14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Cùng Lý tiên sinh chia sẻ thành quả lao động]

Vào ban đêm có một trận mưa lớn, nước suối dâng cao, mực nước cao hơn bình thường, gần như nhấn chìm bãi cạn, chỉ còn phần đầu của một số tảng đá nhô lên khỏi mặt nước.

Tuy nhiên, điều khiến bọn trẻ khiếp sợ nhất là ở thượng nguồn của thác Yến Thạch.

Thác Yến Thạch đúng như tên gọi của nó là một thác nước có hình dáng giống đuôi chim én.

Nó cao mười mét, rộng ba mét, khi suối đầy nước đổ xuống, giữa chừng bị một tảng đá nhô ra trên vách đá khéo léo chia làm hai, nhìn từ xa trông giống như đuôi chim én.

Hôm nay thác Yến Thạch không giống như bình thường.

Đuôi chim én biến mất, những tảng đá nhô ra trên vách núi cũng biến mất không dấu vết, thay vào đó là một dòng thác siêu mạnh cùng hùng vĩ, phát ra âm thanh "ầm ầm" lớn đến chói tai.

Bọn trẻ đứng ở hồ sâu phía trước thác nước, há hốc miệng vì kinh ngạc.

Đuôi con én đâu mất rồi?

Sao lại không thấy?

Cơn mưa đêm qua khủng khiếp đến thế sao? Hoặc có thể do nước trong hồ trên đỉnh núi quá nhiều nên tràn xuống, lấp đầy cả dòng suối, lượng nước quá lớn đã biến thác nhỏ thành thác nước lớn!

Sự kinh ngạc qua đi, bọn trẻ lùi lại hơn chục mét, nếu đứng lâu hơn, quần áo sẽ bị ướt hết bởi những giọt nước do thác nước bắn tung tóe ra.

Vì vừa ăn trưa xong, bụng vẫn còn no nên họ quyết định bỏ lại đồ đạc mang theo trên bãi đá ven suối, đeo giỏ trên lưng đi hái mâm xôi trước.

Nơi này người dân thuần phác, không ai nhặt đồ rơi trên đường, đồ gì cũng để lại bên suối nên không lo thất lạc.

Trẻ con trong thôn thường lên núi chơi, biết rõ mâm xôi có ở đâu.

Tháng 5 là thời điểm quả mâm xôi chín, gần đây có rất nhiều trẻ em lên núi, một số cây mâm xôi mọc ở nơi dễ thấy đã trơ trụi.

Tần Tiểu Du và những người khác cũng không nản lòng, sau một hồi cố gắng, họ đã tìm thấy một cây mâm xôi chưa bị ai hái ở chỗ hẻo lánh.

Mâm xôi hay còn gọi là dâu rừng, phúc bồn tử, khi chín quả có hình dáng giống quả dâu tây nhỏ, căng mọng, có màu đỏ tươi, có vị chua ngọt, là loại quả rừng được trẻ em rất thích ăn. Cành của nó được bao phủ bởi những chiếc gai ngắn sắc nhọn, vì vậy khi hái phải rất cẩn thận, tránh bị trầy xước ngón tay.

Tần Tiểu Du hái được một quả mâm xôi to nhất nhét thẳng vào miệng, vị chua ngọt khiến cậu phải nheo mắt.

"Ừm, ngon quá!"

Những đứa trẻ khác cũng hái và ăn, một lúc sau cả cây mâm xôi trơ trụi.

"Chúng ta đi chỗ khác đi."

Năm đứa trẻ di chuyển nhanh nhẹn linh hoạt, leo lên leo xuống như khỉ, tuy đổ mồ hôi đầm đìa nhưng thu hoạch được rất nhiều, mỗi đứa xách được nửa giỏ mâm xôi.

Ngoài mâm xôi, trên núi còn có những loại trái cây dại khác.

Ví dụ như anh đào dại, quả hạnh dại, dâu dại, quả nhót dại, v.v., hễ nhìn thấy là hái một ít.

Tần Tiểu Du may mắn gặp được người đang hái sơn trà, chú cho mỗi người mười quả sơn trà, bọn trẻ rất vui mừng, nói lời cảm ơn xong, cảm thấy mỹ mãn mà trở về thác Yến Thạch.

Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, ước chừng hai giờ chiều, có mấy nhóm người tụ tập bên bờ suối, phần lớn đều là thanh thiếu niên, giống như đám người Tần Tiểu Du, họ mang theo dụng cụ và đồ ăn của mình đi dã ngoại, ở bên dòng suối nấu cơm.

Tần Tiểu Du nhìn thấy Vương Diễm.

Vương Diễm buộc tóc đuôi ngựa và mặc váy hoa, ngồi trên một tảng đá nhẵn nhụi, ra hiệu cho bốn đứa trẻ khác.

Bốn đứa trẻ này đều là tùy tùng nhỏ của cô ta, có cả trai lẫn gái, ở trường thường nghe lệnh cô ta, những ngày nghỉ cũng bị cô ta gọi ra sai bảo.

Tần Tiểu Du cong môi, đối với hành vi của cô ta không tỏ ý kiến.

Thạch Đại Hải thấp giọng hỏi: "Cậu ta không sợ rắn sao?"

Tần Tiểu Du buông giỏ tre xuống, nhún vai: "Ai biết được?"

A Trung nhặt một vài viên đá có kích thước tương tự, khéo léo làm thành một chiếc bếp đá: "Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta làm việc của chúng ta đi."

Ở bên ngoài đắc tội với Vương Diễm, cô ta quay về sẽ phàn nàn với người mẹ hiệu trưởng của cô ta, bọn họ sẽ chẳng được yên. Nhẹ thì bị giáo viên phê bình trong buổi chào cờ hôm thứ Hai, nặng thì gọi phụ huynh đến trường nói chuyện. Cha mẹ mất mặt, về nhà còn bị gậy gỗ hầu hạ, cả trai lẫn gái đều bị đánh, cuối cùng chỉ có cái mông của bọn họ phải chịu thiệt.

Vì lỗ nặng nên nhiều học sinh nhìn thấy Vương Diễm là tránh xa.

Tần Tiểu Du quay mặt đi, cởi giày, xắn ống quần, cầm rau mang theo, bước xuống suối, để dòng nước chảy xiết cuốn trôi bùn và bụi bẩn trên lá rau.

Những đứa trẻ khác đang bận rộn cắt cỏ khô, cắt bánh gạo và rửa nồi, vội vội vàng vàng nhưng cũng hết sức vui vẻ.

Vương Diễm đã nhìn thấy bọn họ từ lâu.

Hôm qua đi học về, càng nghĩ càng không cam lòng, hôm nay cô ta gọi bốn người là tùy tùng tốt nhất của mình, lấy hết can đảm lên núi, leo một mạch đến thác Yến Thạch, bình an vô sự, bóng dáng của một con rắn cũng chẳng thấy.

Tần Tiểu Du quả thật cố ý muốn hù dọa cô ta.

Vương Diễm rất tức giận, chuẩn bị tìm Tần Tiểu Du tính sổ, nhưng cô ta đã tìm kiếm xung quanh thác Yến Thạch nhưng không thấy người đâu, thay vào đó, cô ta tìm thấy một đống dụng cụ dã ngoại và thức ăn được đặt trên một tảng đá phẳng.

Cô ta đoán đây là những thứ do Tần Tiểu Du và những người khác mang đến, cô muốn ném hết xuống suối nhưng lại bị mấy người đi cùng khuyên nhủ.

Tìm không thấy người, không có bất cứ thứ gì để trút giận.

Vì vậy, cô ta ngồi trên tảng đá chờ đợi, đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cả người gần như bị phơi khô.

Cuối cùng, sự chờ đợi đã được đền đáp, Tần Tiểu Du đã quay về.

Vương Diễm vén gấu váy, giẫm lên đá ở suối, thận trọng đi về phía Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du đang cúi xuống rửa rau, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm, quay đầu lại liền thấy Vương Diễm tức giận đi về phía mình, cậu giật mình, rau trên tay gần như bị nước cuốn trôi.

"Tần, Tiểu, Du!" Vương Diễm đứng cách cậu hai mét trên một tảng đá lớn, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Cậu là kẻ lừa đảo!"

"A?" Tần Tiểu Du vẻ mặt vô tội đứng thẳng lên: "Tôi lừa cậu chuyện gì chứ?"

Vương Diễm duỗi tay, tức giận nói: "Cậu lừa tôi trên núi có rắn! Rõ ràng là không có!"

Tần Tiểu Du rũ bỏ những giọt nước trên lá rau xanh, bình tĩnh nói: "Cậu không thấy không có nghĩa là nó không có."

Vương Diễm vẻ mặt nghi ngờ, kiên quyết nói: "Nói dối! Cậu chỉ là không muốn dẫn tôi đi dã ngoại mà thôi!"

Bị buộc tội, Tần Tiểu Du vẫn bình tĩnh: "Khi chúng tôi đang hái mâm xôi, đã gặp phải một con rắn lớn, nếu không nhanh chóng chạy trốn thì đã bị cắn. Không tin, cậu hỏi Đại Hải đi."

Thạch Đại Hải và những người khác nhìn thấy Vương Diễm đang tra hỏi Tần Tiểu Du, đều lo lắng đứng bên bờ suối, khi nghe những lời của Tần Tiểu Du, đồng thanh phụ họa.

"Đúng, con rắn đó to bằng cổ tay!"

"May mắn là nó không phải là một con rắn độc."

"Chúng tôi bỏ chạy quá nhanh nên mới không bị đuổi theo".

"Thật sự có rắn, Tiểu Du không hề nói dối."

Họ nói rất nhiều và mô tả một cách sinh động, khiến sắc mặt Vương Diễm tái nhợt.

Tần Tiểu Du ánh mắt hơi thay đổi, đổ thêm dầu vào lửa, chỉ vào dòng suối: "Có lẽ ở đây có rắn nước."

Hai chân Vương Diễm hơi run, giả vờ kiên định: "Cậu... Nếu cậu còn nói nhảm, tôi sẽ về mách mẹ tôi!"

Dòng suối trong vắt, có thể thấy rõ những tảng đá bên dưới, làm sao có thể có rắn nước?

"Không tin thì thôi." Tần Tiểu Du tiếp tục rửa rau, bắt được một con tôm suối ẩn trong khe đá.

Cậu không có nói bừa.

Đêm qua trời mưa to, hồ trên đỉnh núi tràn nước, nước trong suối chảy xiết, cuốn trôi mấy con rắn nước xuống cũng không phải không có khả năng.

Về việc có gặp được hay không thì còn tùy vào vận may của mình.

Cậu phớt lờ Vương Diễm, tập trung vào công việc của mình. Rửa sạch rau xong, cậu giao cho đầu bếp Lưu Kỳ rồi tiếp tục bước xuống suối, cúi xuống tìm mấy con tôm, cua trốn dưới tảng đá, kiếm thêm đồ ăn cho mọi người.

Vương Diễm cảm thấy mình bị Tần Tiểu Du phớt lờ, trong lòng vừa giận vừa khó chịu. Cô ta nghiến răng nghiến lợi cởi giày thể thao và tất, chân trần bước vào dòng nước mát, lén lút đến gần Tần Tiểu Du, định đẩy cậu xuống từ phía sau.

"Tiểu Du, cẩn thận—" Thạch Đại Hải nhìn thấy động tác của cô ta, liền lên tiếng nhắc nhở.

Tần Tiểu Du như không nghe thấy, sự chú ý của cậu đã bị một đồ vật sáng lấp lánh dưới suối thu hút.

"A a a —— có rắn —— có rắn ——"

Vương Diễm đột nhiên kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống nước, cô ta hoảng sợ, khóc lóc giãy giụa, càng giãy giụa càng chìm xuống nước, sặc vài miếng nước.

Lũ trẻ bên suối hoảng hốt, bốn người đi theo vội vàng nhảy xuống suối cứu.

Tần Tiểu Du là người ở gần cô ta nhất, không nghĩ ngợi chút nào, cậu liền chộp lấy vật sáng lấp lánh kia nhét vào túi quần, sau đó đi mấy bước đến chỗ Vương Diễm, nắm lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô ta lên.

Cậu tuy gầy, nhưng sức lực không nhỏ, chỉ một lần đã kéo Vương Diễm lên khỏi mặt nước, nhưng Vương Diễm bị rắn dọa cho nhát gan, lại bị sặc nước nên khi nhìn thấy có người đến gần, liền đưa tay thít chặt cổ người kia.

Tần Tiểu Du suýt chút nữa bị cô ta kéo xuống nước, nghẹn đỏ mặt, may mà có những đứa trẻ khác chạy tới, mọi người cùng nhau kéo Vương Diễm đến chỗ nước cạn bên bờ suối.

"Khụ khụ—ôi ô ô ô oa —"

Vương Diễm thoát chết trong gang tấc, kinh sợ, khóc đến thở hổn hển.

Vừa rồi cô ta chỉ vừa định chạm vào lưng Tần Tiểu Du thì có thứ gì đó trượt qua mắt cá chân cô, cô ta nhìn xuống, thì thấy một con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, sợ đến mức hồn vía lên mây.

Cô ta hẳn là bị Tần Tiểu Du nguyền rủa mới gặp được rắn!

Vương Diễm càng khóc càng lớn, mấy người đi theo không dỗ được cô ta nữa, sốt ruột đến mức chạy vòng quanh.

Tần Tiểu Du che cổ mình, thở hồng hộc mà tránh ra.

Thật đúng là mua dây buộc mình!

Chút nữa thôi là không thở nổi.

"Tiểu Du, cậu không sao chứ?" Thạch Đại Hải quan tâm hỏi.

Tần Tiểu Du hắng giọng, không thèm để ý mà phất phất tay: "Không sao đâu, mặc kệ cậu ta."

Vui vẻ mà lên núi nấu cơm dã ngoại, cũng không thể vì người khác phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mình.

Các bạn nhỏ quây quần bên bếp đá, đốt lửa, chiên bánh gạo.

Trẻ con trong thôn đa số đều có thể làm việc, Tần Tiểu Du nấu nướng không giỏi nhưng lại có thể nhóm lửa, Tiểu Hắc là con trai cả trong nhà, thường giúp mẹ nấu ăn nên nhiệm vụ chiên bánh gạo rơi vào tay cậu ta.

Rất nhanh, nồi bánh gạo đã được xào xong, thêm tôm sông, cua sông vào, ngửi mùi đã thấy thơm ngon vô cùng.

Năm đứa trẻ ngồi quanh bếp đá, mỗi đứa cầm một đôi đũa, ăn một cách thích thú.

Về phần Vương Diễm, cô ta khóc chán rồi, kêu mấy kẻ tùy tùng đưa cô ta xuống núi.

Chuyến dã ngoại kết thúc lúc gần 3h30 chiều, các bạn nhỏ thu dọn đồ đạc gọn gàng, tràn đầy năng lượng xuống núi, trở về nhà.

Mặt trời lặn treo trên đỉnh núi, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn, đàn chim kiếm ăn trở về tổ, hót líu lo không ngừng.

Cả nhóm trở về làng, vẫy tay chào rồi đi về từng nhà.

Tần Tiểu Du xách một chiếc giỏ tre đựng đầy các loại trái cây dại, nghiêng đầu, quay người đi về phía bờ sông.

Trời vẫn còn sớm, cậu muốn đến biệt thự bên kia sông để đưa cho Lý tiên sinh chút trái cây dại mà cậu đã hái.

Dù sao hôm qua mẹ cậu cũng đã đồng ý cho cậu đến nhà Lý tiên sinh, nên hôm nay cậu danh chính ngôn thuận, chỉ cần về nhà trước khi trời tối là được.

Tần Tiểu Du ưỡn ngực tự tin bước đi, khi đi ngang qua sân phơi lúa, cậu lại nhìn thấy xe cảnh sát. Cậu nhìn thấy bốn cảnh sát mang một chiếc túi lớn màu đen và đặt nó vào một chiếc xe tải cạnh xe cảnh sát.

Dân làng tụ tập lại, đứng từ xa, chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ.

"Nghe nói gã ta là tên chăn vịt, đúng là tạo nghiệt ——"

"Hôm qua tôi nhìn thấy Lưu Đại Cần ở bờ sông, hôm nay gã ta đã chết!"

"Ai ngờ được chứ? Đã ba, ba người rồi—— chuyện gì đã xảy ra với thế giới vậy?"

"Vừa rồi tôi nghe loáng thoáng cảnh sát nói người báo cảnh sát là Lý tiên sinh bên kia sông?"

"Không phải Lý tiên sinh, là quản gia của Lý tiên sinh."

"Ồ, La quản gia!"

"Nghe nói hung thủ cũng đã bị bắt."

"Thật hay giả? Hung thủ là ai? Hắn không phải người thôn chúng ta sao?"

"Gã ta không phải người thôn chúng ta, là người trên trấn bỏ trốn tới đây."

"Thật đáng sợ —— một kẻ chạy trốn từ thị trấn đến thôn chúng ta và giết chết ba người! Gã ta thực sự đáng bị ông Trời trừng phạt, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục!"

"Cũng không phải là..."

Tần Tiểu Du nghe đứt quãng, trong lòng hoảng hốt, nắm chặt giỏ trên lưng, bước chân càng nhanh hơn.

Người nuôi vịt tới thôn Vạn Hoành được một năm, đã quen với dân làng, nếu gặp trẻ em đang chơi đùa ven sông, gã sẽ ân cần nhắc nhở chú ý an toàn.

Tuy nhiên, không biết từ khi nào, Tần Tiểu Du theo bản năng tránh mặt gã.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng cách gã nhìn mọi người lại đặc biệt đáng sợ.

Lắc đầu xua đi cảm giác khó chịu, Tần Tiểu Du chạy một mạch, băng qua cánh đồng, băng qua cây cầu gỗ, băng qua rừng cây, trong nháy mắt đã đến biệt thự của Lý tiên sinh.

Cậu đứng trước cửa cổng đang mở, nhìn những bông hoa hồng kiều diễm mong manh khắp trong sân, hương thơm ngấm vào ruột gan, trong lòng không khỏi thả lỏng.

Hít một hơi thật sâu, trái tim đang đập dồn dập khôi phục sự bình tĩnh, Tần Tiểu Du bước vào cánh cửa, đi dọc theo con đường lát đá cuội đến trước cửa biệt thự.

Cánh cửa vẫn hé mở như thường lệ, bên trong mơ hồ truyền ra một bản nhạc piano êm dịu và đẹp đẽ.

Tần Tiểu Du xoa xoa lỗ tai, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Tiếng đàn càng rõ ràng hơn.

So với đàn organ đạp chân thầy Hoắc đánh, hay hơn gấp trăm ngàn lần.

Đôi giày cọ vào tấm thảm ở sảnh vào, Tần Tiểu Du lặng lẽ bước vào phòng khách, nhìn thấy Lý tiên sinh đang ngồi trước đàn piano chơi đàn, nhưng vẫn lịch sự không dám quấy rầy.

Mỗi lần nghe Lý tiên sinh chơi đàn là một loại hưởng thụ.

Hôm nay Lý tiên sinh trông vẫn đẹp trai như mọi ngày, bên trên mặc sơ mi trắng cổ điển, quần tây đen bên dưới, mái tóc vàng dài ngang lưng bồng bềnh thả ra phía sau, giống như một mảnh lụa mềm mại, mỗi động tác theo sự chuyển động của đàn piano, nhẹ nhàng lắc lư.

Hoàng hôn màu cam xuyên qua cửa sổ, phủ lên người Lý tiên sinh và cây đàn piano ánh sáng vàng nhạt.

Tần Tiểu Du ngơ ngác nhìn bóng lưng ưu nhã của Lý tiên sinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Sau khi khúc nhạc du dương, nhẹ nhàng kết thúc, Lý tiên sinh ngừng chơi piano, quay lại nhìn vào đôi mắt trong veo của người bạn nhỏ.

"Tiểu Du tới rồi?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Tần Tiểu Du từ điệu nhạc mỹ diệu hoàn hồn, nghe được giọng nói du dương đặc biệt của Lý tiên sinh, căng thẳng đến mức hai má đỏ bừng.

"Em... buổi chiều em lên núi, hái được rất nhiều trái cây, muốn cho ngài nếm thử."

Cậu cởi chiếc giỏ tre trên lưng xuống, đặt ​​trước mặt Lý tiên sinh, khoe trái cây rừng bên trong rồi cười toe toét để lộ răng nanh trắng tinh đáng yêu bên trong miệng.

"Trông rất ngon." Lý tiên sinh cử chỉ hào phóng thò tay vào giỏ tre, lấy ra một quả mâm xôi đỏ tươi, tự nhiên đưa vào miệng, nước cốt chua ngọt kích thích vị giác của hắn, hắn hơi nheo lại đôi mắt xanh.

"Ăn ngon không?" Tần Tiểu Du ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đầy mong đợi hỏi.

"Ăn rất ngon." Lý tiên sinh mỉm cười, sờ sờ đầu Tần Tiểu Du.

Nhận được lời khen ngợi, Tần Tiểu Du hưng phấn đẩy cả chiếc giỏ tre về phía Lý tiên sinh, hào phóng nói: "Những thứ này đều dành cho ngài!"

Hạnh phúc của người bạn nhỏ thật đơn giản.

Lý tiên sinh không trả lời, ánh mắt dịu dàng chiều chuộng: "Đây là thành quả lao động khổ cực của em, một nửa để lại cho ta, còn lại em mang về chia cho người nhà."

Không từ chối hoàn toàn, nếu không người bạn nhỏ sẽ buồn bã thất vọng.

Khóe miệng Tần Tiểu Du cong lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"

La quản gia tận tâm xuất hiện đúng lúc, trên tay cầm một đĩa sứ đựng trái cây hình lá sen, giúp người bạn nhỏ chia trái cây rừng trong giỏ tre thành hai phần.

Tần Tiểu Du ngồi trên ghế sofa, chống cằm nhìn La quản gia làm việc: "La quản gia, khoai lang nướng có ngon không?"

"Hả?" La quản gia dừng lại việc chia trái cây, liếc nhìn chủ nhân biểu tình hết sức tự nhiên, mặt không đổi sắc mà gật đầu: "Ăn ngon, cảm ơn Du thiếu gia".

Tần Tiểu Du lọn tóc trên đầu rối tung cả lên, cười khúc khích: "Người nên nói cảm ơn chính là em mới phải. Mỗi lần đến đây, La quản gia đều làm bánh quy, bánh kem ngon cho em. Thầy giáo nói nhận quà phải biết đáp lễ! Hôm qua Lý tiên sinh đến nhà em làm khách, em liền nhờ Lý tiên sinh mang cho anh một củ khoai lang nướng!"

La quản gia cũng không được ăn miếng khoai lang nướng nào, chỉ thấy trong thùng rác ở phòng bếp thấy được vỏ khoai đen sì:...

——————-

La quản gia: Cực cực khổ khổ làm việc suốt một đêm...

Lý tiên sinh (nhẹ nhàng): Mệt mỏi sao?

La quản gia (vẻ mặt nghiêm túc): Không, không! Rất vinh hạnh khi được phục vụ chủ nhân!

——————

P/s: Thiết lập riêng tư, huyết tộc có thể ăn đồ ăn bình thường, nhưng đối với họ chỉ có vị, chứ không có chất dinh dưỡng.

Huyết tộc có khả năng tự chủ và nhân tính mạnh mẽ nên có thể chung sống hòa bình với con người.

Quỷ hút máu cấp bậc thấp, khả năng tự chủ kém, bị thức ăn khống chế, thường xuyên phạm tội.

Đó là lý do tại sao nghề thợ quỷ hút máu ra đời, chính là để săn lùng quỷ hút máu.

Tất nhiên, huyết tộc cũng có thể sa ngã.

(Tôi sẽ nhắc tới sau) Đừng nôn nóng ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro