13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau]

Bị Hoắc Nguyên vạch trần thân phận thật sự của mình, khuôn mặt Giang Diễn trở nên u ám lạnh lùng.

Lệnh truy nã của gã được dán khắp các đường phố, tin tức truyền hình liên tục phát sóng, cảnh sát từ nhiều quốc gia đã liệt gã vào danh sách tội phạm số một. Bị truy nã gắt gao như vậy, gã giống như một con chuột băng qua đường, đều bị mọi người la hét đòi đánh.

Để sống sót, gã trốn đông trốn tây, buộc phải tránh xa những thị trấn ồn ào, đến những vùng núi xa xôi.

Sức lực không phụ lòng người, cuối cùng gã cũng tìm được một thôn nhỏ trên núi.

Giao thông ở đây không thuận tiện, tin tức bị chặn, mức sống của người dân thấp, điện thoại và tivi đều là vật hiếm, tin tức từ thế giới bên ngoài chậm chạp, quả thực là một nơi ẩn náu tuyệt vời.

Tuy nhiên, dường như ông Trời cũng cố tình muốn chống lại gã, ngay khi gã chuẩn bị ổn định cuộc sống thì một thợ săn quỷ hút máu bất ngờ xuất hiện, cản trở cuộc sống tươi đẹp của gã.

Những kẻ cản đường đều phải chết!

Giang Diễn gầm lên: "Tao sẽ giết mày, biến mày thành lợn và ngâm mày trong formalin!"

Trên mặt gã nổi gân xanh, thân thể lại lần nữa bành trướng, cơ thể tăng lên gấp đôi, xương sống phồng lên như bị đột biến, biến thành một hàng gai xương hình tam giác, trên mặt da phủ một lớp vảy màu xanh lam, tứ chi biến thành dã thú, áo giáp sắc bén, một cái đuôi dài đầy gai từ phía sau vung ra, ngạo nghễ mà chuyển động.

Hoắc Nguyên nhìn sự biến hóa của gã, thầm mắng: "Mẹ kiếp."

Đúng là kẻ điên của giới khoa học sinh học, đây là dung hợp không biết bao nhiêu gien không phải của con người, mới có thể biến mình dị dạng như vậy!

Bộ dáng xấu xí này còn có thể gọi là người sao?

Ngay cả quỷ hút máu cũng vái cả nón.

Nhất định phải giết gã, nếu không hậu họa khôn lường!

Hoắc Nguyên cầm mạch đao lên, lịch sự mà tấn công trước.

Giang Diễn trợn tròn tròng mắt như chuông đồng, cười chế nhạo.

Không biết tự lượng sức mình!

Sau lần tiến hóa thứ hai, sức tấn công và phòng thủ của gã đều tăng đột biến, dễ như trở bàn tay bóp chết một tên dị năng nho nhỏ.

Trận chiến dưới suối ngày càng khốc liệt, hai bên đánh nhau ác liệt đến nỗi con dơi nhỏ treo ngược trên cành giật mình rớt xuống.

La quản gia đưa tay kịp thời đỡ lấy, thả lại bả vai.

Con dơi nhỏ dùng móng vuốt nhỏ túm chặt áo của La quản gia, miệng phát ra âm thanh "Chi chi".

Ôi chao, má ơi!

Tên kia là quái vật gì vậy?

Quá xấu xí!

Dơi có thính giác siêu phàm, vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Hoắc Nguyên và Giang Diễn từ khoảng cách mười mét.

La quản gia đối với tiếng kêu của con rơi mắt điếc tai ngơ, hơi nheo đôi mắt màu xanh đậm lại, nhìn hai người đang chiến đấu với vẻ mặt ngưng trọng.

Giang Diễn dung hợp nhiều loại gien của sinh vật, lại tiêm vào DR100, không còn là một quỷ hút máu bình thường nữa, sức mạnh của gã tương đương với một bá tước quý tộc trong huyết tộc, nếu Hoắc Nguyên muốn thắng gã, y phải có sức mạnh của một chấp hành quan (1).

(1) tương đương với người chỉ huy có quyền lực cao nhất phụ trách nhóm thợ săn quỷ hút máu.

Nhưng mà, phán đoán sức chiến đấu hiện tại của cả hai bên, Hoắc Nguyên không phải là đối thủ của Giang Diễn.

Thua cuộc là vấn đề sớm hay muộn.

Vốn tưởng rằng trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hiện tại không thể ngồi trên núi xem hổ đánh nhau (2) được nữa rồi.

Nếu Hoắc Nguyên chết ở đây, Cục quản lý dị năng thế giới tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ cử người đến thôn Vạn Hoành điều tra, một khi các bên nhúng tay vào, cuộc sống yên bình mười năm của chủ nhân sẽ bị phá vỡ.

La quản gia là một người hầu trung thành.

Bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì đe dọa đến người hoặc đồ vật của chủ nhân đều sẽ bị loại bỏ.

Thân thể anh cử động, nhẹ nhàng nhảy qua giữa các cành cây, trong nháy mắt đáp xuống cành cây gần dòng suối nhất, từ trên cao quan sát, chờ cơ hội ra tay.

"A aaa ——" Hoắc Nguyên thét lên một tiếng dài, bị quái vật Giang Diễn ép buộc phải lùi lại, bộ vest cao cấp y mặc từ lâu đã bị xé thành từng mảnh, chỉ còn lại mấy mảnh vải vẫn quật cường mà bám lại trên người, áo sơ mi không còn nút áo, bộ ngực cường tráng lộ ra hàng chục vết sẹo lớn nhỏ đan xen, máu đỏ chảy xuống, khiến y vô cùng chật vật.

Mùi máu tươi của con người, gợi lên sự thèm ăn của Giang Diễn.

Chút máu gã uống vào sáng sớm, trải qua một ngày chạy trốn kịch liệt đã sớm tiêu hóa không còn tăm hơi, lúc này gã đang đói, khi nhìn thấy máu trên người Hoắc Nguyên, đồng tử dã thú của gã dựng đứng, tràn ngập sự tham lam đối với đồ ăn.

Ăn y!

Hút hết máu của y đi!

Gặm thịt và nghiền nát xương của y!

Đến xương y cũng chẳng còn!

Các đòn tấn công của Giang Diễn càng trở nên hung bạo hơn, mỗi chiêu thức đều là trí mạng.

Hoắc Nguyên sớm đã lực bất tòng tâm, đòn tấn công của Giang Diễn đột nhiên tăng cao khiến y không thể đỡ được.

Không thể tiếp tục được nữa.

Hiểm nguy mà tránh được một chiêu, y lao xuống suối, dòng suối lập tức nhuộm đỏ máu của y, đợt tấn công tiếp theo liên tiếp mà tới, Hoắc Nguyên vẻ mặt lạnh lùng, một tay nâng lên mạch đao lên chống cự, một bên há miệng cắn vào cổ tay mình.

Da trên cổ tay trong nháy mắt bị rách, nhưng không có máu chảy ra, thay vào đó là ánh sáng vàng rực, trên bề mặt da xuất hiện đồ đằng (3) hình ngôi sao sáu cánh.

Ánh sáng càng lúc càng lớn, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể Hoắc Nguyên.

Giang Diễn bị cỗ lực lượng cường đại đẩy ra, đập vào bức tường đá, bức tường đá nứt ra, rơi xuống vô số mảnh vụn, thiếu chút nữa chôn sống gã.

La quản gia ở trên cành cây chậm rãi buông tay, lợi giáp trên đầu ngón tay co lại, trở lại bình thường.

Có vẻ như không cần sự giúp đỡ của anh.

Ánh sáng kéo dài trong vài giây, sau khi tiêu tán, Hoắc Nguyên từ từ bay lên không trung, trên má trái của y xuất hiện đồ đằng màu vàng sậm.

Giang Diễn bò ra khỏi đống đổ nát, lắc cái đầu sưng tấy, nhìn chằm chằm vào Hoắc Nguyên đã biến đổi, tinh thần gã căng thẳng, cảm thấy có một cỗ khí thế cực lớn đang hướng về phía mình, khiến gã sợ hãi.

"Mày..." Gã đảo mắt nhìn đồ đằng trên má Hoắc Nguyên, kinh ngạc hét lên: "Mày là chấp hành quan sao!"

Chấp hành quan, người chỉ huy cao nhất phụ trách thợ săn quỷ hút máu.

Trong cục quản lý dị năng thế giới hiện tại có mười chấp hành quan, năng lực của bọn họ khác nhau, đều xuất sắc, thực lực có thể so sánh với Huyết tộc công tước.

Gã cuối cùng gặp phải vận cứt chó gì, cho dù trốn ở một thôn miền núi xa xôi, lại có thể gặp được một chấp hành quan của cục quản lý chẳng mấy khi xuất hiện!

Giang Diễn vô cùng tức giận.

Chuyện đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.

Đồ đằng của Hoắc Nguyên cởi bỏ phong ấn, toàn thân tràn đầy sức lực, ngẩng đầu liếc nhìn khu rừng phía trên dòng suối, cong cong khóe miệng, giây tiếp theo, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hóa thành dư ảnh tấn công Giang Diễn.

La quản gia mặt chẳng có biểu cảm gì, thờ ơ nhìn vụ thảm sát đơn phương dưới suối.

Giang Diễn dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là sản phẩm dị dạng của phòng thí nghiệm, trong khi chấp hành quan đã trải qua hàng trăm trận chiến, là kẻ mạnh nhất đứng đầu hàng vạn người dị năng.

Tình thế nhanh chóng đảo ngược.

Giang Diễn bị Hoắc Nguyên giết luống cuống tay chân, kinh hoàng chật vật.

"Vèo——"

Mạch đao chém mạnh, cụt một cánh tay bay ra ngoài.

"Xì ————"

Một tia kiếm lóe lên, thân thể quái vật của Giang Diễn bị cắt thành từng mảnh như xắt rau, đông chém một miếng, tây chém một khối, trong chớp mắt máu chảy tràn lan, gã biến thành một người khổng lồ đẫm máu.

"Mày muốn biến tao thành người lợn sao?" Trong đôi mắt đen của Hoắc Nguyên tràn ngập sự điên cuồng và tàn ác: "Còn phải xem mày có năng lực đó hay không!"

Y từ trước đến nay có thù tất báo, vì mục tiêu của mình sẽ không bao giờ từ bỏ, nếu không cẩn thận sẽ đi theo hướng cực đoan. Để kiềm chế bạo lực ngày đêm gia tăng, không thể không phong ấn sức mạnh của mình và bảo trì tâm thái bình thản.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ là một chuyến công tác bình thường lại buộc y phải phá bỏ phong ấn, giải phóng ác ma trong lòng mình.

"Vốn tao muốn tha mạng cho mày, giao cho cục. Cố tình mày cắt đứt đường lui, vậy đừng trách tao tàn nhẫn, mạng của mày tao muốn nó rồi!"

Hoắc Nguyên ấn vào cơ quan mạch đao trên tay, trong nháy mắt, mạch đao phân hủy rồi tổ chức lại, biến thành một khẩu súng bắn tên lửa màu bạc, miệng nòng nhắm thẳng vào tim Giang Diễn, y dứt khoát mà bóp cò sung.

"Bùm——"

Những viên đạn đại bác ngưng tụ siêu năng lực có uy lực mạnh mẽ, bắn trúng ngực Giang Diễn một cách chính xác.

"A a a a——"

Những tiếng kêu thảm thiết như dã thú xé nát bầu trời đêm.

"Ào ào ào ào ——"

Đó là tiếng gió thổi vào lá cây.

Con dơi nhỏ run rẩy rúc vào cổ áo La quản gia, phát ra âm thanh "chi chi" mơ hồ.

Oa!

Thật đáng sợ!

Thật tàn nhẫn!

Quả là lợi hại~

La quản gia dùng ngón tay chọc vào mông con dơi nhỏ, mắng: "Chẳng có chút tiền đồ."

Con dơi nhỏ quấn chặt đôi cánh bao lấy chính mình, chỉ thò mỗi cái mông ra.

Trận chiến trên dòng suối đã kết thúc.

Thân thể Giang Diễn bị đánh thành lỗ lớn, nằm ngửa trên dòng nước, trái tim gã biến thành tro bụi, chết đến không thể chết được nữa.

Hoắc Nguyên lặng yên đứng thẳng người, hai tay buông thõng, khẩu sung bắn tên lửa biến thành một chiếc đồng hồ trang trí màu bạc được đeo vào cổ tay trái.

Đêm, tĩnh lặng.

Ánh trăng lặng lẽ ẩn sau mây, bầu trời xám xịt, không biết từ khi nào, tí tách tí tách mà rơi những hạt mưa xuống.

Nơi này là vùng núi có độ cao trên 300 mét, khi trời mưa thì lạnh và ẩm ướt.

Quần áo trên người Hoắc Nguyên rách nát, vết thương nhức nhối khi mưa trút xuống, máu chảy nhanh hơn. Y lắc lắc cơ thể, cố gắng giữ tỉnh táo.

Y mất quá nhiều máu, hao tổn quá nhiều sức lực, lại có kẻ nhìn lén không rõ danh tính ẩn nấp trong bóng tối, tình cảnh hiện giờ tràn ngập nguy hiểm.

Y không thể bất tỉnh.

"—Ra đây!" Y hét lên, giọng khàn khàn vang vọng trong dòng suối.

Sau một lúc lâu, một bóng người từ trên cao nhảy xuống, lặng yên đáp xuống một tảng đá ven suối.

Trải qua trận chiến siêu nhiên khủng khiếp, đoạn suối này đã bị phá hủy đến mức hỗn loạn, những tảng đá từng được dòng suối cọ rửa đến mượt mà đều bị vỡ thành mảnh vụn hoặc là không thể nhận ra nổi, nếu không có đá cản đường, dòng nước rõ ràng chảy xiết hơn, đặc biệt là sau khi vũng nước ở thượng nguồn bị ném bom, dòng nước chảy dữ dội, kèm theo mưa, có thể đoán trước rằng các thác nước ở hạ lưu sông sẽ vô cùng chảy xiết.

Hoắc Nguyên dựa vào sự kiên trì kiên định của mình để giữ vững tinh thần, khi nhìn thấy người đang đi tới, y giật mình, nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Là anh sao."

Sớm nên nghĩ tới, nơi này là địa bàn của vị quý nhân kia, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.

Gánh nặng trong lòng y được cởi bỏ, toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, Hoắc Nguyên không trụ nổi nữa mà ngã thẳng xuống.

La quản gia trầm mặc, trơ mắt mà nhìn y bất tỉnh.

Con dơi nhỏ thò cái đầu nhỏ ra khỏi cổ áo, phát ra âm thanh "Chi chi".

Thế này... liền hôn mê sao?

***

Sau nửa đêm có một trận mưa lớn, mãi đến rạng sáng mưa ngớt, khi mặt trời ló dạng thì bầu trời mới sáng hoàn toàn.

Tần Tiểu Du bị Vương Xuân Lan đánh thức, mái tóc như ổ gà, thống khổ mà rời giường.

Đêm qua sấm sét quá lớn, ầm ầm rất lâu, khiến cậu không thể ngủ ngon.

Hôm nay khó có được ngày thứ bảy, tại sao không thể ngủ nướng chứ?

Đương nhiên, cậu chỉ dám nói mấy lời này trong lòng, cũng không dám ở trước mặt mẹ nói, đỡ phải chịu đựng một cái cốc đầu.

Buồn bực mà mặc quần áo vào, Tần Tiểu Du lung lay bước xuống lầu.

Vương Xuân Lan bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn đến bàn Bát Tiên, nhìn thấy con trai út nhắm mắt bước đi, tức giận gọi: "Đi cẩn thận, không lại bị đập đầu bây giờ."

"Bùm–"

Đầu của Tần Tiểu Du đập vào khung cửa phòng WC tầng một, đau đớn đến mức cậu rơm rớm nước mắt.

"Uuuuuuuuuah, đau quá!"

Cậu che cái trán, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.

Vương Xuân Lan lắc đầu, bưng một bát cháo kê cho con trai cả.

Tần Lâm uống cháo, ăn màn thầu làm từ bột mì trắng cùng dưa cải muối, ăn rất nhanh.

Hôm nay, trường học tổ chức cho học sinh lớp 5 đi mua sách ở chợ sách cũ trong thị trấn, tám giờ sáng các bạn tập trung ở sân phơi lúa của thôn. Y muốn mua một số tài liệu ôn tập nên không thể đi muộn.

"Chậm một chút, cháo còn nóng." Vương Xuân Lan khuyên nhủ: "Nửa canh giờ sau mới đến giờ."

"Vâng." Tần Lâm đáp, tốc độ ăn uống không hề chậm lại chút nào.

Tần Tiểu Du tắm rửa xong, sảng khoái đi ra, ngồi xuống trước bàn Bát Tiên, cầm lấy chiếc màn thầu trắng tinh trên đĩa, cắn một miếng lớn.

"Mẹ, buổi chiều con muốn cùng Thạch Đại Hải và mọi người lên núi chơi". Cậu nói.

Vương Xuân Lan nghe vậy, lập tức phản đối: "Không được."

Sáng hôm qua có người vừa chết, hung thủ còn chưa bị bắt, mọi người hoảng sợ, bọn trẻ không ở nhà chạy lung tung để làm gì?

Tần Tiểu Du nuốt màn thầu trong miệng xuống, lẩm bẩm: "Nhưng con đã hứa với bọn Đại Hải, Tiểu Hắc, không thể thất hứa được!"

Vương Xuân Lan phản đối: "Hứa rồi cũng không được, mấy đứa trẻ các con lên núi quá nguy hiểm."

Tần Tiểu Du lý luận nói: "Bọn con có năm người, chỉ chơi ở gần Yến Thạch Khê, không leo lên đỉnh núi."

Yến Thạch Khê là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở núi Đại Minh, có nhiều thác nước và phong cảnh đẹp, gần đó đã mở nhiều khu vườn, loại gì cũng có, mỗi ngày đều có rất nhiều thôn dân lên núi làm việc.

Tháng 5 là mùa thu hoạch sơn trà (4), trong vườn những người dân trồng sơn trà tất bật hái quả, xếp vào từng sọt, mỗi sọt lại vận chuyển xuống núi, rồi dùng máy kéo chở lên trấn trên để bán cho chợ đầu mối trái cây của thị trấn.

Nếu chỉ chơi ở gần Yến Thạch Khê thì ở đâu cũng có người nên không có nguy hiểm.

Tần Phi Dược ăn xong cháo, thấy con trai út tức giận, cười thuyết phục vợ: "Tiểu Du muốn chơi để nó đi chơi đi! Trẻ con cũng phải để nó thoải mái, đừng lúc nào cũng cấm đoán như vậy."

Tần Tiểu Du cười rạng rỡ, giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt nói: "Cha thật hiểu biết."

Tần Phi Dược chớp chớp mắt: "Khi lên cấp hai, không thể ham chơi như vậy được."

Tần Tiểu Du lập tức đứng lên, hành lễ, nghiêm túc đáp: "Tuân lệnh!"

Vương Xuân Lan bị hai cha con kẻ xướng người họa không thể tức giận nổi, bà hận sắt không thành thép mà lải nhải: "Sao con không thể học theo anh trai được chút nào thế?"

Con trai cả từ nhỏ tính cách trầm ổn, nghiêm túc trong công việc, tỉ mỉ, học tập không cần phải thúc ép một chút nào, thành tích luôn luôn đứng đầu, không giống như con trai thứ hai, thường khiến bà tức giận đến mức đau gan.

Tần Tiểu Du lè lưỡi: "Học học, dạo này con cũng chăm chỉ làm bài tập rồi."

Hôm qua cậu còn làm bài tập đến tận 11 giờ tối, chăm chỉ biết bao!

Tần Lâm ăn xong liền đứng dậy cầm cặp sách trên ghế lên. "Mẹ, con đi đây."

Vương Xuân Lan hỏi: "Có đủ tiền không?"

Tần Lâm nói: "Đủ rồi."

Tần Tiểu Du hâm mộ mà nhìn anh trai mình đi ra cửa.

Có thể công khai mà tiêu tiền, thật quá hạnh phúc đi! Khi vào thị trấn, còn có thể mua nhiều đồ ăn ngon và đi chơi nữa!

Vương Xuân Lan nhìn thấu tâm tư của con trai út, liền đưa tay nhéo nhéo má cậu: "Anh trai con đi mua sách, không giống như con tiêu tiền bừa bãi đâu."

"Đau quá ~ ai ui ~" Tần Tiểu Du rơm rớm nước mắt. Cậu làm gì mà tiêu tiền bừa bãi? Cùng lắm là móc vài xu từ bụng con lợn, mua một cây kẹo mút ở cửa hàng nhỏ trong thôn.

Vương Xuân Lan buông tha má cậu, thúc giục: "Ăn nhanh đi, ăn xong giúp mẹ cho gà ăn."

"A? Còn phải cho gà ăn nữa?" Tần Tiểu Du rên rỉ. Cậu biết ngay mà, dậy sớm như vậy chẳng có chuyện gì tốt lành. Hôm kia nhà bọn họ có con gà mái ấp ra hai mươi chú gà con, lông vàng óng, bông xù, khi rúc vào nhau thì nhìn siêu đáng yêu.

Vương Xuân Lan nheo mắt uy hiếp: "Chiều nay còn muốn lên núi chơi không?"

"Muốn! Muốn!" Tần Tiểu Du gật đầu như gà mổ thóc.

Ăn sáng xong, cậu bưng bát kê ngâm nước ra góc sân tìm chiếc hộp gỗ đựng gà.

Hộp gỗ dài ước chừng năm mươi centimet, rộng ba mươi centimet, bên trong được bọc một tờ báo, lộ ra một khe thoáng khí.

Tần Tiểu Du mở tờ báo ra, mấy chú gà con màu vàng bên trong lập tức kêu ríu rít.

"Đói bụng không? Đến ăn kê đi." Tần Tiểu Du rắc hạt kê vào hộp gỗ, mấy con gà vàng nhỏ kêu càng lớn, tranh giành vị trí đầu tiên, vo thành một quả bóng để giành lấy thức ăn.

Một con gà vàng nhỏ bị đè không còn chỗ để há miệng, nó mở rộng đôi cánh, lo lắng kêu lên, lại bị một con gà vàng nhỏ khác to lớn hơn mổ vào, nó rúc vào góc, tủi thân vô cùng.

Nhìn thấy vậy, Tần Tiểu Du thọc ngón tay vào trong bát, lấy ra một ít kê rồi rắc bên cạnh. Con gà vàng nhỏ kêu hai tiếng, cúi đầu im lặng ăn.

Thật là ngoan.

Tần Tiểu Du nhẹ nhàng chạm vào lưng nó.

Con gà vàng nhỏ vùi đầu ăn, không quan tâm đến bàn tay trên lưng.

Những chú gà con mới sinh đều trông giống nhau, bộ lông màu vàng mềm mại, khó có thể phân biệt con nào với con nào, nhưng chú gà con trước mặt cậu có vẻ hơi khác một chút.

Mỏ của nó đặc biệt có màu đỏ tươi.

"Gọi bé là Tiểu Hồng đi!" Tần Tiểu Du dùng đầu ngón tay gõ gõ đầu con gà nhỏ màu vàng, chủ động đặt tên cho nó.

"Chiếp~!" Con gà vàng nhỏ kêu lên, như đang đáp lại.

Cho gà ăn xong, Tần Tiểu Du cất tờ báo lại vào hộp gỗ, đứng dậy hỏi Vương Xuân Lan đang giặt quần áo trước vòi nước.

"Mẹ ơi, ở nhà có rau không?"

Khi đi dã ngoại trên núi cần mang theo nồi, bát và đồ ăn, cậu, Thạch Đại Hải, Tiểu Hắc, A Chung cùng anh Lưu, phân công nhau mỗi người đều mang theo một thứ. Cậu chịu trách nhiệm mang rau.

Vương Xuân Lan không quay đầu lại nói: "Vào phòng bếp tìm."

"Vâng ~" Tần Tiểu Du nhảy chân sáo vào nhà, tìm thấy một cây rau xanh to trong giỏ tre đựng rau củ ở trong bếp.

Rễ rau xanh còn bùn, rất tươi.

Cậu tìm một chiếc giỏ tre nhỏ và nhét rau vào đó.

Buổi trưa, cơm nước xong, Tần Tiểu Du nóng lòng cầm giỏ tre, hưng phấn đi ra ngoài.

Vương Xuân Lan lo lắng đứng ở cửa, hét lớn: "Nhớ về sớm đấy!"

"Con biết rồi..." Tần Tiểu Du vừa chạy vừa đáp, vui vẻ như con chim nhỏ vừa ra khỏi lồng.

Cậu và những người bạn hẹn nhau ở chân núi Đại Minh, khi đến nơi, nhóm Thạch Đại Hải đã ở đó, khi nhìn thấy Tiểu Du, họ vẫy tay chào.

"Tiểu Du, ở đây!"

Tần Tiểu Du băng qua một con kênh, tập hợp cùng nhóm bạn của mình.

Mọi người đều kiểm tra những gì họ đã mang theo.

Thạch Đại Hải mang theo chảo và xẻng xào rau, Tiểu Hắc mang liềm và dao làm bếp, giỏ của A Trung đựng gia vị và đũa, Tần Tiểu Du mang rau, Lưu Kỳ mang bánh gạo.

Sau khi chuẩn bị xong, nhóm năm đứa trẻ hát bài dân ca vui vẻ, cao hứng mà xuất phát về hướng Yến Thạch Khê.

——————-

Tần Tiểu Du: Wow, thác nước hôm nay thật to và đẹp!

Hoắc Nguyên, người che giấu công lao và danh tiếng của mình: Điều đó quá khó đối với tôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro