không phải là không quan tâm, mà là không thèm quan tâm."

"Dù sao đi nữa. Ý anh là, em xem này," Anh giơ một trong hai cánh tay lên để Kenma có thể đọc. "Cậu ta thậm chí còn không đánh giá cao trò đùa của anh!"
"Kuro, em không nghĩ sẽ có người đánh giá cao trò đùa đó đâu."
_____

"Vậy cậu nghĩ người đó là con trai, đúng không? Con gái thường có chữ viết đẹp hơn mà?" Tsukishima hỏi Yamaguchi khi lớp học kết thúc, và sau khi hầu hết các học sinh khác đã ra khỏi lớp để đi ăn trưa. Một số học sinh khác vẫn ở lại lớp để ăn, nhưng ngồi cách xa đủ để Tsukki không bị làm phiền bởi người nghe trộm. Cậu giơ cánh tay lên để Yamaguchi có thể đọc những gì được viết. Cậu đảo mắt khi Yams cười trước trò đùa.

"Có thể. Ai mà biết." Yamaguchi dựa vào tường cạnh bàn của Tsukki. "Tớ nghĩ cậu nên viết một trò đùa đáp lại."

"Tại sao tớ phải làm thế?" Tsukishima hỏi với vẻ không hài lòng. "Tớ không muốn khuyến khích anh ta và rồi kết quả là phải đi vòng quanh với đầy những trò đùa kinh khủng trên người. Còn tại sao trò đùa lại là thứ đầu tiên anh ta viết sau lời chào? Tớ không thực sự có ác cảm với trò đùa, nhưng nghiêm túc mà nói? Anh ta vừa mới phát hiện ra dấu hiệu bạn đời của mình, và quyết định viết một trò đùa? Thật không thể tin nổi."

Nhìn về phía cửa sổ, cậu ghi nhớ rằng trời có lẽ sẽ mưa vì dựa vào bầu trời đang tối dần.

"Thì hãy coi nó như một bài tập xây dựng tình bạn" Yams gợi ý với một nụ cười. "Tớ nhớ cậu từng nói cậu muốn yêu bạn đời của mình."

Tsukki cười khẩy, "Tớ chưa bao giờ nói điều đó, im đi."

"Tớ đoán điều này khiến cậu chính thức là gay rồi, hả?"

"Im đi Yamaguchi."

_

Về đến nhà, Kuroo quyết định sẽ đùa một chút với sự kết nối mới mà mình vừa tìm được. Anh chào mẹ thật ngắn gọn rồi chạy thẳng lên phòng, cặp sách vứt bừa bãi ngay cửa. Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Anh cũng tìm thấy một cây bút lông màu xanh lá. Kuroo nâng áo lên và vẽ một khuôn mặt cười to trên bụng.

Kuroo không hiểu tại sao mình lại muốn làm như vậy, nhưng điều đó hoàn toàn đáng giá khi một dòng chữ "cái quái gì thế" xuất hiện trên tay anh.

Cười khúc khích, Kuroo nhanh chóng bước tới gương trong phòng và vẽ thêm một bộ ria mép lên mặt mình.

"Anh thật may mắn vì buổi tập bóng chuyền đã kết thúc."

Điều này thực sự làm Kuroo quan tâm. Người này cũng chơi bóng chuyền, giống anh. Kuroo quyết định viết đáp lại sau khi phân vân liệu có nên vẽ thêm râu mèo không, "Cậu chơi ở vị trí nào?"

"Chắn giữa."

"Giống tôi."

"Anh chơi cho đội nào?"

Kuroo định trả lời thì nhớ ra rằng anh không muốn gặp người này. Anh muốn ai đó yêu thương mình vì con người thật của mình, chứ không phải vì một dấu hiệu nào đó. "Xin lỗi, nhưng tôi không đưa ra bất kỳ thông tin cá nhân nào đâu. Tôi thực sự không quan tâm nhiều đến chuyện bạn đời này."

Không có hồi âm trong một lúc và Kuroo bắt đầu tự hỏi liệu anh có làm người kia buồn không. Nhưng rồi Kuroo cảm thấy một cơn nhói nhẹ trên da khi dòng chữ mới xuất hiện.

"Tôi tôn trọng điều đó, nhưng hãy cho tôi một biệt danh để gọi anh."

Kuroo suy nghĩ một lúc, Kenma gọi anh là Kuro, và anh cũng từng được gọi là đội trưởng xảo quyệt, nhưng ngoài ra anh chưa bao giờ có biệt danh nào cả. Không cảm thấy sáng tạo lắm, Kuroo viết lại, "Có thể gọi tôi là Captain. Còn cậu?"

Trước khi viết câu trả lời, người kia đã vẽ một khuôn mặt nhỏ trông không mấy ấn tượng, có mũi tên chỉ vào những gì Kuroo đã viết.

"Tôi không biết, Anh có thể gọi tôi là Hotaru."

"Hotaru thì Hotaru vậy."

___
Tsukishima thức dậy khi chuông báo thức reo. Lưng cậu cảm thấy cứng đờ vì không ngủ ở tư thế bình thường, tay cậu vẫn còn nắm chặt cây bút lông. Với một tiếng rên khẽ, cậu vươn vai, lưng kêu răng rắc một cách đầy thỏa mãn.

Không bận tâm bật đèn trong phòng, Tsukishima đi xuống hành lang tối tăm đến phòng tắm. Khi bật đèn, cậu phát ra một tiếng kêu nhỏ vì ngạc nhiên khi nhìn thấy mình. Cậu không thường mặc đồ ngủ, nhưng ít nhất cậu thường mặc quần dài. Giờ đây chỉ còn lại chiếc quần lót, cơ thể cậu bị phủ đầy những dòng chữ. Đó là chữ viết tay của chính cậu và cả của "Captain."

Tsukki không nhớ đã thức khuya đến mức nào để nói chuyện, nhưng dựa vào cảm giác muốn hét lên và trở lại giường, cậu đoán là đã rất khuya.

Trong lúc tắm, cậu cố gắng chà sạch những dòng chữ có thể, cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu đã dùng bút lông có thể rửa trôi. Nhưng chữ viết của Captain vẫn còn, khiến cậu không hài lòng. Với một chiếc khăn quấn quanh người, Tsukki trở về phòng, viết lên đùi mình, "Này tên ngốc, đi tắm đi," khi cậu quay lại phòng mình.

"Aaaahhh," là câu trả lời, nhưng trong vài phút sau, những dòng chữ biến mất. May mắn thay, bộ ria mép và khuôn mặt cười trên bụng cũng biến mất theo.

"Sao anh ta lại vẽ mặt cười trên bụng nhỉ?" Tsukishima lẩm bẩm với chính mình. Bằng cách nào đó điều đó không hề được nhắc đến trong cuộc trò chuyện đêm qua.

Dù không để lộ bất kỳ thông tin nào có thể tiết lộ danh tính của họ, Tsukki biết rằng Captain là học sinh năm ba, cũng có một người bạn thân từ thời thơ ấu, và lo lắng về mái tóc rối không bao giờ biến mất của mình. Còn rất nhiều điều đã được nói đêm qua, nhưng Tsukki không thể nhớ hết.

Tsukishima nhìn đồng hồ, giờ đã mặc đầy đủ quần áo, cậu quyết định mình vẫn còn đủ thời gian để ghé qua cửa hàng tiện lợi trước khi đến trường. Cậu cần mua vài khăn ướt vì cảm giác rằng mình sẽ cần chúng nhiều hơn trong tương lai.

Đi bộ giúp cậu suy nghĩ. Không khí lạnh buổi sáng khiến cậu ước mình đã mặc gì đó ấm hơn, nhưng cậu biết khi mặt trời lên hẳn cậu sẽ ổn thôi. Tsukishima cảm thấy phấn khích khi cuối cùng cậu cũng có được dấu hiệu của mình, cậu luôn tự hỏi đó sẽ là gì vì nó có thể rất đa dạng.

Tuy nhiên, cậu lại thất vọng nhiều hơn cậu nghĩ khi Captain không muốn gặp mặt. Cap đã giải thích sâu hơn vào một lúc nào đó, đại loại là làm sao chúng ta có thể có ý chí tự do nếu vũ trụ đã quyết định mọi thứ cho chúng ta. Tsukki có thể hiểu đến một mức độ nào đó, nhưng đã chuyển chủ đề khi họ đi sâu vào tranh luận về ý nghĩa của cuộc sống và vị trí của họ trên thế giới.

Mặc dù có những câu đùa dở, Tsukki lại ngạc nhiên một cách dễ chịu rằng Captain khá thông minh, có thể đứng vững quan điểm của mình và chứng minh chúng trong khi chỉ ra những điểm yếu của quan điểm đối lập. Nhìn chung, cậu rất vui vì bạn đời của mình là một chàng trai tốt, thông minh và có khiếu hài hước (dù sao đi nữa).

Phải mất 5 phút Tsukishima mới nhận ra mình đã đi qua cửa hàng trong lúc đang suy nghĩ miên man.

_

“Anh trông mệt mỏi vậy?” Kenma hỏi khi cùng Kuroo bước vào trường.

Kuroo ngáp, "Điều gì khiến em hỏi vậy?" Biết rõ rằng mái tóc của mình rối hơn bình thường, chưa kể anh quên không cài hết cúc áo, thứ mà Kenma đã chỉ ra trước đó.

Không chờ Kenma trả lời, anh tiếp tục, "Anh đã thức cả đêm nói chuyện với Hotaru." Đặt người đó bằng một cái tên thật kỳ lạ.

"Hotaru là bạn đời của anh à?" Kenma hỏi.

Kuroo gật đầu, nhưng rồi nói, "Ừ," khi nhận ra Kenma đang cúi xuống nhìn điện thoại và vì lý do rõ ràng, không thể thấy cậu gật đầu.

"Cậu ta biết tên anh chưa?" Kenma ngẩng lên từ điện thoại.

"Chưa. Như anh đã nói, anh không muốn gặp cậu ta, và cũng không muốn cậu ta tìm anh. Anh chỉ nói rằng cậu ta có thể gọi anh là Captain." Anh bật cười nhỏ

"Có vẻ cậu ấy không ấn tượng lắm với lựa chọn tên của anh."

"Nếu mà anh không quan tâm đến chuyện bạn đời thế sao lại nói chuyện với cậu ta cả đêm?"

"Bởi vì em lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại mà chẳng bao giờ nhắn lại cho anh. Anh cũng muốn nói chuyện với ai đó chứ."

Kenma cười nhẹ. "Nếu anh nói gì đó thú vị thì có thể em sẽ trả lời."

"Ê!"

____________
Ghi chú của tác giả:
Chỉnh sửa 7/2/17: Vì lý do nào đó mà ghi chú chương cũ của tôi đã mất?

Cảm ơn bạn đã đọc! Hiện tại tôi đang định dạng lại mọi thứ. Đây là fanfic đầu tiên của tôi, vì vậy tôi đã không làm tốt lắm ^^;

Nếu sau một vài chương mà mọi thứ trở nên lộn xộn, đừng lo, tôi sẽ sửa những chương đó!

Cảm ơn mọi người một lần nữa vì đã đọc, bình luận và khen ngợi <3

Sửa ngày 1/5/17: sửa lỗi dấu câu tệ hại trong chương này, tôi sẽ sửa phần còn lại sau, tôi thề.

______
Ghi chú của Translator :
Tui sẽ đăng mỗi ngày một chap nếu tui có thời gian nhe, nếu không thì sẽ đăng 3 ngày một chap. Cám ơn mọi người đã đọc 🫰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro