49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Quá khứ của Lý tiên sinh]

--o0o--

Hỏi xong, Tần Tiểu Du ước gì mình có thể tìm được một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.

Tại sao cậu lại bị Ngu Huy Dực ảnh hưởng, để ý một số chuyện không đứng đắn, thậm chí còn hỏi chuyện này với Lý tiên sinh?

Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu muốn quay lại nửa phút trước, giữ lại lời nói không suy nghĩ của mình.

Sau khi nghe câu hỏi của cậu, Lý tiên sinh lần đầu tiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, như thể không ngờ Tần Tiểu Du lại hỏi một câu hỏi riêng tư như vậy. Lông mày hắn hơi nhướng lên, ánh mắt xanh thẳm phản chiếu khuôn mặt xấu hổ của thiếu niên, hỏi: "Em vì vấn đề này mà bị gai đâm vào tay?"

"Ừm... vâng..." Tần Tiểu Du cúi đầu bình tĩnh trả lời, xấu hổ đến mức đầu muốn bốc khói.

Lý tiên sinh sẽ không tức giận chứ?

Cậu cẩn thận ngước mắt lên, muốn nhìn trộm biểu cảm trên mặt người đàn ông, nhưng lại không biết rằng hành động nhỏ của mình đã bị đối phương nhìn thấu, vừa vặn bắt gặp.

Lý tiên sinh nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu trở lại phòng khách rồi cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.

Tần Tiểu Du khép hai chân lại, tư thế ngồi ngoan ngoãn, thận trọng đến mức không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu tưởng rằng Lý tiên sinh đối với chuyện này sẽ dạy dỗ cậu, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, không ngờ người đàn ông lại lấy một chiếc khăn tay sạch, không nhanh không chậm lau nước hoa hồng trên ngón tay cậu.

Chờ một lúc, hắn mới nói: "Em muốn biết gì thì cứ trực tiếp hỏi, ta không để ý. Về chuyện ta có phải vẫn luôn độc thân hay không..."

Tần Tiểu Du lập tức vểnh tai lên, giống như một con thỏ nhỏ đang chờ đợi.

Lý tiên sinh phì cười trước bộ dáng này của cậu, nở nụ cười: "Nếu ta trả lời "đúng vậy", có phải em sẽ hỏi vì sao không?"

Tần Tiểu Du vô thức gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.

Lý tiên sinh dù bận vẫn ung dung mà nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của cậu: "Rốt cuộc là muốn hay là không muốn?"

"Ừm...Em..." Tần Tiểu Du bối rối. Trí tò mò đã trỗi dậy, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

Thích hóng chuyện là bản tính của con người.

Thành thật một chút đi, cậu muốn biết.

Nội tâm rối rắm một lúc, Tần Tiểu Du lấy hết can đảm, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Em muốn biết chuyện của Lý tiên sinh".

Cậu là sơ ủng của Lý tiên sinh, bọn họ gắn kết với nhau bằng một khế ước cổ xưa. Là người nhà thân thiết nhất, cậu đương nhiên muốn biết về quá khứ của bậc cha chú trong nhà mình.

Thay vì sau này biết được từ người khác, không bằng hiện tại nghe điều này từ Lý tiên sinh.

Ổn định một chút, Tần Tiểu Du không còn lo lắng nữa, đôi mắt sáng ngời chờ đợi câu trả lời của hắn.

Lý tiên sinh gập chiếc khăn tay thành hình vuông đặt xuống bàn trà, cơ thể thả lỏng mà dựa vào ghế sofa mềm mại, tìm một tư thế thoải mái, rồi lười biếng dùng tay đỡ trán.

"Câu chuyện của ta rất dài, em chắc chắn muốn nghe?" Hắn mỉm cười hỏi thiếu niên.

"Vâng!" Tần Tiểu Du đột nhiên đứng dậy: "Chờ em một chút."

Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng khách, chạy vào bếp, rửa tay trước, sau đó lấy từ tủ lạnh ra bánh kem và trà sữa mà La quản gia làm cho cậu. Suy nghĩ một lúc, cậu kiễng chân lên, từ tủ trên lấy ra một hộp trà thơm, cầm một nắm, động tác mới lạ mà cho vào bình pha lê. Sau khi nước sôi, coi như đã pha xong bình trà.

Một lúc sau, cậu bưng khay bằng cả hai tay bước ra, đặt lên bàn trà trong phòng khách, rót cho Lý tiên sinh một tách trà, tự mình bưng trà sữa rồi ngồi thẳng lưng, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Lý tiên sinh bị nhét tách trà thơm vào tay: ...

Con dơi nhỏ trốn trong đèn pha lê ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, dang rộng đôi cánh bay xuống, đậu chính xác vào một bên khay trắng, đôi mắt như hạt đậu nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem thơm mùi máu trong cốc giấy.

Tần Tiểu Du chia sẻ một chiếc bánh nhỏ với nó. Con dơi nhỏ vui vẻ kêu lên, dùng đôi chân nhỏ bé chộp lấy thức ăn.

Bé con cùng bạn đã chuẩn bị sẵn trà bánh, chờ đợi nghe chuyện cũ, trong mắt Lý tiên sinh hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, hắn cúi đầu thổi ngụm trà thơm hơi nóng, nhạt nhòa rồi nhấp một ngụm.

Kỹ thuật pha trà của thiếu niên, trước sau như một vẫn tệ vậy.

Nhưng Lý tiên sinh không ngại, nể tình mà uống hai ngụm trước khi đặt tách trà trở lại bàn.

"Ta đã sống hơn 5000 năm, là nhóm đầu tiên trở thành huyết tộc..." Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, dịu dàng giống như đàn cello, bình tĩnh kể lại chuyện cũ từ xa xưa.

Năm nghìn năm trước, toàn bộ thế giới đang ở thời kỳ man rợ. Bốn châu lục bị ngăn cách bởi những đại dương rộng lớn và chưa hề biết đến nhau. Con người vẫn còn là một xã hội nguyên thủy. Họ sống trong hang động và kiếm sống bằng nghề săn bắn, đánh cá, hái quả dại ăn, dựa vào sự ban ơn của Trời cao mà tiếp tục sống.

Tên của Lý tiên sinh cũng chưa dài như bây giờ.

Gros là tên người khác gọi hắn, được kế thừa từ mẹ.

Mẹ hắn là người phụ nữ quyền lực nhất trong bộ tộc. Bà có ngoại hình nổi bật và tài năng hơn người. Bà đã phát minh ra nhiều loại vũ khí có sức sát thương lớn, nâng cao hiệu quả săn bắn và mang lại nhiều lương thực cho bộ tộc.

Người dân trong bộ tộc rất kính trọng bà, coi bà như thủ lĩnh của họ.

Lý tiên sinh sinh ra vào mùa đông lạnh giá.

Mẹ hắn luôn mong muốn sinh được một cô con gái thông minh và xinh đẹp nên đã sớm đặt cho đứa trẻ trong bụng mình cái tên nữ tính là "Odner". Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ước nguyện của bà không thành, bà đã sinh ra một đứa con trai.

Trong xã hội mẫu hệ, đàn ông là công cụ lao động và sinh sản rẻ tiền.

Là con đầu lòng của thủ lĩnh, Lý tiên sinh không nhận được nhiều sự quan tâm. Đến khi biết chạy nhảy và học cách săn con mồi đầu tiên thì mẹ hắn đã có 3 người con với những người đàn ông khác nhau.

Họ đều là con gái, được cha mẹ yêu thương.

Cha của Lý tiên sinh không biết là ai, hắn không được mẹ quan tâm, giống như một đứa trẻ mồ côi.

Vì vậy, sau bảy tuổi, hắn liền sống tự lập.

Thành lập một đội săn bắn cùng với những cậu bé không biết cha mình là ai trong bộ tộc, hàng ngày băng qua khu rừng nguyên sinh, chiến đấu với những con thú hung dữ.

Tần Tiểu Du nghe được lời này, không khỏi cảm thấy thương xót cho Lý tiên sinh.

Hóa ra Lý tiên sinh đã tự lập từ khi mới 7 tuổi, cuộc sống của hắn rất khó khăn, đầy hiểm nguy, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Nghĩ lại năm bảy tuổi của mình, cậu nghịch ngợm, chạy nhảy khắp nơi, ăn no ngủ đủ giấc, sống vô tư vô lo.

Lý tiên sinh nhìn thiếu niên bên cạnh lo lắng nhìn mình, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cậu, cười dịu dàng nói: "Tất cả đều là chuyện đã qua, rất nhiều thứ ta không còn nhớ rõ."

Nếu không phải thiếu niên hỏi, những ký ức xa xưa bị chôn vùi trong góc tối sẽ biến mất và bị lãng quên.

Tần Tiểu Du quay lại nắm tay Lý tiên sinh, sốt ruột hỏi: "Sau đó thế nào?"

"Sau đó..." Lý tiên sinh từ từ kể.

Trẻ em trong các bộ tộc nguyên thủy đều dũng cảm và giỏi chiến đấu. Lý tiên sinh mười tuổi có cơ thể cường tráng, thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc thông minh và điềm tĩnh.

Những chàng trai cùng nhau đi săn đều do hắn đứng đầu, dần dần hình thành một thế lực nhỏ không thể khinh thường trong bộ tộc, thu hút sự chú ý của thủ lĩnh.

Là con đầu lòng của mẹ, Lý tiên sinh lớn lên đúng như tên gọi Odner Gros, tính cách tỉ mỉ, có năng lực và uy tín. Điều đáng tiếc duy nhất là hắn không phải con gái.

Lý tiên sinh cũng không phải vì mẹ coi trọng mình mà kiêu căng, mỗi ngày vẫn dẫn đội vào rừng săn bắn.

Mùa đông sắp đến, họ cần dự trữ nhiều lương thực hơn.

Cho đến khi có chuyện bất ngờ xảy ra, hắn vẫn là người bình thường.

Ngày hôm đó, thời tiết u ám, khu rừng tràn ngập sương mù dày đặc, đội săn thú cẩn thận mà đi vào trong rừng.

Trong thời tiết xấu như vậy, có lẽ họ nên nghỉ ngơi trong hang động, nhưng vì gần đây đội đang rất nổi bật nên một số người đàn ông trưởng thành trong bộ tộc đã cố tình gây khó dễ và đuổi họ vào rừng.

Dù bọn họ từng giây từng phút chú ý an toàn nhưng vẫn gặp phải nguy hiểm.

Một con thú khổng lồ tấn công đội, sương mù dày đặc buộc họ phải giải tán. Lý tiên sinh và một số đồng đội rơi xuống hố sâu. Khi tỉnh lại, họ không biết đã qua bao lâu.

Họ đói, khát, lạnh, rồi nóng khắp người, coi nhau như kẻ thù và giết lẫn nhau.

"Làm sao... chuyện này sao có thể xảy ra?" Tần Tiểu Du kinh ngạc hỏi.

"Đây chính là khởi đầu của biến dị." Khác với sự lo lắng của Tần Tiểu Du, Lý tiên sinh bình tĩnh hơn rất nhiều, nội tâm cũng không hề gợn sóng: "Chúng ta là những người đầu tiên trở thành huyết tộc."

Thực ra thời đó chưa có tên là huyết tộc, họ được gọi là một cách ghê tởm là "quỷ khát máu".

Lý tiên sinh là người duy nhất trong số các thiếu niên còn tỉnh táo.

Nhìn thấy đồng đội giống như dã thú gặm cắn lẫn nhau, hắn chống lại ham muốn khát máu của mình, nhặt một cây gậy gỗ đánh từng người một bất tỉnh.

Sau đó, hắn thăm dò hang động, phát hiện tầm nhìn vào ban đêm của mình đã tăng lên, nhìn rõ bốn phía.

Hang động được bao phủ bởi một loại dây leo có gai. Sau khi rơi xuống, dây leo xuyên qua da, rót vào một loại nước màu đỏ tươi.

Bởi vì họ đều là những chiến binh của bộ tộc nên cơ thể cường tráng, sức chịu đựng dẻo dai vì vậy họ đã sống sót sau sự ăn mòn của chất lỏng thực vật, cuối cùng phát sinh đột biến.

Trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh nhẹn hơn và nguy hiểm hơn. Hạn chế duy nhất là máu người đối với bọn họ đầy cám dỗ. Những người không đủ vững vàng sẽ bị dục vọng khống chế, trở thành những con quỷ khát máu thực sự.

Bộ tộc đã đuổi họ đi.

Tính tình của họ thay đổi mạnh mẽ, họ biến thành quỷ hút máu thực sự, săn lùng con người và dấn thân vào con đường không thể quay lại.

Lý tiên sinh là một người bảo trì tính cách của con người. Hắn đã đi sâu vào rừng nguyên sinh, phải trả một cái giá rất đắt để kìm nén ham muốn máu người.

Hắn sống bằng máu của động vật, xa cách với mọi người, sống một mình trong nhiều năm.

Chất lỏng của dây leo biến đổi cơ thể của họ một cách chậm rãi, không giống như huyết tộc của các thế hệ sau ngừng phát triển ngay khi được sơ ủng.

Lý tiên sinh đã sống một mình trong rừng suốt hai mươi năm, nhận ra mình vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung và thân hình cường tráng. Hắn đã trải qua vô số trận chiến sinh tử với những con thú hung dữ nên đã kích phát dị năng cường đại.

Hắn có thể điều khiển gió, không khí, tất cả chất lỏng và dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn. Sau lưng mọc một đôi cánh dơi khổng lồ có thể thu vào thoải mái.

Những thay đổi kỳ lạ này từng khiến hắn bối rối.

Thay đổi như vậy, còn có thể gọi là con người không?

Để tìm kiếm câu trả lời, hắn ra khỏi khu rừng nguyên sinh, lặng lẽ trở về bộ tộc của mẹ mình.

Tuy nhiên, hắn vô cùng khiếp sợ khi phát hiện bộ tộc đã trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mẹ hắn đã qua đời từ lâu, ba người chị em của hắn cũng như những con người bình thường khác trở thành nô lệ, còn những "con quỷ khát máu" sống bằng máu người trở thành những kẻ thống trị tàn ác.

Bọn họ ỷ vào dị năng cường đại của mình, giam cầm con người, cho phép họ săn bắn và sinh tồn, nhưng họ phải cung cấp máu tươi cho họ ăn hàng ngày.

Lý tiên sinh núp trong bóng tối, bình tĩnh quan sát.

Hai mươi năm săn bắn trong rừng đã dạy hắn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi quan sát nửa tháng, hắn hoàn toàn hiểu được cơ cấu của bộ tộc, thực lực của giai cấp thống trị, rồi ra tay mà không hề báo trước.

Làm người có thể không cần đạo đức, nhưng không thể không còn nhân tính.

Nuôi dưỡng đồng loại như đồ ăn, chà đạp tôn nghiêm của bọn họ, khống chế quyền sinh sát trong tay, tàn nhẫn vô đạo đức, bọn họ cùng với súc sinh có gì khác nhau?

Lần đầu tiên bàn tay của Lý tiên sinh dính máu con người, sức mạnh cường đại của hắn đã khiến những kẻ khát máu trong bộ tộc phải kinh sợ.

Họ quỳ xuống cầu xin sự thương xót, hèn mọn mà mong đợi hắn nể tình bọn họ hồi nhỏ cùng nhau đi săn, thả cho họ một con đường sống, bọn họ nguyện đi theo hắn, phụng sự hắn là là chủ.

Lý tiên sinh giương đao hạ kiếm, tàn nhẫn giết chết những kẻ khát máu tàn bạo này.

Khi ở thế yếu, họ đều biết lợi dụng tình bạn trong quá khứ để cầu xin sự thương xót từ kẻ mạnh. Vậy tại sao khi ở địa vị cao, họ lại không buông tha những con người bình thường trong bộ tộc?

Cho dù là để trả thù những kẻ đã ép họ vào rừng nhưng người già, trẻ con và phụ nữ đó đều vô tội thì sao?

Người già bị ném vào rừng và trở thành mồi săn thú rừng. Máu của trẻ em và phụ nữ trở thành nguồn cung cấp thức ăn tốt nhất cho quỷ hút máu, trong suốt quá trình hút máu, họ còn trở thành công cụ để thỏa mãn ham muốn tình dục của mình.

Lý tiên sinh đã giết hết những kẻ khát máu tàn bạo và trở thành thủ lĩnh mới của bộ tộc.

Sau đó, hắn bận rộn xây dựng lại bộ tộc, dẫn dắt mọi người thoát khỏi tình trạng khó khăn.

Lục địa này có vô số bộ tộc lớn nhỏ. Một số quỷ khát máu biến dị như Lý tiên sinh đều bị hắn giết chết, một số trở thành thủ lĩnh của các bộ tộc khác.

Họ nhìn thấy Lý tiên sinh rạch ngang trời xuất hiện, cầm các loại cờ tiến đến nhìn thử.

Ở đâu có người ở đó sẽ có xung đột.

Trong một thời gian dài, Lý tiên sinh đã tranh giành lãnh thổ và tài nguyên với các bộ tộc khác, mỗi ngày hắn đều vô cùng bận rộn.

Tần Tiểu Du nghe chăm chú đến quên cả uống trà sữa, con dơi nhỏ cũng giống như cậu, ngồi xổm trên bàn trà cầm nửa chiếc bánh nhỏ, chăm chú nghe chủ nhân từ từ miêu tả về cuộc chiến ở thế giới nguyên thủy.

Dù ở thời đại nào, chiến tranh vẫn tàn khốc, vô tình.

Khi nghe Lý tiên sinh thắng trận, sáp nhập được bộ tộc, Tần Tiểu Du và con dơi nhỏ thở dài nhẹ nhõm. Khi Lý tiên sinh rơi vào khủng hoảng, bị kẻ thù bao vây bốn phía, bọn họ khẩn trương mà ngừng thở.

Lý tiên sinh bị dáng vẻ của hai đứa trẻ này chọc cho vui vẻ.

Sau khi uống xong trà thơm trong tách, hắn cầm bình thủy tinh lên đổ đầy lại cho mình.

Tần Tiểu Du định thần lại, phát hiện trà đã không còn bốc khói, vươn tay sờ ấm trà: "Em... Em đi thêm chút nước nóng."

Cậu đang định đứng dậy, Lý tiên sinh liền nắm lấy cổ tay cậu, bảo cậu ngồi xuống: "Không sao, nguội cũng uống được."

"Ồ..." Tần Tiểu Du lại ngồi xuống.

Chuyện cũ của Lý tiên sinh hay quá, tuy chỉ là trần thuật đơn giản nhưng lại lôi cuốn đến mức cậu luyến tiếc không muốn dừng lại, hận không thể nghe hết một hơi.

"Chúng ta chiến đấu hai trăm năm, các bộ tộc phát triển thành nước nhỏ, nước nhỏ phát triển thành nước lớn. Cuối cùng - Ta thống trị đại lục Ciro."

Trong mắt Tần Tiểu Du tràn ngập sùng kính.

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao những huyết tộc khác lại coi Lý tiên sinh như tổ thần của họ.

Dù trở thành kẻ khát máu nhưng Lý tiên sinh vẫn không mất đi nhân tính, kiên định với niềm tin của mình, giải quyết tranh chấp, thiết lập trật tự mới và tạo ra một thế giới mới hòa bình và tươi đẹp cho con người.

Người đàn ông cường đại như vậy, sao không khiến người khác sùng kính chứ?

Lý tiên sinh uống xong trà, tiếp tục kể chuyện.

Khi hắn trở thành Huyết vương, nhiều người lấy lòng hắn, xây cho hắn một cung điện nguy nga, dâng cho hắn những báu vật quý hiếm, những mỹ nhân tuyệt đẹp, để cầu xin sự sủng ái và lòng thương xót của Huyết vương.

Tần Tiểu Du nghe đến từ "Mỹ nhân", lỗ tai giật giật, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nhìn kỳ lạ.

Lý tiên sinh nhăn mi bật cười, nhưng hắn cũng không giấu giếm chuyện này.

Sau khi biến thành kẻ khát máu, hắn đã hiểu ra, cũng với bất kỳ ai đểu bảo trì khoảng cách an toàn.

Hắn trải qua tuổi thanh xuân một mình trong rừng nguyên sinh, nhận ra sau khi cơ thể ngừng phát triển, ham muốn thể xác của hắn cũng dần đạm mạc đi.

Hắn thích ở một mình an tĩnh hơn là ở bên cạnh những mỹ nhân xinh đẹp.

"Tại sao? Không có người ở bên cạnh, ngài không cảm thấy cô đơn sao?" Tần Tiểu Du khó hiểu hỏi.

Đầu ngón tay của Lý tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve miệng tách trà: "Người bình thường tuổi thọ quá ngắn ngủi, giây lát là đi qua. Kẻ khát máu thuần phục ta, không dám vượt quá giới hạn, ta không cần một người bạn đồng hành ngoan ngoãn."

Thay vì vướng vào những tranh chấp tình cảm không cần thiết, tốt hơn hết nên tránh xa chúng ngay từ đầu.

Dù là thể chất hay tinh thần, hắn đều chọn cách từ bỏ, đem càng nhiều sức lực tập trung vào sự nghiệp.

Trong mất trăm năm, hắn xây dựng cùng phát triển đại lục, làm việc chăm chỉ, không chút lơ ​​là một chút nào, nỗ lực trở thành Huyết vương đủ tư cách.

Hắn kiềm chế những kẻ khát máu, đặt ra những luật lệ nghiêm ngặt, cấm giam cầm con người, nhưng cho phép họ thiết lập một khế ước hỗ trợ và bảo vệ sự bình đẳng với con người.

Từ đó trở đi, kẻ khát máu đổi tên thành huyết tộc.

Cuộc sống của huyết tộc rất dài, những thứ tương tự nhau mấy trăm năm lặp đi lặp lại, ngay cả hắn là Huyết vương của đại lục, vẫn cảm thấy không còn thú vui trên đời.

Lý tiên sinh rời bỏ vương vị, giao lại đất nước cho nhân loại bình thường, dẫn dắt huyết tộc ẩn lui, sống một mình một cõi.

Một số huyết tộc thuộc thế hệ đầu tiên lựa chọn cách ngủ đông, Lý tiên sinh cũng không ngoại lệ.

Họ chọn một hòn đảo gần lục địa Ciro, xây dựng một lâu đài, nằm trong một chiếc quan tài đặc biệt và chìm vào giấc ngủ dài.

Năm trăm năm sau, Lý tiên sinh và một số huyết tộc thức tỉnh, thế giới bên ngoài đã thay đổi và lục địa Ciro đã từng thống nhất lần nữa sụp đổ.

Lần này, Lý tiên sinh không còn tham gia vào cuộc chiến của nhân loại bình thường nữa, với tư cách là một người ngoài cuộc, hắn lặng lẽ theo dõi những thay đổi của lịch sử. Hắn đi khắp thế giới, đắm mình trong đại dương tri thức, học viết, học kỹ năng và trải nghiệm cuộc sống của con người bình thường.

Sau đó, hắn không thỏa mãn khi sống trên đại lục, bắt đầu hướng tới đại dương, cùng con người vượt qua sóng gió, khám phá thế giới chưa biết.

Những huyết tộc cùng hắn ngủ đông thức tỉnh trở thành những tín đồ trung thành của hắn.

Trong hàng trăm năm, sau chuyến hành trình dài trên biển, họ đã khám phá ra ba lục địa khác và vẽ nên bản đồ thế giới đầu tiên.

Không có huyết tộc ở các lục địa khác, nhưng có một số người có siêu năng lực.

Bọn họ tiến hành giao lưu hòa hảo, thiết lập nguyên tắc chung sống hòa thuận.

Cuộc đời của Lý tiên sinh quá dài, có vô số câu chuyện để kể, bất tri bất giác trời đã tối, Tần Tiểu Du thậm chí còn không biết La quản gia về lúc nào.

La quản gia cũng không tiến tới quấy rầy bọn họ mà chu đáo đổi trà thơm và trà sữa mới.

Chuyện sau này, Lý tiên sinh nói ra, Tần Tiểu Du nghe một cách thích thú.

Lý tiên sinh giống như một cuốn sách lịch sử sống động, chứng kiến ​​sự sinh sản và phát triển của loài người. Hắn thậm chí còn là người tham gia và là khán giả của những sự kiện lịch sử nhất định đó.

Tuy nhiên, cho dù cuộc sống của hắn có tuyệt vời thế nào, hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi và chọn cách ngủ đông nhiều lần, từ mười năm đến hàng trăm năm. Mỗi lần thức tỉnh, hắn sẽ phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới, cảm thấy cuộc sống vĩnh viễn này mang tới tiêu cực.

Tần Tiểu Du từ lúc bắt đầu rất phấn khích, đến đoạn sau lại chuyển sang lo lắng.

Từ lời nói của Lý tiên sinh có thể nghe thấy sự chán nản.

Càng sống, càng thấy rõ, không còn hứng thú với bất cứ điều gì nữa, nhìn thế giới đang thay đổi từng ngày, lòng hắn không còn chút gợn sóng nào nữa.

Đây chính là nỗi buồn của chủng tộc sống trường sinh.

Một số huyết tộc đời thứ nhất và thứ hai chọn ngủ đông vĩnh viễn.

Thế hệ huyết tộc thứ ba và thứ tư vì vẫn còn trẻ nên vẫn còn sống ở các nơi trên thế giới.

Lần cuối cùng Lý tiên sinh tỉnh dậy sau giấc ngủ đông là năm trăm năm trước. Dân số thế giới tăng mạnh, xã hội phát triển nhanh chóng và bước vào thời đại hơi nước.

Một loại được gọi là quỷ hút máu đang hoành hành, giết chết những người bình thường.

Hiệp hội cục quản lý dị năng tiền thân của Cục quản lý dị năng, đã thành lập ra thợ săn quỷ hút máu, để giải quyết huyết tộc cùng quỷ hút máu tấn công bừa bãi.

Huyết tộc và con người đang đối đầu kịch liệt.

Sau khi Lý tiên sinh thức tỉnh, hắn kiên quyết giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhóm người, một lần nữa để huyết tộc cùng người dị năng cảm nhận được sự uy nghiêm của Huyết vương đời thứ nhất.

Mặc dù được vô số người tôn kính nhưng trong lòng Lý tiên sỉnh chỉ còn lại sự chán nản, vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Tần Tiểu Du không tự chủ được mà đến gần Lý tiên sinh, nắm tay hắn, nhỏ giọng nói: "Em... em không muốn nghe nữa..."

Nếu biết quá khứ sẽ đánh thức cảm xúc chán nản của của Lý tiên sinh, cậu sẽ không khờ dại mà muốn nghe chuyện cũ.

Khi còn nhỏ, cậu không hiểu tại sao Lý tiên sinh lại nói trường sinh bất lão, sống đến tận cùng thế giới, cũng là một nỗi sợ.

Bây giờ sau khi nghe chuyện của hắn, cậu cũng hiểu được câu nói đó.

Trong mắt bé con tràn đầy sự lo lắng cùng tự trách, Lý tiên sinh cầm tay cậu an ủi, cười khẽ: "Không sao, chuyện cũng sắp kết thúc rồi."

"Nhưng..." Tần Tiểu Du do dự.

Lý tiên sinh dịu dàng nhìn khuôn mặt trắng trẻo của chàng trai: "Hơn hai trăm năm trước, ta ở nước Suman gặp một người, ta giúp ông ấy một việc, ông ấy cho ta một mục đích để sống tiếp."

Tần Tiểu Du nhịn không được hỏi: "Ông ấy là ai?".

Lý tiên sình trầm giọng nói: "Ông ấy là một ông lão rất thông thái."

Đó là một ông lão đến từ nước Sùng Hạ, họ Lý, ông đã sống hơn 230 năm, là một người dị năng cấp cao sống ẩn dật trong thành phố.

Lý tiên sinh gặp ông trong một quán rượu. Khi đó, ông đã tiêu hết tiền, suýt bị chủ quán rượu đuổi ra ngoài. Lý tiên sinh giúp ông trả tiền, ông vô cùng cảm kích, liền mời hắn uống rượu cùng.

Trong khi uống rượu, họ nói chuyện từ trời nam đất bắc, cái gì cũng nói.

Nói được rất nhiều, cũng bước đầu hiểu về nhau.

Ông lão liếc mắt nhìn ra tâm tình chán đời của hắn, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói với hắn: "Khi còn sống, cậu hãy tìm một thứ mình yêu thích, ví dụ như tôi thích uống rượu, không có rượu là không vui. Nếu có thể hãy tìm một người bạn đồng hành để uống cùng. Cậu hãy tự đặt mục tiêu cho bản thân mình, bồi dưỡng sở thích và khiến cuộc sống của mình trở nên thú vị hơn".

"Tôi đã đạt được vô số mục tiêu cũng từng có rất nhiều sở thích." Lý tiên sinh không đồng tình nói.

Ông lão mở to đôi mắt say khướt nói: "Mục tiêu đạt được rồi thì đặt mục tiêu khác. Không còn sở thích nữa thì tìm kiếm sở thích khác. Bản chất của con người chính là lặp đi lặp lại".

Lý tiên sinh ngẫm nghĩ: "Bây giờ tôi không có mục tiêu chứ đừng nói đến sở thích".

Ông lão bộ dáng hận sắt không thể rèn được thành thép, chấm tay vào ly rượu rồi viết chữ "Lý" lên bàn.

"Đây là họ của tôi, Lý. Nhìn cho rõ, là Lý 李. Tôi đã ra ngoài lâu đến mức gần như quên mất quê hương của mình ở đâu. Bây giờ tôi già rồi và không thể đi được nữa. Xin hãy giúp tôi đi đến nước Sùng Hạ, tìm con cháu của tôi rồi chăm sóc cho họ. Tôi nhớ quê hương của tôi rất đẹp, giản dị và yên bình, đó là một nơi tốt để sinh sống".

"Ồ, nhân tiện, con cháu của tôi có thể không phải họ Lý, cậu hãy từ từ tìm kiếm." Ông lão mở đôi mắt sâu thẳm ra: "Hãy nhớ, cậu phải tự mình đi tìm, không thể dựa vào thế lực phía sau lưng mình".

Lý tiên sinh không phản đối, cảm thấy đây là một thách thức lớn.

Ông lão cắn ngón tay, nặn ra một giọt máu: "Nó sẽ cho cậu biết ai là con cháu của tôi".

Vì vậy, Lý tiên sinh đã từ bỏ trọng trách của Huyết vương, mang theo giọt máu này, bước lên con đường dài để tìm người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro