41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Lý tiên sinh đi dạo siêu thị]

—–o0o—–

Là bậc cha chú đủ tư cách, hắn sẽ thỏa mãn vô điều kiện bất kì yêu cầu nào của bé con.

Tần Tiểu Du muốn chuyển tới thành phố, Lý tiên sinh vung tay lên, đồng ý liền.

La quản gia nhận được lệnh, hành động nhanh chóng. Anh mua một căn hộ duplex (1) nằm trong tiểu khu xa hoa gần học viện thánh Crail. Nội thất hoàn thiện, đồ dùng đầy đủ tiện nghi, có thể xách vali vào ở ngay.

Tần Tiểu Du đến trường học một ngày, vừa trở về lâu đài liền nhận được thông báo chuyển nhà.

"Hả? Nhanh vậy sao?" Cậu vẻ mặt mờ mịt.

"Hôm nay thu dọn đồ đạc trước, ngày mai cuối tuần chúng ta cùng nhau về nhà mới." Lý tiên sinh yêu chiều sờ vào mái tóc bạc của bé con.

Tần Tiểu Du lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền.

Vốn dĩ cậu nghĩ, giống như Đại Hải cậu sẽ thuê một căn hộ chung cư nhỏ, rẻ tiền cạnh học viện, thích hợp để cậu sống một mình. Thứ hai đến thứ sáu ở căn hộ nhỏ đi học, thứ bảy và chủ nhật trở về lâu đài ở bên Lý tiên sinh.

Nhưng mà, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.

Lý tiên sinh cho rằng bé con chưa đủ tuổi thành niên, không đủ điều kiện sống một mình, phải có người giám hộ chăm sóc. Kết quả là kế hoạch thuê nhà của Tần Tiểu Du thất bại, thuê nhà biến thành mua nhà, căn hộ chật chội biến thành căn hộ duplex rộng lớn.

Trong phòng ngủ của lâu đài, Tần Tiểu Du vừa thở dài vừa thu dọn đồ đạc.

Từ nghèo túng đến giàu có thì dễ, nhưng từ giàu có về nghèo khó mới khó.

Sau khi hưởng thụ những điều kiện hào phóng mà Lý tiên sinh mang lại, không biết sau này cậu sống tự lập, có thể thích ứng và sống cuộc sống bình thường được hay không.

Cậu lắc đầu tự nhủ phải sống đúng với con người của mình, không bị vật chất mê hoặc.

Tần Tiểu Du không có nhiều đồ đạc, cậu chỉ mang theo sách vở và vài bộ quần áo, giày dép, một vali là đủ.

Trước khi xuất phát, con dơi nhỏ đậu trên vai cậu kêu "chi chi chi", ý nói đừng có quên nó.

Nó nhận được lệnh của vương, mỗi ngày vào lúc mười giờ tối giục bé con lên giường đi ngủ.

Bé con vào thành phố sống, nhiệm vụ của nó phải làm sao?

Tần Tiểu Du chọc vào đầu nhỏ của nó hỏi Lý tiên sinh: "Em có thể mang nó theo được không?"

Lý tiên sinh nhận lấy vali trên tay cậu, gật đầu: "Có thể."

"Chi, chi, chi!" Dơi nhỏ vui vẻ kêu lên, đôi mắt chuyển động.

Kể từ khi trở lại đảo Hodzel, phạm vi hoạt động của nó chỉ giới hạn trong lâu đài và khu rừng, nó gần như nghẹn chết. Bây giờ được cho phép, cuối cùng nó có thể bay khắp nơi, kêu lên hết sức vui vẻ.

Bốn mươi phút sau, Tần Tiểu Du cùng Lý tiên sinh và La quản gia đến ngôi nhà mới.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một cảm giác quen thuộc ập vào mặt.

Cậu bước vào phòng khách, nhìn quanh và ngạc nhiên khi thấy cách bài trí ở đây gần giống như căn hộ của Lý tiên sinh ở trấn Vạn Lý.

Tần Tiểu Du nóng lòng muốn đi ngó từng phòng, chạy lên chạy xuống cầu thang, vui vẻ mà nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ.

Trong phòng khách ở tầng một có một cây đàn piano màu đen mới toanh.

Ngón tay thon dài của chàng trai nhẹ nhàng chạm vào phím đàn đen trắng, lập tức trong phòng khách vang lên một bản nhạc piano đơn giản.

"Thích không?" Lý tiên sinh dựa vào cửa, mỉm cười hỏi.

Tần Tiểu Du quay người lại, chân thành nói: "Thích, vô cùng thích."

Trong lâu đài còn có một cây đàn piano, được đặt trong phòng khách rộng rãi và trống trải. Thỉnh thoảng có người qua lại, điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng chơi đàn. Kể từ khi thức tỉnh, cậu chỉ chạm vào cây đàn một vài lần.

Giờ đây cậu đã có một chiếc đàn piano chuyên dụng trong ngôi nhà mới của mình, cuối cùng cậu cũng có thể chơi đàn mà không bị phân tâm.

Phải biết rằng, ba mươi năm trước học khúc "Fran Fantasia" đến giờ cậu vẫn đàn chưa tốt, làm sao cậu có thể trước mặt người ngoài không biết xấu hổ mà đàn chứ?

La quản gia động tác lưu loát sắp xếp lại hành lý của mọi người rồi đưa vào phòng riêng.

Tần Tiểu Du xấu hổ vì để anh làm việc một mình nên chủ động dọn sách của mình, xếp từng loại lên kệ sách trong phòng ngủ.

Con dơi nhỏ đến nơi ở mới, đi vòng quanh, đáp xuống chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách và tìm một tư thế thoải mái để treo ngược.

Mới chuyển đến nhà mới, dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì sẽ luôn thiếu một số đồ dùng hàng ngày.

La quản gia quyết định đi siêu thị mua một đống đồ lớn.

Tần Tiểu Du xung phong nhận việc, muốn cùng anh đi siêu thị để làm quen với môi trường xung quanh tiểu khu.

"Để La quản gia ở nhà xử lý, chúng ta đi mua sắm." Lý tiên sinh nói.

"Có thể ạ?" Tần Tiểu Du ngạc nhiên hỏi. Cậu luôn cảm thấy Lý tiên sinh lịch lãm, cao quý không hòa hợp với siêu thị náo nhiệt.

"Không sao, trước kia ta đã từng làm việc ở siêu thị rồi." Lý tiên sinh nhướng mày cười.

Tần Tiểu Du nghe vậy, kinh ngạc mà há miệng.

Lý tiên sinh...làm việc ở siêu thị?

Quả thực không thể tưởng tượng được Huyết vương đời đầu tiên tuấn mỹ đẹp trai lại mặc quần áo lao động đi làm ở siêu thị, khuân vác hàng hóa, bận rộn giữa các kệ hàng.

"Trước kia... là bao lâu rồi?" Tần Tiểu Du tò mò hỏi.

"Hơn một trăm năm trước." Lý tiên sinh sờ đầu bé con nói: "Đi thay quần áo đi."

"Ồ." Tần Tiểu Du ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, từ trong tủ tìm ra một bộ quần áo thường ngày.

Huyết tộc sinh mệnh dài lâu, cả đời nhất định sẽ trải qua rất nhiều chuyện. Lý tiên sinh đã sống hàng nghìn năm, khó tránh khỏi gặp những thăng trầm, làm việc trong siêu thị dường như không phải là điều quá kỳ quái.

Một khi tiếp thu giả thiết này, cậu liền cảm thấy Lý tiên sinh là người bình thường.

Tần Tiểu Du thay một chiếc áo hoodie đen, mặc một chiếc quần jean rộng, đội mũ bóng chày màu xanh và giày thể thao màu trắng. Trông cậu tràn đầy sức sống thanh xuân.

Lý tiên sinh cởi ra bộ vest vạn năm, mặc một bộ đồ thường ngày màu đen. Mái tóc vàng dài đến thắt lưng được buộc thành đuôi ngựa thấp, tùy ý mà rơi xuống sau lưng. Trên mũi đeo một chiếc kính râm, cả người thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, so với hình tượng trước đó hoàn toàn bất đồng.

Hai người đẩy chiếc xe chở hàng do La quản gia đưa cho, đi bộ ra khỏi tiểu khu, tỷ lệ quay lại nhìn 100%.

Đây là tiểu khu cao cấp, huyết tộc sống ở đây không phú thì quý, việc ra ngoài mua sắm đồ này thường giao cho bảo mẫu hoặc quản gia, đâu giống như bọn họ, tự mình đẩy xe đi.

Tần Tiểu Du tò mò nhìn xung quanh, vừa nhìn khung cảnh đẹp đẽ ở tiểu khu vừa tìm đường, Lý tiên sinh điềm tĩnh, nhàn nhã bước chân xách xe đi cùng bé con của mình.

Phải mất năm sáu phút hai người mới ra khỏi cổng tiểu khu.

Tần Tiểu Du bấm vào chiếc đồng hồ cơ, gọi Tiểu Trí, yêu cầu nó mở bản đồ gần đó, dễ dàng tìm thấy một con phố thương mại cách tiểu khu năm trăm mét. Trên đường có một trung tâm mua sắm lớn và siêu thị nằm trong đó.

"Chúng ta đi về phía đông." Tần Tiểu Du chỉ đường.

"Được." Lý tiên sinh gật đầu.

Tần Tiểu Du liếc nhìn chiếc xe đẩy hàng trong tay hắn, đưa tay ra nói: "Lý tiên sinh, em kéo được không?"

Lý tiên sinh cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, cong cong khóe miệng: "Không cần."

"Nhưng..." Tần Tiểu Du liếc nhìn chiếc xe đẩy trong tay hắn.

Xe đẩy hàng là để đẩy chứ không phải để xách lên.

Lý tiên sinh cao, đôi chân dài thẳng. Hắn xách chiếc xe đẩy hàng nên bánh xe không chạm đất.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cậu, Lý tiên sinh ấn nút trên chiếc xe đẩy hàng, ngay lập tức dài ra và bánh xe chạm xuống đất, để dễ dàng kéo đi.

"Như vậy là được." Hắn nói.

Tần Tiểu Du chớp mắt.

Đột nhiên nhớ tới La quản gia vóc dáng cũng cao tất nhiên sẽ mua một chiếc xe đẩy hàng phù hợp với mục đích sử dụng của mình.

Anh ấy thực sự là một quản gia vạn năng, suy xét chu đáo.

Rất nhanh, đi hết năm trăm mét, cả hai đã đến con phố thương mại.

Con phố thương mại tấp nập người và xe, tích hợp mua sắm, ẩm thực, giải trí, thư giãn, thời trang và nghệ thuật, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp.

Tần Tiểu Du sinh ra ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh. Nơi xa nhất mà cậu từng đến là thị trấn Vạn Lý. Hiện tại, trên đảo Hodzel, ngày thường lái xe xuyên thành phố, cưỡi ngựa xem hoa, nhìn không rõ ràng.

Bây giờ, giữa đường phố hối hả, cậu không kịp nhìn, vừa đi vừa dừng lại, suýt nữa thì tách khỏi Lý tiên sinh.

Một bàn tay to lớn đưa ra, nắm lấy tay cậu. Lý tiên sinh nhắc nhở: "Cẩn thận lạc".

"Vâng...Xin lỗi." Tần Tiểu Du hơi đỏ mặt.

Lý tiên sinh không trách cứ, mang theo cậu đi về phía lề đường để tránh va chạm với người khác.

Tần Tiểu Du ngoan ngoãn nắm tay hắn, hai người sánh bước đi trên đường. Khi tới gần, cậu ngạc nhiên nhận ra chiều cao giữa mình và Lý tiên sinh có sự chênh lệch rất lớn, cậu chỉ cao đến vai đối phương.

Đây là sự thật đáng buồn.

"Lý tiên sinh, em uống sữa có thể cao thêm được không?" Cậu ngẩng đầu nhìn đường quai hàm hoàn hảo như đao khắc của người đàn ông.

"Hả?" Lý tiên sinh cúi đầu, tựa hồ có chút không theo kịp mạch não của chàng trai, tuy nhiên, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Huyết tộc không thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ thức ăn thông thường."

Nói cách khác, uống sữa không có tác dụng gì với chiều cao của huyết tộc.

"Thể thao thì thế nào?" Tần Tiểu Du lại hỏi.

Chàng trai trẻ dường như rất chấp nhất với vấn đề chiều cao, cuối cùng dường như cũng hiểu được sự cấp bách của cậu, nhéo nhéo ngón tay cậu, khai sáng: "Mọi việc không cần nóng vội. Cơ thể của em vẫn dừng lại ở mười lăm tuổi, cần có thời gian để phát triển."

"——Được rồi!" Tần Tiểu Du cúi đầu, phồng má.

Theo quá trình trưởng thành của người bình thường, mười lăm tuổi vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên, đang trong giai đoạn phát triển nên thực sự không cần lo lắng.

Khi anh trai cậu mười lăm tuổi, anh chỉ cao 1,73 mét. Khi bước sang tuổi mười sáu, anh cậu bất ngờ cao tới 1,8 mét.

Gia đình họ có gen tốt nên sau này chắc chắn cậu cũng không thấp.

Nghĩ thông suốt rồi, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra một vấn đề đáng xấu hổ khác.

Cậu...tay cậu đang nắm chặt tay Lý tiên sinh!

Làm sao cậu có thể bỏ qua chuyện này?

Bàn tay của Lý tiên sinh dày rộng, so với bàn tay của cậu nhỏ nhắn đáng yêu. Nhiệt độ cơ thể của huyết tộc hơi thấp, hai lòng bàn tay áp vào nhau, cảm giác mát mẻ và rất thoải mái.

Thiếu niên đột nhiên im lặng, Lý tiên sinh nghi hoặc mà nhìn xuống, vành mũ bóng chày che khuất khuôn mặt thiếu niên, chỉ nhìn thấy một đôi tai đỏ ửng.

Hắn hơi nhếch khóe miệng, một tay lôi kéo tay thiếu niên, một tay kéo xe đẩy hàng rồi bước vào trung tâm thương mại sầm uất.

Mặc dù đảo Hodzel là lãnh thổ của huyết tộc nhưng vẫn có một số người dị năng và con người bình thường sinh sống ở đây. Tổ tiên của họ từng là chư hầu của Huyết tộc, họ cùng đại gia đình di cư, định cư trên đảo, sinh sống theo thời gian, hình thành nên quy mô lớn.

Bây giờ đã bước vào một kỷ nguyên mới, một số người đã chấm dứt mối quan hệ chư hầu với huyết tộc, khôi phục sự tự do, chung sống hòa bình với huyết tộc và cùng nhau phát triển hòn đảo, biến đảo Hodzel thành một địa điểm du lịch và thương mại ở nước Ciro.

Do lợi thế về địa lý, đảo có thời tiết quanh năm như mùa xuân, phong cảnh đẹp, tài nguyên phong phú, nhiều trái cây, hải sản nên thu hút một lượng lớn khách du lịch đến đây nghỉ dưỡng.

Khu thương mại này là một thiên đường mua sắm. Đương nhiên, có rất nhiều khách du lịch, dòng người vào trung tâm thương mại nối liền không dứt.

Lý tiên sinh dẫn Tần Tiểu Du xếp hàng đi thang máy xuống siêu thị ở tầng một.

Vừa bước vào siêu thị, Tần Tiểu Du lập tức choáng váng.

Hãy tha thứ cho cậu vì từ nhỏ tới giờ cậu chưa tới siêu thị lớn như vậy. Ở đâu cũng có hàng hóa, liếc mắt một cái không thể thấy hết được. Hơn nữa, có rất nhiều người đến mức cậu không thể phân biệt được đâu là đông, tây nam bắc.

Cậu chỉ có thể nắm chặt tay Lý tiên sinh, đi theo bước chân của hắn.

Lý tiên sinh không hổ là huyết tộc làm trong siêu thị. Đầu tiên hắn cất xe đẩy hàng, sau đó tìm xe đẩy siêu thị, nhìn bảng hiệu phía trên, thuần thục mà dẫn Tần Tiểu Du đến khu vực đồ sinh hoạt hàng ngày.

Tần Tiểu Du không nói nên lời, ánh mắt tràn ngập sùng bái với Lý tiên sinh. Nếu một mình cậu vào đây thì hẳn đã lạc đường từ lâu.

La quản gia đưa cho họ một danh sách, họ chỉ cần lấy những gì ghi trên đó là được.

Về việc là nhãn hiệu nào, Tần Tiểu Du cũng không biết nên để Lý tiên sinh lựa chọn, giá cả cao hay thấp không nằm trong phạm vi suy xét.

Một lúc sau, giỏ hàng đã đầy một nửa, tổng số tiền hàng đã vượt quá năm chữ số.

Tần Tiểu Du vô cùng lo lắng, sau này cậu phải kiếm bao nhiêu tiền để đền đáp cho Lý tiên sinh đây?

Khi trở lại học viện vào tuần sau, cậu phải hỏi thầy Hoắc lương của thẩm phán huyết tộc có cao không.

"Muốn ăn sôcôla không?" Giọng nói dịu dàng của Lý tiên sinh vang lên trên đầu cậu.

Bất tri bất giác, họ đã đến khu bán đồ ăn vặt.

Tần Tiểu Du phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn chiếc hộp bìa cứng trong tay, đầu tiên liếc nhìn giá tiền trên nhãn, là bốn chữ số, liền nhanh chóng lắc đầu.

"Bên trong bỏ thêm rất nhiều máu chất lượng cao, thích hợp cho bé con huyết tộc ăn."

Tần Tiểu Du liếm môi, kiên quyết từ chối: "Cái này không có trong danh sách mua hàng của La quản gia."

Lý tiên sinh bỏ hộp sô cô la vào xe đẩy hàng: "Có thể mua thêm đồ ăn vặt cho bé con."

Tần Tiểu Du duỗi tay, lấy hộp bỏ ra ngoài: "Thật sự không cần ——"

"Này, mua không nổi cũng đừng thể hiện nha!" Một giọng nói sắc bén vang lên, ở nơi siêu thị sầm uất này đặc biệt chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro