32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Du được gọi người lớn trong nhà tới]

—–o0o—–

Trong phòng giáo viên, Quý Thuần, chủ nhiệm lớp C, đặt điện thoại xuống, vẻ mặt phức tạp.

Chiều hôm qua, hiệu trưởng Blair thông báo với cô rằng lớp C sắp chào đón một bé con huyết tộc, nên sáng nay cô đến trường sớm hơn nửa tiếng chờ người đó ở văn phòng.

Kết quả là chuông vào học vang lên, nhưng bé con huyết tộc kia đến bóng dáng cũng chẳng thấy.

Mà lúc này, cô nhận được cuộc gọi từ gia tộc Joseph.

William Joseph bị một bé con huyết tộc tên Tần Tiểu Du giẫm gãy xương trái, hiện đang được điều trị tại bệnh viện Harry.

Người dẫn đường của gã, bá tước Charlie Joseph vô cùng tức giận, quyết liệt yêu cầu bé con huyết tộc cùng người dẫn đường phải dập đầu tạ tội với lão ta, nếu không gia tộc Joseph sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.

Điều khiến Quý Thuần đau đầu là Tần Tiểu Du chính là học sinh mới mà cô đang chờ đợi.

Học sinh mới này thật không thể tin được, ngày đầu tiên đến trường, cậu lại giẫm chân một học sinh quý tộc và làm gãy chân người ta.

Đúng là nghé mới sinh không sợ cọp!

Gia tộc Joseph dễ chọc vậy sao?

Nếu chuyện này không được xử lý cẩn thận, không chỉ học sinh mới và người hướng dẫn của cậu ấy cùng cô và hiệu trưởng Bair cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, hiện tại, hiệu trưởng Blair đang tiếp một vị khách quan trọng, cô không muốn làm phiền ông ấy, cô chỉ hy vọng bé con huyết tộc tên Tần Tiểu Du sẽ nhanh chóng đến văn phòng, hỏi rõ nguyên do, rồi mời người dẫn đường của cậu tới trường.

"Cốc cốc cốc ——"

Cửa phòng lịch sự gõ vang, Quý Thuần định thần lại, hắng giọng: "Mời vào."

Cánh cửa đang khép bị đẩy ra, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu trắng thận trọng bước vào văn phòng, theo sau là một thanh niên mũi và mặt bầm tím.

Nhìn hai người lần lượt đi vào, đôi mắt Quý Thuần chợt lóe lên.

Có lẽ cô ấy đã biết tại sao cậu học sinh mới lại xung đột với William.

Là người nước Sùng Hạ nên cô rất thông cảm với hoàn cảnh của Thạch Đại Hải, dù muốn giúp đỡ nhưng cô cũng không thể giúp được gì nhiều do quyền thế của tầng lớp quý tộc.

Mặc dù bé con huyết tộc mới này có mái tóc bạc tuyệt đẹp và đôi mắt đỏ, ngũ quan tinh xảo thì vẫn có thể nhận ra đây là người nước Sùng Hạ.

"Xin chào, có phải cô Quý không ạ? Em là Tần Tiểu Du, xin lỗi em đến muộn." Tần Tiểu Du nhìn người phụ nữ huyết tộc đứng phía sau bàn, trước tiên thừa nhận lỗi của mình.

Quý Thuần đứng dậy, đi giày cao gót đến chỗ Tần Tiểu Du, ánh mắt sắc bén nhìn cậu.

Tần Tiểu Du nhìn cô, da đầu tê dại, nhưng cậu không hề trốn tránh, thẳng lưng, mắt nhìn phía trước với vẻ mặt thẳng thắn.

Một lúc lâu sau, Quý Thuần mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Tôi là cô giáo Quý, em quả thực đã đến muộn."

Tần Tiểu Du nghe cô nói vậy đỏ mặt, lại cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, lần sau em sẽ không làm vậy."

Sắc mặt của Quý Thuần dịu đi một chút.

Bé con huyết tộc mới sinh này không hề thô lỗ như tưởng tượng, nói tiếng Ciro rất chuẩn, có thái độ nhận lỗi tốt, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ ưu nhã, dường như người dẫn đường của cậu đã dạy dỗ rất tốt.

Nếu cô không nhận được cuộc gọi từ Joseph, cô sẽ cho cậu 90 điểm ấn tượng.

Thạch Đại Hải mím môi, bước tới bảo vệ Tần Tiểu Du: "Cô Quý, Tiểu Du tới muộn đều là do em."

"Thật sao?" Quý Thuần ngồi lại vào ghế, ý bảo y: "Vậy hãy nói cho cô biết lý do đến muộn."

Thạch Đại Hải vừa muốn mở miệng, Tần Tiểu Du đã nói trước: "Thưa cô Quý, giữa đường em gặp chuyện bất bình, nên rút đao tương trợ."

Vẻ mặt cậu nghiêm túc, đôi mày đầy vẻ chính trực khiến Quý Thuần ngẩn ra.

Đã lâu rồi cô mới gặp một huyết tộc có tính cách trong sáng như vậy, có thể đem chuyện đắc tội với quý tộc nói đến đúng lý hợp tình.

Quả nhiên, bé con mới thức tỉnh được vài ngày, vẫn giữ được vẻ hồn nhiên của con người.

Tần Tiểu Du không đợi cô phản ứng lại, đã lấy ra bằng chứng.

Khi còn học tiểu học, cậu bị hiệu trưởng buộc tội oan và suýt bị đuổi học, chính thầy Hoắc đã dạy cậu phải để ý đến mọi thứ, sử dụng công nghệ cao để bảo vệ bằng chứng, phòng ngừa vạn nhất.

Hôm nay ở rừng cây phát hiện chuyện bắt nạt, cậu lập tức yêu cầu Tiểu Trí bật chức năng quay video tất cả hành vi cũng như khuôn mặt của ba tên huyết tộc đó.

"Tiểu Trí, phát video đi." Cậu ra lệnh cho máy móc bên trong đồng hồ cơ.

"Đã nhận được, xin vui lòng đợi một lát, chủ nhân——"

Chẳng bao lâu, một màn hình ảo mười bảy inch hiện lên từ đồng hồ cơ, lơ lửng giữa không trung và chiếu rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong rừng.

Sự bạo lực của William, sự thờ ơ của Tô Phảng cùng Caroline châm ngòi thổi lửa đều được ghi lại một cách rõ ràng, trong khi Thạch Đại Hải ngã trên mặt đất đau đớn rên rỉ, hoàn toàn đối lập với họ.

Sau khi Tần Tiểu Du xuất hiện, cậu đã xoay chuyển tình thế, đá William ra và giẫm nát chân trái của gã, giống như một người bảo vệ chính nghĩa được Ông Trời đưa xuống.

Sau khi xem xong video, Quý Thuần im lặng.

Tần Tiểu Du thu hồi màn hình lại, nghiêm túc nói: "Cô Quý, mọi chuyện là như vậy."

Trên đường đến tòa nhà dạy học, cậu và Thạch Đại Hải đã bàn bạc, họ phải tố giác việc ba tên huyết tộc kia đã làm gì, nếu nhà trường không giải quyết được vấn đề, họ sẽ tìm cảnh sát và người trên đảo có thể chủ trì công lý. .

Thạch Đại Hải khuyên cậu một điều nhịn chín điều lành, ba tên huyết tộc đó đều là quý tộc, quý tộc có đặc quyền trong học viện thánh Crail, ngay cả khi họ có bằng chứng, giáo viên cũng không thể làm gì họ.

Tần Tiểu Du không đồng ý.

Đối phương là quý tộc thì sao? Trên đảo có rất nhiều quý tộc, bọn họ đều dùng quyền lực của mình để ức hiếp người khác, vi phạm pháp luật, chẳng phải là quá hỗn loạn sao?

Tục ngữ nói, mọi việc thành hay không đều do con người.

Cậu cảm thấy huyết tộc đều không ngang ngược và vô lý như vậy, như Lý tiên sinh là Huyết vương đời thứ nhất, không hề huênh hoang, gần gũi bình dị hơn những người quý tộc kia.

Sau khi xem video, Quý Thuần trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn.

Bé con huyết tộc này nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà khá thông minh, biết cách lưu giữ bằng chứng để bảo vệ chính mình.

Đáng tiếc, đây không phải là xã hội loài người, mà là đảo Hodzel, nơi sức mạnh được tôn trọng, nơi sinh sống của các gia tộc lớn, quan hệ rắc rối phức tạp, mâu thuẫn giữa những hậu bối này có thể gây ra tranh chấp giữa hai gia tộc.

"Chuyện này cô biết rồi." Quý Thuần bình tĩnh nói: "Trước tiên đưa thẻ trường của em cho cô, cô sẽ nhập vào cơ sở dữ liệu thông tin của lớp C."

Phản ứng lạnh lùng của giáo viên hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thạch Đại Hải.

Quả nhiên là thế.

Y vẻ mặt buồn bã.

Tần Tiểu Du lấy thẻ trường từ trong cặp ra, đôi lông mày thanh tú nhăn lại.

Quý Thuần nhận lấy thẻ, đặt vào đầu đọc thẻ bên cạnh máy tính, thông tin cá nhân của Tần Tiểu Du lập tức hiện lên trên màn hình.

Cô vừa thao tác vừa nói: "William là một bé con huyết tộc của gia tộc Joseph. Người dẫn đường của cậu ấy rất tức giận vì em giẫm lên chân trái của William. Dù em có lý, nhưng em vẫn cần gọi người dẫn đường của mình đến học viện để giải quyết vấn đề, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp hòa giải."

Nếu việc hòa giải không thành, bé con chỉ có thể tự trách mình không có gia tộc lớn mạnh mẽ chống lưng.

Giống như Thạch Đại Hải, bị quý tộc trong học viện bắt nạt suốt ba năm, vậy mà người dẫn đường chẳng hề quan tâm.

Cô nhanh chóng xem qua thông tin của Tần Tiểu Du, khi con chuột di chuyển ở cột gia tộc, cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào một dòng chữ trong năm giây, để đảm bảo mình không bị hoa mắt.

— Odner Lý Gros.

Đây là... họ của Huyết vương đời thứ nhất!

**** **** *****

Lý tiên sinh trở lại lâu đài không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Tần Tiểu Du.

Trong văn phòng, một huyết tộc trung niên cầm trên tay một bản báo cáo, báo cáo công việc của mình cho chủ nhân.

Tài sản của chủ nhân trải rộng khắp thế giới, dưới quyền thủ hạ tinh anh như mây, có huyết tộc, có dị năng cũng có người bình thường, mỗi người đều làm việc tận tâm và trung thành phục vụ chủ nhân.

Tuy nhiên, đây không phải là lý do khiến chủ nhân phủi tay với mọi việc.

Mỗi lần huyết tộc trung niên báo cáo công việc của mình, sẽ luôn vì chính mình mà rơi những giọt nước mắt chua xót.

Hai mươi năm trước, chủ nhân sống ẩn dật tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở nước Sùng Hạ, ông phải liên lạc từ xa qua điện thoại.

Ba mươi năm tiếp theo, chủ nhân mỗi ngày đều ngồi trước quan tài nhỏ, canh giữ sơ ủng, nếu có việc gì thì chỉ có thể đến tìm La quản gia.

Giờ đây, sơ ủng của ngài ấy đã thức tỉnh, cuối cùng ông cũng có thể trực tiếp báo cáo công việc của mình với chủ nhân.

Đang lúc ông hứng thú bừng bừng báo cáo, thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lý tiên sinh giơ tay yêu cầu ông tạm dừng.

Sự nhiệt tình của huyết tộc trung niên đột ngột kết thúc.

Lý tiên sinh cầm điện thoại di động do La quản gia đưa cho, nhìn thấy tên người gọi, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Du, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại, Tần Tiểu Du lắp bắp nói: "Ừm... Lý tiên sinh... Em... Em gặp chút rắc rối. Cô Quý nói... yêu cầu ngài phải đến học viện một chuyến."

"Được." Lý tiên sinh đồng ý mà không cần biết lý do: "Em đừng lo, ta sẽ đến đó ngay."

An ủi bé con xong, cúp điện thoại, đứng dậy nói với La quản gia: "Chuẩn bị một chút, đến học viện thánh Crail."

"Vâng, thưa chủ nhân." La quản gia đứng ở một bên, nghe thấy lời xin giúp đỡ của Du thiếu gia.

Không đầy một giờ sau khi tiến vào học viện, cậu đã gặp rắc rối, nghiêm trọng đến mức phải gọi điện cho người lớn trong nhà, rõ ràng cậu ấy bị người bắt nạt.

Có vẻ như không khí của học viện thánh Crail cần được chấn chỉnh lại.

Huyết tộc trung niên bất lực nhìn chủ nhân và La quản gia rời khỏi văn phòng, vội vàng hỏi: "Chủ nhân, chuyện công việc..."

Lý tiên sinh liếc nhìn ông, huyết tộc trung niên lập tức im lặng, cúi đầu cung kính nhìn theo.

Hai phút sau, một chiếc siêu xe dài sang trọng xa hoa gắn huy hiệu của thế hệ vương nhanh chóng rời khỏi lâu đài, lái về phía học viện thánh Crail.

***** ***** ****

Học viện thánh Crail·Tòa nhà dạy học.

Tần Tiểu Du và  Thạch Đại Hải mắt nhìn thẳng đi theo Quý Thuần đến lớp C trên tầng ba.

Bây giờ là giờ giải lao, các học sinh đứng thành từng nhóm hai ba người, tò mò nhìn ba người đi ngang qua, đặc biệt khi nhìn Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải, đều lộ ra vẻ mặt hả hê.

"Tên tóc bạc này có phải là đứa đã giẫm nát chân trái của William không?"

"Thật sự không nhìn ra được, rất đáng yêu, nhưng lực công kích lại cực kỳ cường đại, ngay cả William cũng không phải đối thủ của cậu ta."

"Haha, một thường dân không tôn trọng quý tộc, chỗ nào đáng yêu chứ?"

"Tôi nghe nói cậu ta là bạn của Thạch Đại Hải, cậu ta cũng đến từ một ngôi làng nhỏ ở nước Sùng Hạ."

"Huyết tộc ở nông thôn thực sự rất thô bạo và vô học."

"Học viện thánh Crail xảy ra chuyện gì vậy? Lại còn tiếp nhận mấy tên huyết tộc lỗ mãng như vậy à?"

"Chậc chậc, chậc chậc, xúc phạm William chẳng khác nào xúc phạm cả gia tộc Joseph."

"Cậu ta tốt nhất nên cầu nguyện người dẫn đường của mình có thể chịu được lửa giận từ bậc cha chú của William, nếu không sau này cậu ta sẽ không thể sống yên ổn được."

Huyết tộc có thính giác nhạy bén, dọc đường đi, Tần Tiểu Du lắng nghe cuộc trò chuyện của các học sinh khác.

"Thành tích vĩ đại" đánh một quý tộc của cậu vào ngày đầu tiên tới trường lan rộng khắp học viện, từ tòa nhà văn phòng giáo viên đến khu dạy học, tất cả huyết tộc cậu gặp trên đường đều xì xào về chuyện này..

Những lời họ nói về cậu và Thạch Đại Hải tràn đầy khinh thường, ngạo mạn và khinh thường.

Điều này khiến Tần Tiểu Du vừa tức giận vừa có chút thất vọng.

Vốn dĩ cậu muốn giải quyết vấn đề theo cách của mình, nhưng hiển nhiên cậu đã quên, hay nói cách khác, không nhận ra trong một tộc người coi trọng sức mạnh, muốn có quyền lên tiếng thì phải có sức mạnh cường đại và một gia tộc hiển hách chống lưng.

Sau khi cô Quý cho cậu một số lời khuyên, cậu ngượng ngùng gọi cho Lý tiên sinh.

Trước đây, cậu cảm thấy William và những người khác ỷ thế ức hiếp người khác, mở miệng là nói tên gia tộc, kết quả cuối cùng cậu cũng phải làm phiền Lý tiên sinh.

Thạch Đại Hải im lặng nhìn bóng lưng gầy gò của Tần Tiểu Du, cảm thấy áy náy và bối rối. Áy náy vì quan hệ giữa y và Tiểu Du mà cùng bị những huyết tộc khác chỉ trích, sau khi biết thân phận thực sự của Lý tiên sinh, y không thể tin được.

Huyết vương một thế hệ... đã sống ẩn dật ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh trong mười năm.

Và Tiểu Du là do ngài ấy sơ ủng.

Cỡ nào ly kỳ, cỡ nào có thể tưởng tượng?

Quý Thuần đưa hai bé con huyết tộc đến lớp C. So với những rối rắm khi nhận được cuộc gọi của Joseph, giờ đây cô tràn đầy tự tin.

Trăm triệu không ngờ tới, bé con huyết tộc mới tới lại do Huyết vương một thế hệ sơ ủng.

Chẳng trách hiệu trưởng Blair đích thân dặn dò cô phải chiếu cố bé con huyết tộc mới tới.

Trước mặt Huyết vương đời thứ nhất, ngay cả thân vương Visa Joseph cũng phải đứng sang một bên chứ đừng nói là ba tước đời thứ tư – Charlie.

Cuối cùng, ba người họ đã đến lớp C.

Lúc này, phần lớn học sinh trong lớp đều vây quanh chỗ ngồi của Tô Phảng, đang nói gì đó rồi nịnh nọt, rồi vừa kích động lại vừa tức giận.

Sau khi Quý Thuần bước vào cửa, cô dùng thước dạy học gõ lên bục giảng, các học sinh lần lượt ngồi xuống. Khi họ nhìn thấy thiếu niên với mái tóc bạc và đôi mắt đỏ cùng Thạch Đại Hải với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, tất cả đều lộ ra biểu tình hứng thú.

Ai nha, chính chủ tới rồi.

Quý Thuần nói với Thạch Đại Hải: "Em về chỗ ngồi trước đi."

"Vâng, thưa cô." Thạch Đại Hải gật đầu, mặc kệ rất nhiều ánh mắt không thiện cảm, đi về chỗ ngồi của mình, vẻ mặt không hề thay đổi.

Giữa chỗ ngồi của y và Tô Phảng chỉ có một lối đi.

Tô Phảng cụp mắt xuống, thờ ơ nhìn y.

Y trầm mặc ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn, bất giác nắm chặt lại.

Quý Thuần nhìn quanh lớp, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay lớp chúng ta chào đón một học sinh mới. Mọi người vỗ tay chào mừng em ấy."

Sau một lúc lâu, trong lớp vang lên  tiếng vỗ tay thưa thớt.

Quý Thuần dừng một chút, sau đó quay đầu nói với Tần Tiểu Du: "Học sinh mới, xin giới thiệu một chút về bản thân."

Bỏ qua nhiều ánh mắt thù địch, Tần Tiểu Du cầm phấn lên, trên bảng đen viết một chuỗi chữ Ciro đẹp đẽ.

Viết xong, cậu quay người đối mặt với nhóm học sinh quý tộc ác ý, giọng nói trong trẻo: "Xin chào mọi người, tôi là Scarlett Odner Lý Gros, rất vui được làm quen với mọi người!"

**** **** ****

Trước cổng học viện thánh Crail, Charlie Joseph ngồi trong một chiếc siêu xe sang trọng, vẻ mặt nghiêm túc, đợi người bảo vệ mở cửa cho xe vào.

Khi biết chân William bị một tên học sinh quê mùa giẫm lên, lão ta vô cùng tức giận.

Thằng ranh không biết trời cao đất dày, dám làm tổn thương sơ ủng của lão, nếu không dạy cho nó một bài học sâu sắc thì thật uổng phí lão ta là người của gia tộc Joseph.

Mọi người đều biết, Charlie Joseph từ trước đến nay luôn là huyết tộc có thù tất báo.

Cổng đã mở nhưng tài xế không hề có động tĩnh, Charlie Joseph lạnh giọng hỏi: "Sao còn không khởi động xe?"

Tài xế run rẩy, thận trọng nói: "Thưa bá tước, có xe khác đã vào cửa trước."

"Cái gì? Ai dám cướp đường của ta?" Charlie cau mày.

"Là... là chiếc xe đó..." Người lái xe chỉ về phía trước.

Charlie nhìn qua kính chắn gió nhìn chiếc siêu xe dài nghênh ngang lao vút vào cổng học viện, vừa định nổi giận thì chợt nhìn thấy huy hiệu trên xe liền nghẹn lại.

Đây là – chiếc xe chuyên dùng của Francis Odner Lý Gros, Huyết vương đời thứ nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro