34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thẩm phán huyết tộc là cái gì?]

—–o0o—–

Chiếc siêu xe mang gia huy của gia tộc Joseph lao ra khỏi cổng học viện thánh Crail như thoát khỏi đầm rồng hang hổ (1) tốc độ nhanh đến mức suýt tông vào một người đi bộ trên đường, tài xế nhanh chóng bẻ lái, lạng lách để tránh người đi bộ rồi lao lên đường lớn.

(1) Địa thế hiểm nguy, nơi cực kỳ nguy hiểm.

Sau khi ổn định xe, tài xế tưởng bá tước ngồi phía sau sẽ chửi bới như thường lệ, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, lần này lại không có.

Charlie Joseph quay đầu vội vàng liếc nhìn học viện thánh Crail ở phía xa, cả người ảo não nằm liệt xuống ghế sô pha.

Lão ta không còn nhớ mình rời khỏi phòng tiếp đón phụ huynh như thế nào, xuống lầu và lên xe, thúc giục tài xế lái xe ra khỏi học viện thánh Crail càng nhanh càng tốt.

Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi khiến lão ta hít thở không thông, cảm thấy kiệt sức, tinh thần uể oải, cả người đều suy nhược.

Thấy bá tước không có động tĩnh gì, tài xế lén liếc nhìn gương chiếu hậu.

Gã nhìn thấy bá tước trước nay không chút cẩu thả, lúc này đầu tóc rối bù, trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không chút máu, chiếc cà vạt vốn được thắt gọn gàng lệch hẳn sang một bên, quần áo cũng ướt như chuột lột.

Nhìn bộ dáng chật vật này, còn đâu là sự tao nhã của một quý tộc huyết tộc?

Suy nghĩ của Charlie Joseph vẫn còn ở lại năm phút trước, lão ta hoàn toàn không nhận ra tài xế đang liếc trộm mình.

Lão thực ra không muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong phòng tiếp đón phụ huynh, đầu óc giống như một cuộn băng bị hỏng, chiếu đi chiếu lại cảnh đó.

Bị Huyết vương đời thứ nhất chất vấn, lão không còn chỗ nào dung thân, lúc đó linh hồn lão như thoát khỏi cơ thể, lơ lửng trên không trung, kinh hãi nhìn chính mình đang làm trò hề.

Lời nói không nhanh không chậm của Huyết vương đời thứ nhất như những chiếc gai sắc nhọn đáng sợ đâm vào trái tim lão ta một cách không thương tiếc.

"...Quý tộc là gì?"

"Là nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, làm gương tốt, chống lại sự cám dỗ cùng ham muốn vật chất, hơn nữa còn dẫn đường chính xác cho người đi sau, phát triển tương lai của huyết tộc. Mà không phải ỷ vào thân phận của mình, kiêu ngạo tự cao, tùy ý làm bậy, bắt nạt kẻ yếu."

"Nếu ngươi không thể làm người dẫn đường, vậy thì hãy nhường cơ hội dạy dỗ bé con huyết tộc kia đi. Ta sẽ thông báo cho thân vương Visa Joseph, tước bỏ tư cách người dẫn đường của ngươi và người dẫn đường của hai bé con huyết tộc khác. Trước khi ngươi nhận ra sai lầm của mình, cấm các ngươi không được sơ ủng bất kỳ người nào".

"Còn về phần ba bé con huyết tộc kia, xóa bỏ dòng họ Joseph, chỉ định lại người dẫn đường cho bọn họ. Bọn họ đã trải nghiệm đặc quyền của quý tộc, cũng nên học cách làm thường dân như thế nào."

Ngón tay thon dài của Huyết vương đời thứ nhất chạm vào thanh kiếm vàng trên vương trượng, uy nghiêm nói: "Trở về thông báo cho Visa Joseph, bảo hắn viết một lá thư kiểm điểm, ngày mai buổi sáng 8 giờ mang tới lâu đài thánh Rosa."

Khẩn trương, lo lắng, hoảng sợ, bàng hoàng, run rẩy và những cảm xúc khác len lỏi trong lòng Charlie Joseph, sau khi được phép rời đi, lão ta vội vàng rời khỏi phòng tiếp đón phụ huynh. Cho đến bây giờ, khi ngồi trên xe, cách xa học viện thánh Crail, hai chân lão vẫn còn run rẩy.

Đối với huyết tộc, việc bị tước bỏ tư cách người dẫn đường là một điều vô cùng nhục nhã, họ sẽ không thể ngẩng cao đầu trong suốt quãng đời còn lại.

Điều khiến lão ta hoảng sợ chính là Huyết vương đời thứ nhất cũng tước bỏ tư cách người dẫn đường của công tước Norman và hầu tước Jimmy.

Ba bé con huyết tộc là Tô Phảng, William và Caroline bị xóa tên khỏi gia tộc Joseph, trở thành những thường dân mà họ luôn coi thường.

Charlie cảm thấy trước mắt mình tối sầm.

Công tước Norman và hầu tước Jimmy tuyệt đối không bỏ qua cho lão ta, bản thân lão sau này cuộc sống sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Tuy nhiên, mệnh lệnh cuối cùng của Huyết vương đời thứ nhất đã đưa lão ta rơi thẳng xuống địa ngục.

Yêu cầu một tên bá tước đời thứ tư truyền lời cho thân vương, không khác gì phán lão tử hình.

Charlie ôm đầu, vì hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.

Thân vương Joseph nhất định sẽ giết lão ta!

**** **** ***

Trong phòng tiếp đón phụ huynh, đến lượt hiệu trưởng Blair đứng ngồi không yên.

Sự việc quý tộc bắt nạt huyết tộc bình dân ở học viện, kéo dài vài năm và dần dần trở thành điều đương nhiên, với tư cách là hiệu trưởng, ông không thể thoái thác tội lỗi của mình.

Hoắc Nguyên tươi cười thân thiết mà nói: "Vừa rồi ở phòng khách, tôi đã nói qua với hiệu trưởng Blair sẽ ở lại đây nửa năm để khảo sát học sinh huyết tộc".

"Rất tốt", Hiệu trưởng Blair gật đầu.

Hoắc Nguyên nhướng mày hỏi: "Hiệu trưởng có biết tại sao tôi đến trường ngài khảo sát sớm không?"

Hiệu trưởng Blair nhíu mày. Trước đây ông chưa từng đào sâu vào vấn đề này, cho rằng việc Hoắc Nguyên đến chỉ là chuyện thường tình.

Hoắc Nguyên thấy ông không trả lời, thở dài một tiếng, nói: "Một năm trước, một nhóm thẩm phán huyết tộc và thợ săn quỷ hút máu trở mặt thành thù, gây ra sự kiện đổ máu bi thảm. Sau khi điều tra sâu, chúng tôi phát hiện thẩm phán huyết tộc tính cách khuyết tật vô cùng nghiêm trọng. Khinh thường người thường và người dị năng. Là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, nhìn thấy thi thể của những thợ săn ưu tú của chúng tôi, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Đồng thời, tôi vô cùng nghi ngờ những huyết tộc cả tính tình và tâm lý đều vặn vẹo, sao có thể vượt qua bài khảo sát lưỡi dao sắc bén và trở thành thẩm phán?"

Hiệu trưởng Blair bị chấp hành quan chất vấn, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Sự việc thẩm phán và thợ săn quỷ hút máu giết hại lẫn nhau từng gây chấn động trong thế giới dị năng một thời, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Đặc biệt là huyết tộc, là chủng tộc bất tử, chỉ cần họ không ngừng nâng cao sức mạnh của mình thì họ có thể có tuổi thọ vô tận.

Nhưng cuộc đời của vị thẩm phán huyết tộc đó đã kết thúc ở tuổi ba mươi.

Đó là một bé con huyết tộc tốt nghiệp từ học viện thánh Crail không được bao lâu.

Nguyên nhân của bi kịch là do gã và đồng đội đã xảy ra tranh chấp gay gắt trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Một cô gái vô tội là người bình thường bị quỷ hút máu cắn, nhiễm trùng nhẹ, thẩm phán huyết tộc nhất quyết muốn giết cô, nhưng thợ săn quỷ hút máu lại ngăn cản, cho rằng chỉ cần có đủ thời gian, có thể lấy được thuốc giải độc cứu cô gái.

Giết hay không giết đều liên quan đến việc tôn trọng sự sống.

Thẩm phán chế nhạo người thợ săn mềm yếu, còn thợ săn thì tức giận vì thẩm phán tàn nhẫn.

Do sự ngăn cản của thẩm phán, thời gian điều trị bị trì hoãn, hoàn toàn biến thành quỷ hút máu, bị thẩm phán bắn chết.

Từ đó trở đi, một đôi đáng lẽ là đồng tâm hiệp lực sống chết có nhau, lại quay lưng trở mặt thành thù, cuối cùng đồng quy vu tận.

Sau vụ việc này, Cục quản lý dị năng và các lãnh đạo cấp cao của huyết tộc đã tổ chức một cuộc họp nghiêm túc nhằm ngăn chặn thảm kịch tương tự tái diễn trong tương lai.

Kỳ khảo sát lưỡi dao sắc bén ba năm sắp đến, chấp hành quan tự mình đến, hiệu trưởng Blair lúc đầu rất ngạc nhiên. Bây giờ sau khi nghe chấp hành quan nói, ông mới ý thức được, đối với chuyện khảo sát này không phải cưỡi ngựa xem hoa mà thực sự hành động.

Có Huyết vương đời thứ nhất ở đây, hiệu trưởng Blair không thể không xin lỗi: "Việc giáo dục ở học viện thánh Crail thực sự có vấn đề, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm".

Hoắc Nguyên cười nói: "Hiệu trưởng Blair trăm công ngàn việc, sơ suất cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, tôi vừa xem video do Tiểu Du quay, tôi chân thành đề nghị chất lượng tổng thể của học sinh trường các ngài cần được chấn chỉnh!"

Khi những lời này thốt ra, quả thực khiến người ta chua xót.

Hiệu trưởng Blair theo bản năng nhìn về Huyết vương đời thứ nhất, vẻ mặt hoảng sợ trước nay chưa từng có.

Lý tiên sinh đặt tách trà xuống, ánh mắt sâu thẳm. "Việc hiệu trưởng Blair nhận ra sai lầm của mình là rất đáng quý. Ta hi vọng ngươi có thể sớm đưa ra một kế hoạch có hệ thống và tiêu chuẩn hóa để làm sạch bầu không khí, thanh lọc khuôn viên trường, dẫn đường chính xác tư duy của học sinh và khiến họ trở thành những huyết tộc ưu tú. "

"——Vâng!" Hiệu trưởng Blair nhanh chóng đứng dậy, giơ tay phải đặt lên ngực trái, quỳ một chân xuống trước mặt Huyết vương đời thứ nhất: "Cảm tạ vương nhân từ, thần dù có chết cũng chấp hành ý chỉ của ngài."

Quý Thuần cũng quỳ xuống, trong lòng tràn đầy sùng kính đối với Huyết vương đời thứ nhất.

Bất luận quý tộc đứng trước mặt Huyết vương đời thứ nhất đều không đáng nhắc tới. Vương chỉ nói mấy câu, đã khiến Charlie Joseph mạo phạm ngài ấy thấu hiểu sâu sắc nỗi đau và sự sợ hãi của những kẻ yếu đuối.

Vương vừa nghiêm khắc vừa khoan hồng độ lượng, là một vương giả chân chính.

Tổ thần như vậy, sao không khiến huyết tộc đến chết cũng nguyện trung thành?

Tần Tiểu Du lặng lẽ ngồi một bên, nhìn Lý tiên sinh xử lý mọi việc một cách có trật tự, quy trình sạch sẽ gọn gàng, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Từ nhỏ cậu đã biết Lý tiên sinh rất lợi hại, làm bất  kỳ việc gì cũng dễ như trở bàn tay, nếu cậu gặp khó khăn gì, chỉ cần xin sự giúp đỡ của Lý tiên sinh, liền có thể giải quyết.

Sau khi hiệu trưởng Blair và cô Quý rời đi, không khí trong phòng tiếp đón phụ huynh trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Tần Tiểu Du không khỏi tò mò hỏi Hoắc Nguyên: "Thầy Hoắc, thẩm phán huyết tộc là gì vậy?"

Thầy Hoắc và hiệu trưởng Blair nhắc đến thẩm phán huyết tộc và thợ săn quỷ hút máu, cậu nghe mà cái hiểu cái không.

Thợ săn quỷ hút máu thì cậu biết.

Trong truyền thừa của huyết tộc có mô tả chi tiết. Quỷ hút máu là những kẻ thoái hóa, không thể kiểm soát ham muốn của mình. Chúng có tính cách tàn bạo, thủ đoạn độc ác. Thích ẩn náu trong bóng tối và săn mồi. Chúng dùng răng nanh đâm vào động mạch cổ của người còn sống để hút máu tươi và ấm.

Họ không có đạo đức, phạm tội khắp nơi, tạo ra sự hỗn loạn trên thế giới.

Vì thế thợ săn quỷ hút máu ra đời.

Họ là một nhóm những người mạnh mẽ không sợ sinh tử, không chỉ săn lùng những tên quỷ hút máu sa ngã mà còn săn lùng những người dị năng cấu kết với quỷ hút máu, tương đương với cảnh sát trong thế giới dị năng.

Nhưng không có ghi chép nào trong truyền thừa nói về thẩm phán huyết tộc là gì.

Đối với câu hỏi của Tần Tiểu Du, Thạch Đại Hải cũng tò mò.

Y thức tỉnh ba năm, hiểu biết về huyết tộc nhiều hơn Tần Tiểu Du, đối với thẩm phán y cũng không biết nhiều. Thấy Tần Tiểu Du hỏi Hoắc Nguyên, y không khỏi vểnh tai lên.

Đối mặt với hai bé con huyết tộc tò mò, Hoắc Nguyên trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại cảm thấy cay đắng.

Hai đứa trẻ này từng là học trò của y, đáng lẽ phải sống một cuộc sống vô tư ở một ngôi làng miền núi đơn sơ, sự xuất hiện của y đã thay đổi số phận của họ.

Mỗi lần nghĩ về quá khứ, Hoắc Nguyên đều cảm thấy áy náy.

Y là một trong những đầu sỏ gây ra trận lũ quét.

Bởi vì y và Giang Diễn đánh nhau một hồi ở núi Đại Minh, phá hủy dòng suối và gây ra hàng loạt bi kịch sau đó.

Nếu Lý tiên sinh không đáp ứng yêu cầu của y đi công tác ở nước Fini thì có lẽ lũ quét đã không xảy ra ở núi Đại Minh và thôn Vạn Hoành đã không gặp đại nạn.

Hoắc Nguyên cân nhắc dùng từ, không có bất luận cái gì giấu giếm mà nói rõ cho bọn họ biết.

"Chuyện này... nó bắt đầu từ việc tôi nhận được một nhiệm vụ..."

Y giải thích chi tiết lý do tại sao y đến thôn Vạn Hoành, cách y truy tìm kẻ sát nhân trong thôn, phát hiện quỷ hút máu biến dị Giang Diễn, cách y chiến đấu với Giang Diễn ở núi Đại Minh, một năm một mười mà nói rõ.

La quản gia đứng cạnh Lý tiên sinh liếc nhìn y, bội phục sự cao thượng của y, không vì bản thân mình mà lấp liếm, đều nói rõ ràng sự thật.

Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải nghe vậy sửng sốt trong giây lát, họ không bao giờ biết đằng sau ngôi làng miền núi yên bình lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Kẻ sát hại dân làng không chỉ là tội phạm bị truy nã trên thế giới mà còn là một kẻ điên tự biến mình thành quỷ hút máu.

Trận chiến giữa thầy Hoắc và quỷ hút máu khiến đuôi thác hình chim yến ngày càng lớn, trên núi có thêm sáu thác nước, tạo thành thác Yến Thạch nổi tiếng sau này, sau đó thu hút các công ty du lịch khai thác quá mức, khiến núi Đại Minh gặp nguy hiểm.

Hoắc Nguyên lời nói vừa chuyển, lại nhắc tới Ám Vương.

Y đại khái nói với hai học sinh về nguồn gốc của Ám Vương Antonio Coleman và những nguy hại xã hội do người đó gây ra, đồng thời đề cập đến người dị năng Khổng Thịnh Hoa.

Tần Tiểu Du đột nhiên mở to mắt, ngắt lời: "Giám đốc Khổng... Khổng Thịnh Hoa, ông ta là người dị năng sao?"

Cậu vẫn còn chút ấn tượng về Khổng Thịnh Hoa, còn nhớ rõ ông ta ngồi trên ghế trong tiệm cơm nhỏ, kiêu ngạo đưa ra những điều kiện hào phóng, thuyết phục bố mẹ cậu cho cậu gia nhập Câu lạc bộ bóng đá Hoàng Thiên. Sau khi bị từ chối, cũng không giống như những quản lý câu lạc bộ khác dây dưa không thôi mà ngược lại đề nghị cậu làm hướng dẫn viên du lịch vào ngày hôm sau.

Lúc đó cậu không biết gì về mục đích của ông ta.

Cùng với anh trai, bọn họ đưa khách đi tham quan nhiều danh lam thắng cảnh khác nhau ở núi Đại Minh.

Đột nhiên, trong đầu cậu chợt lóe lên điều gì đó, sắc mặt cậu tái nhợt.

Cậu và Khổng Thịnh Hoa cùng nhau đi cáp treo, Khổng Thịnh Hoa từng hỏi cậu có nhặt được thứ gì dưới suối không. Kết hợp biểu tượng của gia tộc Ám vương mà thầy Hoắc vừa nhắc đến cùng mục đích thực sự của Khổng Thịnh Hoa đến núi Đại Minh, đáp án đã sáng tỏ.

Như để xác nhận suy nghĩ của mình, Hoắc Nguyên nói: "Đúng vậy, Khổng Thịnh Hoa là một người dị năng, vô cùng tham vọng hợp tác với Giang Diễn. Ông ta đến núi Đại Minh để tìm huy hiệu gia  tộc Ám vương, muốn dùng nó để tăng sức mạnh của mình. Huy hiệu của gia tộc Ám vương vốn là trên người Giang Diễn, nhưng khi gã ta chiến đấu với tôi, đã rơi xuống suối, và cuối cùng—— "

Nhìn sắc mặt Tần Tiểu Du dần dần biến sắc, y tàn nhẫn nói ra sự thật: "Bị em nhặt được."

Tần Tiểu Du nhớ lại.

Chiều hôm đó, cậu cùng Thạch Đại Hải, Tiểu Hắc, A Trung và Lưu Kỳ đến núi Đại Minh hái quả dại, ở  bên dòng suối cạnh thác Yến Thạch nấu cơm dã ngoại. Cậu phụ trách rửa rau và bắt tôm sông, nhấc một hòn đá lên, nhìn thấy huy hiệu sáng chói.

Lúc đó bị Vương Diễm náo loạn một hồi, cậu nhặt huy hiệu bỏ vào túi mà không hề coi trọng nó.

Sau đó giao cho anh trai cất giữ, năm năm sau, cậu suýt quên mất, cho đến khi Khổng Thịnh Hoa hỏi cậu có nhặt được thứ gì trong suối hay không thì cậu mới nhớ ra.

Huy hiệu rất tinh xảo và đẹp mắt, được làm bằng kim loại màu đen, mặt trước khắc hai con dao găm chéo nhau, giữa hai con dao găm có đính viên pha lê màu xanh lấp lánh, mặt sau có một đôi cánh dơi.

Cậu nghĩ nó thích hợp làm thành vòng cổ cho anh trai mình nên đã xâu nó bằng một sợi dây chuyền bạc và đeo vào cổ anh trai mình.

Một huy hiệu chỉ là một vật trang trí thông thường đối với cậu lại là báu vật độc nhất vô nhị mà Khổng Thịnh Hoa không tiếc việc phá hủy sông suối, không màng tính mạng của thôn dân cùng du khách, nhất quyết muốn đoạt lấy báu vật.

Tần Tiểu Du nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, thân thể không tự chủ được run rẩy, trong lòng lan tràn cảm xúc tự trách cùng hối hận.

Nếu cậu không nhặt được huy hiệu thì mọi chuyện có khác không?

Nếu không chiêu đãi Khổng Thịnh Hoa và làm hướng dẫn viên du lịch cho ông ta, lũ quét có phải sẽ không xảy  ra?

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu, giọng nói nhẹ nhàng của Lý tiên sinh vang lên bên tai cậu: "Không phải lỗi của em, không cần phải tự trách mình."

Tần Tiểu Du ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh nói: "Cho dù em có nhặt được huy hiệu hay không, Khổng Thịnh Hoa vẫn sẽ không thay đổi mục đích và sẽ làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến thôn Vạn Hoành".

"Nhưng..." Tần Tiểu Du do dự, ánh mắt mê mang.

Thạch Đại Hải an ủi nói: "Tiểu Du, Lý tiên sinh nói đúng, cậu chỉ là người bị hại."

Tuy rất sốc trước nguyên nhân thực sự của trận lũ quét nhưng y lớn tuổi hơn Tần Tiểu Du, suy nghĩ chín chắn hơn. Sau khi trở thành huyết tộc, y bị các huyết tộc trong học viện bắt nạt, điều này khiến y hiểu rằng kẻ ác luôn có vô số lý do để gây rắc rối.

Y không sai, Tiểu Du cũng không sai, sai là những kẻ ích kỷ, bụng dạ khó lường đó.

Hoắc Nguyên bị ánh mắt lạnh lùng của Lý tiên sinh liếc sang, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Du thật ra cũng rất may mắn, vì hành động vô tình của mình đã cứu được mạng sống của anh trai em."

"Anh em!" Cơ thể Tần Tiểu Du chấn động, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hoắc Nguyên.

Thực ra khi gặp thầy Hoắc ở phòng tiếp khách, cậu đã muốn hỏi thăm về anh trai mình.

Lý tiên sinh có nói với cậu, anh trai cậu hấp thu sức mạnh từ huy hiệu của Ám vương và thức tỉnh thành người dị năng, nhưng hắn không nói với cậu huy hiệu đó là huy hiệu cậu nhặt được ở suối.

Lý tiên sinh là huyết tộc, có thể không biết thông tin nội bộ của Cục quản lý dị năng, thầy Hoắc thì khác, thầy ấy là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, nhất định sẽ biết nhiều chuyện về anh trai mình.

Nhìn thấy thiếu niên phấn chấn lên, Hoắc Nguyên cười nói: "Sau này tôi cũng nghe được từ anh trai em nói, ngày đó anh em bị nước lũ cuốn trôi, vai cũng bị thương nặng, huy hiệu dính máu, nên đã được kích hoạt. Quyền lực của Ám vương đã thấm vào cơ thể cậu ấy."

Tất nhiên, nếu chỉ như thế này thì một người bình thường sẽ không thể thành công trở thành người dị năng, còn cần có điều kiện khắc nghiệt khác.

Nghĩa là, khi con người đang ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, có khát vọng sống sót mãnh liệt, mới có thể kích phát năng lực, sử dụng ngoại lực để sử dụng và cuối cùng biến chúng thành sức mạnh của chính mình.

Khổng Thịnh Hoa tìm thấy Tần Lâm, muốn chiếm lấy huy hiệu trên người anh trai cậu, vì bất cẩn đã bị Tần Lâm giết chết.

Khi Hoắc Nguyên tìm thấy Tần Lâm, y thấy Khổng Thịnh Hoa, người bị cây thường xuân quấn quanh và biến thành xác chết. Tần Lâm bất tỉnh, toàn lực tấn công tất cả sinh vật đến gần hắn, chỉ có con gà trống biến dị mới có thể đến gần cậu ta hơn ba thước.

Tần Lâm như vậy đương nhiên không thể ở lại thôn Vạn Hoành, ở cùng cha mẹ.

Hoắc Nguyên đưa người trở lại Cục quản lý dị năng, phí rất nhiều công sức mới khiến người tỉnh lại, học cách làm chủ dị năng của mình.

Tần Lâm thực lực rất ấn tượng, chưa đầy nửa tháng, đã có thể thoải mái khống chế dị năng của mình.

Có lẽ y cảm thấy mình đã thất bại trong việc bảo vệ em trai mình, em trai sống chết không rõ, nên Tần Lâm vẫn luôn canh cánh trong lòng, liều mạng tăng cao sức mạnh của mình, tích cực tham gia nhiệm vụ, đối với thế lực của Ám vương căm ghét như kẻ thù. Chỉ trong vòng 5 năm, y đã được thăng chức lên vị trí chấp hành quan trẻ nhất của Cục quản lý dị năng.

"Hai mươi năm trước, anh trai em đã đề xuất một kế hoạch với Cục, cho rằng việc duy trì trật tự trong thế giới dị năng nên được Cục quản lý dị năng và huyết tộc cùng gánh vác".

Thế là thẩm phán huyết tộc ra đời.

"Đương nhiên, ban đầu huyết tộc không đồng ý với đề nghị này." Hoắc Nguyên nói: "Nhờ có Lý tiên sinh giúp đỡ nên mọi chuyện đã giải quyết suôn sẻ."

Tần Tiểu Du quay lại nhìn người đàn ông tóc vàng bên cạnh.

Lý tiên sinh nói: "Đề xuất của Tần Lâm rất hay, nên được ủng hộ".

Hoắc Nguyên âm thầm gật đầu.

Không phải sao?

Khi Huyết vương đời thứ nhất còn tại vị, việc quản lý nội bộ của huyết tộc nghiêm khắc hơn bây giờ rất nhiều, Ám vương bị phong ấn, thế giới về cơ bản rất yên bình, chỉ có một số quỷ hút máu sa ngã gây hại cho thế giới.

Khi Lý tiên sinh nghỉ hưu và giao quyền lực cho nhị đại vương, hắn sống ẩn dật trong một ngôi làng nhỏ trên núi mặc kệ mọi chuyện của thế giới, các vấn đề bên trong huyết tộc mọc lên như nấm sau mưa. Khi Ám vương phá vỡ phong ấn và trốn thoát khỏi sông băng Perito Moreno, thế giới dị năng đã trở nên hỗn loạn.

Ba mươi năm trước, y nhờ Lý tiên sinh đến nước Fini để thuyết phục thân vương Ramzai cho Cục quản lý dị năng điều tra dấu vết của Ám vương.

Y tưởng sự việc đã kết thúc nhưng lại không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Ám vương không còn là Ám vương nữa mà đã trở thành một kẻ đáng sợ, nơi sinh ra vô số quỷ hút máu cùng tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro