31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Gặp lại bạn cũ nơi đất khách]

—–o0o—–

Khi Thạch Đại Hải rời thôn Vạn Hoành, y chỉ là một cậu bé mười hai tuổi.

Tần Tiểu Du nhớ sáng sớm hôm đó trời mưa, mặt đất ẩm ướt, khắp nơi đều là vũng nước, Thạch Đại Hải mặc một bộ âu phục đen đắt tiền, cắt tóc ngắn, miễn cưỡng đứng ở cổng thôn cùng bố mẹ chia tay.

Dì của y ăn mặc tươm tất, trông chỉ khoảng năm mươi, mặc một bộ sườn xám màu đỏ sậm, tao nhã đứng cạnh xe, thỉnh thoảng thúc giục Thạch Đại Hải lên xe.

Sau khi Thạch Đại Hải từ biệt cha mẹ, y nhìn quanh tìm kiếm những người bạn cùng chơi trong thôn.

Tần Tiểu Du, Tiểu Hắc và những người khác đứng từ xa, thấy y nhìn qua, họ vẫy tay với y.

Tiểu Hắc hâm mộ nói: "Thạch Đại Hải sau này nhất định sẽ được hưởng phúc."

Tần Tiểu Du nhìn bóng lưng Thạch Đại Hải bước vào xe, im lặng.

Có thực sự là hưởng phúc không?

Cậu không chắc chắn.

Cậu chỉ biết sau này sẽ rất khó gặp lại bạn bè mình.

Vào ngày lũ quét xảy ra, Tần Tiểu Du và anh trai ngâm mình trong nước, cậu không khỏi nghĩ đến Thạch Đại Hải, may mắn y đã đi nước ngoài, tránh thoát một kiếp.

Giờ đây, cậu trở thành huyết tộc, bất ngờ gặp được người bạn thời thơ ấu của mình.

Sau ba mươi ba năm xa cách, chiều cao và ngoại hình của Thạch Đại Hải đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, nếu không phải y gọi cậu "Tiểu Du" trước thì có lẽ cậu không thể nhận ra người bạn cũ của mình.

Đáng lẽ gặp lại bạn cũ ở nước ngoài là một điều vui vẻ, nhưng lại sai địa điểm.

Đây là học viện thánh Grail, một trường học dành riêng cho huyết tộc, chỉ có huyết tộc cần được huấn luyện mới có thể ở nơi này.

Thạch Đại Hải tuổi đời lẽ ra là bốn mươi lăm tuổi, xuất hiện ở học viện thánh Grail với diện mạo hai mươi tuổi, chỉ có một khả năng —— y cũng trở thành huyết tộc.

Tần Tiểu Du kinh ngạc, Thạch Đại Hải làm sao lại không kinh ngạc chứ?

Người bạn thời tiểu học mà y rất lâu không gặp đã biến thành một thiếu niên tóc bạc với đôi mắt đỏ, dung mạo vẫn như khi mười lăm mười sáu tuổi, quá nhỏ và quá trẻ.

Sau khi xác nhận thân phận của Tiểu Du, Thạch Đại Hải ánh mắt có chút né tránh, ngón tay vô thức nắm đám cỏ dại trên mặt đất. Y cảm thấy xấu hổ khi người bạn thời thơ ấu nhìn thấy mình trong tình trạng khốn khổ như vậy.

Tần Tiểu Du do dự một chút, rồi mở miệng: "Cậu...".

"Cậu cái gì mà cậu?" William tức giận ngắt lời cậu: "Hai người liếc mắt đưa tình nhau lâu như vậy, cố tình coi tôi là không khí sao?"

Động tác đá người bị người khác ngăn cản, William không nhịn được mà lên tiếng thể hiện sự tồn tại của mình.

Tần Tiểu Du cau mày, bình tĩnh nhìn ba kẻ bắt nạt Thạch Đại Hải.

Theo như La quản gia nói, hầu hết học sinh theo học tại Học viện thánh Grail đều là huyết tộc thức tỉnh trong vòng năm năm, còn những người mặc đồng phục học sinh màu trắng là huyết tộc mới thức tỉnh chưa được ba năm.

Đều là bé con, sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh, nhưng một số người đã kết bè phái để bắt nạt người khác.

Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, hỏi thiếu niên tóc nâu: "Sao cậu lại bắt nạt Đại Hải?"

William cười lạnh: "Liên quan gì đến mày? Nếu không muốn bị đánh giống như tên họ Thạch này, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác."

Tần Tiểu Du sắc mặt lạnh lùng nói: "Đại Hải là bạn của tôi, tôi sẽ không để cậu bắt nạt cậu ấy."

"Ồ, bạn bè?" William cúi đầu nghiền ngẫm hỏi Thạch Đại Hải: "Cũng quê mùa giống như mày à?"

Thạch Đại Hải chống đỡ thân thể đau nhức của mình, đứng trước mặt Tần Tiểu Du, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến cậu ấy, để cậu ấy đi."

"Chậc chậc chậc, quả nhiên là bạn tốt, bảo vệ nhau như vậy." William nghiêng đầu hét lớn với thiếu niên tóc đen đang nhắm mắt dưỡng thần dựa vào thân cây: "Tô Phảng, tên nhà quê này có bạn bè thân thích này!".

Tô Phảng mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn Thạch Đại Hải, Thạch Đại Hải theo bản năng co rúm người lại, nghĩ đến Tần Tiểu Du đứng sau lưng mình, y thẳng lưng, quay đầu nhìn Tô Phảng mà không tránh né.

Cô gái tóc xoăn bĩu môi lải nhải: "William, đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu họ là bạn bè, chúng ta có thể cùng dạy cho bọn nó một bài học. Làm thế thì tên nhóc này mới nhớ lâu được. Đắc tội với gia tộc Joseph sẽ có hậu quả gì?"

"Caroline, Tô Phảng không thích người tự chủ trương." William nhướng mày. Gã là người luôn trung thành với Tô Phảng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình Tô Phảng.

Caroline ngẩng đầu lên, nói với thiếu niên tóc đen: "Lớp học sẽ bắt đầu sau hai mươi phút nữa."

Tô Phảng sắc mặt không biểu tình nói: "Đánh nhanh thắng nhanh."

"Lập tức!" William hưng phấn xoay ngón tay, nhìn hàm răng của Thạch Đại Hải lộ ra, giơ nắm đấm đánh thẳng vào mặt y.

Đột nhiên, cổ tay gã đau đớn, nắm đấm dừng lại trước mặt Thạch Đại Hải, chỉ cách chóp mũi hai centimet, nhưng lại không đánh trúng được.

William ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên tóc bạc đang nắm cổ tay mình, khuôn mặt tái mét. Thật xấu hổ và nhục nhã khi các đòn tấn công của gã hết lần này đến lần khác đều dễ dàng bị chặn lại.

Thạch Đại Hải đổ mồ hôi, nhìn Tần Tiểu Du với vẻ khó tin.

Tần Tiểu Du hất tay William ra, giơ tay trái lên, lộ ra đồng hồ cơ, bình tĩnh nói: "Toàn bộ hành vi ức hiếp của các người đều bị quay lại."

"Quay lại? Ha, mày cho rằng mình có cơ hội đưa video cho giáo viên sao?" William nhìn chiếc đồng hồ cơ quái dị, trong lòng thẹn quá thành giận. Trước đó hắn sẽ bẻ gãy cổ tay của tên thỏ trắng này, đập nát đồng hồ của nó, tiêu hủy chứng cứ.

"Vô ích thôi..." Thạch Đại Hải lẩm bẩm nói với Tần Tiểu Du: "Đi nhanh đi... bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu..."

Tần Tiểu Du không phải là loại hèn nhát bỏ mặc bạn bè, cậu nhìn thiếu niên tóc nâu không hề sợ hãi, nhẹ chạm vào chiếc đồng hồ cơ: "Tiểu Trí, sao lưu video của cậu đưa lên mạng."

"Được rồi, đã sao lưu xong. Đing – đã tải lên xong." Đồng hồ cơ vang lên một âm thanh điện tử đáng yêu.

Sắc mặt William tối sầm.

Họ chọn khu rừng nhỏ này bởi vì không có camera, họ có thể đánh người không cần nương tay. Tuy nhiên, thằng ranh quê mùa ở đâu bất ngờ xuất hiện, mang theo một chiếc đồng hồ thông minh, không chỉ quay video mà còn tải lên mạng.

Mặc dù các giáo viên ở Học viện thánh Grail không quan tâm đến những xích mích nhỏ giữa các học sinh, nhưng sẽ lại là chuyện khác nếu nạn nhân đưa ra được bằng chứng thuyết phục.

Tô Phảng mở mắt ra, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Tiểu Du, lạnh lùng nói: "Xóa đi."

Tần Tiểu Du vất vả ngẩng đầu lên.

Người trưởng thành cơ thể quả nhiên có lợi thế, riêng chiều cao cũng vượt trội hơn một chút.

Tuy nhiên, sẽ là sai lầm nếu nghĩ rằng cậu sẽ sợ hãi vì điều này.

"Thứ cho không thể nghe theo." Cậu lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt.

Bằng chứng vô cùng thuyết phục, không thể chối cãi.

Cậu sẽ thật ngu ngốc nếu xóa video.

La quản gia quả nhiên có tính toán trước, để cậu mang điện thoại thông minh đến trường, nhưng không ngờ nó lại có ích nhanh đến vậy.

William nhìn thấy Tần Tiểu Du từ chối Tô Phảng, liền tức giận vung nắm đấm hung ác: "Muốn chết!"

Nhìn thấy nắm đấm sắp đánh trúng Tần Tiểu Du, Tần Tiểu Du làm động tác né tránh, Thạch Đại Hải đột nhiên lao tới trước mặt cậu, nhận một quyền thật mạnh.

"Bụp–"

Y bị đánh vào cằm và ngã mạnh xuống đất.

Tần Tiểu Du ổn định cơ thể, vẻ mặt sửng sốt.

William thu hồi nắm đấm, giễu cợt thiếu niên nằm trên mặt đất: "Thật khiến người ta cảm động vì tình bạn này!"

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, vội vàng đến chỗ Thạch Đại Hải, đỡ y đứng dậy, run giọng hỏi: "Cậu...Sao rồi? Thế nào?"

Cậu có thể tránh được, vậy tại sao Đại Hải lại phải nhận cú đấm này?

Thạch Đại Hải phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng ngồi dậy, đối với Tần Tiểu Du nói: "Yên tâm... Tôi không sao... Đây là mâu thuẫn giữa tôi và bọn họ, không liên quan gì đến cậu, cậu đi trước đi..."

Tần Tiểu Du cúi đầu, mái tóc bạc che đi một nửa đôi mắt đỏ như máu: "Chúng ta là bạn bè. Thật vất vả chúng ta mới gặp lại nhau. Làm sao tôi có thể bỏ mặc cậu được?"

Thạch Đại Hải nhíu mày.

Y đã học ở học viện thánh Crail được ba năm, hôm nay là lần đầu tiên y gặp Tần Tiểu Du, có thể thấy cậu ấy mới thức tỉnh, không hiểu những mối quan hệ phức tạp bên trong.

Tần Tiểu Du cởi cặp sách của mình xuống, đặt nó bên cạnh Thạch Đại Hải: "Để ý giúp tôi."

Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không ra ngữ khí gì.

"Tiểu Du?" Thạch Đại Hải nắm lấy tay cậu, lo lắng nói: "Bọn họ là hậu duệ của thân vương Visa· Joseph."

Tần Tiểu Du dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Vậy thì sao?"

Thân vương rất lợi hại sao? Có lợi hại như Lý tiên sinh không?

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, Thạch Đại Hải biết cậu thực sự không biết gì cả.

"Bọn họ...là quý tộc!"

Y nhìn Tô Phảng với vẻ mặt lạnh lùng, khó khăn mà mở miệng.

Mặc dù họ từng sống chung dưới một mái nhà, cũng coi như là quan hệ thân thiết, nhưng cấp bậc huyết tộc sơ ủng thì chú định vận mệnh không giống nhau.

Một người là quý tộc không thể với tới, người kia là thường dân vô danh, địa vị của họ rất khác nhau.

Trong Học viện thánh Grail, việc thường dân phải khiêm tốn trước quý tộc là điều bình thường.

Y quật cường mà duy trì tôn nghiêm của mình nhưng đổi lại chỉ nhận được khinh nhục vô tận. Mỗi ngày y bị thương trở về nhà, bậc cha chú của y không chỉ nhắm mắt làm ngơ mà còn cười nhạo y quá yếu đuối.

Tuy nhiên, nguyên nhân khiến y yếu đuối chẳng phải vì người sơ ủng y là một tên nam tước bình thường sao?

Y bất lực, im lặng chịu đựng mọi chuyện, mong chờ ngày thức tỉnh sức mạnh và rời khỏi đây, trở về Sùng Hạ, về quê hương của y.

"Quý tộc thì có thể tùy ý ức hiếp người khác sao?" Tần Tiểu Du nhìn William. Đối với cậu, dù là thân vương hay quý tộc, đều không bằng Lý tiên sinh.

William nghe Thạch Đại Hải nhắc thới thân vương Joseph, cảm thấy đắc ý vô cùng, kết quả bị Tần Tiểu Du khiêu khích khiến gã nổi trận lôi đình. Gã siết chặt tay, lộ ra răng nanh sắc nhọn của mình: "Tên nhóc kia, mày kiêu ngạo gớm!"

Giây tiếp theo, gã vung nắm đấm về phía Tần Tiểu Du.

"Cẩn thận— —" Thạch Đại Hải nằm trên mặt đất kêu lên.

Tần Tiểu Du đồng tử co rút, trong mắt cậu, đòn tấn công của William dường như chuyển động rất chậm, không có bất kỳ uy hiếp nào, cậu nhanh chóng nghiêng người, dễ dàng tránh né, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, cậu giơ chân đá một cước.

Là một cựu cầu thủ từng sút gôn, cú đá của cậu khá mạnh, sau khi thức tỉnh vất vả rèn luyện suốt một tuần, được sự hướng dẫn của Lý tiên sinh cùng La quản gia, thể lực và giá trị vũ lực của cậu đã có bước nhảy vọt về chất lượng.

William bị cậu đá vào bụng dưới, toàn thân bay về phía sau như một cái bao tải, mãi đến khi lưng chạm vào thân cây mới dừng lại, gã khuỵu chân, quỳ xuống, toàn thân đau đớn đến mức khuôn mặt gã vặn vẹo.

"William!" Caroline vốn đứng ở một bên xem, nhìn thấy thế liền chạy đến chỗ gã, đôi tay ôm mặt gã hét lên: "Trời ơi, cậu thế mà bị đá trúng!"

William nghiến răng nghiến lợi, ép ra hai chữ: "Câm miệng!"

Caroline tựa hồ không để ý tới, tiếp tục châm lửa: "Cậu một cái quý tộc, lại bị một tên nhà quê đá đến mức phải quỳ gối, thật quá mất mặt".

William vẫn luôn tự hào về kỹ năng của mình, nhưng làm sao gã có thể chịu được sự kích thích thế này, bất kể đau đớn, gã hung hãn lao về phía Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du đã đề phòng từ lâu, sử dụng kỹ năng rê bóng trong trận đấu nhanh tróng né tránh, William hung hãn tung ra nhiều cú đấm, nhưng đến góc áo cậu cũng không chạm được vào.

"Đồ khốn kiếp!" William trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, càng tức giận càng tấn công, càng cáu kỉnh, càng trở nên vô tổ chức, sơ hở chồng chất.

Tần Tiểu Du nhảy nhẹ lên, xoay người trên không, đi vòng tới phía sau lưng William, nhắm vào phía sau đầu gối trái của gã, hung dữ mà giẫm lên nó.

"Răng rắc ——"

Đó là tiếng xương gãy.

William sắc mặt tái nhợt, cơ thể mất thăng bằng, trong nháy mắt ngã xuống đất.

"A! Chân tôi! Chân tôi gãy rồi..." Gã ôm lấy chân trái và hét lên thảm thiết như một con lợn.

Vẻ mặt của Tô Phảng và Caroline lập tức thay đổi.

"Mày... mày đá gãy chân William à?" Caroline hoài nghi hỏi Tần Tiểu Du.

Sau khi Tần Tiểu Du đáp xuống đất, có chút ngốc.

Cậu không ngờ cú đá mình vừa đá lại mạnh đến mức khiến đối phương gãy xương.

Thạch Đại Hải nghẹn họng, nhìn trân trối.

Ở học viện thánh Crail, William là tay sai trung thành của Tô Phảng, ai dám chọc Tô Phảng không vui, sẽ trở thành mục tiêu bắt nạt của gã, theo thời gian, không ai dám xung đột trực diện với gã nữa.

Tần Tiểu Du và William đối mặt nhau, Thạch Đại Hải lo lắng, sợ hãi cậu sẽ thua thiệt.

Kết quả, vừa gặp nhau, William đã bị Tiểu Du đá văng ra xa, Thạch Đại Hải còn chưa kịp bình tĩnh lại, Tiểu Du lại gọn gàng đá gãy xương đầu gối của William.

Học sinh quý tộc hống hách như vậy trong trường lại bị Tiểu Du dễ dàng cho đo ván?

William liên tục rên rỉ, ôm chân lăn lộn trên cỏ, Tô Phảng cuối cùng cũng không thể nhìn nổi nữa.

Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, chưa kể William và Tô Phảnh đều là con cháu của gia tộc Joseph, dù thế nào đi nữa, cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

"Cậu tên gì? Người dẫn đường là ai? Thuộc gia tộc nào?" Tô Phảng lạnh lùng hỏi Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du sửa sang lại chiếc cà vạt hơi lệch, ngẩng đầu nhìn gã: "Điều tra hộ khẩu?"

Tô Phảng nháy mắt, cũng không có phủ nhận: "Ít nhất tôi cũng muốn biết ai là người đá gãy chân William."

Tần Tiểu Du nhếch miệng cười, khoe răng nanh: "Tôi tên Tần Tiểu Du, người dẫn đường họ Lý. Về phần gia tộc nào, xin lỗi, họ dài quá nên tôi không nhớ được."

Chỉ có những kẻ bất tài mới dùng tên tuổi gia tộc mình để bắt nạt người khác. Dù sao trong tay cậu có video bằng chứng, ai đúng ai sai đều rõ ràng. Khi cảnh sát đến, vẫn là cậu có lý.

Tô Phảng trầm mặc một lát, sau đó xoay người đi tới chỗ William, cúi người đỡ gã đứng dậy.

William đau đến toát mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy khi được Tô Phảng đỡ dậy, trước khi rời đi còn giơ ngón giữa với Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải.

"Mày...chết chắc rồi! Đồ quê mùa!"

"Chúc may mắn." Caroline nở một nụ cười đầy ẩn ý với họ, nhảy nhót đuổi kịp Tô Phảng cùng William.

Sau khi ba người rời khỏi rừng cây, Tần Tiểu Du quỳ xuống kiểm tra vết thương cho Thạch Đại Hải.

"Cậu có muốn tới bệnh viện không?"

Mặt mũi của Thạch Đại Hải bầm dập, mặt sưng tấy, khóe miệng có máu, mắt đỏ ngầu, không biết trên người có vết thương nào không.

"Không cần." Thạch Đại Hải lắc đầu, thần kinh căng thẳng của y cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hắn như quả bóng xì hơi ngã xuống cỏ, lấy tay che bụng chỗ bị William đá hai lần, cuộn người lại rên rỉ khe khẽ.

Tần Tiểu Du thấy vậy cau mày nói: "Đừng liều lĩnh, nếu nội thương nghiêm trọng sẽ chảy máu."

Thạch Đại Hải ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo của cậu, đôi mắt đỏ như ngọc bích, mái tóc bạc chói lóa như ánh trăng, trong lòng thở dài.

Quả thật rất giống một con thỏ trắng.

Vô cùng đáng yêu tinh xảo đến nhường này, khiến người khác không thể tự chủ được muốn duỗi tay xoa xoa đầu.

Y đè nén suy nghĩ này, cố gắng mỉm cười: "Không sao đâu, tôi quen rồi...ai..."

Khóe miệng bị  thương khẽ động, đau đớn.

Tần Tiểu Du tin y thì tin quỷ còn hơn.

"Lớn lên sao lại bướng bỉnh như vậy? Bị thương phải đến bệnh viện chữa trị, không thể chậm trễ."

Nếu để lâu bệnh sẽ càng nặng.

Cậu nhớ xưa kia trong thôn có một ông chú đi làm ruộng, không cẩn thận bị ngã một cái, chú không để trong lòng, bò dậy tiếp tục làm việc, đến tối về nhà, cả người đều không xong.

Gia đình đã đưa chú đến bệnh viện trong thị trấn để điều trị, bác sĩ cho biết chú bị xuất huyết não và có thể sẽ sống thực vật dù có phẫu thuật.

Gia đình chú nghèo nên con cái từ bỏ việc điều trị, từ bệnh viện đưa chú về làng, mấy ngày sau gia đình khua chiêng gõ trống tổ chức tang lễ.

Thạch Đại Hải bị tên thiếu niên tóc nâu William kia đá nhiều lần như vậy, chắc chắn đã bị nội thương, nếu không chữa trị kịp thời có thể sẽ xảy ra vấn đề.

Sức mạnh của huyết tộc gấp mấy lần người bình thường, cậu mới chỉ giẫm lên đã gãy xương đối phương.

"Tôi chỉ bị đánh, không chết được." Thạch Đại Hải vỗ vỗ cỏ trên người: "Chúng ta ngồi đây nói chuyện đi. Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, khoảng... 33 năm đúng không? "

33 năm tương đương với nửa cuộc đời của một người bình thường.

Tần Tiểu Du khuyên y không được, chỉ có thể theo lời y ngồi xuống.

"Cậu không phải cùng bà dì đi đến nước Ciro sao? Làm sao cậu lại trở thành huyết tộc?" Cậu tò mò hỏi.

Thạch Đại Hải nhìn những cành cây rậm rạp, sắp xếp ngôn từ, một lúc lâu sau mới nói: "Khi tôi và dì rời thôn Vạn Hoành, tràn đầy khao khát về tương lai. Tôi ngây thơ tưởng tượng sau khi học hành có thành tựu rồi, sẽ về nước kiếm thật nhiều tiền, đến nơi phồn hoa nhất, mua một căn nhà lớn trong thành phố và đưa bố mẹ tôi lên thành phố sống, để họ không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc nửa đời sau. Tuy nhiên, khi tôi đến nước Ciro, nhìn thấy người nhà của bà dì tôi... nếu những người đó được coi là gia đình..."

Dù đã ba mươi ba năm trôi qua, y vẫn mơ hồ nhớ lại ánh mắt giễu cợt mỉa mai của những người đó đối với mình.

'Đừng tưởng tới gia tộc Blair thì coi mình là thiếu gia, một tên quê mùa mãi mãi là một tên quê mùa, cả đời không bao giờ có thể xoay chuyển. '

'Dì của mày không thể sinh con nên mang một đứa trẻ nhà quê tới thật giả lẫn lộn. Buồn cười cực kỳ. '

'Lai lịch không rõ ràng mà cũng muốn trở thành người thừa kế của gia tộc Blair? Mơ mộng hão huyền! '

'Nếu một đứa trẻ mang dòng máu Trùng Hạ nhất định làm người thừa kế, thì Tô Phảng có tư cách hơn mày. Ít nhất thì cậu ấy lớn lên trong gia tộc Blair, có học vấn tốt, có khí chất cao quý, lịch lãm. '

Có vô số lời nói thậm tệ như thế, vô tình đả kích tâm hồn còn non nớt của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Cậu giống như một con thú nhỏ sợ hãi, trốn trong phòng không dám ra ngoài, mỗi đêm khi đi ngủ y đều trốn trong giường và khóc, nhớ nhà nhớ cha mẹ.

Chịu đựng mấy ngày, y không chịu nổi nữa, lên cơn sốt cao, choáng váng, sau khi cơn sốt hạ xuống, tỉnh dậy thì thấy dì mình đang ngồi bên giường.

Người dì trên mặt trang điểm tinh xảo, tóc nhuộm đen tuyền, mặc một bộ váy quý cô Ciro đắt tiền, ánh mắt sâu thẳm nhìn y.

Khi nhìn thấy y tỉnh lại, bà không hề dịu dàng an ủi cũng không lo lắng cho y, thay vào đó chỉ hé đôi môi đỏ mọng, thờ ơ nói: "Đại Hải, đã theo dì ra nước ngoài, liền không thể thay đổi số mệnh. Yếu đuối cùng trốn tránh cũng chỉ khiến người khác bắt nạt con, chèn ép con, chà đạp con dưới chân họ. Nếu con muốn sống, hãy vứt bỏ quá khứ và học cách trở nên mạnh mẽ."

Y ngơ ngác nhìn dì mình.

Rõ ràng khi ở nhà, dì y vô cùng dễ gần, mua cho y quần áo mới, đồ chơi và đồ ăn vặt rất ngon miệng, tại sao vừa tới nước ngoài, liền trở nên xa lạ như vậy?

Sau ngày hôm đó, cậu sâu sắc nhận ra không ai có thể giúp đỡ cậu ở đây ngoại trừ chính mình.

Trong một đêm, y trưởng thành.

"...Sau đó tôi bước ra khỏi phòng, cùng mấy người đó lá mặt lá trái. Dì tôi đăng ký cho tôi vào một trường quý tộc. Tôi học chăm chỉ và được xếp đứng đầu ở cấp hai, cấp ba và đại học, điều này khiến tôi và dì có cơ hội tranh đấu. Sau khi tốt nghiệp, tôi vào công ty của gia tộc Blair, bắt đầu từ con số 0 và dần dần đi lên, trở thành giám đốc bộ phận tiêu thụ ở tuổi 26."

Thạch Đại Hải dừng một chút, liếm vết thương trên khóe miệng.

Tần Tiểu Du lẳng lặng lắng nghe, không có ngắt lời.

Cậu không biết cuộc sống của Đại Hải khi ra nước ngoài sẽ khó khăn như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, từ một cậu thiếu niên đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm cùng những ác ý tràn ngập, không biết sợ hãi như thế nào.

Thạch Đại Hải nói tiếp: "Khi lớn lên, tôi mới biết dì tôi không phải vợ chính thức của người đứng đầu gia tộc Blair mà chỉ là một trong những tình nhân của ông ấy. Khi còn trẻ, bà tin mấy lời đường mật của người đứng đầu gia tộc Blair, như bị quỷ ám mà bỏ trốn cùng gã tới nước ngoài. Chỉ đến khi ra nước ngoài rồi, bà mới nhận ra mình đã bị lừa, nhưng đã quá muộn. Bà chỉ là một cô gái nông thôn, chữ cũng chẳng biết nhiều, ở nước ngoài cũng không hiểu ngôn ngữ nên nhận hết sự khinh nhục. Bà kìm nén sự tức giận, cố gắng nhịn nhục nửa đời người. Cuối cùng, bởi vì không có con nên mới trở về quê... tôi trở thành đứa trẻ 'may mắn đó".

Y mỉm cười tự ti, nói: "Khi tôi hai mươi sáu tuổi, cho rằng khi trở thành quản lý mình sẽ trở nên nổi bật, nào biết cơn ác mộng thực sự chỉ mới bắt đầu."

"Đại Hải..." Tần Tiểu Du lo lắng đè vào vai y.

Thạch Đại Hải cau mày, thấp giọng nói: "Mọi chuyện đã qua rồi."

Blair là một gia tộc cổ xưa phục vụ huyết tộc, cứ vài năm họ lại cử những thành viên xuất sắc trong gia đình đến nơi ở của thân vương Visa Joseph, để các quý tộc của Joseph có thể lựa chọn đối tượng sơ ủng.

Khi Thạch Đại Hải biết được tin này, tam quan của cậu bị ảnh hưởng mạnh mẽ. Cậu không thể tin được trên thế giới này  tồn tại người có siêu năng lực, thậm chí huyết tộc còn sống được nhờ máu người.

Mà chính mình cũng trở thành ứng cử viên đầu tiên sơ ủng.

Dì nắm chặt lấy cổ tay y, đôi mắt sáng lên vì phấn khích: "Đại Hải, con nhất định phải nắm bắt cơ hội này! Một khi trở thành huyết tộc, con sẽ trở thành chủ nhân của nhân loại! Thạch gia nhà chúng ta đều dựa vào con để vẻ vang tổ tiên!"

Tần Tiểu Du do dự hỏi: "Cho nên cậu cứ như vậy mà trở thành huyết tộc?"

Thạch Đại Hả nhìn chằm chằm vào một con bọ nhỏ trong cỏ, lắc đầu: "Không phải người bình thường nào cũng thích hợp để được huyết tộc sơ ủng, có 50% khả năng thất bại. Quý tộc Joseph mắt cao hơn đầu, coi thường xuất thân của tôi nên tôi đã bị loại".

Y cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã bị loại.

Là một con người bình thường, y không có hứng thú trở thành huyết tộc, uống máu người để sống sót.

Tuy nhiên, dì của y lại không nghĩ vậy.

Nhìn thấy cậu trở về gia tộc Blair, bà cuồng loạn phát điên, nửa tháng sau, bà không biết từ đâu tìm được một tên huyết tộc, dùng vũ lực mạnh mẽ để huyết tộc mang y đi.

Sau đó, y bị  tên huyết tộc kia sơ ủng.

Thạch Đại Hải hai mắt đỏ lên, giơ tay che nửa khuôn mặt, run giọng nói: "Cái tên huyết tộc kia là nam tước, xuất thân bình dân, không có thế lực gia tộc, không biết dì tôi đã giao dịch gì với gã, gã bán tôi đi... ...Quá trình sơ ủng thật sự rất kinh tởm, thật kinh tởm..."

Y lẩm bẩm, toàn thân run rẩy.

"Đại Hải, đừng nói nữa." Tần Tiểu Du giống như khi còn nhỏ ôm lấy bờ vai y. Việc liên tục nhớ lại quá khứ bi thảm đối với y chính là sự tra tấn.

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc của thiếu niên, Thạch Đại Hải trong lòng cảm thấy ấm áp, khàn giọng nói: "Nói ra dễ chịu hơn."

Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, y chưa từng kết giao với người bạn nào, nhìn thấy Tiểu Du, y liền cảm thấy thân thiết như gặp người thân.

"Tôi ngủ đông mười sáu năm, tỉnh dậy ba năm trước, phát hiện ra dì tôi đã chết mười năm, gia tộc Blair không có chỗ cho tôi dung thân nên tôi đi theo nam tước sơ ủng tôi đến hòn đảo này. Tên đó tưởng tôi ngủ đông lâu như vậy, nhất định có thể thức tỉnh được sức mạnh cường đại, gã kỳ vọng rất lớn vào tôi, tốn nhiều tâm tư mới đưa tôi vào học viện thánh Crail, đáng tiếc gã đã tính sai."

Thạch Đại Hải dang hai tay, cười khổ: "Đã ba năm rồi, tôi vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh."

Nam tước thấy cố gắng của mình vô ích, nhìn  y với ánh mắt ngày càng âm trầm, mỗi lần bị thương sau khi bị bắt nạt ở học viện về nhà đều mắng y vô dụng.

Chính là, chuyện trở thành huyết tộc không phải ý muốn của y, bị học sinh quý tộc ức hiếp cũng không phải y sai, không có dấu hiệu thức tỉnh, chẳng lẽ không nên trách cứ tư chất tầm thường của gã sao?

Tại sao y phải chịu đựng tất cả những điều này?

Khi y cùng dì ra nước ngoài chỉ vì muốn tiếp thu nền giáo dục tốt hơn, điều đó sai sao?

Thạch Đại Hải đè nén nỗi đau buồn và tức giận trong lòng, nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở, hỏi người bạn thuở nhỏ suy nghĩ trong lòng.

Tần Tiểu Du ôm lấy bờ vai y, nghiêm túc nói: "Cậu không sai, sai chính là những người mang ác ý đó."

Đại Hải vốn là một đứa trẻ vui vẻ và lạc quan, nghe lời cha mẹ, có tinh thần trách nhiệm, học tập tốt, không giống như cậu, quá ham chơi và ngày nào cũng bị mẹ đánh đòn.

Nhưng một cậu bé ngoan như vậy lại có một chặng đường trưởng thành khó khăn và phải chịu đựng rất nhiều cực khổ.

Mặc dù vậy, y không hề khuất phục trước sự áp bức của những kẻ có thế lực.

Bị ba học sinh quý tộc bắt nạt, y vẫn kiên cường không chịu nhượng bộ.

"Cậu rất tốt, giống như trước đây vậy" Tần Tiểu Du vỗ vai y, động viên: "Bây giờ cậu không đơn độc nữa. Tôi cũng giống như cậu, tôi cũng là huyết tộc. Chúng ta hãy hợp lực để tiêu diệt uy phong của mấy tên học sinh quý tộc đó!"

Tần Tiểu Du vẻ mặt như anh hùng, khiến Thạch Đại Hải bật cười.

Cậu vẫn là một đứa trẻ, tràn đầy ngây thơ.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, y hỏi: "Còn cậu thì sao? Làm sao cậu trở thành huyết tộc?"

Đến lượt mình, Tần Tiểu Du gãi tóc: "Tôi tương đối đơn giản, ba mươi năm trước vào dịp Trung thu, ở núi Đại Minh có một trận lũ quét, thôn của chúng ta bị ngập lụt, tôi ngoài ý muốn chết đi..."

Thạch Đại Hải trợn mắt không thể tin nổi: "Núi Đại Minh xảy ra lũ lụt? Làm sao có thể xảy ra?"

Hơn nữa, Tiểu Du đã chết! Còn gia đình cậu ấy thì sao?

Tần Tiểu Du nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của y, vội vàng nói: "Gia đình tôi hẳn không có chuyện gì. Đội cứu hộ đã đến kịp thời, trong thôn thương vong không nhiều, chủ yếu là tôi xui xẻo, bị lũ quét cuốn trôi khỏi thôn Vạn Hoành, không chờ đợi được cứu hộ, ngoài ý muốn tử vong."

Thạch Đại Hải trong lòng áy náy: "Xin lỗi tôi......"

Trong những năm đó, y quá bận rộn tìm cách sống sót ở nước ngoài, lần đầu tiên sơ ủng, y đã ngủ mười sáu năm, sau khi tỉnh dậy, mỗi ngày vì chuyện thức tỉnh mà phiền não, đối phó với những học sinh quý tộc bắt nạt y, hoàn toàn phớt lờ chuyện ở quê hương.

"Không sao đâu, tôi có thể hiểu." Tần Tiểu Du vỗ vai y: "Cậu cũng chẳng thể làm được gì".

"Vậy cậu thế nào..." Thạch Đại Hải do dự.

Tần Tiểu Du chớp mắt hỏi: "Cậu còn nhớ Lý tiên sinh không?"

"Nhớ." Thạch Đại Hải gật đầu: "Lý tiên sinh là người nước ngoài sống ở bên kia sông."

Tần Tiểu Du vô thức nhếch lên khóe miệng: "Đúng vậy, Lý tiên sinh là người nước Ciro, là huyết tộc. Ngài ấy đã cứu tôi, sơ ủng tôi, khiến tôi sống lại."

Thạch Đại Hải "A" một tiếng, dại ra.

Trong thôn có huyết tộc, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Trước đây y từng nghe Tiểu Du nói Lý tiên sinh là người rất tốt, mỗi lần Tiểu Du đến biệt thự bên kia sông đều có thể ăn bánh mì nướng, bánh quy, bánh ngọt nhỏ và trà sữa thơm ngon.

Nghe vậy, y rất ghen tị và muốn đến thăm Lý tiên sinh, nhưng mỗi khi đến cầu, liền rút lui, không dám bước qua giới hạn.

Chẳng trách Lý tiên sinh lại bí ẩn như vậy, hóa ra hắn là huyết tộc.

Tuy nhiên, huyết tộc sống ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh hẳn là cấp bậc không cao.

Tiểu Du cũng là một thường dân như y, trong học viện huyết tộc đầy quý tộc này, y sợ rằng sau này sẽ khó bước đi.

"Tiểu Du, Tô Phảng là người không dễ chọc." Y cau mày nói.

"Tô Phảng?" Tần Tiểu Du nhớ đến thanh niên tóc đen, mặt lạnh lùng, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Ba tên huyết tộc rõ ràng là Tô Phảng cầm đầu, tên thiếu niên tóc nâu tên William đối với gã bảo gì nghe nấy.

Thạch Đại Hải trầm giọng nói: "Gã là người được Joseph công tước thế hệ thứ ba sơ ủng, là quý tộc trong số quý tộc, rất nhiều học sinh trong trường đều ủng hộ gã. Đắc tội gã chẳng khác nào đắc tội toàn bộ học viện."

"Thật sao?" Tần Tiểu Du cau mày: "Những tên huyết tộc đó thích làm chó săn của người khác đến thế à?"

Thạch Đại Hải thở dài, không biết phải giải thích thế nào về hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt trong huyết tộc cho một thiếu niên ngây thơ.

Tần Tiểu Du không biết sự lo lắng của người bạn thời thơ ấu, vì vậy khó hiểu hỏi: "Đúng rồi, Tô Phảng đó cũng là người của gia tộc Blair phải không? Gã ta dường như nhắm vào cậu, tại sao vậy?"

Thạch Đại Hải hơi giật mình, sau đó cụp mắt xuống nói: "Chúng tôi từng là đối thủ cạnh tranh."

Cấp hai, cấp ba và đại học đều học cùng một trường, so sánh thành tích, sở trường đặc biệt, tài năng rồi tới tốt nghiệp của họ. Sau đó, khi vào công ty gia đình, họ cạnh tranh về công trạng và năng lực, ngang tài ngang sức. Cho đến khi vào gia tộc Joseph, y bị đào thải, Tô Phảng lại được công tước thế hệ thứ ba nhìn trúng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, cuối cùng cách biệt một trời.

"Cậu ta coi thường tôi." Thạch Đại Hải tự giễu mà cười, nắm lấy tay Tần Tiểu Du, trầm giọng nói: "Tiểu Du, cậu phải cẩn thận, chân của William đã gãy rồi, gã ta sẽ không bao giờ buông tha. Người của gia  tộc Joseph luôn bênh vực người của mình, nhất định sẽ tìm cậu gây rắc rối."

Đây là lý do tại sao y luôn thúc giục Tiểu Du rời đi, đừng can dự vào chuyện của y.

Nếu không có che chở của gia tộc cường đại, thường dân và quý tộc đối nghịch, không khác nào tự  tìm đường chết.

Y quý mạng sống của mình, không muốn chết, nhưng cũng không muốn sống không có tôn nghiêm, cho nên hết lần này đến lần đắc tội Tô Phảng.

Đôi khi, không phải y tìm rắc rối mà là rắc rối cố tình tìm tới y.

Tần Tiểu Du không biết sự lo lắng của y, cho rằng y quan tâm mình, không hề sợ hãi nói: "Vậy để bọn họ đi tìm tôi, tôi không sợ!"

Nếu thật sự không giải quyết được thì để Lý tiên sinh ra mặt giải quyết.

Thân phận Huyết vương đời thứ nhất của Lý tiên sinh không phải để trang trí.

"Reng reng reng –reng reng-"

Tiếng chuông vào học từ xa vang lên, Tần Tiểu Du giật mình nhảy dựng lên: "Xong rồi! Chuông vào học kêu rồi!"

Bị muộn học rồi, muộn học rồi ——

Thạch Đại Hải kéo cậu lại và nói: "Đừng lo, Học viện thánh Crail khác với trường học của con người. Nếu cậu đến muộn, cũng không bị phạt".

Tần Tiểu Du ảo não gãi tóc: "Không phải! Tôi ngày đầu đến học viện, phải đến khu dạy học báo danh với giáo viên chủ nhiệm đã!"

Chủ nhiệm lớp có tức giận nếu cậu tới muộn không?

——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro