38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiểm tra thức tỉnh huyết tộc]

—–o0o—–

Kết quả bài kiểm tra lịch sử phải đến ngày mai mới biết, nhưng các học sinh lớp C đều biết người duy nhất trong lớp có thể đạt được 100 điểm chính là Tần Tiểu Du.

Tuổi thật của Huyết vương đời đầu tiên?

Trong sách không viết, giáo viên cũng chưa bao giờ nhắc đến, Huyết vương sống rất lâu, về phần sống bao lâu rồi, vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Đã kiểm tra nhiều lần lịch sử như vậy, nhưng chưa từng gặp qua câu hỏi khó như vậy.

Về phần tại sao Tần Tiểu Du lại biết tuổi thật của Huyết vương đời thứ nhất?

Cậu trả lời: Hôm qua chính Huyết vương nói với cậu.

Các học sinh im lặng quay đầu đi.

Cùng là bé con nhưng lại không giống nhau, trong số bọn họ có ai dám trực tiếp hỏi tuổi bậc cha chú của mình?

Cấp độ huyết tộc càng cao thì họ càng giữ bí mật về tuổi tác.

Là vãn bối, họ điên rồi mới đi hỏi bậc cha chú tuổi tác, việc mạo hiểm có thể tước đi thân phận.

Tuy nhiên, Tần Tiểu Du lại hỏi.

Không chỉ hỏi mà còn nhận được câu trả lời.

"Tôi có một vấn đề!" Ngu Huy Dực giơ một ngón tay lên: "Đoán xem, người hỏi câu hỏi này là thầy Henry có biết Huyết vương đời thứ nhất bao nhiêu tuổi không?"

Thầy Henry là giáo viên lịch sử của họ.

Thạch Đại Hải nghi hoặc nói: "Thầy ấy hẳn là... biết, phải không?"

Nếu không biết thì tại sao thầy ấy lại hỏi câu hỏi này? Không có đáp án đúng thì tính điểm thế nào?

Tần Tiểu Du xoay bút trong tay nói: "Nếu không biết thì có thể gọi điện cho Lý tiên sinh để xác nhận."

Nếu thầy ấy đủ can đảm để gọi.

Ngu Huy Dực và Thạch Đại Hải liếc nhau, "haha" cười gượng hai tiếng: "Đúng rồi."

Rất nhanh, chủ đề này bỏ quả, bài kiểm tra thức tỉnh buổi chiều trở thành chủ đề thảo luận sôi nổi trong lớp.

Tần Tiểu Du là học sinh mới, không biết gì về cái gọi là bài kiểm tra thức tỉnh.

Ngu Huy Dực dùng tài ăn nói của mình để giải thích cho cậu.

Cái gọi là bài kiểm tra thức tỉnh là một công nghệ mới được phát minh trong thời hiện đại. Để cải thiện và đảm bảo tỷ lệ bé con huyết tộc thức tỉnh, một vị bá tước thiên tài đã phát minh ra một chiếc máy kiểm tra công nghệ cao.

"Cậu đã bao giờ chơi game thăng cấp trên máy tính chưa?" Ngu Huy Dực hỏi.

Tần Tiểu Du lắc đầu.

Cậu là học sinh cấp hai ngủ say ba mươi năm, thậm chí còn chưa từng chạm vào máy tính chứ đừng nói đến chơi game. Cậu mới tiếp xúc với điện thoại thông minh gần đây, vẫn đang trong thời gian tìm hiểu, cậu phải hỏi Tiểu Trí mới biết các chức năng.

Ngu Huy Dực sờ cằm, giải thích: "Như thế này, cậu có thể coi nó như là trò chơi người thật. Công cụ kiểm tra sẽ tìm kiếm trí nhớ của cậu, mô phỏng một cảnh tượng thực tế, sau đó đưa ý thức của cậu vào đó để trải nghiệm một chuyện đã xảy ra hoặc chưa xảy ra, thử thách sức chịu đựng tâm lý của cậu, kích thích tiềm thức của cậu, sống sót thì thành công, không sống sót thì thất bại."

Tần Tiểu Du dường như cái hiểu cái không, cậu chưa từng trải qua nên mọi thứ quá trừu tượng: "Nếu thất bại thì sẽ thế nào?"

"Thất bại? Làm lại từ đầu!" Ngu Huy Dực nhún vai: "Những cảnh tượng đó lại quay lại lần nữa. Cậu không thể lên cấp thứ hai cho đến khi cậu thành công."

Trò chơi có mười cấp độ, nội dung mỗi cấp độ khác nhau, năm cấp độ đầu tiên xuất phát từ trí nhớ của người kiểm tra, năm cấp độ cuối cùng do hệ thống thiết lập, độ khó tăng dần, người kiểm tra vượt qua tất cả các cấp độ, sẽ chính thức đủ điều kiện để thức tỉnh sức mạnh.

Tần Tiểu Du tò mò hỏi: "Cậu đã vượt qua bao nhiêu cấp?"

Ngu Huy Dực giơ năm ngón tay ra: "Năm cấp. Tôi học ở trường hai năm, mới vượt qua cấp năm, hiện tại tôi đang kẹt ở cấp sáu."

Sắc mặt Thạch Đại Hải có chút không tự nhiên, y tránh né ánh mắt trong veo của Tần Tiểu Du, ngượng ngùng nói: "Tôi... bị kẹt ở cấp một."

Tần Tiểu Du kinh ngạc: "Làm sao có thể?"

Ngu Huy Dực trong hai năm đã vượt qua năm cấp, còn Đại Hải học ở đây ba năm, làm sao y lại mắc kẹt ở cấp độ đầu tiên?

Thạch Đại Hải cúi đầu nhìn chằm chằm những dòng chữ trên bàn, im lặng.

Chính vì bị mắc kẹt ở cấp một, không hề có dấu hiệu thức tỉnh nên mới bị người dẫn đường mắng y là đồ vô dụng.

Máy kiểm tra sẽ trích xuất ký ức đáng sợ nhất sâu trong lòng người làm kiểm tra, tra tấn hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều dày vò khó chịu, sau ba năm thất bại, y gần như tuyệt vọng.

Đúng vậy, vẫn còn cơ hội.

Còn chưa hoàn toàn từ bỏ.

Thấy y tâm tình không tốt, Tần Tiểu Du đưa tay ra, chân thành nói: "Đại Hải, hôm nay tôi cùng cậu vượt qua thử thách!"

Cơ thể Thạch Đại Hải khẽ run lên, y ngẩng đầu đón nhận ánh mắt tin tưởng của thiếu niên, bất giác gật đầu.

Y nhớ đến một trận đấu bóng đá khi còn nhỏ, trong mười phút đầu tiên, đối thủ của y đã ghi liên tiếp hai bàn thắng, y làm thủ môn để mất bóng vô cùng thất vọng. Trong lúc nghỉ giữa hiệp, y trốn vào góc và bật khóc.

Tiểu Du đi tới, không những không oán trách mà còn dùng sức ôm chặt, động viên tinh thần.

"Đại Hải, trận đấu vừa mới bắt đầu, hiệp hai chúng ta nhất định sẽ thắng!"

"Hãy tin vào bản thân và đồng đội của cậu!"

"Gặp khó khăn không đáng sợ. Điều đáng sợ là cúi đầu trước khó khăn".

"Đi thôi, chúng ta hãy tìm lại vị trí của cậu!"

Những lời nói động viên của cậu đã truyền cảm hứng cho y. Y lau nước mắt, khẽ cắn môi, một lần nữa nhen nhóm lại tinh thần chiến đấu.

Sau đó, bọn họ đã thắng trận đấu kia.

Y bắt được bảy quả bóng từ đối thủ, một quả bóng đập vào đầu y, cơn đau khiến y hoa mắt, nhưng y vẫn cắn chặt răng ngăn cản.

Vì thắng được trận đấu, tất cả những đau đớn và mệt mỏi đều xứng đáng.

Chính Tiểu Du đã cho y dũng khí.

Ba mươi năm đã trôi qua, thiếu niên vẫn tỏa sáng như ngày nào.

"Được." Thạch Đại Hải nắm chặt tay Tần Tiểu Du.

Lần này y nhất định sẽ không thất bại.

"Thêm tôi, thêm tôi nữa!" Ngu Huy Dực cũng đặt tay lên đó.

Ba người động viên lẫn nhau, tràn đầy tự tin.

"Haha——" Caroline cười lớn. Cô không chắc hai người còn lại có thể đột phá thành công hay không, nhưng Thạch Đại Hải chắc chắn sẽ thất bại!

Một người tư chất và thực lực cũng chỉ có vậy, ba năm cũng không thể vượt qua cấp một, cho rằng chỉ cần hô khẩu hiệu là có thể thành công sao?

Nghĩ thật đơn giản.

Một giờ chiều, bài kiểm tra thức tỉnh mà Tần Tiểu Du háo hức muốn thử cuối cùng cũng tới.

Toàn bộ học sinh lớp C vào phòng thi, dưới sự giám sát của hai giáo viên, mọi người ngồi vào ghế, đội mũ bảo hiểm và bắt đầu làm bài.

Bài kiểm tra đầu tiên của Tần Tiểu Du vừa mới lạ vừa thú vị. Sau khi được thầy hướng dẫn, cậu nhấn nút khởi động trên mũ bảo hiểm, đột nhiên cảm thấy có vài mảnh kim loại dính vào trán và sau đầu, tầm nhìn tối sầm, ý thức bị rút đi, cả người mất đi ý thức.

"Tần, Tiểu, Du! Nắng chiếu đến mông con rồi! Sao còn chưa dậy—"

Người phụ nữ trung niên lớn giọng đánh thức Tần Tiểu Du, ngay sau đó, cậu cảm thấy chăn đắp trên người bị nhấc lên, mông ăn một cái đánh, đau đến mức cậu mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt cau có, cậu sợ đến mức nhảy dựng lên.

"Mẹ...Mẹ, con dậy rồi." Cậu run rẩy, ấn ức mà ôm lấy cái mông đau đớn của mình.

Vương Xuân Lan chỉ vào đồng hồ báo thức trên bàn, tức giận lải nhải: "Nhìn xem mấy giờ rồi, con còn ngủ như lợn vậy, nếu mẹ không đánh thức con dậy, con định ngủ đến trưa à?"

Tần Tiểu Du nhìn theo hướng bà chỉ, thấy đồng hồ báo thức chỉ 8 giờ, lập tức nhảy dựng lên.

"A, muộn rồi!"

Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!

Đã tám giờ rồi!

Thời gian đi học muộn mất nửa giờ rồi.

Cậu vội vàng mặc quần áo, lo lắng nói: "Mẹ, sao mẹ không đánh thức con sớm hơn?"

Vương Xuân Lan giũ chăn, gấp thành khối vuông: "Sao mà không gọi con chứ? Gọi con ba lần liền, vỗ vào mông con ba phát, con cũng không phản ứng gì."

Tần Tiểu Du sửng sốt, che mông. Chẳng trách có chút đau, hóa ra mẹ cậu đã đánh cậu ba phát.

Ôi cái mông nhỏ của cậu thật là đau khổ.

Mặc quần áo xong, cậu lao xuống lầu, đánh răng rửa mặt thật nhanh, rời khỏi phòng tắm với nước nhỏ giọt trên tóc, đến bàn ăn, với tay lấy một chiếc màn thầu màu trắng, nhét vào miệng, vừa cắp cặp vừa chạy ra ngoài.

"Tiểu Du, đừng gấp, dù sao cũng đến muộn rồi, cũng chỉ thêm mười lăm phút nữa." Tần Phi Dược hướng về phía cậu hét lớn.

Tần Tiểu Du mơ hồ đáp lại: "Không kịp rồi!"

Cậu ra khỏi sân, chạy về phía trường học, khi đến cửa lớp, trên tay vẫn còn cầm nửa chiếc bánh bao.

"Báo...báo cáo thầy, em...em đến muộn..." Cậu thở hổn hển đứng ở cửa, mặt đỏ bừng, nói với thầy trên bục.

Hoắc Nguyên đang dạy tiếng Ciro mỉm cười nhìn cậu: "Vào đi, lần sau đừng đến muộn."

Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm: "Vâng thưa thầy! Em hứa ngày mai sẽ không đến muộn!"

Cậu nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, cho nửa cái bánh bao vào miệng, lấy sách giáo khoa và hộp đựng bút chì trong cặp ra rồi đặt lên bàn.

Cậu đi quá vội, đến nỗi không kịp uống một giọt nước nào, lúc này ăn màn thầu có chút khó nuốt, cắn vài miếng là xong, vỗ ngực cho khỏi nghẹn, cầm bút chép lại chữ trên bảng đen.

Hoắc Nguyên nhìn thấy vậy, lắc đầu, cầm bình giữ nhiệt trên bàn đi đến bàn học của cậu: "Uống một ngụm không?"

Tần Tiểu Du ngượng ngùng lắc đầu: "Không... không cần!"

Hoắc Nguyên cười nói: "Nước này thầy vẫn chưa uống, cứ uống đi. Đợi em uống xong tôi sẽ về văn phòng lấy thêm."

Tần Tiểu Du nghe vậy, không thể từ chối được nữa, cầm bình giữ nhiệt uống một hơi.

"Cảm ơn thầy Hoắc!" Tần Tiểu Du đưa chiếc bình rỗng lại cho y.

Hoắc Nguyên chậm rãi vặn nắp bình giữ nhiệt, ân cần nói: "Lần sau dậy muộn nhớ ăn sáng trước khi đến trường nhé."

Tần Tiểu Du dùng sức gật đầu: "Em biết rồi."

Hoắc Nguyên hơi nhếch khóe miệng, quay lại bục, cầm thước chỉ lên bảng đen: "Vậy bây giờ mời bạn học Tần dịch những chữ này."

Tần Tiểu Du ngẩng đầu nhìn, thấy trên bảng đen viết mười chữ cậu chưa từng học qua, dưới ánh mắt khích lệ của giáo viên, cậu dong dài mà đứng dậy.

Quả nhiên nước của thầy không ngon chút nào, uống phải phải trả giá rất lớn.

Ô ô ô——

Tần Tiểu Du thọc ngón tay vào bàn, cổ họng ậm ừ, không thể trả lời.

"Đại lục, đảo..."

Với đôi tai nhạy bén, Tần Tiểu Du nghe thấy tiếng nhắc nhở rất nhỏ của Thạch Đại Hải từ bàn sau, dịch từng từ một.

Cuối cùng mười chữ cũng được dịch xong, cậu lo lắng nhìn Hoắc Nguyên trên bục giảng.

Hoắc Nguyên mỉm cười gật đầu: "Dịch rất hay."

Tần Tiểu Du trong lòng vui vẻ. Có vẻ như thầy không biết cậu "gian lận". Đang vui vẻ ngồi xuống thì giọng nói của Hoắc Nguyên lại vang lên từ trên bục.

"Nhưng mà, lần sau tự mình dịch sẽ tốt hơn, càng có lợi cho việc học. Sau giờ học, chép lại mười chữ này hai mươi lần."

"Vâng..." Tần Tiểu Du đỏ mặt, cúi đầu ngồi xuống.

"Phụt..." Vương Diễm bên cạnh cười nhạo, Tần Tiểu Du xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Chuông tan học vang lên, khi thầy Hoắc rời khỏi lớp, Tần Tiểu Du ủ rũ nằm trên bàn, vẻ mặt tuyệt vọng.

Thạch Đại Hải dùng ngón tay chọc vào lưng cậu: "Chuyện đó... tôi xin lỗi..."

Tần Tiểu Du xua tay: "Đó không phải lỗi của cậu, đây là vấn đề của tôi."

Ai khiến cậu đi trễ, lại gian lận đâu?

Không biết thì không biết, ăn ngay nói thật là được rồi.

Con người quả nhiên không nên đầu cơ trục lợi.

Thạch Đại Hải an ủi cậu mấy câu, hỏi: "Sau giờ học, cậu có muốn đi nhặt trai sông không?"

Tần Tiểu Du vui vẻ lên: "Đi đi! Tại sao không đi? Tiểu Hắc và những người khác cũng đi chứ?"

Bây giờ là tháng 9, thời tiết nắng nóng, mực nước sông rút xuống, lộ ra chỗ nước cạn, là thời điểm vớt trai sông tốt nhất.

Tần Tiểu Du từng nhặt một con trai sông có ngọc trai, mẹ cậu nhìn thấy nó vui mừng đến mức xâu nó làm thành mặt dây chuyền đeo vào cổ. Sau này, cậu càng thích nhặt trai sông, nhưng đáng tiếc cậu không bao giờ còn thấy con trai nào có ngọc nữa.

Chuông tan học vang lên, tất cả học sinh tiểu học đều ùa ra khỏi trường.

Bốn đứa trẻ Tần Tiểu Du, Thạch Đại Hải, Tiểu Hắc và A Trung vui vẻ chạy ra sông.

Khi đến sông, bọn họ ném cặp sách lên tảng đá ở chỗ nước nông, bắt đầu tìm trai sông.

Dòng sông tràn ngập lục bình, những chùm hoa màu xanh tím giống như lông công, nối thành một mảng đẹp đẽ biết bao.

Tần Tiểu Du nhìn mà tâm động, cởi dép, xắn quần đùi dài đến đầu gối, bước xuống nước, vươn tay hái hoa.

Hái được một đóa, rồi lại đóa khác, năm sáu đóa liên tiếp, nắm thành một bó, đẹp cực kỳ.

Vừa định quay vào bờ, cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mại quấn quanh mắt cá chân mình, cậu nhấc chân lên phát hiện không cử động được nên đành cúi xuống thò tay xuống nước, muốn cởi vật kia ra.

Đột nhiên, khuôn mặt trắng bệch của một xác chết nữ nổi lên khỏi mặt nước, suýt chút nữa va vào mặt cậu.

"A a a a–"

Cậu hoảng sợ bỏ chạy vào bờ nhưng mái tóc đen của xác chết nữ quấn quanh mắt cá chân khiến cậu chìm xuống nước.

"Cứu—cứu— mạng—"

Cậu sợ hãi hét lên, lục bình trong tay cậu đã ném từ lâu, cậu vung tay lên không trung múa may, nhưng cơ thể lại càng chìm sâu hơn, Thạch Đại hải và những người khác dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu, không hề phản ứng lại.

Nhìn thấy mình bị xác chết nữ kéo xuống nước, trong lòng cậu chợt dâng lên một dũng khí, cậu dùng sức đẩy xác chết nữ ra xa, liều mạng vùng vẫy chân tay, kiên quyết không để mình chìm xuống nước.

Không biết bao lâu, lâu đến mức cậu tưởng mình đã thất bại, một bàn tay đưa xuống nước nắm lấy bờ vai cậu, nhấc cậu lên khỏi mặt nước.

"Nhóc con, làm sao vậy?" Bên tai vang lên một giọng nam khàn khàn.

Tần Tiểu Du kinh hãi nhìn người đàn ông đã cứu mình.

Chỉ nhìn thấy đối phương đội mũ cói, mặc quần áo đơn giản, trên tay cầm một cây sào tre dài.

Đó là người chăn vịt.

Tần Tiểu Du nhìn đối phương ánh mắt sâu thẳm, run rẩy, run giọng nói: "Trong nước có xác chết... Chị ấy muốn kéo cháu xuống..."

"Thật sao? Để tôi xem xem." Người chăn vịt kéo cậu lên bãi cạn, dùng sào tre chọc vào mặt nước, một lúc sau gã quay lại hỏi: "Cháu chắn chắn có xác chết chứ?"

Tần Tiểu Du nhắm mắt lại, mạnh mẽ gật đầu, không dám nhìn xuống sông: "Có mà! Là xác chết phụ nữ bị ngâm nước trắng bệch, nằm dưới lục bình. Vừa rồi mắt cá chân của cháu vướng vào tóc chị ấy."

"Không phải lục bình đều đã được dọn sạch rồi sao? Dưới sông hiện tại chỉ còn vịt của tôi, cháu có muốn mở mắt ra nhìn lại không?" Người chăn vịt vỗ đầu cậu.

Tần Tiểu Du cắn chặt răng, lấy hết can đảm mở mắt ra.

Trên sông không có lục bình hay xác phụ nữ nào cả, chỉ có một đàn vịt bơi lội xung quanh.

Cậu khiếp sợ.

Không thể nào!

Vừa rồi trên sông còn có một mảng lớn lục bình, vì sao bây giờ đều biến mất?

Người chăn vịt cúi đầu nhìn cậu, chiếc mũ cói phủ bóng lên mặt gã, tầm nhìn của Tần Tiểu Du có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng màu đỏ tím của gã mở ra khép lại.

"Đã muộn rồi bạn nhỏ, về nhà nhanh lên, nếu không——"

Gã thè lưỡi liếm khóe miệng, giọng nói càng trầm hơn.

"Nếu không... trời tối liền sẽ gặp nguy hiểm..."

Tần Tiểu Du đột nhiên rùng mình, đứng dậy, không quay đầu lại chạy về phía nhà, chạy được một lúc mới nhớ ra chiếc cặp của mình, nhìn quanh thì phát hiện chỉ có một chiếc cặp duy nhất nằm trên tảng đá ven sông.

Là của cậu!

Tần Tiểu Du bước tới cầm cặp sách vừa chạy vừa suy nghĩ.

Đại Hải, Tiểu Hắc bọn họ đâu?

Tại sao tất cả họ đều biến mất?

Vừa rồi thật sự là cậu hoa mắt, tự dọa chính mình sao?

Cậu chợt dừng lại, nương theo ánh hoàng hôn đang buông xuống, nhìn xuống mắt cá chân, đồng tử co rút lại.

Trên mắt cá chân trắng như tuyết có một vòng vết bầm tím, còn có vết máu do sợi tóc thít chặt.

Khí lạnh từ lòng bàn chân leo lên, toàn thân cứng ngắc, hai chân như chứa đầy chì, nặng nề không bước đi được.

Không, cậu phải về nhà càng sớm càng tốt!

​Bằng không...nếu không...

"Trong thôn —— có quỷ ——"

Ông lão ngồi dưới gốc cây đa lớn tận hưởng không khí mát mẻ thần bí nói.

Sắc mặt Tần Tiểu Du tái nhợt, thân thể giống như một con rối phát ra âm thanh "cạch cạch".

"Cậu bé, cháu vẫn chưa về nhà sao?" Người chăn vịt đứng phía sau cậu hỏi.

Tần Tiểu Du kinh hãi không dám quay đầu lại.

"Cháu có cần chú giúp gì không?"

Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên bờ vai gầy gò của cậu.

Tần Tiểu Du không biết lấy đâu ra dũng khí, giơ cặp sách lên đập thẳng vào mặt người chăn vịt rồi bỏ chạy.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến mọi hành động của cậu đều trở thành bản năng, cậu băng qua những con đường ruộng chằng chịt, bước lên cây cầu gỗ đổ nát, giống như một con ngựa con điên cuồng chạy sang bên kia sông.

Nơi đó ——

Nơi đó an  toàn!

Cậu biết!

Nơi đó sẽ có người giúp cậu!

Sau khi đi qua khu rừng nhỏ, sẽ có người giúp, khiến cậu càng kích động hơn.

"Hộc hộc —— Hộc hộc ——"

Khi đến nơi thở hổn hển, toàn thân cậu cứng đờ.

Trước mặt cậu chẳng có gì ngoài một cánh đồng hoang vắng.

Không thể nào!

Cậu lắc đầu không tin nổi.

Ở đây...rõ ràng phải có...có gì ở đó?

Huyệt Thái Dương cậu đau nhức, cậu ôm đầu, không thể nghĩ được gì.

"Cậu bé, sao không chạy đi? Hehehe——"

Giọng nói khàn khàn của người chăn vịt lại vang lên từ phía sau.

Tần Tiểu Du đột nhiên quay người lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười kỳ quái của người chăn vịt, tay cầm một cây sào tre dài có treo một chiếc váy hoa xinh đẹp, tà váy tung bay trong gió.

"Cháu có nhận ra chiếc váy này không?" Người chăn vịt nhếch môi cười, lộ ra hàng răng trắng.

Tần Tiểu Du sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chiếc váy.

Cậu nhớ.

Đây là chiếc váy mà chị A Lan thường mặc.

Mỗi lần trước khi vào thành phố, chị A Lan đều mặc chiếc váy hoa này, trên tay xách một chiếc túi da nhỏ, mái tóc đen dài, bồng bềnh ngang lưng, trông rất xinh đẹp và thời trang.

Nhiều thanh niên trong làng phải lòng cô nhưng cô không đáp lại, cô chỉ thích người bạn trai của mình ở thành phố.

Thấy Tần Tiểu Du im lặng, người chăn vịt tiến lên một bước, dời cây sào tre trước mặt cậu, để cậu có thể cẩn thận nhìn váy hoa.

"Vừa rồi chính nó đâm vào xác chết dưới sông."

"A a a ——đừng tới đây! Đừng tới đây!"

Tần Tiểu Du cảm xúc suy sụp, sợ hãi kêu lên, vung tay loạn xạ, đẩy cây sào tre trước mặt, không ngừng lui về phía sau.

Ai! Ai đó có thể đến cứu cậu!

Như nghe được tâm tư của cậu, người chăn vịt cười nham hiểm: "Hehehe... Chú đã bảo cháu về nhà rồi mà cháu không nghe lời. Trẻ con không biết nghe lời, thì nên – hút hết máu đi!"

Gã há miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm của  thú dữ, dịch chuyển tức thời, tóm lấy cổ áo của Tần Tiểu Du, dễ dàng nhấc cậu lên.

Tần Tiểu Du hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, khó thở, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, tim đập loạn xạ, máu sôi trào, toàn thân nóng bừng.

"Ha ha, cháu có biết con bé đó chết thế nào không?" Ngón tay thô ráp của người chăn vịt vuốt ve cần cổ thanh mảnh của cậu, trong mắt lóe lên sự tham lam: "Chú dùng răng nanh cắn vào da con bé đó, cắm vào mạch máu rồi từ từ hút máu. Con bé đó vẻ mặt hưởng thụ, cam tâm tình nguyện trở thành con mồi của chú. Máu của con bé đó ngon cực kỳ—"

Những lời khiến người khác rùng mình, vậy mà Tần Tiểu Du lại chẳng hề sợ hãi, cậu mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn thẳng vào người chăn vịt.

"Chú không phải người chăn vịt!" Cậu khẳng định.

Người chăn vịt nheo mắt, nói "Ồ" và hỏi: "Tại sao chú lại không phải người chăn vịt chứ?"

Tần Tiểu Du chật vật nắm lấy bàn tay của người chăn vịt đang túm áo mình: "Chú Lưu... có một nốt ruồi đen to ở mu bàn tay trái... chú không có!"

Ánh mắt của người chăn vịt rơi vào tay gã, mu bàn tay quả thực chẳng có gì.

"Hehehehe, tên nhóc con quả là tinh mắt." Gã cười lạnh nói: "Đáng tiếc tao sẽ sớm hút hết máu của mày, biến mày thành xác chết."

Gã nhìn vùng đất hoang xung quanh mình với ánh mắt u ám: "Đây thực sự là một nơi tốt, thích hợp để chôn xác. Sau khi hút hết máu của mày, tao sẽ chôn xác mày ở đây. Đừng lo, tao sẽ làm cho mày một lỗ huyệt thật đẹp, rồi cắm thật nhiều hoa. Lục bình thì sao? Được không? Tao thấy mày thích, hai lần xuống nước hái liền".

Ý thức của Tần Tiểu Du có chút mơ hồ, nhìn những chiếc răng nanh lộ ra của người chăn vịt cùng với từ "máu" không ngừng kích thích cậu, cậu cảm thấy miệng mình khô khốc, khi người chăn vịt nói "hai lần", trong đầu cậu đột nhiên nảy ra điều gì đó.

Hai lần xuống nước sao?

Cậu xuống nước hai lần?

Người chăn vịt há to miệng, răng nanh chảy đầy nước dãi, nhắm vào cổ Tần Tiểu Du, chuẩn bị cắn đứt cổ cậu ——

"Bụp–"

Tần Tiểu Du khuỵu đầu gối, đánh mạnh vào ngực, người chăn vịt cảm thấy đau đớn, nhanh chóng thả cậu ra, che lại bộ vị bị thương.

"Khụ, khụ..." Tần Tiểu Du khó nhọc từ dưới đất bò dậy, loạng choạng đứng lên, đôi mắt đen dần dần biến thành màu đỏ máu, hung tợn nhìn chằm chằm người chăn vịt, cậu chậm rãi há miệng, lộ ra bốn chiếc răng nanh sắc nhọn.

Người chăn vịt ngạc nhiên trợn mắt: "Mày?"

Một giây tiếp theo, Tần Tiểu Du hóa thành một bóng đen lao về phía gã, những móng tay sắc nhọn thò ra từ đầu ngón tay không thương tiếc móc vào mắt gã.

"A a a -" người chăn vịt đau đớn kêu lên, hai mắt bị xước và chảy máu, bắn vào má Tần Tiểu Du.

Mùi máu tươi kích thích Tần Tiểu Du, cậu phát ra một tiếng rống như tiếng của con thú còn non nớt, chọc ngoáy ngón tay, hung hăng móc nhãn cầu của người chăn vịt ra, không đợi người chăn vịt phản ứng, cậu đã há miệng cắn thật mạnh vào cổ gã, những chiếc răng nanh đâm vào mạch máu không thương tiếc, nhưng thay vì hút máu, giống như dã thú cắn vào huyệt đạo của con mồi, khiến con mồi tử vong.

Người chăn vịt... hay là quỷ hút máu ngụy trang thành người chăn vịt đã bị Tần Tiểu Du biến thành huyết tộc đơn phương giết chết.

Gã tức giận gầm lên, cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật xấu xí, vết máu trên cổ khiến gã tức giận.

"Tao sẽ giết mày!"

Cơ bắp của gã phồng lên, cơ thể gã cao lên vài thước, vạm vỡ như một con gấu đen khổng lồ.

Tần Tiểu Du không hề sợ hãi, di chuyển nhanh chóng, không đợi quỷ hút máu lao tới đã phát động tấn công trước.

Bé con huyết tộc chưa thức tỉnh không có siêu năng lực nào, nhưng lại có răng nanh sắc nhọn và áo giáp cứng, cộng với tốc độ cực nhanh, quỷ hút máu hoàn toàn bất lực trước cậu.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, tiếng la hét vang lên, trên cánh đồng hoang vắng, trình diễn một cuộc chiến đẫm máu tàn nhẫn.

"A a a ——"

Quái vật khổng lồ đẫm máu ngã xuống, tạo thành một đám mây bụi.

Tần Tiểu Du đứng trên thi thể của quỷ hút máu, tóc, mặt, tay và toàn thân đều dính đầy máu đỏ, tràn ngập cảm giác quỷ dị.

Một cơn gió đêm thổi qua, cậu rùng mình, đôi mắt dần dần trở lại màu đen, khi nhìn thấy xác chết khủng khiếp dưới chân mình, cậu dựng tóc gáy, hoảng sợ nhảy xuống, lùi lại vài bước.

"Tôi đã giết người... Tôi đã giết người... Tôi đã giết người..."

Những giọt nước mắt sợ hãi trào ra, cậu không ngừng lắc đầu, giơ đôi bàn tay dính đầy máu lên, run rẩy như chiếc lá trước gió.

Gót chân cậu va vào một hòn đá nhô ra, cơ thể ngả ra sau, ngồi phịch xuống đất.

Nỗi sợ hãi giết người bao trùm quanh cậu như nọc độc của rắn, trước mặt cậu là khuôn mặt hung dữ của quỷ hút máu, cậu hoang mang lo sợ mà run rẩy.

"Đừng sợ."

Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

Tần Tiểu Du sửng sốt, không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân tóc vàng đẹp trai như thiên thần.

Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi.

Không có xác chết, không có đất hoang, chỉ có một khoảng sân đẹp đẽ trồng đầy hoa hồng đỏ thắm, khi gió thổi, những cánh hoa bay đi.

Người đàn ông tóc vàng ngồi xổm trước mặt Tần Tiểu Du, bàn tay dày rộng vuốt ve đầu của cậu.

Tần Tiểu Du khóc thút thít như một con mèo con, lao vào vòng tay của người đàn ông: "Lý tiên sinh...em... em đã giết người..."

Lý tiên sinh ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu, mang ấm áp tới: "Tiểu Du, em làm tốt lắm."

Sau khi nhận được lời khẳng định của người đàn ông, sự sợ hãi hoảng loạn của Tần Tiểu Du dần dần bình tĩnh lại, tất cả ký ức thu hồi, cơ thể cậu thay đổi, từ hình dáng một đứa trẻ mười tuổi trong nháy mắt trở thành một thiếu niên mười lăm tuổi.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai cậu: "Chúc mừng vượt qua cấp độ, xin hãy tiếp tục phát huy."

Giây tiếp theo, ý thức của cậu trở lại trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro