48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Không bằng cậu lấy thân báo đáp!]

—–o0o—–

Từ phòng học nhỏ đi ra, Tần Tiểu Du đuổi kịp Hoắc Nguyên: "Thầy Hoắc, xin chờ một chút."

Hoắc Nguyên dừng lại, kẹp cuốn sổ vào nách, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Lúc này bọn họ vẫn đang trong giờ tự học, ngoài bọn họ ra ngoài hành lang cũng không có ai khác, để đề phòng, Tần Tiểu Du nhỏ giọng hỏi: "Em có thể biết gần đây anh trai em đang làm nhiệm vụ gì không? Bao giờ sẽ kết thúc?"

Thầy Hoắc trước đây đã nói cậu chính là tâm ma trong lòng anh mình, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi, nên cậu có chút lo lắng.

Cậu nóng lòng muốn gặp anh trai mình, nói với anh trai câu chưa bao giờ trách móc anh ấy. Bây giờ cậu đã bình an vô sự, anh trai cậu có thể gỡ bỏ khúc mắc, buông tha bản thân, vì mình mà sống thật tốt.

Tuy nhiên, anh trai cậu hiện đang đi làm nhiệm vụ, điện thoại bị chặn, hai người không thể gặp nhau. Cậu chỉ có thể từ thầy Hoắc hỏi thăm tin tức.

Hoắc Nguyên hiểu được nỗi lo lắng của chàng trai trẻ nên đã chọn lọc một số thông tin có thể tiết lộ: "Trong một năm qua, thế lực của Ám vương ở nước Suman vô cùng bành trướng. Trong vòng nửa tháng hàng trăm chàng trai và cô gái đã mất tích. Cục cử người đi điều tra, nhưng hai thợ săn đã hy sinh. Tiểu Lâm đã nhận nhiệm vụ, đích thân đến nước Suman, trà trộn vào thế lực Ám vương để nằm vùng".

"Nằm vùng?" Tần Tiểu Du hít một hơi: "Không phải rất nguy hiểm sao?"

Trở thành người nằm vùng có dễ dàng như vậy không?

Một khi danh tính bị bại lộ, hậu quả sẽ rất thê thảm.

Anh trai cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, không có tin tức gì về anh ấy liệu anh ấy có an toàn hay không.

Hoắc Nguyên nhìn sắc mặt Tần Tiểu Du tái nhợt vì sợ hãi, liền vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Em phải tin tưởng anh trai mình, anh ấy là một chấp hành quan xuất sắc."

Thợ săn quỷ hút máu là một nghề nguy hiểm có thể cùng thần chết giao tiếp, sẽ không thể làm nghề này nếu không có ý thức và quyết tâm.

Tần Lâm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ từ năm mười tám tuổi, tính đến nay đã gần ba mươi năm, với trí thông minh, tính cách điềm tĩnh, y đã từng chạm trán với tử thần nhiều lần và lập được rất nhiều chiến tích.

Mặc dù nhiệm vụ này nguy hiểm nhưng với kinh nghiệm phong phú và trí thông minh xuất chúng của mình, y sẽ có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bình an trở về.

Tần Tiểu Du không tự chủ được nắm chặt tay, càng quyết tâm nhanh chóng thức tỉnh, chỉ cần có được sức mạnh cường đại, sau này cậu sẽ có cơ hội trở thành thẩm phán huyết tộc và giúp đỡ anh trai mình.

"Cảm ơn thầy Hoắc." Cậu cúi đầu thật sâu trước Hoắc Nguyên: "Nếu có tin tức gì về anh trai em, xin hãy nói cho em biết."

Hoắc Nguyên vội vàng đưa tay đỡ cậu: "Yên tâm đi, đợi Tiểu Lâm hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ để cậu ấy tới đây tìm em."

Y không thể nhận nổi cái lễ này từ Tần Tiểu Du.

Nếu thực sự nghĩ kỹ thì y chính là đầu sỏ gây tội khiến anh em họ phải chia cắt.

Nhận được sự đảm bảo của thầy Hoắc, nỗi lo lắng của Tần Tiểu Du lắng xuống, trước khi quay lại lớp học, cậu không khỏi hỏi: "Caroline... cô ấy sẽ ổn chứ?"

Mặc dù có xích mích với Caroline nhưng cậu không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô ta.

Trước đó vụ án giết người xảy ra cậu đã rất lo lắng, giờ đây Caroline mất tích, sự bất an của cậu càng tăng lên.

"Có manh mối thì sẽ có phương hướng." Hoắc Nguyên nói: "Cô ấy hẳn là đã bị lừa."

Quán bar không phải là nơi tốt đẹp gì, lẫn lộn tốt xấu, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy rập của người khác.

Caroline mới thức tỉnh chưa đầy ba năm, tuổi thực tế chưa đến hai mươi. Làm sao cô ấy có thể là đối thủ của những con cáo ngàn tuổi trong quán bar? Chỉ vài lời, họ dễ dàng thăm dò mọi chuyện của cô ta, nắm bắt được điểm yếu và lập tức khiến cô ta nghe theo.

Nữ huyết tộc mà cô ta gọi là "Chị Anne" rất đáng ngờ.

"Đừng lo lắng. Sau khi nhận được báo cáo, tôi lập tức kiểm tra dữ liệu sân bay và bến cảng, không có ghi chép nào về việc Caroline rời đi. Chỉ cần cô ấy còn ở trên đảo, chúng ta nhất định sẽ tìm được."

Tần Tiểu Du gật đầu, tạm biệt Hoắc Nguyên rồi trở về phòng học tiếp tục giờ tự học của mình.

Sau giờ học, Tần Tiểu Du và Ngu Huy Dực đến trạm xe đạp công cộng gần học viện. Thạch Đại Hải phải giúp một vị khách hàng giải quyết vấn đề bán hàng vì quãng đường quá xa nên y phải đi xe buýt.

Về việc kiếm tiền, Tần Tiểu Du rất ghen tị với Thạch Đại Hải.

Y tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng thế giới và làm việc trong doanh nghiệp lớn nhiều năm. Y có tài và có năng lực. Hiện tại đang làm công việc tư vấn bán hàng online và có nhiều khách hàng quen.

Khách hàng đến gặp y hôm nay là một người bình thường trên đảo. Họ điều hành một cửa hàng hoa, gần đây doanh thu không tốt. Họ nhờ y đến xem giúp, cần chỗ nào cải thiện hay không.

Khách hàng hào phóng và đưa ra mức giá cao nên Thạch Đại Hải đã đồng ý.

Tần Tiểu Du đẩy xe đạp, cảm khái nói: "Quả nhiên học xong đại học rồi rất khác."

Chẳng trách mẹ cậu thường nói kiến ​​thức chính là tiền tài, nên dù thế nào đi nữa cũng phải chăm chỉ học tập.

Lúc đó cậu còn nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này, bây giờ lớn lên cần kiếm tiền, mới cảm thấy rất sâu sắc.

Ngu Huy Dực thực sự không thể hiểu được sự lo lắng của Tần Tiểu Du.

Huyết tộc có tuổi thọ dài và có nhiều thời gian, sau khi thức tỉnh sức mạnh của mình, quay trở lại trường học của con người để tiếp tục học tập cũng không có vấn đề gì.

"Chỉ cần có đủ tiền thì hiện tại không cần lo lắng nữa." Ngu Huy Dực nhấc chân ngồi lên xe đạp.

Tần Tiểu Du vẻ mặt rối rắm: "Tôi cần rất nhiều tiền."

Ngu Huy Dực tò mò: "Cậu cần nhiều tiền để làm gì?"

Dựa lưng vào một cái cây lớn, cậu ấy có thể tận hưởng bóng mát.

Có Huyết vương đời thứ nhất ở đây, cậu ấy cũng không cần vất vả như vậy phải không?

Tần Tiểu Du ngước nhìn con dơi nhỏ treo ngược trên mái nhà trạm xe đạp công cộng, giẫm chân lên bàn đạp đi về phía trước: "Tôi muốn trả ơn Lý tiên sinh."

Ngu Huy Dực đi phía sau cậu thiếu chút nữa mất thăng bằng, nhanh chóng dùng chân dẫm mà ổn định xe đạp của mình, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Dùng tiền để trả ơn sao?"

Chẳng lẽ Huyết vương đời thứ nhất thiếu tiền sao?

Đã tích lũy của cải hàng nghìn năm, sản nghiệp trải khắp nơi trên thế giới, không ai có thể kiếm tiền nhanh hơn hắn.

Ý tưởng dùng tiền để trả ơn cho Huyết vương đời thứ nhất quả thực là kỳ lạ.

Tần Tiểu Du biết mình ngây thơ, nhưng thành công hay không cũng tùy người.

Cậu phồng má, kiên quyết nói: "Một ngày nào đó, tôi sẽ đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, kiếm được rất nhiều tiền, trả ơn Lý tiên sinh."

"Haha, vậy không bằng cậu lấy thân báo đáp đi!" Ngu Huy Dực cười nói.

Tần Tiểu Du đột ngột phanh gấp, quay đầu trừng mắt nhìn gã: "Cái... Cái gì mà lấy thân báo đáp?  Đừng nói nhảm nữa!"

Ngu Huy Dực nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, trêu ghẹo: "Người xưa nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Dù sao Lý tiên sinh đã độc thân mấy ngàn năm, chưa từng nghe qua chuyện tình cảm của ngài ấy, có lẽ hiện tại ngài ấy vẫn là lão xử nam!"

Tần Tiểu Du thấy lời gã nói càng ngày càng quá đáng, liền tức giận giơ chân đá nhẹ xe của gã.

"Ai nha, —— chú ý an toàn!"Ngu Huy Dực cường điệu mà hét lên, quay đầu xe, bỏ chạy khỏi con thỏ trắng đang tức giận.

Tần Tiểu Du quả thực đã bị mấy lời chẳng ra sao của gã đánh bại.

Chuyện tình cảm của Lý tiên sinh có thể tùy ý trêu chọc vậy sao?

"Hừ!" Cậu tức giận tăng tốc đạp xe, lao về phía trước.

Ngu Huy Dực vội vàng đuổi kịp: "Chờ tôi! Tiểu Du —— tôi xin lỗi mà ——"

Rất nhanh, hai người đã đến ngã ba đường, Ngu Huy Dực còn muốn lôi kéo cậu nói chuyện một lúc, Tần Tiểu Du tỏ vẻ tức giận chưa nguôi, vẫy tay với gã, lạnh lùng đường ai nấy đi.

Ngu Huy Dực thở ngắn than dài, bất đắc dĩ rẽ vào góc phố, một mình lên đường về nhà.

"Chi chi ~~"

Con dơi nhỏ bay trên không trung chính xác đáp xuống vai Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du trong làn gió đêm nhẹ nhàng, giảm tốc độ đạp xe.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời nói của Ngu Huy Dực hay không, nhưng từ "lão xử nam" cứ lởn vởn trong đầu cậu.

Càng nghĩ, má cậu càng nóng bừng. Cậu gần như thất thần, lao qua đèn đỏ trước mặt, may mắn thay, con dơi nhỏ đã vỗ cánh đập vào cổ cậu.

"Chi chi chi——"

Chú ý an toàn!

Tần Tiểu Du vội vàng phanh gấp, ngượng ngùng xin lỗi: "Xin lỗi... Anh chỉ đang suy nghĩ một chuyện..."

Về chuyện nghĩ cái gì, trăm triệu lần không thể nói ra.

"Chi chi!" Con dơi nhỏ nghiêm túc kêu lên hai tiếng.

Tần Tiểu Du gật đầu: "Anh biết rồi, anh sẽ lái xe cẩn thận, đừng nói với Lý tiên sinh."

"Chi~" Dơi nhỏ đáp lại.

Tần Tiểu Du lắc đầu xua đi những lời nói lung tung rối loạn của Ngu Huy Dực. Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, cậu lại tiếp tục lái xe.

Vạch đường dành cho người đi bộ có nhiều người đi qua nên cậu phải giảm tốc độ.

Một nam huyết tộc mặc áo khoác đi ngang qua cậu liếc nhìn cậu.

Tần Tiểu Du rùng mình, không khỏi quay đầu lại, người đàn ông mặc áo gió cười một cách quái dị, nhanh chóng đi qua cậu.

Đèn xanh lóe lên, sắp chuyển sang màu đỏ, Tần Tiểu Du không nghĩ ngợi, dùng sức đạp xe qua ngã tư.

Có lẽ đó là một người qua đường tò mò về ngoại hình của cậu.

Sống trên đảo hơn nửa tháng, mỗi ngày đều gặp đủ loại huyết tộc, thật sự không tìm được ai có khuôn mặt giống người Sùng Hạ như cậu, tóc bạc cùng đôi mắt đỏ như máu.

Mặc dù ngoại hình của người bình thường ít nhiều sẽ thay đổi sau khi được huyết tộc sơ ủng, nhưng sự thay đổi của cậu lại đặc biệt rõ ràng.

Có lẽ nó liên quan đến khế ước với Lý tiên sinh.

Suy cho cùng, cậu là huyết tộc duy nhất trên thế giới có thể trưởng thành.

Gác lại những suy nghĩ không cần thiết, cậu tập trung đạp xe.

Về đến nhà, cậu thay dép lê ở huyền quan, bước vào phòng khách, theo thói quen nhìn về phía ghế sofa nhưng không thấy Lý tiên sinh đâu cả. Cậu đặt cặp sách xuống, bước ra ban công, nhìn thấy người đàn ông tóc vàng đang cầm kéo một cách tao nhã, cắt bỏ cành và lá thừa khỏi những bông hoa hồng trong chậu.

Kể từ khi chuyển đến nơi ở mới, Lý tiên sinh đã mang rất nhiều giống hoa hồng từ lâu đài tới và trồng ở ban công.

Ban công của ngôi nhà mới rất rộng, giống như một cái bục nhỏ để tận hưởng không khí mát mẻ và ngắm trăng, đặt lên hai mươi ba mươi chậu hoa hồng thoải mái.

Khi Lý tiên sinh sống ở thôn, hắn rất thích chăm sóc hoa cỏ. Khi trở lại đảo Hodzel vẫn không mất đi sở thích này. Trong lâu đài có rất nhiều hoa hồng xinh đẹp được Lý tiên sinh chăm sóc.

Có rất nhiều loại hoa hồng, với nhiều màu sắc khác nhau, những cái tên cũng hay ho như Corolla, Blue Enchantress, Purple Queen, Cold Beauty, tất cả đều nghe rất quý phái.

Tuy nhiên, Lý tiên sinh có vẻ đặc biệt thích hoa hồng Corolla màu đỏ. Trên ban công nhiều nhất chính là hoa hồng đỏ.

"Lý tiên sinh, em về rồi." Tần Tiểu Du đứng ở cửa ban công nhìn xung quanh.

Lý tiên sinh cắt cành và lá, ném vào thùng rác gần đó rồi quay lại dịu dàng mà nhìn Tần Tiểu Du: "Em có đói không? Trong tủ lạnh có bánh kem nhỏ và trà sữa mà La quản gia làm cho em."

Đôi mắt của Tần Tiểu Du sáng lên.

Dù đã lớn nhưng cậu vẫn thích ăn vặt.

Tất nhiên, vì giờ đây cậu đã là huyết tộc nên La quản gia đã thêm máu vào bánh, làm thành món ăn đặc biệt cho huyết tộc.

"Lát nữa rồi ăn." Tần Tiểu Du bước lên ban công, duỗi tay chạm vào bông hồng kiều diễm mỏng manh: "Có cần em giúp không?"

Không biết Lý tiên sinh trồng hoa như thế nào, những bông hồng này lớn lên rất nhanh, thời gian ra hoa dài, cành và lá tươi tốt nếu không được cắt tỉa trong vài ngày.

Lý tiên sinh chỉ vào cành hoa lộn xộn trên bàn: "Giúp ta sắp xếp những bông hoa này, cắt sạch gai trên đó. Nhớ đeo găng tay, cẩn thận đừng để bị đâm."

"Được!" Tần Tiểu Du đeo găng tay vào, đứng trước bàn, vẻ vô cùng hứng thú, xử lý gai trên cành hoa.

Một bó hoa hồng đỏ tươi hàng ngày được đặt trong phòng khách, tất cả đều do chính tay Lý tiên sinh cắt và xử lý. Tần Tiểu Du đã giúp đỡ nhiều lần, kỹ thuật cắt gai của cậu đã tăng lên nhanh chóng.

Sau khi cắt hai bông hoa, ánh mắt cậu không khỏi hướng về phía Lý tiên sinh, lời nói của Ngu Huy Dực lại hiện lên trong đầu cậu.

"Người xưa nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Dù sao Lý tiên sinh đã độc thân mấy ngàn năm, chưa từng nghe qua chuyện tình cảm của ngài ấy, có lẽ hiện tại ngài ấy vẫn là lão xử nam!"

"Aiz–"

Không hề báo trước, chiếc gai sắc nhọn của bông hồng xuyên qua găng tay đâm vào ngón trỏ của cậu.

"Sao vậy?" Lý tiên sinh lập tức đặt kéo xuống, đi đến bên cạnh cậu.

"Không cẩn thận... Bị đâm..." Tần Tiểu Du muốn tháo găng tay ra nhưng Lý tiên sinh ngăn lại.

"Đừng cử động." Hắn nắm tay thiếu niên, cẩn thận rút chiếc gai ra, sau đó tháo găng tay ra kiểm tra vết thương.

Những ngón tay của bé con mỏng manh đến mức chỉ đâm một chút tay đã chảy máu.

Nhìn giọt máu rơi ra ngoài, vẻ mặt Tần Tiểu Du đau đớn.

Máu của huyết tộc rất quý giá, nếu mất đi một giọt, không biết phải uống bao nhiêu máu mới bù lại được. Cậu cúi đầu muốn tự mình hút lấy, nhưng Lý tiên sinh động tác còn nhanh hơn cậu, ngậm ngón tay cậu vào trong miệng.

Tần Tiểu Du vẻ mặt dại ra.

Cảm thấy ngón tay mình bị thứ gì đó mềm mại liếm vào, đầu ngón tay xúc cảm như bị điện giật.

Cậu lập tức đỏ mặt, đứng đó không biết phải làm sao.

Một lúc sau, Lý tiên sinh buông ngón tay cậu ra, thấy vết thương đã lành, nghiêm túc nhắc nhở bé con: "Đừng phân tâm khi làm việc, nếu không sẽ dễ mắc sai lầm."

"Ừ... Em xin lỗi..." Tần Tiểu Du xấu hổ cúi đầu. Lý tiên sinh vừa nhắc nhở cậu cẩn thận đừng để bị gai đâm nhưng cậu lại suy nghĩ lung tung nên mới bị đâm.

Lý tiên sinh dịu giọng lại: "Không có lần sau."

"Vâng." Tần Tiểu Du nghiêm túc gật đầu, trên gò má nhiệt độ vẫn chưa giảm, vẫn đỏ như cũ.

Lý tiên sinh sờ sờ tóc cậu, cười hỏi: "Vừa rồi đang suy nghĩ cái gì, thất thần như vậy?"

Tần Tiểu Du giật mình, lời nói của Ngu Huy Dực lại lóe lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý tiên sinh, cậu ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu: "Ừm... Lý tiên sinh vẫn luôn độc thân sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro