15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Người bạn nhỏ học đàn piano]

—–***—–

Hoắc Nguyên tỉnh dậy bởi tiếng đàn piano.

Tiếng đàn giống như tiếng đàn của người mới học, đánh ngắt quãng, vấp váp khiến người nghe muốn bịt tai lại.

Y từ từ mở mắt ra, tầm nhìn từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng, y dần dần nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, khi trần nhà kiểu phương Tây tinh xảo hiện ra, cơ thể chấn động, lập tức tỉnh táo lại.

"Aiz——"

Y vừa cử động, cơ bắp và xương toàn thân đều phản kháng kịch liệt, xương sườn bên trái càng đau nhức hơn, khiến y khó thở vô cùng.

Chờ hồi lâu, cuối cùng cũng thích ứng được với thể trạng của cơ thể, y khó nhọc ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, cơ thể bị băng bó như xác ướp.

Có người đã cứu y.

Y cau mày, nhanh chóng lục lại trí nhớ, nhớ lại trận chiến gay cấn vào ban đêm và hình ảnh một thanh niên tóc đen mắt xanh trước khi ngất đi vì mất máu quá nhiều.

Không, không nên dựa vào vẻ ngoài trẻ trung mà suy đoán người kia là thanh niên.

Đánh giá từ đặc điểm của chủng tộc sống lâu, một thanh niên trông càng trẻ và đẹp trai thì tuổi thật của anh ta có thể bằng ông cụ tổ của y.

Nếu không phải một ngàn tuổi thì ít nhất cũng phải trên năm trăm tuổi.

Chàng trai trẻ kia chính là quản gia của "vị kia", tuổi thật của anh có thể lớn hơn y đoán rất nhiều.

Thật sự cảm ơn sự thiện lương của người đó, không bỏ rơi người bị thương là y ở nơi hoang vu mà tốt bụng đưa về, còn săn sóc mà trị liệu, băng bó.

Nói ngắn gọn, y may mắn được vào biệt thự trong truyền thuyết này!

Là một trong những chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, lẽ ra y đang ngồi trên ghế sofa da trong văn phòng điều hòa, nhưng bây giờ y phải đi hàng ngàn dặm, một mình đến ngôi làng xa xôi này chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản.

Đúng vậy, đơn giản.

Đến thăm vị quý nhân bí ẩn, mời ngài ấy đi đến tổng cục quản lý dị năng để thảo luận về sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Tuy nhiên, điều đáng nói y là người thứ 5 được cử đi làm nhiệm vụ.

Tại sao lại là thứ năm?

Bởi vì cả bốn đồng nghiệp đi trước đều có khởi đầu không tốt và trở về trong thất vọng.

Họ thậm chí sân còn chưa được tiến vào chứ đừng nói đến biệt thự.

Vị quý nhân này, ẩn cư ở ngôi làng lạc hậu và nghèo khó này suốt mười năm, từ chối bất kỳ người bên ngoài nào ghé thăm.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Hoắc Nguyên cẩn thận xem xét lý do khiến đồng nghiệp của mình bị từ chối và đưa ra một số kết luận.

1. Họ đều chọn ghé thăm vào ban đêm.

2. Tới địa bàn của người ta, bọn họ trực tiếp lấy giấy tờ chứng minh mình là người của Cục quản lý dị năng, thái độ xử lý theo phép công.

3. Không nhận thức được lập trường của mình, hiểu biết không đầy đủ về thân phận và địa vị của đối phương, lòng dạ thì có nhưng không đủ sự chân thành.

4. Có quá nhiều chi tiết chưa được đặt đúng chỗ, quá nhiều không thể kể hết.

Dựa vào những điều trên, việc bốn đồng nghiệp bị từ chối là điều dễ hiểu.

Phải biết rằng, vị quý nhân kia là huyết tộc, hơn nữa còn là huyết tộc trên tất cả huyết tộc, việc nhờ cậy hợp tác, phải thể hiện được thái độ chân thành, không thể thiếu được.

Huyết tộc khác với quỷ hút máu ở chỗ họ có thể hoạt động dưới ánh mặt trời, thói quen sinh hoạt của họ không khác gì con người, nửa đêm quấy rối giấc ngủ của họ, đây mà là cách làm việc?

Ngoài ra, vì là phía mình chủ động yêu cầu hợp tác nên dùng lợi thế để khiến đối phương động tâm.

Cái gì cũng không có, chỉ có ngân phiếu khống, không có sự chân thành, bị từ chối không phải là điều đương nhiên sao?

Vì vậy, sau khi học hỏi kinh nghiệm thất bại của đồng nghiệp, Hoắc Nguyên đã nhiều lần tập dượt, tính toán để quen mặt trước, sau đó từ từ tìm hiểu.

Nhưng mà, lại không như mong muốn.

Y đến thôn Vạn Hoành chẳng được bao lâu, lại gặp phải một con quỷ hút máu giết người, không thể không bại lộ danh phận thợ săn quỷ hút máu.

Tuy nhiên, Tái Ông mất ngựa (1), nào biết là họa hay phúc.

(1) Đây là một thành ngữ, ý nghĩa của nó là: Một tai họa xảy ra với ai đó, chưa chắc đã là điều không may, cuộc đời sẽ trả lại cho ta điều tốt lành khác. Có thể xem ở câu truyện này.

Không những y được cứu sống mà còn ở trong biệt thự một cách đàng hoàng —— mặc dù dưới danh nghĩa là một người bị thương.

Tiếng đàn piano vẫn văng vẳng bên tai khiến y bực bội, Hoắc Nguyên chống đỡ cơ thể mình lên ra khỏi giường, nhìn bộ quần áo đặt trên tủ đầu giường, y bất đắc dĩ mặc vào.

Một chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng một chiếc quần rộng thùng thình.

Là loại quần áo thích hợp để làm công việc đồng áng.

Ngài quản gia thật là ân cần.

Hoắc Nguyên khoác lên bộ mặt tuấn tú, chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Y muốn nhìn thử xem, ai có thể chơi piano khó nghe đến vậy!

Trong phòng khách được trang trí trang nhã, Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh ngồi cạnh nhau trước cây đàn piano, đặt tay lên những phím đàn trắng, lo lắng cùng vụng về mà đánh đàn, đôi mắt nhìn tới nhìn lui trên bản nhạc và phím đàn piano, bản nhạc đơn giản nhất "Little Star" bị cậu chơi đến lung tung lộn xộn, lạc điệu và lệch nhịp.

"Em chơi đàn rất hay." Lý tiên sinh nhìn người bạn nhỏ ngồi bên cạnh, động viên: "Không có đánh sai phím nào cả, chỉ cần luyện tập thêm vài lần nữa, chờ đến khi thành thạo sẽ càng hay hơn".

Sau khi nhận được lời khẳng định của Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du tâm tình thấp thỏm thầm nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười tươi, giọng trong trẻo nói: "Cảm ơn Lý tiên sinh, em sẽ cố gắng!"

Một giờ trước, sau khi La quản gia chia trái cây rừng xong, Tần Tiểu Du đã chủ động nói với Lý tiên sinh muốn học ngôn ngữ Ciro, nhưng Lý tiên sinh lại nói muốn dạy cậu chơi đàn.

Tần Tiểu Du vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng mình bị ảo giác.

Mỗi lần nhìn Lý tiên sinh ngồi trước đàn piano chơi đàn, trong lòng cậu tràn ngập khao khát, tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể chơi những bản nhạc hay một cách tao nhã như Lý tiên sinh.

Nhưng mà, việc học ngôn ngữ Ciro đã làm phiền Lý tiên sinh rất nhiều rồi, làm sao cậu dám nhờ Lý tiên sinh dạy cậu chơi đàn piano chứ.

Dù là trẻ con cũng có cảm giác xấu hổ!

Nhưng mà hôm nay cậu rất may mắn, Lý tiên sinh muốn dạy cậu đánh đàn, Tần Tiểu Du ngạc nhiên vô cùng, không chút do dự gật đầu đồng ý.

Với sự tò mò trong lòng, cậu cẩn thận ngồi xuống trước cây đàn, chớp chớp đôi mắt sáng và chăm chú lắng nghe những lời giảng giải của Lý tiên sinh.

Bất tri bất giác, kim đồng hồ treo trên tường di chuyển một vòng, cậu chật vật học được một đoạn đầu của bản nhạc.

Mặc dù đánh nó nghe không hay lắm nhưng cậu đã cố gắng hết sức.

Được Lý tiên sinh khen ngợi, Tần Tiểu Du trong lòng nở hoa, thầm quyết tâm nhất định phải học đàn piano thật tốt.

Đáng tiếc thời gian trôi qua quá nhanh, ngoài cửa sổ hoàng hôn chỉ còn chút ánh chiều tà, cậu phải về nhà trước khi trời tối. Tiếc nuối khi phải chia tay với Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du miễn cưỡng cầm một nửa giỏ trái cây rời đi, Lý tiên sinh dịu dàng nhìn theo, ánh mắt lưu luyến không rời.

Người bạn nhỏ lưu luyến đi từng bước, cuối cùng cũng đi xa, Lý tiên sinh quay người, chậm rãi bước về biệt thự. Khi đi qua cầu thang xoắn ốc, hắn dừng lại một lúc, khẽ liếc nhìn lên trên rồi tiếp tục đi về phía phòng khách mà không nói gì.

Đứng ở đầu cầu thang, bị bắt phải nghe cậu học sinh của mình đàn đến nát nhừ bài "Little Star", Hoắc Nguyên hận không thể đi rửa lỗ tai, nhưng vị quý nhân vừa thần bí lại cao quý trong mắt người khác kia lại dùng giọng điệu ôn hòa tán dương người bạn nhỏ, thật không thể tin được.

Hoắc Nguyên thực sự nghi ngờ liệu người nước ngoài tóc vàng toát ra khí chất dịu dàng này có phải là vị quý nhân bí ẩn đã khiến đồng nghiệp của y phải bỏ về hay không.

Sau khi người nước ngoài tiễn người bạn nhỏ đi và trở lại phòng khách, khí chất của hắn thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, trong lòng Hoắc Nguyên lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Cái nhìn lạnh lùng đó, như thể mùa đông đang đến, khiến y lạnh thấu xương.

Không thể nghi ngờ, y không có nhận sai người.

"Hoắc tiên sinh, ngài tỉnh rồi à?"

Giọng nói tao nhã của chàng trai trẻ vang lên, Hoắc Nguyên chợt tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía người quản gia không biết đứng cạnh từ lúc nào.

"Xin chào, La quản gia, rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh." Hoắc Nguyên định thần lại, bình tĩnh đáp lại.

Trước khi đến thôn Vạn Hoành, y đã thuộc lòng thông tin về đối tượng, đương nhiên biết "người đó" có một quản gia trung thành họ La ở bên cạnh.

La quản gia mặc đồng phục quản gia màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười lịch sự, đưa tay ra mời: "Chủ nhân mời ngài tới phòng khách."

"Cung kính không bằng tuân lệnh." Hoắc Nguyên bình tĩnh tiến lên một bước, điều này tác động đến toàn thân đau đớn, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

"Hoắc tiên sinh?" La quản gia nghi hoặc mà dò hỏi.

"...Không sao." Hoắc Nguyên vẫn mỉm cười, nín thở, giống như con rùa đen chậm rì rì mà di chuyển, phải mất một lúc lâu, cuối cùng y cũng bước xuống được cầu thang, đi vào phòng khách, đi đến ghế sô pha.

Lý tiên sinh tùy ý mà ngồi trên ghế sô pha đơn, mái tóc dài màu vàng được buộc lại bằng dây buộc tóc màu bạc phía sau lưng, một bên uống cà phê một bên đọc báo, đối với Hoắc Nguyên coi như không thấy.

Hoắc Nguyên rất tự giác, là khách không mời mà đến, y lặng lẽ đứng yên, không gây ra tiếng động, kiên nhẫn chờ đợi chủ nhà lên tiếng.

Lý tiên sinh đặt tách cà phê xuống, không thèm để ý, tiếp tục lật báo.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, tựa như đã qua một thế kỷ, Hoắc Nguyên bị thương nặng gần như không đứng vững được, Lý tiên sinh cuối cùng cũng mở miệng.

"Mời ngồi."

Giọng nói của hắn không cao cũng không thấp, xa cách không chút cảm xúc, nghe vào trong tai của Hoắc Nguyên giống như tiếng Trời.

"Cảm ơn ngài." Hoắc Nguyên tìm chiếc ghế sô pha gần nhất ngồi xuống.

Không bị ghét bỏ mà ném ra khỏi biệt thự, thật sự quá tốt.

La quản gia dường như đã tính toán chuẩn thời gian, Hoắc Nguyên vừa ngồi xuống liền bưng khay đi vào, lịch sự hỏi: "Cà phê hay trà hoa?"

"Cà phê, cảm ơn." Hoắc Nguyên được quan tâm có chút lo sợ.

La quản gia bưng tách trà hoa nhài trên khay lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt y.

"Hoắc tiên sinh bị thương, vẫn là cố gắng đừng uống cà phê, dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng."

Hoắc Nguyên: ......

Đã như vậy, còn cho y lựa chọn làm cái gì?

Được rồi, trà hoa thì trà hoa.

Hoắc Nguyên trong lòng chua xót, cầm tách trà ấm lên nhấp một ngụm: "Rất ngon."

La quản gia nói: "Tôi rất vui vì ngài thích nó."

Hoắc Nguyên đặt tách trà xuống, không được tự nhiên nói: "La quản gia, cứ gọi tôi là Hoắc Nguyên là được."

Để một người bằng tuổi cụ tổ của mình gọi là "Ngài" hết lần này đến lần khác, thật quá xấu hổ.

La quản gia mỉm cười không nói một lời, cầm khay lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Lý tiên sinh vẫn chăm chú đọc báo, thờ ơ với cuộc nói chuyện giữa quản gia và khách.

Hoắc Nguyên thấy hắn không có ý định mở miệng, chỉ có thể lúng túng bưng tách trà sứ trắng tinh xảo, im lặng uống trà.

Sau khi uống được nửa tách trà, chủ nhân tóc vàng ngồi đối diện đặt tờ báo và cà phê xuống, đôi mắt xanh thẳm nhìn sang, ánh mắt thâm thúy như thể hiểu rõ hết thảy, Hoắc Nguyên dựng tóc gáy, có cảm giác như mình đang đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than.

Là một trong mười chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, y đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm phong phú, đối phó với vô số người cấp cao của các quốc gia, ngay cả khi đối mặt với quan chức cấp cao trong nước, y cũng có thể chuyện trò vui vẻ, ứng phó tự nhiên.

Tuy nhiên, vào lúc này, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua của vị chủ nhân biệt thự này cũng khiến y dựng tóc gáy và muốn bỏ chạy.

Đây là sự uy hiếp của Huyết Vương sao?

Vô tình tản ra sức mạnh đáng sợ vượt qua mọi thứ trên thế giới, khiến mọi người cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và đối phương, từ đó nảy sinh ý muốn cúi đầu xưng thần.

Rõ ràng vừa rồi khi ở bên người bạn nhỏ, khí chất của người này hoàn toàn khác.

Hoắc Nguyên là một người có thể co duỗi đối với người khác, nổi bật giữa hàng vạn người có năng lực dị năng, trở thành một trong những chấp hành quan, ngoài trừ sức mạnh vượt trội, y còn có khứu giác nhạy bén và khả năng phán đoán tình hình.

Thu hồi toàn bộ tâm tư nhỏ bé của mình, y ngồi thẳng người, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi sự thẩm vấn của đối phương.

Lý tiên sinh đánh giá Hoắc Nguyên từ đầu đến chân, khí thế thu liễm không ít, cả người trở nên hiền hòa hơn hẳn.

"Cậu là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng."

Đây là một câu khẳng định.

Áp lực áp đảo biến mất, Hoắc Nguyên thả lỏng một chút, nhưng lại không dám xem nhẹ.

"Đúng vậy, tôi là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, đứng thứ sáu."

Chấp hành quan được xếp hạng theo sức mạnh, bốn đồng nghiệp thất bại đều ở dưới y.

Lý tiên sinh khẽ gật đầu, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu đường xa tới đây, là có chuyện gì?"

Hoắc Nguyên trong lòng than thở.

Thật không thể tin được một người nước ngoài có thể nói tiếng Sùng Hạ một cách trôi chảy như vậy. Theo những gì y biết, vị Huyết Vương này chỉ sống ở Sùng Hạ có hai mươi năm.

Tâm trí đã ổn định, Hoắc Nguyên bình tĩnh nói ra mục đích của mình.

Nếu đối phương đã ném cây trúc về phía y, đương nhiên không trèo lên thì đúng là kẻ ngốc.

Y hắng giọng, trịnh trọng nói: "Thưa ngài, thay mặt Cục quản lý dị năng, muốn mời ngài đến đảo Thiên Châu để thảo luận lại vấn đề phong ấn Ám Vương Antonio.Coleman."

Đảo Thiên Châu là trụ sở của Cục quản lý dị năng, nơi tập hợp các chuyên gia dị năng đến từ bốn nước trên thế giới.

Vua bóng tối Antonio·Coleman từng là thân vương đời thứ nhất của huyết tộc. Năm trăm năm trước, hắn say mê điên cuồng một cô gái là con người bình thường, khăng khăng muốn chuyển hóa cô ấy thành đồng loại của mình. Tuy nhiên, mọi chuyện không như mong muốn, trong quá trình sơ ủng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, việc sơ ủng thất bại, cô ấy rơi vào tình trạng người thực vật vĩnh viễn, không bao giờ có thể tỉnh lại.

Antonio điên rồi.

Để cứu người phụ nữ của mình, gã dùng đủ thủ đoạn đen tối, thậm chí hãm hại cả người cùng tộc của mình, giết chết những người có siêu năng lực, sa đọa đến mức tội ác ngập trời, trở thành ác ma của thế giới.

Khi đó, người thống trị tối cao của huyết tộc, cũng chính là Huyết Vương trước mặt y – Francis · Odner · Lý · Gros, đã đích thân phong ấn Antonio và chôn cất hắn ở vùng địa cực của thế giới – Sông băng Perito Moreno (2)

Năm mươi năm trước, một nhóm thám hiểm khoa học gồm các nhà khoa học từ nhiều quốc gia khác nhau đã tiến vào Sông băng Perito Moreno và mất liên lạc. Các quốc gia đã cử các đội tìm kiếm và cứu hộ đặc biệt đến Sông băng Perito Moreno nhưng họ đi lại chẳng bao giờ quay về.

Sau đó, vụ án mất tích này được đặt lên bàn làm việc của người điều hành chấp hành quan Cục Quản lý dị năng.

Người điều hành chấp hành quan rất coi trọng vụ mất tích này, đã cử một số vị dị năng cấp cao đến sông băng Perito Moreno, nói chính xác là nơi phong ấn của Antonio·Coleman.

Điều khiến các vị dị năng này khiếp sợ chính là nơi phong ấn đã bị phá hủy, quan tài làm bằng bạc trống rỗng.

Nói cách khác, Antonio·Coleman không biết đã sử dụng cách nào để phá bỏ phong ấn và trốn thoát, đáng tiếc đội thám hiểm khoa học và đội tìm kiếm đặc biệt đã xui xẻo trở thành "thức ăn" của gã.

Nhóm người dị năng này đã tìm thấy 23 xác chết teo tóp ở vùng cực của sông băng, về cơ bản giống với thông tin của những người mất tích.

Về phía Antonio, không còn dấu vết nào cả.

Nhóm dị năng này suy đoán sau khi khôi phục sức mạnh, Antonio có thể đã rời khỏi vùng địa cực và lẩn trốn vào thế giới loài người.

Cục quản lý dị năng như gặp phải kẻ thù lớn, triệu tập giới tinh anh để thảo luận về các biện pháp đối phó.

Antonio đã từng là thân vương huyết tộc, hắn đã sống mấy ngàn năm, thực lực không thể xem thường, chỉ bằng sức mạnh của cục dị năng chưa chắc có thể bắt gã đền tội.

Hội nghị cuối cùng đã quyết định, Cục quản lý dị năng đề nghị hợp tác với huyết tộc để cùng tiêu diệt ác ma của thế giới.

Tuy nhiên, điều khiến Cục Quản lý dị năng không ngờ tới là Huyết vương đã thay đổi người.

Huyết vương hiện tại của huyết tộc —— Kritios Cade, đã kế vị cách đây một trăm năm, là huyết tộc nhị đại vương, mối quan hệ của y với Cục quản lý dị năng vô cùng không tốt, mấy lần giao đấu, cả hai bên vô cùng căng thẳng, giương cung bạt kiếm, chút nữa là đánh nhau rồi.

Người đứng đầu Cục quản lý dị năng không muốn xung đột thêm trầm trọng nên đã rộng lượng lùi lại một bước, thay đổi chiến lược, lên kế hoạch đi đường vòng để cứu đất nước và tìm ra hành tung bí ẩn của Huyết vương đời thứ nhất.

So với sự kiêu ngạo của nhị đại vương huyết tộc, Huyết vương đời thứ nhất dễ gần hơn nhiều, ít nhất hắn không có thái độ thù địch với Cục quản lý dị năng.

Một mặt cục quản lý dị năng tìm kiếm Huyết vương đời thứ nhất, một mặt họ luôn cảnh giác với Antonio·Coleman.

Bốn mươi tám năm đã trôi qua mà không có tin tức gì từ thế hệ vương đời thứ nhất hay Antonio.

Điều này khiến Cục quản lý dị năng nghi ngờ phán đoán trước đó của họ có đúng hay không, Antonio có trốn chạy vào thế giới loài người không? Cho đến khi một sản phẩm thực phẩm chức năng tên DR100 được đưa ra thị trường, liên quan đến nhiều vụ giết người kỳ lạ, thu hút sự chú ý của Cục quản lý dị năng.

Họ lần theo DR100, tìm được dấu vết giết người của quỷ hút máu.

Rất nhanh sau đó, các thợ săn quỷ hút máu được phái đi săn lùng những quỷ hút máu làm xằng làm bậy này, đồng thời các nhà nghiên cứu phát hiện DR100 có chứa máu của huyết tộc.

Cho dù máu có bị pha loãng cả ngàn lần thì nó vẫn chứa chất xúc tác khủng khiếp, nhân viên nghiên cứu suy đoán người cung cấp máu có thể là Ám vương đời thứ nhất Antonio·Coleman.

Chính phủ của nhiều quốc gia đã hành động mạnh mẽ và liệt DR100 là hàng cấm, Cơ quan quản lý dị năng đã chính thức ban hành lệnh truy nã Antonio·Coleman.

Người điều hành chấp hành quan một lần nữa đề nghị hợp tác với nhị đại vương huyết tộc, nhưng vẫn như cũ bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Điều đáng mừng duy nhất là tung tích của Huyết vương đời thứ nhất đã tìm được. Cục quản lý dị năng phải mất nửa năm mới tìm ra nơi hắn sống.

Đường đường Huyết vương đời thứ nhất lại sống ẩn dật trong một ngôi làng miền núi xa xôi ở phía nam nước Sùng Hạ!

Quả thật khiến nhóm người dị năng phải mở to mắt.

Khi đã có phương hướng thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn.

Người điều hành chấp hành quan khiếp sợ vô cùng, cử bốn đồng nghiệp đến thôn làng nhỏ trên núi thăn hỏi Huyết vương đời thứ nhất.

Huyết vương đời thứ nhất quả thực dễ nói chuyện hơn nhị đại vương.

Không có châm chọc mỉa mai, cũng không có vung tay đánh nhau.

Người ta chỉ là đóng cửa từ chối tiếp khách.

Là chấp hành quan thứ năm đi làm nhiệm vụ, Hoắc Nguyên đã tìm ra đường tắt, đáng tiếc ở giữa đã xảy ra một sự cố nhỏ khiến kế hoạch của y tạm thời thất bại, may mắn là kết cục cũng tạm như ý.

Y thành công trở thành khách trong biệt thự, ngồi đối diện với Huyết vương đời thứ nhất.

Hoắc Nguyên giải thích chi tiết mục đích chuyến thăm của mình, trịnh trọng nói: "Xin ngài hãy lấy đại cục làm trọng, nhận lời mời hợp tác với Cục quản lý dị năng".

Lý kiên sinh kiên nhẫn nghe chấp hành quan nói, tao nhã cầm tách cà phê trên bàn lên, định uống lại nhíu mày, rồi lại đặt xuống.

Cà phê nguội rồi.

La quản gia xuất hiện đúng lúc, vì chủ nhân thay một tách cà phê mới.

Lý tiên sinh giãn mày, dùng ngón tay thon dài rõ ràng cầm tách cà phê lên, nhàn nhã nhấp một ngụm, nhìn Hoắc Nguyên rồi lịch sự từ chối: "Đáng tiếc, ta đã về hưu hơn trăm năm rồi."

Sắc mặt nghiêm túc của Hoắc Nguyên nháy mắt xuất hiện vết nứt.

——————-

Tiểu Du: Tên thật của Lý tiên sinh là gì?

Lý tiên sinh (mỉm cười): Francis · Odner · Lý · Gros

Tiểu Du (mắt nhang đuổi muỗi) Vẫn... Vẫn là gọi Lý tiên sinh đi!

Hoắc Nguyên rúc vào góc nhà vẽ vòng tròn xoắn ốc: Tôi chỉ là công cụ người giới thiệu bối cảnh thôi phải không? Aiz~

Mắt nhang đuổi muỗi nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro