99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cùng phòng khiếp sợ]

—–oOo—–

Tần Tiểu Du có một giấc ngủ ngon lành, suýt nữa còn chảy cả nước miếng. Thời điểm bị Tần Lâm đánh thức, cậu vẫn còn mơ màng.

"Ơ? Đến rồi ạ?"

Cậu xoa mặt để tỉnh táo hơn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe đã đi vào khuôn viên trường, đỗ lại vị trí đậu xe trước tòa nhà, nơi có nhiều sinh viên đang đi ra đi vào. Khi nhìn thấy xe của họ, nhiều người tò mò liếc nhìn.

Tần Lâm tắt máy, quay sang hỏi Tần Tiểu Du: "Đêm qua em ngủ lúc mấy giờ?"

Tần Tiểu Du giật mình, lập tức tỉnh táo, cậu chỉnh lại mái tóc rối bời, lắp bắp trả lời: "Không trễ lắm, em chỉ lướt video một lúc, khoảng mười hai giờ thì ngủ."

Tần Lâm nghiêm túc nói: "Dù em là huyết tộc, sức khỏe tốt hơn người thường, nhưng vẫn phải chú ý đến giờ giấc, đảm bảo ngủ đủ giấc."

Tần Tiểu Du ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đáp: "Vâng, sau này em sẽ chú ý hơn."

Sau khi răn dạy xong, Tần Lâm tháo dây an toàn: "Xuống xe thôi!"

Tần Tiểu Du thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Mình đi thẳng đến ký túc xá luôn hả anh? Không cần ghé qua phòng quản lý sao?"

Tần Lâm nói: "Không cần, hôm qua anh đã cử người đến chào hỏi rồi."

Nghe anh trai nói vậy, Tần Tiểu Du không hỏi thêm gì nữa, mở cửa xe và lấy hành lý từ cốp xe ra.

Mẹ đã chuẩn bị quá mức chu đáo, cái gì cũng mang theo, khiến cậu và anh trai phải xách theo cả đống túi lớn túi nhỏ vào ký túc xá, trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Cậu có chút xấu hổ.

Tần Tiểu Du hối hận vì đã không mang theo mũ lưỡi trai, nếu có thì có thể kéo thấp mũ để che bớt mặt đi một chút.

Anh trai chỉ đưa cậu đến đây một lần, sau này sẽ không tới nữa. Cậu thì phải ở lại đây nửa tháng, sống cùng các sinh viên khác, cảm giác thật sự ngượng ngùng.

Cuối cùng, thang máy đến tầng năm. Hai người xách một đống hành lý ra khỏi thang máy, những lời xì xào của các sinh viên đứng phía sau lọt vào tai Tần Tiểu Du.

"Có phải là học sinh chuyển trường không? Trông thật đẹp trai!"

"Đã khai giảng hơn một tháng rồi, sao vẫn có học sinh chuyển trường?"

"Có thể là có việc gì đó, nên đến muộn."

"Họ là anh em à? Trông hơi giống nhau. Anh trai trông lạnh lùng, em trai thì dễ thương."

"Chắc là con nhà giàu, cả người toàn hàng hiệu!"

"Con nhà giàu mà học ở trường thể thao, không sợ vất vả à? Đừng nói luyện tập vài ngày rồi khóc lóc đòi bỏ học."

"Đừng có chê người ta như vậy! Có thể người ta có năng khiếu thể thao mà."

......

Tần Tiểu Du hơi phồng má lên. Cậu giờ đúng là con nhà giàu, lúc nhỏ đã chịu khổ, nên lớn lên cũng không kiêu ngạo.

Tần Lâm liếc nhìn cậu và nói: "Không cần để tâm đến ý kiến của người khác."

"Vâng." Tần Tiểu Du thở ra một hơi.

Rất nhanh, hai người tìm được ký túc xá của Tần Tiểu Du.

Ký túc xá của trường thể thao bốn người một phòng, có nhà vệ sinh riêng biệt, trong phòng có bốn giường, bàn học để ở phía dưới giường, lối đi ở giữa rộng rãi, cách nhau hai mét, không gian hoạt động lớn.

Phòng ký túc xá mà Tần Tiểu Du được sắp xếp hiện tại đã có ba sinh viên ở, một người học chuyên ngành bóng đá, hai người học chuyên ngành quần vợt. Hiện tại họ đang ở lớp, nên không có mặt ở ký túc xá.

Tần Lâm lấy chìa khóa phòng từ quản lý ký túc xá.

Khi bước vào phòng, Tần Tiểu Du có cảm giác rất quen thuộc.

Cậu đã ở ký túc xá từ cấp hai, nhưng so với ký túc xá đại học thì khác xa một trời một vực.

"Anh, hay là anh về trước đi, em tự dọn dẹp cũng được." Tần Tiểu Du đặt hành lý xuống, xắn tay áo chuẩn bị làm việc.

Tần Lâm liếc nhìn chuỗi hạt trên cổ tay cậu, giọng trầm thấp: "Trước tiên sắp xếp chỗ ở của em đã."

Tần Tiểu Du thở dài: "Em không phải là trẻ con nữa."

Tần Lâm không nói gì, cởi áo khoác vest cho em trai cầm, sau đó xắn tay áo sơ mi, lấy chậu rửa, giẻ lau và nước sát trùng ra, bắt đầu lau chùi giường và tủ.

Tần Tiểu Du bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy áo vest của anh trai, nhìn anh làm việc. Khi giường đã sạch sẽ, cậu đặt áo vest lên giường rồi tham gia cùng.

Sau hơn nửa giờ, hai anh em cuối cùng đã quét dọn ký túc xá sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp đúng chỗ, chiếc hộp lạnh tiết kiệm năng lượng đặt trên bàn rất nổi bật.

Chiếc hộp lạnh này không cần cắm điện, bên trong chứa tinh thể năng lượng do Cục Quản lý dị năng nghiên cứu phát minh. Một viên tinh thể có thể sử dụng trong nửa tháng, đủ để Tần Tiểu Du hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy nhiên, để phòng bất trắc, Tần Lâm đã để lại một viên tinh thể dự phòng cho em trai.

"Anh, chúng ta đi ăn cơm nhé!" Tần Tiểu Du nhìn đồng hồ cơ, đã hơn một giờ chiều, qua giờ ăn trưa từ lâu.

Tần Lâm nói: "Em ăn trước đi, anh sẽ ăn trên đường về."

Tần Tiểu Du là huyết tộc, một túi máu là đủ cho bữa trưa, rất tiện lợi, nhưng cậu không muốn để anh trai phải ăn một mình.

Cậu cầm chìa khóa, kéo tay Tần Lâm, đi ra khỏi ký túc xá.

"Đem theo túi máu." Tần Lâm nhắc nhở.

"À, đúng rồi!" Tần Tiểu Du quay lại, từ hộp lạnh tiết kiệm năng lượng lấy một túi máu, cho vào túi, rồi cùng Tần Lâm ra ngoài.

Khoảng mười lăm phút sau, hai bạn cùng phòng chuyên ngành quần vợt trở về.

"Trời ơi? Có chuyện gì vậy? Mình có vào nhầm phòng không?"

Vương Kỳ Hạo đứng ở cửa, chân không dám bước vào, mắt trừng trừng nhìn căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.

Phía sau, Triệu Ba thấy Vương Kỳ Hạo đứng chặn cửa, ngạc nhiên hỏi: "Làm gì vậy? Hạo! Sao không vào?"

Vương Kỳ Hạo thu chân lại, làm động tác mời lịch sự: "Tiểu Ba, mời vào—"

Triệu Ba bị hành động của gã chọc cười: "Hạo, cậu đang cosplay gì vậy? Quá nhàm chán ... Ôi, mình xuyên không rồi sao? Đây là đâu?"

Vương Kỳ Hạo thấy Triệu Ba lộ ra biểu tình khiếp sợ giống mình, cảm thấy hài lòng.

Sáng nay khi họ ra ngoài, ký túc xá chỉ là nền gạch bình thường, giờ đây đã được trải một tấm thảm hoa văn tinh xảo, ở chỗ lối vào, đã thay bằng một tấm thảm sợi hóa học vuông vắn. Bên cạnh thảm là một giá để giày bốn tầng rộng nửa mét, trên giá có hai đôi giày đá bóng mới, một đôi dép trong phòng, một đôi dép phòng tắm, và dưới cùng là hai hộp giày hàng hiệu.

Chiếc giường để trống suốt một tháng, giờ đã được trải ga gối và treo rèm giường, chỉ nhìn vào vải dệt cũng biết giá không rẻ. Bên dưới giường là một chiếc bàn, trên bàn có sách vở, dụng cụ học tập, và một hộp kim loại kích thước bằng lò vi sóng. Hộp kim loại không cắm điện nhưng phát ra ánh sáng xanh, trông như một sản phẩm công nghệ cao.

Bên cạnh hộp kim loại là một chậu cây mọng nước cỡ bàn tay, lá màu hồng giống như hoa sen nở rộ, mọng nước và mềm mại, rất đáng yêu.

Trước bàn là một chiếc ghế công thái học, tay ghế có treo nhãn hiệu, giá ghi là 2199.

Vương Kỳ Hạo và Triệu Ba không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Bạn mới cùng phòng là thiếu gia của nhà ai? Mang nhiều đồ đến trường như vậy, rốt cuộc là đến học hay để tận hưởng?

Có tiền thật là sướng quá!

Căn phòng quá sạch sẽ, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương tươi mát, hai người cởi giày thể thao, đi chân trần trên thảm.

"Thực sự mềm mại!" Vương Kỳ Hạo cọ chân trên thảm lông: "Nhìn là biết hàng cao cấp."

"Nếu bẩn thì sao? Ai sẽ dọn dẹp?" Triệu Ba hỏi.

Vương Kỳ Hạo chỉ vào robot hút bụi ở góc phòng: "Người ta đã chuẩn bị rất chu đáo."

Triệu Ba "Chậc chậc" hai tiếng: "Thiếu gia sao lại vào học trường thể dục thể thao chứ?"

Vương Kỳ Hạo nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có thêm món đồ kỳ lạ nào trong phòng không: "Nhiều thiếu gia học thể dục thể thao lắm, như Ngô Kỳ tiền đạo đội bóng rổ, cũng là thiếu gia."

Triệu Ba lắc đầu: "Nhưng phòng của người ta không có nhiều đồ như vậy."

Vương Kỳ Hạo lấy đồ sạch từ tủ, đi vào phòng vệ sinh và nói: "Hy vọng bạn mới này không có tính cách của thiếu gia, nếu không thì tôi..."

Giọng nói của gã đột nhiên ngừng lại.

Triệu Ba nghi ngờ: "Nếu không thì...?"

Vương Kỳ Hạo nhìn vào phòng tắm đã được rửa sạch sẽ, sáng bóng, sờ sờ mũi: "Chắc chắn là thiếu gia đã mang theo người dọn dẹp, rất chuyên nghiệp!"

Các vết bẩn trên gạch men đã biến mất hoàn toàn, ngay cả nắp bồn cầu cũng được chà rửa sạch sẽ như ngọc.

Bỗng nhiên có cảm giác như bước vào một khách sạn năm sao.

Triệu Ba thò đầu vào xem, miệng há to kinh ngạc.

"Bây giờ tôi bắt đầu thích thiếu gia này rồi."

Vệ sinh phòng tắm vốn là khó nhất, chủ yếu là vì các khoá sinh viên trước đó, một số vết bẩn cứng đầu hoàn toàn không thể làm sạch, họ bận rộn với việc luyện tập, lại không kiên nhẫn dọn dẹp, chỉ đành dùng tạm.

Giờ đây, phòng tắm rực rỡ hẳn lên, gạch men trên sàn và tường trắng sáng hơn hai tông, rèm tắm chống nước và xuyên ánh sáng đã được thay mới, chưa kể bồn rửa mặt, sạch sẽ không một hạt bụi.

Độ hảo cảm của hai người đối với bạn mới cùng phòng tăng lên vùn vụt.

Tần Tiểu Du và anh trai ăn xong, sau khi nhìn xe anh trai rời đi, cậu mới thong thả trở về ký túc xá.

Trong nửa tháng tới, cậu sẽ ở một mình trong trường thể thao, hy vọng ba bạn cùng phòng sẽ là những người dễ ở chung.

Cậu lấy chìa khóa, mở cửa, ngay lập tức nghe thấy tiếng hai chàng trai đang chơi game.

"Bảo vệ! Che chắn cho tôi! Nhanh lên——Tôi một mình không được, Tiểu Ba, cậu đâu rồi?"

"Chết rồi."

"Trời ơi! Sao cậu lại chết?"

"Tôi sao không thể chết được? Bị ba kẻ địch vây đánh, không chết mới lạ!"

"Đồng đội cùi bắp, không thể gánh nổi, không thể gánh nổi!"

"Chơi tiếp không?"

"Không chơi nữa, vận may quá kém, thua liên tiếp ba ván."

"Ồ, có người về rồi. Có phải là Tiểu Hà không?"

Vương Kỳ Hạo đặt điện thoại xuống, thò đầu từ giường ra, nhìn về phía cửa, chỉ thấy một chàng trai dáng người cao gầy đứng ở đó.

"Ơ?" Không phải là bạn cùng phòng Vân Hà, mà là một bạn học lạ mặt.

Tần Tiểu Du đổi sang dép trong phòng, cười thân thiện: "Chào các cậu, tôi là Tần Tiểu Du, sinh viên dự thính của khoa bóng đá, rất vui được làm bạn cùng phòng với các cậu."

Giọng của chàng trai nghe như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, rất dễ nghe.

Vương Kỳ Hạo ngơ ngác nhìn Tần Tiểu Du, chỉ cảm thấy bạn mới cùng phòng này thật sự quá đẹp trai, lại còn có giọng nói tuyệt vời. Với điều kiện bên ngoài và bên trong đều ưu việt như vậy, sao cậu lại vào trường thể thao? Hẳn là nên đi học ở Học viện Âm nhạc bên cạnh mới đúng!

"Chào, chào..." Triệu Ba nhảy xuống giường, gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi tên là Triệu Ba, cậu ấy là Vương Kỳ Hạo. Chúng tôi học ở khoa quần vợt. Chúng tôi còn một bạn cùng phòng nữa, tên là Vân Hà, cũng học ở khoa bóng đá như cậu."

Vương Kỳ Hạo cũng nhảy xuống giường, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Tiểu Du.

Trời ơi, ngoan ngoãn lại còn đẹp trai như vậy, liệu có bị bọn con trai thô lỗ ở khoa bóng đá bắt nạt không nhỉ?

"Chữ 'Du' của cậu có phải là chữ ' Du' (游) với ba chấm thuỷ không?" Gã hỏi.

"Đúng vậy!" Tần Tiểu Du gật đầu.

Triệu Ba vui mừng mà vỗ tay: "Hay! Haha—cậu là 'Du', tôi là 'Hạo', cậu ấy là 'Ba', thêm một cái 'Hà', vậy chúng ta đã đủ bốn chữ có nước rồi!"

"Đúng không?" Vương Kỳ Hạo tiếp tục cười: "Chính là như vậy!"

Tần Tiểu Du nghe thấy tiếng cười vui vẻ của các bạn cùng phòng, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Có vẻ như họ là người có tính cách tốt, đều là người thoải mái.

"À, trước đây cậu học ở trường thể thao nào? Sao lại nghĩ đến việc đến đây dự thính?" Vương Kỳ Hạo tò mò hỏi.

Tần Tiểu Du đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện, liền đáp: "Tôi trước đây học ở học viện Anid Kerry ở nước Ciro. Hồ sơ của tôi vẫn chưa chuyển đến đây, nên tôi tạm thời dự thính."

"A....Cái gì mà học viện Kerry?" Vương Kỳ Hạo nói tiếng Ciro rối tinh rối mù, cười gượng: "Nghe có vẻ rất lợi hại, haha."

"Là học viện Anid Kerry! Trời ơi, trường thể thao nằm trong top 10 thế giới đấy! Sao cậu lại chuyển về trong nước?" Triệu Ba rõ ràng có hiểu biết hơn.

Tần Tiểu Du nói: "Gia đình tôi đều ở trong nước, tôi muốn trở về đây để phát triển."

Triệu Ba đưa ngón tay cái lên, khen ngợi: "Tốt lắm! Người Sùng Hạ nên làm vẻ vang cho nước Sùng Hạ!"

Vương Kỳ Hạo gật đầu: "Bóng đá thì ở nước ta vẫn là lợi hại nhất, quyết định của cậu là đúng."

Tần Tiểu Du mỉm cười.

"À, việc sửa sang lại phòng như thế này có làm phiền các cậu không?" Cậu ngại ngùng hỏi.

"Không đâu! Không hề!" Nghĩ đến phòng vệ sinh sạch sẽ như vậy, Vương Kỳ Hạo vui vẻ nói: "Tôi rất thích phòng ở hiện tại!"

"Hạo nói đúng đấy!" Triệu Ba đồng tình.

"Vậy thì tốt rồi." Tần Tiểu Du nhẹ nhàng thở ra.

"Cạch——"

Ba người đang trò chuyện, cửa phòng bị mở ra, ngay sau đó, giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: "Ôi, tôi xuyên không rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro