Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tuần đã trôi qua và chẳng có gì thay đổi. Kuroo cảm thấy tự hào nhẹ khi đã chấp nhận rằng Tsukishima cần không gian riêng. Nhưng giờ thì anh đang kiểm tra điện thoại của mình từng phút một để xem Tsukki có nhắn tin cho mình không. Việc chờ đợi đang giết chết anh.

“Kenma, điện thoại của anh đâu?” Kuroo hỏi, vừa nhìn quanh chiếc ghế sofa mà anh vừa ngồi, vừa nhấc một trong số những chiếc gối trang trí quá nhiều lên. “Nó rơi ra khỏi túi của anh khi anh đứng dậy đi vệ sinh.” Kenma nói, vừa liếc lên từ chiếc điện thoại của mình.

“Ồ, anh có thể lấy lại nó không…?” Kuroo hỏi sau một lúc khi Kenma không có dấu hiệu di chuyển để trả điện thoại lại cho anh. Kenma lắc đầu, rút phích cắm điện thoại của mình ra khỏi ổ cắm trên tường và đứng dậy.

“Làm ơn đừng, em thà đi đến trung tâm mua sắm một mình còn hơn là thấy anh nhìn điện thoại với vẻ mặt buồn bã đó nữa.”

“Anh có nhìn điện thoại với vẻ mặt buồn bã đâu!” Kuroo phản đối.

“Thực sự là anh đã thở dài vài lần sau khi kiểm tra xem Tsukishima có nhắn tin cho anh không. Nếu em thành thật thì nó khá là buồn cười.”

“Ai bảo anh đang đợi tin nhắn từ Tsukki chứ?” Kuroo nói phòng thủ, khoanh tay lại. Kenma không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt nghiêm khắc. “Được rồi, có thể đúng là anh đang đợi. Giờ thì trả anh chiếc điện thoại đi.”

“Em đã giấu nó đi rồi,” Kenma nhún vai, “Anh có thể lấy lại khi anh rời khỏi nhà em.”

“Em lúc nào cũng dùng điện thoại mà, anh không nghĩ điều này công bằng.” Kuroo hờn dỗi, liếc quanh phòng để cố gắng tìm nơi Kenma giấu điện thoại. “Điện thoại của anh nằm bên trong túi áo hoodie của em đúng không?”

“G-gì?-không!” Kenma kêu lên, trông có vẻ hơi luống cuống. Kuroo cười, rồi lao tới chỗ Kenma, người vừa kêu lên, tránh đi và chạy ra phía sau ghế sofa. “Anh không lấy lại được điện thoại đâu Kuro.” Kenma khoanh tay, căng thẳng và chuẩn bị chạy trốn.

“Anh tưởng điều này chỉ xảy ra từ Bokuto thôi! Thật thất vọng về em, Kenma.” Kuroo thở dài, lắc đầu. Khi Kuroo đi quanh ghế sofa, Kenma di chuyển chậm chạp, không để Kuroo lại gần. Cuối cùng, cả hai người đều bắt đầu chạy.

“Kenma thật đấy à! Em thậm chí không thích chạy!”

“Anh sẽ được lấy lại điện thoại khi anh về, cho đến lúc đó-”

Ding!

Cả hai đều đứng sững lại một lúc khi nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn. Kenma nhìn xuống điện thoại của Kuroo, “Là từ Tsukishima.”

“Được rồi, giờ em phải trả lại chiếc điện thoại cho anh” Kuroo cười chiến thắng trong khi Kenma thở dài, đưa điện thoại lại cho Kuroo.

Kuroo nhanh chóng mở điện thoại của mình, ngồi xuống ghế sofa khi đọc tin nhắn. Điều đầu tiên anh thấy là một bức ảnh của chính mình, vào ngày Tsukki trả đũa bằng cách trang điểm cho anh.

Kei: Wow, anh trông thật tuyệt. Nhân tiện, làm thế nào mà Bokuto có số của tôi?

Kuroo phì cười, anh đã hy vọng Tsukki sẽ không thấy bức ảnh đó trong một thời gian dài. Nhưng thấy nó dường như đã khiến Tsukishima nhắn tin cho anh, anh không thể thực sự khó chịu.

Tetsurou: Tôi biết, tôi có vẻ rất quyến rũ phải không? Nhân tiền, có thể cậu ta lấy số từ điện thoại của tôi trong kỳ tập huấn???

Kei: Không quan trọng lắm, tôi định nhắn tin cho anh sớm hơn, nhưng thành thật mà nói, tôi không biết phải nói gì. Chưa kể tôi khá bận rộn vì vòng loại Giải đấu Mùa xuân.

Tetsurou: Ồ, tôi nghe từ Kenma, mà Kenma nghe từ nhóc lùn, đội em đã chiến thắng rồi, chúc mừng nhé :D

Kei: Cảm ơn, tôi biết đội của anh cũng đang làm tốt.

Vài phút trôi qua khi Kuroo cố gắng nghĩ xem nên nói gì. Anh biết mình phải bằng cách nào đó nhắc lại những điều đã nói trong cuộc cãi vã của họ, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Cho dù anh có thừa nhận với chính mình hay không, anh vẫn trì hoãn việc nghĩ ra điều mình nên nói khi đến lúc, và bây giờ anh thực sự hối hận.
Kuroo cũng hối hận vì đã thở dài khi Kenma thúc anh bằng chân từ phía bên kia của ghế sofa, "Nói. chuyện. Với. Cậu. Ấy. Đi" Kenma nhấn mạnh từng từ. Thay vì nói chuyện với Tsukki, Kuroo quyết định nhắn “:P" cho Kenma. Thay vì một cái thúc, Kuroo nhận được một cú đá. Đau nhưng không đủ để ngăn anh nhắn tiếp "D:"
"Kuro thề với chúa"
"Được rồi, được rồi, anh sẽ nhắn tin cho em ấy," Kuroo thở dài.
Tetsurou: Em có muốn nói về cuộc cãi vã không?
Thà nói thẳng còn hơn.
Kei: Yamaguchi cứ nhìn qua vai tôi và nếu tôi không đồng ý, cậu ấy có thể lại hét lên và giảng giải với tôi lần nữa. Thế nên ừ, chúng ta nên nói chuyện.
Lần nữa? Kuroo không thể tưởng tượng được cậu nhóc tàn nhang kia thậm chí có thể lớn tiếng trong cơn giận dữ, chứ đừng nói là với Tsukishima. Nhưng đó không phải vấn đề chính và Kuroo biết nếu hỏi sẽ chỉ là cái cớ để trì hoãn thêm.
Tetsurou: Em thực sự nghĩ tôi không quan tâm đến em à?
Anh quyết định tiếp tục nói thẳng.
Kei: Hàng tháng trời bị từ chối có thể khiến một người nghĩ như vậy.
Kuroo khịt mũi, ít nhất thì cả hai đều thẳng thắn. Anh thích nói chuyện với Tsukki, điều đó hầu như luôn làm bừng sáng ngày của anh. Nghĩ rằng nó có tác dụng ngược lại, ngay cả khi không phải là tác động tiêu cực liên tục, đối với Tsukishima thực sự khiến cậu khó chịu. Tsukki đã giả vờ mọi thứ vẫn ổn bao nhiêu lần khi anh viết thư hoặc nhắn tin lại?
Tetsurou: Tôi sẽ xin lỗi bao nhiêu lần cũng được. Tôi thực sự không nghĩ đến cảm giác của em và xin lỗi vì điều đó. Được rồi, đó là một cái cớ hơi khập khiễng, nhưng tôi không nghĩ em sẽ buồn đến vậy. Tôi không nên cho rằng em sẽ quên tôi đi chỉ vì tôi từ chối em. Trời ạ, ở trại huấn luyện ấy khi em tránh mặt tôi một ngày thật kinh khủng. Nếu những gì tôi cảm thấy ngày hôm đó giống với những gì em cảm thấy trong nhiều tháng, thì tôi thực sự ngạc nhiên khi em vẫn nói chuyện với tôi. Vì vậy, cảm ơn em vì đã không từ bỏ tôi.
Kuroo ghét phải thừa nhận mình sai, nhưng anh biết mình phải làm vậy. Điều này quan trọng hơn lòng tự trọng của anh nhiều.
Kei: Thật lòng mà nói, tôi thấy hơi khó chịu khi thấy anh vui vẻ với việc bạn bè anh với bạn đời của họ trong khi không chấp nhận tôi là bạn đời của anh. Cũng không có gì, mặc dù anh khiến tôi thực sự khó giữ được sự tức giận khi anh xin lỗi và thực tế là anh cũng có thể dễ dàng từ bỏ tôi. Vẫn không vui, nhưng này, đó là một khởi đầu.
Kuroo cảm thấy tệ khi khiến Tsukki cảm thấy như vậy, nhưng cũng mừng vì anh đang dần được tha thứ. Mặc dù cổ anh bắt đầu đau vì tư thế này. Khi anh đang nhắn tin, anh từ từ trượt khỏi ghế. Đầu anh chạm sàn, khiến đầu anh ở một góc khó xử.

Trong lúc anh đang cố gắng tìm ra điều gì để đáp lại, một ý nghĩ đột ngột và đau đớn chợt ập đến.

Tetsurou:  Kei, hãy thành thật với tôi đi.

Tetsurou:  Lần đó em khóc, tôi có liên quan gì không? Giống như tôi biết đó là sự tích tụ của nhiều thứ, nhưng, tôi có phải là một trong số đó không?

Khi Kuroo chờ đợi câu trả lời, lồng ngực anh cảm thấy thắt lại. Anh thực sự đã dần quên mất sự việc đó. Việc anh làm tổn thương cảm xúc của Tsukishima đã đủ tệ rồi, nhưng khóc ư? Cậu không có vẻ là kiểu người sẽ khóc chút nào, đặc biệt là khi anh đã biết Tsukki ngoài đời.

Kei: Chúng ta hãy đổi chủ đề nhé

Chết tiệt.

Kuroo lẩm bẩm chửi thề, nhắm mắt lại. Anh nghe thấy Kenma dịch chuyển trên ghế, "Kuro, chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh còn thấy tệ hơn nữa, và chủ đề này chính thức khép lại. Em ấy sẽ từ chối anh nếu anh còn cố tiếp tục." Kuroo thở dài thất vọng, "anh thậm chí còn không biết nên chuyển chủ đề sang gì nữa!"

Anh nghe Kenma bò đến bên cạnh ghế và nhìn xuống anh, "Hỏi cậu ấy ngày hôm nay thế nào. Cậu ấy thích âm nhạc đúng không? Hỏi cậu ấy xem cậu ấy có nghe bài hát mới nào hay không hoặc có tìm được ban nhạc nào thích không. Cuộc trò chuyện sẽ diễn ra từ đó." Kenma kiên nhẫn nói.

"Điều này cũng giống như một người độc thân luôn đưa ra lời khuyên về hẹn hò vậy."

Vẻ kiên nhẫn biến mất. Kenma túm lấy đôi chân vẫn còn móc vào tay vịn ghế sofa của Kuroo và đẩy chúng ra. Phần còn lại của cơ thể Kuroo đập xuống đất và anh nằm ngửa ra đó, đưa đầu gối lên ngực, "Thật thô lỗ." Kuroo càu nhàu, cảm thấy quá lười để rời khỏi sàn nhà.

Kenma chỉ thở dài và quay lại phía ghế của mình. "Mặc dù thành thật mà nói, cảm ơn nhé Pudding-head."

"Không vấn đề gì đâu, Bedhead."

Kuroo khịt mũi, lăn sang một bên nhưng vẫn không rời khỏi sàn. Mở khóa điện thoại lần nữa, anh nằm đó một lúc trước khi cuối cùng nhắn tin lại cho Tsukishima.

_____

Trước khi Tsukishima kịp nhận ra, cuộc trò chuyện đã trở lại bình thường. Kuroo bắt đầu kể những câu chuyện cười ngớ ngẩn cũ rích của mình và gửi cho anh ấy những đường link đến những video vô lý. Tsukishima đã định sẽ không nói chuyện với Kuroo một thời gian, nghĩ rằng sẽ rất ngượng ngùng.

Bây giờ đã gần 11 giờ đêm ở trường và hai người vẫn đang nhắn tin. Tsukishima không nhận ra mình đã mệt cho đến khi anh ngáp và nhìn đồng hồ. Ngày mai sẽ không vui đâu.

Kei:  Kuroo, tôi phải đi ngủ. Nếu tôi thức khuya hơn nữa thì trường học sẽ trở thành địa ngục mất.

Bedhead:  Ôi trời, muộn rồi. Ngủ ngon Tsukki.

Kei:  Đừng gọi tôi như thế.

Thực ra thì đó chỉ là thói quen thôi, mặc dù cậu vẫn muốn hạn chế tối đa những người gọi cậu là Tsukki.

Bedhead:  Ồ :( Ờ, Moonshine(ánh trăng)?

Mũi Tsukishima nhăn mặt lại

Kei:  Nó tệ hơn nhiều. Chẳng phải đó cũng là một loại rượu sao?

Bedhead:  Anh không để lại cho tôi nhiều lựa chọn ở đây đâu. Thế còn ‘Moon of my life’ (Mặt trăng của đời tôi)  thì sao?

Thậm chí còn tệ hơn nữa khi Tsukishima thấy mình bật cười khe khẽ.

Kei:  Trời ơi, thật nực cười, làm ơn đừng.

Bedhead:  Kén chọn quá >:( Ok ok, chúc ngủ ngon Kei

Tsukishima mỉm cười một chút khi gửi tin nhắn cuối cùng trong đêm nay.

Kei:  Chúc ngủ ngon Captain.

Cậu đặt điện thoại lên tủ đầu giường và chui xuống chăn. Nụ cười nhỏ của cậu dần biến mất khi nghĩ về cuộc trò chuyện của họ trước khi nó trở nên thoải mái và thân thiện hơn.

Cậu hy vọng Kuroo quên mất lần cậu khóc. Kể cả Kuroo có nhớ, Tsukishima hy vọng anh sẽ không nhắc lại chuyện đó, chắc chắn không liên quan đến anh. Nhiều thứ đã đẩy cậu đến mức này, nhưng cảm giác thất vọng của cậu đối với Kuroo là nguyên nhân chính. Thực ra chỉ có một hoặc hai giọt nước mắt rơi ra, nhưng với Tsukki, nó tệ như việc suy sụp và khóc nức nở.

Tsukishima thực sự không muốn nói về chuyện đó lúc đó, và cậu vẫn không muốn, nhưng cậu biết rằng nếu không phủ nhận, thì cũng giống như nói có, Kuroo là nguyên nhân gây ra chuyện đó. Anh biết chuyện đó sẽ lại xảy ra lần nữa, và hy vọng lúc đó cậu sẽ sẵn lòng nói chuyện. Nhưng cho đến lúc đó, Tsukki hài lòng hơn nhiều với việc mọi thứ trở lại bình thường.

...

Sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức của Tsukishima reo, cậu nhấn nút báo lại. Khi nó lại tắt một lúc sau đó, cậu đã muốn làm lại, nhưng cậu cảm thấy sự ngứa ran quen thuộc của Kuroo khi viết điều gì đó.

Bây giờ với một chút động lực, Tsukishima đứng dậy và đi đến phòng tắm. Khi đèn bật sáng, cậu ngay lập tức nhìn vào cánh tay mình

Chào buổi sáng Mặt Trăng của Cuộc Đời tôi •3• ~<3

Tsukki bật cười, có chút xấu hổ khi điều đó khiến anh bật cười. Chúa ơi, cậu hy vọng biệt danh đó sẽ không tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro