24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lũ quét]

​ Tần Tiểu Du là một hướng dẫn viên du lịch đủ tư cách, hơn nữa Tần Lâm giảng giải kĩ càng tỉ mỉ, Khổng Thịnh Hoa có một khoảng thời gian tuyệt vời trong chuyến đi đến núi Đại Minh.

Bốn giờ chiều, một nhóm ba người xuống núi.

Trước khi Khổng Thịnh Hoa trở về khách sạn, muốn trả phí hướng dẫn viên du lịch cho hai anh em.

"Không cần, thật sự không cần." Tần Tiểu Du từ chối: "Giám đốc Khổng là bạn của chú Đặng, tôi giúp đỡ là chuyện nên làm!"

Tần Lâm đứng sang một bên không nói gì, cũng không có ý lấy tiền.

Khổng Thịnh Hoa không còn cách nào khác đành phải cất tiền đi, đưa ra lời hứa hẹn: "Nếu sau này cậu gặp phải chuyện gì liên quan đến bóng đá mà không giải quyết được thì hãy đến tìm tôi."

Tần Tiểu Du lễ phép đáp: "Được, giám đốc Khổng."

Nhìn Khổng Thịnh Hoa bước vào cửa khách sạn, Tần Tiểu Du thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ!

Nghề hướng dẫn viên du lịch vất vả, leo lên leo xuống cùng khách còn mệt hơn đá bóng.

"Về thôi!" Tần Lâm nói với em trai mình.

"Vâng." Tần Tiểu Du quay đầu nhìn khách sạn tráng lệ, thoải mái theo sau anh trai rồi cùng nhau rời đi.

Trở lại quán ăn nhỏ, Tần Tiểu Du kêu đói, Vương Xuân Lan nhân cơ hội ít khách nấu bát mì cho hai con trai.

Tần Tiểu Du ăn một cách ngon lành, thậm chí còn uống cả nước dùng, hài lòng sờ sờ cái bụng có phần đầy đặn của mình.

Không có gì ngạc nhiên khi quán ăn nhỏ của họ kinh doanh tốt.

Với một tô mì thành ý mười phần như vậy, khách hàng ăn xong đều hài lòng, tiền nào của nấy, đương nhiên sẽ có nhiều khách hàng quay lại hơn.

Nhưng điều quan trọng nhất là kỹ năng nấu nướng vô địch thiên hạ! Hehe~

Năm giờ chiều, du khách lần lượt xuống núi, các quán ăn dưới chân núi bắt đầu đông đúc.

Tần Tiểu Du và Tần Lâm lại một lần nữa đảm đương làm người phục vụ, tiếp đón khách hàng vào cửa hàng ăn tối.

Bận rộn đến mười giờ tối thì quán ăn nhỏ đóng cửa, một gia đình bốn người cùng một con gà trống lớn vừa đi vừa cười nói về nhà.

Ngày mai là Tết Trung Thu, vầng trăng trên bầu trời đêm hôm nay to tròn như chiếc đĩa ngọc, tỏa ra vầng sáng mờ ảo, dát bạc như nước, chiếu sáng ngôi làng đang giăng đèn kết hoa.

Tần Tiểu Du cầm một hộp bánh trung thu được đóng gói tinh xảo.

Đây là hộp bánh trung thu được đặt vào buổi sáng, khi cửa hàng nhà họ Tống giao hàng vào buổi chiều, cậu đã mang bánh trung thu của mình đến quán ăn nhỏ.

Hộp bánh trung thu trong tay Tần Tiểu Du là cậu chuẩn bị riêng cho Lý tiên sinh, trong đó có nhân đậu, nhân hạt sen, mè đen, trứng muối, năm nhân và các hương vị khác để Lý tiên sinh nếm thử.

Tiểu Hồng tò mò đến gần, muốn dùng cái mỏ nhọn màu đỏ của mình mổ vào hộp, nhưng Tần Tiểu Du nhanh mắt nhanh tay mà né tránh.

Không thể để nó mổ vào cái này được.

Mỏ gà trống có sức sát thương cực lớn, chỉ cần mổ một cái là hộp bánh trung thu sẽ thủng một lỗ lớn.

Vương Xuân Lan thấy thế, trêu ghẹo: "Coi như báu vật vậy, sao chưa từng thấy con đặt cho mẹ hộp nào?"

Tần Tiểu Du ôm hộp bánh trung thu vào lòng, phồng má nói: "Đây cũng là lần đầu tiên con tặng bánh trung thu cho Lý tiên sinh."

Trước đây, vào dịp Trung thu chỉ được nghỉ một ngày nên cậu không có cơ hội đến biệt thự thăm Lý tiên sinh. Trong kỳ nghỉ năm ngày này, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý, dùng tiền tiêu vặt mua một hộp bánh trung thu tặng Lý tiên sinh.

Tần Phi Dược cười nói: "Lý tiên sinh chăm sóc Tiểu Du của chúng ta tốt như vậy, tặng bánh trung thu cho ngài ấy là điều chúng ta nên làm."

Tiểu Lâm đang học cấp ba, cuối tuần thường về nhà, Tiểu Du huấn luyện thêm bóng đá, Lý tiên sinh có nhà ở thị trấn, cuối tuần cậu có thể đến đó ở, rất yên tâm.

Tần Tiểu Du mạnh mẽ gật đầu: "Cha nói đúng!"

Vương Xuân Lan tay ngứa ngáy, muốn đánh vào mông cậu, bà nghĩ con trai mình đã mười lăm tuổi, đánh nó nữa cũng không thích hợp, chỉ có thể từ bỏ, dùng ngón tay chọc vào đầu cậu.

Tần Tiểu Du cho là mình nói đúng, ôm chặt hộp bánh trung thu, chân dài chạy mất, Tiểu Hồng "Quác" hai tiếng rồi nhanh chóng đi theo.

Chủ nhân và thú cưng biến mất, Vương Xuân Lan bực bội chống tay lên hông.

Tần Lâm cầm trong tay hộp bánh trung thu nhà mình, lặng lẽ nhìn gia đình mình đùa vui.

Mười một giờ tối, Tần Tiểu Du tắm rửa xong bước vào phòng Tần Lâm, mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, quần lót tứ giác, trên đầu tóc ướt.

"Anh ơi, em muốn hỏi anh chuyện này." Cậu ngồi xuống giường Tần Lâm.

Tần Lâm nhìn mái tóc ướt của cậu, ném cho cậu một chiếc khăn tắm khô: "Lau khô đi."

"Ồ." Tần Tiểu Du cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa hỏi: "Anh còn nhớ tấm huy hiệu em nhặt được ở suối lúc trước không?"

"Huy hiệu?" Tần Lâm mở ngăn kéo bàn, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ có khóa, lại từ một ngăn kéo khác lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ.

Chiếc chìa khóa nhỏ nhét vào lỗ khóa của chiếc hộp vuông nhỏ, cạch một tiếng là nó mở ra.

Tần Tiểu Du hơi há miệng.

Không phải nó chỉ là một huy hiệu sao? Tại sao anh trai cậu lại giữ kỹ như vậy, còn khóa lại như sợ mất?

Tần Lâm mở nắp hộp vuông nhỏ, lấy ra một tấm huy hiệu màu đen, dùng ngón tay cái xoa nhẹ rồi đưa cho em trai mình.

Tần Tiểu Du cầm huy hiệu, giơ cao và kiểm tra nó dưới ánh đèn.

Chiếc huy hiệu này làm rất tinh xảo, tinh thể màu xanh lam khảm ở giữa trong suốt, các mặt cắt phản chiếu ánh sáng khiến nó trở nên rực rỡ.

Lúc nhỏ cậu chỉ nghĩ nó đẹp, bây giờ lớn lên, trải nghiệm nhiều hơn, cậu nhận ra nó không phải là một món phụ kiện bình thường, viên đá màu xanh này có thể là hàng thật.

Cậu không nói nên lời.

Chẳng trách anh trai cậu lại giữ hộ cậu kỹ như vậy.

Hóa ra nó rất có giá trị.

Này giữ hộ mà giữ đến năm năm, còn cậu đã quên mất từ lâu, hôm nay đi cáp treo, nghe Khổng Thịnh Hoa hỏi bọn trẻ trong thôn xem chúng có nhặt được thứ gì dưới suối không, cậu mới nhớ ra mình đã nhặt được ở thác Yến Thạch một cái huy hiệu rất độc đáo.

Tần Tiểu Du thưởng thức rồi đưa lại cho Tần Lâm.

Tần Lâm không nhận: "Trả lại cho em."

Tần Tiểu Du cố chấp đặt huy hiệu vào tay anh trai mình: "Em sợ làm mất nó nên anh tiếp tục giữ dùm em nhé!"

Cậu chưa bao giờ là người biết giữ đồ, huy hiệu ở trong tay, đảm bảo không đến nửa tháng sẽ thất lạc.

Tần Lâm biết rõ tính cách vứt bừa bãi của em trai mình, liền cất huy hiệu vào hộp, đang định khóa lại thì Tần Tiểu Du đột nhiên nói: "Chờ một chút."

"Hả?" Tần Lâm nhìn cậu.

Tần Tiểu Du nhìn vào ngăn kéo và lấy ra một sợi dây chuyền bạc mảnh mai.

Quả nhiên, ngăn kéo của anh trai cậu là một rương kho báu, chứa đủ thứ mà y đã sưu tầm từ nhỏ, đều là những món đồ nhỏ mà y cho là có giá trị.

Chiếc dây chuyền bạc này cậu nhặt được ở thác Yến Thạch năm cậu bảy tuổi, cậu chơi mấy ngày rồi đánh mất ở đâu đó, không ngờ nó lại nằm trong ngăn kéo của anh trai cậu.

Sau bao nhiêu năm, dây chuyền bạc vẫn sáng màu và được bảo quản tốt.

Ngoài chiếc ghim ra, phía sau huy hiệu còn có một chiếc khóa kim loại, cậu xuyên sợi dây chuyền bạc vào chiếc khóa kim loại đó để tạo thành một chiếc vòng cổ.

Tần Tiểu Du cầm chiếc vòng cổ lên, đeo vào cổ Tần Lâm, hài lòng vỗ tay: "Được rồi."

Tần Lâm cúi đầu, cầm huy hiệu trên dây chuyền bạc, khẽ cau mày. "Anh không đeo trang sức."

Y giơ tay tháo chiếc vòng cổ ra và trả lại cho em trai mình.

"Đừng, anh, anh đeo đi!" Tần Tiểu Du ngăn cản, vẻ mặt chân thành nói: "Thật sự rất thích hợp với anh!"

Cổ anh trai cậu thon dài như cổ thiên nga, làn da trắng nõn mịn màng, chiếc huy hiệu đen nhỏ nhắn tinh xảo nằm giữa xương quai xanh, tương phản rõ rệt và vô cùng gợi cảm.

Tần Lâm trầm mặc một lát, bỏ tay xuống.

Tần Tiểu Du chống cằm, chớp chớp đôi mắt sáng, tò mò hỏi: "Anh ơi, anh đã bao giờ nhận được thư tình ở trường chưa?"

Anh trai cậu đẹp trai quá, chắc chắn có rất nhiều người thích.

Tần Lâm mím môi, vẻ mặt ủ rũ nói: "Không có."

Tần Tiểu Du không tin: "Không có khả năng đi?"

Tần Lâm dùng ngón tay chạm nhẹ vào trán, nghiêm túc nói: "Học sinh ưu tiên hàng đầu là học tập."

Tần Tiểu Du che trán, lè lưỡi.

Cậu thật sự bị Tiểu Hắc lây nhiễm, ngay cả anh trai cậu cũng dám trêu chọc.

Tần Lâm nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, thúc giục: "Đã đến giờ đi ngủ rồi."

Tần Tiểu Du nhảy xuống giường, giơ hai tay lên, vươn vai, ngáp dài vừa đi vừa nói: "Chúc ngủ ngon, anh, anh cũng nên đi ngủ sớm đi."

"Chúc ngủ ngon." Tần Lâm cầm cuốn sách lên, định ghi nhớ từ một lúc.

Tần Tiểu Du trở về phòng, liếc nhìn hộp bánh trung thu trên bàn, nghĩ ngày mai Lý tiên sinh sẽ về, cậu hưng phấn nhảy lên chiếc giường mềm mại, tắt đèn rồi nằm xuống ngủ.

Trong sân, Tiểu Hồng đứng một chân lên gốc cây chết, ngủ gật.

Ngoài sân, một con dơi nhỏ xếp cánh treo ngược trên cành cây.

Trên bầu trời mây dày nặng đang di chuyển, che mất một nửa vầng trăng sáng.

*

Đảo Thiên Châu·Tổng cục quản lý dị năng.

Hoắc Nguyên xử lý xong đống công văn, vặn vẹo cái cổ đau nhức, nhìn đồng hồ, kinh ngạc khi thấy đã hơn mười hai giờ.

Kể từ khi Ám Vương Antonio·Coleman phá vỡ phong ấn và trốn thoát khỏi sông băng Moreno, tạo ra một loạt quỷ hút máu và dị năng cấp thấp, số lượng tội phạm dị năng phạm tội ở nhiều quốc gia đã tăng mạnh, tăng thêm khối lượng công việc khổng lồ cho cục quản lý dị năng.

May mắn thay, y đã nhờ Lý tiên sinh giải quyết mâu thuẫn nội bộ huyết tộc, nếu không bọn họ cũng khỏi nghỉ ngơi luôn.

Lần này, Lý tiên sinh tới nước Fini để đàm phán với thân vương Ramzai, không biết vấn đề có thể giải quyết được hay không.

Hy vọng mọi thứ đều ổn.

Hoắc Nguyên nhéo nhéo giữa mày, cầm chiếc cốc trống không trên bàn lên, pha cho mình một tách cà phê khác.

"Tích tích tích——"

Điện thoại liên lạc vang lên, y quay lại và nhấn nút loa ngoài.

"Tiểu Hoàng, có chuyện gì vậy?"

"Sếp, thông tin về người mà anh nhờ tôi kiểm tra mấy ngày trước đã được gửi vào email của anh."

Hoắc Nguyên nhướng mày. "Được rồi, cảm ơn."

"Hắc hắc, sếp, không cần khách khí, chuyện nhỏ!"

Cúp điện thoại, Hoắc Nguyên đặt cốc xuống, cầm chuột, bấm vài cái, nhập email, quả nhiên nhìn thấy một bức thư chưa đọc.

Y mở email và thấy ảnh của Khổng Thịnh Hoa.

【Khổng Thịnh Hoa, nam, 45 tuổi, đến từ thành phố Hoài An, là nhà đầu tư câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên...】

Phần trước cơ bản là thông tin Hoắc Nguyên đã biết.

Ví dụ như Khổng Thịnh Hoa bắt đầu sự nghiệp của mình như thế nào, hợp tác với ai, gã xoay chuyển tình thế nhờ cờ bạc như thế nào, đã khai quật được bao nhiêu ngôi sao bóng đá, v.v. Sơ yếu lý lịch của gã đẹp đến mức có thể nói là hình mẫu điển hình từ một kẻ nhỏ bé trở thành ông chủ lớn.

Hoắc Nguyên sờ cái cằm râu ria của mình, trượt con chuột, tiếp tục nhìn xuống, nhìn thấy một dòng chữ liền cau mày.

[Cấp bậc dị năng: A, hệ thủy. 】

Gã ta là người dị năng!

Hoắc Nguyên kinh ngạc.

Tại sao trong hồ sơ không được ghi lại?

Số lượng người dị năng rất hiếm, hầu như tất cả những người thức tỉnh dị năng đều phải đăng ký với Cục quản lý dị năng, tuy nhiên cũng có một số người từ chối đăng ký và che giấu thân phận dị năng của mình vì một số động cơ ích kỷ nào đó.

Những người như vậy thường kề cận bên bờ vực tội phạm và thường xuyên dính líu đến các vụ án hình sự.

Vì Khổng Thịnh Hoa là người dị năng cấp A hệ thủy lại không chủ động báo cáo với cục quản lý dị năng, rõ ràng là gã đang làm một số việc ít người biết bằng cách dựa vào thân phận và địa vị của mình như một người bình thường thành công.

Quả nhiên, càng xem tiếp, Hoắc Nguyên càng sợ hãi.

Khổng Thịnh Hoa từng là nhà đầu tư cho viện nghiên cứu của Giang Diễn!

Sau khi Gian Diễn bị thế giới truy nã, dữ liệu thực nghiệm và sản phẩm thử nghiệm của viện nghiên cứu của Giang Diễn cùng nhau biến mất, bây giờ xem ra có 90% khả năng là Khổng Thịnh Hoa đã tiếp quản và giấu chúng đi.

Hoắc Nguyên lập tức gọi điện cho Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng ngáp một cái, hỏi: "Sếp, có chuyện gì vậy?"

Hoắc Nguyên nghiêm túc nói: "Lập tức kiểm tra vị trí hiện tại của Khổng Thịnh Hoa."

"Ồ, đợi một chút."

Hoắc Nguyên không cúp máy, cầm cốc lên uống một ngụm cà phê lớn để tỉnh táo.

Tiểu Hoàng tốc độ rất nhanh, chưa đầy một phút đã điều tra rõ.

"Sếp, Khổng Thịnh Hoa gần đây ở trấn Vạn Lý, thành phố Minh Hoa."

Hoắc Nguyên cau mày.

Khổng Thịnh Hoa chín ngày trước đã tới trấn Vạn Lý, bây giờ còn ở đấy sao? Ngày mai gã không về nhà ăn Tết Trung thu à?

"Chỗ nào trấn Vạn Lý?" Y hỏi.

"Chiều hôm qua gã bắt xe buýt của Tập đoàn du lịch Gia Thắng, đi đến thôn Vạn Hoành." Tiểu Hoàng dễ dàng lẻn vào cơ sở dữ liệu thông tin của Tập đoàn du lịch Gia Thắng, lấy ra hồ sơ mua vé của Khổng Thịnh Hoa.

"Thôn Vạn Hoành!"

Hoắc Nguyên đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng: "Tiểu Hoàng, tìm hiểu mục đích Khổng Thịnh Hoa tới thôn Vạn Hoành."

"Sếp, cái này có chút khó kiểm tra." Tiểu Hoàng bất đắc dĩ.

"Bắt đầu từ những người mà gã tiếp xúc gần đây." Hoắc Nguyên nói.

"Được rồi, sếp."

Mười lăm phút sau, giọng nói ngạc nhiên của Tiểu Hoàng truyền đến từ điện thoại cố định.

"Sếp! Có phát hiện lớn! Có tin đồn huy hiệu đã bị thất lạc trước khi Ám vương Antonio·Coleman bị Huyết vương đời thứ nhất phong ấn đã xuất hiện trở lại trên thế giới! Nơi cuối cùng xuất hiện là viện nghiên cứu của Giang Diễn! Giang Diễn bị truy nã, viện nghiên cứu giải tán, huy hiệu cũng biến mất cùng với gã ".

Hoắc Nguyên ngạc nhiên.

Giang Diễn trên người thực sự có huy hiệu của gia tộc Ám vương?

Sao y lại không nhận ra khi chiến đấu với gã?

Huy hiệu gia tộc thân vương huyết tộc phong ấn một phần sức mạnh của thân vương, cho dù người đó là huyết tộc hay người dị năng, chỉ cần có được sức mạnh trong huy hiệu, là có  thể tăng cấp.

Nói cách khác, mục đích Khổng Thịnh Hoa tới thôn Vạn Hoành là để tìm huy hiệu của Ám vương?

Nếu huy hiệu thực sự ở trên người Giang Diễn, tại sao gã không sử dụng sức mạnh trong huy hiệu?

Mà La quản gia, người hỗ trợ xử lý, lại không hề đề cập đến huy hiệu, điều này có nghĩa là anh ta cũng không biết về nó?

Có bao nhiêu người biết về điều này? Có bao nhiêu người đã đến thôn Vạn Hoành?

Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Hoắc Nguyên, rất nhanh sau đó y đã hạ lệnh: "Tiểu Hoàng, lập tức điều cho tôi một chiếc phi thuyền. Tôi muốn đi đến thôn Vạn Hoành."

"Vâng, thưa sếp."

Ngón tay của Tiểu Hoàng nhanh chóng ấn lên bàn phím, đưa ra những chỉ dẫn thông minh cho hệ thống và điều động các phi thuyền nhàn rỗi.

Hoắc Nguyên bước vào phòng nghỉ cạnh văn phòng, mở tủ, lấy ra một bộ vest mới toanh màu xanh đậm, nhanh chóng mặc vào rồi vào phòng tắm dùng dao cạo điện cạo sạch râu ở cằm, xịt keo lên tóc, dùng nước tạo kiểu, ngón tay vuốt vài cái là đã có một kiểu tóc đẹp trai.

Lúc y một thân tươi sáng rời khỏi phòng nghỉ, Tiểu Hoàng cũng vừa lúc điều cho y một chiếc phi thuyền.

"Sếp, ở sân bay số 10, Thương Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng."

Hoắc Nguyên chỉnh lại bộ vest, đeo máy liên lạc rồi rời khỏi văn phòng, vừa đi vừa ra lệnh cho ba cấp dưới, yêu cầu họ đến sân bay số 10 trong vòng năm phút.

Ba cấp dưới nhận được mệnh lệnh từ sếp, mang theo đôi mắt gấu trúc, vội vã đến sân bay số 10.

Lúc 0h45 sáng, một chiếc phi thuyền nhỏ rời đảo Thiên Châu, hướng về thôn Vạn Hoành cách đó hơn 800 km.

*

Một giờ sáng, khe suối núi Đại Minh.

Vùng núi về đêm tối tăm và yên tĩnh, trong bóng tối những cành cây dường như nhe nanh múa vuốt, trong bụi cỏ tiếng côn trùng sột soạt, thỉnh thoảng có tiếng cú đêm kêu, càng khiến người ta thấy quỷ dị thêm.

Bên dòng suối xuất hiện một bóng người, giẫm lên dòng nước chảy xiết, ngược dòng, trong nháy mắt đã đến thượng nguồn thác Yến Thạch.

Bóng người điều khiển sóng cuộn dưới chân, đi đến đoạn suối bị sét đánh rồi từ từ dừng lại.

Những đám mây chậm rãi di chuyển, lộ ra trăng tròn, ánh trăng bạc chiếu xuống dòng suối, chiếu sáng khuôn mặt của bóng người.

Gã có khuôn mặt khá tuấn tú, khóe mắt có chút nếp nhăn, mái tóc bóng mượt, bộ vest cao cấp màu xám bạc ôm lấy thân hình cường tráng, trên vai khoác một chiếc áo choàng dài màu đen, gió đêm thổi khiến đai lưng bay bay.

Gã đúng là Khổng Thịnh Hoa của câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên.

Một kẻ dị năng cấp A hệ thủy ẩn dấu dưới vỏ bọc một người bình thường.

Gã bật chiếc đèn pin công suất lớn trên tay lên, ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ soi rõ hai bên bờ suối.

Bên vách đá, hắn khống chế nước dưới chân, nâng người lên, đến gần vách đá, kiểm tra dấu vết trên đó.

Không thể nào sai được!

Đây là dấu vết chiến đấu do người dị năng để lại.

Nó không phải sét đánh.

Có thể khẳng định chắc chắn Giang Diễn đã đến thôn Vạn Hoành cách đây 5 năm, đã đánh nhau ác liệt với một người dị năng ở đây, cuối cùng bị đồn cảnh sát thị trấn Vạn Lý nhặt xác đi.

Đúng là một kẻ bất tài, có bảo bối trong tay nhưng lại không biết cách sử dụng nên đã hủy hoại cuộc đời mình một cách vô ích.

Sắc mặt Khổng Thịnh Hoa âm trầm.

Sau khi Giang Diễn trở thành tội phạm bị truy nã gắt gao trên thế giới, gã tiếp nhận tư liệu cùng vật thí nghiệm của viện nghiên cứu, trong quá trình phân loại chúng, gã phát hiện ra bản vẽ về huy hiệu của huyết tộc thân vương.

Người ta đã xác nhận rằng hoa văn trên huy hiệu là biểu tượng gia tộc của Ám vương Antonio·Coleman.

Nó hoàn toàn phù hợp với những tin đồn đã được lưu truyền hàng trăm năm nay.

Giang Diễn là một nhà sinh vật học chỉ quan tâm đến việc cải tạo gen nhưng đã bỏ qua điều quan trọng nhất.

Bây giờ huy hiệu không biết ở đâu, thật đáng tiếc. Cũng may cuối cùng gã cũng có được một ít manh mối, gã bí mật điều tra suốt năm năm cũng không phải là vô ích.

Tuy nhiên, nếu muốn tìm ra kẻ đã giết Giang Diễn, gã phải tái hiện lại cảnh chiến đấu lúc đó.

Khổng Thịnh Hoa hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy xiết.

Chỉ khi khu vực chiến đấu và dấu vết của trận chiến được hiện ra đầy đủ thì mới triển khai được ảo thuật hồi tưởng.

Gã giơ cánh tay phải lên, dang rộng năm ngón tay, tập trung một lực cực lớn vào lòng bàn tay.

Trong phút chốc, dòng nước chảy ào ào như bị chặn lại, hoàn toàn ngưng, sau đó một bức tường nước cao hơn chục mét nhấc lên. Khi Khổng Thịnh Hoa nắm chặt ngón tay, bức tường nước biến thành một con rồng nước khổng lồ, hung hãn tiến về phía trước và lao về hồ trên đỉnh núi, đầu rồng hung bạo đập vào hàng rào đá của hồ và suối, gây ra một làn sóng chấn động.

Khổng Thịnh Hoa đã chặn thành công dòng nước, để lộ lòng suối đầy sỏi và ổ gà do trận chiến với dị năng gây ra.

Gã hài lòng rơi xuống, giẫm lên một tảng đá bên dòng suối.

Chỉ cần gã có thể tìm thấy huy hiệu, siêu năng lực của gã có thể đột phá cấp S. Khi thời cơ đến, tuổi trẻ vĩnh cửu và tuổi thọ kéo dài sẽ dễ như trở bàn tay.

Gã cong khóe miệng, lấy ra một quả cầu kim loại, rót sức mạnh siêu nhiên vào nó và kích hoạt cơ chế trong quả cầu, đột nhiên, quả cầu sáng lên, ánh sang chói lóa, bao phủ toàn bộ con suối này, một hình chiếu xuất hiện như một tấm màn mỏng, hiện ra rõ ràng trận chiến đẹp mắt.

Khổng Thịnh Hoa vẻ mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy thiếu niên cầm mạch đao, đồng tử co rút lại.

Y thực sự là một thợ săn quỷ hút máu!

Chẳng trách sau khi Giang Diễn chết, không có tin tức gì từ thế giới bên ngoài, hóa ra tin tức đã bị Cục quản lý dị năng chặn lại.

Khổng Thịnh Hoa cười khẩy, bóp chặt quả cầu kim loại, hình ảnh trên màn hình tăng tốc.

Trong khoảnh khắc Giang Diễn bị vũ khí của thợ săn quỷ hút máu giết chết, hình ảnh trên màn hình đột nhiên dừng lại, Khổng Thịnh Hoa nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, phân biệt một cách cẩn thận.

Đó là huy hiệu!

Huy hiệu nằm trong túi ngực trái của Giang Diễn, tên đó bị súng hỏa tiễn của thợ săn quỷ hút máu bắn xuyên ngực, huy hiệu đồng thời bị bắn đi và rơi xuống dòng nước cách đó hàng chục mét.

Khổng Thịnh Hoa hưng phấn, di chuyển mục tiêu, nhìn theo hình ảnh huy hiệu, đột nhiên nước dưới chân gã như có sự sống, nâng gã trượt theo dòng nước.

Chiếc huy hiệu trên màn hình bị dòng suối cuốn trôi về phía hạ lưu, cuối cùng rơi xuống thác Yến Thạch... Một bàn tay của một đứa trẻ đã nhấc hòn đá lên và nhặt chiếc huy hiệu lên.

Đó là ai!

Khổng Thịnh Hoa nóng lòng muốn biết là ai đã nhặt được huy hiệu, đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng ầm ầm, đinh tai nhức óc, mặt đất rung chuyển.

Gã giật mình, đột ngột quay đầu lại, đồng tử kịch liệt co rút.

Lượng nước đáng sợ giống như một đội quân phi nước đại lao nhanh, gầm thét điên cuồng, mãnh liệt mênh mông, dâng trào và tàn phá. Hai bên bờ suối sụp đổ, cây cối bật gốc, bùn đá trộn lẫn vào trong nước, giống như một con thú khổng lồ hung dữ từ trên trời rơi xuống.

"Ầm ầm ầm ——"

Lũ quét bất ngờ xuất hiện!

*

Lúc 1h20 sáng, Cục quản lý khẩn cấp ở thị trấn Vạn Lý.

Ba nhà địa chất ngồi trong sảnh tiếp tân của Cục quản lý khẩn cấp, im lặng uống trà trong khi nhân viên lễ tân nhiệt tình khuyên bảo họ.

"Các anh ngày mai lại tới. Cục trưởng của chúng tôi đi vào thành phố họp, thật sự không có ở đây."

"Đã muộn như vậy, tôi thu xếp cho mọi người chỗ nghỉ được không?"

"Người thì luôn phải ngủ, nếu không ngủ thì ngày mai làm sao có sức lực chứ?"

"Việc gì cũng không cần vội, năm năm đã không có vấn đề gì, hôm nay không thể xảy ra lũ quét được đúng không?"

"Ăn một miếng cũng không khiến các anh béo lên được. Cho dù cục trưởng có ở đây để nghe ý kiến ​​của mọi người thì cũng cần báo cáo lên cấp trên, mở họp, xét duyệt, chờ ý kiến phản hồi. Toàn bộ quy trình rất rườm rà."

Nhân viên địa chất tóc ngắn thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã ngồi ở đây cả ngày, mấy người cũng chỉ có thể nói đi nói lại mấy câu này thôi! Mở họp? Cả ngày sao? Chẳng lẽ điện thoại cũng không gọi được?"

Nhân viên tiếp tân ôn hòa nói: "Tôi chỉ là một nhân viên lễ tân nhỏ, tôi không có số điện thoại của cục trưởng, tôi cũng đã báo cáo với cấp trên chuyện của các anh, nhưng cấp trên không phản hồi, tôi cũng không có cách nào".

Lão Trương rít hai hơi thuốc, trầm giọng nói: "Chúng tôi không phải nói chuyện thừa thãi. Hồ trên đỉnh núi có thể gây lũ quét bất cứ lúc nào. Vốn có một hàng rào đá khổng lồ, nhưng nhà đầu tư đã đào đá ra, giống như chôn một quả bom hẹn giờ! Nếu lũ quét xảy ra, chưa kể các thôn dưới núi, thậm chí có thể toàn bộ trấn Vạn Lý đều bị ảnh hưởng."

Nhân viên lễ tân cau mày, có vẻ xấu hổ: "Các anh đợi thêm một lát nữa. Ngày mai những người khác trong văn phòng đi làm, chúng tôi sẽ họp và bàn bạc chi tiết."

Ngày mai là Trung thu, trong văn phòng chỉ có mấy người trực ban nên không quyết định được những vấn đề lớn. Huống chi, loại chuyện này còn chưa xảy ra, khó có thể đoán trước, cho dù đúng như lời bọn họ nói, hồ trên đỉnh núi Đại Minh tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn, bọn họ cũng phải phối hợp với các bộ phận khác cùng lên núi để tiến hành đánh giá, mới có thể làm tốt việc phòng chống và cứu trợ thiên tai.

Trong lúc nhất thời, phòng tiếp khách rơi vào im lặng.

"Reng, reng, reng—"

Điện thoại reo inh ỏi, nhân viên lễ tân nhấc máy: "Xin chào, đây là Cục Quản lý khẩn cấp... cái gì? Lũ quét!"

Nhân viên tiếp tân đột nhiên đứng dậy, thất thanh kêu to.

******

1h30·Sân bay thành phố Minh Hoa.

Một chiếc phi thuyền đến từ nước Fini từ từ hạ cánh xuống sân bay, lối đi tự động kết nối với lối ra của phi thuyền, một lúc sau, các hành khách nước ngoài đủ loại màu da lần lượt rời khỏi phi thuyền, bước lên lối ra, đi về phía cửa.

La quản gia kéo vali, làm hết phận sự đi theo Lý tiên sinh.

Trong vali có rất nhiều thứ, phần lớn là quà trung thu Lý tiên sinh đặc biệt mua tặng Du thiếu gia, nếu không phải chờ một đôi giày thể thao thiết kế riêng thì bọn họ đã trở về nước Sùng Hạ vào lúc mười giờ tối qua rồi.

Cũng may, bây giờ chỉ mới một giờ rưỡi đêm, từ thành phố Minh Hoa đến thị trấn Vạn Lý chỉ mất bốn mươi lăm phút, sau khi lái xe hơn một giờ từ trấn Vạn Lý, bọn họ có thể trở về thôn Vạn Hoành vào lúc ba bốn giờ sáng.

Ban ngày chờ Du thiếu gia tới biệt thự, có thể nhìn thấy Lý tiên sinh.

Một chủ một phó không nhanh không chậm theo dòng người đi đến lối ra của sân bay quốc tế, một số hành khách đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn họ, bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất tao nhã của họ thu hút.

Một cô gái nước Fini nhiệt tình bước tới bắt chuyện nhưng bị Lý tiên sinh lịch sự từ chối.

Cô gái nước Fini kia vẻ mặt thất vọng mà rời đi.

Ở lối ra đã có người chờ đón, ai nấy đều vẫy tay hào hứng khi nhìn thấy người thân, bạn bè.

Lý tiên sinh nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, lặng lẽ dẫn La quản gia rời đi.

"Tít tít ——"

Sau khi xuống đất, tín hiệu trên điện thoại di động đã được khôi phục, nhiều tin nhắn khác nhau lần lượt đến.

La quản gia cảm nhận điện thoại di động của mình rung lên trong túi nên lấy ra kiểm tra, đó là tin nhắn của Hoắc Nguyên.

[Lũ quét xuất hiện ở thôn Vạn Hoành, tình hình rất nguy cấp!

Đồng tử màu xanh đột nhiên co rút lại.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Úi chà, tôi vốn định để phần lũ quét này trong một chương, nhưng vẫn chưa xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro