40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nhà hàng dùng bữa]

—–o0o—–

Âm thanh hệ thống vang lên: Vượt cấp thành công.

Cuối cùng ——

Y nhắm mắt lại.

Trong phòng kiểm tra, Tần Tiểu Du kinh ngạc nhìn đèn xanh trên mũ bảo hiểm của Thạch Đại Hải.

Vượt cấp thành công, thật sự quá tốt!

Thời gian làm bài kiểm tra chỉ còn năm phút, cuối cùng y cũng đã vượt qua cấp độ đầu tiên!

Khi ý thức trở lại cơ thể và đầu óc tỉnh táo, Thạch Đại Hải từ từ cởi mũ bảo hiểm, ôm mặt, im lặng.

Tần Tiểu Du cảm thấy có gì đó không ổn, nhẹ giọng gọi: "Đại Hải, cậu... ổn chứ?"

Đợi hai ba giây, Thạch Đại Hải mới đáp lại, lắc đầu.

Tần Tiểu Du đã trải qua nỗi kinh hoàng của cấp độ thứ năm, biết rằng những người vừa thoát ra cần thời gian để khôi phục.

Cậu vỗ vai Thạch Đại Hải, an ủi.

Thạch Đại Hải bình tĩnh lại, buông cánh tay xuống, đôi mắt đỏ hoe, cứng nhắc nói: "Tiểu Du, cảm ơn."

"A?" Tần Tiểu Du nghiêng đầu lặp lại lời khuyên của thầy Hoắc ở cấp độ hai: "Người cậu nên cảm ơn là chính mình."

Cậu không làm gì cả, là Đại Hải dựa vào lòng dũng cảm mạnh mẽ và ý chí kiên cường của mình để vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng và vượt cấp độ thành công.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của chàng trai trẻ, Thạch Đại Hải âm thầm đưa ra quyết định trong lòng.

"Chúc mừng Đại Hải!" Tần Tiểu Du vui vẻ hét lên, khiến tất cả huyết tộc luôn coi thường Đại Hải đều biết y đã thành công vượt qua cấp độ thứ nhất, có dấu hiệu thức tỉnh.

Một số người học cùng lớp chưa bao giờ bắt nạt Thạch Đại Hải trước đây lần lượt tiến tới chúc mừng y.

Thạch Đại Hải lần lượt đáp lại một cách lịch sự, không khiêm tốn cũng không kiêu căng.

Tần Tiểu Du nhìn chỗ ngồi trước mặt, lo lắng hỏi: "Đã sắp hết giờ rồi, không biết bạn học Ngu thế nào rồi?"

Vừa nói xong, đèn đỏ trên mũ bảo hiểm của Ngu Huy Dực sáng lên, cơ thể gã chấn động. Gã lập tức mở mắt, dùng tay phải đè lại trái tim và thở gấp.

Giáo viên giám sát xuất hiện đúng lúc để xoa dịu cảm xúc của gã.

Một lúc sau, Ngu Huy Dực bình phục hô hấp, kiệt sức mà ngồi trên ghế.

Tần Tiểu Du quan tâm hỏi: "A Dực, cậu sao rồi?"

Ngu Huy Dực lau mặt, quay lại nói: "Yên tâm, cũng chỉ là vượt cấp thất bại mà thôi, chuyện nhỏ!"

Tần Tiểu Du thấy gã vẫn có thể nói đùa, tâm tình cũng thả lỏng.

Sau đó Ngu Huy Dực hỏi: "Đại Hải đâu? Có thành công không?"

Tần Tiểu Du nói: "Thành công!"

"Có thật không?" Ngu Huy Dực kinh ngạc, giữ chặt ghế nhìn nụ cười tự tin trên mặt Thạch Đại Hải, duỗi tay ra nói: "Tốt lắm! Cuối cùng cũng phá được kỷ lục số 0!"

Thạch Đại Hải nắm lấy tay gã: "Cậu lần sau cố lên."

Ngu Huy Dực siết chặt tay, nhướng mày nói: "Đương nhiên rồi! Tôi chính là Tiểu Cường (1) đánh mãi không chết! Đúng rồi ——"

(1) Con gián.

Sau khi đổi chủ đề, gã hỏi Tần Tiểu Du: "Cậu thì sao?"

Tần Tiểu Du duỗi ra năm ngón tay, sau đó nghĩ cấp thứ năm thất bại nên rút hồi lại một ngón: "Tôi thành công vượt qua bốn cấp, đáng tiếc ở cấp thứ năm thất bại."

  "Á?"

Ngu Huy Dực và Thạch Đại Hải đồng loạt mở to mắt.

Lần kiểm tra đầu tiên, liên tục vượt qua bốn cấp độ? Vẫn còn muốn thử vượt qua cấp thứ năm?

Đây là người trâu bò gì vậy?

Thật không thể tin được!

Ngu Huy Dực gãi đầu: "Tại sao trước đây tôi không nghĩ đến việc mình có thể vượt qua nhiều cấp độ trong một bài kiểm tra?"

Thạch Đại Hải nói: "Tùy người mà khác nhau."

Tần Tiểu Du còn trẻ, tính cách đơn thuần và hoàn cảnh đơn giản, ngoại trừ trận lũ chết người kia, cấp độ bình thường không thể ngăn cản cậu được.

Tần Tiểu Du thở dài: "Bốn cấp đầu tiên của tôi không khó, cấp năm mới bắt đầu là cái chết, lần sau kiểm tra không biết làm thế nào vượt qua được."

Ngu Huy Dực động viên: "Cậu nhất định có thể vượt qua!"

Thạch Đại Hải gật đầu.

Tần Tiểu Du trước giờ luôn lạc quan. Sau một khoảng thời gian ảo não, cậu liền đem phiền muộn vứt sau đầu.

"Đúng rồi, tất cả mọi người đã kết thúc bài kiểm tra chưa?" Ngu Huy Dực nhìn xung quanh.

Thạch Đại Hải nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngập ngừng nói: "...Tô Phảng vẫn chưa xong."

"Hả?" Ngu Huy Dực sờ sờ cằm: "Sắp đến giờ rồi."

Một phút nữa, thời gian kiểm tra sẽ hết, bất kể có thành công hay không, sẽ bị hệ thống đá ra ngoài.

Nếu gã nhớ không lầm, Tô Phảng đã bị mắc kẹt ở tầng thứ tám hơn một tháng, không phải gã thất bại mà là luôn bị hết thời gian nên đều bị hệ thống đuổi ra ngoài.

Vậy cấp thứ tám của gã như thế nào, tại sao một kẻ lạnh lùng như gã lại mắc kẹt trong đó, không thể tự thoát ra được?

Hơn nữa, mỗi lần thoát ra, gã luôn có vẻ rất xa lạ, nhìn Thạch Đại Hải bằng ánh mắt hung hãn tràn ngập công kích, đến mức William một tên đầu óc đơn giản, cho rằng gã có ác cảm với Thạch Đại Hải, nên đã lao vào chiến đấu hết lần này đến lần khác để thay mặt gã trút giận.

Xui xẻo cho Thạch Đại Hải, đã buồn bực vì vượt cấp thất bại mà còn phải chịu đựng nắm đấm của William, thật là thảm hại.

Tuy nhiên, mọi thứ không còn như trước nữa.

William bị gãy chân phải nhập viện, Tô Phảng mất đi thân phận quý tộc, học viện ban hành nội quy mới, Thạch Đại Hải được Tần Tiểu Du chống lưng, nên không ai dám bắt nạt y nữa.

"Đinh ——"

Bài kiểm tra đã kết thúc.

Mũ bảo hiểm của Tô Phảng sáng lên với ánh sáng đỏ.

Ngu Huy Dực cong cong khóe miệng. Đấy, xem ra lần này lại thất bại.

Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải cũng nhìn thấy đèn đỏ trên mũ bảo hiểm của Tô Phảng, nhún vai, không chú ý nữa, đứng dậy rời khỏi phòng thi.

Tô Phảng cởi mũ bảo hiểm, cau mày, cụp mắt xuống, vẻ mặt không cảm xúc, không hề bị ảnh hưởng bởi cốt truyện của cấp độ, sau khi những người khác rời đi, gã chậm rãi đi ra cuối cùng.

Giáo viên giám sát đang dọn dẹp phòng thi, khi cô đi đến chỗ Tô Phảng ngồi, cô dừng lại và phát hiện tay vịn bằng kim loại trên ghế đã bị móp một cái lỗ.

****

Thạch Đại Hải đã thành công vượt qua cấp độ đầu tiên. Ngu Huy Dực đề nghị ba người họ đến nhà hàng Bertrand trong thành phố để cùng nhau ăn mừng.

"Nhà hàng Bertrand giá cả phải chăng và ngon miệng, rất thích hợp cho bé con huyết tộc. Gần đây họ đã tung ra một loại điểm tâm mới. Ai ăn thử đều nói là ngon. Chúng ta cũng đi nếm thử đi?"

"Để tôi mời!" Thạch Đại Hải nói.

Tần Tiểu Du có chút do dự.

Cả về thể chất lẫn tinh thần cậu đều là học sinh cấp hai, chưa có kinh nghiệm đi ăn ở quán với các bạn cùng lớp sau giờ học.

"Để tôi hỏi Lý tiên sinh một chút, có thể cùng đi với các cậu không."

Bé ngoan Tần Tiểu Du quyết định gọi điện cho người trong nhà xin chỉ thị.

Ngu Huy Dực che miệng cười. Gã thế nào quên mất, nơi này còn có trẻ vị thành niên!

Thạch Đại Hải chần chờ: "Vậy... hay là thôi đi?"

Tần Tiểu Du thân phận đặc thù. Cùng đi với hai người bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra, hậu quả không dám tưởng tượng.

"Đây là đảo Hodzel, địa bàn của Huyết vương đời thứ nhất, là nơi tập trung huyết tộc quý tộc. An ninh trong thành phố có tiếng là tốt, nên không cần lo lắng". Ngu Huy Dực xua tay, xóa bỏ nỗi băn khoăn của Thạch Đại Hải.

Bên kia, Tần Tiểu Du gọi điện xong cho người nhà mình, vui vẻ nói: "Lý tiên sinh đã đồng ý! Chờ chúng ta ăn xong, ngài ấy sẽ đến nhà hàng Bertrand để đón tôi về lâu đài."

"Thật tuyệt vời!" Ngu Huy Dực vỗ tay.

Chuông tan học vừa vang lên, ba người cùng nhau xách cặp đi ra khỏi trường.

Nhà hàng Bertrand cách học viện thánh Crail hai cây số. Đúng lúc có một chiếc xe buýt đi ngang qua nên ba người quyết định đi xe buýt.

Không chỉ có thể tiết kiệm tiền mà còn có thể ngắm cảnh.

Xe buýt là xe buýt hai tầng, tầng trên có ít khách hơn và tầm nhìn rộng hơn. Tần Tiểu Du ngồi bên cửa sổ, thích thú ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Đây là một thành phố cổ điển kết hợp với hiện đại. Có những tòa nhà kiến trúc cổ xưa, lại có những tòa nhà cao tầng tràn ngập không khí hiện đại. Những quảng cáo ba chiều giả lập càng tăng thêm màu sắc khoa học viễn tưởng vô tận cho thành phố.

Ngu Huy Dực có tài ăn nói cùng lanh lợi, sinh động mà giới thiệu những địa điểm mà xe buýt đi qua, giúp Tần Tiểu Du biết thêm về thành phố.

Mười lăm phút sau, xe buýt đến trạm gần nhà hàng Bertrand, ba người xếp hàng xuống xe.

Họ mặc đồng phục học sinh màu trắng của học viện thánh Crail, ngay lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường, rất nhiều huyết tộc thích thú mà đánh giá.

Sự chú ý nhiều nhất rơi vào Tần Tiểu Du. Ngoại hình chưa trưởng thành của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Mái tóc bạc tuyệt đẹp và đôi mắt đỏ như máu, ngũ quan của người Sùng Hạ, rất hiếm thấy bên trong huyết tộc.

Tần Tiểu Du cảm nhận không có sự ác ý, hết sức tự nhiên mà ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn người qua đường.

Bốn giờ rưỡi chiều, còn chưa đến giờ ăn tối, trong nhà hàng Bertrand cũng không có nhiều khách hàng. Ba bé con huyết tộc vừa bước vào nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình lập tức dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.

Ngu Huy Dực quen cửa nẻo chọn một vị trí cạnh cửa sổ ven đường. Hai chậu cây xanh lớn được đặt bên cạnh, tạo thành một vách ngăn nửa kín nửa hở.

"Lần nào tới đây tôi cũng ngồi chỗ này. Cảm giác thế nào?"

Tần Tiểu Du nhìn chung quanh, gật đầu: "Rất tuyệt!"

Những cây xanh đã thành công chắn đi tầm nhìn của những khách hàng khác, để họ có thể nhàn nhã dùng bữa.

Thạch Đại Hải nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, đặt nó trước mặt Tần Tiểu Du: "Xem đi, có thích gì không?"

Tần Tiểu Du mở thực đơn ra, nhìn chằm chằm hai giây, sau đó đưa lại cho y: "Tốt nhất là cậu gọi đi!"

Cậu không hiểu thực đơn nhà hàng của huyết tộc. Dù là tên món ăn hay hình ảnh, tất cả đều không phù hợp với lẽ thường của cậu.

Thạch Đại Hải suy nghĩ một lúc, gọi ba món phù hợp với khẩu vị của Tần Tiểu Du, sau đó đưa thực đơn cho Ngu Huy Dực.

Ngu Huy Dực không chút khách sáo mà thêm vào bốn món ăn, ba bình máu cao cấp và bánh huyết đặc sắc mới nhất của nhà hàng.

Người phục vụ ghi thực đơn, ưu nhã mà lui xuống.

Vẫn còn thời gian trước khi bữa ăn được phục vụ nên ba người bắt đầu trò chuyện.

Ngu Huy Dực giống như cái máy hát, thỉnh thoảng gã lại nói một vài câu chuyện cười, khiến Tần Tiểu Du cười vui vẻ.

Thạch Đại Hải cầm tách trà, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, nụ cười trên khuôn mặt y giãn ra, tâm tình trước nay chưa từng có mà thoải mái.

Sau khi vượt qua trở ngại khó khăn nhất, y đã hoàn toàn thoát ra khỏi bóng tối, mở ra tương lai tươi sáng.

Giữ vững ý chí, sống thật với chính mình.

Đây là những gì thầy Hoắc đã nói với y khi còn là thủ môn.

Y luôn ghi nhớ điều đó.

Bây giờ, cuối cùng y cũng có thể bình tĩnh nói với thầy Hoắc rằng y có thể làm được.

Hai mươi phút sau, người phục vụ đẩy xe đồ ăn lần lượt bưng các món ăn ra, bày một bàn đầy đồ ăn.

Ngu Huy Dực rót một ly máu cho Tần Tiểu Du, đặt nó trước mặt cậu: "Mau nếm thử. Máu trong nhà hàng này rất ngon. Nghe nói đó là máu của những thiếu nữ thuần khiết."

Tần Tiểu Du hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, không khỏi nuốt nước miếng.

Huyết tộc thực sự không thể cưỡng lại bất kì loại máu nào.

Sẽ tốt hơn nếu Ngu Huy Dực không nhắc nhở cậu về nguồn gốc của máu.

Một bữa cơm vô cùng thoải mái, bất tri bất giác màn đêm buông xuống.

Lúc này, nhà hàng đã chật kín chỗ ngồi, ồn ào, rất náo nhiệt.

Tần Tiểu Du xoa xoa cái bụng căng phồng của mình, chưa đã thèm mà liếm khóe miệng. Có rất nhiều món nhưng cậu thích nhất là món bánh huyết đặc biệt.

Mềm mại, giống như bánh pudding.

"Tôi đi vệ sinh chút." Thạch Đại Hải đứng dậy.

Ngu Huy Dực phất tay: "Đi nhanh về nhanh".

Tần Tiểu Du bấm vào đồng hồ cơ, gọi cho người trong nhà.

Thạch Đại Hải đặt khăn xuống, đi vào nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh trong nhà hàng tương đối khuất nên y phải đi một vòng mới tìm được. Sau khi bước vào, bên trong không có ai, y bình tĩnh đứng trước bồn cầu.

Đang xả nước được một nửa thì đột nhiên có người bước vào đứng cạnh y.

Y nhìn thẳng, xả nước xong, đang định cất hàng đi thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Hình dáng của nó thật đẹp."

Giọng nói khàn khàn quen thuộc lọt vào tai y, y kinh hãi quay đầu lại, sắc mặt u ám, đồng tử đột nhiên co rút lại.

"Haha, em ngạc nhiên khi thấy tôi à? Sơ ủng của tôi."

Bart Bitton đến gần y, hơi thở nóng rực phả vào mặt, toàn thân tràn đầy sự xâm lược.

Thạch Đại Hải ổn định tinh thần, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Y đã đánh bại người đàn ông này trong bài kiểm tra, không cần sợ hãi.

Đây là nơi công cộng, có camera giám sát khắp nơi. Người đàn ông này không thể làm gì được y.

"Chúng ta đã chấm dứt quan hệ." Thạch Đại Hải nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lạnh lùng xoay người đi đến bồn rửa, hoàn hảo đặt mình vào trong phạm vi giám sát.

Bart Bitton không kiêng nể gì mà đi theo y, lòng bàn tay đặt lên bồn rửa: "Em cho rằng em tìm người tới tước đi thân phận người dẫn đường của tôi, giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ nào nữa? Đừng quên, máu chảy trong cơ thể em chính là máu của tôi!"

Thạch Đại Hải dừng động tác rửa tay, nhíu mày lại.

Bart Bitton cười khúc khích: "Dù em có muốn thừa nhận hay không thì em vẫn là sơ ủng của tôi."

Thạch Đại Hải hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía gã: "Ông muốn làm gì?"

Bart Bitton đưa tay ra, vỗ nhẹ vào má y.

Thạch Đại Hải trên mặt không có biểu cảm gì.

"Cậu bé tóc bạc đó là sơ ủng của vương phải không? Nhìn thật dễ thương." Bart Bitton liếm môi, trong mắt lộ ra sự tham lam.

Thạch Đại Hải nhanh chóng nắm lấy cổ tay gã, đè xuống bồn rửa, lạnh giọng nói: "Nếu ông dám động đến cậu ấy, tôi sẽ giết ông!"

"Aiz—" Bart Bitton nhướng mày: "Em mới rời khỏi tôi một ngày, mà đã lớn gan như vậy. Giết tôi? Chỉ bằng một tên huyết tộc chưa thức tỉnh như em sao?"

"Ông cứ thử xem, xem tôi có dám giết ông hay không!" Thạch Đại Hải siết chặt tay, suýt chút nữa bóp gãy cổ tay Bart Bitton.

Bart Bitton im lặng một lúc, thu liễm khí thế lại: "Ồ, tôi cũng không có cái lá gan dám đắc tội Huyết vương."

Thạch Đại Hải trừng mắt nhìn gã, để xác nhận gã không nói dối, chán ghét ném tay gã xuống.

"Chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, sau này đừng tìm tôi."

Y muốn bắt đầu một cuộc sống mới, không còn muốn trói buộc bởi quá khứ nữa.

Bart Bitton xoa xoa cổ tay, cười lạnh nói: "Như vậy không được, tôi không xu dính túi. Em là sơ ủng của tôi, không phải em nên hiếu kính với bậc cha chú của mình sao?"

Thạch Đại Hải cau mày: "Dì của tôi đã cho ông tất cả tài sản của bà ấy."

Bart Bitton cười lạnh: "Bà già kia thông minh, cố ý để lại cho em 100 triệu, tưởng tôi không biết sao?"

Thạch Đại Hải ngẩn ra, nắm chặt nắm đấm: "Tài sản này không liên quan gì đến ông!"

Bart Bitton duỗi ra một ngón tay: "Cho tôi một nửa, tôi sẽ không làm phiền em nữa."

Thạch Đại Hải nghiến răng nghiến lợi: "Nằm mơ đi!"

Lòng tham của người đàn ông này sẽ không bao giờ kết thúc. Nếu cho gã một nửa hôm nay, ngày mai gã sẽ đòi nửa còn lại.

Bart Bitton lắc đầu, tiếc nuối nói: "Em thật sự khiến tôi thất vọng. Xem ra... Tôi chỉ có thể tìm biện pháp khác."

Sau khi lẩm bẩm vài câu, gã cũng không dây dưa nữa, quay người rời đi.

Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng gã nữa, cơ bắp căng thẳng của Thạch Đại Hải mới thả lỏng, hai tay dựa vào bồn rửa, hơi run rẩy.

Trong nhà hàng, sau khi Tần Hiểu Du gọi điện thoại xong, liền chờ Lý tiên sinh tự mình lái xe đến đón cậu.

Thạch Đại Hải đi vệ sinh, mười phút sau vẫn chưa quay lại.

Ngu Huy Dực quay đầu nhìn xung quanh: "Có phải Đại Hải rớt xuống bồn cầu không?"

Tần Tiểu Du chọc vào chiếc đồng hồ cơ, chơi phiên bản Q trên màn hình của Tiểu Trí: "Có thể  đi tính tiền?".

"Không thể nào? Đã đồng ý là dưa góp rồi, sao cậu ta có thể lén lút đi thanh toán? Không được, để tôi đi ngăn cản cậu ấy!" Ngu Huy Dực lập tức đứng dậy.

"Chờ một chút." Tần Tiểu Du ngăn cản gã: "Chờ cậu ấy quay lại chúng ta đưa tiền đi!"

Ngu Huy Dực suy nghĩ một chút, cảm thấy Tần Tiểu Du nói đúng.

Nhường tới nhường lui ở quầy tính tiền trong nhà hàng thật sự rất chướng mắt, làm hỏng hình tượng.

Gã ngồi lại.

"Aiza, hai em trai, hai em ăn xong rồi sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ đột nhiên vang lên. Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ huyết tộc đứng cạnh đám cây xanh nhìn về phía họ.

Đôi mắt của Ngu Huy Dực sáng lên, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào đường cong cơ thể của đối phương.

Tần Tiểu Du sắc mặt xanh mét, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thêm.

Người phụ nữ huyết tộc nhìn thấy phản ứng hoàn toàn khác biệt của hai bé con huyết tộc, cười khanh khách.

Ngu Huy Dực tuy rất ngưỡng mộ dáng vẻ của đối phương nhưng cũng không đến nỗi mụ mị đầu óc, nhếch miệng cười, giả vờ ngây thơ nói: "Chị gái, chúng tôi vẫn chưa ăn xong! Nhìn xem, trên bàn có nhiều trái cây như vậy."

Gã dùng tăm chọc một miếng trái cây, cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn đối phương.

Tần Tiểu Du thành thật hơn gã: "Bạn của chúng tôi đang đi vệ sinh, chúng tôi phải đợi cậu ấy quay lại."

Người phụ nữ huyết tộc nhếch môi, ngồi xuống cạnh cậu: "Chỗ ngồi trong nhà hàng này đã kín, chỉ có bàn của các em là gần ăn xong. Nếu em không phiền, tôi sẽ đợi các em rời đi mới gọi món".

Ngu Huy Dực cau mày: "Chị gái, thế này không ổn lắm? Ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi. Nhà hàng này đã kín chỗ, chị có thể tìm nhà hàng khác."

Người phụ nữ huyết tộc sắc mặt cứng đờ, xấu hổ cười: "Tôi chỉ muốn ăn bánh huyết ở nơi này, thực xin lỗi đã gây phiền toái cho các em."

Nói xin lỗi nhưng mông chẳng hề di chuyển.

Tần Tiểu Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị chỉ muốn ăn bánh huyết thì hãy hỏi người phục vụ xem có thể gói mang đi không."

Khóe miệng của nữ huyết tộc giật giật: "Mang về nhà thì lạnh mất, ăn không ngon."

Ngu Huy Dực sờ cằm của mình: "Chị gái, cách bắt chuyện này của chị cũng chẳng hay ho gì. Chị giống như bà cô đầy bụng mưu mô bất lương vậy".

Sắc mặt nữ huyết tộc thay đổi, cô ta nhanh chóng đứng dậy, bĩu môi: "Thật đúng là mấy tên nhóc chẳng hiểu phong tình gì."

Ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Ngu Huy Dực, lắc mông rời đi, thái độ trước và sau thay đổi lớn như vậy, khiến Tần Tiểu Du há to miệng.

"Chị ấy... chị ấy sao thế?"

Ngu Huy Dực nhún vai nói: "Có một số lão yêu quái thích xuống tay với bé con."

Mặc dù nữ huyết tộc trông trẻ và xinh đẹp nhưng tuổi thật của cô ta có thể già hơn bà nội của họ.

"Tại sao?" Tần Tiểu Du không hiểu.

Ngu Huy Dực hạ giọng, thần bí nói: "Tôi nghe nói tinh lực của bé con có thể dưỡng nhan"."

Tần Tiểu Du:! ! ! ! !

Khuôn mặt của chàng trai trẻ lập tức đỏ bừng.

Ngu Huy Dực cười lớn.

Tần Hiểu Du cảm thấy mình như mình bị lừa.

Thạch Đại Hải quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy Ngu Huy Dực đang cười nắc nẻ, cùng vẻ mặt khốn quẫn của Tần Tiểu Du, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Huy Dực mỉm cười nói: "Một người đẹp vừa tới..."

Tần Tiểu Du vội vàng đứng dậy, nhào tới bịt miệng gã, hung tợn cảnh cáo: "Cấm nói!"

"Ừm–" Ngu Huy Dực làm bộ làm tịch mà giãy giụa.

Thạch Đại Hải cười, nhìn bạn bè mình trêu chọc nhau, sự khó chịu vừa rồi nhanh chóng biến mất.

Cuối cùng y cũng có bạn bè.

Sau khi thanh toán hóa đơn, ba người bước ra khỏi nhà hàng.

Tần Tiểu Du nhìn thấy chiếc siêu xe màu đen quen thuộc bên đường, vẫy tay và vui vẻ lên xe.

Nhìn chiếc xe phóng đi, Ngu Huy Dực hỏi Thạch Đại Hải: "Tôi có nên đi xe buýt cùng cậu không?"

Thạch Đại Hải nói: "Tùy cậu."

Ngu Huy Dực vòng tay qua vai y: "Đi, chúng ta đến trạm xe bus."

Thạch Đại Hải có chút tránh né: "Buông ra".

Ngu Huy Dực hét lên: "Ôi, Tiểu Du vừa đi, cậu liền lạnh lùng ngay được. Thật là vô tình!"

"Câm miệng ——"

Hai người kề vai mà rời đi.

Bên cửa sổ nhà hàng, nữ huyết tộc quyến rũ đang cầm ly rượu, mỉm cười nhìn thiếu niên đang đi xa.

Đối diện cô ta, Bart Bitton múa dao cùng dĩa, hung hăng mà cắt miếng bò bít tết, bít tết chín ba phần chảy ra máu đỏ tươi.

Trong chiếc xe màu đen khiêm tốn, Tần Tiểu Du lười biếng mà nằm ở ghế sau, ôm gối trong ngực, vui vẻ nói chuyện với Lý tiên sinh lái xe ở ghế trước, kể cho hắn nghe chuyện cậu vượt qua cấp độ ngày hôm nay.

Lý tiên sinh kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Nói xong chuyện vượt cấp, được Lý tiên sinh khen ngợi, Tần Tiểu Du cười tươi nhìn ánh đèn neon ngoài xe, chống cằm hỏi: "Lý tiên sinh, em có thể ở trong thành phố được không?"

"Hả?"

Phía trước tình cờ có đèn đỏ, Lý tiên sinh đạp phanh lại, quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên.

"Ở lâu đài không tốt sao?" Hắn hỏi.

Tần Tiểu Du gãi gãi tóc, có chút xấu hổ nói: "Ở lâu đài rất tốt, nhưng...em càng thích thành phố, có hơi thở sinh hoạt hơn".

Lý tiên sinh nhìn thấy sự thấp thỏm trong mắt thiếu niên, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro