16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thể hiện sự chân thành của cậu]

Chết tiệt, về hưu cái gì chứ!

Huyết tộc thể chất đặc thù, chỉ cần liên tục được cung cấp máu thì có thể trường sinh bất tử.

Họ luôn giữ được vẻ ngoài đẹp đẽ trẻ trung, cơ thể tràn đầy tinh lực, dù có làm việc ba ngày ba đêm liên tục cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi biết được huyết tộc đã thay đổi vương, có người từ Cục quản lý dị năng đưa ra nghi vấn: Vì sao Huyết vương đời thứ nhất lại từ bỏ quyền lực, lui về phía sau?

Hoắc Nguyên trước đây cũng từng nghi vấn, nhưng bây giờ nghe được đáp án từ miệng của Huyết vương đời thứ nhất, trong lòng vô cùng bối rối.

Về hưu?

Chỉ thế thôi sao?

Lý do này có phải quá gượng ép hay không?

Tuy nhiên, sự thật bày ra trước mắt, vị Huyết vương này dùng tên giả là Lý tiên sinh sống ở một ngôi làng miền núi yên tĩnh, mỗi ngày trồng đủ loại hoa, nuôi chú dơi con, chăm sóc đứa trẻ. Sống một cuộc sống an nhàn, đây chẳng phải là cuộc sống nhàn nhã của cán bộ về hưu sao?

Hoắc Nguyên không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.

Nếu đã vào được biệt thự, gặp được người mình muốn gặp, cho dù dùng chiêu gì cũng phải thuyết phục được đối phương.

Không phải Cục quản lý dị năng tự coi nhẹ mình, trên thực tế, với tư cách là thân vương đời thứ nhất, Antonio·Coleman cũng là huyết tộc cùng thời với Lý tiên sinh, sức mạnh của gã sâu không lường được, dù tất cả dị năng cấp cao từ Cục quản lý dị năng phái đi, sợ là gã cũng chẳng thể bị thương.

Cấp bậc chênh lệch rành rành ra đó.

Chênh lệch không phải là một hai cấp mà là hàng chục, hàng trăm cấp.

Điều đáng giận chính là hiện tại Antonio·Coleman đang ẩn náu trong bóng tối và nuôi dưỡng một đám tay sai như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, trong một hoặc hai năm qua, tỷ lệ quỷ hút máu phạm tội tăng vọt, tạo ra mối nguy hại không nhỏ cho xã hội.

Trước đó không lâu, Cục quản lý dị năng nhận được tin tức bên trong nội bộ huyết tộc xảy ra mâu thuẫn, một vị thân vương nào đó không hài lòng với nhị đại vương Kritios·Cade và muốn tự mình xưng vương.

Đây chính là lý do tại sao y đi xa nghìn dặm tới ngôi làng hẻo lánh này để mời Huyết vương đời thứ nhất ra mặt.

Ám Vương Antonio·Coleman và đám tay sai của gã đã khiến Cục quản lý dị năng phải đau đầu, nếu bên trong huyết tộc xảy ra tình huống khác, thế giới sẽ hỗn loạn.

Hoắc Nguyên dùng lý lẽ để thuyết phục, sử dụng tài ăn nói tuyệt đỉnh của mình để phân tích tình hình hiện tại, nói về những lo lắng của mình nếu thế lực của Ám Vương tiếp tục phát triển, nhân loại sẽ phải đối mặt với tình huống khủng khiếp thế nào.

Nói xong miệng khô khốc, y cầm cốc trà hoa nhài đã nguội trên bàn lên uống một ngụm, kiên trì cùng nghiêm túc nhìn người đàn ông tóc vàng đối diện.

Ánh mắt Lý tiên sinh lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ, điều này khiến Hoắc Nguyên có chút uể oải.

Dù đã làm tất cả mọi thứ nhưng y vẫn không thể thuyết phục được đối phương, tất cả đều vô ích.

"Cong, cong, cong, cong —"

Chiếc đồng hồ treo trên tường vang lên tiếng báo giờ.

La quản gia lặng lẽ xuất hiện trong phòng khách, cung kính quay về phía Lý tiên sinh hành lễ: "Chủ nhân, bữa tối đã sẵn sàng rồi."

Lý tiên sinh gật đầu, mời Hoắc Nguyên: "Chấp hành quan, cậu có muốn dùng bữa tối với ta không?"

Hoắc Nguyên sửng sốt: "Vô cùng vinh hạnh!"

Tất nhiên là đồng ý rồi!

Sao lại không muốn chứ?

Từ sáng sớm hôm qua đến tối nay, y chỉ uống một tách trà hoa nhài, đói đến mức ngực dán vào lưng.

Chẳng trách y cảm thấy đầu váng mắt hoa, hóa ra là vì tụt huyết áp.

"Mời Hoắc tiên sinh đi theo tôi." La quản gia dẫn khách đến phòng ăn bên cạnh phòng khách.

Trên chiếc bàn vuông hoa lệ bày hai bộ đồ ăn tinh xảo kiểu tây.

Hoắc Nguyên nhìn bò bít tết cùng bánh mỳ nướng thơm ngon, đôi mắt sáng lên.

Sau khi cả hai ngồi xuống, Lý tiên sinh với tư cách là chủ nhà, nâng chiếc cốc có chân dài lên, hướng khách mời.

Hoắc Nguyên nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly của hắn, rồi nhìn ly rượu nho màu hồng đào trong ly của mình, lặng lẽ nâng ly lên.

Y có thể cam đoan, hai người uống không phải cùng một loại đồ uống.

Sở dĩ huyết tộc được gọi là huyết tộc là bởi vì họ uống máu để sống.

Dù là máu người hay máu động vật thì tất cả đều có trong chế độ ăn uống của họ. Chỉ là, nếu không phải bất đắc dĩ, huyết tộc sẽ không bao giờ uống máu động vật.

Đối với họ mà nói, nếu máu người là tủy phượng gan rồng thì máu động vật giống như nhai sáp, vô cùng khó nuốt.

Huyết tộc là chủng tộc có tính cách kiêu ngạo, với khả năng tự chủ siêu cường, khinh thường việc giống như quỷ hút máu săn lùng con người để hút máu mà sống.

Vào thời cổ đại, khi y học còn lạc hậu, huyết tộc và con người đã ký một khế ước nuôi dưỡng lẫn nhau, đảm bảo mạng sống của con người và họ nhận lại đồ ăn tương ứng.

Trong xã hội hiện đại, y học phát triển nhanh chóng, những huyết tộc có tiền tài và quyền lực đã đầu tư thành lập các bệnh viện tư nhân, mở ra kênh hiến máu trả phí cho con người.

Mặc dù máu đông lạnh mùi vị giảm đi rất nhiều, nhưng giao dịch tiền tệ thuần túy lại giúp tránh được rất nhiều rắc rối.

Hoắc Nguyên chắc chắn thứ Lý tiên sinh uống là máu đông lạnh từ bệnh viện.

Còn bít tết và bánh mì nướng chỉ là vật trang trí để thỏa mãn vị giác, không có giá trị dinh dưỡng khi ăn.

Đối với bữa tối này, Hoắc Nguyên ăn vô cùng thỏa mãn.

La quản gia có kỹ năng nấu ăn tuyệt vời, món bít tết anh làm cực kỳ ngon, đầy đặn, đậm đà hương vị, thậm chí còn ngon hơn cả đầu bếp của khách sạn năm sao nấu.

Hoắc Nguyên ăn mà vẫn chưa đã thèm.

Nếu như không phải y bị thương, dạ dày không chịu nổi, y có thể ăn thêm một miếng bít tết nữa.

Dù đây là một thôn nhỏ lạc hậu nhưng điều kiện vật chất của Lý tiên sinh không hề suy giảm chút nào!

Ăn xong, hai người trở lại phòng khách.

Ăn uống no nê, Hoắc Nguyên tràn đầy sinh lực, tiếp tục dùng tài ăn nói khéo léo của mình để thuyết phục Lý tiên sinh.

Đang lúc y thao thao bất tuyệt, Lý tiên sinh không chút để ý, ngắt lời: "Cậu dự định ở thôn Vạn Hoành dạy bao nhiêu năm?"

"Hả?" Hoắc Nguyên đột nhiên nghẹn họng.

Dạy học mấy năm sao?

Điều này nên trả lời thế nào?

Nếu nhiệm vụ thành công, y đương nhiên sẽ kết thúc công việc giảng dạy, sớm trở về, tiếp tục làm chấp hành quan, dùng trí tuệ và lòng dũng cảm của mình để đấu với thế lực tà ác.

Nếu nhiệm vụ thất bại, việc hỗ trợ giảng dạy cũng sẽ kết thúc sớm, báo cáo với người điều hành chấp hành quan, đưa ra biện pháp khác.

Tóm lại, dù kết quả thế nào thì y cũng phải đi.

Hoắc Nguyên bình tĩnh bày tỏ ý định của mình với Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh khẽ cau mày: "Chấp hành quan chỉ có một chút thành ý như vậy?"

Hoắc Nguyên sửng sốt: "Xin...Lý tiên sinh chỉ giáo."

Y là một người thông minh, ngay lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của Lý tiên sinh, nhiệm vụ của y dường như có cơ hội thành công.

Thái độ của Hoắc Nguyên rất khiêm tốn và cung kính: "Lý tiên sinh chỉ cần đưa ra yêu cầu, nếu tôi làm được sẽ cố gắng hết sức."

Lý tiên sinh nhặt cuốn sách trên bàn lên, động tác ưu nhã mà mở bìa sách ra: "Hoắc tiên sinh là người trưởng thành, cũng nên hiểu làm cái gì cũng nên làm đến nơi đến chốn."

Hoắc Nguyên tâm tư vừa chuyển, không xác định hỏi: "Lý tiên sinh, ý của ngài là... Để tôi ở lại đây tiếp tục dạy học?"

Lý tiên sinh ngước mắt nhìn về chấp hành quan: "Cậu đặc biệt đến thôn Vạn Hoành xin dạy học, còn không phải chỉ để thu hút sự chú ý của ta sao?"

Hoắc Nguyên cười xấu hổ thừa nhận: "Đúng vậy."

Trước khi đi làm nhiệm vụ, y đã làm riêng một cuộc điều tra, rất ngạc nhiên khi phát hiện ra mặc dù Lý tiên sinh đến từ nước Ciro nhưng hắn lại có giấy phép cư trú vĩnh viễn ở nước Sùng Hạ.

Nước Sùng Hạ có rất nhiều thành phố phồn hoa, tại sao Lý tiên sinh lại chọn định cư ở thôn Vạn Hoành nghèo khó và lạc hậu?

Lấy dòng sông làm ranh giới để đánh dấu lãnh thổ.

Một bên là những ngôi nhà bằng đá có tường bằng đất và một bên là biệt thự hoa lệ, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Dân làng vừa tò mò vừa kính sợ người nước ngoài sống trong biệt thự, họ cố ý tránh xa, không dám tùy ý qua sông, chỉ có một đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm thường xuyên lén lút ghé thăm.

Đây là thông tin y lấy được từ trí nhớ của Tần Tiểu Du.

Trong thôn xảy ra án mạng, y cảm thấy cô gái tên A Lan kia chết một cách không bình thường, bí mật điều tra và được biết Tần Hiểu Du chính là người đầu tiên phát hiện xác chết.

Thông thường, khi một đứa trẻ lần đầu tiên tiếp xúc với xác chết sẽ để lại bóng ma sợ hãi.

Tuy nhiên, chỉ sau vài ngày, Tần Tiểu Du không hề có biểu hiện bị kinh sợ, đi học bình thường và tinh thần rất tốt.

Điều này khiến y cảm thấy nghi ngờ.

Vì vậy, y gọi đứa trẻ đến văn phòng, tiến hành thôi miên, xem xét trí nhớ của cậu.

Sau khi kiểm tra, liền biết Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh có quan hệ thân thiết.

Một vị Huyết Vương sống mấy ngàn năm lại thật sự làm bạn với một đứa trẻ mười tuổi, kiên nhẫn dạy dỗ và loại bỏ nỗi sợ hãi vì tử vong.

Thật không thể tin được.

Vì Lý tiên sinh đã phong ấn ký ức của Tần Tiểu Du nên đứa trẻ mỗi ngày mới có thể tràn ngập năng lượng đến trường như vậy.

Việc thôi miên của y đã tạo ra vết nứt nhỏ trên dấu phong ấn, không biết liệu nó có ảnh hưởng đến đứa trẻ hay không. Tuy nhiên, đứa trẻ vẫn có thể đánh ra tiếng đàn khó nghe như vậy, hẳn là không sao.

Hoắc Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật sự cái gì cũng không thể dấu được Lý tiên sinh."

Lý tiên sinh rũ mắt xuống, thản nhiên lật sách: "Nếu Hoắc tiên sinh chịu ở lại thôn Vạn Hoành dạy học, ta sẽ cân nhắc một chút đề nghị của cậu."

Cơ thể Hoắc Nguyên chấn động, vội vàng hỏi: "Thật sao?"

Nếu có thể hy sinh một mình y mà có thể cứu được cả thế giới, vì sao không làm?

Chỉ là... Y không thể tin được, điều kiện quá đơn giản, đơn giản như một trò đùa.

Lý tiên sinh đóng sách lại, đôi mắt xanh sáng lấp lánh thường dưới ngọn đèn pha lê: "Trình độ giảng dạy và điều kiện ở thôn Vạn Hoành quá kém. Nếu Hoắc tiên sinh sẵn lòng giúp đỡ, tôi tin trẻ em trong thôn sẽ được học hành tốt hơn."

Bị một đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm, Hoắc Nguyên không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn, hai mắt lóe lên, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Tại sao lại sống ở thôn Vạn Hoành?

Tại sao phải chiếu cố dân làng chứ?

Vì cái gì phải đối xử với một đứa trẻ mười tuổi bằng ánh mắt khác, kiên nhẫn dạy cậu tiếng Ciro và piano, chẳng lẽ để mở rộng tầm nhìn và hiểu biết về thế giới?

Ánh mắt của chấp hành quan quá trực tiếp, vấn đề gần như đã viết rõ trên mặt.

Lý tiên sinh nói: "Ta không cần giải thích với cậu, cậu chỉ cần trả lời ta, có bằng lòng hay không?"

Đột nhiên cảm thấy một sự uy hiếp, Hoắc Nguyên căng thẳng, thẳng lưng, bướng bỉnh đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lý tiên sinh.

"Tôi xin lỗi, tôi phải biết lý do."

Nhiệt độ trong phòng khách giảm mạnh, không khí như đóng băng, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Hoắc Nguyên nắm chặt nắm tay, giữa mày tràn ngập quật cường, kiên quyết không chịu nhượng bộ.

Một lúc sau, Lý tiên sinh khẽ cười một tiếng, khí thế áp bức biến mất: "Cậu thật sự không tồi."

Hoắc Nguyên đổ mồ hôi, nhịp tim đập nhanh, môi trở nên trắng bệch.

Y vốn đã bị thương trong người, chỉ đối kháng với thế hệ vương trong nửa phút, y gần như hao hết sức lực, kiệt sức.

Lý tiên sinh chậm rãi nói: "Nhận lời giao phó của một người bạn cũ, chiếu cố cho con cháu của người đó."

Hoắc Nguyên kinh ngạc.

Chỉ vì một lý do tầm thường như vậy thôi sao?

Bạn cũ?

Lý tiên sinh đã sống hàng ngàn năm, người mà hắn có thể gọi là bạn cũ chắc chắn không phải là người bình thường, hơn nữa, người này cũng có thể có quan hệ họ hàng với nhà họ Tần và Tần Tiểu Du.

Đó là ai? Tổ tiên của nhà họ Tần?

Hoắc Nguyên tò mò không thôi, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, đáng tiếc Lý tiên sinh không có gì giải thích thêm, chỉ nói nửa vời như vậy.

Một khi đã biết câu trả lời, nếu lại hỏi thêm sẽ quá thất lễ.

"Cho phép tôi hỏi một câu hỏi khác." Hoắc Nguyên nói.

"Có thể." Lý tiên sinh khoan dung đồng ý.

Hoắc Viễn hỏi: "Với năng lực của Lý tiên sinh, chắc chắn dễ dàng tìm được giáo viên hỗ trợ."

Tiền có thể sai được cả quỷ, Lý tiên sinh rất giàu, việc cải thiện điều kiện giảng dạy của trường tiểu học Vạn Hoành không phải là vấn đề trong vài phút sao?

Lý tiên sinh cười nhẹ, đầy ẩn ý nói: "Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù (1)".

(1) Câu này liên quan đến một câu truyện, ở . Ý chỉ việc lần đầu tiên bạn giúp đỡ họ, họ sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn bạn; lần thứ hai tâm ý biết ơn của họ sẽ nhạt dần. Tới lần giúp đỡ thứ n, họ sẽ cho rằng những điều bạn làm là đương nhiên và bạn vốn dĩ nên giúp đỡ họ. Đến khi bạn không giúp đỡ họ nữa, họ sẽ quay ra khó chịu, ganh ghét, thậm chí oán hận đối với bạn.

Do đó sống ở đời, lòng tốt của con người cũng phải có mức độ, đừng nên phân phát một cách bừa bãi. Khi đối mặt với một người không có chí tiến thủ, suốt ngày ngồi đợi chờ người khác đến giúp đỡ thì làm ơn hãy kịp thời thu lại sự lương thiện của bạn càng sớm càng tốt.

Hoắc Nguyên há miệng thở dài, lập tức hiểu được.

Lý tiên sinh ở thôn Vạn Hoành đã lâu, nếu can thiệp quá nhiều vào chuyện tiền bạc, thôn dân chẳng những không cám ơn mà còn coi như đây là chuyện đương nhiên mà lợi dụng, một khi không đáp ứng được yêu cầu tương lai họ sẽ sinh ra tâm lý ganh ghét khó chịu, phát sinh mâu thuẫn.

Đổi lại là Hoắc Nguyên tặng sẽ khác.

Y là giáo viên tình nguyện, sẽ rời đi bất cứ lúc nào, lấy danh nghĩ từ thiện giúp đỡ thôn Vạn Hoành, dân làng sẽ vô cùng biết ơn.

"Được!" Y chém đinh chặt sắt nói: "Tôi sẽ ở lại dạy học cho đến khi —— Tần Tiểu Du tốt nghiệp tiểu học và trúng tuyển vào trường trung học cơ sở tốt nhất trên thị trấn."

Lý tiên sinh nhìn y một lúc lâu, rồi gật đầu: "Có thể."

Hoắc Nguyên thở dài một hơi, như thể toàn bộ sức lực đã cạn kiệt, toàn thân mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế sô pha.

Thành công!

Y đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thuyết phục được Huyết Vương đời thứ nhất!

La quản gia bưng một cái khay đến chỗ Hoắc Nguyên, cầm những viên thuốc trên đó lên: "Hoắc tiên sinh, đến giờ uống thuốc rồi."

"Hả?"

Hoắc Nguyên trợn mắt nhìn thuốc chống viêm do La quản gia đưa tới, đầu óc nhất thời đờ đẫn.

Lý tiên sinh đặt cuốn sách xuống, đứng dậy nói: "Về những vấn đề hợp tác cụ thể, La quản gia sẽ phụ trách".

Hoắc Nguyên nhận thuốc từ La quản gia, vui vẻ lên: "Được rồi, tôi sẽ báo cáo cấp trên sớm nhất có thể."

Lý tiên sinh gật đầu rồi rời khỏi phòng khách.

Hoắc Nguyên nuốt viên thuốc chống viêm rồi trả lại chiếc cốc cho La quản gia, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười rạng rỡ: "Về sau tôi lại phải làm phiền La quản gia."

"Hoắc tiên sinh, ngài quá khách sáo." La quản gia nói: "Sắp tới đây làm phiền chính là ngài rồi."

"Hả?" Hoắc Nguyên sửng sốt.

La quản gia bình tĩnh nói: "Chiều nay cảnh sát đã đến thôn Vạn Hoành, mang thi thể của Lưu Đại Cần và Giang Diễn đi."

Hoắc Nguyên không hiểu ra làm sao.

"Là tôi đã báo cảnh sát." La quản gia nói: "Bởi vì họ chết rất kỳ lạ, nên phiền Hoắc tiên sinh tự mình đến đồn cảnh sát trong thị trấn."

Hoắc Nguyên chỉ vào mũi mình, rồi chỉ vào cửa sổ tối đen, không thể tin nổi hỏi: "Bây giờ?"

La quản gia nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Vâng, ngay bây giờ."

Sắc mặt Hoắc Nguyên cứng ngắc, ngắm nhìn lớp băng vải trên người, yếu ớt phản bác: "Tôi là bệnh nhân bị thương..."

Bên ngoài trời đã tối, thôn Vạn Hoành cách thị trấn Vạn Lý hơn trăm cây số, giữa hai bên chỉ có một con đường nhỏ gồ ghề, không có đèn đường, đi bộ vào ban đêm hoàn toàn là sờ soạng trong bóng tối.

Làm sao La quản gia có thể tàn nhẫn như vậy, để y một người bệnh khó khăn di chuyển, đi lại vào ban đêm?

"Không thể là ngày mai sao?" Y vì chính mình tranh thủ một chút thời gian.

La quản gia mặt không chút cảm xúc nhìn y.

Không có người ngoài nào được phép ở lại biệt thự nên cho phép y ở lại một đêm là một ân huệ đặc biệt.

Hoắc Nguyên muốn nói thêm, nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương, dùng lui mà cầu điều tiếp theo: "Có phương tiện đi lại không? Ô tô hay gì đó... hai bánh là được."

Không có ô tô thì xe máy cũng được, yêu cầu của y không cao.

La quản gia liếc nhìn y, lịch sự nói: "Hoắc tiên sinh, xin hãy đi theo tôi."

Hoắc Nguyên khó khăn đứng dậy, chậm rì rì mà đi theo y.

La quản gia đưa khách ra sân sau của biệt thự.

Ngoài cây và hoa, sân sau còn có sàn xi măng phẳng, dựng một lều để xe, bên trong lều có một chiếc ô tô bốn bánh màu đen.

Hoắc Nguyên hai mắt sáng lên, âm thầm cười nhạo La quan gia miệng thì một đằng còn làm thì một nẻo, khóe môi nhếch lên cười: "La quản gia cũng thật khách sáo..."

Giây tiếp theo, nụ cười của y cứng đờ.

Y nhìn thấy La quản gia đang đẩy một chiếc xe đạp kiểu cũ ra khỏi lều.

Đây có phải là việc người có thể làm không! ! !

Hoắc Nguyên cảm thấy xương sườn bên trái đau dữ dội, suýt chút nữa hộc máu bỏ mình.

La quản gia tựa hồ không chú ý đến vẻ mặt đau khổ của y, đẩy chiếc xe đạp kiểu cũ tới trước mặt, chu đáo chỉ phương hướng cho y: "Ở phía sân sau có một con đường mòn, đi hết đường đó sẽ đến đường để lên trấn Vạn Lý."

Hoắc Nguyên tôi tay run rẩy nhận xe đạp, hơi thở mong manh nói: "Được..."

La quản gia trịnh trọng dặn dò: "Hoắc tiên sinh, xin hãy xử lý thật tốt vụ án, trở lại trường học càng sớm càng tốt."

Ngoài việc đồng ý ra, Hoắc Nguyên còn có thể làm gì?

Đẩy xe đạp đi được mấy bước, y chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi: "Thẻ căn cước của tôi vẫn còn ở trong túi áo lúc trước".

Nếu không có giấy chứng chỉ của chấp hành quan, thì sẽ khó xử lý được vụ án dị năng kiểu này.

"Xin đợi một lát." La quản gia bước vào phòng, nhanh chóng lấy ra một chiếc túi nhựa đưa cho Hoắc Nguyên.

Hoắc Nguyên không còn sức để phàn nàn loại túi nilon chuyên dùng đựng rau củ này, khi mở ra, y thấy bên trong có một chiếc ví da màu đen, trong ví có chứng chỉ chấp hành quan, chứng chỉ thợ săn, căn cước công dân, thẻ ngân hàng...và một vài tờ tiền giấy.

La quản gia hỏi: "Có thiếu gì không?"

Trải qua một hồi kịch liệt chiến đấu, bộ đồ của Hoắc Nguyên đã rách bươm, để băng bó vết thương, đã bị cắt thành nhiều mảnh, nên không thể mặc lại được.

Hoắc Nguyên hít sâu một hơi: "Không có, cảm ơn."

"Hoắc tiên sinh, xin hãy chú ý an toàn." La quản gia quan tâm nói.

Hoắc Nguyên yếu ớt vẫy tay chào anh, khó nhọc leo lên chiếc xe đạp kiểu cũ rồi xiêu xiêu vẹo vẹo lái xe vào bóng tối.

****

Lúc Tần Tiểu Du rời khỏi biệt thự, trên bầu trời vẫn còn một ánh chiều tà, cậu sợ bị mẹ mắng, cõng giỏ tre nhỏ trên lưng, chân chạy thật nhanh, qua cây cầu gỗ, băng qua cánh đồng, đi thẳng vào thôn, cậu không hề trên đỉnh đầu mình có một con dơi màu đen đuổi theo.

Khi gần về tới nhà, con dơi nhỏ thuần thục treo ngược mình lên ngọn cây lớn trước sân.

Tần Tiểu Du đẩy cửa sân ra, ngó đầu xung quanh, trông như kẻ trộm.

Ngoài sân không thấy bóng dáng mẹ đâu, ôm tâm lý may mắn cậu lấy hết can đảm rón rén bước vào nhà.

"Cha mẹ đến nhà ông ngoại, vẫn chưa về."

Giọng Tần Lâm từ phía cầu thang truyền tới.

Tần Tiểu Du giật mình, vỗ vỗ ngực, phàn nàn: "Anh, suýt chút nữa làm em sợ chết khiếp!"

Tần Lâm cầm một cuốn sách trong tay, chậm rãi đi xuống lầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Tiểu Du từ đầu đến chân.

"Anh... anh làm gì vậy?" Tần Tiểu Du thấy y nhìn mà nổi da gà.

"Em về nhà muộn." Tần Lâm cau mày: "Mấy đứa Thạch Đại Hải đã trở về thôn lúc ba giờ rưỡi chiều."

Tần Tiểu Du gãi gãi sau đầu, chột dạ hỏi: "Anh... sao anh biết?"

Tần Lâm giơ cuốn sách trong tay lên: "Bọn anh gặp nhau ở sân phơi lúa."

Trở về từ chợ sách cũ trong thị trấn, y thấy Thạch Đại Hải và những người khác đang cầm giỏ tre, ngoại trừ em trai y, y lập tức tiến lên hỏi. Biết được mấy người chia tay nhau ở đầu thôn, không cần đoán cũng biết em mình đi đâu.

Tần Tiểu Du chắp tay trước ngực: "Anh, đừng nói với mẹ được không?"

Tần Lâm mím môi.

Thấy anh mình không đồng ý, Tần Tiểu Du suy nghĩ một lúc, cởi giỏ xuống, hướng trong ngực y đẩy: "Những hoa quả này em đều cho anh!"

Tần Lâm cúi đầu nhìn giỏ tre, mặt không biểu cảm hỏi: "Chỉ vậy thôi à?"

Hiển nhiên không bằng một nửa của bọn Thạch Đại Hải.

Tần Tiểu Du phồng má, thành thật nói: "Em đưa một nửa cho Lý tiên sinh."

Tần Lâm lặng yên nhìn em trai mình.

Quả nhiên là đến biệt thự bên kia sông.

Tần Tiểu Du thấy anh trai mình không đồng ý, cho rằng y không thích trái cây dại, lập tức uể oải, gục đầu xuống. Đột nhiên, cậu nhớ ra điều gì đó, đút tay vào túi quần lấy ra một đồ vật, đưa cho Tần Lâm, thần bí nói: "Anh ơi, đây là bảo vật em nhặt được ở thác Yến Thạch, cho anh."

Một chiếc huy hiệu sáng chói nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại của Tần Tiểu Du.

Tần Lâm nghi hoặc, cầm lấy huy hiệu, cẩn thận xem xét.

Đây là một chiếc huy hiệu màu đen, không biết nó được làm từ chất liệu gì, cực kỳ cứng, phía trước là hai con dao găm chạm nổi giao nhau, nhỏ nhắn và tinh xảo, được khảm một viên kim cương màu xanh có kích thước bằng một viên bi vào chỗ giao nhau của hai con dao găm, khúc xạ ánh sáng, lấp lánh tỏa sáng. Mặt sau của huy hiệu đơn giản hơn nhiều, chỉ khắc một đôi cánh dơi.

"Của ai?" Tần Lâm hỏi.

Y thường xuyên vào thị trấn mua sách cũ và hiểu biết hơn em trai mình, y nhận ra chiếc huy hiệu này rất khác thường, đặc biệt là viên kim cương ở giữa rất có giá trị.

"Nó không thuộc về ai cả!" Tần Tiểu Du không thể hiểu nổi: "Em nhặt dưới suối, nó bị một hòn đá đè xuống, vừa nhìn thấy là em đã cầm lấy."

Tần Lâm trong lòng suy nghĩ.

Thác Thạch Khê là một danh lam thắng cảnh trên núi Đại Minh, thỉnh thoảng có người trong thị trấn đến tham quan, bao năm qua, trẻ con trong thôn đã nhặt được rất nhiều thứ kỳ lạ từ trong thác.

Dù thầy dạy bọn họ không được nhặt của rơi, nhưng không ai chịu ăn no rồi đi bộ hơn 100km đường núi để mang đồ thất lạc về đồn công an thị trấn.

Giao thông không thuận tiện và quá xa.

Tần Lâm trả lại huy hiệu cho Tần Tiểu Du: "Tự mình cất nó đi."

Tần Tiểu Du từ chối: "Em đưa cho anh thì là của anh! Dù sao anh cũng không được mách mẹ!"

Tần Lâm nhìn em trai mình bĩu môi có thể treo được một cân thịt lợn, miễn cưỡng thu lại huy hiệu: "Anh sẽ giúp em giữ nó."

Tần Tiểu Du vui mừng nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ Tần Lâm cọ cọ: "Anh trai là tốt nhất!"

Tần Lâm chán ghét cau mày, nhưng cũng không có đẩy cậu ra.

Khi trời tối, Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược về nhà.

"Mẹ, con đói!" Tần Tiểu Du tắm xong mặc áo trắng, quần soóc, tóc nhỏ từng giọt nước nhỏ xuống.

Vương Xuân Lan đặt túi xách trong tay xuống, tìm một chiếc khăn khô rồi ném lên đầu cậu: "Sấy khô đi."

"Ồ." Tần Tiểu Du ngoan ngoãn lau tóc.

Vương Xuân Lan tức giận cằn nhằn: "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi. Con của người khác tám tuổi đã có thể tự nấu ăn."

Tần Tiểu Du liếc nhìn Tần Lâm đang mang quần áo vào phòng tắm tắm, không phục mà hét lên: "Anh cũng không biết nấu ăn!"

Tần Lâm đứng ở cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn cậu.

Tần Tiểu Du làm mặt quỷ với y.

Vương Xuân Lan duỗi ngón tay ra, chạm vào trán cậu: "Nói cho mẹ biết, buổi chiều con về nhà lúc mấy giờ?"

Tần Tiểu Du che trán, tủi thân nói: "Con về nhà rất sớm... Không tin mẹ hỏi anh đi!"

Vương Xuân Lan nghi hoặc, ánh mắt dò hỏi Tần Lâm.

Một giờ chiều, A Trân từ quán ăn vặt tìm tới cửa, nói là người nhà mẹ đẻ bà gọi tới. Bà vội vàng đến quán nghe điện thoại thì được biết cha bà bị bệnh, bà lo lắng đến mức chạy ra ruộng gọi Tần Phi Dược đang làm cỏ ngoài đồng, họ cùng nhau đạp xe đến thôn Giang Bình cách đó ba dặm.

Trước khi rời khỏi nhà, bà để lại một tờ giấy trên bàn Bát Tiên, nói cho con trai biết họ sẽ đi đâu, đồng thời dặn con trai lớn để mắt tới đứa con trai nhỏ của bà, sau khi xuống núi phải ở nhà và không đi đâu cả.

Thôn gần đây không được yên bình, một mình khắp nơi chạy loạn, dễ xảy ra chuyện.

Dưới ánh mắt cầu xin của em trai, Tần Lâm nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Sau đó y nhanh chóng bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Tần Tiểu Du cười ngọt ngào: "Mẹ, mẹ thấy con có ngoan không?"

Vương Xuân Lan trừng cậu một cái, xoay người đi vào phòng bếp làm bữa tối.

Trời đã khuya, bà mệt mỏi cả buổi chiều, tinh lực không đủ, nên chỉ nấu một bát mì cà chua và trứng cho mọi người.

Cả nhà ngồi vào bàn Bát Tiên ăn mì.

Tần Tiểu Du bưng bát lên, nhấp một ngụm canh chua ngọt, liếm khóe môi, tò mò hỏi Vương Xuân Lan: "Mẹ, sao cha và mẹ lại đến nhà ông ngoại?"

Vương Xuân Lan vốn không muốn nói cho các con biết chuyện phiền phức từ nhà mẹ đẻ, nhưng nghẹn ở trong lòng rất khó chịu, vì thế nhịn không được nói: "Ông ngoại con bị bệnh, chúng ta đến thăm, kết quả lại cãi nhau với mợ cả một trận."

Tần Tiểu Du không nói nên lời.

Mợ cả là quả bom hẹn giờ nhất thời sẽ nổ, mẹ cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, nếu hai người cãi nhau thì cảnh tượng sẽ rất hoành tráng.

"Ông ngoại của con lẽ ra không bị bệnh, trưa hôm nay mợ cả cho ông con ăn cơm để từ đêm hôm trước, khiến ông bị viêm dạ dày, đi ngoài. May mà có thầy lang ở chỗ đó dùng thuốc dân gian chữa được bệnh đi ngoài, cứu ông ngoại con một mạng."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Vương Xuân Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, từ trong miệng thốt ra một chuỗi lời nói thiếu văn minh, không có câu nào lặp lại.

Tần Phi Dược kịp thời ngăn lại: "Được rồi được rồi, đừng nói ảnh hưởng đến bọn trẻ."

Tần Tiểu Du gật đầu liên tục, tóc cũng lắc lư theo: "Thầy cô nói, mắng chửi người khác là không đúng."

Vương Xuân Lan ngừng nói, ăn xong miếng mì cuối cùng, đặt đũa "cạch" lên mặt bàn: "Mẹ cũng chẳng muốn chấp nhặt với mợ ấy, nhưng mợ con thật sự quá phiền phức. Kể từ khi chị họ của con thi đỗ trường trung học cơ sở số 2 năm ngoái, mợ con vẫn luôn khoe khoang, cái gì mà thi lọt tốp 10 của lớp, cái gì mà trong kỳ thi tháng đạt giải trong cuộc thi đọc thơ, rồi thầy dạy nhạc nhìn thấy chị họ con có năng khiếu nên dạy chị họ con đàn piano... Tóm lại là nói không ngừng nghỉ, nói xong lại hỏi con nhà người ta thế nào. Nhìn cái mặt khoe khoang đó, thấy là tức giận!"

Tần Tiểu Du cùng chung mối thù: "Mẹ đừng lo lắng, năm nay anh trai con nhất định sẽ trúng tuyển vào trường cấp hai số 1 ở thị trấn, mỗi lần thi tháng sẽ đứng nhất lớp. Đến lúc đó mợ cả sẽ tức chết. Đúng rồi – có thể chơi đàn cũng không có gì to tát, con cũng có thể chơi được! Hôm nay Lý tiên sinh dạy con chơi đàn, còn khen con chơi đàn hay!"

Tần Tiểu Du mặt mày hớn hở, cậu đặt đũa xuống, đặt tay lên bàn, vừa hát vừa đàn: "DO DO SOL LA LA SOL..."

Tần Lâm ngồi đối diện không ngừng nháy mắt ra hiệu với cậu, nhưng cậu không để ý, càng hát càng hưng phấn.

Sắc mặt Vương Xuân Lan lập tức đen sì.

Tần Phi Dược lắc đầu thở dài.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Tần Tiểu Du nghi hoặc ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy khuôn mặt của Vương Xuân Lan còn đen hơn cả Bao Công, cậu sửng sốt, nghĩ tới điều gì đó, nhảy xuống ghế rồi bỏ chạy.

"Tần, Tiểu, Du!"

Sư tử Hà Đông gầm lên.

Vương Xuân Lan tìm trong góc một cây gậy gỗ, đuổi con trai đi vòng tròn trong sân, Tần Tiểu Du vừa nhảy vừa chạy, trong miệng kêu rên: "Mẹ, mẹ, con sai rồi! Đừng đánh! Ôi! Đánh vào mông! Đau quá——"

"Mẹ đánh chết con! Tên nhóc thối này! Con lại nói dối nữa! Còn kéo cả anh trai con để nói dối!"

Vương Xuân Lan tức giận không thể át.

"Ồ, ôi, mẹ nhẹ thôi! Sắp hỏng đến nơi rồi!"

"Hỏng cho nó hỏng hẳn đi, đỡ khiến mẹ tức chết!"

Trong nhà, Tần Phi Dược và Tần Lâm bình tĩnh mà uống nước mỳ.

Trong nhà vài ngày lại diễn cảnh "mẹ hiền con hiếu thảo" vô cùng cảm động, đã quá quen rồi.

Nửa giờ sau, Tần Tiểu Du hai mắt chứa hai giọt nước mắt to, cầm trong tay một bát kê ngâm nước, lợi dụng ánh sáng trong phòng, ngồi xổm trước hộp gỗ ở góc sân, đút gà con ăn.

"Chiếp chiếp chiếp —" mấy chú gà vàng nhỏ há miệng háo hức chờ được ăn.

Tần Tiểu Du rắc hạt kê vào hộp gỗ, mấy con gà vàng nhỏ lập tức tranh giành thức ăn, con gà vàng nhỏ có cái mỏ đặc biệt màu đỏ lại bị ép ra ngoài, kêu thảm thiết.

Tần Tiểu Du đặt hạt kê riêng ra trước mặt nó: "Ngoan, cái này cho em ăn."

"Chíc chíc ~" Con gà vàng nhỏ được ăn một mình, nhanh chóng mổ, ăn hết sức vui vẻ.

Tần Tiểu Du nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, lẩm bẩm nói: "Tiểu Hồng, nói cho anh nghe xem, mẹ có phải rất quá đáng không? Dù anh có phạm sai lầm, nhưng cũng không nên đánh hay trừng phạt."

"Chichichichi ~" không biết con gà vàng nhỏ có hiểu không, nó ngẩng đầu lên gọi vài tiếng, sau đó tiếp tục mổ hạt kê.

Tần Tiểu Du nhìn rồi lại nghĩ đến mình, càng cảm thấy đáng thương hơn, rơi hai giọt nước mắt.

Vương Xuân Lan đứng ở cửa, nhìn bóng người gầy gò ở góc sân, lắc đầu.

Đời này không ai hiểu vợ bằng chồng.

Tần Phi Dược nói: "Nếu đau lòng, sao còn đánh mạnh như vậy? Con còn nhỏ, từ từ dạy dỗ nó đi."

Vương Xuân Lan ngồi bên cạnh ông, nhíu mày thành hình chữ xuyên (川): "Tôi chỉ lo lắng thôi..."

"Bà lo lắng cái gì?" Tần Phi Dược nói: "Lý tiên sinh tuy là người nước ngoài, nhưng ngài ở bên kia sông đã mười năm, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì. Còn con đường nhỏ từ thôn chúng ta tới thị trấn, ngài ấy cũng quyên góp một nửa số tiền".

Vương Xuân Lan liếc nhìn chồng mình: "Tôi cũng không nghĩ Lý tiên sinh có gì không tốt, chỉ nghĩ chúng ta trèo cao. Nghĩ mà xem, Lý tiên sinh sống trong một biệt thự lớn, ăn mặc chi phí chẳng khác gì gì những người giàu có trong thành phố. Còn nhìn gia đình chúng ta xem, điều kiện sinh hoạt cái gì cũng kém, cuộc sống khó khăn haha. Tiểu Du đến biệt thự mỗi ngày, giữa hai người chẳng lẽ không có chênh lệch nào ư? Còn có, Lý tiên sinh đã dạy tiếng Ciro, rồi cả đàn piano, vì con mình mà mở ra con đường không giống người bình thường. Nhưng không có tiền, con đường này không dễ đi!"

Vợ chồng bà vui mừng vì con trai có năng khiếu ngôn ngữ, ngoài miệng nói sẽ tập trung bồi dưỡng con, nhưng trong lòng lại không hề tự tin.

Một chữ thôi, nghèo!

Tần Phi Dược tính tình lạc quan, không suy nghĩ sâu sắc như vợ, ông khuyên: "Con cái đều có phúc phận của nó, thuyền tới cầu sẽ thẳng! Con cái nhà mình tai to, nhất định sẽ có tương lai. Bà cũng đừng quá để ý mấy chuyện vụn vặt."

Vương Xuân Lan trừng mắt nhìn chồng: "Đều là lỗi của ông!"

Tần Phi Dược cười ha hả.

Ngày cuối tuần vui vẻ trôi qua trong chớp mắt.

Thứ hai, Tần Tiểu Du bị tiếng gào của Vương Xuân Lan đánh thức, vội vàng ăn sáng, xách cặp đi học cùng anh trai.

Trong giờ đọc sách buổi sáng, cô chủ nhiệm Từ đặc biệt đến đón Tần Tiểu Du tới văn phòng.

Tần Tiểu Du đi theo cô với vẻ lo lắng.

Từ lớp ba đến văn phòng một quãng đường rất xa, đi được nửa đường, Tần Tiểu Du không nhịn được hỏi: "Cô Từ, em có chỗ nào làm không tốt sao?"

Gần đây, cậu ngày nào cũng hoàn thành bài tập đúng hạn, trong lớp chăm chú nghe giảng, điểm thi từ trượt đến đạt tiêu chuẩn, trên lớp giáo viên còn khen ngợi cậu, cậu không mắc lỗi gì phải không?

Nghe vậy, cô Từ dừng lại, cúi đầu nhìn cậu bé đang bất an.

Cậu bé mở to đôi mắt vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mờ mịt, cô không đành lòng, nghiêm túc nói: "Tiểu Du, lát nữa khi gặp hiệu trưởng, hãy nói sự thật, chỉ cần em không sai, cô sẽ giúp em."

Tần Tiểu Du vừa nghe đến từ "hiệu trưởng", lập tức hiểu ra.

Là Vương Diễm!

Bởi vì thứ bảy tuần trước ở thác Yến Thạch xảy ra chuyện không thoải mái, nên Vương Diễm đã mách hiệu trưởng. Hiệu trưởng là mẹ cô ta nên đương nhiên sẽ bảo vệ cô ta.

Chẳng trách Vương Diễm lại mất tích trong lớp, hóa ra cô ta đang đợi cậu ở văn phòng xem trò hay!

Tần Tiểu Du nhịn không được nắm chặt tay, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, bướng bỉnh nói: "Cô Từ, em không sai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro