23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cuộc gặp gỡ cuối cùng]

Người đàn ông trung niên chính là Khổng Thịnh Hoa, nhà đầu tư của Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên.

Gã mặc một bộ vest đen cao cấp, tóc vuốt ngược ra sau bóng mượt, trên tay cầm một chiếc vali, nhìn như mới đến, nhưng sắc mặt có chút u ám, như thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Tần Tiểu Du không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy người tới.

Tại sao giám đốc Khổng lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ... ông ta vẫn chưa từ bỏ chuyện lần trước, giống như những người quản lý câu lạc bộ khác, đặc biệt tới nhà cậu để thuyết phục bố mẹ cậu sao?

Không thể trách Tần Tiểu Du suy nghĩ quá nhiều, đã có rất nhiều quản lý câu lạc bộ làm như vậy, vì vậy cậu phải yêu cầu chú Đặng không tiết lộ thông tin cá nhân của mình, đề phòng người ta đến thôn làm phiền bố mẹ cậu, chú Đặng đã đồng ý, quả nhiên một thời gian rất dài được yên tĩnh.

Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy Khổng Thịnh Hoa, cậu không khỏi hoài nghi đối phương đã lấy thông tin của mình từ chú Đặng.

Từ thái độ của chú Đặng có thể thấy, chú rất cung khính với Khổng Thịnh Hoa, e rằng chú ấy không thể từ chối yêu cầu của đối phương.

Tần Tiểu Du vẻ mặt nghi hoặc, Khổng Thịnh Hoa cũng cảm thấy trong lòng có chút kinh ngạc.

Lần này gã là đặc biệt tới thôn Vạn Hoành, nhưng mục đích thực sự không phải là gặp Tần Tiểu Du mà là việc riêng quan trọng khác.

Khách sạn gã đặt trước đã hủy chỉ vì gã đến muộn một tiếng, gã liên lạc với bộ phận chăm sóc khách hàng hơn nửa tiếng nhưng vẫn không có kết quả, kìm nén cơn tức giận tìm một quán cơm gần đó, tính toán lấp đầy bụng trước, không ngờ lại gặp Tần Tiểu Du, có thể nói là bất ngờ ngoài ý muốn.

"Cậu tới đây ăn à?" Khổng Thịnh Hoa nhìn hộp cơm giữ nhiệt trong tay thiếu niên.

Tần Tiểu Du tỉnh táo lại, lễ phép nói: "Quán cơm này là của bố mẹ tôi, tôi đang định về nhà đưa đồ ăn cho anh trai. Giám đốc Khổng đến núi Đại Minh du lịch à?"

Khổng Thịnh Hoa ngẩng đầu đánh giá quán cơm nhỏ, phát hiện bên trong khá sạch sẽ, liền xách vali đi vào. "Tôi nghe nói thác Thạch Yến ở núi Đại Minh rất nổi tiếng nên tôi ghé qua xem."

Tần Tiểu Du chủ động kéo ghế ra: "Giám đốc Khổng, mời ngồi."

Tuy rằng không muốn nói chuyện với gã, nhưng người đã vào cửa, cũng phải tiếp đón chu đáo.

Đây là phép lịch sự.

Khổng Thịnh Hoa đặt vali sang một bên, chậm rãi ngồi xuống.

"Xin chờ một lát, tôi pha trà cho ngài", Tần Tiểu Du khách khí xoay người đi vào phòng bếp, lại bị Khổng Thịnh Hoa ngăn lại.

"Không vội." Gã nhìn những người khác trong cửa hàng: "Bố mẹ cậu có ở đây không?"

Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược đã để ý tới gã từ lâu, thấy gã quen với Tiểu Du, bọn họ tạm thời đứng yên chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Thật ra trước đây đã gặp quá nhiều người là huấn luyện viên bóng đá luôn cố gắng thuyết phục họ để con họ chơi bóng toàn thời gian.

Sẽ thế nào nếu con họ chỉ mới học cấp 2, bỏ học sớm để chơi bóng?

Vương Xuân Lan đương nhiên từ chối.

Nhưng mấy người quản lý câu lạc bộ bám riết không tha, từ chối lần này lại tới lần khác, thực sự không thể chịu nổi.

Theo bà, Tiểu Du không nên đến sân tập bóng đá Thanh Tường để chơi bóng, trì hoãn việc học. Nhưng con trai bà từ nhỏ đã bướng bỉnh, càng không cho cậu làm thì cậu càng làm. Ví dụ như trước đây bà không muốn cậu sang bên kia sông tìm Lý tiên sinh, thà bị đánh đòn vẫn phải trộm đi.

Cũng may, Lý tiên sinh là người tốt, có mối quan hệ tốt với gia đình họ.

Tiểu Du học trên thị trấn, có hắn chiếu cố, bà cũng yên tâm.

Không biết sau đó Tiểu Du đã nói gì với ông chủ câu lạc bộ, tóm lại là bọn họ được thanh tĩnh suốt một năm.

Tuy nhiên, hôm nay người đàn ông khí phái mười phần này trông khác hẳn những người đã tìm bọn họ, dường như càng có khí thế hơn.

Khi nghe gã dò hỏi con trai mình là bọn họ có ở đây không, Vương Xuân Lan lập tức biết thân phận của gã.

Đến rồi, lại là giám đốc của câu lạc bộ bóng đá.

Bà ném giẻ lau xuống, lau tay vào tạp dề, mỉm cười bước tới, nhiệt tình đưa tay ra: "Xin chào giám đốc, tôi là mẹ của Tiểu Du, Vương Xuân Lan, rất vui được gặp ngài."

Khổng Thịnh Hoa nhìn bàn tay đột nhiên duỗi ra, trên mặt gã vô thức hiện lên một tia chán ghét.

Bà ta là mẹ của Tần Tiểu Du?

Không có sự tương đồng nào giữa họ cả.

Tần Tiểu Du có dung mạo thanh tú, khí chất trong sáng, giơ tay nhấc chân ưu nhã một cách tự nhiên, có vẻ như được giáo dục rất tốt, so với thiếu gia nhà giàu trong thành phố còn giống hơn.

Trái lại, mẹ cậu chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường.

Tuy rằng không thích, nhưng nể mặt của Tần Tiểu Du nên gã đưa tay ra, nắm nhẹ đối phương một cái: "Xin chào cô Vương, xin lỗi đã quấy rầy rồi."

Lại là một người thành phố mắt cao hơn đỉnh đầu.

Vương Xuân Lan âm thầm cong môi, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm hỏi: "Ngài ăn cơm chưa? Nếu chưa, tôi sẽ vào bếp nấu cho ngài một bát mì lớn."

Khổng Thịnh Hoa đói bụng nên không từ chối: "Được, làm phiền cô."

"Không phiền, không phiền, ngài là Tiểu Du..." Vương Xuân Lan dường như mắc nghẹn, ngượng ngùng hỏi: "Ngài hẳn là huấn luyện viên của Thanh Tường?"

Khổng Thịnh Hoa chưa kịp trả lời, Tần Tiểu Du đã nhanh chóng làm rõ: "Mẹ, giám đốc Khổng là nhà đầu tư của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, không phải huấn luyện viên của trung tâm đào tạo Thanh Tường."

"Ồ, thật xin lỗi, mắt tôi nhầm lẫn." Vương Xuân Lan cười xấu hổ, cũng không vội đi vào bếp.

"Không sao." Khổng Thịnh Hoa nói: "Đây cũng là lần thứ hai tôi và Tiểu Du gặp nhau."

Tần Tiểu Du gật đầu, do dự có nên nói với mẹ giám đốc Khổng muốn ký hợp đồng với cậu với tư cách là cầu thủ toàn thời gian hay không.

Thực ra cậu cũng không có cảm giác gì nhiều về tài năng bóng đá của mình, chỉ là sức chịu đựng của cậu mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn một chút, cậu thực sự không biết tại sao giám đốc của những câu lạc bộ này lại kiên trì như vậy. Họ không thuyết phục được cậu nên đuổi tới tận quê tìm bố mẹ cậu.

"Thì ra là vậy." Vương Xuân Lan liếc nhìn Tần Tiểu Du, thúc giục: "Con về trước đưa đồ ăn cho anh trai, giám đốc Khổng có cha mẹ tiếp đón được rồi".

"Mẹ nói đúng, chậm nữa anh sẽ đói bụng", Tần Phi Dược đúng lúc lên tiếng, vươn tay ra, ngây thơ cười với Khổng Thịnh Hoa: "Tôi là cha của Tiểu Du, Tần Phi Dược, chào mừng ngài đến du lịch ở núi Đại Minh."

Khổng Thịnh Hoa kiên nhẫn bắt tay ông, bình tĩnh nói: "Xin chào."

Tần Tiểu Du sờ sờ sau đầu, xin lỗi nói: "Vậy... giám đốc Khổng, tôi phải đi trước đây, ngài cứ tự nhiên."

Khổng Thịnh Hoa trong mắt lóe lên, trầm tư nói: "Cậu thật sự không cân nhắc việc ký hợp đồng với Hoàng Thiên sao?"

Tần Tiểu Du ngẩn ra, nhìn về phía cha mẹ.

Vương Xuân Lan lẩm bẩm. Biết ngay mà, khách sáo lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa phải không?

"Khổng giám đốc, cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng thật sự tôi không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp." Tần Tiểu Du chân thành nói.

Khổng Thịnh Hoa nhìn cậu, lời nói ẩn ý: "Cậu dù sao cũng chỉ là trẻ vị thành niên, kinh nghiệm còn ít, cho nên không hiểu được lợi ích của việc làm tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi tin kinh nghiệm của cha mẹ cậu nhiều hơn, có thể nhìn được đường xa".

Vương Xuân Lan cau mày: "Giám đốc Khổng muốn ký hợp đồng với Tiểu Du?"

"Đúng vậy." Khổng Thịnh Hoa không khỏi lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Hoàng Thiên của chúng tôi là câu lạc bộ bóng đá đẳng cấp thế giới. Chỉ cần con trai của cô ký hợp đồng với chúng tôi, liền nhận được 10 triệu tệ Sùng Hạ."

Bao nhiêu?

Một...mười triệu?

Vương Xuân Lan cùng Tần Phi Dược khiếp sợ trừng mắt, Tần Nhạc Nhạc không khỏi há to miệng.

Em yêu, mười triệu là bao nhiêu tiền?

Cả đời làm ở quán cơm nhỏ này, cũng không kiếm nổi.

Vương Xuân Lan khẩn trương nuốt nước miếng, Tần Phi Dược lau mồ hôi trên trán, Tần Tiểu Du chần chừ muốn nói lại thôi.

Trần Nhạc Nhạc giống như một người nhà quê chưa từng nhìn thấy thế giới, ngạc nhiên hỏi: "Anh, chị dâu, mười triệu là bao nhiêu? Hẳn là một đống lớn đúng không?"

Cô dang rộng vòng tay, khoa tay múa chân mô tả số lượng tiền.

Khổng Thịnh Hoa nhìn phản ứng của họ, định liệu từ trước. Những câu lạc bộ bóng đá trước đây không thuyết phục được bố mẹ Tần Tiểu Du, chỉ có thể nói là quá keo kiệt.

Con người vốn tham lam, chỉ cần có đủ tiền thì chuyện gì cũng có thể.

Mười triệu ký hợp đồng với một đứa trẻ choai choai quả thực là quá mức cho phép, nhưng Tần Tiểu Du có tài năng lớn, tiềm lực vô hạn, chỉ cần bồi dưỡng tốt, cá cược một hồi là kiếm tiền được trở về.

Gã kiên nhẫn chờ đợi, nắm chắc phần thắng.

Một lúc sau, Vương Xuân Lan mới tìm lại được giọng nói của mình, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của bà, rối rắm nói: "Cái này... Điều kiện của giám đốc Khổng rất tốt, nhưng mà..."

Bà liếc nhìn Tần Tiểu Du, thở ngắn than dài.

"Nhà chúng tôi con cái tương đối có chủ kiến, với tư cách là một người mẹ, cũng không thể ép buộc nó".

Hàm ý là muốn từ chối.

Tần Phi Dược phụ họa: "Đúng vậy, vợ tôi nói đúng."

Chẳng có chút khí thế của người làm chủ nhà gì cả.

Tần Tiểu Du ánh mắt sáng suốt, không chút lay động: "Tôi vẫn muốn thi vào Đại học Khoa và Công nghệ Sùng Hạ."

Tần Nhạc Nhạc tặc lưỡi hai lần nhưng không nói gì.

Khổng Thịnh Hoa không thể tin nổi.

10 triệu cũng không thể đả động được họ, họ thực sự không muốn con mình trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, hay quá tham lam muốn cố tình nâng giá?

"Mọi người không suy xét chút nào sao?" Gã trầm giọng hỏi.

Vương Xuân Lan bất đắc dĩ xua tay: "Con cái sống có mục tiêu của riêng mình, ngoài ủng hộ chúng ra, chúng tôi không thể ép chúng thay đổi chí hướng được."

Khổng Thịnh Hoa sắc mặt tối sầm, lộ ra vẻ tức giận, nhưng gã rất nhanh đè xuống cơn tức giận, duy trì bộ dáng bình tĩnh.

"Một khi đã như vậy... Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu." Gã nhìn Tần Tiểu Du: "Đại học Khoa học và Công nghệ Sùng Hạ lấy điểm vô cùng cao. Cậu hãy học tập chăm chỉ nhé."

"Được, giám đốc Khổng." Tần Tiểu Du nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh đáng yêu.

Trong mắt Khổng Thịnh Hoa hiện lên chút cảm xúc phức tạp, quay sang Vương Xuân Lan nói: "Nhờ cô nấu giúp tôi một bát mì sườn heo."

Vương Xuân Lan đáp: "Được, xin chờ một lát."

Bà lưu loát mà xoay người vào bếp nấu mì.

Tần Phi Dược vỗ vỗ bả vai Tần Tiểu Du: "Nhóc thối, về nhà nhanh đi!"

"Ồ." Tần Tiểu Du lễ phép cúi đầu chào Khổng Thịnh Hoa, cầm hộp cơm giữ nhiệt lên rồi vội vàng rời đi.

Một hồi trì hoãn như vậy thì cũng đã chín giờ rưỡi, không biết anh trai có đói không.

Phải nói là kỹ năng diễn xuất của bố mẹ cậu ngày càng tốt hơn!

Trước kia quản lý câu lạc bộ ra giá 20 triệu, bố mẹ cậu thờ ơ, hôm nay Khổng Thịnh Hoa ra giá 10 triệu, bọn họ sao có thể sợ hãi?

Thực ra, khi lần đầu tiên cậu nghe đến mức giá cao mà những người quản lý đưa ra, cha mẹ cậu cũng rất vui mừng, tuy nhiên, cậu còn nhỏ chưa có khái niệm gì về tiền bạc, chứng kiến ​​cha mẹ dậy sớm và làm việc chăm chỉ mỗi ngày để kiếm tiền trang trải cuộc sống, cậu không khỏi băn khoăn liệu sự kiên trì của mình có đúng hay không.

Khi vẫn còn lưỡng lự, cậu chạy sang biệt thự bên kia sông hỏi Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh kiên nhẫn lắng nghe cậu kể những phiền não cùng tương lai mù mịt của mình.

Nói xong ngẩng đầu nhìn Lý tiên sinh xin giúp đỡ.

Lý tiên sinh sờ đầu cậu, dịu dàng chăm chú nhìn cậu: "Một khi em tìm được lý tưởng của mình, sẽ luôn gặp phải vô số cám dỗ. Chỉ cần em có thể vượt qua thử thách, kiên định với niềm tin đó, em sẽ tìm ra con đường thênh thang thuộc về chính mình".

Mỗi lần Lý tiên sinh cho cậu lời khuyên, Tần Tiểu Du đều cảm thấy vô cùng may mắn, càng thêm kiên định với mục tiêu của mình.

Vì vậy, dù là 10 triệu hay 20 triệu đối với cậu cũng không có gì khác biệt.

Chúng đều là những trở ngại ngăn cản cậu đi tới mục tiêu cao cả của mình.

"Tiểu Hồng——về nhà——"

Sau khi rời khỏi quán cơm, cậu nhìn xung quanh hô một tiếng.

"Quác——" Con gà trống đang chơi gần đó nghe thấy tiếng gọi của chủ, buông một đống đồ nhỏ dưới móng vuốt, vỗ cánh chạy về phía chủ nhân.

Tần Tiểu Du cúi đầu nhìn vẻ mặt nhiệt tình của nó, cúi người hỏi: "Lại bắt nạt ai vậy? Vui vẻ như vậy à?"

"Quác, quác quác quác ——" Tiểu Hồng mở miệng, kêu lên mấy tiếng.

Có vẻ như vừa rồi nó thực sự đã bắt nạt những động vật nhỏ khác.

Tần Tiểu Du lắc đầu, nhấc bước nhỏ: "Chúng ta về nhà thôi."

"Quác ~" Tiểu Hồng theo sát.

Dưới gốc cây gần quán ăn nhỏ, một vật nhỏ màu đen đang run rẩy, khi con gà trống to lớn đáng sợ đã đi xa, nó mới dám thò đầu ra ngoài kêu một tiếng yếu ớt.

Thật đáng sợ!

Chi chi chi——

Thật là đáng sợ!

Con gà trống của cậu nhóc quá hung dữ, nó treo ngược mình trên cành cây thấp nhất, con gà trống to lớn nhẹ nhàng nhảy lên mổ nó xuống đất, còn dùng móng vuốt sắc nhọn để tàn nhẫn hành hạ nó.

May mà nó không phải là một con dơi bình thường, nếu không thì bây giờ nó đã chết rồi.

Con dơi nhỏ lắc đầu, dang rộng đôi cánh, bay lên trời, đuổi theo phương hướng Tần Tiểu Du đi.

Tần Tiểu Du chạy một mạch về nhà, nhìn thấy ánh đèn trên tầng hai liền biết anh trai mình đã về. Để Tiểu Hồng ở ngoài sân, cậu nhanh chóng bước vào nhà, chạy lên lầu.

"Anh, anh về rồi à?" Cậu đẩy cánh cửa hé mở, thò đầu vào, nhìn thấy thiếu niên thân hình cao lớn đang thay quần áo, đồng phục ngắn tay cởi ra một nửa, lộ ra tấm lưng rắn chắc.

Tần Lâm nghe được động tĩnh, thản nhiên quay đầu lại.

Khác với vẻ ngoài thanh tú của Tần Tiểu Du, Tần Lâm mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, đường nét sắc sảo, thân hình cao lớn, cơ thể cân đối, ở giữa khoảng cách thiếu niên và thanh niên, cẩn trọng trầm ổn.

"Ừ." Y bình tĩnh đáp lại, cũng không e dè mà cởi quần áo.

Tần Tiểu Du hâm mộ mà đánh giá dáng người của y, mang theo hộp cơm giữ nhiệt. "Anh đói không? Đây là bánh gạo chiên mẹ làm cho anh."

Cậu đặt hộp cơm lên bàn rồi liếc nhìn hộp đàn violin bên cạnh.

Anh trai của cậu có thể chơi violin.

Còn đàn cực hay.

Năm năm trước, cậu dẫn anh trai đến chơi nhà Lý tiên sinh, cậu quá ham chơi, tối mới về nhà, lại bị mẹ đánh mông, mắng cậu làm hư anh trai. Cũng may anh trai cậu kịp thời ngăn cản, thuyết phục mẹ cậu, cứu lấy cái mông tội nghiệp của cậu.

Sau này, không biết anh trai đã nói gì với mẹ mà mẹ cậu đã đồng ý cho cậu cùng anh trai đến nhà Lý tiên sinh.

Vì vậy, anh trai cậu cũng học ngôn ngữ Ciro từ Lý tiên sinh.

Chỉ trong nửa tháng, đã có thể nói trôi chảy.

Một ngày nọ, Lý tiên sinh hỏi anh cậu thích nhạc cụ nào, anh trai cậu nói thích violin.

Lý tiên sinh nói với La quản gia lấy một cây vĩ cầm vô cùng đẹp, trắng như ngọc.

Từ đó cậu học piano còn anh trai học violin.

Khi anh trai vào cấp hai, Lý tiên sinh đã tặng cây đàn violin cho anh trai. Không giống như piano, violin rất dễ mang theo và có thể luyện tập bất kể đi đâu.

Anh trai cậu học cái gì cũng hết sức chuyên chú, sau khi có được cây vĩ cầm, y luyện tập ngày đêm, dù nắng hay mưa, rất kiên trì, hễ có ngày nghỉ là lại về thôn xin Lý tiên sinh dạy cho.

Sau 5 năm học tập chăm chỉ, kỹ năng chơi violin của anh trai đã đạt đến trình độ rất cao, năm ngoái anh đã đại diện cho trường tham gia cuộc thi violin trẻ của thành phố và đạt giải nhất.

Tần Lâm thay quần áo xong, ngồi vào bàn mở hộp cơm giữ nhiệt ra, chỉ thấy bánh gạo bên trong đều dính chặt vào nhau.

Y cầm đũa, sắc mặt không hề thay đổi mà ăn.

Tần Tiểu Du bối rối sờ mũi: "Cái gì... Khi mẹ đưa bánh gạo cho em, ngẫu nhiên có khách tới, trễ mất nửa giờ."

Tần Lâm cau mày: "Có khách? Kiếm chuyện?"

Tần Tiểu Du lắc đầu: "Không phải kiếm chuyện, là nhà đầu tư của câu lạc bộ bóng đá, muốn thuyết phục mẹ cho em ký hợp đồng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp."

Cậu đại khái kể lại, dang hai tay ra nói: "Chính là vậy."

Tần Lâm ăn xong miếng bánh gạo cuối cùng, đặt đũa xuống, thu dọn hộp cơm giữ nhiệt lại: "Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên rất nổi tiếng."

Một người bạn cùng phòng của y là người hâm mộ bóng đá, cậu ấy nói rất chi tiết về các ngôi sao bóng đá và biết tất cả các câu lạc bộ bóng đá lớn trên thế giới.

Vì vậy, ngay khi nghe em trai nhắc đến Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên, y đã biết ngay.

Khổng Thịnh Hoa quả thực là người đầu tư của Hoàng Thiên, gã rất giỏi khai quật những tài năng bóng đá trẻ, bồi dưỡng ra một số trở thành ngôi sao bóng đá, đồng thời gã còn điên cuồng lợi dụng để cá cược gom tiền, tích lũy khối tài sản khổng lồ và được xếp vào hàng những người giàu nhất nước.

Người như vậy chắc chắn không phải là người tốt, em y đã lựa chọn đúng đắn khi không ký hợp đồng với gã ta.

Y chậm rãi phân tích với em trai mình về những lợi hại khi ký hợp đồng với câu lạc bộ và đánh giá của người trong ngành về Khổng Thịnh Hoa, Tần Tiểu Du sửng sốt trong giây lát.

Rốt cuộc ai mới là người chơi bóng đá vậy?

Tần Tiểu Du xấu hổ.

Mười giờ tối, Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược trở về nhà, cả nhà cùng nhau ngồi trò chuyện.

"Mẹ, lúc sau mẹ tiếp đón giám đốc Khổng như thế nào?" Tần Tiểu Du tò mò hỏi.

Vương Xuân Lan bĩu môi: "Còn có thể tiếp đón thế nào chứ? Mẹ nấu miễn phí cho ông ta một tô mì sườn heo lớn, ông ta ăn xong liền rời đi."

Bà lịch sự từ chối nhận tiền, nhưng gã một chút ý tứ cũng không có, tự nhiên được ăn một bữa tối miễn phí liền vỗ mông rời đi.

"Người như vậy có thật sự là nhà đầu tư của câu lạc bộ không? Phẩm chất như vậy sao? "Vương Xuân Lan khinh thường mà phỉ nhổ.

Tần Phi Dược nói: "Người giàu thường thích khoe khoang."

Vương Xuân Lan không phục nói: "Lý tiên sinh cũng giàu có! Khi đến thôn chúng ta, ngài ấy rất lịch sự với mọi người, chưa bao giờ mắt chó nhìn người thấp (1) cả."

(1) (狗眼看人低) Theo mắt nhìn của chó, con người rất nhỏ bé, rất thấp, vì thế chó không sợ người mà chuyên cắn người, nên dùng câu này để chỉ những người không coi ai ra gì.

Tần Phi Dược cau mày: "Bà nói gì vậy? Như thế nào có thể so sánh Lý tiên sinh với mắt chó?"

Tần Tiểu Du gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng!"

Vương Xuân Lan trừng mắt: "Tôi không phải đang so sánh sao?"

Tần Tiểu Du lẩm bẩm: "Cái này cũng không thể so sánh được!"

Lý tiên sinh là duy nhất và không ai có thể so sánh được với hắn.

Vương Xuân Lan vỗ vỗ sau đầu con trai, tức giận nói: "Được rồi, mẹ biết con đang bênh vực Lý tiên sinh, đồ nhóc thối này, chỉ cần đánh rắm to là biết cong cánh tay ra ngoài (2) ngay".

(2) Câu này nói thật là tôi tra mãi mà không ra, hiểu nghĩa đấy mà không diễn giải được. Cũng không chuyển sang thuần việt cho dễ hiểu, cao nhân nào đi qua xin chỉ điểm (屁点大就知道胳膊往外弯).

Tần Tiểu Du tủi thân: "Con ăn ngay nói thật, có phải vậy không, anh trai?"

Tần Lâm đang đọc sách ngẩng đầu nhìn Vương Xuân Lan, nghiêm túc nói: "Lý tiên sinh rất tốt."

Vương Xuân Lan vỗ vào chân mình: "Bỏ đi, là mẹ nhiều chuyện."

Hai đứa con trai của bà được Lý tiên sinh dốc lòng dạy dỗ, được lợi không nhỏ, bà thực sự không nên nói không suy nghĩ như vậy.

"Muộn rồi. Đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta còn phải làm việc nữa", bà thúc giục.

Kỳ nghỉ lễ dài ngày, lượng khách du lịch đến núi Đại Minh lại tăng theo cấp số nhân, việc kinh doanh cũng phát đạt, các quán ăn nhỏ vô cùng bận rộn, đúng là vừa đau vừa sướng.

Tần Tiểu Du vươn vai ngoan ngoãn đi lên lầu ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Tần Tiểu Du dậy sớm.

Đầu tiên cậu muốn đi tới nhà chú làm bánh trung thu trong thôn đặt một hộp bánh trung thu năm nhân, chờ Lý tiên sinh trở về đưa cho hắn nếm thử.

Ngày mai là Tết trung thu, không biết Lý tiên sinh có về kịp hay không.

Sau khi rửa mặt xong, hất mái tóc ngắn mới gội, cậu thay một bộ quần áo thường ngày rồi đi xuống lầu. Khi đến phòng ăn tầng một, chỉ nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi ăn sáng một mình.

"Bố mẹ đâu anh?" Tần Tiểu Du nhìn quanh.

"Đi quán cơm rồi." Tần Lâm ăn xong bánh bao trong tay, lấy khăn giấy lau tay: "Anh đi đến đó giúp."

"Ồ." Tần Tiểu Du cầm bình sữa trên bàn lên, mở nắp uống một ngụm: "Đợi em đi đặt bánh trung thu xong cũng tới hỗ trợ."

Tần Lâm nói: "Sáng nay cha đã đặt hai hộp bánh trung thu, trong đó có loại bánh trung thu trứng muối mà em thích ăn nhất."

Tần Tiểu Du cắn một miếng bánh bao, mơ hồ nói: "Em đặt bánh trung thu năm nhân cho Lý tiên sinh."

Tần Lâm yên lặng nhìn em trai mình: "Em chắc chắn?"

Tần Tiểu Du nuốt bánh bao, ngây thơ nói: "Em hỏi Lý tiên sinh thích vị gì, ngài ấy nói vị nào cũng được."

Tần Lâm thản nhiên nói: "Đấy không có nghĩa là thích."

"Gah?" Tần Tiểu Du ngậm bánh trong miệng sững sờ.

Đúng vậy!

Cũng chỉ là cách nói chung chung, không rõ ràng, cụ thể hay ưu tiên, cũng không nói là loại nào, cậu tại sao lại đương nhiên cho rằng Lý tiên sinh thích bánh trung thu năm nhân?

Gõ vào đầu mình, cậu lấy miếng bánh ra khỏi miệng: "Vậy em sẽ đặt một hộp bánh trung thu nhiều nhân nhé!"

"Em tự quyết định đi." Tần Lâm cầm cái bát không lên đặt vào bồn rửa trong bếp.

Em trai y tuy đã lớn nhưng đầu óc vẫn phản ứng chậm chạp.

Tần Tiểu Du lè lưỡi, nhanh chóng ăn sáng.

Một giờ sau, cậu dẫn theo Tiểu Hồng rời khỏi cửa hàng làm bánh nhà họ Tống, gian nan đi đến núi Đại Minh.

Đúng như dự đoán, trong kỳ nghỉ lễ có vô số khách du lịch, trên đường nơi nơi là người, các cửa hàng chật cứng, ngay cả những chiếc xe ba bánh chở khách do người điều khiển cũng bận tối mắt tối mũi.

Tần Tiểu Du sợ Tiểu Hồng bị người giẫm phải nên cúi xuống bế nó lên.

"Quác~"

Tiểu Hồng thích ở trong lòng Tần Tiểu Du, thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn để người ôm.

Khi khách du lịch nhìn thấy một thiếu niên đẹp trai ôm một con gà trống mập mạp, đều nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, thậm chí có người còn đến gần hỏi cậu có bán hay không.

Cuối cùng cũng ra khỏi đoạn đường đông đúc nhất, Tần Tiểu Du đặt Tiểu Hồng xuống rồi chạy thẳng đến quán cơm nhỏ.

Bây giờ là tám giờ sáng, đang là giờ ăn sáng, quán ăn chật kín khách, Tần Lâm đeo tạp dề màu đen, bận rộn đi lại giữa các bàn.

"Anh chàng đẹp trai, dọn bàn này đi!"

"Anh chàng đẹp trai, tính tiền."

"Anh chàng đẹp trai, giục bánh bao của tôi với."

Các khách hàng đối với chàng trai trẻ có vẻ ngoài nổi bật làm người phục vụ rất tò mò, mang theo giọng điệu đùa cợt, thỉnh thoảng gọi to.

Tần Lâm tính tình rất tốt không hề phàn nàn, tuy mặt không biểu cảm nhưng lại rất nghiêm túc với công việc.

Sự xuất hiện của Tần Tiểu Du đã giúp y giảm bớt áp lực.

Các khách hàng càng hưng phấn hơn khi phát hiện ra người phục vụ khác cũng đẹp trai, tất cả đều hét lên đầy phấn khích.

Tần Nhạc Nhạc một bên tính tiền một bên cười trộm.

Có hai đứa cháu trai đẹp trai ở đây, quán ăn nhỏ chật ních người, có khách thà đứng xếp hàng trước cửa còn hơn vào ăn cơm.

Tất nhiên, kỹ năng nấu ăn của chị dâu đã được công nhận là rất tốt, 100% khách hàng đều quay lại.

9h30 sáng, cuối cùng họ cũng tiễn được một nhóm khách đi, không còn đông đúc nữa.

Tần Tiểu Du lau mồ hôi, đi vào bếp rót cho mình một cốc nước ấm, một hơi uống cạn.

Vương Xuân Lan đang nấu ăn quay lại nói: "Rót cho anh trai con một ly nước đi."

"Vâng." Tần Tiểu Du cầm một chiếc cốc sạch, đổ nước ấm vào rồi đi ra khỏi bếp, đang định đưa cốc cho Tần Lâm thì thấy có người quen đi vào.

Là Khổng Thịnh Hoa.

Tại sao gã lại tới nữa?

Ăn sáng sao?

Tần Lâm thấy em trai mình cau mày, cầm lấy cốc nước hỏi: "Chuyện gì?"

"Là giám đốc Khổng." Tần Tiểu Du thấp giọng nói, lễ phép chào hỏi Khổng Thịnh Hoa: "Chào buổi sáng, giám đốc Khổng. Ngài ăn sáng sao?"

"Chào buổi sáng," Khổng Thịnh Hoa nói: "Tôi đã ăn rồi."

Đêm qua rời khỏi nơi này, gã quay lại khách sạn, nhờ một người bạn gọi điện cho quản lý khách sạn, cuối cùng nhận được một căn phòng sang trọng.

Nếu có thể ăn đồ ăn chất lượng cao trong khách sạn, đương nhiên sẽ coi thường đồ ăn rẻ tiền trong quán ăn nhỏ.

Tần Tiểu Du trong đầu đầy chấm hỏi.

Ăn xong rồi sao còn đến cửa hàng của họ, chẳng lẽ... vẫn chưa chịu bỏ cuộc?

Cậu vẫn lịch sự, sốt ruột hỏi: "Giám đốc Khổng có chuyện gì không?"

Khổng Thịnh Hoa nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, nói: "Tôi muốn nhờ cậu làm hướng dẫn viên du lịch, không biết cậu có thời gian không."

"Hướng dẫn viên du lịch?" Tần Tiểu Du hơi kinh ngạc: "Cái này... thôn của chúng tôi có hướng dẫn viên du lịch toàn thời gian. Nếu như giám đốc Khổng có nhu cầu, tôi có thể giới thiệu giúp ngài."

"Tôi không thích người lạ." Khổng Thịnh Hoa cau mày: "Hơn nữa, chất lượng hướng dẫn viên du lịch không đồng đều, có người có chút chuyên môn lại dẫn khách du lịch tiêu tiền lãng phí. Thay vì tìm những người như thế, tốt nhất nên tìm người địa phương quen biết rồi".

Tần Tiểu Du chợt hiểu ra.

Hướng dẫn viên đều giống nhau, thực sự rất lắm trò, chỉ cần không để ý là khách du lịch sẽ mất tiền.

Nỗi lo lắng của Khổng Thịnh Hoa không phải là không có lý.

"Vậy... tôi sẽ hỏi mẹ tôi." Tần Tiểu Du ngập ngừng nói.

Khổng Thịnh Hoa gật đầu, tìm một chiếc ghế trống để ngồi.

Tần Tiểu Du vào bếp nói với Vương Xuân Lan về việc làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời, Vương Xuân Lan lập tức cau mày.

"Không được sao ạ?" Tần Tiểu Du hỏi.

Tần Phi Dược cắt xong một đĩa cà chua: "Tối qua chúng ta đã từ chối ông ấy, hôm nay chúng ta cũng từ chối ông ta, điều này có vẻ không ổn lắm. Dù sao cũng quen biết, làm chút lễ nghĩa của chủ nhà cũng không sao".

Vương Xuân Lan do dự một chút, miễn cưỡng đồng ý: "Đừng đến những danh lam thắng cảnh có ít người mà hãy cố gắng đi theo đám đông."

Tần Tiểu Du gật đầu: "Con biết rồi!"

Sau khi ra khỏi bếp, cậu cởi tạp dề ra, nói với Khổng Thánh Hoa: "Giám đốc Khổng, mẹ tôi đã đồng ý, bây giờ chúng ta đi được chưa?"

Khổng Thịnh Hoa đứng lên: "Vậy cảm ơn cậu."

"Không có gì, ngài là bạn của chú Đặng, tôi nên tiếp đãi ngài." Tần Tiểu Du xấu hổ cười.

Đang định bước ra khỏi cửa thì Tần Lâm đã gọi cậu: "Tiểu Du."

Tần Tiểu Du quay đầu lại: "Sao vậy anh?"

Tần Lâm nói: "Anh đi cùng em."

Khổng Thịnh Hoa nghi hoặc nhìn chàng trai trẻ cao hơn Tần Tiểu Du nửa cái đầu: "Cậu ấy là?"

Tần Tiểu Du giới thiệu: "Anh ấy là anh trai tôi, Tần Lâm. Anh, đây là giám đốc Khổng của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên."

Tần Lâm bình tĩnh nhìn Khổng Thịnh Hoa, nhàn nhạt nói: "Xin chào, giám đốc Khổng."

"Xin chào." Khổng Thịnh Hoa hơi nhướng mày: "Cậu là anh của Tiểu Du, đi cùng nhau cũng không sao".

Chẳng bao lâu, ba người rời khỏi quán ăn nhỏ, đi về phía lối vào núi Đại Minh.

Mua vé lên núi, đi theo các biển chỉ dẫn, một đường mà đi lên.

Tần Tiểu Du và Tần Lâm từ nhỏ đến lớn chơi ở trên núi Đại Minh, biết rất rõ phong cảnh trên núi, ngoài việc đưa Khổng Thịnh Hoa đi tham quan các danh lam thắng cảnh, họ còn giới thiệu một số phong tục dân gian và truyền thuyết nhân văn.

Ví dụ, trên núi Đại Minh có hai ngôi chùa, từng là một cặp tiên lữ yêu nhau, vì không thể chịu đựng được thử thách của ông trời nên đã chia tay nhau, một ngôi chùa trở thành Đông chùa, một ngôi chùa trở thành Tây chùa, họ nhìn nhau từ xa, không thể gặp lại.

Những nơi khác, chẳng hạn như vách đá Tiên Đạo, lăng mộ tướng quân, suối U Tuyền, Tam Giáo Gia, hồ Bạch Long v.v., đều có những truyền thuyết riêng.

Tuy nhiên, trong số rất nhiều danh lam thắng cảnh, nổi tiếng nhất là thác Thạch Khê.

Góc tốt nhất để ngắm thác Thạch Khê tất nhiên là đi cáp treo ngắm cảnh.

Chỉ cần 50 tệ là có thể tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của thác Thạch Khê đến tận hồ Minh Nguyệt trên đỉnh núi.

Ba người mua vé cáp treo, vì cáp treo chỉ có thể chứa hai người nên Tần Lâm đi chung xe với những khách du lịch khác.

"Thác Yến Thạch quả nhiên danh bất hư truyền." Khổng Thịnh Hoa thở dài khi nhìn xuống cửa sổ.

Bảy thác nước có hình bậc thang, xếp từng tầng dọc theo dòng suối, mỗi thác cao hơn 20 mét, rộng bảy tám mét, dòng nước dồi dào đổ xuống, hùng vĩ và choáng ngợp.

Tần Tiểu Du nói: "Trước kia dòng nước không chảy nhanh vậy, phía dưới chỉ có một thác nước hình đuôi chim yến."

"Ồ?" Khổng Thịnh Hoa trong mắt lóe lên: "Đã bao lâu rồi?"

"Khoảng năm năm trước!" Tần Tiểu Du suy nghĩ một chút: "Chắc là hồi tôi học lớp ba tiểu học, suốt đêm giông bão và mưa to, ngày hôm sau tôi và các bạn cùng lớp đi chơi trên núi. Tôi thấy thác Yến Thạch đã lớn hơn và có thêm sáu thác nước trên núi".

"Thì ra là vậy." Khổng Thịnh Hoa cụp mắt xuống.

Khi cáp treo lên đến ba bốn trăm mét, Tần Tiểu Du chỉ xuống nói: "Nơi đây trước kia có một cái hồ nước rất sâu, xung quanh có rất nhiều tảng đá khổng lồ. Sau đó không hiểu vì lý do gì mà biến mất, thậm chí cả tảng đá cũng biến mất không còn dấu vết. Tôi nghe dân làng nói nơi này bị sét đánh nên gây ra tình trạng hiện tại."

Khổng Thịnh Hoa nhìn theo hướng cậu chỉ.

Quả nhiên đúng như Tần Tiểu Du nói, dòng suối giống như bị nổ tung, không có tảng đá lớn, vách đá không bằng phẳng, lõm xuống, không đều.

Nhìn dòng suối, Khổng Thịnh Hoa tựa hồ vô tình hỏi: "Hồi nhỏ cậu thường xuyên lên núi chơi đùa sao?"

"Đúng vậy!" Tần Tiểu Du nhiệt tình nói: "Trên núi có rất nhiều trái cây dại, trẻ con trong thôn thèm ăn nên lên núi hái quả ăn."

Khổng Thịnh Hoa lại hỏi: "Cũng chơi ở khe suối sao?"

"Chơi chứ! Sao không chơi?" Tần Tiểu Du mặt mày hớn hở: "Trong suối có cá, tôm, cua, chúng tôi có thể bắt đem về nhà ăn tối. Nhân tiện, thỉnh thoảng chúng tôi cũng nhặt được một số đồ vật nhỏ do du khách đánh rơi xuống suối."

"Ồ? Trước đây có khách du lịch à?" Khổng Thịnh Hoa kinh ngạc.

"Vâng." Tần Tiểu Du gật đầu: "Lúc đó thác Yến Thạch tương đối nổi tiếng, người trong thôn rất thích đi dã ngoại ở đây."

Khổng Thịnh Hoa ánh mắt âm trầm nhìn thiếu niên bên cạnh: "Cậu có nhặt được đồ vật nào ở suối không?"

"Đương nhiên." Tần Tiểu Du cười toe toét. Một trong những thú vui mà trẻ con có thể làm khi lên núi đó là nhặt đồ dưới suối.

"Có cái gì?" Khổng Thịnh Hoa hỏi: "Có giá trị không?"

Tần Tiểu Du xua tay: "Đều là mấy thứ đồ linh tinh, không có giá trị."

Những đồ vật đáng giá, du khách nào đánh rơi cũng muốn nhặt về, trừ khi nước quá sâu không thể xuống được nên đành bỏ cuộc.

Khổng Thịnh Hoa trầm tư.

Cáp treo đi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến được hồ trên đỉnh núi.

Điểm nối giữa hồ và suối là một dãy đá xếp san sát nhau, những tảng đá này có tác dụng như một rào chắn, ngăn không cho nước hồ tràn ra ngoài, nước chỉ có thể chảy xuống qua các khe hở giữa các tảng đá, tạo thành dòng suối tự nhiên.

Khi mực nước giảm, lượng nước tràn trong hồ giảm, nước suối không đủ, thác nhỏ dần, sau mưa, mực nước dâng cao, nước suối đủ, thác lớn hơn.

Để duy trì vẻ đẹp hùng vĩ của thác Thạch Khê, nhà đầu tư đã đào một tảng đá khổng lồ lên, để lại một khoảng trống trên rào chắn, cho phép nước chảy liên tục và thác tiếp tục chảy.

Tần Tiểu Du nhìn tảng đá được đào ra, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

Trước đây, khi nhìn những tảng đá này, cậu bội phục sự thông minh của nhà đầu tư có thể nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy. Bây giờ khi đã học kiến ​​thức địa lý ở trường cấp hai, mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa các nhà địa chất tối qua, cậu càng cảm thấy bất an hơn.

Thực sự...sắp xảy ra lũ quét?

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Dơi nhỏ: Chi chi chi, con gà trống to lớn! Tôi muốn trả thù!

Tiểu Hồng: Cậu chắc chứ?

Dơi nhỏ (run rẩy): Chờ đã... Đợi chủ nhân của tôi về rồi, tôi sẽ nói cho chủ nhân biết cậu bắt nạt tôi! Hừm!

——————

Aiz, lũ quét vẫn chưa chính thức xuất hiện ~

Đây được coi là khúc dạo đầu, những vai quan trọng đều đã sẵn sàng và chúng ta có thể bắt đầu ngay.

Chương tiếp theo chính thức lũ quét~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro