37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Che dấu nguy cơ]

—–o0o—–

Khi màn đêm buông xuống, thành phố duy nhất trên đảo Hodzel chiếu sáng rực rỡ.

Đối với huyết tộc, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.

Trong quán bar thiếu ánh sáng, mỹ nam mỹ nữ tụ tập bên nhau, hỗn hợp rượu và máu kích thích giác quan của họ, âm nhạc êm dịu cùng khác lạ hòa tan vào trong quán bar được trang trí lịch sự tao nhã.

Người pha chế động tác khéo léo rót máu đỏ thắm vào ly, mùi máu thuần vị ngọt ngào phiêu tán trong không khí, khiến đám huyết tộc ngồi trước quầy bar xao động.

Trên sân khấu, người phụ nữ đầy quyến rũ nhảy một điệu múa cột gợi cảm, cùng với tiết tấu âm nhạc mà thay đổi tư thế nhảy, chiếc váy bó sát vô cùng ít vải tôn lên vóc dáng của cô một cách hoàn hảo.

Các huyết tộc dưới sân khấu cầm những chiếc ly chân dài, rất có hứng thú mà thưởng thức, thỉnh thoảng ném một số đồng bạc lóe sáng lên sân khấu.

Đồng bạc là những thanh chip, mỗi thanh trị giá mười vạn tệ Ciro, vũ công có thể kiếm tới hàng ngàn vạn chỉ trong một đêm.

Trong góc tối, một người đàn ông mặc áo khoác màu xám ngồi một mình trước chiếc bàn tròn nhỏ, cổ áo dựng đứng che khuất nửa khuôn mặt, trước mặt là những chai rượu.

Móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng chạm vào, nắp chai rượu bay ra rơi xuống đất, phát ra âm thanh "Leng keng". Gã dường như không nghe thấy, cầm bình rượu lên, rót đầy vào miệng.

"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc ——"

Chẳng mấy chốc, cái chai đã trống rỗng.

Gã ợ một hơi, đặt chai xuống, hít một hơi dài rồi chửi rủa: "Mẹ kiếp, đồ sói mắt trắng! Cực cực khổ khổ mà bồi dưỡng mày, vậy mà mày lấy oán trả ơn! Không có tao, mày cũng chỉ là một con người tầm thường vô dụng!".

"Tao lãng phí không biết bao nhiêu tâm huyết mà vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, bị quý tộc ức hiếp? Sự yếu đuối chính là nguồn gốc tội lỗi!"

"Thế mà nó thực sự đã bám được vào Huyết vương! Là huyết vương đời thứ nhất! Ôi, vị thần huyết tộc vĩ đại, là Francis · Odner · Lý · Gros vĩ đại! Tôi là tín đồ trung thành của ngài! Vì cái gì ngài lại phái cấp dưới tước đoạt thân phận người dẫn đường của tôi!"

Giọng nói của người đàn ông đầy đau buồn và tức giận.

Cầm lấy ly rượu, lại muốn uống thêm, phát hiện trên bàn chỉ toàn là chai rỗng.

Chán nản, gã lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, quét mã thanh toán trên bàn rồi yêu cầu nhân viên pha chế mang thêm đồ uống nhưng phát hiện số dư không đủ.

"Tsk!" Gã bấm vào nút từ bỏ.

"Truyền thừa của bà già đó thật vô dụng! Nó thậm chí không thể tồn tại được hai mươi năm!"

Nghĩ đến thằng ranh này vẫn còn có trong tay một phần ba tài sản, người đàn ông hai mắt đỏ bừng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà già trước khi chết để lại một thứ gì đó, thay vì trao toàn bộ tài sản thừa kế cho gã, bà lại lấy danh nghĩa của thằng ranh này gửi vào ngân hàng thế giới trong hai mươi năm. Một khi thời hạn hai mươi năm kết thúc, thằng ranh đó có thể dùng thân phận của mình để thừa kế tài sản trị giá 100 triệu.

Năm nay là năm thứ 19, chỉ còn năm tháng nữa là tròn hai mươi năm.

Tuy nhiên, không ngờ hôm nay thằng ranh này lại đưa người về nhà, nhất quyết muốn xóa bỏ thân phận người dẫn đường của gã.

Người dẫn đường là bậc cha chú của bé con huyết tộc.

Chỉ cần gã còn ở đây, chẳng phải gã có quyền quyết định cuối cùng đối với quyền thừa kế của bà già đó sao?

Con vịt sắp tới tay bay mất, làm sao gã có thể cam tâm?

"Đồ sói mắt trắng! Thằng ranh đó đúng là sói mắt trắng!" Người đàn ông oán hận đứng dậy. Rượu quá nhiều khiến chân tay gã nhũn ra, chưa kịp đứng thẳng, thân thể liền lung lay đành phải ngồi trở lại.

"Trai đẹp ơi, có cần giúp đỡ không?" Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai người đàn ông.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt say lờ đờ nhìn về phía trước.

Dưới ánh sáng mờ ảo, một nữ huyết tộc với dáng người phập phồng quyến rũ nghiêng người trước bàn tròn, mái tóc xoăn màu nâu xõa xuống, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện.

"Sao trai đẹp này lại uống rượu một mình ở đây?" Nữ huyết tộc dùng ngón sơn móng tay cầm chai rượu rỗng lên, chán ghét nói: "Đây là loại rượu rẻ nhất trong quán, bên trong chẳng có bao nhiêu mùi hương của máu. Không bằng để chị chăm sóc em một chút, mời trai đẹp một ly rượu ngon nhất?"

Nói xong, cô ta vươn đầu lưỡi, liếm khóe môi một cách quyến rũ, nháy mắt với người đàn ông.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô biểu diễn, kéo cổ áo, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với phụ nữ."

Khuôn mặt của nữ huyết tộc cứng đờ, "Phi" một tiếng: "Hóa ra lại là GAY! Việc này dễ giải quyết thôi——"

Cô giơ tay vén mái tóc xoăn ra sau, để lộ bộ ngực kiêu hãnh, sau đó dùng ngón tay mò mẫm bên trong áo hai lần, lôi ra một cặp ngực giả silicon rồi mỉm cười ném xuống đất, giọng nói trở nên thô lỗ.

"Thế này thì sao? Vừa lòng không?"

Người đàn ông:......

Huyết tộc khôi phục giới tính ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, quàng tay qua vai gã, áp đôi môi đỏ mọng lên tai gã: "Tên tôi là Anthony Breege, tôi đã độc thân một trăm năm, luôn muốn tìm một người tình trong mộng có thể yêu thương và chăm sóc cho tôi. Anh đẹp trai, tôi thấy anh rất thích hợp. Có muốn thử với tôi không? Khả năng X của tôi rất mạnh, trên dưới đều có thể. Tôi đảm bảo chỉ cần một lần sẽ muốn thêm lần nữa. Ồ, nhân tiện! Anh có thể cắn vào cổ tôi, làm một số chuyện khiến cả hai người đều thoải mái..."

So với SEX thuần túy, huyết tộc càng thích bị hút máu, sẽ càng kích thích hơn, có cảm giác sắp chết, nếu làm với cả hai, hương vị sẽ rất tuyệt vời, vô cùng khó quên.

Người đàn ông chớp chớp mắt, như thể trong lòng rung động, cồn rượu quấy phá, gã thả lỏng cơ thể, tiến lại gần đối phương.

Anthony thổi hơi nóng vào tai gã, đôi mắt nâu lập lòe ánh sáng nhất định phải có được.

Sau một lúc lâu, khi cho rằng người đàn ông đã bị dụ dỗ, người đàn ông đột nhiên đẩy Antony ra: "Tôi quan tâm đến tiền bạc hơn là SEX".

Mẹ kiếp, gã nghèo quá, làm sao có tâm trạng ngủ với ai được chứ?

Sau khi bị từ chối, Anthony trông như sắp khóc, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy mà thương.

"Trai đẹp quả thật ý chí sắt đá, than ôi..." Người đó làm bộ làm tịch mà thở dài: "Đã như vậy, tôi sẽ tốt bụng mà giới thiệu cho anh một vụ mua bán lớn".

Trái tim người đàn ông rung động: "Mua bán gì?"

Anthony nhếch lên khóe môi: "Anh đẹp trai à, sao anh không cho tôi biết tên trước? Muốn hợp tác thì phải thành thật với nhau chứ?"

Người đàn ông im lặng.

Thấy gã do dự, Anthony duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh, hạ giọng: "Tôi cam đoan, tuyệt đối là vụ mua bán lớn! Chỉ cần bỏ một phiếu, có thể kiếm được 100 triệu!"

Một trăm triệu? !

Người đàn ông bị kích thích, nắm lấy ngón tay của Anthony: "Được, tôi đồng ý!"

Anthony buồn bực nói: "Anh đẹp trai còn chưa nói cho tôi biết tên của anh!"

Người đàn ông nắm lấy cằm người đó, thổi một hơi rượu vào mặt: "Nhớ kỹ, tên tôi là Bart Bitton!"

*****

Lâu đài thánh Rosa.

Tần Tiểu Du đặt bút xuống, duỗi người, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, đã là mười một giờ rưỡi đêm.

Buổi chiều tan học về lâu đài, cậu nhờ Lý tiên sinh giúp cậu học bù tiếng Ciro trong hai giờ, ăn tối xong cậu lập tức trở về phòng làm bài tập, chuẩn bị bài ôn tập, làm đề thi mà Thạch Đại Hải gửi cho cậu.

Làm hết tất cả những việc bận rộn này, cậu không hề để ý đã quá nửa đêm.

"Chi chi ~" Con dơi nhỏ nằm trên bàn giả vờ ngủ ngẩng đầu lên.

Tần Tiểu Du duỗi ngón tay chọc chọc: "Tôi đi tắm rồi đi ngủ."

"Chi ~" Con dơi nhỏ dang rộng đôi cánh bay đến bên giường, trông như đang chờ đợi.

Tần Tiểu Du lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đứng trước gương giơ tay nhéo má mình.

Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ lớn lên!

Lý tiên sinh nói cậu khác với những huyết tộc khác, vài năm nữa, cậu sẽ trưởng thành, thành một người đàn ông.

Tần Tiểu Du xắn tay áo lên, khoe bắp tay trước gương.

"Cố lên, Tiểu Du! Cậu là người giỏi nhất!"

Tắm nước nóng xong, cậu mặc bộ đồ ngủ mềm mại, lau khô tóc rồi nhảy lên giường.

Con dơi nhỏ nghiêng đầu kêu "Chi chi" hai tiếng.

Tần Tiểu Du bò vào trong chăn ngoan ngoãn nằm xuống: "Tôi ngủ ngay đây."

Con dơi nhỏ bắt đầu giục cậu từ lúc 10 giờ, đến bây giờ 12 giờ cậu mới chịu đi ngủ.

"Tiểu Trí, tắt đèn đi."

"Vâng, chủ nhân."

Tiểu Trí là một AI đa chức năng, có thể điều khiển tất cả các thiết bị điện tử trong phòng miễn là được kết nối với internet.

Ánh đèn tối đi, Tần Tiểu Du nhắm mắt lại: "Ngủ ngon, Tiểu Phúc."

"Chi chí ~" Con dơi nhỏ đáp lại.

Có thể coi như đã đưa được bé con chăm chỉ hiếu học lên giường ngủ.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau Tần Tiểu Du mặc đồng phục của học viện thánh Grail, xách cặp, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi phòng.

Nhờ trí nhớ tuyệt vời của huyết tộc đã giúp cậu thuộc lòng các câu hỏi kiểm tra mà Thạch Đại Hải đưa cho cậu, cậu chắc chắn có thể đạt được 100 điểm trong bài kiểm tra lịch sử ngày hôm nay.

"Chào buổi sáng Lý tiên sinh! Chào buổi sáng La quản gia!"

Cậu bước vào phòng ăn, kéo ghế ra và ngồi xuống.

"Chào buổi sáng, Du thiếu gia."

La quản gia sắp xếp bữa sáng cho cậu. Một ly máu đỏ tươi, một miếng bít tết chín ba phần, hai cái bánh mì nướng.

"Tối qua ngủ ngon không?" Lý tiên sinh vẫn ngồi ở bàn ăn như thường lệ, ưu nhã mà cầm trong tay một chiếc cốc dài.

Tần Tiểu Du uống một ngụm máu, liếm liếm khóe môi nói: "Ngủ rất ngon."

Dừng một chút, cậu hỏi: "Nếu em ngủ ngon, em sẽ lớn nhanh hơn phải không?"

Nhìn vẻ mặt chờ mong của thiếu niên, Lý tiên sinh nói: "Nếu buổi tối em đi ngủ sớm hơn thì hiệu quả có thể sẽ tốt hơn."

"Vâng..." Tần Tiểu Du hai má nóng lên, ngước mắt nhìn con dơi nhỏ treo ngược trên đèn chùm.

Tiểu Phúc thế mà lại là một con dơi phản bội!

"Chi ~~" Con dơi nhỏ co rúm lại sau ngọn đèn, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.

Tần Tiểu Du thu hồi tầm mắt, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc hứa với Lý tiên sinh: "Tối nay em sẽ đi ngủ sớm."

Lý tiên sinh mỉm cười gật đầu.

Tần Tiểu Du âm thầm thở phào.

Mặc dù Lý tiên sinh đối với cậu rất hiền hòa nhưng liên quan đến vấn đề nguyên tắc, vô cùng kiên trì.

Ví dụ, để con dơi nhỏ trông chừng cậu mỗi ngày và đi ngủ lúc mười giờ tối.

Sau bữa sáng, Lý tiên sinh và La quản gia đưa Tần Tiểu Du đến trường giống ngày hôm qua. Ba người đi ngang qua sân, nhìn thấy một người đàn ông phong trần mệt mỏi đang quỳ gối trên mặt đất.

Tần Tiểu Du không khỏi đánh giá.

Người đàn ông có mái tóc dài màu đỏ rực, tết ​​thành bím dày buông xuống phía sau lưng, vì quỳ một gối nên một nửa bím tóc rơi xuống đất, mặc áo choàng phong cách nước Suman, cổ áo, tay áo và viền áo choàng đều thêu hoa văn tinh xảo. Khi nhận thấy có người đi ngang qua, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt màu nâu sâu thẳm nhìn Lý tiên sinh đầy vẻ sùng kính.

"Ôi, vương chí cao vô thượng, thần Visa Joseph, xin gửi tới ngài những lời chúc và lời chào chân thành nhất."

Lý tiên sinh dừng lại, cúi đầu nhìn người đàn ông tóc đỏ, thản nhiên hỏi: "Mới từ nước Suman về à?"

"Vâng, thưa vương! Hôm qua thần nhận được báo cáo từ cấp dưới của mình, vội vàng trong đêm quay trở lại đảo Hodzel bằng phi thuyền, hướng ngài thỉnh tội." Visa Joseph đặt tay phải lên ngực trái, hướng về phía thiếu niên tóc bạc mắt đỏ đứng bên cạnh Lý tiên sinh hành lễ: "Ngài chính là Gros thiếu gia đúng không? Xin hãy tha thứ cho sự dạy dỗ của thần, để kẻ dưới mạo phạm đến ngài, thần đại diện cho toàn bộ gia tộc Joseph, xin lỗi ngài."

Tần Tiểu Du sửng sốt.

Nếu cậu nhớ không lầm thì Visa Joseph là một trong tứ đại thân vương, sống ở nước Suman rất lâu.

Hôm qua, Lý tiên sinh yêu cầu Charlie Joseph truyền lời cho thân vương của họ, hôm nay, chưa đến tám giờ, thân vương liền tới, còn quỳ gối ở ngoài sân, chờ đợi bọn họ.

Đường đường là thân vương, thế nhưng khiêm tốn, thực sự ngoài ý muốn của cậu.

Có lẽ, tất cả những huyết tộc kiêu ngạo không ai sánh kịp khi ở trước mặt Lý tiên sinh đều sẽ vứt bỏ sự kiêu ngạo thường ngày, thành kính mà phủ phục.

Thân vương xin lỗi cậu, nhưng Tần Tiểu Du có chút lúng túng, ngẩng đầu nhìn Lý tiên sinh cầu cứu.

Lý tiên sinh gật đầu, ra hiệu cho cậu trả lời.

Tần Tiểu Du bình tĩnh lại, nói với Visa Joseph: "Người mà ngài thực sự nên xin lỗi không phải là tôi, mà là Thạch Đại Hải. Cậu ấy mới là người bị Tô Phảng và William bắt nạt trong một thời gian dài."

Giọng nói của chàng trai trong trẻo, vang vọng trong sân vườn đầy hoa hồng.

Visa Joseph đón nhận ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, trong lòng gã thoáng qua một tia kinh ngạc.

Hôm qua gã nhận được báo cáo của cấp dưới, được biết tiểu bối trên đảo Hodzel đã bị Huyết vương đời thứ nhất trừng phạt, gã lập tức điều tra sự thật.

Rồi sau đó, gã tức giận đến mức bật cười.

Thật sự làm quá tốt!

Tên tiểu bối không biết trời cao đất dày, đắc tội ai không đắc tội, thế nhưng lại đắc tội với Huyết vương. Hẳn là nghĩ mạng mình quá dài, vậy gã cũng không ngại giúp bọn chúng kết thúc.

Huyết vương đời thứ nhất nhân từ chỉ đoạt thân phận người dẫn đường của bọn họ, hủy bỏ thân phận quý tộc của ba tên bé con huyết tộc. Mà điều khó xử nhất chính là, để một thân vương như gã sống hơn một ngàn năm, viết một bức thư kiểm điểm.

Này quả thực đem tôn nghiêm của gã giẫm xuống đất hung hăng mà chà xát.

Visa Joseph còn có thể làm gì?

Gã không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trên phi thuyền trở lại đảo Hodzel trong đêm, trời còn chưa sáng, quỳ gối ở lâu đài thánh Rosa, hướng vương thỉnh tội.

Đồng thời, gã cũng hết sức tò mò về người mà được vương sơ ủng.

Đến tột cùng nhân loại ưu tú đến mức nào mới được vương sơ ủng?

Phải biết rằng, Huyết vương sống mấy ngàn năm, chưa bao giờ sơ ủng qua người thường.

Hiện giờ, đầu tiên nhìn vào ánh mắt của thiếu niên, gã liền cảm nhận sâu sắc được tâm hồn trong sáng và thuần khiết như pha lê của cậu, đôi mắt không hề bị thế gian vấy bẩn, trong sáng ngây thơ.

Ôi, thật là một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu.

So sánh với những kẻ là tiểu bối của gã, giống như một viên hồng ngọc thuần khiết, rực rỡ lóa mắt.

Visa Joseph lại lần nữa cúi chào Tần Tiểu Du: "Gros thiếu gia nói đúng, thần nên xin lỗi Thạch tiên sinh."

Tần Tiểu Du có chút kinh ngạc, không ngờ gã lại dễ nói chuyện như vậy, không có khí chất của thân vương.

Lý tiên sinh nghiêng người, chặn đi ánh mắt rực lửa của Visa đối với Tần Tiểu Du, bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không?"

Visa tiếc nuối mà cúi đầu, lấy trong tay áo ra một cuộn văn kiện, giơ hai tay lên, trịnh trọng đưa cho Lý tiên sinh: "Vương, đây là bản tự kiểm điểm của thần, xin ngài xem qua."

Lý tiên sinh nhìn cuộn giấy thật dày, cũng không cầm lên ngay: "Chờ ta đưa Tiểu Du đi học xong, trở về sẽ xem".

Visa Joseph cười tươi: "Mọi việc đều nghe theo lệnh của vương."

Tần Tiểu Du cảm thấy có chút băn khoăn.

Thái độ của vị thân vương này rất chân thành, đối với Lý tiên sinh vô cùng cung kính, vẫn luôn để gã quỳ gối trong sân chờ đợi, điều này có vẻ không quá nhân đạo.

Thế là cậu nhẹ nhàng kéo áo Lý tiên sinh: "Để La quản gia đưa em đến trường là được."

Nhìn thấy tấm lòng nhân ái của thiếu niên, Lý tiên sinh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của cậu: "Chiều nay ta sẽ đón em."

"Được." Tần Tiểu Du gật đầu, xách cặp đi cùng La quản gia đi tới gara.

Họ vừa rời đi, sự ấm áp trong mắt Lý tiên sinh dần biến mất: "Nói đi, có chuyện gì muốn báo cáo."

Visa Joseph vẻ mặt trịnh trọng: "Vương, thân vương Ramzai đã phản bội ngài!"

*****

Tần Tiểu Du chưa đến tám giờ đã đến học viện, lần thứ nhất còn lạ, lần thứ hai đã quen thuộc, hôm nay không cần Tiểu Trí hướng dẫn, rất nhanh chóng tới được khu giảng đường.

Vừa bước vào phòng học lớp C, cậu thấy không khí bên trong thật kỳ lạ, cậu nghi hoặc mà ngẩng đầu lên thì thấy hai người nghỉ học ngày hôm qua đã quay lại trường.

Tô Phảng yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, xung quanh đã không còn học sinh quý tộc nào nữa, Caroline hai mắt đỏ hoe, trên mặt tràn đầy khuất nhục.

Tần Tiểu Du đã hiểu.

Cái gọi là phong thủy luân chuyển, hai người này sau khi bị tước đoạt dòng họ quý tộc, đã phải chịu đãi ngộ của thường dân.

Mặc dù học viện đã ban hành nội quy mới của trường không cho phép xảy ra các vụ bắt nạt giữa các học sinh nhưng điều đó không thể ngăn chặn được hành vi sỉ nhục bằng lời nói và bạo lực lạnh.

Tần Tiểu Du liếc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi về chỗ ngồi như không có chuyện gì xảy ra, đặt cặp sách xuống.

Sớm biết có ngày hôm nay, việc gì phải gây ra tội lúc trước?

Cậu mỉm cười, chào Thạch Đại Hải: "Chào buổi sáng, Đại Hải."

"Chào buổi sáng, Tiểu Du." Thạch Đại Hải đáp lại.

"Chào buổi sáng, Tiểu Du ~" Ngu Huy Dực ngồi ở bàn trước quay người lại, che miệng hả hê khi người gặp họa: "Đáng tiếc cậu đến muộn mười phút, bỏ lỡ trò hay."

Tần Tiểu Du lấy sách và đồ dùng học tập ra: "Trò hay gì?"

Ngu Huy Dực làm mặt quỷ: "Là trò chó cắn chó."

Giọng nói của gã không nhỏ, người ở gần cũng có thể nghe thấy, Tô Phảng chỉ cách bọn họ một mét chỗ lối đi, tự nhiên có thể nghe rõ.

Tuy nhiên, gã nhìn xuống cuốn sách với vẻ mặt vô cảm, như thể chẳng nghe thấy những lời của Ngu Huy Dực.

Tần Tiểu Du "ồ" một tiếng, cậu không phải là người hay buôn chuyện, đối với trò bỏ đá xuống giếng không có hứng thú. Cậu hỏi Thạch Đại Hải: "Chuyện của cậu... giải quyết thế nào rồi?"

Tối qua cậu bận học nên quên hỏi La quản gia, vừa rồi ngồi trên xe hỏi, La quản gia chỉ nói đã xử lý xong, cậu có thể yên tâm.

La quản gia làm việc đương nhiên cậu hoàn toàn yên tâm, nhưng cậu vẫn muốn biết cụ thể. Chẳng hạn như người dẫn đường bình dân kia có làm khó Đại Hải không?

Thạch Đại Hải không giấu giếm điều gì: "Lúc đầu, La quản gia giải thích mục đích tới, Bart rất tức giận và chửi bới. Sau đó, khi biết thân phận của La quản gia, khí thế của Bart lập tức biến mất."

Nghĩ đến ngày hôm qua người đàn ông quỳ trên mặt đất nhỏ giọng xin tha, Thạch Đại Hải cảm thấy thật ghê tởm.

Khi huyết tộc sơ ủng nhân loại bình thường, thường có quy tắc rất nghiêm ngặt, không phải ai cũng có đủ tư cách để trở thành người dẫn đường. Người đàn ông đã lấy số tiền khổng lồ mà dì đưa cho để khơi thông quan hệ, mua chứng chỉ chuyên môn, sau đó sơ ủng y.

Sau khi bị La quản gia vạch trần không thương tiếc, gã một phen nước mắt nước mũi mà tố khổ, không còn chút uy nghiêm thường ngày.

Thạch Đại Hải giải thích ngắn gọn quá trình, nghe xong Tần Tiểu Du bùi ngùi.

"Vậy bây giờ cậu sống ở đâu?"

Người dẫn đường là người giám hộ bé con huyết tộc, vì Thạch Đại Hải đã chấm dứt mối quan hệ của họ nên y không thể sống trong nhà của đối phương được nữa.

Thạch Đại Hải nói: "Tôi chuyển ra ngoài và thuê một căn nhà."

La quản gia làm mọi việc rất nhanh chóng, đưa y đi làm thủ tục chấm dứt quan hệ, đồng thời giúp y thuê một căn nhà giá vừa phải và thu xếp mọi việc.

Tần Tiểu Du hỏi: "Vậy sau này cậu sẽ sống một mình à?"

"Ừ." Thạch Đại Hải cau mày: "La quản gia muốn an bài cho tôi một người dẫn đường mới, nhưng tôi từ chối."

"Tại sao?" Tần Tiểu Du khó hiểu.

"Ừ, vì cái gì?" Ngu Huy Dực xen vào: "Sống một mình quá vất vả, lại phải làm việc để kiếm tiền. Bây giờ cậu chỉ là bé con, làm công chưa chắc có người muốn thuê."

Sau khi gã nhắc nhở, Tần Tiểu Du không khỏi lo lắng.

Nội bộ bên trong huyết tộc rất phức tạp, giai cấp rõ ràng, huyết tộc chưa thức tỉnh nằm ở phía dưới cùng, không có người dẫn đường bảo vệ họ, họ giống như là trẻ mồ côi. Những đứa trẻ mồ côi khó sống sót trong huyết tộc.

Nếu không tìm được việc làm và không có sinh hoạt phí, tương lai sẽ sống cuộc sống như thế nào?

"Tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm." Thạch Đại Hải cười trấn an: "Hơn nữa, dì của tôi để lại cho tôi một chút tài sản, chỉ cần qua năm nay, sang năm là có thể nhận."

"Hả? Tài sản?" Ngu Huy Dực hai mắt sáng lên, tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền? Có đủ đến khi cậu thức tỉnh không?"

Thạch Đại Hải lạnh lùng liếc gã một cái.

Ngu Huy Dực da mặt dày nhe răng.

Tần Tiểu Du cũng mừng cho y: "Vậy thật quá tốt."

Dì của Đại Hải không tốt, điều này đã khiến Đại Hải từ nhỏ phải chịu nhiều khổ sở, sau khi chết để lại tài sản, xem như đây là việc tốt duy nhất bà làm.

Nghĩ đến sự gian khổ của Đại Hải, Tần Tiểu Du cảm thấy mình không thể ngồi mát ăn bát vàng.

"Sau khi thức tỉnh sức mạnh, tôi cũng sẽ làm việc và kiếm tiền." Cậu xúc động nói.

"Hả? Tiểu Du, cậu thì chắc không cần đi?" Ngu Huy Dực sửng sốt: "Tiền của Huyết vương đủ cho cậu tiêu mấy ngàn năm, căn bản không cần ra ngoài làm việc."

Huyết vương sống lâu như vậy, tích lũy được vô số của cải, nghe nói lâu đài thánh Rosa nơi nơi đều là đồ cổ, vứt một cái dùng một cái cũng chẳng thấy đau lòng. Còn vô số sản nghiệp ở các quốc gia trên thế giới, một số lượng lớn huyết tộc ưu tú, trung thành và tận tâm làm việc cho hắn.

Tần Tiểu Du là người duy nhất được Huyết vương sơ ủng, là người thừa kế duy nhất, giá trị con người của cậu vô cùng lớn.

Khi cậu ra ngoài làm việc, sợ là người khác còn không dám thuê cậu ấy!

Tần Tiểu Du nhíu mày: "Đó là tiền của Lý tiên sinh, không phải của tôi."

Bây giờ cậu còn nhỏ nên được Lý tiên sinh chăm sóc, nhưng cậu không thể coi đó là điều hiển nhiên.

Mẹ thường đánh đòn cậu khi cậu còn nhỏ, chỉ mong cậu học tập chăm chỉ và thành công trong tương lai.

Hiện giờ, ở trong hoàn cảnh ưu việt và hưởng thụ phú quý, nhưng không thể không biết cố gắng, ham ăn lười làm.

Nếu không khác gì sâu mọt chứ?

"Được rồi, chờ tôi thức tỉnh rồi cũng tự lực cánh sinh", Ngu Huy Dực gãi đầu. Trong ba người, gã là người có ý thức giác ngộ kém nhất. So với họ, gã quả thực vô dụng.

Có vẻ như không thể coi người dẫn đường là phiếu cơm dài hạn được.

Caroline cầm cây bút, bôi vẽ trên cuốn sổ, lực mạnh đến mức gần như xuyên thủng tờ giấy.

Ngây thơ! Quá ngây thơ rồi!

Không có người dẫn đường thân phận cao quý, muốn có được chỗ đứng trong huyết tộc, đúng là nằm mơ.

Chính bọn họ đã khiến cô mất tất cả!

Cô không còn đủ khả năng để sống trong biệt thự, đi xe hơi sang trọng, mặc quần áo đẹp và dùng mỹ phẩm đắt tiền, càng không thể uống máu chất lượng cao, giống như một thường dân ti tiện, nhận hết sự chế giễu và coi thường từ quý tộc.

Sự sỉ nhục mà cô ta phải chịu hôm nay, mai này cô ta sẽ trả lại gấp bội!

Về phần Tô Phảng, cô căn bản không nhìn thấu được người đó.

Gã thậm chí không có chút đấu tranh nào cả, chỉ bình tĩnh chấp nhận hình phạt, chuyển ra khỏi biệt thự, sống trong nhà của người dẫn đường bình dân. Ngay cả khi đến học viện vào buổi sáng, bị đám quý tộc kiêu ngạo đó chế nhạo mỉa mai nhưng gã vẫn âm thầm chịu đựng.

Nhạt nhẽo!

Quá nhạt nhẽo!

Trước đây làm sao cô có thể đi theo một người nhàm chán như vậy?

Bài kiểm tra lịch sử hôm nay diễn ra như đã định.

Tần Tiểu Du nhận được bài kiểm tra, xem qua các câu hỏi, cảm thấy tự tin.

Đó đều là những câu hỏi kiểm tra mà cậu đã thuộc lòng, chúng không hề khó chút nào.

Viết xong bài kiểm tra, còn mười phút nữa mới kết thúc giờ học, cậu kiểm tra cẩn thận hai lần để chắc chắn không có câu hỏi nào sai trước khi nộp bài.

Thi xong, Ngu Huy Dực kêu rên: "A a a, kết thúc rồi! Tôi không lấy được 100 điểm rồi!"

Tần Tiểu Du nghi hoặc: "Tại sao? Đề thi rất đơn giản!"

Chẳng phải nói là luôn học đi học lại sao? Đạt được 100 điểm dễ như trở bàn tay đi?

Ngu Huy Dực gãi đầu, hét lớn: "Giáo viên thật sự chẳng nhân từ chút nào, lại hỏi một vấn đề khó hiểu như vậy. Ai biết được tuổi thật của Huyết vương đời thứ nhất chứ!!!"

Thạch Đại Hải gật đầu, hiếm khi đồng ý với gã.

Tần Tiểu Du chớp chớp mắt: "Ngài ấy không phải 5107 tuổi sao?"

Đôi mắt của Ngu Huy Dực và Thạch Đại Hải mở to vì kinh ngạc.

Tại sao cậu ấy lại biết?

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Du: Tôi là người duy nhất đạt 100 điểm trong lớp, đúng vậy ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro