35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục tiêu cuộc sống và hình phạt cuối cùng]

—–o0o—-

Tần Tiểu Du tỉnh lại sau giấc ngủ đông mới được một tuần, chấp nhận sự thật mình đã trở thành huyết tộc chỉ mới mấy ngày, hôm nay từ miệng Hoắc Nguyên biết được rất nhiều tin tức từ thế giới dị năng, đồng thời càng hiểu toàn diện hơn về thế giới.

Hóa ra dưới bề mặt hòa bình, làn sóng đen tối đang dâng trào, một số người đang lang thang trên bờ vực tội ác và bức hại người khác một cách tàn nhẫn, trong khi một số đang duy trì trật tự xã hội và chiến đấu chống lại các thế lực tà ác mà không hề do dự.

Thôn Vạn Hoành nghèo nàn, lạc hậu, biệt lập với bên ngoài, những người dân thuần phác an cư lạc nghiệp mà sống.

Một kẻ bên ngoài đi vào, tàn nhẫn mà giết chết chị A Lan, phá vỡ sự yên bình của ngôi làng nhỏ trên núi.

Sau đó, những bi kịch nối tiếp nhau, cho đến khi một trận lũ quét xảy ra khiến nhiều gia đình cửa nát nhà tan.

Gia đình Tần Tiểu Du tương đối may mắn.

Cha mẹ còn sống và con cái được an toàn.

Cậu được Lý tiên sinh sơ ủng, sống lại từ cõi chết và trở thành huyết tộc.

Anh cậu may mắn thoát chết và trở thành người dị năng.

Điều đáng lo ngại duy nhất là cậu vẫn chưa thức tỉnh sức mạnh của mình nên tạm thời cậu không thể rời khỏi đảo Hodzel và cũng không thể về hiếu thảo với cha mẹ. Anh trai cậu là chấp hành quan của Cục quản lý dị năng, theo lời thầy Hoắc, anh ấy có vẻ bận rộn với nhiều nhiệm vụ khác nhau, bôn ba khắp nơi, hiếm khi về nhà.

"Thầy Hoắc, thầy có thông tin liên lạc của anh trai em không?"

Sau khi Hoắc Nguyên nói xong tình huống phức tạp và nghiêm trọng ở thế giới dị năng, Tần Tiểu Du không khỏi hỏi.

Hôm qua, Lý tiên sinh cho cậu biết số điện thoại của bố mẹ, cậu cẩn thận lưu vào danh bạ của đồng hồ cơ, dự định sẽ liên lạc lại với họ sau khi thức tỉnh sức mạnh.

Anh trai cậu là chấp hành quan nên thông tin được giữ bí mật, đương nhiên Lý tiên sinh không có số điện thoại, hôm nay cậu bất ngờ gặp thầy Hoắc, hỏi thầy ấy có lẽ sẽ biết.

Hoắc Nguyên nhìn ánh mắt mong chờ của thiếu niên, vui vẻ nói: "Có."

Y đọc một dãy số, Tần Tiểu Du lập tức yêu cầu Tiểu Trí ghi nhớ, lưu vào danh bạ của cậu.

Nhân tiện, Hoắc Nguyên cũng trao đổi số điện thoại với cậu. Sau khi lưu lại, y nhắc nhở Tần Tiểu Du: "Tiểu Lâm tháng trước đi tới nước Suman làm nhiệm vụ, số điện thoại tạm thời không liên lạc được, nếu muốn liên lạc với anh em thì phải đợi nhiệm vụ kết thúc."

Tần Tiểu Du gật đầu: "Được."

Dù nhớ anh trai đến mức nào, cậu cũng không có ý định liên lạc với anh mình vào lúc này.

Mọi thứ đợi đến khi cậu thức tỉnh và trở thành huyết tộc thực sự rồi nói.

Tuy nhiên, sau khi biết lai lịch của thẩm phán huyết tộc có liên quan đến anh trai mình, Tần Tiểu Du cũng thấy rất vinh dự, đồng thời suy nghĩ cũng thay đổi một chút.

Sau khi anh trai cậu có được sức mạnh và trở thành người dị năng, anh cậu đã rèn luyện chăm chỉ, không sợ hiểm nguy, chống lại thế lực tà ác suốt ba mươi năm, đến giờ vẫn còn tích cực mà chấp hành nhiệm vụ, thật khiến cậu khâm phục.

Kể từ khi còn nhỏ, anh trai luôn là người mà Tần Tiểu Du ngưỡng mộ.

Bây giờ cậu đã trở thành huyết tộc, tương lai vô hạn, cậu có nên theo bước anh trai mình và dấn thân vào một con đường khác không?

Trước ngày hôm qua, mục tiêu của cậu chỉ là thức tỉnh sức mạnh của mình và đoàn tụ với gia đình.

Sau ngày hôm nay, cậu muốn đặt mục tiêu của mình xa hơn nữa.

"Thầy Hoắc, em làm sao có thể trở thành thẩm phán huyết tộc được?" Tần Tiểu Du ánh mắt nóng rực hỏi.

Thạch Đại Hải ngồi bên cạnh lập tức vểnh tai lên.

Kể từ khi trở thành huyết tộc, cậu với tương lai của mình vô cùng mê mang. Mặc dù vào học viện thánh Crail, vì sự thức tỉnh của bản thân mà nỗ lực, nhưng cậu vẫn gặp các học sinh quý tộc bắt nạt mỗi ngày, dù tinh thần chiến đấu của cậu có cao đến đâu thì cũng bị mài mòn chẳng còn lại là bao.

Hôm nay là một bước ngoặt trong cuộc đời cậu.

Cậu cần phải nắm bắt cơ hội, vì chính mình mà tranh thủ để đảm bảo tương lai tươi sáng cho mình.

Thẩm phán huyết tộc có vẻ là một lựa chọn tốt.

Cậu cần một niềm tin để thực hiện giá trị nhân sinh.

Hoắc Nguyên nhìn ánh mắt háo hức của hai cậu học sinh, trong lòng cảm thấy vui mừng. Họ thực sự là hai chàng trai tốt, sau khi nghe y nói nhiều như vậy, không hề vì thế giới dị năng hắc ám mà sợ hãi, ngược lại còn dám đối mặt với nguy hiểm, muốn tham gia vào trận chiến.

"Điều kiện đầu tiên để trở thành thẩm phán là thức tỉnh sức mạnh." Y nói.

Đáng tiếc hai học sinh vẫn là bé con huyết tộc!

Cửa thứ nhất đã bị loại trừ, Tần Tiểu Du cũng không buồn phiền, tiếp tục hỏi: "Ngoài điều kiện thứ nhất, còn có yêu cầu gì khác không?"

Hoắc Nguyên chậm rãi sờ cằm: "Đương nhiên còn có những yêu cầu khác, tốt nhất là sau khi thức tỉnh thành huyết tộc năm năm. Trải qua quá trình huấn luyện có hệ thống, khả năng tự chủ, giá trị vũ lực, tam quan, đồng cảm và các điểm đánh giá khác đạt tới tám phần trở lên mới có đủ tư cách để trở thành thẩm phán huyết tộc. Ồ, đúng rồi, có thời gian thực tập ba năm. Nếu xảy ra một sai lầm không thể sửa chữa trong thời gian thực tập, ngoài việc chịu trách nhiệm tương ứng, giấy chứng nhận thẩm phán huyết tộc cũng sẽ bị thu hồi."

Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải sững sờ trong giây lát.

Không ngờ điều kiện để trở thành thẩm phán lại khắc nghiệt như vậy, với tình hình hiện tại, bọn họ dù chỉ một yêu cầu cũng không thể đáp ứng được.

Tuy nhiên, nếu có mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống, là có thể tiến về phía trước.

Lý tiên sinh kiên nhẫn đợi Hoắc Nguyên nói xong, nhẹ nhàng nói với Tần Tiểu Du: "Mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không thể nóng vội mà thành công."

La quản gia cười nói: "Du thiếu gia vẫn còn là bé con, bé con thì nên vô tư, thoải mái trải nghiệm cuộc sống học đường."

Hoắc Nguyên liên tục gật đầu: "Lý tiên sinh và La quản gia nói đúng! Việc duy trì hòa bình thế giới cứ để cho mấy lão già chúng ta lo. Em và Đại Hải còn trẻ, những vấn đề này không cần lo lắng."

Lý tiên sinh và La quản gia bị xếp vào hàng ngũ "lão già":...

Tần Tiểu Du gãi gãi sau đầu.

Nói đến chuyện lão già, cậu cùng Đại Hải kỳ thật đều đã bốn mươi lăm tuổi, ở độ tuổi này người bình thường đều sẽ lập gia đình, kết hôn sinh con.

Lại nói, cậu vẫn chưa biết Lý tiên sinh bao nhiêu tuổi!

Nhưng cũng chưa bao giờ dám hỏi.

Lý tiên sinh lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Nguyên, Hoắc Nguyên tự biết mình lỡ lời, kín đáo mà cầm tách trà nguội lên uống một ngụm lớn.

"Reng reng reng——"

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông dồn dập.

Thạch Đại Hải nghe thấy thì ngạc nhiên: "Là tiếng chuông triệu tập toàn trường."

Hoắc Nguyên đặt tách trà xuống, nhướng mày: "Có vẻ như hiệu trưởng Blair thông báo nội quy mới của học viện".

Trong lúc bọn họ nói chuyện, hiệu trưởng Blair nhanh chóng triệu tập tất cả giáo viên trong trường, tổ chức một cuộc họp quan trọng, trịnh trọng truyền đạt chỉ thị của một thế hệ vương nhằm chấn chỉnh bầu không khí của học viện và tăng cường quản lý học sinh.

Sau khi thảo luận hơn nửa giờ, họ đưa ra một bộ nội quy và quy chế sơ bộ, nhanh chóng thông báo với các học sinh.

Các học sinh lớp C lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn bảng đen trước khi bước ra khỏi lớp.

Tên gia tộc của Tần Tiểu Du vẫn còn trên đó, mỗi học sinh nhìn vào dòng họ cao quý kia phía sau tên "Scarlett" không khỏi kích động.

Quý tộc là gì?

Đây là cao quý nhất trong số các quý tộc!

Được Huyết vương đời thứ nhất sơ ủng, thân phận địa vị, quyền lực đều chí cao vô thượng!

Rốt cuộc ai tung tin đồn bé con huyết tộc này là đồ nhà quê?

"Là ai tung tin đồn? Không phải là ba tên quý tộc gia tộc kia sao?" Có người nhếch miệng lên nói.

Kết quả là, càng ngày càng có nhiều ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào Tô Phảng và Caroline.

Caroline cắn môi, đi tới trước mặt Tô Phảng oán giận: "Những người này thật quá đáng, gió chiều nào theo chiều ấy."

Khi Tô Phảng biết được thân phận thật sự của Tần Tiểu Du, gã rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Không ai biết gã đang nghĩ gì, càng không đoán được tâm tư của gã.

Một số huyết tộc từng vây quanh gã lặng lẽ thay đổi đối tượng nịnh nọt của họ.

So với người được Huyết vương sơ ủng, con cháu của thân vương tính là cái gì?

Tô Phảng nhìn bọn họ thay đổi, không có biểu tình gì, thu dọn bàn học, không nhanh không chậm rời khỏi phòng học.

Caroline giậm chân, chạy theo gã.

Tất cả giáo viên và học sinh của học viện thánh Crail, kể cả nhân viên bình thường, đi đến sân trường, xếp hàng ngay ngắn, có trật tự.

Trên bục sân khấu, hiệu trưởng Blair và Phòng giáo vụ vẻ mặt nghiêm túc, chờ mọi người đến đủ, ông bước lên một bước, ghé vào micro trịnh trọng nói: "Hôm nay, ta muốn thông báo ba việc quan trọng. Một là học viện ra nội quy trường học mới, mọi người đều phải tuân theo, một khi vị phạm quy định, nhẹ thì bị xửa phạt, nặng thì bị đuổi học".

Nội quy trường học mới?

Các học sinh ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

Học viện thánh Crail đã được thành lập gần một nghìn năm, nội quy của học viện về cơ bản không thay đổi, nhiều lắm cũng chỉ là thêm vào nội quy.

Không đợi các học sinh kịp tiêu hóa xong tin tức, hiệu trưởng Blair lại bổ sung thêm: "Điều thứ hai, là về việc xử lý vụ bắt nạt sáng nay ở học viện. Tô Phảng, William và Caroline đã bắt nạt Thạch Đại Hải từ rất lâu. Sau khi điều tra, sự thật đã rõ ràng, bằng chứng xác thực, dưới sự chứng kiến của Huyết vương đời thứ nhất, bọn họ bị xử phạt như sau..."

Hủy bỏ người dẫn đường của ba người bọn họ, xóa bỏ gia tộc Joseph, những huyết tộc bình dân được chỉ định sẽ là người dẫn đường mới cho bọn họ.

Có một sự náo động trên sân trường.

Tất cả học sinh đều bị sốc.

Các học sinh xung quanh Tô Phảng và Caroline đều quay lại nhìn họ với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tô Phảng dù có bình tĩnh đến đâu, lúc này vẻ mặt của gã cũng biến sắc.

Hủy bỏ người dẫn đường ban đầu, tước bỏ dòng họ quý tộc cao quý, chỉ định huyết tộc bình dân làm người dẫn đường mới chẳng khác nào giáng chức họ từ quý tộc xuống thường dân, từ thiên đường xuống địa ngục, sau này, ngoại trừ nỗ lực của bản thân sẽ không có cơ hội khác để xoay chuyển.

Đây là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho bé con huyết tộc.

Caroline sợ hãi òa khóc tại chỗ, trong khi Tô Phảng chậm rãi quay đầu lại nhìn Thạch Đại Hải xếp hàng ở bên trái, trong mắt hiện lên vẻ u ám như vũ bão.

Thạch Đại Hải ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thẳng về phía trước, làn sương mù bao trùm trên đầu y đã lâu lúc này đã biến mất.

Hiệu trưởng Blair nhìn phản ứng dữ dội của các học sinh bên dưới, mặt không thay đổi nói: "Ta biết họ không phải là những người duy nhất trong học viện ỷ vào thân phận quý tộc tùy ý làm bậy. Bắt đầu từ hôm nay, học viện sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng, chỉ cần phát hiện tình huống tương tự, xử phạt giống như vậy".

Hiệu trưởng vừa nói xong, một số học sinh quý tộc không rét mà run, trong khi những học sinh bình dân bị bắt nạt như Thạch Đại Hải đều rưng rưng nước mắt, vui mừng khôn xiết.

So với sự việc thứ hai gây náo động, chuyện thứ ba liên quan đến thẩm phán huyết tộc có vẻ bình thường.

Sau buổi tập trung toàn trường, học sinh quay trở lại lớp học, một số người hoang mang lo sợ, tìm chỗ khuất gọi điện về cho người dẫn đường của mình.

Trong lớp C, học sinh sôi nổi nghị luận.

"Đúng là phong thủy luân chuyển! Thật không bao giờ nghĩ có một ngày Tô Phảng sẽ bị giẫm xuống đất, hahaha——"

"William vẫn đang nằm trong bệnh viện, có lẽ nó vẫn đang ngóng trông bậc cha chú chống lưng cho nó, đúng không?"

"Có lẽ nó cũng biết rồi?"

"Huyết vương đời thứ nhất tự mình tới học viện. Không biết Charlie Joseph có sợ hãi không?"

"Các người cũng chẳng ra gì, lúc trước thờ ơ lạnh nhạt, giờ thì bỏ đá xuống giếng, không cảm thấy bỉ ổi sao?"

"Ồ, bọn tôi  thờ ơ lạnh nhạt, ít nhất chúng tôi cũng không làm gì cả. Vì lấy lòng Tô Phảng, cậu đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Việc bắt nạt Thạch Đại Hải, cũng có phần của các người, đúng không? Có cần tôi báo cáo với hiệu trưởng giúp các người không?"

"Mày ——"

Học sinh quý tộc bị chế nhạo, lo lắng nhìn về phía chỗ ngồi của Tô Phảng.

Lúc này, chỗ ngồi không một bóng người.

Buổi tập trung kết thúc, không thấy Tô Phảng và Caroline đâu cả, có lẽ họ đã vội vã quay về gia tộc Joseph cầu cứu.

Tuy nhiên, làm sao gia tộc Joseph có thể vì ba tên bé con huyết tộc mà đắc tội với Huyết vương đời thứ nhất?

Kết quả rất rõ ràng, trong ngày hôm nay, họ sẽ mất đi sự che chở của gia tộc, trở thành những thường dân mà bọn họ coi thường nhất.

Một số học sinh bị Tô Phảng chèn ép, âm thầm xoa tay hằm hè, chuẩn bị báo thù rửa hận, nhưng khi nghĩ đến nội quy mới với hình phạt nghiêm khắc của học viện thì họ đã bỏ cuộc.

"Tôi đã nhìn thấy chiếc xe chuyên dùng của Huyết vương đời thứ nhất. Wow, hoành tráng cực kỳ!"

"Đáng tiếc không nhìn thấy được dung mạo của Huyết vương. Không biết có giống như bức chân dung không?"

"Tôi thực sự ghen tị với người được sơ ủng kia. Có thể nhìn thấy Huyết vương hàng ngày."

"Suỵt —— cậu ta tới kìa ——"

Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải trở lại lớp, tất cả huyết tộc họ gặp trên đường đều nhìn cậu với ánh mắt tha thiết, thậm chí có người còn cung kính chào hỏi cậu, trái ngược hoàn toàn với thái độ khinh thường và phân biệt đối xử trước đó.

Điều này khiến Tần Tiểu Du không thể thích ứng.

Cậu vốn chỉ là một học sinh trung học cơ sở bình thường, còn chưa trải nghiệm cuộc sống xã hội, bản chất con người hay thay đổi khiến cậu không thể tin được.

Tuy nhiên, giơ tay đánh người chẳng ai đánh người đang cười.

Tần Tiểu Du khách khí mà ứng phó, bước nhanh bước chân, quay trở lại phòng học lớp C với vẻ mặt cứng ngắc.

So với sự nhiệt tình của học sinh các lớp khác, bé con huyết tộc lớp C dè dặt hơn rất nhiều. Nhìn thấy cậu cùng Thạch Đại Hải đi vào cửa, bọn họ chỉ từ xa nhìn mà không tiến tới nói chuyện.

Nói cách khác, họ không dám tiến tới nói chuyện.

Suy cho cùng, người bắt nạt Thạch Đại Hải nhiều nhất đều là một số quý tộc trong lớp.

Tần Tiểu Du không có thời gian để ý tới người khác, đối với cậu hiện tại quan trọng nhất chính là học tập.

Buổi sáng cô Quý mang cho cậu một bộ sách giáo khoa mới, nội dung khá mơ hồ đối với một học sinh cấp hai.

Mặc dù học viện thánh Crail là học viện của huyết tộc, lấy việc kích thích tiềm năng và huấn luyện sức chiến đấu, nhưng nó cũng có rất nhiều môn văn hóa.

Mở sách ra, cậu thấy bên trong toàn chữ Ciro, khiến Tần Tiểu Du đầu váng mắt hoa.

Cậu đã học tiếng Ciro từ Lý tiên sinh sáu năm, cậu không gặp vấn đề gì trong giao tiếp hàng ngày và khả năng viết của cậu đã đạt đến trình độ trung học ở Sùng Hạ. Nhưng hiện tại cậu ở trong môi trường toàn người nói ngôn ngữ Ciro, nhất thời thích nghi không kịp.

Những cuốn sách giáo khoa này giống như những cuốn thiên thư vậy.

Học viện thánh Crail ba năm tuyển học sinh một lần, những bé con huyết tộc không theo kịp chỉ có thể chuyển trường.

Tần Tiểu Du đến không đúng lúc, muốn theo kịp người khác thì phải cố gắng nhiều hơn.

Trên thực tế, huyết tộc thông thường không sơ ủng người dưới 18 tuổi là trẻ vị thành niên.

Trẻ vị thành niên có rất nhiều yếu tố không chắc chắn, thể chất của họ chưa phát triển hoàn thiện, trí óc chưa đủ trưởng thành, trình độ hiểu biết còn hạn chế, không có lợi cho sự phát triển trong tương lai. Trước đây, có người là trẻ vị thành niên huyết tộc do nhiều hạn chế, tâm lý dần vặn vẹo, đi theo con đường lạc lối.

Tần Tiểu Du hoàn cảnh đặc biệt, mười lăm tuổi đã bị sơ ủng, bởi vì thời gian hồi phục ngắn ngủi, ngoại trừ chuyện vui mừng được sống lại ra, cậu tạm thời không có suy nghĩ dư thừa nào khác.

Điều duy nhất khiến cậu lo lắng lúc này là làm sao để bắt kịp các lớp học văn hóa.

Cũng may cậu có Thạch Đại Hải ở bên cạnh.

Hai người ngồi cạnh nhau, sau khi ngồi xuống liền ăn ý mà lấy sách vở ra, một người đánh dấu những điểm quan trọng, một người cẩn thận chép lại ghi chú, chăm chỉ học tập.

Tần Tiểu Du âm thầm quyết định khi trở về lâu đài sẽ không nghỉ ngơi, xin Lý tiên sinh giúp đỡ, chăm chỉ học ngoại ngữ thật tốt.

Đúng vậy, ngoại ngữ, không chỉ đơn thuần là tiếng Ciro, mà còn cả tiếng Suman và Fini – tương lai đều sẽ dùng đến, cần thiết phải học.

Thật ra... Tần Tiểu Du cảm thấy tiếng Sùng Hạ của mình cần phải được tăng cường.

Trình độ hiểu biết của học sinh trung học cơ sở thực sự còn hạn chế!

Thiếu niên đẹp trai với mái tóc bạc và đôi mắt đỏ biểu tình bi phẫn mà múa bút thành văn, điều này đã khơi dậy hứng thú của các học sinh khác.

Không ngờ sơ ủng của Huyết vương đời thứ nhất lại đáng yêu như vậy, siêng năng chăm chỉ, không hề tỏ ra mình là người quý tộc, chỉ giống như một thiếu niên bình thường.

Có lẽ cậu ấy thực sự là một người bình thường trong quá khứ.

Một số huyết tộc bình dân như Thạch Đại Hải ngo nghoe rục rịch, rất muốn kết bạn với cậu.

Tiếng chuông vào lớp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của họ.

Lớp học huyết tộc kỷ luật không nghiêm khắc, hầu hết học sinh đều ngồi tùy ý, ngoại trừ Tần Tiểu Du thẳng lưng, ngồi đến nghiêm túc.

Giáo viên nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc của cậu, giơ tay chỉnh lại kính mắt, khơi dậy cảm xúc mãnh liệt giảng dạy, dùng toàn bộ sức lực tận tình giảng bài.

"Bang—" thước kẻ đập lên bục, giọng giáo viên vút cao: "Hôm nay chúng ta sẽ nói về nguồn gốc và lịch sử phát triển của huyết tộc... Các em hãy ghi lại những ý chính, ngày mai kiểm tra!"

Các học sinh im lặng mở cuốn sổ cũ của mình, liếc nhìn bé con huyết tộc mới đầy thông cảm.

Tần Tiểu Du nắm chặt cây bút, sẵn sàng đón đầu quân địch.

Thạch Đại Hải khẽ thở dài, đẩy cuốn sổ đầy chữ của mình lên bàn.

——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro