22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai họa ngầm về sự an toàn ở núi Đại Minh]

Du lịch đã mang lại cơ hội kinh doanh lớn cho thôn Vạn Hoành, thôn dân đều kiếm được lời nên sôi nổi ra tiền để cải tạo thôn.

Một tấm bia đá được dựng ở lối vào thôn, trên đó có khắc ba chữ rồng bay phượng múa: "Thôn Vạn Hoành". Một bãi đậu xe lớn được xây dựng trên khu đất bên ngoài thôn để đỗ xe bên ngoài. Mọi con đường trong thôn đều được sửa chữa, trải nhựa lại, bằng phẳng, rộng rãi. Những ngôi nhà tường bằng đất và đá phần lớn đã được thay thế bằng gạch xanh, gạch đỏ, có hai, ba tầng, kiến trúc đẹp và độc đáo, nhìn từ xa trông gọn gàng, thống nhất.

Các cửa hàng hai bên đường bán đủ mọi thứ như đồ trang sức, đặc sản địa phương, trái cây, trà, đồ thêu,... rực rỡ muôn màu, thu hút nhiều khách du lịch từ bên ngoài.

Để thuận tiện cho giao thông, chủ đầu tư không chỉ mở một con đường giữa thôn và núi Đại Minh mà còn xây dựng một khách sạn tráng lệ dưới chân núi, không thể tránh khỏi lấn chiếm một số cánh đồng. Với sự hỗ trợ của chính quyền thị trấn, đơn xin mua đất của chủ đầu tư nhanh chóng được phê duyệt, những người dân làng có ruộng bị tịch thu đã vui mừng khôn xiết khi chỉ sau một đêm đã trở thành triệu phú, khiến người khác phải ghen tị.

Gia đình Lưu Kỳ vì bán đất mà trở thành một trong những triệu phú.

Cha mẹ y đã mua một căn nhà ở thị trấn hai năm trước, năm ngoái cả nhà đã chuyển đi, năm nay họ ăn Tết Trung thu ở thị trấn nên đương nhiên không về thôn cùng đám người Tần Tiểu Du.

5h30 chiều, xe có mặt tại bãi đậu xe ở cổng thôn Vạn Hoành.

Tần Tiểu Du giống như những đứa trẻ khác xách một chiếc túi lớn, nhìn thôn thay đổi từng ngày, trong lòng cảm khái.

Dường như mỗi lần cậu về nhà, làng quê lại thay đổi.

Giống như hiện tại, đèn đường trong thôn treo đủ loại đèn lồng đỏ, trên cây rồi bụi cây đều treo đủ loại đèn, dây trang trí ngoài trời, hàng cờ quảng cáo được chăng trên đường phố, mang thêm nhiều màu sắc cho ngày lễ.

Các thiếu niên háo hức trở về nhà, khi đến ngã ba đường, ai đi đường nấy.

Tần Tiểu Du đi chừng mười phút, nhìn thấy cây đa to lớn trước sân, bước chân càng nhanh hơn.

Giống như những thôn dân khác, ngôi nhà của họ đã được sửa sang lại từ trong ra ngoài.

Gác xép phía trên đã bị dỡ bỏ, từ hai tầng tăng lên ba tầng, tường sơn màu trắng, cửa ra vào và cửa sổ được thay thế bằng hợp kim nhôm, bố cục bên trong cũng được sắp xếp lại để sáng sủa và hiện đại hơn.

Tường bao xung quanh sân được thay bằng gạch đỏ, nền được lát xi măng, góc vườn trồng giàn nho, xung quanh xếp một hàng chậu cây, cả sân nhìn gọn gàng, đẹp đẽ và đầy ắp sức sống.

Cũng không còn nuôi gà nữa.

Đàn gà vàng nhỏ mà Tần Tiểu Du trước kia từng nuôi sớm đã trở thành món ngon trên bàn ăn.

"Quác quác—— quác quác"

Vừa đẩy cửa sân ra, một tiếng gà gáy ầm ĩ đột nhiên vang lên, theo sau là tiếng vỗ cánh "phạch phạch", mắt thấy một con gà trống đủ màu sắc đang lao về phía mình, Tần Tiểu Du nhanh chóng đặt tay trước ngực, nhanh nhẹn trốn sang một bên.

  "Quác —— "

Con gà trống bay lên không trung, bất mãn mà dùng móng vuốt màu vàng cào xuống đất, bộ lông óng ả trên cổ hơi dựng lên, đôi mắt tròn xoe như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du thận trọng nhìn con gà trống nuôi đến bóng mượt, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lấy lòng.

"Tiểu...Tiểu Hồng, anh về rồi, em có nhớ anh không?"

Nói xong, đôi mắt cậu cong lên thành hình trăng non, cười đến đáng yêu.

  "Quác quác quác—— quác quác quác——"

Con gà trống tên Tiểu Hồng, giống như một người cha già cằn nhằn kêu lên mấy tiếng, lải nhải không ngừng với người từ phương xa trở về.

"Đúng đúng, Tiểu Hồng nói đúng, lẽ ra anh không nên lâu như vậy mới về nhà, anh sai rồi, tha thứ cho anh nhé!" Tần Tiểu Du không hiểu ngôn ngữ của gà, đương nhiên cậu không biết Tiểu Hồng đang cằn nhằn cái gì, nhưng ở chung với nhau lâu cũng ít nhiều hiểu được. Đơn giản là xa nhà lâu quá nên nó tức giận.

Tóm lại, trước tiên cứ nhận sai, sau đó dùng lời nói tốt đẹp lấy lòng, chắc chắn sẽ không sai.

Được an ủi một lúc, Tiểu Hồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu kiêu hãnh, nhẹ nhàng nhảy lên một gốc cây được trang trí bằng rễ cây khô rồi ngồi xổm bất động.

Tần Tiểu Du thở dài một hơi.

Rút lại những gì cậu vừa nói, không phải tất cả những con gà vàng nhỏ được nuôi cách đây 5 năm đều trở thành đồ ăn trên mâm, vẫn còn một con sống khỏe mạnh, đó là con gà trống có cái mỏ đỏ trước mặt.

Aiz, khi nó vẫn còn là một con gà nhỏ màu vàng, hoàn toàn không thể nhận ra đó là một con gà trống, lúc đó nó nhỏ bé, nhút nhát, bị một đám gà mái bắt nạt thiếu chút nữa bị tự kỷ.

Là Tần Tiểu Du đặc biệt chăm sóc nó, mỗi ngày cho nó ăn một mình, đặt tên là Tiểu Hồng, theo thời gian, Tiểu Hồng giống như một con gà cưng, theo trước theo sau, coi Tần Tiểu Du như "chủ nhân" của mình.

Chú gà nhỏ màu vàng ngày càng lớn lên, mọc ra chiếc mào lớn màu đỏ tươi, bộ lông sặc sỡ, móng vuốt màu vàng, chiếc đuôi dài màu xanh lục, thân hình cường tráng, từ một chú gà con đáng thương đã lớn thành một chú gà trống to lớn dũng mãnh và hung dữ.

Tốt lắm, từ trong đàn hơn mười con gà vàng nhỏ, thế nhưng lại có một con gà trống, những con gà vàng nhỏ ăn hiếp nó khi lớn lên đều là gà mái.

Những con gà mái dường như đã quên mất việc đã từng bắt nạt nó, luôn vây quanh Tiểu Hồng, cố gắng thu hút sự chú ý của nó và làm những chuyện xấu hổ giữa gà trống và gà mái.

Tuy nhiên, Tiểu Hồng dường như không giống gà thường, nó luôn nhớ về việc bị bắt nạt khi còn nhỏ, nhắm mắt làm ngơ trước sự bày tỏ tình cảm của đám gà mái. Khi gà mái đến gần, nó lập tức dùng mỏ nhọn màu đỏ mổ thật mạnh, sức chiến đấu của nó thật kinh khủng, gà mái sợ bị mổ nên không bao giờ dám đến gần nữa.

Rốt cuộc đến bây giờ Tiểu Hồng đã trở thành một chú gà trống độc thân đầy kiêu hãnh.

Tuổi thọ trung bình của gà là từ ba đến năm năm, nhưng thường sống không quá một đến hai năm vì bị làm thịt ăn. Đàn gà mái của Tần Tiểu Du cũng không ngoại lệ, ngày lễ tết bị giết một con, số lượng càng ngày càng ít đi, khi ăn hết gà mái thì chỉ còn lại Tiểu Hồng cô đơn chiếc bóng.

Vốn dĩ nó không thể thoát khỏi số phận bị tàn sát, nhưng Tần Tiểu Du lại luyến tiếc, kiên quyết không cho phép mẹ mình giết nó.

Tiểu Hồng khác với những con gà khác!

Nó thông minh, hiểu được tiếng nói của con người, mỗi ngày đúng giờ đều "Quác quác" mà kêu, để đánh thức chủ nhân của nó rời giường, nó đã trở thành chú gà cưng của Tần Tiểu Du.

Vì vậy, với sự ngăn cản của cậu, Tiểu Hồng giữ được mạng nhỏ.

Đảo mắt qua năm năm, nó có thể nói là "gà trống già".

Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ ung dung oai vệ, khí phách hiên ngang của nó, Tần Tiểu Du nhìn không ra nó đã "già", sống thêm tám, mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Sau khi dỗ dành Tiểu Hồng, Tần Tiểu Du mang túi lớn vào nhà.

Đã gần sáu giờ tối, cậu ồn ã ở ngoài sân như vậy mà trong nhà không có ai ra. Xem ra bố mẹ cậu vẫn đang bận rộn ở quán ăn nhỏ, còn anh trai cậu chắc chắn vẫn chưa về nhà.

Học sinh cấp 3 rất bận rộn với việc học, được nghỉ muộn hơn học sinh cấp 2.

Tần Tiểu Du coi như là điều đương nhiên, đi lên lầu cất đồ vào phòng.

Sau khi ngôi nhà được xây thành ba tầng, cuối cùng cậu cũng có được một căn phòng riêng.

Lấy quần áo, sách vở và quả bóng đá trong túi ra, đặt chúng vào đúng vị trí, cầm chùm chìa khóa, thừa dịp hoàng hôn vẫn còn chút chiều tà, đi về phía núi Đại Minh.

Tiểu Hồng nhắm mắt theo đuôi cậu phía sau.

Nhóc này trong thôn có tiếng là gà bá vương, đôi cánh của nó mạnh mẽ đến nỗi bức tường sân cao hai mét cũng không ngăn được nó. Chỉ cần nó muốn tự mình ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nó sẽ dang rộng đôi cánh và vỗ hai lần, dễ dàng bay lên tường rồi ngạo nghễ rời đi.

Trong thôn không ai dám khiêu khích nó, cái mỏ sắc nhọn màu đỏ và móng vuốt màu vàng của nó là vũ khí lợi hại nhất.

Tần Tiểu Du bước đi trên con đường thôn mang theo con gà trống to lớn, khiến người đi đường thường xuyên phải ngoái lại nhìn.

Thiếu niên anh tuấn, tuy mặc bộ đồng phục học sinh sơ trung rộng thùng thình nhưng trông vẫn mảnh khảnh và cao lớn, giữa đôi lông mày toát ra nét tao nhã hồn nhiên, trông giống như công tử từ thành thị, cùng với thôn quê nông thôn này không hợp chút nào.

Điều duy nhất khiến người ta bật cười chính là một chú gà trống to khỏe đẹp đẽ đang bám sát theo chàng trai, thành công phá hỏng bức tranh đẹp.

"Này, Tiểu Du, đã về rồi à?" Một người chú quen đi ngang qua, nhiệt tình chào hỏi cậu.

"Chào chú Trương, vâng, hôm nay cháu được nghỉ rồi." Tần Tiểu Du lễ phép mà đáp lại.

"Tiểu Du càng ngày càng cao, đẹp trai, sắp bằng Tiểu Lâm rồi?" Một bà lão cười hỏi.

Tần Tiểu Du dừng lại, cười nhe răng: "Đúng vậy, con sắp cao 1,7 mét! Nếu con cao thêm mười centimet, là có thể cao bằng anh rồi"

"Hai anh em đều đẹp trai, giống hệt mẹ vậy." Bà Lưu thở dài: "Mẹ con lúc còn trẻ vừa xinh đẹp vừa có tài, cha con thật may mắn khi cưới được mẹ con."

Tần Tiểu Du liên tục gật đầu: "Bà Lưu nói đúng."

Cậu đã từng xem ảnh của mẹ khi bà còn trẻ, ngũ quan thanh tú, dáng người thon thả, hai bím tóc dài, nụ cười bẽn lẽn đáng yêu, khác hẳn với vòng eo tròn trịa và cánh tay săn chắc hiện tại.

Trên đường đi, cậu thỉnh thoảng chào hỏi những người dân làng mà cậu quen, bất tri bất giác đến núi Đại Minh.

Trước đây dưới chân núi từng có một vườn rau rộng lớn, nhưng bây giờ không còn nữa, thay vào đó là những khách sạn cao cấp, nhiều trang trại, homestay, nhà hàng đặc sản, bãi đậu xe, v.v.

Quán ăn nhà Tần Tiểu Du cách khách sạn trăm mét, là cửa hàng cho thuê, đã ký hợp đồng mười năm, giá thuê khởi điểm là hai vạn, sẽ tăng theo giá thị trường hàng năm.

Bên này đèn đuốc sáng trưng, đèn neon nhấp nháy, dù trời tối cũng không lo lạc đường.

Tần Tiểu Du nhanh chóng đến quán cơm nhỏ nhà mình, bước vào cửa.

Lúc này quán cơm đông nghịt người, chủ yếu là du khách bên ngoài, nam nữ già trẻ, nhìn thấy một thanh niên khí chất sạch sẽ, vẻ ngoài tuấn tú bước vào cửa với một con gà trống to lớn, ánh mắt tò mò của tất cả mọi người đều hướng về phía cậu.

Tần Tiểu Du da mặt mỏng, bị mọi người coi như khỉ mà nhìn, cả người cảm thấy không thoải mái.

Nhân viên phục vụ kiêm thu ngân là dì Tần Nhạc Nhạc của cậu, nhìn thấy cậu bước vào, cô ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Du về rồi à? Lần này cháu được nghỉ bao nhiêu ngày?"

"Chào dì." Tần Tiểu Du ngoan ngoãn đáp lại: "Con nghỉ năm ngày."

Tần Nhạc Nhạc cười nói: "Ồ, năm ngày?! Thật tuyệt vời! Tết Trung thu này có thể ở nhà chơi vui vẻ rồi".

"Vâng, nhưng không thể chơi mãi được, còn phải học." Tần Tiểu Du ngượng ngùng gãi đầu: "Con xuống bếp nhìn một chút."

Cậu bước nhanh qua cửa đi vào bếp, để Tiểu Hồng đứng ngoài cửa.

Tiểu Hồng bất mãn kêu một tiếng "Quác quác", móng vuốt cào xuống, vì thế trên cửa lại tăng thêm vài vết cào.

Một khách hàng nhìn thấy, vui vẻ nói: "Con gà trống này khỏe thật, thịt chắc phải dai lắm".

Người bạn đồng hành của họ lắc đầu: "Gà trống không ngon bằng gà mái".

"Ăn thịt gà trống tráng dương! Nuôi càng lâu thì càng bổ dưỡng".

"Không phải chứ? Nó còn có thể chữa đau nhức, bủn rủn ở eo lưng, đầu gối và đi tiểu thường xuyên. Đàn ông trung niên dùng tốt nhất."

"Cái gì? Thận cậu hư sao? Có muốn tôi mua con gà trống này cho cậu không, kêu ông chủ hầm cho cậu?"

"Mẹ kiếp!" Thanh niên bị trêu chọc vung nắm đấm lên, đấm vào cánh tay người bạn, sắc mặt đỏ bừng.

"Hahaha——" Những người khác cười lớn.

Tần Nhạc Nhạc thấy bọn họ đang nhắm vào Tiểu Hồng liền nhắc nhở: "Con gà trống này là thú cưng của cháu trai tôi, không bán."

Khách hàng nghe vậy, lúng túng cầm ly rượu lên: "Uống, uống–"

Trong bếp, Tần Tiểu Du nhìn mẹ cậu đeo tạp dề, đứng trước bếp thuần thục nấu nướng, còn bố cậu cầm dao làm bếp trong tay, băm thịt thật nhanh, hai người đều rất bận rộn.

Buổi tối là lúc công việc kinh doanh tốt nhất.

"Mẹ, cha, có cần giúp gì không ạ?" Tần Tiểu Du hỏi.

Vương Xuân Lan xào xong một chảo nấm mèo xào thịt (1) múc ra đĩa, bà ngẩng đầu nhìn con trai đã hơn nửa tháng không gặp, quan tâm hỏi: "Con đói không?"

Tần Tiểu Du lắc đầu: "Vẫn được, trên đường về con đã ăn rất nhiều thứ."

Đi xe đường dài quá nhàm chán, hơn một tiếng không có việc gì làm, không phải chỉ ăn thôi sao? Tiểu Hắc và A Trung ăn hơn chục gói đồ ăn vặt, cậu chỉ nhấm nháp miếng bánh mỳ và uống một cốc nước.

"Vậy con giúp mẹ mang những món ăn này đến bàn số 10, chút nữa mẹ làm món mì xào cho con." Vương Xuân Lan nhanh chóng rửa sạch chảo rồi bắt đầu xào món tiếp theo.

Tần Phi Dược cắt lát khoai tây xong, hỏi cậu: "Anh trai con đã về chưa?"

"Chưa ạ, lúc con về nhà không thấy ai" Tần Tiểu Du tìm một chiếc tạp dề sạch sẽ buộc lại, rửa tay, đặt đồ ăn mẹ nấu lên khay rồi vững vàng mà ra khỏi bếp.

Vừa bước ra, Tiểu Hồng liền kêu "Quác quác", nổi giận mà kêu liên tục.

Tần Tiểu Du cúi đầu nói với nó: "Anh phải làm việc, em ra ngoài chơi một mình một lát đi"

Tiểu Hồng nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó đi thẳng về phía cửa.

Những khách hàng muốn ăn nó lúc trước không khỏi nhìn nhau.

Thật là thần thánh!

Con gà trống này có thể hiểu lời chủ nhân nó nói, chẳng trách không bị ăn thịt mà trở thành gà cưng.

Tần Tiểu Du bưng đồ ăn đến bàn số 10, lễ phép nói: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu."

Bàn số 10 là một nhóm bốn cô gái tầm tuổi đôi mươi, nhìn thấy anh chàng đẹp trai đưa đồ ăn cho mình, họ đều mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng, khiến tai Tần Tiểu Du đỏ bừng.

Cậu đặt bốn đĩa thức ăn lên bàn, sắp xếp lại bộ đồ ăn, cuối cùng cầm khay gần chỗ mình, ưu nhã mà cúi đầu: "Mời dùng từ từ."

Bất tri bất giác, lễ nghi mà La quản gia dạy cậu đã học đươc mười phần.

Bốn cô gái nhìn bóng lưng mảnh khảnh của chàng trai, hưng phấn mà ôm mặt: "Trời ơi! Ôi trời! Dễ thương quá!"

"Cậu ấy thật đẹp trai, tao nhã và thật soái."

"Tôi tưởng mình đang ngồi trong khách sạn năm sao ăn đồ Tây! Thật kinh ngạc!"

"Chuyến đi này thực sự đáng giá!"

"Về nhà tôi có thể mơ mộng một tuần mất! Tiếc là không chụp ảnh lưu niệm".

"Ha ha, sao không mời anh chàng đẹp trai này qua đây chụp ảnh chung?"

"Vẫn là thôi đi, đừng làm khó người khác".

Tiệm cơm nhỏ chỉ có hơn 100 mét vuông, cuộc trò chuyện giữa mấy cô gái lọt vào tai Tần Tiểu Du, cậu xấu hổ xoa xoa đôi tai nóng bừng của mình rồi vội vàng quay lại phòng bếp.

Tần Nhạc Nhạc mỉm cười lắc đầu, thanh toán hóa đơn cho một bàn khách đã dùng bữa xong.

Tần Tiểu Du làm người phục vụ tạm thời trong hai tiếng, cửa hàng hầu hết khách hàng đã rời đi, cuối cùng khi cậu rảnh hơn, Vương Xuân Lan xào cho cậu một đĩa mì xào thịt heo thái nhỏ (3).

Tần Tiểu Du ăn mì xào cùng canh rong biển một cách thích thú.

Lúc 8 giờ 30 tối, trong tiệm cơm chỉ còn lại một bàn khách, hai người đàn ông trung niên và một thanh niên, ăn mặc giản dị, phong trần mệt mỏi, dưới chân chất đống một số thiết bị kỳ quái. Dù đã ăn xong nhưng họ vẫn ngồi trên ghế không có ý định rời đi.

"Lão Trương, chúng ta phải nhanh chóng báo cáo cấp trên. Nếu quá muộn, có lẽ sẽ không kịp." Người đàn ông tóc xám cau mày, vẻ mặt lo lắng.

Người đàn ông tên lão Trương mặc một chiếc áo khoác màu xanh không thấm nước, ông lấy từ trong túi lớn ra một bao thuốc lá đã nhăn nhúm, rút một điếu, gõ nhẹ tàn thuốc lên bàn vài cái: "Báo cáo đã được chuyển đi, không biết khi nào mới có phản hồi. Lão Lưu yên tâm. Theo tôi, chúng ta có thể liên lạc với chính quyền địa phương trước."

"Chính quyền địa phương?" Chàng trai tóc ngắn cười khẩy: "Chính quyền địa phương cùng chủ đầu tư khu du lịch chẳng phải một giuộc sao, bọn họ đồng ý mới là lạ!"

"Cái này không được, cái kia cũng không được, phải làm sao bây giờ?" Lão Lưu thở dài: "Chúng ta có nên nói thẳng với dân địa phương là nếu chúng ta không xây một con đập trên hồ trên đỉnh núi thì sớm hay muộn sẽ có lũ quét bất ngờ không? Tất cả dân làng sẽ chuyển khỏi đây đến nơi khác. Có khả năng sao?".

"Vị trí của hồ quá cao, việc xây dựng con đập sẽ tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính. Đây là một dự án lớn và phải được cấp trên phê duyệt." Lão Trương lắc đầu: "Hơn nữa, xây đập rồi lượng nước sẽ được kiểm soát, mánh lới của chủ đầu tư sẽ không còn nữa."

"Mánh lới? Ý ông nói là thác Yến Thạch?" Người đàn ông tóc ngắn cau mày.

"Đúng vậy! Một trong bốn danh lam thắng cảnh nổi tiếng của núi Đại Minh." Lão Trương thở dài. Nếu không phải vì danh tiếng nơi này họ cũng sẽ không tới tận đây.

Tần Tiểu Du ăn xong miếng mì cuối cùng, cậu đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, bất giác liếc nhìn bàn kia.

Ba người trò chuyện hơn mười phút, cũng không có kết quả gì, cuối cùng đứng lên thanh toán. Sau khi những người khác rời đi, Tần Tiểu Du hỏi Tần Nhạc Nhạc phía sau quầy thu ngân: "Dì ơi, dì có biết họ là ai không?"

Trần Nhạc Nhạc đang in ra bảng thu nhập ngày hôm nay, không ngẩng đầu lên nói: "Hình như là chuyên viên địa chất, tới đây năm ngày, mỗi ngày đều mang theo một số dụng cụ kỳ quái lên núi, không biết bọn họ đang bận việc gì."

"Chuyên viên địa chất?" Tần Tiểu Du kinh ngạc.

Ở trường trung học cơ sở có chương trình học địa lý, giáo viên đã dạy cho các cậu biết chuyên viên địa chất là làm gì.

Chuyên viên địa chất, còn được gọi là nhà thăm dò địa chất, chịu trách nhiệm chính trong việc tìm kiếm khoáng sản, ngăn ngừa và giảm nhẹ động đất.

Những người này nhắc đến lũ quét, chẳng lẽ... hồ nước trên đỉnh núi Đại Minh tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn?

Nói xong, cậu nhớ ra trước đây trên núi chỉ có một thác nước, bỗng một ngày, thác Yến Thạch trở nên lớn hơn và có thêm sáu thác nước trên đó.

Nó thực sự rất đẹp.

Đặc biệt sau khi trời mưa, hồ tràn nước, suối có đủ nước, bảy thác đổ xuống, hùng vĩ vô cùng, ầm ầm, đẹp không sao tả xiết.

Tần Nhạc Nhạc thản nhiên nói: "Đừng tin lời họ nói, ai biết có phải thật hay không? Chỉ là lời đồn thổi mà thôi. Núi Đại Minh phát triển ba năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Lũ quét đến thì đã đến từ lâu rồi".

Sau khi tính toán xong, cô vươn vai: "Được rồi, dọn dẹp một chút, hôm nay đóng cửa thôi!"

"Ồ." Tần Tiểu Du không nghĩ nữa mà giúp quét sàn, lau bàn.

Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược từ bếp sau đi ra, đấm vai xoa eo, vẻ mặt mệt mỏi. Đôi khi việc làm ăn quá tốt cũng là một loại phiền não.

"Tiểu Du, con đừng làm nữa, việc còn lại cha mẹ sẽ làm, con mang bánh gạo chiên này về nhà trước đi." Vương Xuân Lan đưa cho cậu một hộp cơm giữ nhiệt.

Tần Tiểu Du nhận lấy, nghi hoặc nói: "Mẹ, bụng con còn no, không cần làm bữa khuya đâu."

Vương Xuân Lan gập ngón tay cốc vào đầu cậu: "Tưởng bở! Bánh gạo chiên này là dành cho anh trai của con đấy!"

"A?" Tần Tiểu Du che trán: "Anh, hôm nay anh về nhà ạ?"

Vương Xuân Lan cầm giẻ lau lau bàn: "Buổi trưa anh gọi cho mẹ, nói hôm nay sẽ về, chín giờ tối mới về nhà."

Tần Tiểu Du bối rối: "Không phải chuyến xe buýt cuối cùng sẽ khởi hành lúc bốn giờ chiều sao?"

Vương Xuân Lan tức giận nhìn cậu: "Ai cũng ngốc như con chắc? Không bắt được xe bus liền tự mình đi bộ trong bóng tối sao?"

Nhắc đến lịch sử đen tối, Tần Tiểu Du không khỏi bĩu môi, vẻ mặt không vui. Dù đã mười lăm tuổi nhưng cậu trước mặt mẹ mình vẫn không khỏi làm nũng.

"Mẹ ơi, chúng ta có thể quên chuyện này được không?" Cậu ngượng ngùng.

Vương Xuân Lan trợn tròn mắt: "Còn chưa về nhà sao? Muốn ăn đòn à?"

Tần Tiểu Du sợ đến mức lập tức nhảy ra ngoài cửa, vừa đi vừa quay đầu lại: "Mẹ, mẹ còn chưa nói anh về bằng cách nào?"

Vương Xuân Lan nói: "Anh trai của con sẽ ngồi xe của Vệ Đại Đầu về."

Vệ Đại Đầu tên thật là Vệ Cường, là một tài xế xe tải trong thôn, thường xuyên chở đặc sản miền núi vào thành phố bán buôn. Anh cậu đi nhờ xe tải của người này, quả là đúng đắn.

"Ồ." Nhận được đáp án, Tần Tiểu Du ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Tuy nhiên, vừa bước khỏi ngưỡng cửa, cậu thiếu chút nữa đụng phải một bức tường thịt.

"Cẩn thận..." Có người hét lên, cậu phản ứng rất nhanh, nhảy lùi lại để tránh.

Người khách lên tiếng đầy nghi hoặc: "Cậu là... Tần Tiểu Du?"

"Hả?" Tần Tiểu Du sau khi đứng vững, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên vừa vào cửa, chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: "Khổng... Giám đốc Khổng?"

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hồng: Tôi là kẻ chuyên bắt nạt mấy con gà khác, ai dám gây sự với tôi?

Tiểu Du: Anh không dám, anh không dám~

—————–

Ji: Vì các thím giục quá, nên tôi thả trước hai chương nha. Những chương sau nó liền mạch tôi sẽ up luôn một lần vào ngày chủ nhật tuần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro