33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lý tiên sinh đến rồi]

—–o0o—–

Hơn 250 năm trước, khi Charlie Joseph còn là Tử tước, lão ta đã từng nhìn thấy chiếc xe chuyên dùng của thế hệ vương từ xa, biểu tượng thanh kiếm vàng tượng trưng cho gia tộc Gros ở phía đuôi xe gây ấn tượng sâu sắc với lão.

Khi đó trong lòng lão ta cảm xúc dâng trào, lão rất mong chờ ngày có đủ tư cách tiến vào lâu đài thánh Rosa, giống như những quý tộc khác, lão ta nguyện trung thành với Huyết vương, vì vương mà phục vụ.

Một trăm năm sau, khi lão được phong làm bá tước, chợt nghe tin Huyết vương đời thứ nhất đã ở ẩn, thân vương Critios Cade kế vị, trở thành nhị đại vương của huyết tộc.

Nhiều huyết tộc coi Huyết vương đời thứ nhất như tổ thần của họ, không thể chấp nhận sự thật này, và Charlie Joseph cũng không ngoại lệ.

Lão ta là một người cuồng tín Huyết vương đời thứ nhất, hoàn toàn không thừa nhận cái gọi là nhị đại vương.

Trong khoảng thời gian dài, tinh thần của lão ta rơi vào trạng thái chán nản, lão cũng âm thầm tìm kiếm tin tức về Huyết vương đời thứ nhất, nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng phải bỏ cuộc.

Ba mươi năm trước, có tin đồn rằng Huyết vương đời thứ nhất mang theo sơ ủng của mình quay trở lại đảo Hodzel.

Charlie vô cùng kích động, cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài chờ đợi, vị Huyết vương này vẫn ẩn cư ở lâu đài thánh Rosa, vẫn không tuyên bố trở lại vương vị, Critios Cade vẫn yên ổn ngồi ở vương vị trí nhị đại vương.

Mặc dù Charlie rất thất vọng nhưng lão ta vẫn tha thiết mong chờ.

Hôm nay, trước cổng học viện thánh Crail, lão ta nhìn thấy chiếc ô tô có gắn có huy hiệu của gia tộc Gros trên đó.

Là Huyết vương đời thứ nhất!

Người ngồi trong xe chắc chắn là Huyết vương cao quý!

Charlie Joseph toàn thân như được tiêm máu gà, thúc giục tài xế: "Mau lên!"

Tài xế đợi chiếc siêu xe dài phía trước lái qua cổng rồi lập tức khởi động xe.

Đôi mắt Charlie tràn đầy nhiệt huyết.

Mặc dù không rõ vì sao Huyết vương đời thứ nhất lại đến học viện thánh Crail, nhưng chỉ cần nắm bắt cơ hội này và thể hiện tốt, sau này nhất định sẽ có cơ hội trở thành thành viên của lâu đài thánh Rosa.

Tài xế thận trọng bám theo siêu xe sang trọng phía trước, lái một mạch đến bãi đậu xe dưới tòa nhà văn phòng giáo viên, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thực sự có cùng đích đến như bá tước sao?

Chiếc xe sang trọng phía trước nghiêm chỉnh mà đậu trong bãi đậu xe, tài xế khéo léo lái sang bên cạnh, lau mồ hôi, quay lại nói với Charlie: "Bá tước, tòa nhà văn phòng giáo viên tới rồi."

Charlie Joseph xị mặt, chỉnh lại bộ đồ của mình để đảm bảo không chút nếp nhăn, đợi tài xế đi vòng ra phía sau mở cửa rồi từ từ bước xuống xe.

Lão ta mải nhìn chiếc xe chuyên dùng của Huyết vương đời thứ nhất, người bên trong đã bước ra ngoài.

Người đàn ông mặc bộ vest hai mảnh màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt kiểu Windsor (1) tiêu chuẩn, mái tóc vàng dài đến thắt lưng được buộc sau lưng, tay cầm vương trượng có khắc gia huy của dòng họ Gros, cho dù rũ mắt, thần sắc đạm mạc, những vẫn cảm thấy một cỗ khí thế không thể bỏ qua.

Tim Charlie đập dữ dội, khẩn trương đến mức tay chân phát run.

Quả nhiên là Huyết vương đời thứ nhất!

Nó giống hệt bức chân dung khổng lồ treo trong đại sảnh của gia tộc Joseph.

Charlie tiến lên hai bước lớn, gấp không chờ nổi muốn tiến lên bắt chuyện.

"Thưa vương tôn kính, xin hãy đợi một chút——"

Lão ta dùng cử chị tao nhã suốt cuộc đời cúi chào Huyết vương đời thứ nhất.

"Thần là Charlie Joseph, rất vinh dự được gặp ngài ở đây..."

Những lời nói dư thừa đã thành công ngăn cản bước chân của người đàn ông tóc vàng cùng thanh niên tóc đen.

Charlie nóng lòng đón nhận ánh mắt dò xét của người đàn ông tóc vàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt hoàn hảo nhất của mình, muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho đối phương.

Người đàn ông khẽ mím môi, ánh mắt sắc bén, hơi thở lạnh lẽo áp bức ập vào mặt, sự nhiệt tình của Charlie lập tức cứng lại, không khí xung quanh dường như biến mất, sự lạnh lẽo từ bàn chân mà bò lên, rồi lan ra tứ chi, hô hấp của lão ta cứng lại.

Đây là khí thế của Huyết vương đời thứ nhất sao?

Sức mạnh khủng khiếp khó lường khiến người ý thức được bản thân mình quá nhỏ bé, không tự chủ được mà muốn quỳ xuống phục tùng.

Ngay khi Charlie mất bình tĩnh, Huyết vương đời thứ nhất mở miệng hỏi: "Ngươi là thế hệ thứ bao nhiêu của gia tộc Joseph?"

Charlie nuốt khan, trả lời: "Thưa vương, thần là bá tước đời thứ tư."

"Đời thứ tư?" Người đàn ông tóc vàng hỏi thanh niên tóc đen bên cạnh: "Bá tước đời thứ tư của gia tộc Joseph bao nhiêu tuổi?"

Thanh niên tóc đen nói rất chính xác: "412 tuổi."

Charlie trên mặt không giấu được sự ngạc nhiên.

412 tuổi là tuổi thật của lão ta hiện tại. Làm sao thanh niên tóc đen này có thể biết được?

"Tương lai của gia tộc Joseph thật đáng lo ngại." Sau khi Huyết vương đời thứ nhất thản nhiên nói xong câu này, hắn xoay người tiếp tục đi về phía tòa nhà văn phòng của giáo viên.

Chàng trai tóc đen liếc nhìn Charlie rồi rời đi.

Charlie cảm thấy như đang ở trong hầm băng, toàn thân cứng đờ.

Thông minh như lão ta, sao không thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Huyết vương?

Bá tước 412 tuổi, ở nơi nơi đều là quý tộc thiên phú dị bẩm (2), không đáng nhắc tới.

(2) Trời cho tài năng khác thường.

Lão ta không biết tự lượng sức mình mà tiến đến trước mặt Huyết vương, quả thực tự rước lấy nhục.

Huyết vương đời thứ nhất bước vào tòa nhà văn phòng giáo viên, Hiệu trưởng Blair đang ở phòng khách quý tiếp đón khách nhận được tin tức, ông nhìn người đàn ông tóc đen ngồi trên ghế sofa đối diện mà nói lời xin lỗi.

"Thật xin lỗi, Huyết vương đời thứ nhất tôn quý đã tới đây, tôi phải ra ngoài tiếp đón ngài ấy."

Người đàn ông tóc đen nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất điềm tĩnh, nghe hiệu trưởng nói, cười: "Tôi là người quen cũ của Huyết vương đời thứ nhất, không bằng cùng nhau đi."

Hiệu trưởng Blair giật mình, nghĩ tới thân phận đặc thù của đối phương, liền mời: "Hoắc tiên sinh, mời."

Người đàn ông tóc đen gọi tên Hoắc tiên sinh không ai khác chính là Hoắc Nguyên, chấp hành quan của Cục quản lý dị năng.

Lần này y đặc biệt đến đảo Hodzel để thăm hiệu trưởng Blair cũng là để tham gia khảo sát lưỡi dao sắc bén

20 năm trước, học viện thánh Crail và học viện dị năng Xích Uyên đã hợp tác để chọn ra một nhóm học sinh xuất sắc thông qua các bài khảo sát lưỡi dao sắc bén và đào tạo họ thành thẩm phán huyết tộc và thợ săn quỷ hút máu, đồng thời chống lại thế lực của Ám Vương.

Lần khảo sát lưỡi dao sắc bén gần nhất được tổ chức vào nửa năm sau, hôm nay Hoắc Nguyên đến học viện thánh Crail trước tiên là để khảo sát, tìm kiếm thẩm phán ưu tú được đề cử.

Tất nhiên, cũng có lý do cá nhân.

Sau khi nhận được tin tức nội bộ từ Cục quản lý dị năng, thân phận người được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng đã được kích hoạt, y muốn đến xem tên nhóc biến thành huyết tộc là người thế nào.

Hai người rời khỏi phòng VIP và cùng nhau đi đến phòng tiếp đón phụ huynh.

Trong phòng tiếp đón phụ huynh, Lý tiên sinh tao nhã ngồi trên ghế, nhận tách trà từ Quý Thuần pha cho hắn.

"Cảm ơn."

"À, không... không có gì ạ."

Quý Thuần là người khéo léo, lúc này chân tay lại có chút luống cuống, cô không ngờ Huyết vương đời thứ nhất lại hiền hòa như vậy.

Hai mươi phút trước, biết được người dẫn đường của Tần Tiểu Du là Huyết vương đời thứ nhất, cô vô cùng kích động.

Đối với những huyết tộc bình thường như bọn họ mà nói, Huyết vương đời thứ nhất giống như vị thần xa xôi không thể với tới, rất nhiều huyết tộc sống gần nghìn năm cũng chưa từng được Huyết vương triệu kiến.

Hôm nay, cô không chỉ gặp được Huyết vương đời thứ nhất cao quý mà còn tự tay pha cho ngài ấy một tách trà, làm sao mà cảm xúc của cô lại không kích động cơ chứ?

Ngược lại với cô, Charlie Joseph, người đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, từ lúc bước vào cửa đến giờ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống như nước, phần lưng của bộ vest ướt sũng một mảng lớn.

Trước đây lão ta rất chú trọng đến ngoại hình, nhưng lúc này lão ta không còn thời gian để ý đến nó nữa.

Vừa bước vào phòng tiếp đón phụ huynh, nháy mắt nhìn thấy Huyết vương đời thứ nhất, tay chân lão ta lạnh buốt, toàn thân đổ mồ hôi.

So với sự xấu hổ khi bị Huyết vương khinh thường ngay dưới tòa nhà văn phòng giáo viên, lúc này lão ta nơm nớp lo sợ, nỗi sợ hãi xâm nhập vào trái tim lão như một con rắn độc, gần như khiến lão ta nghẹt thở.

Trước cửa phòng tiếp đón phụ huynh, hiệu trưởng Blair và Hoắc Nguyên gặp Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải đang vội vã từ khu dạy học chạy ra.

"Thầy Hoắc!"

Tần Tiểu Du kinh ngạc hét lên.

Khi biết Lý tiên sinh đã đến học viện, cậu kéo Thạch Đại Hải lên, dưới ánh mắt ghen tị của học sinh huyết tộc, ngẩng cao đầu rời khỏi phòng học.

Không ngờ cậu lại gặp thầy Hoắc trước cửa phòng tiếp đón phụ huynh.

Ba mươi năm đã trôi qua, thời gian dường như không để lại nhiều dấu vết trên người thầy Hoắc, từ một chàng trai tuấn tú đẹp trai ở độ tuổi đôi mươi trở thành một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi ba mươi.

Vẫn có sức quyết rũ như cũ.

Tần Tiểu Du rất ngạc nhiên cùng vui mừng khi gặp lại người quen cũ của mình.

"Tiểu Du?" Hoắc Nguyên nhìn thiếu niên đẹp trai tóc bạc, mắt đỏ, nở nụ cười hiền lành: "Chúc mừng em đã thức tỉnh!"

Tần Tiểu Du hai mắt sáng lên, tò mò hỏi: "Sao thầy Hoắc lại ở đây?"

Hoắc Nguyên nói: "Tôi tìm hiệu trưởng Blair nói chút chuyện."

Tần Tiểu Du lúc này mới để ý bên cạnh thầy Hoắc có một người đàn ông cao lớn tóc nâu, nhận ra người này chính là huyết tộc ngày hôm qua tới lâu đài đưa giấy thông báo nhập học, lập tức lễ phép chào hỏi: "Xin chào, hiệu trưởng Blair".

Hiệu trưởng Blair thấy thiếu niên cư xử tao nhã, khẽ gật đầu.

So với ngày hôm qua hôm nay thuận mắt hơn nhiều, cử chỉ tao nhã, thái độ lịch sự, ngôn ngữ Ciro tiêu chuẩn, không nghe ra khẩu âm chút nào, hẳn là được dạy dỗ rất tốt.

Hiệu trưởng Blair đã thay đổi ấn tượng ban đầu về Tần Tiểu Du.

Nghĩ đến việc có thể được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng, hẳn là cậu có chỗ hơn người.

Đi theo Tần Tiểu Du, Thạch Đại Hải tự nhiên mà chào hiệu trưởng và Hoắc Nguyên: "Xin chào hiệu trưởng Blair, chào thầy Hoắc, em là Thạch Đại Hải, học ở lớp C."

Khi Tần Tiểu Du viết ra tên gia tộc của mình, tất cả học sinh huyết tộc trong lớp đều khiếp sợ, ngay cả Tô Phảng cũng không thể giữ được vẻ mặt ngạo mạn, Thạch Đại Hải trong lòng vui sướng, dần lấy lại sự tự tin đã bị chèn ép nhiều năm.

Y vốn là một thanh niên ưu tú, nhưng ba năm bị bắt nạt ở trường đã khiến y mất đi phong thái trước đây, giờ đây y có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, nỗi u sầu giữa hai đôi lông mày tiêu tan, cả người y trở nên thoải mái và vui vẻ.

Hiệu trưởng Blair đối với y không có ấn tượng gì, chỉ nhìn vết thương trên mặt y, nhíu mày, bình tĩnh gật đầu đáp lại.

Hoắc Nguyên ngược lại nhìn Thạch Đại Hải từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: " Đại Hải? Tại sao em lại ở chỗ này? Em trở thành huyết tộc rồi? Kỳ quái..."

Nếu nhớ không lầm thì Thạch Đại Hải đã được dì của mình đưa ra nước ngoài ngay sau khi tốt nghiệp tiểu học, từ đó không có tin tức gì về y nữa. Tất nhiên, với tư cách là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, hàng ngày Hoắc Nguyên phải xử lý trăm công ngàn việc nên đương nhiên không còn để ý đến tin tức của người bình thường nữa.

Đảo mắt qua ba mươi năm, thủ môn bóng đá mà mình từng tập trung bồi dưỡng lại dùng thân phận huyết tộc để gặp mình, làm sao không ngạc nhiên cho được?

"Nhân duyên trùng hợp..." Thạch Đại Hải mỉm cười, khẽ động vết thương trên miệng, nhịn không được hít vào một tiếng.

Hoắc Nguyên cau mày hỏi: "Vết thương trên người em là thế nào?"

Thoạt nhìn đều là vết thương ngoài da, nhưng mũi bị bầm tím và mặt sưng tấy, thực sự thảm không nỡ nhìn.

Tần Tiểu Du nắm chặt tay, phẫn nộ nói: "Thầy Hoắc, vết thương trên người Đại Hải là do học sinh huyết tộc khác gây ra!"

Hoắc Nguyên kinh ngạc: "Cái gì?"

Tần Tiểu Du liếc nhìn hiệu trưởng Blair, lớn tiếng nói: "Những học sinh bắt nạt Đại Hải nói rằng họ là người của gia tộc Joseph, là quý tộc trong số các quý tộc. Nếu bọn em, những người bình thường ở nông thôn đắc tội với họ, về sau ở học viện đừng nghĩ yên ổn. Ừm, theo lời của họ nói, bọn em 'chết chắc rồi'".

Giọng nói của thiếu niên rõ ràng lại lớn, mọi người trong hành lang đều nghe thấy, giáo viên các phòng khác đều tò mò nhìn.

Hoắc Nguyên đầy ẩn ý nhìn hiệu trưởng Blair, nhếch khóe miệng nói: "Học viện huyết tộc quả nhiên rất đặc sắc, học sinh còn phân ra ba bảy loại".

Hiệu trưởng Blair vẻ mặt trầm xuống.

Hoắc Nguyên lại hỏi Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải: "Các em tới đây tìm giáo viên à?"

Tần Tiểu Du gãi gãi sau đầu, lúng túng nói: "Cái kia... Là bởi vì bị gọi người lớn trong nhà tới. A! Thầy Hoắc, em vào trước!"

Hoắc Nguyên nói: "Không sao, chúng ta cùng vào đi."

Y giơ tay gõ cửa phòng tiếp đón phụ huynh, trùng hợp Quý Thuần nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền mở cửa ra trước, khi hai người đối mặt nhau, họ sững sờ trong giây lát.

Khi Quý Thuần nhìn thấy hiệu trưởng Blair vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh Hoắc Nguyên cùng với hai học sinh có liên quan, cô lập tức bước sang một bên và mời mọi người vào trong.

Tần Tiểu Du vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Lý tiên sinh.

"Francis!"

Cậu  thân thiết mà gọi một tiếng, bước nhanh về phía người đàn ông tóc vàng.

Bình thường cậu có thể tùy ý gọi người đàn ông này là Lý tiên sinh, nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, với tư cách là người lớn trong nhà, Lý tiên sinh bị gọi tới học viện, nên cậu phải gọi bằng tên chính thức để cho mọi người thấy quan hệ của bọn họ là sơ ủng và người dẫn đường.

Lý tiên sinh đặt tách trà xuống, đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên, đưa tay vuốt mái tóc bạc mềm mại của cậu, cưng chiều hỏi: "Học viện có vui không?"

Tần Tiểu Du nhìn thấy người lớn trong nhà, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khỏi oán hận: "Không vui chút nào! Ngày đầu tiên đi học đã gặp phải chuyện khó chịu."

"Thật sao?" Lý tiên sinh nói: "Đi học hẳn là một chuyện vui vẻ. Đừng để một số người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của em."

Tần Tiểu Du nghiêm túc gật đầu: "Em biết chứ! Đi học chính là để học tập chăm chỉ, phát huy tiềm năng của bản thân, không phải để khoe khoang địa vị gia tộc như một số người, dùng quyền lực bắt nạt người khác, không làm chuyện đàng hoàng!"

Lý tiên sinh mỉm cười: "Em có thể hiểu được đạo lý này, ta rất vui".

Tần Tiểu Du nghiêm túc nói: "Em sẽ không phụ lòng tin tưởng của bậc cha chú đối với em!"

Lý tiên sinh lại chạm vào tóc của bé con nhà mình, ngước nhìn hiệu trưởng Blair đang vô cùng xấu hổ.

"Hiệu trưởng Blair cảm thấy học viện thánh Crail có thể gánh vác trách nhiệm giáo dục học sinh và bồi dưỡng huyết tộc ưu tú hay không?"

Bị ánh mắt sắc bén của Huyết vương đời thứ nhất nhìn thẳng vào mình, hiệu trưởng Blair sống lưng không thể ưỡn thẳng.

Ông 100 tuổi được phong làm bá tước, nổi bật trong gia tộc, được giao trọng trách trở thành hiệu trưởng của học viện thánh Crail. Trong mười năm qua, ông đã tuân thủ nghiêm ngặt những truyền thống tốt đẹp mà những người đi trước để lại, tuân thủ trách nhiệm của mình và coi việc bồi dưỡng thật nhiều huyết tộc ưu tú là nhiệm vụ của mình.

Cho tới nay, ông luôn cho rằng mình làm rất tốt, không có phụ lòng sự bồi dưỡng của những người đi trước, nhưng khi nhìn thấy Charlie Joseph đang co ro trong góc, bồn chồn ngồi không yên, dù có ngu ngốc đến đâu, ông cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông cúi đầu kính cẩn hướng về phía Huyết vương đời thứ nhất, tự trách nói: "Là hiệu trưởng, thần xác thật có chỗ sơ suất, xin vương tha thứ cho thần."

Lý tiên sinh nói: "Tư chất của ngươi không tồi, nhưng cư xử vẫn còn chỗ khiếm khuyết. Làm theo tinh thần của những người đi trước là tốt, nhưng ngươi cũng nên có sự hiểu biết và suy nghĩ mới của riêng mình để đưa học viện thánh Crail phát triển ngày càng huy hoàng, bồi dưỡng càng nhiều huyết tộc có tố chất".

Hiệu trưởng Blair trịnh trọng cúi đầu: "Vâng, đa tạ vương đã dạy bảo."

"Ngươi hiểu là tốt rồi." Lý tiên sinh nhìn Hoắc Nguyên mỉm cười: "Mấy năm không gặp, chấp hành quan vẫn phong thái như xưa".

Hoắc Nguyên rất có hứng thú mà nhìn cảnh Huyết vương đời thứ nhất gõ hiệu trưởng Blair, thấy Lý tiên sinh quay lại nói chuyện với mình, vẻ mặt nghiêm túc chào hỏi: "Lý tiên sinh quá khen rồi."

"Chấp hành quan lần này đến đảo Hodzel, là lại vì nhiệm vụ sao?" Lý tiên sinh hỏi.

Hoắc Nguyên nhìn thiếu niên bên cạnh, cười nói: "Nghe nói Tiểu Du thức tỉnh nên tôi tới đây chúc mừng. Thuận tiện đến học viện xử lý chút chuyện, không ngờ lại gặp được Tiểu Du. Ồ, nhân tiện còn có Thạch Đại Hải ——"

Y vẫy  tay với Thạch Đại Hải, Thạch Đại Hải lập tức tới chỗ y.

Hoắc Nguyên ước lượng chiều cao của mình không khác nhau là mấy với thiếu niên, xúc động nói: "Ba mươi năm trước, Tiểu Du và Đại Hải chỉ cao như vậy. Bây giờ đều đã trưởng thành, đặc biệt là Đại Hải, gần như đã vượt qua thầy."

Thạch Đại Hải ngượng ngùng nói: "Thầy Hoắc trong lòng em vĩnh viễn cao lớn."

Hoắc Nguyên vỗ vỗ vai: "Em vẫn như trước, luôn chịu phần  thiệt về bản thân. Nhìn mặt em xem, nếu người ra tay mạnh tay hơn chút nữa thì mặt em đã biến dạng rồi".

Thạch Đại Hải ngượng ngùng cúi đầu.

Hoắc Nguyên hình như nhớ ra điều gì đó, hỏi Lý tiên sinh: "Vừa rồi tôi nghe Tiểu Du nói ở cửa, cái gì mà em ấy bị gọi phụ huynh tới, không biết nguyên nhân là gì?"

Giọng điệu biết rõ còn cố ý hỏi, người trưởng thành ở đây đều hiểu mà không nói ra.

Charlie Joseph muốn chết ngay tại chỗ.

Huyết vương đời thứ nhất đối với lão ta nhìn như không thấy, ngay cả hiệu trưởng Blair cũng bị gõ một phen, mà vị chấp hành quan của Cục quản lý dị năng này lại càng thân cận nạn nhân hơn, đừng nói là đứng ra bảo vệ William, thậm chí bản thân mình có thể thuận lợi bước ra khỏi phòng khách hay không cũng còn chưa rõ.

Chỉ có "Trẻ vị thành niên" duy nhất ở đây phẫn nộ mà kể: "Thầy Hoắc, vì em đánh học sinh quý tộc bắt nạt Đại Hải nên phụ huynh của học sinh quý tộc yêu cầu em và người dẫn đường phải xin lỗi họ, nên Lý tiên sinh mới đến học viện. Tất cả là lỗi của em. Em không cẩn thận giẫm gãy chân đối phương, nhưng—cậu ta là người tấn công em trước! Em có bằng chứng!".

Cậu nhanh chóng bật đồng hồ cơ và yêu cầu Tiểu Trí phát video.

Vì thế vụ bắt nạt trong rừng lại lần nữa được phát lại.

Mọi người khi xem hết video đều có những biểu cảm khác nhau.

Quý Thuần hắng giọng, đúng lúc mà giới thiệu: "Đây là người dẫn đường của William, Charlie Joseph."

Đồng loạt ánh mắt lạnh lùng đều nhìn về phía lão ta, khuôn mặt Charlie Joseph tái mét.

Lý tiên sinh thong thả ung dung hỏi: "Muốn ta và Tiểu Du xin lỗi, ngươi, đủ tư cách sao?"

Charlie Joseph không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa mà chỉ nhìn thấy cánh cửa địa ngục sâu thẳm và đáng sợ đang hướng về phía lão ta, từ từ mở ra.

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Nguyên: Không ngờ đúng không ~ Tôi lại lên sân khấu lần nữa! (Công cụ người lại lần nữa online ~^ ^) Tôi vẫn đẹp trai quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro