25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hai đứa con trai của tôi vẫn còn dưới nước]

—–o0o—–

Tần Tiểu Du đang ngủ ngon lành thì bất ngờ bị người đẩy mạnh, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh trai mình, cậu giật mình: "Anh, anh đang làm gì vậy?"

Tần Lâm kéo cậu ngồi dậy, lấy quần áo bên giường nhanh chóng đặt lên đầu cậu, vội vàng nói: "Mau dậy đi, lũ quét rồi!"

"A? Cái gì? Lũ quét?" Tần Tiểu Du giật mình, nhảy ra khỏi giường.

"Lũ bất ngờ tới, nước đã tới tầng một, thu dọn đồ đạc quan trọng, chúng ta lên sân thượng đi." Tần Lâm trầm giọng nói.

Lũ quét?

Sắc mặt Tần Tiểu Du thay đổi, cậu chợt nhớ tới cuộc trò chuyện của ba nhà địa chất tối qua.

Thực sự lũ quét đã xảy ra!

Nhưng, làm sao có thể nhanh như vậy?

Không hề có cảnh báo!

Hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, thời gian cấp bách, bọn họ phải nhanh chóng mang theo những vật dụng quan trọng đi lên sân thượng.

Nhà của họ là một ngôi nhà ba tầng, khi lũ ập đến, ít nhất họ cũng có thể đứng lên chỗ cao nhất.

"Cha mẹ đâu?". Tần Tiểu Du nhất thời không biết nên gói ghém những gì, chỉ đành ôm chiếc túi lớn của mình, hoảng hốt nhét mấy bộ quần áo vào, cầm hộp bánh trung thu trên bàn không chút do dự rồi bỏ vào trong.

"Cha đang thu dọn đồ đạc ở tầng hai, mẹ đi lấy đồ ăn ở tầng một." Tần Lâm trên người có hai cái túi, một hộp đàn violin và một chiếc ba lô màu xanh, ba lô phồng lên, không biết cái gì ở bên trong.

"Tầng một không phải ngập nước sao? Mẹ đi một mình xuống quá nguy hiểm!" Tần Tiểu Du vội vàng mở cửa lao xuống cầu thang: "Để em gọi mẹ."

Tần Lâm nhanh tay tóm lấy em trai mình: "Để anh đi."

Tần Tiểu Du nói: "Em chạy nhanh hơn!"

Cậu là cầu thủ, chân khỏe, có thể lên xuống cầu thang chưa đầy 10 giây.

Ngay lúc hai anh em đang tranh cãi ở cầu thang, giọng nói lớn của Vương Xuân Lan từ phía dưới cầu thang truyền tới.

"Hai đứa làm gì vậy?"

"Mẹ! Cha!" Tần Tiểu Du ngạc nhiên khi thấy cha và mẹ mỗi người đều xách một chiếc túi lớn nhanh chóng đi lên lầu.

"Mau lên sân thượng, đừng đứng ở chỗ này." Vương Xuân Lan thúc giục.

Tần Phi Dược cầm trong tay hai chiếc phao bơi chưa bơm hơi, lạc quan nói: "Cha đã tìm thấy hai chiếc phao bơi này lúc nhỏ các con dùng, may mắn là cha không làm mất nó, mau thổi hơi lên."

Tần Tiểu Du cầm lấy phao bơi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lo lắng hỏi: "Mẹ, Tiểu Hồng đâu?"

Tiểu Hồng thích ngồi xổm trên gốc cây chết trong sân để ngủ vào ban đêm, nước đã tràn vào tầng một, liệu con gà trống Tiểu Hồng bị chìm rồi không?

Vương Xuân Lan còn chưa kịp trả lời, phía sau đã vang lên một tiếng "Quác quác quác".

Bà nhìn chằm chằm đứa con trai út của mình, nói: "Tiểu Hồng còn cảnh giác hơn con. Khi nước tràn vào sân, nó là người kêu lên đầu tiên, chỉ có con ngủ quá say nên không nghe thấy."

Bà từ trước đến giờ ngủ không sâu giấc, khi nghe thấy tiếng gà trống ngoài sân kêu "Quác quác quác" liên tục, bà mơ màng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ, nhận ra còn khoảng một giờ nữa trời mới sáng, bà thầm mắng Tiểu Hồng đã quấy rầy giấc mơ của bà. Nhưng mà, tiếng gà trống vẫn kêu không ngừng, hoàn toàn khác với tiếng gáy thường ngày, gấp gáp lại nghẹn ngào, bà cảm thấy có gì đó không ổn, tưởng trong sân có kẻ trộm nên mặc áo đi xuống lầu.

Vừa bước xuống cầu thang, một chân dẫm xuống nước, ngập tới đầu gối, bà bàng hoàng, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bà mở cửa định ra ngoài xem, nhưng nước lại tràn vào nhà nhiều hơn, Tiểu Hồng đang đứng trên tường sân phát hiện ra bà, dang cánh bay tới rồi rơi xuống nước, trở thành danh xứng với thực gà rớt vào nồi canh.

Tình hình rất nguy kịch, Vương Xuân Lan đã đưa ra quyết định nhanh chóng là đánh thức cả gia đình và chuẩn bị cách tự cứu mình.

Bà không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với gia đình họ nếu Tiểu Hồng không kêu lên vào lúc nửa đêm.

Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tiểu Hồng bình an vô sự.

Chẳng bao lâu, cả gia đình và một con gà trống lớn đã thành công bò lên mái nhà.

Khi gia đình sửa nhà, mái nhà không được lợp ngói xanh mà đổ bê tông không thấm nước để tiện phơi quần áo, chăn mền. Tối nay lũ quét xảy ra, cả thôn bị ngập, đi ra ngoài khó khăn nên leo lên mái nhà là phương án tốt nhất.

Tần Tiểu Du thổi chiếc phao bơi đưa cho Vương Xuân Lan: "Mẹ, một cho mẹ và bố, một cho con và anh trai."

Vương Xuân Lan không tiếp: "Anh em mỗi người một cái."

"Vậy mẹ cùng cha phải làm sao?" Tần Tiểu Du cau mày.

"Mẹ con và cha đều có thể bơi, con yên tâm, cố gắng bảo vệ chính mình." Tần Phi Dược vỗ vỗ vào vai đứa con trai út.

Tần Tiểu Du bướng bỉnh nhét chiếc phao bơi vào trong ngực Vương Xuân Lan, vỗ vỗ ngực: "Con và anh trai còn trẻ khỏe, bọn con cũng biết bơi."

Vương Xuân Lan cố ý cao giọng: "Nhóc con, con cho rằng cha mẹ con đã quá già rồi sao?"

Tần Hiểu Du cắn môi, cổ họng nghẹn lại: "Mẹ, lúc nào rồi mà mẹ còn dùng phép khích tướng?"

Vương Xuân Lan không nói nên lời.

Lúc này, bà sâu sắc cảm nhận được, người con trai trước mặt bà từ nhỏ đã lo lắng cho bà giờ đã trưởng thành.

Bà cầm phao bơi để chồng lấy trước, đồng thời bà lấy từ trong túi ra hai chiếc túi nhựa buộc chặt, trong đó có bốn năm chiếc màn thầu làm bằng bột mì trắng.

"Cũng may sáng hôm qua làm quá nhiều, cất vào tủ lạnh, hiện giờ lại thành thứ cứu mạng. Mỗi người một túi, cầm lấy đi, đừng làm mất."

Sau đó, bà lấy ra hai chiếc bình giữ nhiệt đưa cho hai con trai: "Đây là nước."

Bình là bình đựng nước, còn chiếc cốc là cốc mà chồng mình thường pha trà. Lượng nước mà nó chứa được có hạn, nhưng thà có còn hơn không.

Họ cả đời sống ở thôn núi, chưa từng trải qua thảm họa khủng khiếp như vậy, năng lực ứng phó khẩn cấp của họ gần như bằng 0, ngoài việc chuẩn bị nước uống, thức ăn và mang đồ đạc có giá trị trong nhà, họ không biết phải làm gì khác.

Tần Tiểu Du và Tần Lâm im lặng lấy túi nhựa và cốc nước cẩn thận bỏ vào túi.

"Quác quác!" Tiểu Hồng toàn thân ướt đẫm, ngồi xổm dưới chân Tần Tiểu Du, ngẩng đầu hét lớn, tựa hồ đang hỏi, thức ăn của nó đâu?

Vương Xuân Lan lấy ra một túi kê lắc lắc: "Có thể thiếu của mày được sao?"

"Quác——" Tiểu Hồng hài lòng kêu lên khi nhìn thấy lương thực dự trữ của mình.

Tần Tiểu Du bỏ khẩu phần ăn của Tiểu Hồng vào túi, kéo khóa, buộc chặt vào thắt lưng, thắt nút thật chặt, cùng anh trai cầm chiếc phao bơi, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Điện trong thôn đã bị cắt, trời tối như mực, ngoài tiếng ầm ĩ, cậu không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra ở tầng dưới, không biết nước lũ bao lâu sẽ ngập lên tầng ba.

"Có phải chúng ta... cứ chờ đợi như thế này không?" Cậu thì thầm.

Sống đến mười lăm tuổi, cậu chưa bao giờ gặp phải trận lũ quét khủng khiếp như vậy, ngay cả chỗ trốn cũng không có, ngoài việc ngồi xổm trên mái nhà chờ đợi, không thể làm gì khác.

Nhưng họ phải làm gì nếu mực nước tiếp tục dâng cao và tràn qua mái nhà?

Tần Lâm siết chặt bàn tay lạnh ngắt của cậu, trầm giọng nói: "Chờ cứu viện."

"Ai sẽ cứu chúng ta?" Tần Tiểu Du vô thức nắm lấy tay anh trai mình, cảm thấy có chút mờ mịt.

Không biết hôm qua những nhà địa chất đó có báo cáo mối nguy hiểm tiềm ẩn ở núi Đại Minh cho chính quyền thị trấn hay không, nếu đúng như họ nói thì cần phải báo cáo và phê duyệt ở các cấp thì liệu họ có hy vọng được giải cứu không?

"Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta." Tần Lâm ngẩng đầu nhìn về phía núi Đại Minh: "Du khách vẫn còn rất nhiều."

Nếu như thôn Vạn Hoành cách đây 5 năm, giao thông bất tiện, thông tin bị chặn, khả năng toàn bộ thôn đều bị ngập rồi bên ngoài mới biết. Tuy nhiên, bây giờ mọi chuyện đã khác, núi Đại Minh có một lượng lớn khách du lịch từ khắp nơi trên cả nước, thông tin liên lạc phát triển, tin tức về lũ quét chắc hẳn đã nhận được.

Điều duy nhất họ có thể làm ngoài việc chờ đợi chính là bảo vệ mình thật tốt.

"Anh con nói đúng!" Tần Phi Dược trấn an nói: "Nhà chúng ta cao, có thể chờ được."

Ông vừa dứt lời, cả tòa nhà đột nhiên rung chuyển vài lần, cả gia đình đều xanh mặt vì sợ hãi.

Lũ quét dữ dội đến mức chúng có thể dễ dàng đánh sập một tòa nhà.

Tần Phi Dược nắm lấy cánh tay vợ, mồ hôi đầm đìa, lẩm bẩm: "Không sao, không sao đâu. Khi nhà chúng ta sửa sang, cọc đã được đóng rất sâu để tăng cường khả năng chống động đất nên sẽ không bị sập."

"Phi, phi, phi!" Vương Xuân Lan nhổ nước bọt: "Sập cái gì mà sập, xui xẻo!"

Tần Phi Dược tự tát mình một cái: "Lời trẻ nhỏ nói không biết kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ nói không biết kiêng kỵ!"

Vương Xuân Lan chắp tay thành kính cầu nguyện: "Tam Giáo Gia xin hãy phù hộ! Phù hộ cho gia đình chúng con được an toàn!"

Tần Tiểu Du căng thẳng dựa vào Tần Lâm, trong lòng thầm niệm "Tam Giáo Gia" cùng mẹ.

Mặc dù là một người không mê tín nhưng giờ phút này cậu cũng không khỏi đặt hết hi vọng vào những vị thần linh, không ngừng cầu nguyện để cứu viện tới.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

May mắn là Lý tiên sinh và La quản gia đang đi công tác, thoát khỏi thảm họa.

Điều đáng tiếc duy nhất là biệt thự.

Khi lũ ập đến, nước sông dâng cao, biệt thự chắc chắn sẽ bị ngập ngay lập tức. Biệt thự tuy chiếm diện tích lớn nhưng chỉ cao hai tầng, nếu bị ngập nước, toàn bộ đồ đạc có giá trị bên trong sẽ bị tiêu hủy, đặc biệt là cây đàn piano trong phòng khách.

Cây đàn piano kia cậu chơi năm năm, sớm đã nảy sinh tình cảm với nó, Lý tiên sinh từng muốn tặng nó cho cậu nhưng cậu đã từ chối.

Nhà cậu quá nhỏ, đặt ở đâu cũng không thích hợp, đặt ở phòng khách biệt thự là hợp lý nhất, khi muốn chơi thì có thể đến biệt thự bất cứ lúc nào, không chỉ tập piano mà còn gặp gỡ, trò chuyện với Lý tiên sinh, một công đôi việc.

Có lẽ vì nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cậu nên Lý tiên sinh nhắc đến một lần rồi không nhắc đến nữa.

Cả nhà dựa vào nhau, trong lòng sợ hãi mà chờ đợi, không ai để ý ở góc mái nhà có một con dơi nhỏ đang cuộn tròn.

*** **** ****

Trên đường từ thị trấn Vạn Lý đến thôn Vạn Hoành, xe cứu hỏa chạy rất nhanh, phía sau là những chiếc xe tải lớn chứa đầy thuyền cứu sinh bơm hơi.

Sau khi nhận được tin lũ lụt ở núi Đại Minh, Cục quản lý khẩn cấp không dám lơ ​​là chút nào, ngay lập tức thông báo cho các bộ phận khác nhau khẩn trương phân bổ vật tư và bắt đầu công tác cứu hộ.

Đối mặt với thảm họa, không có thời gian để trì hoãn.

Nhân viên lễ tân lúc trước đẩy tới đẩy lui giờ đổ mồ hôi đầm đìa, gọi điện liên tục, giọng khàn khàn, không dám đặt điện thoại xuống.

Tất cả những người đang nghỉ phép đều đổ xô về văn phòng và tích cực tham gia công tác cứu trợ thiên tai.

Cục trưởng quả thực đang họp trong thành phố, nhận được cuộc gọi khẩn cấp, lái xe về trấn Vạn Lý trong đêm.

Sau khi biết tin, một số phóng viên đã tập trung trước cục quản lý khẩn cấp để chờ đợi phỏng vấn, một số phóng viên lá gan lớn còn khiêng camera, lái xe đến khu vực xảy ra  thiên tai để nắm bắt thông tin trực tiếp.

Các nhà địa chất cung cấp thông tin cho biết lượng nước trong hồ Đại Minh rất lớn, nếu xả hết nước ra không chỉ nhấn chìm tất cả các ngôi làng dưới chân núi mà còn nhấn chìm toàn bộ thị trấn Vạn Lý.

Sau khi nghe xong số liệu phân tích, những người lãnh đạo trong phòng họp sắc mặt đều ngưng trọng.

"Lập tức báo cáo lên thành phố! Đây là một trận lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng!"

"Tổng số lính cứu hỏa của thị trấn Vạn Lý không đến một nghìn, chỉ như muối bỏ biển mà thôi!"

"Một thông báo xin giúp đỡ đã được gửi đến quân khu gần nhất."

"Ngoài việc cứu người, chúng ta còn phải ngăn lũ lụt tràn vào thị trấn Vạn Lý. Nếu không, không thể đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của 300.000 người dân trong thị trấn."

"Thôn Vạn Hoành nằm ở vùng núi, cách thị trấn Vạn Lý hơn 100 km, đường dài, đội cứu hộ chỉ mất năm mươi phút lái xe, năm mươi phút là đủ để lũ lụt nhấn chìm hai thôn!"

"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Trừ khi có phi thuyền cứu hộ trên không cứu viện."

"Chúng ta đi đâu huy động nhiều phi thuyền như vậy?"

Trong lúc nhất thời, phòng họp rơi vào im lặng.

*** **** ****

Phi thuyền Thương Nguyệt ——

Hoắc Nguyên đứng trong phòng quan sát của phi thuyền, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn màn hình trước mặt.

Ba người cấp dưới ngồi vào bàn điều khiển, khẩn trương mà làm việc.

Mười phút trước, y nhận được cuộc gọi từ chi nhánh Cục quản lý dị năng thành phố Minh Hoa, núi Đại Minh xảy ra lũ quét bất ngờ, tình hình rất nguy hiểm, công tác cứu hộ gặp khó khăn, tính mạng của thôn dân và khách du lịch bị đe dọa.

Nghe tin này, y hô hấp không thông.

Trước đây mọi thứ đều ổn, tại sao tối nay lại có lũ lụt? Chẳng lẽ... có liên quan tới Khổng Thịnh Hoa? Gã là dị năng hệ thủy, có ý đồ xấu, gã đã làm gì mà gây ra lũ lụt?

Thôn Vạn Hoành nằm dưới chân núi Đại Minh, lũ lụt quét qua thôn, cả thôn đều gặp nguy hiểm.

Điều khiến y lo lắng nhất là gia đình Tần Tiểu Du đều ở trong thôn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lý tiên sinh sẽ phản ứng thế nào?

Suy cho cùng, lần này y là người đại diện cho Cục quản lý dị năng xin Lý tiên sinh đến nước Fini để thuyết phục thân vương Ramzai. Nếu Lý tiên sinh không đi công tác mà còn ở trong thôn, với sức mạnh của hắn, đã có thể ngăn lũ lụt và cứu được nhiều mạng sống hơn.

Nếu gia đình Tần Tiểu Du không còn, y tội chết vạn lần!

Hoắc Nguyên lòng như lửa đốt.

Thương Nguyệt phải mất ít nhất hai giờ để bay từ đảo Thiên Châu đến thôn Vạn Hoành, nằm ngoài tầm với của bọn họ. Để cứu người càng sớm càng tốt, y đã trực tiếp ra lệnh cho chi nhánh ở thành phố Minh Hoa điều động mười chiếc phi thuyền đưa người dị năng hệ thủy, hệ mộc, hệ thổ lao nhanh đến núi Đại Minh.

Sau khi đưa ra một loạt nhiệm vụ, Hoắc Nguyên cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu, bấm số của La quản gia, chỉ nghe thấy âm thanh thông báo điện thoại đối phương đã tắt.

Hiển nhiên, Lý tiên sinh và La quản gia đang trên phi thuyền, thiết bị liên lạc đã bị tắt.

Hoắc Nguyên đành phải gửi tin nhắn cho La quản gia, hy vọng anh sẽ kiểm tra tin nhắn ngay khi xuống phi thuyền.

Làm xong việc này, y lại chuyển sự chú ý về màn hình giám sát vệ tinh.

"Tiểu Thu, đã qua bao nhiêu đỉnh sóng lũ rồi?" Hoắc Nguyên hỏi.

"Ba đợt." Người dị năng tên Tiểu Thu vẽ một vòng tròn lên màn hình, lo lắng nói: "Đỉnh cao của đợt thứ tư sẽ đến thôn Vạn Hoành sau mười phút nữa."

"Tại sao lại không dừng lại? Còn có bao nhiêu đỉnh nữa?" Hoắc Viễn cau mày.

Tiểu Thu nói: "Vệ tinh giám sát cho thấy đỉnh lũ vẫn còn mười đợt, đợt sau lại lớn hơn đợt trước."

"Mười đợt?" Hoắc Nguyên kinh ngạc hỏi: "Mực nước sẽ dâng cao bao nhiêu?"

Tiểu Thu gõ bàn phím vài lần, kết quả tính toán hiện lên trên màn hình máy tính.

Mười lăm mét.

Hoắc Nguyên nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, nắm chặt tay.

Mười lăm mét là khái niệm gì?

Cao ít nhất năm tầng.

Hầu hết những ngôi nhà trong thôn chỉ có hai tầng, cao nhất cũng chỉ có bốn tầng, không thể chịu nổi sự xâm lấn của lũ lụt!

Nếu y nhớ không lầm thì ngôi nhà của Tần Tiểu Du sửa lại chỉ có ba tầng.

Họ có thể... an toàn hay không?

*** *** ****

Tần Tiểu Du ôm chặt phao bơi, thân thể như lục bình không rễ, để cho nước lũ hung hãn đánh vào, hết đợt này đến đợt khác đập vào mặt, khiến cậu khó nhìn thấy gì.

Tần Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu, ngoài việc nắm chặt phao bơi, còn giữ chặt tay em trai mình.

Tiểu Hồng đứng trên phao bơi, cố gắng hết sức để không bị chìm xuồng.

Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược chẳng biết trôi đi đâu.

Khi cơn lũ quét ập tới như một con thú điên, rít gào nhằm thẳng mái nhà, gia đình họ không còn khả năng chống cự và bị cuốn trôi trong tích tắc.

Khi Tần Tiểu Du hoàn hồn sau cơn hoảng loạn, cậu chỉ nhìn thấy anh trai mình và Tiểu Hồng.

"Anh... bố mẹ đâu?" Cậu hoảng hốt hỏi.

"Đừng sợ, cha mẹ bơi rất giỏi." Tần Lâm trấn an, thanh âm có chút run rẩy.

Tần Tiểu Du nhận thấy y có gì đó kỳ lạ, lo lắng hỏi: "Anh, anh sao vậy?"

Trời quá tối để có thể nhìn rõ mặt nhau.

"...Không sao đâu, em nắm chặt phao bơi, đừng có buông ra." Tần Lâm hạ giọng, cố gắng hết sức để lờ đi cơn đau nhức nhối trên vai. Đúng lúc đỉnh lũ ập đến, y bị cây cối ngập trong nước va vào vai, vai bị cành nhọn đâm vào gây đau đớn không thể chịu nổi.

Tần Tiểu Du không suy nghĩ nhiều, nghe theo lời anh trai, không dám buông tay.

"Quác quác ~" Tiểu Hồng gọi hai lần, dường như đang an ủi cậu.

Tần Tiểu Du cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, ngay cả Tiểu Hồng cũng không sao, bố mẹ cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ cần cậu bám chắc vào phao bơi, chịu đựng được sóng gió và kiên trì thì cậu có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

Dòng nước hỗn loạn cuốn họ không biết đi nơi nào, thể lực của họ tiêu hao rất nhanh, ngay cả những người mỗi ngày đều rèn luyện như Tần Tiểu Du cũng bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.

Ngâm mình trong nước quá lâu, nhiệt độ cơ thể cậu dần giảm xuống, cậu bất giác rùng mình.

Tuy nhiên, cậu không dám nói gì vì sợ làm anh trai lo lắng.

Tình trạng của Tần Lâm còn tệ hơn cậu, y bị choáng váng vì mất máu quá nhiều, dựa vào ý chí để giữ vững tinh thần.

Không biết qua bao lâu, dòng nước dần dần chậm lại, hai người may mắn bắt được một cái cây phía trên mặt nước.

Cuối cùng không còn phải bị nước cuốn đi nữa, anh em hít một hơi.

Tiểu Hồng khó nhọc nhảy lên cành cây, dùng móng vuốt bám chặt vào cành cây.

"Anh... anh sao rồi?" Tần Tiểu Du run rẩy hỏi.

"Không sao, còn em thì sao?" Tần Lâm đáp.

"Em... em không sao." Tần Tiểu Du thầm cảm phục anh trai mình, cho dù trong tình huống nguy cấp như vậy, anh trai cậu vẫn có thể giữ bình tĩnh, ngoại trừ hơi thở yếu ớt, giọng nói của y không hề hoảng sợ.

Tần Lâm nắm chặt tay cậu: "Đừng nói nhiều nữa, cố gắng giữ sức nhé."

"Vâng." Tần Tiểu Du cảm nhận được lực nắm tay của anh trai mình, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần tiêu tan, nhưng trong đầu không thể khống chế mà suy nghĩ miên man.

Cậu không biết bố mẹ mình đang ở đâu, khi nào cứu viện sẽ đến, họ có thể cầm cự được bao lâu, những người khác trong thôn ra sao, liệu Tiểu Hắc, A Trung có an toàn không, liệu Lý Tiên sinh sau chuyến công tác có trở về hay không. ..

Quá nhiều quá nhiều suy nghĩ nối tiếp nhau ập khiến đầu óc cậu phát đau.

Trong ký ức sâu thẳm của cậu dường như có điều gì đó chạm vào, trong đầu cậu chợt hiện lên khuôn mặt trắng bệch vì nước của một cô gái, cậu kêu lên "A", tay chân nhũn ra, gần như không thể bám vào cành cây.

Cũng may Tần Lâm vẫn nắm tay cậu nên không bị dòng nước cuốn trôi.

"Đừng phân tâm!" Tần Lâm thở dốc.

Tần Tiểu Du hoảng sợ vẫn chưa tan, ổn định thân thể, run rẩy nói: "Em... em nghĩ đến chị A Lan... chúng ta... chúng ta sẽ..."

Liệu cậu có giống như chị A Lan, bị nước làm cho sưng phù, hoàn toàn không thể nhận ra.

"Sẽ không!" Tần Lâm ngắt lời cậu: "Chúng ta sẽ sống sót."

Tần Tiểu Du ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Thật sự có... Cứu viện sao?"

Tần Lâm không trả lời.

Từ lúc lũ quét xuất hiện đến tận bây giờ, không biết đã qua bao lâu.

Một giờ? Hai giờ? Có thể dài hơn!

Nhưng mà, họ không thấy một người cứu hộ nào cả.

*** **** ***

Xe cứu hỏa đi được nửa đường thì bị lũ lụt mãnh liệt chặn lại, tất cả lính cứu hỏa đều lên thuyền cứu sinh, chèo ngược dòng nước, chiếu đèn pha xuống mặt nước tìm kiếm dân làng bị lũ cuốn trôi.

Mười chiếc phi thuyền do Cục quản lý dị năng phái đến núi Đại Minh nhanh hơn xe cứu hỏa một bước, nhìn thấy ngôi làng biến thành biển nước mênh mông, những người cứu hộ trên phi thuyền hít một hơi.

Không chần chừ gì nữa, mọi người nhanh chóng hành động.

Một đội tới hồ trên đỉnh núi để ngăn chặn nguồn lũ, trong khi những đội khác tiến hành các hoạt động cứu hộ.

Phi thuyền có thể bay lơ lửng giữa không trung, một chiếc có thể chứa 500 người, bật máy dò và tìm kiếm các sinh vật sống trong phạm vi rộng.

Với sự xuất hiện của người dị năng, ngày càng có nhiều người được giải cứu.

Mọi người kinh hãi đều chết lặng khi nhìn thấy những người giải cứu có sức mạnh thần kỳ, tưởng rằng Ông Trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của họ và sai thiên binh, thiên tướng xuống.

Khi lên phi thuyền, họ được quấn trong chăn ấm, nước mắt lưng tròng.

Có người cảm ơn lực lượng cứu hộ, có người cầu cứu và tìm kiếm người thân, có người khóc vì sung sướng thoát chết.

Vương Xuân Lan và Tần Phi Dược nhìn chung quanh không thấy Tần Lâm và Tần Tiểu Du, bọn họ khẩn trương nắm lấy áo blouse trắng đang chữa trị cho bọn họ.

"Bác sĩ...bác ​​sĩ...con trai tôi...hai đứa con trai của tôi vẫn còn ở dưới nước..."

——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro