29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tin tức từ gia đình]

Trong căn phòng hoa lệ, Tần Tiểu Du mặc áo sơ mi rộng thùng thình, quần đùi, ngồi xếp bằng trên giường, trong tay cầm một chiếc gương cỡ lớn, thỉnh thoảng làm mặt quỷ.

Thiếu niên với mái tóc bạc, mắt đỏ trong gương đôi khi lè lưỡi, chốc lại nheo mắt, rồi lại cười toe toét, đôi khi nhe răng và làm nhiều biểu cảm sống động khác nhau.

Một lúc sau, Tần Tiểu Du đặt gương xuống, ngã người ra sau thành hình chữ đại (大), nằm liệt ra giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.

Được lắm, tên nhóc trong gương trông như con thỏ trắng mắt đỏ chính là mình.

Hai giờ trước, cậu từ Lý tiên sinh nhận được một số ký ức cùng huyết tộc truyền thừa liên quan đến cậu, bởi vì cảm xúc giao động quá lớn, cậu nhịn không được nằm trong ngực Lý tiên sinh, khóc hơn một giờ, sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy quá mất mặt, xấu hổ muốn ở một mình, thuận tiện mượn gương từ La quản gia.

Lý tiên sinh ân cần bế cậu lên giường, dặn cậu đừng suy nghĩ nhiều rồi cùng La quản gia rời khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, Tần Tiểu Du đang rúc trong chăn như đà điểu nhanh chóng bò ra ngoài, cầm chiếc gương cạnh gối lên nhìn vào mặt mình.

Huyết tộc truyền thừa nhắc nhở, ngoại hình của con người bình thường sẽ trải qua một số thay đổi sau khi được huyết tộc sơ ủng. Khi đó, cậu nhìn thấy một lọn tóc bạc quấn quanh ngón tay của Lý tiên sinh, có linh cảm mình đã biến đổi.

Quả nhiên, khi nhìn vào gương, cậu sốc đến mức suýt rớt hàm.

Tóc đen biến thành tóc bạc, mắt đen biến thành mắt đỏ, làn da trắng hơn hai tông, tinh tế mịn màng, không nhìn ra lỗ chân lông, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng vẫn như trước, nhưng tựa như đã được một người nào đó tỉ mỉ điêu khắc lại bằng đôi tay khéo léo, làm giá trị nhan sắc tăng lên bốn, năm bậc.

Tần Tiểu Du thực sự nghi ngờ người trong gương không phải mình, cậu nhe răng cười, làm đủ loại vẻ mặt trong hơn mười phút, cơ mặt đau nhức, cậu không thể không thừa nhận thiếu niên tóc trắng trong gương xác thật là cậu.

Cậu đã trở thành huyết tộc thực sự.

Thật không thể tin được!

Ngay khi cậu nhắm mắt lại và mở mắt ra, ba mươi năm đã trôi qua trong chớp mắt.

Nó thật sự không quá chân thật.

Tần Tiểu Du giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mình, nhìn kỹ những đường nét trên đó.

Khi cậu còn nhỏ, có một thầy bói đến thôn, dân làng tò mò kéo đến xem bói, mẹ cậu đưa cậu và anh trai đến tham gia cuộc vui.

Xếp hàng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt, mẹ cậu bảo cậu vào trước, cậu mở lòng bàn tay ra và nhờ thầy bói xem chỉ tay.

Sau khi nhìn vào bàn tay của cậu, thầy bói "Này" một tiếng rồi nói: "Đứa trẻ này mệnh số sẽ gặp tai họa, nếu vượt qua thì sẽ đại phú đại quý, nhưng nếu nó không vượt qua được..."

Mẹ cậu vội vàng ngắt lời: "Nếu không vượt qua được thì sao?"

Thầy bói vuốt râu, lắc đầu: "Nếu không vượt qua, đương nhiên sẽ là con quỷ đoản mệnh!"

Mẹ cậu nổi giận ngay tại chỗ, kéo cậu và anh trai đi.

Hiện giờ nhớ lại, thầy bói không hề nói sai, cậu quả thật đã trở thành con quỷ đoản mệnh, mười lăm tuổi chết trong trận lũ lụt.

Là Lý tiên sinh đã hồi sinh cậu.

Tần Tiểu Du buông tay xuống, đè vào ngực trái, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của mình.

Cơ thể này không còn thuần túy là con người nữa, trong cơ thể chảy dòng máu của Lý tiên sinh.

Quá trình sơ ủng rất dài, cơ thể cậu nóng bừng, toát ra rất nhiều mồ hôi cùng bụi bẩn, mỗi tế bào đều sửa chữa và biến đổi, khi cậu có thể thở lại lần nữa, làn da trở nên trắng trẻo và mềm mại, tràn đầy sức sống.

Tuy nhiên, đây không phải là kết thúc.

Những bé con huyết tộc mới sinh vẫn chưa ổn định, cần một thời gian ngủ đông dài để ổn định cơ thể.

Thời gian ngủ đông mỗi người là khác nhau, ngủ càng lâu thì sức mạnh càng lớn, sau này cấp bậc càng cao.

Như cậu ngủ đông suốt ba mươi năm, truyền thừa ghi lại cũng rất hiếm có.

Tần Tiểu Du nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận nó.

Quả thực có điều gì đó khác biệt.

Giữa cậu và Lý tiên sinh có một mối liên kết ràng buộc nhìn không thể thấy.

Càng sùng bái hắn hơn trước, ngưỡng mộ hắn, muốn ở gần hắn và...

Tần Tiểu Du đột nhiên mở mắt ra, xoay người ngồi dậy, lắc đầu như cún con, rũ bỏ dục vọng xa lạ đang dâng lên sâu trong lòng.

Lý tiên sinh là bậc cha chú, là người dẫn đường của cậu, cậu phải tôn trọng, ủng hộ, vì hắn làm mọi việc.

Hít sâu vài hơi, trái tim đập loạn xạ của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu lại nằm xuống, suy nghĩ của cậu lại quay về những ký ức đã có được.

Cha mẹ và anh trai cậu đều sống sót sau trận lũ quét khủng khiếp đó. Thật sự trong cái rủi có cái may!

Từ những ký ức được Lý tiên sinh truyền lại, cậu biết được sau thảm họa, cha mẹ cậu chuyển đến thị trấn Vạn Lý, mở một nhà hàng nhỏ bằng tiền tiết kiệm trước đó của họ. Anh trai của cậu đã thức tỉnh dị năng cùng với Tiểu Hồng là gà biến dị, bị thầy Hoắc đưa tới Cục quản lý dị năng.

Đúng vậy, thầy Hoắc thực chất là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng.

Thông qua huyết tộc truyền thừa, cậu biết được, trên thế giới này ngoại trừ vô số người bình thường, còn có một số người dị năng.

Những người dị năng năng lực khác nhau, tự nhận mình vượt trội hơn người thường và thường sử dụng siêu năng lực của mình để làm những việc vi phạm pháp luật.

Để kiềm chế họ, chính phủ các nước đã hợp tác thành lập Cục quản lý dị năng trên đảo Thiên Châu, do một CEO đứng đầu, tiếp nhận người dị năng xuất sắc từ khắp nơi trên thế giới, thành lập một đội dị năng siêu cường nhằm duy trì hòa bình thế giới.

Thầy Hoắc đến thôn Vạn Hoành với tư cách là giáo viên tình nguyện để mời Lý tiên sinh rời núi, hỗ trợ giải quyết mâu thuẫn giữa huyết tộc và Cục quản lý dị năng.

Tần Tiểu Du cảm thấy thật khó tin.

Lý tiên sinh hóa ra là Huyết vương đời thứ nhất của huyết tộc, hắn sống ẩn dật ở một ngôi làng miền núi nghèo khó lạc hậu, cuộc sống nhàn nhã, mà cậu một đứa trẻ bình thường, mỗi ngày đều đến thăm hắn, nhận được sự tiếp đón nồng hậu.

La quản gia pha cho cậu trà sữa thơm ngon và nướng những chiếc bánh kem mỗi ngày.

Lý tiên sinh không hề tỏ ra mình là Huyết vương, dễ gần, hòa nhã, kiên nhẫn dạy cậu tiếng Ciro, dạy cậu đàn sáu năm như một ngày, không cảm thấy phiền.

Tần Tiểu Du nghĩ, trên thế giới này không có ai may mắn hơn cậu.

Được Lý tiên sinh chăm sóc từng ly từng tí, dù chết rồi vẫn có thể tái sinh, trở về nhân gian.

Cậu rất biết ơn Lý tiên sinh.

Cảm ơn ngài ấy đã cho cậu cơ hội được đoàn tụ với gia đình.

Khi Lý tiên sinh đưa cậu đi, hắn không hề giấu giếm điều gì, thẳng thắn nói thân phận cùng mục đích của mình với cha mẹ cậu.

Khi cha mẹ cậu biết được hắn là một thế hệ Huyết vương, vô cùng khiếp sợ, không thể tin tưởng, không muốn chia tay con trai, nhưng nhìn con trai không còn dấu hiệu của sự sống, bọn họ lau nước mắt đồng ý.

Cha mẹ anh đã mất hai đứa con trai vào ngày hôm đó.

Một người thức tỉnh dị năng, bị Cục quản lý dị năng mang đi.

Một người ngoài ý muốn tử vong, trở thành hậu duệ của huyết tộc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba mươi năm đã trôi qua.

Tần Tiểu Du thở dài.

Người ta thường nói tạo hóa trêu ngươi.

Gia đình họ chính là như vậy.

Sau khi biết được nhân quả, cậu khóc lóc thảm thiết trong vòng tay Lý tiên sinh, khóc không chỉ vì cái chết của chính mình mà còn vì sự chia ly với gia đình.

Cũng may, Tần Tiểu Du thừa hưởng tính cách lạc quan của cha mình là Tần Phi Dược, thương tâm qua đi, cậu lau nước mắt, dũng cảm đối mặt với hiện thực.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu muốn Lý tiên sinh đưa cậu về nhà, đoàn tụ với người thân.

Tuy nhiên, yêu cầu đơn giản như vậy lại bị Lý tiên sinh uyển chuyển từ chối.

"Bé con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, cho đến khi có thể khống chế được dục vọng của mình, thì em mới có thể rời khỏi nơi này."

Tần Tiểu Du nước mắt lưng tròng khi lần đầu tiên bị Lý tiên sinh từ chối.

Lý tiên sinh mềm lòng, thở dài: "Cha mẹ em vẫn khỏe, cuộc sống yên ổn, có hai con nuôi chăm sóc nên không cần phải lo lắng".

Tần Tiểu Du kinh ngạc: "Con nuôi?"

Lý tiên sinh nói: "Hai người đó là bạn chơi và bạn học thời thơ ấu của em".

Tần Tiểu Du buột miệng nói: "Tiểu Hắc và A Trung?"

Lý tiên sinh mỉm cười, gật đầu.

Tần Tiểu Du mũi chua xót, lại muốn khóc. Cậu phát hiện sau khi trở thành huyết tộc, tuyến lệ dường như phát triển hơn.

"Còn anh trai thì sao?" Cậu khịt mũi và hỏi.

"Tần Lâm?" Lý tiên sinh thoải mái ngồi trên ghế sô pha, cười nói: "Cậu ấy hiện tại là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng."

Nghe được câu trả lời này, Tần Tiểu Du kinh ngạc đến mức hai mắt gần như muốn rơi ra ngoài.

Anh trai thật không hổ là anh trai mà!

Thật quá lợi hại!

La quản gia ở bên cạnh nói thêm: "Lâm thiếu gia hấp thu sức mạnh trong huy hiệu của gia tộc Coleman, thức tỉnh dị năng hệ mộc cùng hệ tinh thần, chỉ trong vòng 5 năm đã có được chứng chỉ chấp hành quan. Hiện tại, cậu ấy đang đi làm nhiệm vụ ở khắp nơi trên thế giới, tung tích được giữ kín".

Vì vậy, nếu Tần Tiểu Du muốn gặp anh trai mình thì chỉ có thể trông cậy vào vận may.

Muốn gặp người không thể gặp, Tần Tiểu Du ngồi khoanh chân trên giường, nắm chặt tay.

Cậu nhất định phải khống chế sức mạnh huyết tộc càng nhanh càng tốt, rèn luyện mỗi ngày, để sớm đoàn tụ với gia đình.

Nhưng trước khi làm được điều đó, đầu tiên cậu phải học cách đi đã.

Tần Tiểu Du đấm vào bắp chân, chậm rãi di chuyển đến mép giường, đặt hai chân xuống đất, dựa vào mép giường, cẩn thận đứng dậy.

Tuyệt vời, thành công!

Hai chân run rẩy, cơ thể lung lay sắp đổ, nhưng ít nhất cậu không bị ngã.

Chịu đựng được mấy phút, cơ chân cậu đau nhức, trán toát mồ hôi lạnh, không thể nhịn được nữa, cậu ngồi phịch xuống giường thở hồng hộc.

Quá tệ!

Trận chiến đầu tiên không thành công nhưng các chiến binh vẫn không ngừng cố gắng.

Tần Tiểu Du thể hiện sự dẻo dai khi chơi bóng, tiếp tục đứng thẳng, lặp lại hơn mười lần, mỗi lần kiên trì càng lâu hơn, cuối cùng ngã xuống giường vì kiệt sức.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu thầm quyết định trong lòng là ngày mai mình sẽ thành công.

"Cạch ——"

Cánh cửa đóng kín nhẹ nhàng được đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lý tiên sinh hiện ra, hắn bước nhẹ đến bên giường, cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngủ ngon lành trên giường, trên mặt lộ ra sự bất đắc dĩ.

Hắn đưa tay chạm vào lớp mồ hôi mỏng trên mặt thiếu niên, cúi xuống bế cậu lên rồi bước vào phòng tắm rộng rãi.

Bé con huyết tộc hiển nhiên là mệt muốn chết nên ngủ say, không hề hay biết, vì vậy người đàn ông thoải mái giúp cậu tắm rửa trong nước ấm, mặc áo ngủ rộng rãi cho cậu, lau tóc ướt rồi đưa cậu trở lại giường.

Tần Tiểu Du vừa chạm vào gối liền duỗi thẳng chân tay một cách tự nhiên, ngủ với tư thế vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Lý tiên sinh kéo chăn lên cho cậu, lấy ra một cuốn sách, ngồi lên chiếc ghế cạnh giường vừa đọc vừa để ý.

Bé con mới thức tỉnh tương đối ỷ lại bậc cha chú, thời thời khắc khắc phải để ý.

"Chi chí chi ~~~"

Một con dơi nhỏ từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, phát hiện trên cửa sổ có một vết nứt nhỏ, nó chui mạnh vào rồi vui vẻ bay về phía giường.

Nhìn Tần Tiểu Du đang ngủ trên giường, nó "Chi" một tiếng.

"Suỵt——"

Lý tiên sinh đang đọc sách ngẩng đầu lên giơ ngón tay ra hiệu im lặng.

Con dơi nhỏ xếp cánh, rúc đầu vào rồi bò lên gối, tỏ vẻ rất ngoan.

Lý tiên sinh liếc nó một cái, cũng không trách móc, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trên giường, Tần Tiểu Du trở mình, ngủ ngon lành.

**** ***** ****

Cơ thể của Tần Tiểu Du nhanh chóng hồi phục.

Ba ngày sau, cậu không chỉ đi và chạy được mà còn có thể nhảy lên nhảy xuống.

Huyết tộc thực sự là những người dị năng xuất sắc nhất, thể lực của họ mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng được.

Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác của cậu, cũng như thể lực, tinh lực, sức bền, sự nhanh nhẹn, khả năng nhảy, v.v., đều đã có bước nhảy vọt về chất.

Trừ cái này ra, Tần Tiểu Du còn ẩn chứa một sức mạnh to lớn trong cơ thể.

Sức mạnh này là siêu năng lực của mọi huyết tộc sau khi thức tỉnh.

Là một bé con mới tỉnh dậy được vài ngày, siêu năng lực của Tần Tiểu Du vẫn chưa được biết đến, chỉ có thể kích hoạt thông qua quá trình huấn luyện có hệ thống.

Nếu muốn rèn luyện một cách có hệ thống thì phải đến học viện huyết tộc học.

Đối với Tần Tiểu Du, một học sinh trung học cơ sở, thật tuyệt nếu có thể tiếp tục đến trường và được học hành.

Vì vậy, những ngày này, cậu tập luyện chăm chỉ, điều chỉnh cơ thể của mình ở trạng thái tốt nhất.

Hôm nay, tranh thủ lúc rảnh rỗi, dựa vào đôi cánh dơi mới của mình cậu bay lên nóc lâu đài, tìm được một vị trí tốt, nằm ngửa để ngắm nhìn cảnh đẹp của hòn đảo.

Đây là đảo Hodzel, lãnh địa của Francis · Odner · Lý · Gros, Huyết vương thế hệ đầu tiên.

Tòa lâu đài khổng lồ nằm trên vị trí cao nhất của hòn đảo, phía trước là rừng rậm xanh um tươi tốt, phía sau là vách đá dựng đứng, phía dưới vách đá là sóng biển cuồn cuộn.

Cách lâu đài vài trăm mét có bãi biển vàng hình trăng lưỡi liềm, sóng xô vào đá, bắn tung tóe bọt nước trắng xóa.

Một con sông trên đảo chạy vòng qua bên ngoài lâu đài, uốn lượn chảy xuôi xuống, đi vào sâu trong rừng, chảy không biết đến nơi nào.

Bên kia khu rừng, mơ hồ có thể nhìn thấy một số tòa nhà, theo La quản gia nói, nơi đó có một thành phố phồn hoa, trong thành phố có một ngôi trường mà bé con huyết tộc phải theo học – Học viện thánh Grail.

Chỉ mất hai mươi phút đi ô tô từ lâu đài đến trường học, vì vậy cậu có thể học ngoại trú được.

Lâu đài rất lớn và có rất nhiều huyết tộc bên trong.

Họ là những người hầu trung thành với thế hệ Huyết vương, những người bảo vệ đảm bảo sự an toàn của lâu đài, những người hầu giữ cho lâu đài sạch sẽ và phục vụ chủ nhân của họ, tổng cộng có ít nhất năm trăm người.

Ngày đầu tiên Tần Tiểu Du có thể đi lại trên mặt đất, Lý tiên sinh dẫn cậu vào cung điện, cậu thực sự kinh ngạc trước hàng trăm người đang quỳ trên mặt đất.

Huyết tộc có hệ thống cấp bậc rõ ràng và nghiêm ngặt, tùy theo thực lực mà phong tước vị, từ cao đến thấp là thân vương, công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước, và huyết tộc.

Lý tiên sinh là Huyết vương đời thứ nhất, vượt qua những cấp độ này, mặc dù trên danh nghĩa đã về hưu, nhưng chỉ cần ra lệnh, hắn vẫn có thể thống trị tất cả huyết tộc, ngay cả nhị đại vương cũng phải thuần phục dưới quyền uy của hắn.

Tần Tiểu Du là người mới được sơ ủng, còn chưa thức tỉnh thực lực, thuộc về huyết tộc thế hệ cuối cùng, trên đường gặp phải quý tộc, nhất thiết phải cung kính chào hỏi. Nhưng mà, vì cậu được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng, là người duy nhất được ban danh hiệu bé con vương tộc, có thể nói dưới một người trên vạn người, lại có địa vị tối cao, các quý tộc trái lại phải cung kính với cậu.

Tần Tiểu Du, người từng là một con người bình thường, tôn thờ sự bình đẳng của tất cả mọi người, không quen đối mặt với cảnh tượng uy nghiêm như vậy.

Cùng ngồi trên ngai vàng với Lý tiên sinh, cậu rất dè dặt và nghiêm túc, không dám phạm sai lầm nào.

Huyết tộc truyền thừa trong đầu nói với cậu khi người hầu dâng lòng trung thành với chủ nhân, chủ nhân có thể tiếp nhận mà không phải chịu gánh nặng tâm lý nào.

Bên trong huyết  tộc, tôn ti trật tự là chuyện đương nhiên.

Đạo lý cậu hiểu hết, nhưng cậu không thể chấp nhận nó ngay lập tức.

Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, cậu cố gắng tránh xa những huyết tộc khác, hoặc ở trong phòng nghỉ ngơi hoặc ở ngoài sân vận động, khi có thời gian rảnh cậu sẽ tìm một nơi yên tĩnh ở một mình.

Tại sao không tìm Lý tiên sinh?

Bởi vì Lý tiên sinh là người cai trị tối cao, lúc nào huyết tộc khác cũng phải quỳ xuống, mà huyết tộc khác thường đến gặp hắn để báo cáo công việc, còn cậu ở bên cạnh Lý tiên sinh giống như một con khỉ bị người khác nhìn.

Đừng tưởng cậu không thấy, khi những huyết tộc kia chào Lý tiên sinh, ánh mắt sẽ lén nhìn cậu.

Tần Tiểu Du gãi gãi sau đầu.

Lý tiên sinh hiển nhiên rất thoải mái khi ở trong thôn biệt thự, tại sao trở về lâu đài mỗi ngày đều bận rộn như vậy?

Còn việc nghỉ hưu như đã nói thì sao?

Cậu không nghĩ ra được nên không nghĩ nữa, khi có thể tự do đi lại, cậu nói với Lý tiên sinh rồi tự do di chuyển trong lâu đài.

Lý tiên sinh đối với cậu rất dung túng, cho phép cậu đi bất cứ đâu, kể cả nóc nhà, miễn là cậu ở trong phạm vi của lâu đài.

Trên đảo mặt trời như thiêu đốt chói mắt, Tần Tiểu Du đổi vị trí, tìm một chỗ râm, ngồi xếp bằng.

Huyết tộc mặc dù không sợ ánh nắng mặt trời, nhưng ở lâu dưới ánh mặt trời vẫn có chút khó chịu.

Sau khi chiêm ngưỡng phong cảnh hòn đảo, cậu thu hồi tầm mắt, lấy ra một túi bánh quy tạo hình dễ thương từ chiếc túi nhỏ mang theo bên mình.

Đây là món ăn vặt La quản gia đặc biệt làm cho cậu.

Bên trong trộn một chút máu, hương vị rất tuyệt.

Cậu cắn một miếng, hai má phồng lên.

Khi biết thức ăn chủ yếu của huyết tộc là máu người, nội tâm cậu phản kháng nhưng không thể chống lại bản năng của huyết tộc. Nếu không uống máu, tứ chi sẽ yếu ớt, choáng váng, toàn thân suy nhược, dục vọng giống như một ác thú, không ngừng ăn mòn ý thức của cậu, sau đó sẽ ra tay tấn công người khác.

Chẳng trách Lý tiên sinh nói bé con trước khi học được cách khống chế năng lực, không thể sống trong xã hội loài người.

Rất may, thức ăn của huyết tộc là đồ ăn được lấy thông qua con đường hợp pháp, sẽ không gây tổn hại đến tính mạng của người bình thường, khi uống máu, trong lòng cậu không cảm thấy tội lỗi.

"Chi chi chi~~"

Một con dơi nhỏ đáp xuống cây cột nhọn trên nóc nhà, nịnh nọt mà gọi Tần Tiểu Du hai lần.

Tần Tiểu Du bẻ một ít bánh quy, ném cho nó.

Con dơi nhỏ nhanh chóng bắt lấy, móng vuốt quắp chặt chiếc bánh quy, hai ba miếng ăn hết, ăn xong lại gọi Tần Tiểu Du.

"Chi chí chi~~~chi chi chi~~~"

Quá ngon!

Một cái nữa, một cái nữa, một cái nữa—

Bị đôi mắt như hạt đậu của con dơi nhỏ nhìn chằm chằm, Tần Tiểu Du yên lặng lấy ra một chiếc bánh quy trong túi, đặt sang một bên.

"Chi ——"

Du  thiếu gia quả là người tốt!

Con dơi nhỏ dang rộng đôi cánh, trượt xuống, vui vẻ quắp chiếc bánh quy lên và ăn một cách vui vẻ.

Tần Tiểu Du chống cằm, thích thú nhìn vật nhỏ ăn đến ngon lành.

Một ngày nọ, con dơi nhỏ này đột nhiên xuất hiện trong phòng cậu, Lý tiên sinh nói nó là một con dơi biến dị, nó rất thông minh và có thể hiểu được lời nói của con người, cậu có thể coi nó như một con thú cưng nhỏ.

Kết quả Tần Tiểu Du và con dơi nhỏ đã trở thành bạn bè.

Bạn bè tất nhiên là sẽ chia sẻ đồ ăn với nhau.

Sau khi ăn xong một miếng bánh quy, con dơi nhỏ gọi "Chi chi" vài lần, hài lòng bay đến trên vai Tần Tiểu Du, nũng nịu mà cọ và cổ cậu.

Đổi thành trước kia, nếu bị một con dơi như thế này cọ cọ sẽ rất kinh hãi, bây giờ đã là huyết tộc rồi nên cậu chỉ thấy dễ thương.

Có lẽ là vì họ có đôi cánh giống nhau!

"Chi ——"Tiếng kêu của con dơi nhỏ thay đổi, có vẻ nghiêm túc hơn một chút.

Tần Tiểu Du cũng cảm giác được có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn xuống.

Có khách đến thăm.

Ngoài cổng lâu đài, một chiếc ô tô màu đen dừng lại, hai người xuống xe.

Huyết tộc có thị lực rất tốt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của vị khách.

Họ là hai huyết tộc nam, ngoại hình đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự sang trọng của huyết tộc.

Người gác cổng cung kính mà chào họ.

Tần Tiểu Du tò mò.

Tỉnh lại đã gần một tuần, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có khách đến thăm Lý tiên sinh.

Không biết họ là ai?

Ánh mắt của bé con quá trực tiếp, thậm chí còn không thèm che giấu, vị khách này lập tức nhận ra, ngẩng đầu nhìn một mái nhà nào đó của lâu đài với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Bị bắt quả tang, Tần Tiểu Du giật mình, lúng túng vẫy tay với khách rồi cười.

Khách thăm:...

Đây là kẻ được Huyết vương sơ ủng?

Một đứa trẻ lỗ mãng.

Vị khách cau mày, dẫn theo thuộc hạ của mình đi theo thủ vệ vào lâu đài.

Tần Tiểu Du bỏ tay xuống, hít một hơi dài.

Huyết tộc quả thực là một người có siêu năng lực đáng sợ, khoảng cách xa như vậy mà vẫn phát hiện ra cậu.

"Chi chí chi ~" Dơi nhỏ an ủi.

Đừng sợ, gã đó chỉ là một tên bá tước thôi.

Khách ở trong lâu đài hơn nửa giờ, sau khi từ biệt chủ nhân của lâu đài, họ nhanh chóng lên xe ô tô màu đen rời đi.

Tần Tiểu Du xuống khỏi mái nhà, vừa quay trở lại sân của mình thì nhìn thấy người đàn ông tóc vàng đẹp trai đang đứng ở hành lang trong sân.

"Lý tiên sinh!" Tần Tiểu Du thu hồi cánh dơi sau lưng, bước nhỏ chạy về phía người đàn ông.

Lý tiên sinh duỗi tay gỡ chiếc lá mắc trên tóc giúp cậu, cũng không cố chấp bắt cậu thay đổi xưng hô.

"Có vui không?" Hắn hỏi.

"Vui!" Tần Tiểu Du gật đầu. Sẽ càng vui hơn nếu được chơi bên ngoài lâu đài! Cậu muốn đến bãi cát vàng đó để nhặt vỏ sò.

Cậu mải suy nghĩ về điều đó, nên rất thành thật mà hỏi ra: "Khi nào em có thể ra ngoài?"

Trên mặt bé con tràn đầy sự mong đợi, Lý tiên sinh vẻ mặt ôn hòa, cười nói: "Ngày mai."

Tần Tiểu Du hưng phấn hỏi: "Ngày mai? Thật sao?"

Thật vui khi có thể rời khỏi lâu đài nhanh chóng như vậy. Để cậu nghĩ xem cần mang theo những gì khi đi biển, chẳng hạn như một chiếc xẻng nhỏ để xúc cát, một chiếc xô nhỏ để đựng vỏ sò, ván lướt sóng, đồ bơi...

Một lúc nữa, cậu đi tìm La quản gia, tin rằng anh sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cậu.

Lý tiên sinh gật đầu: "Hiệu trưởng Blair đã gửi thông báo nhập học cho em. Ngày mai em có thể đến trường Thánh Grail học".

Tần Tiểu Du đang muốn đi tới bãi cát chơi, sửng sốt: Hả?

Cho nên vị khách vừa rồi, là hiệu trưởng trường Thánh Grail?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro