100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý tiên sinh đến rồi]

—–oOo—–

Người bạn cùng phòng thứ tư tên Vân Hà, cũng là sinh viên khoa bóng đá giống như Tần Tiểu Du. Khi mở cửa nhìn thấy phòng ký túc xá đã thay đổi hoàn toàn, y kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Nhìn sang Tần Tiểu Du, mắt y sáng lên, không ngừng đánh giá.

Tần Tiểu Du bị nhìn đến mức không thể hiểu nổi, bèn thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

Vân Hà cao hơn Tần Tiểu Du 5cm, cả người đều là cơ bắp rắn chắc, đôi chân đen nhẻm, vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh. So với y, đôi chân của Tần Tiểu Du lại mảnh khảnh hơn nhiều, thon dài và thẳng tắp như chân của một người mẫu.

"Cậu chắc là biết đá bóng chứ?" Vân Hà hỏi. Không phải y coi thường Tần Tiểu Du, mà thật sự là người bạn mới này khác hoàn toàn so với những người đá bóng khác, ngoại hình quá mức đẹp, như thể tác phẩm đắc ý nhất của Thượng đế, không có chút khuyết điểm nào trên cơ thể.

Tần Tiểu Du biết y không có ác ý, chỉ là tò mò, nên cười cười nhướng mày hỏi: "Cậu có muốn đấu thử với tôi một trận không?"

"Wow! Hai cậu định so tài à? Để tôi làm trọng tài cho!" Vương Kỳ Hạo là người nhiệt tình, lập tức tự đề cử.

"Tần Tiểu Du, Vân Hà là tiền đạo, rất mạnh, tuần trước khi đấu với mấy anh lớp trên, một mình cậu ấy ghi ba bàn, mấy anh khóa trên tức đến méo miệng luôn." Triệu Ba nhanh chóng bán đứng bí mật của bạn cũ.

Vân Hà liếc xéo Triệu Ba, Triệu Ba chỉ nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

"Tôi trước đây cũng là tiền đạo." Tần Tiểu Du nói. Tiền đạo tập trung vào việc cản phá và tấn công, dẫn bóng lao lên phía trước, cảm giác thực sự rất sảng khoái.

"Trước đây?" Vân Hà nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.

Tần Tiểu Du khẽ nhướn mày, cười mỉm nói: "Hồi cấp hai tôi chơi ở vị trí tiền đạo, nhưng khi lên cấp ba, huấn luyện viên thấy tôi phù hợp với vị trí tự do hơn nên đã chuyển đổi vị trí."

"Thì ra là vậy!" Vân Hà gật gù ra vẻ đã hiểu.

Tần Tiểu Du thầm nghĩ. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì lộ tẩy. Quả nhiên, một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy.

"Các cậu định so tài thế nào?" Triệu Ba hào hứng hỏi.

Vân Hà khi về ký túc xá có mang theo một quả bóng đá, lúc này đang đặt trên bàn. Y liền ôm quả bóng và nói với Tần Tiểu Du: "Gần ký túc xá có một sân bóng, chúng ta ra đó so tài. So kỹ năng cướp bóng, trong thời gian giới hạn, ai cướp được bóng nhanh nhất sẽ thắng."

Tần Tiểu Du đồng ý: "Được, để tôi thay đồ trước."

Lúc này cậu đang mặc quần áo thường, không tiện cho việc chơi bóng.

Khi đến trường thể thao này học, Tần Tiểu Du mang theo nhiều nhất là đồ thể thao, mẹ cậu còn đặc biệt nhét thêm hai bộ đồ đá bóng vào vali.

Tần Tiểu Du lấy bộ đồ đá bóng từ tủ ra, nhanh chóng vào nhà vệ sinh thay đồ, sau đó bước ra ngoài, ba người bạn cùng phòng liền vây quanh cậu tấm tắc mà khen.

"Tần Tiểu Du, da cậu trắng quá!" Triệu Ba duỗi tay chọc vào cánh tay của Tần Tiểu Du.

"Nói đi, cậu dùng loại kem chống nắng gì thế? Tôi sẽ đi mua một đống! Đắt cỡ nào cũng không thành vấn đề, miễn là hiệu quả tốt!" Vương Kỳ Hạo ghen tị nói.

Những người chơi tennis như gã sợ nhất là nắng, mỗi khi thi đấu xong, không chỉ sợ bị đen mà còn sợ bị cháy nắng.

"Cậu gầy thế này, tôi cũng hơi ngại so tài, lỡ mà làm cậu bị thương thì sao?" Vân Hà gãi đầu lúng túng.

Cầu thủ bóng đá ai mà không có đôi chân vạm vỡ? Nhưng đôi chân nhỏ nhắn của Tần Tiểu Du, trắng mịn như ngọc, quá đẹp, y thật sự lo lắng trong lúc cướp bóng, vô tình đá trúng lại gãy mất.

"Do gen cha mẹ tôi tốt, trời sinh đã thế." Tần Tiểu Du vừa đi tất vừa nói, che đi đôi chân trắng nõn.

Không còn cách nào khác, sau khi trở thành huyết tộc, ngoại hình của cậu tăng lên vài bậc, muốn trở thành người thô kệch cũng không được.

"Mẹ cậu hồi trẻ chắc chắn là một mỹ nhân." Vương Kỳ Hạo cảm thán nói.

Tần Tiểu Du cười gật đầu. Mẹ cậu khi còn trẻ quả thật là hoa khôi của thôn.

Mang giày bóng đá xong, cậu nhảy lên vài cái, đội chiếc mũ lưỡi trai lên và nói với ba người bạn: "Chúng ta đi thôi!"

"Được rồi, xuất phát thôi!" Triệu Ba đi trước, nói: "Để tôi dẫn đường!"

Bốn người khí thế hùng dũng rời khỏi ký túc xá, hướng về phía sân bóng. Trên đường, họ gặp một số bạn học, tò mò tiến tới hỏi thăm, khi biết bạn mới cùng phòng của họ sẽ so tài với Vân Hà, tất cả đều hào hứng, theo chân họ đến sân bóng.

Thứ hai tuần trước, trong trận đấu giữa sinh viên năm nhất và các anh chị khóa trên, Vân Hà, với vai trò tiền đạo, đã tỏa sáng rực rỡ, trở thành nhân vật nổi bật mới của trường. Khi nghe tin có người thách đấu với y, tin tức lan truyền nhanh chóng, càng lúc càng nhiều người kéo đến sân bóng để xem trận đấu.

【Tin nóng! Tin nóng! Vân Hà sẽ thi đấu với bạn mới cùng phòng, ai quan tâm thì nhanh đến sân bóng.】

【Gì cơ? Ký túc xá của Vân Hà có bạn mới à?】

【Cũng là sinh viên khoa bóng đá? Họ thi đấu vì lý do gì? Hay là đã xảy ra mâu thuẫn?】

【Wow, bạn mới và Vân Hà có mâu thuẫn, đang định ra sân bóng quyết sống mái!】

【...Sinh viên khoa bóng đá sắp thi đấu rồi, đi đi đi, đi xem náo nhiệt đi!】

【Gì cơ? Quyết đấu bằng bóng đá? Chuyện thú vị thế này sao có thể bỏ lỡ được?】

【Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi — mọi người mau đến sân bóng xem trò hay nào —】

Tin tức lan truyền trong các nhóm chat, mỗi nơi một phiên bản khác nhau, thậm chí có người còn thêm mắm dặm muối, dựng lên câu chuyện hai bạn cùng phòng trở mặt thành thù vì tranh giành bạn gái.

Ngô Kỳ vừa tập luyện xong, mồ hôi nhễ nhại rời khỏi nhà thi đấu bóng rổ, vừa đi vừa cầm điện thoại xem nhóm chat của lớp.

"Hơn một nghìn tin nhắn? Nhiều thế? Hôm nay mấy người này nói chuyện nhiều quá nhỉ!"

Cậu nhóc tự nhủ, tay vuốt xuống, lướt qua lịch sử trò chuyện.

"Thi đấu bóng đá? Vân Hà và bạn mới cùng phòng tranh giành bạn gái? Cái quái gì thế?"

Cậu nhóc biết Vân Hà, tiền đạo nổi tiếng của khoa bóng đá, tuần trước ghi ba bàn quyết định, giành chiến thắng trước các anh chị khóa trên, trở thành nhân vật rất hot gần đây.

Nếu nhớ không lầm, tên này vẫn đang độc thân, đâu có bạn gái!

"Ê, Tiểu Kỳ, đang xem gì đấy?" Bạn học Mạnh Trì từ phía sau đuổi tới, vỗ vai cậu nhóc tò mò hỏi.

Ngô Kỳ giơ điện thoại cho gã xem: "Trong nhóm đang bàn chuyện của khoa bóng đá, có người thách đấu với Vân Hà."

Mạnh Trì nhìn kỹ rồi hứng thú nói: "Chuyện thú vị thế này sao có thể bỏ lỡ? Đi xem thôi."

Ngô Kỳ kéo kéo chiếc áo lót đã ướt đẫm mồ hôi: "Tôi định về ký túc xá tắm trước, người toàn mồ hôi, khó chịu quá."

"Ôi trời, cậu đúng là thiếu gia, đừng lề mề nữa, bỏ lỡ trò hay thì tiếc lắm đấy." Mạnh Trì khoác vai kéo cậu nhóc rẽ về phía sân bóng.

"Cậu đúng là đồ... " Ngô Kỳ lẩm bẩm trong miệng, nhưng cơ thể lại rất thành thật đi theo.

Nghĩ lại thì, hình như hôm nay chú nhỏ của cậu đến trường thể thao báo danh, không biết đã đến chưa nhỉ?

Khoan đã—

Khoa bóng đá, bạn mới cùng phòng, thi đấu...

Ngô Kỳ đột nhiên dừng bước, mắt to hai mắt.

"Cậu sao thế?" Mạnh Trì quay đầu hỏi.

Ngô Kỳ chợt nghĩ ra điều gì, liền cắm đầu chạy về phía sân bóng, nhanh như một cơn gió lốc.

"Này— này—" Mạnh Trì đứng ngây người, vội vã đuổi theo. Gì chứ? Lúc nãy còn chẳng có hứng thú, giờ lại chạy nhanh hơn ai hết.

Ở phía bên kia, chủ nhiệm Trương khoa bóng đá đang hào hứng dẫn một nhóm khách quý giày da tây trang, đi trên con đường rộng rãi ở trung tâm, giọng điệu đầy nhiệt tình giới thiệu về những hạt giống tốt trong khoa bóng đá.

"Vân Hà năm nhất, mười tám tuổi, chuyên chơi tiền đạo, đã đá bóng mười năm, từng giành cúp thiếu niên thành phố, tuần trước khi đấu với sinh viên năm ba, cậu ấy ghi được ba bàn thắng." Chủ nhiệm Trương nói không ngừng: "Còn có Đỗ Tử Lộ năm hai, chủ yếu chơi ở vị trí tiền vệ, thể lực tốt, sức bền cao, đá đâu chắc đấy, nhịp độ trận đấu được cậu ấy kiểm soát rất tốt."

Trưa nay, chủ nhiệm Trương nhận được cuộc gọi từ quản lý Hàn của Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, khiến ông không khỏi kinh ngạc.

Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên không chỉ là câu lạc bộ bóng đá tốt nhất nước Sùng Hạ mà còn là câu lạc bộ xếp hạng số một thế giới. Yêu cầu tuyển chọn cầu thủ của họ rất nghiêm ngặt, trong số hàng trăm sinh viên của trường thể thao, họ thường chỉ chọn một hoặc hai người làm cầu thủ dự bị. Sau ba tháng huấn luyện và thử thách, chỉ những người xuất sắc nhất mới được giữ lại.

Trường thể thao của họ xếp hạng không cao trong cả nước, thường chỉ có các câu lạc bộ tầm trung đến tìm kiếm tài năng. Lần cuối cùng câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên đến trường của họ là mười năm trước.

Chủ nhiệm Trương không dám chậm trễ, nhanh chóng đi tới cổng tiếp đón.

Khi ông nhìn thấy người đàn ông đi đầu là người ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, ông thực sự kinh ngạc.

"Đây là Lý tiên sinh, cổ đông lớn của câu lạc bộ chúng tôi."

Chủ nhiệm Trương từ giọng điệu của quản lý Hàn nghe ra sự kính trọng, rõ ràng "Lý tiên sinh" này có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trong câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên.

Ông không dám lơ là, lễ phép chào đón, rồi dẫn họ vào trường, vừa ngắm cảnh dọc đường vừa giới thiệu về những học sinh xuất sắc của khoa bóng đá.

Tất nhiên, sau khi nói chuyện điện thoại với quản lý Hàn vào buổi chiều, ông đã gửi một email để quản lý Hàn tham khảo.

Lúc này, trong tay quản lý Hàn cầm một tập hồ sơ, bên trong là các tài liệu của học sinh đã được in ra từ email. Mỗi khi chủ nhiệm Trương giới thiệu một học sinh, ông ấy lại mở ra để đối chiếu, sau đó cung kính mà đưa cho Lý tiên sinh tham khảo.

Lý tiên sinh trông có vẻ hiền hòa, thỉnh thoảng gật đầu, dường như hài lòng với những người mà chủ nhiệm Trương đề cử.

Chủ nhiệm Trương cố gắng kiềm chế sự kích động, sắc mặt không đổi dẫn đoàn khách đi thăm sân vận động, để họ xem cơ sở hạ tầng của trường thể thao.

"Cách đây hai năm, trường chúng tôi đã được cải tạo, tu sửa lại sân vận động và thêm nhiều hạng mục, đặc biệt là sân bóng đá, hoàn toàn theo tiêu chuẩn quốc tế."

"Trông có vẻ tốt đấy." Quản lý Hàn quan sát sân vận động, hài lòng gật đầu.

"Ồ, học sinh của các bạn có tinh thần thể thao cao nhỉ? Đã bốn giờ chiều rồi mà vẫn còn tập luyện trên sân sao?" Một giám sát viên đi cùng ngạc nhiên hỏi.

Chủ nhiệm Trương nhìn theo hướng chỉ tay của ông ấy, nhận ra hôm nay số lượng học sinh trên khán đài của sân bóng đá đông hơn bình thường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Giờ này lẽ ra là lúc tan học, từng người một đáng lẽ phải về ký túc xá tắm rửa, sao lại tụ tập ở đây để xem người khác đá bóng?

"Gì cơ? Đá bóng à?"

Trên sân cỏ, hai học sinh đang tranh giành quả bóng một cách quyết liệt.

Trong đó có một học sinh mà chủ nhiệm Trương nhận ra, chính là Vân Hà mà ông vừa giới thiệu với quản lý Hàn, còn người kia thì rất xa lạ, không mặc đồng phục của khoa bóng đá, trông không giống học sinh của trường.

"Hai học sinh đang so tài tranh bóng sao?" Quản lý Hàn nhướng mày hỏi.

"Học sinh mặc áo đỏ đó nhanh quá!" Một giám sát viên kinh ngạc thốt lên.

Lý tiên sinh ánh mắt lóe lên tia sáng, nói: "Chúng ta lại gần xem thế nào."

"À, vâng, vâng." Chủ nhiệm Trương lập tức dẫn đường, nhưng trong lòng bắt đầu bồn chồn.

Vừa nãy ông cực lực đề cử Vân Hà, nói y xuất sắc như thế nào, nhưng bây giờ lại có nguy cơ bị vả mặt.

Bất cứ ai có mắt cũng có thể thấy rõ rằng Vân Hà đang bị học sinh mặc áo đỏ hoàn toàn áp đảo.

Chẳng những không cướp được bóng, mà y còn không chạm được vào bóng.

"Cố lên! Vân Hà cố lên! Xông lên nào——"

"Vân Hà, cố lên, cố lên——cướp lấy bóng đi! Bóng như là bạn gái của cậu vậy! Giữ chặt bạn gái của cậu!"

"Bạn học mới giỏi quá! Tôi thích cậu ấy quá đi mất!"

"Không chỉ giỏi, mà còn đẹp trai nữa, kỹ thuật còn điêu luyện, đúng là dẫn bóng qua người chuẩn mực như trong sách giáo khoa!"

"Vân Hà đã tập luyện cả buổi chiều, sức lực không theo kịp cũng là điều dễ hiểu."

"Nghe nói bạn học mới này là học sinh dự thính, chuyển trường từ nước Ciro đến, mạnh thật đấy!"

"Học sinh dự thính có thể trở thành chính thức không? Nếu được thì tham gia Đại hội thể thao toàn quốc vào năm sau chắc chắn giành hạng nhất rồi!"

"Còn phải xem học sinh này cuối cùng sẽ chính thức theo học tại trường thể thao nào."

"Đã mười phút trôi qua rồi, Vân Hà lần này lại sắp thua nữa rồi."

"Lần trước, Vân Hà kiểm soát bóng, sinh viên mới cướp bóng, chưa đến ba phút đã bị cướp đi. Lần này sinh viên mới kiểm soát bóng, Vân Hà cố cướp, nhưng mười phút rồi vẫn chưa chạm được vào bóng. Chênh lệch có vẻ lớn."

Ngồi giữa đám đông sinh viên, Ngô Kỳ nhìn dáng vẻ đẹp trai của chú nhỏ trên sân, lặng lẽ lấy điện thoại ra quay video, sau đó gửi vào nhóm gia đình.

Thật không ngờ, chú nhỏ vừa đến trường đã gây ra một sự náo động không hề nhỏ. Số người đến xem trực tiếp vẫn đang tăng lên, sắp vượt qua con số năm trăm người rồi.

"Cái gã mặc áo đỏ kia, chân hắn có bôi keo hay sao mà bóng dính chặt vào chân vậy, chẳng rời ra chút nào." Mạnh Trì ngạc nhiên nói.

"Đừng gọi người ta là 'gã' nữa, người ta có tên có họ đàng hoàng." Ngô Kỳ không hài lòng, dùng khuỷu tay thúc vào Mạnh Trì.

"Ái da~" Mạnh Trì kêu đau, ấm ức nói: "Tôi có biết anh ta tên gì đâu?"

Ngô Kỳ xoa cằm: "Chắc là... Tần Tiểu Du!"

"Sao cậu biết?" Mạnh Trì ngạc nhiên.

"Tôi nghe thấy người kia gọi." Ngô Kỳ chỉ vào Triệu Ba đang ngồi cách họ khoảng năm, sáu mét.

Triệu Ba ngồi ở hàng ghế đầu, phấn khích vỗ tay: "Tiểu Du, làm tốt lắm! Cậu đúng là đàn ông đích thực!"

Khi Tần Tiểu Du thay đồ đá bóng, gã và Vân Hà đều nghĩ Tần Tiểu Du chẳng giống một người biết đá bóng chút nào. Nhưng khi lên sân, gã suýt quỳ xuống mà hát bài "Chinh phục."

Tay chân mảnh khảnh ư?

Chỉ cần có thực lực, mọi thứ không còn là vấn đề.

Không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài, Vân Hà thực sự đã gặp phải đối thủ đáng gờm.

Trên sân, Tần Tiểu Du một lần nữa dẫn bóng điêu luyện, né tránh sự chặn đường của Vân Hà. Quả bóng bị cậu đá cao lên, bay cao giữa không trung. Tần Tiểu Du di chuyển, vòng ra sau lưng Vân Hà, nhấc chân đỡ lấy bóng, động tác liền mạch, không chút thừa thãi.

Vân Hà hiện rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, dừng lại hai giây rồi xoay người đuổi theo.

Mười mấy phút so tài đã cho y thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và người bạn mới cùng phòng này.

Hóa ra thật sự có người có thể dẫn bóng uyển chuyển như nước chảy mây trôi, hoàn toàn phớt lờ sự phòng thủ của y, nhẹ nhàng tránh né, như uống nước lọc vậy.

Vân Hà không nản chí, ngược lại, y còn hăng hái hơn, càng đá càng hăng.

Tần Tiểu Du quay đầu nhìn thoáng qua Vân Hà đang đuổi theo phía sau, trong lòng có chút chột dạ.

Cậu là huyết tộc, tốc độ, khả năng phản xạ, sự linh hoạt và nhanh nhẹn vượt trội so với người thường. Cậu còn là huyết tộc trải qua huấn luyện đặc biệt để trở thành thẩm phán huyết tộc, nên thực lực còn mạnh hơn nhiều.

Để tránh cho Vân Hà thua quá nhanh, cậu đã cố ý nhường nhịn hết sức, nhưng kết quả vẫn không như mong đợi, Vân Hà giành bóng vô cùng vất vả.

Tần Tiểu Du không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục giảm tốc độ. Đợi đến khi Vân Hà đuổi kịp, cậu mới giả vờ lộ vẻ mệt mỏi, rồi bất ngờ mắc một lỗi nhỏ, ngã nhào về phía trước, để quả bóng lăn khỏi tầm kiểm soát và bị Vân Hà chặn lại, cướp đi.

"Tuýt tuýt tuýt—" Vương Kỳ Hạo, người đóng vai trò trọng tài, thổi còi.

Vân Hà dừng chân, bước đến chỗ Tần Tiểu Du, cúi người đưa tay ra.

Tần Tiểu Du nắm lấy tay y, nương theo sức lực của y mà đứng dậy.

"Hiệp hai, Tiểu Du thắng!" Vương Kỳ Hạo tuyên bố.

Vân Hà vỗ vai Tần Tiểu Du, thở hổn hển nói: "Cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng nha (1)!"

(1)"cao thủ" thực sự sẽ không bao giờ để lộ bản thân trước mặt người khác.

Tần Tiểu Du lau mồ hôi trên trán, cười đáp: "Cậu cũng không tệ đâu."

Vân Hà lắc đầu: "So với cậu, tôi còn kém xa!"

Tần Tiểu Du khiêm tốn: "Tôi bắt đầu học đá bóng từ năm lớp ba tiểu học, trước cậu vài năm."

Vân Hà đã lấy lại sức, vươn vai hỏi: "Muốn đá tiếp không?"

Tần Tiểu Du vừa định trả lời thì một nhóm người bước vào sân bóng và tiến về phía họ. Cậu ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhận ra người đang đi ở giữa là Lý tiên sinh, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro