39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Vượt qua bốn cấp độ liên tiếp – Có thêm tiểu kịch trường Thất Tịch]

—–o0o—–

Tần Tiểu Du mở mắt ra, nhìn thấy một hàng dụng cụ tinh vi, tỏa ra ánh kim loại lạnh lẽo.

Đây là...phòng kiểm tra thức tỉnh sức mạnh.

Cậu đảo mắt nhìn thấy các bạn cùng lớp ngồi ở hàng ghế phía trước, cơ thể căng thẳng chậm rãi thả lỏng. Dù còn tỉnh táo nhưng cậu vẫn nhớ rõ từng chi tiết của bước đột phá.

Rõ ràng như vậy, chân thực đến vậy, giống như cậu quay về ba mươi năm trước.

Cậu nhớ âm thanh cằn nhằn của mẹ, nụ cười hồn nhiên của cha cùng tất cả những người hay sự việc cậu từng biết tới trong quá khứ.

Tiếc nuối chính là, lần kiểm tra này, không xuất hiện anh trai cậu.

Tần Tiểu Du trong lòng phiền muộn.

"Em không sao chứ?" Giáo viên giám sát đứng bên cạnh cậu quan tâm hỏi. Chỉ mới hai mươi phút trôi qua kể từ khi bài kiểm tra bắt đầu mà bé con đã vượt qua bài kiểm tra.

Điều này khiến cô kinh ngạc.

Phải biết, cô làm giáo viên giám sát phòng kiểm tra hơn mười năm, từng gặp rất nhiều bé con huyết tộc ưu tú, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một học sinh vượt qua bài kiểm tra nhanh như vậy.

Đây có phải là người được Huyết vương sơ ủng không?

Quả là đặc biệt!

Tần Tiểu Du vừa thoát ra khỏi cảm xúc, không nhận thấy sự phấn khích của giáo viên giám sát.

"Em không sao, cảm ơn." Cậu nhìn quanh, phát hiện những học sinh khác vẫn đang nhắm mắt, tò mò hỏi: "Cô ơi, mỗi lần em chỉ có thể vượt qua một cấp độ sao?"

Giáo viên giám sát ngẩn ra: "Về nguyên tắc, không có giới hạn về số lần."

Một bài kiểm tra kéo dài trong hai giờ, khi hết thời gian, hệ thống sẽ trả lại ý thức của người kiểm tra, bất kể họ có vượt cấp độ thành công không.

Tuy nhiên, có vẻ như thực sự không có giới hạn về số lần có thể vượt qua cấp độ, mọi người đều mặc định mỗi thời điểm chỉ có một cấp độ.

Ánh mắt Tần Tiểu Du sáng lên: "Vậy em có thể tiếp tục vượt cấp đúng không?"

Dù sao thì cũng có đủ thời gian, sao không thử thách giới hạn của mình?

Giáo viên giám sát vẻ mặt nghiêm túc: "Em có chắc chắn không?"

Tần Tiểu Du không chút do dự gật đầu: "Có ạ."

Giáo viên giám sát nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, xác nhận nhiều lần rằng tinh thần của cậu không bị ảnh hưởng bởi bài kiểm tra cấp thứ nhất, nên đồng ý với yêu cầu của cậu.

Tần Tiểu Du hít một hơi thật sâu, giơ tay ấn nút khởi động trên mũ bảo hiểm.

Trong nháy mắt, ý thức bị rút ra, tiến vào cấp thứ hai.

"Bộp~"

Một cuộn giấy nhẹ nhàng đập vào đầu Tần Tiểu Du.

"Bạn học Tần, lúc làm bài thi không được ngủ."

Tần Tiểu Du bối rối ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hoắc Nguyên.

"Hoắc...Thầy Hoắc..."

Hoắc Nguyên dùng ngón tay thon dài gõ gõ bài thi trên bàn, nhắc nhở: "Hai mươi phút nữa sẽ hết giờ, bài thi của em mới viết được một nửa."

Tần Tiểu Du nhìn xuống, lập tức khẩn trương: "Em...Em sẽ viết nó ngay!"

Cậu cầm bút, lo lắng mà trả lời những câu hỏi. Tuy nhiên, càng lo lắng, cậu càng không viết được, nhìn thấy một loạt từ Ciro xa lạ, cậu gãi đầu, mồ hôi đầm đìa.

Hoắc Nguyên nói: "Tranh thủ viết càng nhiều càng tốt, nếu không biết thì sau giờ học thầy sẽ bổ túc cho em."

"A, vâng", Tần Tiểu Du cắn môi, cố gắng chọn đáp án.

Bổ túc sau giờ học?

Chẳng phải sẽ càng sợ hơn sao?

Bổ túc sau giờ học với thầy Hoắc quả thực giống như địa ngục, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được. Tần Tiểu Du bị y ép bổ túc cả tuần, cậu thật sự muốn bỏ cuộc.

Khi chuông tan học vang lên, Tần Tiểu Du chán nản đặt bút xuống.

Cậu chỉ trả lời được 2/3 câu hỏi và để trống 1/3.

Việc học bổ túc hôm nay, không thể trốn thoát.

Khi thầy Hoắc đang thu bài thi lại, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ khiến Tần Tiểu Du run rẩy.

Ác ma!

Thầy Hoắc chính là ác ma!

Ô~

Gian nan mà đến hết giờ học, Tần Tiểu Du lợi dụng lúc thầy Hoắc không để ý, ôm cặp bí mật chạy ra khỏi trường.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, cậu giống như chú chó con, chạy thật nhanh.

Đã nhiều ngày cậu chưa đến biệt thự của Lý tiên sinh bên kia sông, dù sao hôm nay cậu vẫn phải đi!

Cậu nhớ món bánh mì, bánh kem và trà sữa ngọt do La quản gia làm. Ồ, đúng rồi, tháng trước La quản gia đã làm cho cậu một hộp sôcôla, ngon đến mức cậu suýt chút nữa cắn đứt lưỡi mình.

Tràn đầy mong chờ, cậu chạy thẳng đến biệt thự bên kia sông, nhẹ nhàng đẩy cửa cổng, mùi thơm tươi mát của hoa hồng tràn vào mũi, thật sảng khoái dễ chịu.

Tần Tiểu Du đi trên con đường lát đá cuội, ngâm nga bài hát thiếu nhi mới học rồi nhấn chuông cửa biệt thự.

Cánh cửa biệt thự tự động mở ra, lòng bàn chân cậu cọ vào tấm thảm ở lối vào, quen cửa quen nẻo mà bước vào phòng khách.

Theo thói quen nhìn về phía cửa sổ, cậu nhìn thấy Lý tiên sinh đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, cậu vui vẻ bước tới, đang định chào hỏi thì bên cạnh vang lên một giọng nam dễ nghe.

"Bạn học Tần, em quả nhiên tới đây."

Tần Tiểu Du giật mình, chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hoắc Nguyên ngồi ở ghế sô pha đối diện.

Chỉ thấy y mặc một bộ vest màu tím, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, cùng với trên tay là chồng bài thi và sách dầy cộp, nhìn rất văn nhã lại bác học.

Tần Tiểu Du trong lòng giãy giụa kịch liệt, băn khoăn không biết có nên chạy trốn khỏi đây hay không, nhưng vừa nghĩ tới Lý tiên sinh ở đây, cậu liền đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Một lúc sau, cậu khẽ cắn môi, lễ phép chào hỏi Hoắc Nguyên: "Chào thầy Hoắc."

Hoắc Nguyên ánh mắt lóe lên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Nào, chúng ta bắt đầu học bổ túc."

Tần Tiểu Du vẻ mặt như nhà có tang, đáng thương cầu xin: "Thầy Hoắc... hôm nay thầy có thể... không học bổ túc được không?"

Rất khó khăn mới tới được biệt thự, cậu không muốn lãng phí thời gian vào việc học nhàm chán.

Hoắc Nguyên lắc đầu, tàn nhẫn từ chối: "Không được! Học tập mỗi ngày không được buông thả, nếu không mọi nỗ lực của em sẽ uổng phí."

"Nhưng..." Tần Tiểu Du cúi đầu, do dự, chậm rãi đi về phía Lý tiên sinh, trong đôi mắt ngấn nước tràn đầy sự cầu xin giúp đỡ.

Lý tiên sinh gấp tờ báo lại, ngước nhìn khuôn mặt ấm ức của người bạn nhỏ, mỉm cười: "Ta nghe thầy Hoắc nói em muốn thi vào trường trung học cơ sở số 1 trên thị trấn."

Tần Tiểu Du gật đầu. "Vâng."

Ánh mắt Lý tiên sinh dịu dàng: "Trường trung học số 1 trên thị trấn là trường trung học tốt nhất ở trấn Vạn Lý, điểm đầu vào rất cao, lấy thành tích hiện tại của em thì có chút khó khăn, nếu muốn học nhẹ nhàng, em cũng có thể thay đổi mục tiêu của mình."

"Không!" Tần Tiểu Du không chút suy nghĩ từ chối: "Em chỉ muốn trúng tuyển vào trường trung học số 1!"

Năm ngoái anh trai cậu đỗ vào trường trung học cơ sở số 1 với thành tích xuất sắc, vào thẳng lớp trọng điểm, mẹ vui mừng đến mức cười không khép được miệng, gặp ai cũng khoe, thôn đưa tới một giỏ trứng và giấy khen thưởng cho anh trai cậu vì mang lại vinh quang cho cả làng.

Cậu có thành tích học tập kém, mải chơi, thích gây sự, không nghe lời, thường xuyên chọc giận mẹ. Nhưng cậu cũng có một trái tim nhiệt huyết, cũng mong được mẹ khen ngợi và trở thành niềm tự hào của mẹ giống như anh trai mình.

Chỉ là... từ suy nghĩ tới hành động hơi khó.

Chỉ học đến trình độ này thôi đã khiến cậu nản lòng.

Dường như cậu là người không có thiên phú học tập?

Lý tiên sinh ngẫm nghĩ: "Nếu mục tiêu của em không thay đổi thì hãy dốc hết sức. Khó khăn giống như một con thú hung dữ, càng sợ hãi thì càng khó đánh bại. Thay vì trì trệ, không bằng cố gắng hết sức. Nếu thành công, mọi người sẽ vui vẻ, nếu thất bại, cũng không thẹn với lương tâm."

Tần Tiểu Du còn nhỏ, nghe mà chẳng hiểu điều gì, đón nhận đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong đợi của Lý tiên sinh, tâm trạng chán nản của cậu đột nhiên tan thành mây khói.

Cậu nắm chặt tay, khơi dậy tinh thần chiến đấu, kiên định mà nói: "Em sẽ không bị đánh gục!"

Không phải chỉ là học thôi sao?

Cậu sẽ liều mạng!

Ánh mắt Tần Tiểu Du sáng hơn bao giờ hết, cậu nói với Hoắc Nguyên: "Thầy Hoắc, chúng ta bắt đầu thôi!"

Hoắc Nguyên vỗ tay: "Được!"

Tần Tiểu Du ngồi bên cạnh Hoắc Nguyên, chuyên tâm học bài.

Hoắc Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ, mang ra rất nhiều đề thi ngữ văn và toán, phủ kín cả bàn cà phê.

Tần Tiểu Du ngồi khoanh chân trên tấm thảm nhung, cầm bút không ngừng trả lời câu hỏi, gặp câu hỏi không hiểu liền hỏi Hoắc Nguyên, y kiên nhẫn giải thích và phân tích.

Bất tri bất giác, cậu đã làm một chồng đề thi, đầu óc càng ngày càng sáng suốt, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn, trí nhớ cũng ngày càng tốt hơn, chỉ cần Hoắc Nguyên nhắc đến, lập tức sẽ hiểu ngay.

Sau đó, cậu không còn kháng cự việc học bổ túc, điểm số của cậu tăng vọt, đạt được 100 điểm trong kỳ thi đầu tiên.

Cậu đưa bài kiểm tra đạt 100 điểm của mình cho mẹ xem, bà rất ngạc nhiên nên đã thêm một chiếc đùi gà vào bữa tối của cậu. Cậu chạy đến biệt thự cho Lý tiên sinh xem, Lý tiên sinh sờ đầu cậu khen ngợi: "Rất tốt."

Sau khi nhận được lời khẳng định, tinh thần ham học hỏi của Tần Tiểu Du càng cao hơn.

Như là được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khả năng viết và suy nghĩ của cậu rất nhanh, có thể từ một suy ra ba.

Khuôn mặt tươi cười của thầy Hoắc dường như bớt đáng sợ hơn. Đôi khi cậu còn chủ động bổ sung thêm kiến thức, học thêm một số kiến ​​thức ngoại khóa.

Cuối cùng, cậu được nhận vào trường trung học cơ sở số 1 thị trấn với thành tích xuất sắc, trở thành học sinh đứng đầu trong mắt người khác.

Trong biệt thự, Tần Tiểu Du cầm giấy báo nhập học, cảm kích nói: "Cảm ơn thầy Hoắc, cảm ơn Lý tiên sinh."

Hoắc Nguyên cười nói: "Người nên cảm ơn chính là em."

Lý tiên sinh gật đầu: "Kiên trì bền bỉ sẽ dẫn đến thành công".

Lúc này, Tần Tiểu Du vô cùng cảm động.

Làm bất kỳ chuyện gì cũng không nên dễ dàng từ bỏ. Ngoài việc nhận được sự chấp thuận từ người khác, điều quan trọng hơn là đạt được sự công nhận từ chính mình.

Chỉ cần bạn kiên trì và vượt qua khó khăn, liền có thể bách chiến bách thắng.

Một đạo lý đơn giản mà ai cũng hiểu nhưng rất ít người thực sự làm được.

Trong phòng thí nghiệm, đèn báo đột phá thành công trên mũ bảo hiểm của Tần Tiểu Du sáng lên, cậu dần dần mở mắt ra.

Giáo viên giám sát đứng ở bên cạnh cậu canh chừng, phát hiện cậu đã tỉnh, kinh ngạc hỏi: "Em... Vượt qua cấp hai rồi sao?"

Tuyệt vời, thực sự tuyệt vời!

Một lần kiểm tra mà vượt qua hai cấp độ là điều chưa từng có, bé con huyết tộc này tương lai rộng mở!

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, sắp xếp suy nghĩ nói: "Vâng, cấp thứ hai tương đối dễ."

Sau hai lần kiểm tra, cậu đại khái hiểu được ý nghĩa và mục đích của việc đột phá cấp độ.

Hệ thống cố tình trích xuất những nỗi sợ hãi sâu trong ký ức của đối tượng kiểm tra để họ đối mặt với chính mình và vượt qua chính mình, tôi luyện một trái tim mạnh mẽ, để khi thức tỉnh thực sự đến, họ có thể tự tin đón nhận.

Nếu cấp độ đầu tiên là lòng can đảm thì cấp độ thứ hai là trí tuệ.

Cậu nóng lòng muốn biết những cấp độ tiếp theo sẽ mang đến điều gì.

"Cô ơi, em muốn vào cấp thứ ba." Tần Tiểu Du dùng ánh mắt sáng ngời nhìn giáo viên giám sát.

"Cái này......"

Giáo viên giám sát ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, còn hơn một giờ nữa mới kết thúc bài kiểm tra, tình trạng của bé con rất tốt, dường như không có lý do gì để từ chối.

Được sự đồng ý của giáo viên, Tần Tiểu Du lập tức tiến vào cấp ba.

"Bạn học Tần, em bị đuổi học."

Hiệu trưởng Vương giọng điệu không tốt tuyên bố, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng khiến Tần Tiểu Du cảm thấy hoảng sợ.

Ở cấp độ này, cậu phải trải qua cảm giác đau đớn vì bị người đổ oan.

Khác với thực tế, ở đây không có thầy Hoắc hay Lý tiên sinh, chỉ có anh trai đứng ra bảo vệ cậu và mẹ cậu đến trường náo loạn, tuy nhiên, hiệu trưởng Vương một tay che trời, gia đình họ oan mà chẳng thể tố cáo được nơi đâu, ngay cả trưởng thôn cũng rất ba phải.

Tần Tiểu Du nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy cha mẹ ngồi ở bàn thở dài, trong lòng cảm thấy uất ức.

Tại sao người chẳng phạm sai lầm gì lại phải chịu sự đối xử bất công như vậy?

Cậu muốn giống như trong phim truyền hình, sẽ cố gắng hết sức để tìm ra bằng chứng, đến thị trấn báo cảnh sát để cảnh sát trả lại sự trong sạch cho cậu.

Ngày hôm đó có rất nhiều dân làng lên núi, cũng có rất nhiều người đi dã ngoại ở thác Yến Thạch, Tần Tiểu Du dựa vào trí nhớ của mình tìm đến từng người nhờ họ làm chứng, có người từ chối, nhưng cậu không nản lòng mà vẫn tiếp tục cố gắng. Bằng cách này, cậu đã thu thập được mười lời khai.

Ngoài ý muốn chính là, một người từ thành phố đến thôn, chụp ảnh khắp nơi bằng máy ảnh của họ, bất ngờ chụp được cảnh Vương Diễm đẩy cậu vào ngày hôm đó.

Cầm bức ảnh này và mười lời khai, Tần Tiểu Du và anh trai mượn một chiếc xe đạp kiểu cũ của dân làng, đạp xe hơn trăm km từ sáng đến tối, cuối cùng cũng tìm được đồn cảnh sát trong thị trấn.

Cảnh sát khá bất ngờ trước sự xuất hiện của hai đứa trẻ, sau khi nghe kể toàn bộ câu chuyện, xem xét các bằng chứng, họ quyết định cử cảnh sát đến.

Bọn họ thật may mắn, ngày hôm đó cục trưởng có mặt ở đồn, biết được tình hình, đích thân tham gia xử lý vụ án.

Cuối cùng, công lý đã được thực thi, Tần Tiểu Du đã minh oan thành công cho mình và hiệu trưởng Vương vì lợi ích cá nhân phải nhận hình phạt xứng đáng.

Cấp thứ ba cũng cũng thuận lợi mà thông qua, giáo viên giám sát nhìn thiếu niên mở to đôi mắt sáng ngời, tập mãi thành quen.

"Còn có nửa giờ nữa, em có muốn vượt qua cấp thứ tư không?" Cô hỏi.

"Có ạ!" Tần Tiểu Du gật đầu.

Lúc này, rất nhiều học sinh đã tỉnh lại, dù thành công hay thất bại, trạng thái không giống nhau. Khi biết Tần Tiểu Du đã liên tục vượt qua ba cấp, chuẩn bị vào cấp bốn, bọn họ đều lộ ra biểu tình khó tin.

Không thể nào?

Thực sự có một bé con thành công vượt qua ba cấp độ trong lần kiểm tra đầu tiên!

Còn sắp vượt qua cấp độ thứ tư.

Ngay cả tên lửa cũng không thể đuổi kịp tốc độ này!

Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ cơ bản đều thất bại, bị ảnh hưởng bởi cốt truyện trong bài kiểm tra, sinh ra bóng ma tâm lý, phải rất lâu sau họ mới lấy lại được bình tĩnh.

Tần Tiểu Du thì không.

Cậu dường như không bị ảnh hưởng gì cả, càng đánh càng hăng, tinh thần chiến đấu tràn đầy, như thể cậu đã kích hoạt được mánh lới nào đó, bất khả chiến bại.

Tuy nhiên, các học sinh có mặt đều biết rằng không có đường tắt để lên cấp chứ đừng nói đến việc gian lận.

Đây là một bài kiểm tra tâm lý, người không có ý chí sẽ không ngừng té ngã cùng một chỗ, nếu không vượt qua được thì chỉ có thể dừng chân tại chỗ.

Ví dụ như Thạch Đại Hải không có dấu hiệu thức tỉnh trong ba năm.

Một bé con huyết tộc như vậy về cơ bản sẽ bị phán tử hình.

Hôm nay, điều không ngờ là không chỉ Tần Tiểu Du liên tục vượt qua ba cấp độ, ngay cả Thạch Đại Hải cũng không offline.

Có lẽ nào... cuối cùng y đã thông suốt rồi?

Khi tất cả học sinh đều sửng sốt, Tần Tiểu Du bắt đầu bước vào cấp bốn.

Độ khó của cấp bốn dễ hơn ba cấp đầu tiên.

Cậu chỉ chơi một trận bóng đá liền vượt qua cấp độ.

Sau khi thua hai bàn trong hiệp một, tinh thần của toàn đội sa sút nghiêm trọng, có người tỏ ra bất mãn, oán hận với đồng đội, thấy sắp xảy ra mâu thuẫn nội bộ, Tần Tiểu Du đã đứng ra ngăn cản.

Nếu còn sức cãi vã, tại sao không ra sân thi đấu và đánh bại đối thủ?

Ngay cả những đứa trẻ ba tuổi cũng biết đoàn kết là sức mạnh, chẳng lẽ học sinh cấp hai lại không hiểu?

Tần Tiểu Du bình thường tính tình tốt, không dễ nổi giận, nhưng một khi bị chọc giận, tàn nhẫn giống như một con sói hung ác.

Từng có một thành viên trong đội ghen tị với năng lực của cậu, cố tình làm hỏng đôi giày thể thao của cậu, bị cậu đẩy xuống đất đánh cho một  trận, sau đó trong phòng tập không ai dám khiêu khích cậu nữa.

Được Tần Tiểu Du động viên, nửa hiệp hai đội bóng đá Thanh Tường như được tiêm máu gà, tinh lực tràn đầy, ăn ý mười phần, họ nhanh chóng san bằng tỷ số, giành chiến thắng trong trận đấu.

Chỉ còn hai mươi phút nữa là kết thúc bài kiểm tra, Tần Tiểu Du đã liên tục vượt qua bốn cấp độ, khiến tất cả học sinh đều ngưỡng mộ.

"Đây chính là hồng phúc của Huyết vương đời thứ nhất đi?" Một học sinh chua chát nói.

Chàng trai trẻ chỉ may mắn hơn họ, trở thành người được Huyết vương sơ ủng, nếu họ là người được Huyết vương sơ ủng, họ cũng sẽ xuất sắc như vậy.

"Không hẳn." Có người phản bác: "Cho dù cậu được Huyết vương sơ ủng, cũng chưa chắc có thể vượt qua bốn cấp liên tiếp như cậu ấy."

"Tại sao?" Học sinh kia không phục mà hỏi.

"Bởi vì —— cậu là người trưởng thành." Người nọ nói.

"Người trưởng thành?"

"Cậu là người trưởng thành, cảm xúc phức tạp, bị xã hội mài mòn, luôn hoài nghi về mọi thứ. Khi cậu ở trong hồi ức của quá khứ, gặp lại những thất bại trong quá khứ, cậu sẽ theo bản năng tìm kiếm những lợi thế, tránh những bất lợi, ý chí của cậu cũng không kiên định. Người có tính cách yếu đuối chỉ có thất bại. Cậu ta khác biệt. Cậu ấy chỉ là trẻ vị thành niên, tâm tư đơn giản, nghĩ ít làm nhiều, cũng không sợ hãi, như vậy sẽ càng dễ dàng vượt cấp hơn".

"Thật vậy sao?" Học sinh nọ tỏ ra không thể tin được: "Vậy Tô Phảng cũng là người trưởng thành, tại sao trong một năm liền vượt qua tám cấp?"

Người nọ cúi đầu, đẩy kính, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có một loại người, bạc tình bạc nghĩa, ý chí sắt đá, thờ ơ đối với mọi người hay mọi sự vật, tự nhiên sẽ không dễ dàng xao động, vượt qua đơn giản."

Trái lại, Thạch Đại Hải là người nhạy cảm về mặt tình cảm, mong manh yếu ớt, thường không chịu nổi đả kích, cảm thấy có lỗi với bản thân, mua dây buộc mình.

Tần Tiểu Du mặc kệ mấy lời người khác to nhỏ, cậu đang hưng phấn  vì đã đột phá thành công bốn cấp độ, thời gian còn chưa hết, vậy tại sao không thử đột phá cấp thứ năm.

Thành công hay không thì sau khi thử sẽ biết.

Không đợi giáo viên giám sát phản ứng, cậu nhanh chóng nhấn nút khởi động.

Lũ lụt, lũ bất tận từ mọi hướng ập đến, tràn vào miệng mũi, dạ dày, toàn thân cậu ngay lập tức bị ngạt thở, bị nước lũ nhấn chìm mà không có cơ hội vùng vẫy.

Nỗi sợ hãi về cái chết đã ăn mòn ý thức của cậu, linh hồn của cậu dường như tách ra khỏi cơ thể, cậu bất lực nhìn mình bị tra tấn, dần tới cái chết.

"A ——"

Mũ bảo hiểm sáng lên đèn đỏ, vượt cấp thất bại.

Tần Tiểu Du mở choàng mắt ra, hai tay ôm lấy cổ họng, há miệng, hít một hơi thật lớn, như thể vừa trải qua một chuyện cực kỳ khủng khiếp, đồng tử kinh hãi giãn ra, đầu đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy dữ dội.

Giáo viên giám sát lập tức bước tới và hỏi: "Học sinh Gros, em ổn chứ?"

Tần Tiểu Du lỗ tai ù đi, dường như không để ý tới lời nói của cô, hơi thở giống như một chiếc ống bễ cũ kỹ, vô cùng khó khăn.

Giáo viên giám sát giàu kinh nghiệm nhanh chóng đưa tay đè vào lưng cậu, giải phóng năng lực chữa lành giúp cậu ổn định cảm xúc và giải tỏa căng thẳng tinh thần.

Nửa phút sau, Tần Tiểu Du mới phục hồi tinh thần, cởi mũ bảo hiểm xuống, lau mặt, lau đi giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, xấu hổ nói: "Cảm ơn cô ạ."

Giáo viên giám sát buông tay ra, nghiêm túc nói: "Là cô bất cẩn, lẽ ra không nên để em vượt năm cấp liên tục như vậy".

Tần Tiểu Du lắc đầu, ảo não nói: "Không phải lỗi của cô, là do em quá tự mãn thôi."

Bởi vì liên tục vượt qua bốn cấp, cậu cao ngạo tự mãn, tưởng rằng mình có cơ hội thắng, không ngờ cấp thứ năm đột nhiên mở ra chế độ địa ngục, cậu thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần mà đã đối mặt với cái chết.

Lúc cuối cùng khi cậu chết, cậu đập đầu vào đá, bất tỉnh mà chết đi.

Lúc này, cậu ý thức tỉnh táo, nhưng vẫn đắm chìm trong cơn lũ vô tình, chịu đựng nỗi đau trước khi chết và hiểu sâu sắc về quá trình của cái chết.

Thật là đáng sợ!

Nếu không có sự giúp đỡ của giáo viên, cậu có thể vẫn đắm chìm trong bóng ma của cái chết dù đã trở về hiện thực.

Các học sinh khác thấy thế, tâm lý cũng cân bằng hơn một chút.

Nhìn xem, dù người có tư chất tốt đến đâu cũng sẽ có cấp độ không thể vượt qua, cảm xúc của họ sẽ bị cốt truyện ảnh hưởng, tái hiện lại vô cùng thống khổ.

Sau khi giáo viên giám sát xác nhận rằng cậu ổn, cho cậu cập nhật dữ liệu trên thẻ của học viện của mình, thanh tiến trình thức tỉnh hiển thị 40%.

Tần Tiểu Du hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Thạch Đại Hải và Ngu Huy Dực bên cạnh.

Thời gian kiểm tra sắp kết thúc, hai người vẫn còn chưa tỉnh, không biết tình huống thế nào.

Ngu Huy Dực bị kẹt ở cấp độ thứ năm trong hai tháng, cho dù thất bại, gã vẫn có thể bắt đầu lại. Thạch Đại Hải bị mắc kẹt ở cấp độ đầu tiên trong ba năm, nếu hôm nay thất bại, niềm tin của y có thể sụp đổ.

Tần Tiểu Du không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh động viên y: "Đại Hải, cố lên, cậu có thể làm được!"

Lúc này, ý thức của Thạch Đại Hải vẫn còn bị mắc kẹt trong cảnh tượng khiến y đau đớn suốt ba năm.

(Phần này tôi không edit, vì nó dài mà cũng không liên quan gì đến cốt truyện chính của chúng ta, nói chung là Thạch Đại Hải không thể vượt qua được ký ức này là vì người dẫn đường của Đại Hải đã ép buộc Đại Hải trở thành huyết tộc, một là trở thành huyết tộc hai là trở thành huyết nô – là người thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của tên người dẫn đường, vì thế Đại Hải đã phải đồng ý trong đời thực còn trong bài kiểm tra, y đã bằng ý chí của mình, vượt qua nỗi sợ hãi và xiềng xích thức tỉnh thành huyết tộc rồi cắn chết cái tên dẫn đường đó, vượt qua cấp độ đầu tiên)

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Du (Ủ rũ cụp đuôi): Ô ô, Lý tiên sinh, em thất bại ở cấp thứ năm!

Lý tiên sinh (xoa đầu thiếu niên): Đã rất lợi hại rồi, vô cùng giỏi.

Được đến Lý tiên sinh khen ngợi, bạn nhỏ đang từ chỗ chán nản, lập tức hồi sinh.

————————-

Tiểu kịch trường Thất Tịch(Diễn ra sau khi Tiểu Du trưởng thành)

"Bột mì, đường trắng, trứng gà, lòng trắng trứng, sữa, còn có..."

Trong phòng bếp, một thanh niên đeo tạp dề miệng lẩm bẩm, bỏ lần lượt những thứ trong tay mình đọc lên vào âu.

"Đúng rồi, còn bột nở!"

Cậu búng ngón tay rồi cúi xuống tìm bột nở trong ngăn kéo tủ.

"Lạ thật... Mình nhớ là đã mua mà sao lại không có ở đây? Hay là để chỗ khác mà quên mất?"

Lý tiên sinh từ bên ngoài trở về, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi, thay giày ở chỗ huyền quan, nhìn chung quanh một vòng, không thấy thanh niên tóc bạc.

"Bụp —— ai da ——"

Trong bếp truyền tới tiếng kêu đau đớn, hắn lập tức đi qua, nhìn thấy thanh niên tóc bạc đeo tạp dề che đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh xuýt xoa.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn đặt bó hồng lên bàn rồi cúi xuống giúp chàng trai.

Tần Tiểu Du nhe răng, dựa vào sức của hắn mà đứng dậy, tuy cao 1,8 mét, nhưng trước một Lý tiên sinh cao 1,9 mét vẫn có chút nhỏ bé.

"Em muốn làm bánh xảo Thất Tịch (1), nhưng không tìm được bột nở, còn bị đụng đầu".

"Bánh xảo Thất Tịch?" Lý tiên sinh cúi đầu, cẩn thận nhìn nơi cậu bị đụng đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc ra phía sau: "Đừng xoa, nó sẽ sưng lên, phải chườm đá".

"Không sao đâu, em da dày thịt béo, một lát là không đau." Tần Tiểu Du cười toe toét: "Bánh xảo Thất Tịch là bánh truyền thống trong ngày lễ Thất Tịch, giống như ngày 15 tháng 8 mình ăn bánh trung thu vậy."

"Ồ, thật sao? Em làm được chứ?" Lý tiên sinh tò mò hỏi, đồng thời mở tủ lạnh lấy ra túi chườm đá, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.

"Ai, lạnh——" Tần Tiểu Du chớp mắt: "Không biết làm có thể xem hướng dẫn, sẽ học được."

Không có La quản gia, phòng bếp chính là thế giới của cậu. Hehe~

Lý tiên sinh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Có cần ta giúp em không?"

Tần Tiểu Du đập tay: "Đến đây đi!"

Lý tiên sinh cởi vest, xắn tay áo sơ mi lên, cùng Tần Tiểu Du dày vò nguyên liệu làm bánh trong bếp.

Chín giờ tối, La quản gia sau khi giải quyết xong việc riêng, vẻ mặt hối lỗi trở về nhà, chưa bước vào phòng khách đã ngửi thấy mùi khét.

Anh giật mình tưởng trong nhà có cháy, vội chạy vào bếp chuẩn bị khống chế mồi lửa, suýt tông phải Lý tiên sinh từ trong bếp đi ra.

"Chủ nhân?"

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi dính đầy bột mì cùng dấu tay đen sì của Lý tiên sinh, đôi mắt xanh đậm mở to đầy kinh ngạc.

Lý tiên sinh trong tay cầm giẻ lau, ưu nhã mà lau vết bột trên người: "Trở về rồi?"

"Vâng......"

"Vậy xử lý một chút phòng bếp đi."

Hắn bình thản rời đi, để lại La quản gia đứng trong phòng bếp đầy khói đen như bị đánh bom.

La quản gia: ...

Tần Tiểu Du tắm xong, chỉ mặc một cái áo ba lỗ và quần đùi, lau tóc ướt rồi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lý tiên sinh tới liền hỏi: "Bánh xảo Thất Tịch nướng xong chưa?"

Lý tiên sinh đến gần, ngửi mùi hương tươi mát trên cơ thể cậu sau khi tắm, bình tĩnh nói: "Giao cho La quản gia."

"Ồ ~" Tần Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm: "Những việc tinh tế như làm bánh, vẫn là giao cho người chuyên nghiệp làm."

Lý tiên sinh gật đầu đồng ý.

Tần Tiểu Du dùng ngón tay sờ bột trên mặt hắn, nghiêm túc nói: "Ngài bẩn quá đi."

Trong đôi mắt xanh của Lý tiên sinh mang theo nụ cười, hắn vòng tay ôm lấy cậu.

"A! Em tắm vô ích rồi!" Tần Tiểu Du nhẹ giọng kêu lên.

Lý tiên sinh hôn lên má cậu, thì thầm: "Vậy tắm cùng với ta lần nữa nha."

"Ai ai... Ưm..."

Tần Tiểu Du giãy giụa hai lần, được Lý tiên sinh bế vào phòng tắm.

La quản gia nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc bánh than đen trong chảo, trầm ngâm suy nghĩ.

Cái này...là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro